Editor: Aminta.
Ash và nhóm người của Evan cùng rời khỏi phố Cự Thạch trong gió lạnh và ánh trăng.
Cậu không thể thấy được xe lửa mà Elena nói tới. Bởi vì bọn họ dùng trận pháp truyền tống, đi từ phố Cự Thạch đến lãnh địa vương tọa Rực Rỡ.
Trên đường, Elena nhỏ giọng giải thích với Ash, sử dụng trận pháp truyền tống rất là tốn kém, nhất là cự ly càng xa, chi phí càng cao. Vừa vặn trước đây không lâu, các đồng nghiệp của Evan nhận được một nhiệm vụ, phải nhanh chóng đi đến trang viên Familio cũ cũng nằm trong lãnh địa để xử lý, nhất định phải sử dụng trận pháp truyền tống, ba người họ cũng không nhiều, thế là vừa lúc được đi nhờ, tiết kiệm một chút.
"Phù thủy nghèo rớt mồng tơi đó." Elena cứ bùi ngùi mãi: "Học ma pháp, làm thuốc phép, vẽ hoa văn ma pháp, chế trang bị đều phải dùng đủ loại nguyên liệu ma pháp, nhưng mà nguyên liệu lại đắt!"
Ash–nguyên liệu ma pháp rất đắt-sắp trở thành phù thủy rất nghèo-Erwin: "..." Cảm xúc phức tạp.
Lãnh địa của vương tọa Rực Rỡ nằm gần phía Bắc hơn so với phố Cự Thạch, điểm tận cùng phía Bắc gần như là một vùng trời tuyết trắng xóa, tuyết đọng quanh năm không tan, sông băng và đất đông cứng cao thấp chập trùng.
Nhưng mà điểm truyền tống của bọn họ vẫn không xa đến thế.
Điểm truyền tống nằm trong lãnh địa, tuy khí hậu vẫn lạnh lẽo, nhưng cũng không đến mức khắc nghiệt. Bên trên mặt đất nhìn một cái là không sót gì vẫn còn cây cỏ khô héo cố gắng cắm rễ.
Ash mặc trường bào có khắc ma pháp mang tác dụng giữ ấm, không thể cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ giữa nơi này và phố Cự Thạch. Sau khi cậu đứng vững trên mặt đất thì nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh.
Bên cạnh là một tòa tháp phù thủy sừng sững, nhưng kích thước nhỏ hơn nhiều so với tòa tháp ở phố Cự Thạch, chỉ có ba tầng, bên ngoài cửa sổ thủy tinh ở mỗi tầng đều có giàn hoa xinh đẹp, trên giàn hoa bày đầy cây hoa xanh tươi mọng nước, là một phong cảnh khiến người ta thấy mà sáng mắt trong mùa lạnh lẽo này.
Nếu như không có bề ngoài của cái tháp và dấu ấn ngân hà sáng rực trên thân tháp, gần như Ash sẽ cho rằng nó là chỗ ở ấm cúng của dân thường.
"Tháp phù thủy cấp bảy." Elena khoanh tay: "Tháp phù thủy cấp thấp nhất, phạm vi nó bảo vệ là... Thôn xóm nhỏ cỡ hai, ba trăm người."
Ash nhìn xung quanh, dưới ánh trăng sáng ngời, hình dáng của cái thôn nhỏ này cũng đã rơi vào trong mắt của cậu.
Thôn không lớn, không đèn đuốc sáng trưng trong đêm giống như phố Cự Thạch, chỉ có mấy ngọn đèn đường lẻ tẻ, phát sáng yếu ớt. Phần lớn người trong thôn đều đã ngủ, bởi vậy toàn bộ thôn trông cự kỳ yên tĩnh.
"Chúng ta tách ra ở đây đi." Tám phù thủy khác đồng hành cùng bọn họ mang mũ trùm lên, nói lời từ biệt với Evan: "Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió."
Evan cũng nói: "Nhiệm vụ suôn sẻ."
Nói tạm biệt xong, tám phù thủy nhẹ nhàng bay về phía ngoài thôn.
"Trang viên Familio không ở trong thôn này." Elena thuận miệng giải thích với Ash một câu: "Nhưng mà điểm truyền tống cách trang viên gần nhất lại nằm ở chỗ này."
Ash nhẹ gật đầu, không hỏi nhiệm vụ của tám người kia là gì, mà đi theo sau lưng Evan đến cánh cửa thật cao của tháp phù thủy.
"Đêm nay chúng ta ở tạm một đêm ở đây trước." Evan nói: "Sáng mai sẽ xuất phát đến thành Thiên Bình gần đây nhất, nơi đó có đoàn tàu đi đến vương thành Rực Rỡ."
Anh nói xong thì cầm lấy cái vòng gõ cửa trên cửa, nhẹ nhàng gõ một, hai...
Khi anh gõ cái thứ ba, cửa được mở ra.
Elena nhướng mày: "Đến nhanh thật."
"Bởi vì tôi cảm thấy trận pháp truyền tống dao động, nên tranh thủ thời gian thức dậy nhìn một cái, và phát hiện có khách đến."
Người nói chuyện là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, cậu ta đứng dưới ánh đèn ấm áp ở trong cửa, mái tóc quăn vàng nhạt, trên gương mặt có những vết tàn nhang màu nâu nhạt nằm rải rác, trông giống như anh chàng hàng xóm thân thiết hướng ngoại.
Lúc này ánh mắt của cậu nhập nhèm buồn ngủ, khi cậu ta ngượng ngùng cười với mọi người bên ngoài cửa, cảm giác này trở nên rõ ràng hơn.
"Chào cậu." Evan đi về phía trước một bước, để ánh đèn tràn ra từ trong nhà rơi trên người anh, chiếu sáng huy chương có màu xám làm nền và có hoa văn ngân hà trước ngực anh, đây là biểu tượng của phù thủy cấp trung: "Tôi đến từ tháp phù thủy cấp ba của vương tọa Rực Rỡ, tên là Evan Jorya. Họ là Elena, Ash, bạn đồng hành của tôi."
"Chào anh." Người thanh niên cũng thấy rõ huy chương của anh, cậu ta kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức tỉnh táo, "Anh Evan đáng kính, tôi là Brent Familio, một phù thủy tập sự, cũng là người quản lý thôn Fami này."
"Familio?" Elena tò mò nhìn cậu ta một cái, có liên quan gì đó đến trang viên Familio bỏ hoang kia sao?
"Vào rồi hãy nói." Brent né sáng một bên: "Tôi nghĩ chắc là các vị cần tá túc một đêm đúng không?"
"Đúng vậy, xin quấy rầy." Evan nhẹ gật đầu, đi vào đầu tiên: "Cậu gọi tên của chúng tôi là được rồi."
Ash và Elena đi theo sau anh.
Lần đầu tiên tiến vào một tòa tháp phù thủy, dù bề ngoài của nó cũng không khí thế ra sao, Ash vẫn không nhịn được mà nghiêm túc đánh giá cấu tạo bên trong, nhưng kết quả lại cực kỳ thất vọng.
Tầng một giống như là khu vực sinh hoạt của Brent, phòng khách nhỏ được trang trí cẩn thận, và nhà bếp mở rộng, qua cánh cửa nửa đậy thì có thể thấy lờ mờ căn phòng ngủ với giường chiếu lộn xộn... Tất cả đều tràn đầy mùi vị ấm áp của một căn nhà.
"Phòng thí nghiệm của tôi nằm trên tầng hai. Tầng ba thì dùng để chứa đồ linh tinh." Brent dẫn ba người lại ngồi trên cái đệm lót mềm mại, "Cho nên chỗ có thể nghỉ ngơi cũng chỉ ở tầng này. Ngoại trừ một phòng ngủ chính ra, thì còn có một căn phòng cho khách. Tôi nghĩ không bằng để hai nam ở chung, nữ ngủ ở phòng cho khách có được không?"
Evan: "Vậy cậu..."
"Tôi có chỗ nghỉ ngơi ở phòng thí nghiệm." Brent cười nói: "Tôi thường xuyên thức đêm làm thí nghiệm, khi mệt mỏi thì ngã đầu ngủ."
Về phần vì sao không cho khách nghỉ ngơi trong phòng thí nghiệm, chỉ cần là phù thủy hơi có chút thường thức thì đều biết, không thể đi vào phòng thí nghiệm của phù thủy khác một cách tùy tiện, đó là hành vi xúc phạm cực kỳ vô lễ.
Evan cũng không chối từ nữa, gật đầu đồng ý với sắp xếp của Brent.
"Trước khi ngủ thì mọi người có cần một ly đồ nóng không?" Brent đề nghị: "Nhưng mà chỉ có ca cao nóng thôi, mọi người không ngại chứ?"
Elena còn đang suy nghĩ về vấn đề tên họ của cậu ta cười híp mắt gật đầu: "Không ngại, ba ly nhé, cám ơn."
"Không có gì." Brent đi vào căn bếp nhỏ.
Ở bên này, Evan trừng mắt nhìn Elena tự ý quyết định, nhưng anh vẫn không nói gì thêm. Thật ra anh cũng rất tò mò, nhất là khi biết đêm nay các đồng nghiệp sẽ đến chỗ trang viên Familio cũ để làm một nhiệm vụ khẩn cấp.
Người quản lý thôn gần trang viên thế mà cũng mang họ Familio, liệu đây là sự trùng hợp? Hay là hai bên có liên quan đến nhau?
Rất nhanh, Brent mang theo bốn ly ca cao nóng đặt trên khay ra, cũng tốt tính giải đáp thắc mắc cho hai người.
Cậu ta bưng ly, híp mắt nhấp một cái, nói một cách bình tĩnh tựa như đã quen: "Thật ra các phù thủy biết chuyện của trang viên Familio chỉ cần nghe được tên của tôi thì đều có phản ứng không khác mọi người mấy."
"Mọi người đoán không sai, họ Familio của tôi chính là Familio trong trang viên Familio." Cậu ta nói: "Tôi là người sống sót duy nhất trong sự cố ma pháp mười năm trước."
Mặt Evan cứng đờ: "...Xin lỗi." Chỉ vì chút tò mò và muốn dò xét mà đào lại quá khứ thêm thảm đau đớn của người khác, chuyện này thật sự là...
Ngay cả Elena cũng thu hồi nụ cười trên mặt, vẻ mặt ân hận.
"Không sao đâu." Brent cười xua tay: "Đã qua nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần giải thích với người khác cũng giống như là quét sạch cảm xúc tiêu cực, tôi còn phải cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Hơn nữa bây giờ tôi đã trở thành người quản lý thôn Fami, trông coi quê hương của mình, hàng năm tôi có thể dâng hoa cho những người đã mất vào ngày giỗ của họ, tôi đã rất thỏa mãn với cuộc sống như thế này rồi."
Tuy trông cậu ta rất thoáng, nhưng không thể không nói, bầu không khí vẫn trở nên nặng nề cứng ngắc.
Ngay cả ca cao nóng cũng không ngọt nổi.
Đề tài câu chuyện không tiến thêm được nữa.
Dường như Brent cũng đã nhận ra điểm này, cậu ta cực kỳ săn sóc mà đứng dậy: "Giờ đã hơi trễ. Tôi thay chăn màn gối đệm ở phòng ngủ chính trước, mọi người cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."
"Cám ơn, nhưng không cần đâu." Evan ngăn cậu ta lại: "Chăn màn gối đệm đặt ở đâu? Lát nữa chúng tôi tự đổi là được rồi."
Brent không từ chối, cậu ta chỉ cho Evan tủ chứa đồ, sau đó lễ phép rời đi, một mình đi lên tầng hai tháp phù thủy.
Sau khi cậu ta rời đi, bầu không khí cứng ngắc trong phòng khách rốt cuộc cũng bắt đầu thông thoáng.
Elena chán nản đấm mình một cái: "Nhiều chuyện!" Tự dưng nhắc đến vết sẹo của người khác, may mà người ta tốt tính, nếu không thì cũng không biết kết cục của đêm nay ra sao đây.
Evan cũng ngồi im lặng tự kiểm điểm.
Ash – người ngoài cuộc suốt cả buổi bưng lấy ly, cái hiểu cái không, cho nên... Một sự cố ma pháp đau thương đã xảy ra ở trang viên Familio vào mười năm trước, mà cũng chỉ có một người sống sót, người này chính là Brent Familio?
Elena và Evan cảm thấy mình đã hỏi sai, chạm đến chuyện đau lòng của người ta nên áy náy?
Nhưng Brent cũng không hề đau buồn. Ash nghĩ, khi nói đến sự cố ấy và chuyện dâng hoa, người thanh niên tựa như anh trai hàng xóm này đều mỉm cười từ đáy lòng từ đầu đến cuối.
Nhưng suy nghĩ của Ash cũng không thể an ủi Evan và Elena.
"Đó là nụ cười gượng gạo đó!" Hai người nhỏ giọng nhấn mạnh với Ash: "Brent là một thanh niên hiền lành, cậu ấy không muốn chúng ta áy náy, nên mới không tỏ ra đau buồn. Nhưng điều này không có nghĩa là cậu ấy không thấy khó chịu trong lòng!"
Anh ta không tỏ ra đau buồn, nhưng bây giờ hai người cũng áy náy mà? Ash xoắn xuýt mà nhíu mày, hơn nữa, chắc chắn anh ta không thấy khó chịu trong lòng!
Ash và nhóm người của Evan cùng rời khỏi phố Cự Thạch trong gió lạnh và ánh trăng.
Cậu không thể thấy được xe lửa mà Elena nói tới. Bởi vì bọn họ dùng trận pháp truyền tống, đi từ phố Cự Thạch đến lãnh địa vương tọa Rực Rỡ.
Trên đường, Elena nhỏ giọng giải thích với Ash, sử dụng trận pháp truyền tống rất là tốn kém, nhất là cự ly càng xa, chi phí càng cao. Vừa vặn trước đây không lâu, các đồng nghiệp của Evan nhận được một nhiệm vụ, phải nhanh chóng đi đến trang viên Familio cũ cũng nằm trong lãnh địa để xử lý, nhất định phải sử dụng trận pháp truyền tống, ba người họ cũng không nhiều, thế là vừa lúc được đi nhờ, tiết kiệm một chút.
"Phù thủy nghèo rớt mồng tơi đó." Elena cứ bùi ngùi mãi: "Học ma pháp, làm thuốc phép, vẽ hoa văn ma pháp, chế trang bị đều phải dùng đủ loại nguyên liệu ma pháp, nhưng mà nguyên liệu lại đắt!"
Ash–nguyên liệu ma pháp rất đắt-sắp trở thành phù thủy rất nghèo-Erwin: "..." Cảm xúc phức tạp.
Lãnh địa của vương tọa Rực Rỡ nằm gần phía Bắc hơn so với phố Cự Thạch, điểm tận cùng phía Bắc gần như là một vùng trời tuyết trắng xóa, tuyết đọng quanh năm không tan, sông băng và đất đông cứng cao thấp chập trùng.
Nhưng mà điểm truyền tống của bọn họ vẫn không xa đến thế.
Điểm truyền tống nằm trong lãnh địa, tuy khí hậu vẫn lạnh lẽo, nhưng cũng không đến mức khắc nghiệt. Bên trên mặt đất nhìn một cái là không sót gì vẫn còn cây cỏ khô héo cố gắng cắm rễ.
Ash mặc trường bào có khắc ma pháp mang tác dụng giữ ấm, không thể cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ giữa nơi này và phố Cự Thạch. Sau khi cậu đứng vững trên mặt đất thì nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh.
Bên cạnh là một tòa tháp phù thủy sừng sững, nhưng kích thước nhỏ hơn nhiều so với tòa tháp ở phố Cự Thạch, chỉ có ba tầng, bên ngoài cửa sổ thủy tinh ở mỗi tầng đều có giàn hoa xinh đẹp, trên giàn hoa bày đầy cây hoa xanh tươi mọng nước, là một phong cảnh khiến người ta thấy mà sáng mắt trong mùa lạnh lẽo này.
Nếu như không có bề ngoài của cái tháp và dấu ấn ngân hà sáng rực trên thân tháp, gần như Ash sẽ cho rằng nó là chỗ ở ấm cúng của dân thường.
"Tháp phù thủy cấp bảy." Elena khoanh tay: "Tháp phù thủy cấp thấp nhất, phạm vi nó bảo vệ là... Thôn xóm nhỏ cỡ hai, ba trăm người."
Ash nhìn xung quanh, dưới ánh trăng sáng ngời, hình dáng của cái thôn nhỏ này cũng đã rơi vào trong mắt của cậu.
Thôn không lớn, không đèn đuốc sáng trưng trong đêm giống như phố Cự Thạch, chỉ có mấy ngọn đèn đường lẻ tẻ, phát sáng yếu ớt. Phần lớn người trong thôn đều đã ngủ, bởi vậy toàn bộ thôn trông cự kỳ yên tĩnh.
"Chúng ta tách ra ở đây đi." Tám phù thủy khác đồng hành cùng bọn họ mang mũ trùm lên, nói lời từ biệt với Evan: "Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió."
Evan cũng nói: "Nhiệm vụ suôn sẻ."
Nói tạm biệt xong, tám phù thủy nhẹ nhàng bay về phía ngoài thôn.
"Trang viên Familio không ở trong thôn này." Elena thuận miệng giải thích với Ash một câu: "Nhưng mà điểm truyền tống cách trang viên gần nhất lại nằm ở chỗ này."
Ash nhẹ gật đầu, không hỏi nhiệm vụ của tám người kia là gì, mà đi theo sau lưng Evan đến cánh cửa thật cao của tháp phù thủy.
"Đêm nay chúng ta ở tạm một đêm ở đây trước." Evan nói: "Sáng mai sẽ xuất phát đến thành Thiên Bình gần đây nhất, nơi đó có đoàn tàu đi đến vương thành Rực Rỡ."
Anh nói xong thì cầm lấy cái vòng gõ cửa trên cửa, nhẹ nhàng gõ một, hai...
Khi anh gõ cái thứ ba, cửa được mở ra.
Elena nhướng mày: "Đến nhanh thật."
"Bởi vì tôi cảm thấy trận pháp truyền tống dao động, nên tranh thủ thời gian thức dậy nhìn một cái, và phát hiện có khách đến."
Người nói chuyện là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, cậu ta đứng dưới ánh đèn ấm áp ở trong cửa, mái tóc quăn vàng nhạt, trên gương mặt có những vết tàn nhang màu nâu nhạt nằm rải rác, trông giống như anh chàng hàng xóm thân thiết hướng ngoại.
Lúc này ánh mắt của cậu nhập nhèm buồn ngủ, khi cậu ta ngượng ngùng cười với mọi người bên ngoài cửa, cảm giác này trở nên rõ ràng hơn.
"Chào cậu." Evan đi về phía trước một bước, để ánh đèn tràn ra từ trong nhà rơi trên người anh, chiếu sáng huy chương có màu xám làm nền và có hoa văn ngân hà trước ngực anh, đây là biểu tượng của phù thủy cấp trung: "Tôi đến từ tháp phù thủy cấp ba của vương tọa Rực Rỡ, tên là Evan Jorya. Họ là Elena, Ash, bạn đồng hành của tôi."
"Chào anh." Người thanh niên cũng thấy rõ huy chương của anh, cậu ta kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức tỉnh táo, "Anh Evan đáng kính, tôi là Brent Familio, một phù thủy tập sự, cũng là người quản lý thôn Fami này."
"Familio?" Elena tò mò nhìn cậu ta một cái, có liên quan gì đó đến trang viên Familio bỏ hoang kia sao?
"Vào rồi hãy nói." Brent né sáng một bên: "Tôi nghĩ chắc là các vị cần tá túc một đêm đúng không?"
"Đúng vậy, xin quấy rầy." Evan nhẹ gật đầu, đi vào đầu tiên: "Cậu gọi tên của chúng tôi là được rồi."
Ash và Elena đi theo sau anh.
Lần đầu tiên tiến vào một tòa tháp phù thủy, dù bề ngoài của nó cũng không khí thế ra sao, Ash vẫn không nhịn được mà nghiêm túc đánh giá cấu tạo bên trong, nhưng kết quả lại cực kỳ thất vọng.
Tầng một giống như là khu vực sinh hoạt của Brent, phòng khách nhỏ được trang trí cẩn thận, và nhà bếp mở rộng, qua cánh cửa nửa đậy thì có thể thấy lờ mờ căn phòng ngủ với giường chiếu lộn xộn... Tất cả đều tràn đầy mùi vị ấm áp của một căn nhà.
"Phòng thí nghiệm của tôi nằm trên tầng hai. Tầng ba thì dùng để chứa đồ linh tinh." Brent dẫn ba người lại ngồi trên cái đệm lót mềm mại, "Cho nên chỗ có thể nghỉ ngơi cũng chỉ ở tầng này. Ngoại trừ một phòng ngủ chính ra, thì còn có một căn phòng cho khách. Tôi nghĩ không bằng để hai nam ở chung, nữ ngủ ở phòng cho khách có được không?"
Evan: "Vậy cậu..."
"Tôi có chỗ nghỉ ngơi ở phòng thí nghiệm." Brent cười nói: "Tôi thường xuyên thức đêm làm thí nghiệm, khi mệt mỏi thì ngã đầu ngủ."
Về phần vì sao không cho khách nghỉ ngơi trong phòng thí nghiệm, chỉ cần là phù thủy hơi có chút thường thức thì đều biết, không thể đi vào phòng thí nghiệm của phù thủy khác một cách tùy tiện, đó là hành vi xúc phạm cực kỳ vô lễ.
Evan cũng không chối từ nữa, gật đầu đồng ý với sắp xếp của Brent.
"Trước khi ngủ thì mọi người có cần một ly đồ nóng không?" Brent đề nghị: "Nhưng mà chỉ có ca cao nóng thôi, mọi người không ngại chứ?"
Elena còn đang suy nghĩ về vấn đề tên họ của cậu ta cười híp mắt gật đầu: "Không ngại, ba ly nhé, cám ơn."
"Không có gì." Brent đi vào căn bếp nhỏ.
Ở bên này, Evan trừng mắt nhìn Elena tự ý quyết định, nhưng anh vẫn không nói gì thêm. Thật ra anh cũng rất tò mò, nhất là khi biết đêm nay các đồng nghiệp sẽ đến chỗ trang viên Familio cũ để làm một nhiệm vụ khẩn cấp.
Người quản lý thôn gần trang viên thế mà cũng mang họ Familio, liệu đây là sự trùng hợp? Hay là hai bên có liên quan đến nhau?
Rất nhanh, Brent mang theo bốn ly ca cao nóng đặt trên khay ra, cũng tốt tính giải đáp thắc mắc cho hai người.
Cậu ta bưng ly, híp mắt nhấp một cái, nói một cách bình tĩnh tựa như đã quen: "Thật ra các phù thủy biết chuyện của trang viên Familio chỉ cần nghe được tên của tôi thì đều có phản ứng không khác mọi người mấy."
"Mọi người đoán không sai, họ Familio của tôi chính là Familio trong trang viên Familio." Cậu ta nói: "Tôi là người sống sót duy nhất trong sự cố ma pháp mười năm trước."
Mặt Evan cứng đờ: "...Xin lỗi." Chỉ vì chút tò mò và muốn dò xét mà đào lại quá khứ thêm thảm đau đớn của người khác, chuyện này thật sự là...
Ngay cả Elena cũng thu hồi nụ cười trên mặt, vẻ mặt ân hận.
"Không sao đâu." Brent cười xua tay: "Đã qua nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần giải thích với người khác cũng giống như là quét sạch cảm xúc tiêu cực, tôi còn phải cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Hơn nữa bây giờ tôi đã trở thành người quản lý thôn Fami, trông coi quê hương của mình, hàng năm tôi có thể dâng hoa cho những người đã mất vào ngày giỗ của họ, tôi đã rất thỏa mãn với cuộc sống như thế này rồi."
Tuy trông cậu ta rất thoáng, nhưng không thể không nói, bầu không khí vẫn trở nên nặng nề cứng ngắc.
Ngay cả ca cao nóng cũng không ngọt nổi.
Đề tài câu chuyện không tiến thêm được nữa.
Dường như Brent cũng đã nhận ra điểm này, cậu ta cực kỳ săn sóc mà đứng dậy: "Giờ đã hơi trễ. Tôi thay chăn màn gối đệm ở phòng ngủ chính trước, mọi người cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."
"Cám ơn, nhưng không cần đâu." Evan ngăn cậu ta lại: "Chăn màn gối đệm đặt ở đâu? Lát nữa chúng tôi tự đổi là được rồi."
Brent không từ chối, cậu ta chỉ cho Evan tủ chứa đồ, sau đó lễ phép rời đi, một mình đi lên tầng hai tháp phù thủy.
Sau khi cậu ta rời đi, bầu không khí cứng ngắc trong phòng khách rốt cuộc cũng bắt đầu thông thoáng.
Elena chán nản đấm mình một cái: "Nhiều chuyện!" Tự dưng nhắc đến vết sẹo của người khác, may mà người ta tốt tính, nếu không thì cũng không biết kết cục của đêm nay ra sao đây.
Evan cũng ngồi im lặng tự kiểm điểm.
Ash – người ngoài cuộc suốt cả buổi bưng lấy ly, cái hiểu cái không, cho nên... Một sự cố ma pháp đau thương đã xảy ra ở trang viên Familio vào mười năm trước, mà cũng chỉ có một người sống sót, người này chính là Brent Familio?
Elena và Evan cảm thấy mình đã hỏi sai, chạm đến chuyện đau lòng của người ta nên áy náy?
Nhưng Brent cũng không hề đau buồn. Ash nghĩ, khi nói đến sự cố ấy và chuyện dâng hoa, người thanh niên tựa như anh trai hàng xóm này đều mỉm cười từ đáy lòng từ đầu đến cuối.
Nhưng suy nghĩ của Ash cũng không thể an ủi Evan và Elena.
"Đó là nụ cười gượng gạo đó!" Hai người nhỏ giọng nhấn mạnh với Ash: "Brent là một thanh niên hiền lành, cậu ấy không muốn chúng ta áy náy, nên mới không tỏ ra đau buồn. Nhưng điều này không có nghĩa là cậu ấy không thấy khó chịu trong lòng!"
Anh ta không tỏ ra đau buồn, nhưng bây giờ hai người cũng áy náy mà? Ash xoắn xuýt mà nhíu mày, hơn nữa, chắc chắn anh ta không thấy khó chịu trong lòng!
Danh sách chương