Editor: Aminta.
Hỏi quỷ hút máu có dám đứng dưới ánh mặt trời hay không cũng giống như đang hỏi chúng có dám đối diện với cái chết hay không vậy.
Sigourney chưa bao giờ sợ cái chết.
Thậm chí anh còn từng chờ mong cái chết.
Tín ngưỡng của tinh linh chịu đựng dòng máu của quỷ hút máu, thân thể này bao giờ cũng hướng về cái chết, mỗi một tế bào đều đang gào thét "Để ta chết đi", "Để ta biến mất đi", "Không thể nào sống một cuộc sống đau đớn mâu thuẫn như thế này nữa".
Bình thường cái lão già Nance thích lo lắng kia cứ cười hi hi ha ha, nhưng lại âm thầm đối xử cẩn thận từng li từng tí đối với anh, sợ anh bi quan chán đời rồi nghĩ quẫn, chấm dứt cuộc đời mình.
Nhất là sau khi xử lý Rachel báo thù thành công, Nance càng nơm nớp lo sợ hơn nữa, ông lo rằng khi anh đã hoàn thành tâm nguyện rồi thì sẽ buông xuôi như vô số tinh linh bị chuyển hóa trước đây, chạy đến dưới ánh nắng để giải thoát.
Cho nên ông mới làm vài chuyện kỳ quái sau lưng anh, định dùng đủ mọi cách để khiến anh bình tĩnh, hấp dẫn sự chú ý của anh, hi vọng anh đừng nảy sinh suy nghĩ không còn luyến tiếc cuộc đời này rồi muốn tự sát suốt ngày... Tuy hơn phân nửa các cách mà Nance nghĩ ra đều là mấy chuyện xấu hành người khác.
Chuyện tiêu biểu gần đây chính là đưa thiếu niên chẳng hiểu sao có khế ước với anh ra khỏi thôn Dogo, còn chuẩn bị đưa cậu ta tới bên anh.
Chắc là đang định làm chuyện lớn nào đó.
Nhưng mà xét thấy động cơ của Nance là vì lo lắng cho anh, nên anh mở một con mắt nhắm một con mắt. Chẳng qua anh cũng sẽ không chạy tới nói cho Nance biết, ông không cần lo lắng, tôi sẽ không tự đâm đầu vào chỗ chết.
Nhìn bộ dáng Nance đã già đầu rồi mà còn nhảy nhót tưng bừng rất là thú vị.
Anh sẽ không tự tìm đến cái chết... Cho dù bản năng của thân thể đều đang thúc giục anh tự giết bản thân từng phút từng giây, nhưng anh cũng sẽ không thỏa mãn bản năng.
Anh sẽ sống, cho dù anh không sợ cái chết, cho dù anh chờ mong cái chết, cho dù anh thật sự không còn luyến tiếc gì cuộc sống này, không còn bất cứ chuyện gì để quan tâm, không còn lý do để sống như Nance suy nghĩ.
Anh sẽ sống tiếp. Nhưng nếu như có lúc buộc phải đối mặt với cái chết, anh cũng sẽ không tiếc nuối, không do dự, có lẽ anh còn có thể đón nhận nó một cách nhẹ nhàng vui vẻ.
Nhưng mà hôm nay vẫn chưa tới lúc buộc phải đối mặt với cái chết.
Khi bầu không khí trong xe hết sức căng thẳng, anh lấy kem chống nắng mà Nance làm cho anh ra ở trong quan tài, nó cũng không thể cản nắng hoàn toàn, nhiều nhất là có thể để anh sống thêm mấy giây dưới ánh mặt trời mà không tan thành mây khói quá nhanh.
Hiếm khi anh không ưu tiên quan tâm đến khuôn mặt của mình mà thoa một lớp kem chống nắng thật dày lên tay phải đầu tiên.
Tiếp đó, anh nghe được câu khiêu khích không cảm xúc của Jain.
"Ngươi, dám ra đây không?"
Anh bật cười trong bóng tối, một hồi ta sẽ đi ra hù chết ngươi.
Anh cũng biết tác dụng của khế ước. Anh còn tin Nance hơn cả Ash.
Nance suy đoán khế ước khiến bọn họ là một nửa của nhau, bảo vệ cho nhau, vậy thì chắc chắn đúng như vậy.
Anh cực kỳ chắc chắn, một khi Ash ở bên ngoài gặp nguy hiểm không thể chống lại, hai người bọn họ sẽ trao đổi thân thể giống như lần ấy ở phố Cự Thạch.
Nhưng nếu Evan và Elena bị phù thủy bên kia xử lý trước khi thân thể bọn họ trao đổi thì sao?
Anh ghét bỏ mà nhỏ giọng "Chậc" một tiếng, khi cảm nhận được dao động ma pháp ở bên ngoài, anh nắm lấy thời cơ, mở nắp quan tài ra trước khi đòn tấn công xông tới, triệt tiêu mối nguy lớn cho hai phù thủy nhỏ.
Gần như là đồng thời, mọi thứ trước mắt anh tối sầm lại, cơn choáng váng quen thuộc ập đến. Khi anh mở mắt ra lần nữa thì đối mặt ngay với con mắt không cảm xúc của tinh linh ánh trăng cầm đầu.
Ta đi ra rồi.
Anh lạnh lùng nhìn tinh linh ánh trăng một cái, nhưng không xông lên trước tiên mà anh xoay người, nhét cánh tay vươn ra từ trong quan tài gỗ thông đã bị ánh nắng đốt cháy đến mức máu thịt be bét vào lại, rồi đóng nắp quan tài lại một cách nặng nề.
Kem chống nắng thật vô dụng.
Tay phải của anh chỉ còn lại xương.
Sigourney nhíu mày, vết thương trên cánh tay chỉ là vết thương nhỏ đối với anh. Nhưng mà bây giờ người ở trong cơ thể của anh lại là Ash Erwin, sợ là thiếu niên đến từ nông thôn kia chưa từng bị thương như thế trong cả đời này.
Vừa rồi còn đau đến khóc mà.
Nghĩ đến gương mặt khóc thút thít của mình mà anh nhìn thoáng qua lúc nãy...
Tuy vẫn đẹp như trước, nhưng mà vì sao lòng anh lại cảm thấy buồn bực như vậy? Sigourney xoa xoa năm ngón tay, chắc là bởi vì thiếu niên chịu đựng nó thay cho mình chăng?
Anh nhếch môi, dùng ánh mắt không thân thiện nhìn về phía kẻ địch bao vây bọn họ tầng tầng lớp lớp trong xe, anh nhỏ giọng thì thào: "Nói đúng đấy, tốc chiến tốc thắng." Giải quyết sớm thì mới trị thương cho thân thể của mình được.
"Chờ ở đây." Anh để lại một câu nói, thân hình chợt lóe, thoáng cái đã đi tới bên cạnh một người áo choàng.
Tốc độ nhanh quá!
Ý nghĩ này thoảng qua trong đầu tất cả mọi người ở đây.
Thiếu niên này là ai? Chẳng lẽ cậu ta cũng không phải là thiếu niên, mà là con quái vật già mới quay về từ vùng hoang dã? Cho nên mới có thể nhìn một cái là biết ngay đồ ăn có độc, nên mới mang đến áp lực lớn như thế?
Ở đây chỉ có mình Elena là đoán được sự thật.
Cô ngạc nhiên gần như muốn nhảy dựng lên, hốc mắt cũng đỏ: "Được cứu rồi!"
Ash gọi Sigourney ra lần nữa rồi!
Sigourney trong xác của Ash thì sợ gì ánh nắng chết tiệt nữa!
Ha ha! Ha ha ha ha!
Thế mà còn chiêu này nữa! Sao cô lại không nhớ chứ? Còn tưởng rằng lần này hết sức xui xẻo bị tiêu diệt cả bọn thật rồi!
Cô gần như vừa khóc vừa cười, kéo lấy tay Evan, nói từng chữ: "Anh, chúng ta thắng chắc rồi!"
Evan không biết Elena đào đâu ra lòng tin ấy, nhưng anh không hề nghi ngờ Elena chút nào.
Lòng tin của anh bắt nguồn từ những thứ anh nhìn thấy tận mắt vào bây giờ...
"Ash" không hề kiêng dè mà xông vào giữa kẻ địch.
Trong kế hoạch diệt trừ Sigourney lần này nhất định phải có bậc thầy điêu khắc hoa văn ma pháp giỏi thì mới có thể lén lút chỉnh sửa trận pháp trong đoàn tàu. Cũng bởi vì kiêng kị khả năng cận chiến của quỷ hút máu nên phần lớn bọn họ đều là phù thủy viễn chiến hoặc là sinh vật ma pháp có năng lực huyết thống theo thiên hướng khống chế và viễn chiến.
Nói ngắn gọn, ngoại trừ Jain và hai ba người áo choàng khác, những người khác đều yếu cận chiến.
Sigourney trong xác Ash không hề e ngại ánh nắng vừa tiếp cận bọn họ, anh đã càn quét khắp nơi giống như là con sói vào bãi nhốt cừu. Kẻ địch tựa như đậu hũ non, đụng một cái là nát.
Hai tay của anh như là kết nối với một chiều không gian nào đó không rõ, bất cứ ma pháp nào cũng biến mất sạch dưới đầu ngón tay anh.
Ma pháp bậc năm Bão tuyết, biến mất.
Ma pháp bậc năm Sương mù tâm linh, biến mất.
Ma pháp bậc sáu Sấm sét liên hoàn, biến mất.
...
Anh là đang xử tử ma pháp. Nhưng ở trong mắt những người không biết thì lại càng giống như là ma pháp đặc xá cho anh, anh như là được nguyên tố và quy tắc cùa thế giới này yêu thương nên ma pháp không nỡ tạo ra bất kỳ thương tổn nào trên người anh.
Cơ thể phong phanh của thiếu niên nhẹ nhàng đi xuyên qua kẻ địch, không giống như là đang chiến đấu, trái lại giống như đang múa một điệu múa đơn, dáng người nghiêng nghiêng, đẹp đẽ tao nhã không nói nên lời. Nhưng vì đang chiến đấu nên giữa những cái giơ tay nhấc chân đầy tao nhã lại ẩn chứa sự sắc bén mãnh liệt, ngay cả tiếng xé gió cũng lạnh lẽo thấu xương.
Một nửa là nét đẹp mềm mại của cơn mưa phùn vào lúc chiều tà, một nửa là sát ý lạnh lẽo cuồn cuộn sắc bén áp lực.
Không một ai có thể miêu tả ra hình ảnh mâu thuẫn ấy một cách sinh động rõ ràng như vậy. Sự máu me và sự sống cùng tồn tại với nhau, nhìn anh cũng giống như nhìn thấy khu rừng tươi tốt sinh trưởng trong biển máu đỏ ngút trời... Khiến người ta nghi ngờ hình như chuyện anh được thế giới này yêu thương cũng trở nên có lý.
Người thiếu niên này đủ để thế giới rủ lòng thương yêu, không nỡ làm cậu ta bị thương.
Rốt cuộc cậu ta là ai?!
Rốt cuộc khả năng của cậu ta là gì?
Rõ ràng là một nhân loại, vì sao lại có năng lực giống như huyết tộc tinh linh sa đọa Sigourney?
Người đã ngã xuống và những người còn đang miễn cưỡng chống đỡ đều phát ra tiếng hò hét không cam lòng như thế ở trong lòng.
Vì sao họ chưa từng nghe nói về người này? Vì sao tin tình báo hoàn toàn không đề cập đến?
Nếu như người thiếu niên này thật sự mạnh như vậy, vậy tại sao khi bị tập kích trên đài nguyên thì cậu ta không ra tay đánh trả, mà lại phải nhờ vào quyển trục truyền tống, phải nhờ Kẻ phản nghịch Sigourney kia?!
Jain cũng nghênh đón thiếu niên.
Trời sinh tinh linh ánh trắng nhanh nhẹn linh hoạt, có lực tương tác cao với nguyên tố, nếu như không có thiên tính yêu quý sinh mệnh, như vậy bọn họ sẽ là kẻ gặt mạng đáng sợ nhất.
Jain là Ngụy Tinh Hồng Giả và cũng là một sát thủ đáng sợ.
Hắn linh hoạt, nhanh nhẹn, lạnh lùng vô tình, tài năng được rèn giũa xuất sắc trong vô số lần chiến đấu và ám sát.
Hắn từ bỏ ma pháp. Ma pháp không hề có tác dụng với thiếu niên.
Hắn cầm hai cây dao găm trong tay, thân thể nhẹ như gió, khi thiếu niên lượn quanh những người khác, hắn dùng tốc độ mà mắt thường không cách nào bắt kịp tấn công về phía sau lưng của thiếu niên.
Nhưng mà thiếu niên đã nhận ra.
Vào thời khắc sống còn, cậu ta nhẹ nhàng xoay người lại khiến hắn chẳng có cơ hội lùi lại.
Con mắt màu xanh lam nhạt lạnh lùng nâng lên, nhìn thẳng tắp về phía hắn, không có chút cảm xúc nào trong đôi mắt ấy.
"Bắt được ngươi rồi."
Thiếu niên chợt nói.
Cái gì?!
Jain mở to hai mắt, lúc này hắn mới cảm giác được cổ tay mình bị một cái tay khác nắm lấy giống như là bị vòng thép siết chặt, không thể nào thoát được. Một giây sau, mọi thứ đảo lộn, hắn bị người ta quẳng mạnh lên trên mặt đất, xương cốt trong cơ thể phát ra tiếng vỡ vụn.
Vị ngọt lan ra trong cổ họng, máu tươi tràn khỏi môi.
Mọi thứ trước mắt hắn biến thành màu đen, đầu óc choáng váng, hắn muốn đứng lên chiến đấu lần nữa nhưng tứ chi như nhũn ra, không có chút sức nào.
Thân thể giống như là đã mất kết nối với não bộ, dù có cố thế nào thì cũng không thể điều khiển cơ thể.
Đứng dậy! Vì sao lại không cử động được?
Hắn không thể tin nổi mà nằm dài trên mặt đất, cảm giác miệng của mình bị người cạy ra, rót dòng thuốc đắng chát lạnh buốt vào.
Không được uống!
Ý thức của hắn thì ra sức chống cự, nhưng mà đầu lưỡi lại yếu ớt bất lực, mặc cho dung dịch kỳ lạ trôi xuống cổ họng, trượt xuống dạ dày, để lại một vệt dài lạnh buốt trên thực quản.
Hết rồi.
Khi cơn lạnh buốt này hoàn toàn chảy xuống dạ dày, ý nghĩ này bỗng nhiên xẹt qua trong đầu của hắn.
Bọn họ đã thất bại.
Hắn mờ mịt trừng mắt nhìn bầu trời xanh thẳm và ánh nắng vàng không hề có gì che chắn, không hiểu vì sao mọi thứ lại đi đến nước này.
Rõ ràng kế hoạch của bọn họ rất ổn.
Dù chuyện này xảy ra bất ngờ, thời gian để bọn họ chuẩn bị cũng rất ngắn khiến số người bọn họ tập hợp được cực ít, nhưng bọn họ đã lập đủ mọi kế hoạch bao vây tiêu trừ tinh linh sa đọa kia từ lâu, bởi vậy dù thời gian có gấp rút cỡ nào thì kế hoạch của bọn họ cũng chu toàn, không có một chút sơ hở nào.
Nhưng sao lại thất bại?
Còn thất bại một cách nát bét, cả bọn bị diệt như thế?
Là chỗ nào sai?
Bởi vì chấn động mãnh liệt nên hắn đã tạm thời mất tầm nhìn, nhưng lúc này nó đang chậm rãi khôi phục lại. Tuy nhiên, hắn đã bị ép uống thuốc phép nên vẫn không thể động đậy.
Hắn chỉ có thể dùng tầm mắt mơ hồ nhìn những bóng người trong xe.
...Quả nhiên, đồng bọn của hắn đều đã bị hạ gục, không ai may mắn trốn thoát.
Những người còn đứng duy nhất là hai phù thủy trẻ tuổi, và còn một kẻ... Là hắn ta! Tên thiếu niên đứng trước quan tài! Hắn ta chính là thứ nằm ngoài tầm kiểm soát ấy! Là sự sai lầm ấy!
Đầu tiên là nhận ra cá bạc có độc, sau đó một mình đánh gục 13 người bọn họ.
Tin tình báo nói rằng hắn ta là mầm non phù thủy được phát hiện ở phố Cự Thạch, còn chẳng phải là phù thủy tập sự. Jain nản lòng mà nghĩ, bị lừa rồi, có lẽ chính là vì để câu bọn họ ra nên mới bịa ra cái mồi câu như thế để bọn họ mắc câu.
Thiếu niên cái quỷ gì?
Nhất định là con quái vật già quay về từ vùng hoang dã!
Phù thủy áo bào xám chăng? Hoặc là phù thủy áo bào trắng cũng không chừng!
Trời xanh và mây trắng lướt nhanh như bay phía trên xe lửa, xẹt qua đôi mắt màu khói xám của hắn.
Hắn thở dài khe khẽ, nhắm mắt lại.
Tại sao phải nghĩ nhiều như vậy? Có nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng có ý nghĩa gì đâu?
Hết rồi.
Bọn họ đã thất bại.
Bọn họ bị Hiệp hội phù thủy bắt lại.
Bọn họ sẽ trở thành một trong vô số nguyên liệu ma pháp, bị nghiên cứu, bị khống chế, bị nuôi dưỡng.
Còn có thể chạy thoát được sao?
Jain từ từ nhắm hai mắt lại, ánh nắng in màu vỏ quýt trên mí mắt của hắn. Nhưng trái tim của hắn lại chìm trong bóng tối, rơi xuống vực sâu vô tận.
Nhưng có người lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ nhắm mắt tự trốn tránh của hắn.
Một cái chân đá vào bên eo hắn không khách khí chút nào.
Jain cũng không muốn để ý đến. Chẳng qua là để khinh miệt chế giễu kẻ thua cuộc. Hắn thua thì thua rồi, hắn không phủ nhận, nhưng cũng đừng hòng tìm được khoái cảm của kẻ chiến thắng từ hắn.
Nhưng mà người quấy rối hắn rất kiên trì.
"Không mở mắt ra thì ta sẽ lột sạch ngươi rồi treo trên nóc xe." Giọng nói của thiếu niên vang lên từ phía trên hắn, mang theo ý cười lạnh lẽo: "Ngươi có tin hay không, Ngụy Tinh Hồng Giả, Jain Fairbairn?"
Jain tức giận mở mắt.
Từ góc nhìn của hắn, thiếu niên đứng ở bên cạnh hắn có một khuôn mặt tuấn tú trắng ngần, nhưng mà cặp mắt màu lam nhạt lại được lấp đầy bằng sự lạnh lẽo ác độc.
Không hổ là con chó săn của Hiệp hội phù thủy, thậm chí ngay cả cách vũ nhục này mà cũng nghĩ ra được!
"Ồ, mở mắt ra rồi à." Thiếu niên kêu lên một tiếng kinh ngạc không mấy thật lòng, rồi lập tức ngồi xổm xuống, quan sát kỹ khuôn mặt của hắn: "Thì ra ngươi chính là Ngụy Tinh Hồng Giả. Nghe nói ngươi rất ghét Trăng Đỏ? Vì sao thế? Bởi vì hắn ta đẹp hơn ngươi, nên ngươi muốn dùng ánh nắng phá hủy khuôn mặt của hắn à? Làm hỏng nhan sắc đứng đầu, ngươi có thường nổi không?"
Jain không nói gì và dời mắt đi, hắn không hiểu tên này nói gì cả, cũng không muốn để ý đến.
Thiếu niên cười khẽ một tiếng: "Hay là bởi vì hắn ta là Chân (thật) – Tinh Hồng Giả, mà ngươi chỉ là một kẻ Ngụy (giả)?"
Jain vốn đã dời mắt đi đột nhiên quay phắt về, nhìn chằm chằm khuôn mặt của thiếu niên.
Rất ít khi hắn có cảm xúc tức giận, vậy mà lúc này hắn lại bị chạm đến giới hạn cuối cùng nhiều lần.
Ngụy Tinh Hồng Giản trong lời đồn của mọi người luôn luôn đi kèm với mùi máu tanh, tự dưng lại có tiếng ác, có vẻ hắn là một kẻ đáng gờm. Nhưng từ xưa đến nay, cái danh này không phải là một lời khen, mà nó đại diện cho sự bài xích, xa lánh, căm ghét và lạnh lùng của người trong tộc đối với hắn.
Hắn dùng sức cắn chặt răng, những cảm xúc nghẹn ứ trong lòng, hắn rất muốn nhắm mắt lại không nhìn khuôn mặt đáng ghét này nữa, nhưng lại cố kỵ lời thiếu niên vừa mới nói... Tên nhân loại vô sỉ này chắc chắn sẽ làm chuyện đê hèn như lột sạch quần áo của hắn!
"Chẳng lẽ ta nói sai à?" Thiếu niên xoay người đi hỏi hai người bên mình: "Là tôi nhớ sai sao? Thật ra hắn rất thích Trăng Đỏ? Cho nên ngay cả danh hiệu cũng cố gắng liên quan đến Trăng Đỏ? Không làm được con quỷ hút máu thứ hai, nên đành lùi bước làm một kẻ "Ngụy" cũng không tệ nhỉ?"
"Ngươi, câm, miệng!" Cơn phẫn nộ của Jain bùng nổ, ai mà thích con chó săn của nhân loại kia!
Ở một bên khác, Elena đang bận dựng lều vải ma pháp trên xe lửa và mang quan tài vào nín cười trả lời: "Nhớ sai rồi. Mọi người đều biết chuyện Ngụy Tinh Hồng Giả căm thù Trăng Đỏ mà."
Thiếu niên nhíu mày: "Hóa ra tôi nhớ sai rồi." Anh rủ mắt, đáy mắt lạnh buốt: "Nhưng từ trước tới nay Trăng Đỏ chưa từng gặp hắn thì làm sao có thù hận gì?"
Elena không chê chuyện lớn, nỗi kích động khi sống sót sau tai nạn còn chưa biến mất thì cô đã nói tiếp: "Nghe nói trước kia hắn luôn muốn mời chào Trăng Đỏ vào liên minh thần bí, nhưng mà lại bị từ chối. Sau đó hắn đã nói, "Ngươi mạnh như vậy, vì sao không đứng về phe sinh vật ma pháp? Sao cứ muốn trở thành đồng bọn của nhân loại?"...Chắc đó cũng là lý do hắn nhắm vào Trăng Đỏ."
Jain không hề phản bác.
Thân là đồng loại, rõ ràng là có khả năng thay đổi vận mệnh của sinh vật ma pháp, nhưng lại đắm mình trong trụy lạc, nối giáo cho giặc. Kẻ như vậy còn đáng căm hận, ghê tởm gấp chục ngàn lần so với nhân loại đê hèn!
"Hóa ra là bởi vì chuyện này." Thiếu niên bật cười một tiếng, bày tỏ thái độ khinh miệt rất triệt để: "Các ngươi đều một lòng muốn Trăng Đỏ làm chúa cứu thế của các ngươi sao?"
"Không có hắn ta thì các ngươi chẳng làm nên trò trống gì à?"
Anh đứng thẳng lên, hình như cũng không còn hứng nói tiếp với Jain.
Sau cùng anh chỉ lạnh nhạt để lại một câu.
"Thay vì cứ dựa vào sức mạnh của người khác, vì sao không tự thay đổi vận mệnh sinh vật ma pháp của mình? Các ngươi cũng đâu tự ti yếu ớt, sao lại đùn đẩy trách nhiệm của mình? Các ngươi làm vậy thì có khác gì với tinh linh sa đọa mà các ngươi phê phán không?"
Jain đột nhiên ngẩn người, khác nhau ở chỗ nào?
Lòng hắn run rẩy, hắn cắn nát khóe môi... Không có gì khác nhau.
Sigourney khoác da Ash hờ hững liếc nhìn tinh linh đang ngỡ ngàng, anh khẽ xì một tiếng, khi hỏi anh "Có dám hay không" thì tên này ngạo mạn lắm. Bây giờ có ngạo mạn nổi nữa không?
Anh cúi đầu chui vào cái lều ma pháp mà Evan và Elena dựng lên.
...Trong khoang xe vắng vẻ, cái lều vải ma pháp này giống như được dựng lên trong lúc rong chơi đường xa, nó nằm lẳng lặng dưới ánh mặt trời, xung quanh là phong cảnh trắng tinh lướt qua nhanh chóng.
Sau khi vào lều vải, buông mành cửa lều xuống, bên trong chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn thủy tinh.
Evan mở nắp quan tài ra. Sau khi nghe tiếng động, anh quay đầu nhìn thoáng qua: "Cậu..." Anh há to miệng, không biết nên gọi là "Ash", hay là nên gọi "Sigourney"... Khi giúp Sigourney rót thuốc cho những người áo choàng mới vừa rồi, Sigourney đã nói sơ cho bọn họ biết bây giờ Ash đang nằm trong cơ thể của anh, anh bảo bọn họ dựng lều vải lên và mang Ash ra để trị thương.
Vậy là... Hai người trao đổi thân thể ư? Elena và Evan đều kinh ngạc.
Dù sao trước đó Elena vẫn cho là Ash chỉ triệu hồi Sigourney vào thân thể của cậu thôi.
Không ngờ sự thật ghê gớm hơn so với tưởng tượng của cô.
Nhưng làm sao để làm được như vậy thì Evan và Elena cũng không thèm để ý. Bọn họ chỉ nhận thức rõ kết quả hiện tại: Bây giờ là Sigourney đang điều khiển thân thể của Ash.
Khi biết được chuyện này, Evan cũng cực kỳ tiếc thương cho kẻ địch hôm nay của bọn họ giống như Elena.
Vốn Sigourney đã vô địch trong đêm tối, bây giờ có chiêu này rồi thì có ai có thể đánh bại Sigourney vào ban ngày nữa? Ban ngày và cả đêm tối, thế chẳng phải Sigourney không hề có sơ hở nào nữa sao?
Ghê thật!
Nhưng mà khi đối mặt với cơ thể của Ash, anh gọi Ash cũng không đúng, mà gọi Sigourney thì... Cứ thấy rất kỳ cục. Thế là Evan rầu rĩ gật đầu nhẹ với Sigourney, sau đó xoay người, tiếp tục mở nắp quan tài ra, đưa Sigourney... A không đúng, đưa Ash thật sự ra ngoài.
Ash vẫn đang khóc trong quan tài.
Không phải cậu muốn khóc, mà là khi đạt tới ngưỡng đau thì mắt tự động tiết ra nước mắt.
Cậu vừa khóc, vừa nghĩ, chắc chắn Sigourney cũng từng bị thương nặng như thế này, lúc ấy Sigourney có khóc hay không? Chắc là không có đâu nhỉ? Nhưng làm sao anh ấy nhịn được?
Cậu cố gắng nghĩ đến những chuyện vụn vặt linh tinh không liên quan này để dời sự chú ý của mình khỏi cơn đau, nhưng cậu không hề lo lắng về cuộc chiến bên ngoài chiếc quan tài.
Còn thế nào được nữa?
Sigourney đã xuất hiện rồi, Sigourney còn không sợ mặt trời, kết quả còn thế nào được nữa?
Mặc dù không nghĩ kỹ, nhưng tiềm thức Ash đã tin răm rắp như thế, thế nên cậu căn bản không quan tâm cuộc chiến bên ngoài.
Khi Evan mở nắp quan tài ra, anh vừa nâng mắt là đã thấy "Sigourney" đứng thẳng trong quan tài. Mắt đỏ, đang rơi lệ, mặt mũi tái nhợt đẫm nước mắt, đẹp đến mức chấn động, khiến cho lòng người lung lay.
Lòng người lung... lay? Lập tức sắc mặt của Evan trở nên trắng bệch, vì sao anh lại nghĩ như vậy?
Anh đã nhìn gương mặt của Trăng Đỏ vô số lần, đẹp thì đẹp thật, nhưng anh chưa từng có suy nghĩ kỳ lạ gì về gương mặt này!
Là bởi vì gương mặt này đang khóc ư? Thế mà trong phút chốc tim mình còn đập nhanh một chút nữa? Evan kinh ngạc, chẳng lẽ mình có thuộc tính ẩn kỳ quái là nhìn người khác khóc? Mình là đồ biến thái sao?!
Không chỉ có mình anh, Elena giúp anh đứng ở một bên cũng dùng sức nuốt nước bọt một cái: "Đáng yêu quá! Muốn —— "
Chữ cuối cùng của cô bị một cuốn sách bay tới từ bên cạnh cắt ngang.
Cô nhanh nhẹn nhảy ra chỗ khác, bắt lấy cuốn tiểu thuyết bay về phía mặt cô... Đây là cuốn truyện phiêu lưu lãng mạn mà cô đưa cho Ash, cô bỗng nhiên trở nên tỉnh táo.
Trời ạ! Lúc nãy cô đã làm cái quái gì?
Mê đắm đuối khuôn mặt của Sigourney? Còn cảm thấy đáng yêu, muốn... Khụ.
Chắc chắn cô điên rồi!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khóe mắt cô vẫn không nhịn được mà liếc về phía trong quan tài... Ash trong cơ thể Sigourney trông đáng yêu vô cùng!
Con mắt đỏ sậm cũng không đáng sợ, vì khóc nên có một lớp nước tựa như là đá mã não dưới đáy biển, sáng ngời lại trong suốt. Hốc mắt hơi hơi sưng đỏ, nhưng lại không phá hỏng dung mạo hoàn mỹ, trái lại còn có thêm một phần trẻ trung non nớt, cực kỳ khiến người ta rung động.
Thật sự rất muốn ôm hôn dỗ dành.
Elena nghi ngờ mà nghĩ, chẳng lẽ cũng giống như một căn nhà, nếu người đáng yêu vào ở, căn nhà cũng sẽ trở nên dễ thương. Còn Sigourney thì xem như là nhà ma nhỉ? Ash vừa vào ở, căn nhà ma cũng không còn hơi lạnh thổi vù vù nữa mà trở nên ấm áp.
Cô vỗ tay một cái như chợt hiểu ra, đúng là vậy rồi!
Rồi cô cảm thấy đau xót, Ash quả nhiên là gu của cô. Đáng tiếc cô lại không thể cướp với Sigourney. Mà cũng không dám cướp. Cũng chẳng cướp nổi.
Hình như Ash còn thích Sigourney vô cùng đây này.
Mặt đẹp đúng là có lợi.
Sau cùng, cô đau lòng sờ da thịt màu nâu bóng loáng của mình... Ngày nào đó phải tìm đám mặt người chết bên vương tọa Trắng Xám làm trắng tức thì mới được.
Trong lều, người anh trai thì đang nghi ngờ bản thân, cô em gái lại mang vẻ mặt tinh thần hoảng hốt, Sigourney cầm mấy quyển tiểu thuyết phiêu lưu trong tay, vốn định chọi thêm một quyển nữa, nhưng khi thấy "mình" đã đi ra khỏi quan tài, thế là nương tay, tạm thời tha cho hai tên ngu ngốc này.
Anh đi về phía Ash.
Mặc dù đã trao đổi thân thể một lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hai người trao đổi đối mặt nhau, thấy tận mắt thân thể của mình bị đối phương điều khiển, bày ra vẻ mặt mà bản thân mình mãi mãi cũng sẽ không biểu lộ.
Sigourney xưa nay không khóc: Thì ra đây là bộ dáng khóc lóc của mình à? Nhìn cũng rất đẹp.
Ash xưa nay luôn đáng yêu: Dáng vẻ lạnh lùng của mình là thế này ư? Rất là Sigourney.
Hai người vừa quan sát nhau một cách lạ lẫm, vừa lặng lẽ so sánh với bản thân mình.
Cảm giác cực kỳ thú vị.
Nhưng mà có thú vị cỡ nào thì cũng không thể bỏ mặc miệng vết thương trên cánh tay phải.
Sigourney lấy ra một bình thuốc phép từ trong vòng tay không gian của mình, đưa cho Ash: "Uống hết."
Ash nghe lời mà xử lý hết... A, vẫn rất là khó uống.
Tiếp theo, Sigourney lại lấy một cái hộp thuốc khác ra, mở nắp và lấy một miếng dịch thuốc sền sệt ra: "Giơ tay lên."
Ash tự giác giơ tay phải lên.
Sigourney rủ mắt, bôi thuốc lên cánh tay máu thịt be bét, hành động thì rất mạnh nhưng lúc bôi lại nhẹ nhàng vô cùng.
Dù sao cũng là cánh tay của mình.
Dù sao thằng nhóc này cũng chịu đựng nó thay anh.
Nghĩ như vậy, động tác của anh nhẹ nhàng hơn.
Ash cúi đầu... Đúng vậy, cúi đầu nhìn lấy Sigourney chữa thương cho cậu.
Cái cảm giác nhìn bản thân từ trên cao cực kỳ vi diệu, mà dù sao Ash cũng là Ash, cậu nhìn thấy dáng vẻ của Sigourney từ bề ngoài của mình. Sigourney lạnh nhạt nhưng lại dịu dàng, giống như lúc mới gặp vậy, vừa như một thiếu niên múa một điệu duyên dáng, vừa có thể lạnh lùng hờ hững đâm cây dao găm xuống.
Dù cậu đang nhìn gương mặt của mình, nhưng sự yêu thích ở trong lòng liên tục tràn ra và nhảy nhót đầy vui sướng.
Cậu thậm chí không cảm giác được cơn đau trên cánh tay!
Lại là loại ánh mắt này!
Một lần hai lần liên tục!
Sigourney vừa dùng băng vải quấn quanh cánh tay đã được bôi thuốc xong, vừa ngước nhìn Ash một cái một cách kỳ lạ.
Trước đó anh mang gương mặt của mình, Ash nhìn anh như vậy thì cũng dễ hiểu, ai bảo anh đẹp làm chi? Nhưng bây giờ anh đang mang khuôn mặt của chính Ash Erwin, làm gì mà cái thằng nhóc này còn nhìn chằm chằm không rời mắt như thế?
Anh không muốn thừa nhận mình bị một nhân loại bình thường nhìn tới mức lông dựng hết cả lên, thậm chí dù cái tay anh đang cầm là của mình nhưng anh cũng cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên. Sigourney bực bội thả tay ra: "Bôi xong rồi, đừng cọ lung tung."
Dù cho khả năng tự lành của quỷ hút máu rất đáng sợ, nhưng vết thương bị ánh nắng đốt cháy khác với vết thương bình thường, khả năng tự lành của nó rất chậm.
Có lẽ vết thương này sẽ đau nhức mấy ngày. Khi đó chắc anh cũng đã sớm trao đổi lại với Ash Erwin.
Còn bây giờ... Anh vừa mới cho Ash một bình thuốc giảm đau, chắc là sẽ khiến cậu ta dễ chịu một chút. Sigourney liếc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của mình, quả nhiên dừng khóc rồi, thuốc đã có tác dụng.
"Còn chỗ nào bị thương hay không?" Anh hỏi.
Ash chớp mắt mấy cái, nhấc ngón tay chỉ ngực phải: "Chỗ này." Cậu nói một cách thành thật: "Ánh mặt trời chiếu lên quần áo, nhưng mà ngực vẫn rất đau."
Sigourney: "..." Anh im lặng hồi lâu, nhét hộp thuốc cho Ash: "Tự bôi đi."
Ash nhận lấy, nhẹ gật đầu.
Lúc này, giọng của Elena phát ra từ cửa lều: "Sig... A, Ash! Đội chấp pháp của đoàn tàu đến rồi!"
Đội chấp pháp đến chậm thật.
Sigourney xoay người đi ra ngoài, đi được nửa đường thì anh lại quay ngược về, lấy hộp thuốc từ trong tay Ash.
Ash: "?"
Sigourney bực bội: "Chờ tôi về, để tôi bôi."
Ash mờ mịt nhẹ gật đầu.
Cầm hộp thuốc, Sigourney xoay người nhanh chân đi ra ngoài.
Bên ngoài lều, đội chấp pháp của đoàn tàu đã lần lượt mang xích chân và còng tay cấm ma pháp cho 13 người bị rót thuốc phép "nước Sinh Tử".
Trong mười ba người này, có năm người là con người, bốn người là tinh linh ánh trăng, ba người là tinh linh rừng rậm, người còn lại là thú nhân tộc sói. Tính ra thì có tám người là nguyên liệu ma pháp, có thể nói là thu hoạch lớn.
Evan đã bắt đầu trò chuyện cùng người đứng đầu đội chấp pháp.
Thì ra bọn họ tới muộn như vậy là có lý do.
Vào lúc đám người Jain ra tay thì dao động ma pháp bên này đã không thể che giấu được. Bọn họ vốn nên tới xử lý ngay, nhưng ai ngờ bạo loạn và tranh chấp cũng xảy ra ở khoang tàu khác cùng lúc đó, thành viên đội chấp pháp chỉ có bấy nhiêu thôi, họ không thể nào phân thân nên chỉ có thể giải quyết theo thứ tự.
Bây giờ nghĩ lại thì những bạo loạn cũng là một khâu trong kế hoạch của liên minh thần bí.
Để níu chân đội chấp pháp.
Mà đội chấp pháp cũng khó hiểu tại sao đám người Evan giải quyết được 13 người này, mà trong đó còn có Ngụy Tinh Hồng Giả tiếng ác lừng lẫy!
Evan không nói rõ sự thật, chỉ đề cập đến ngài Nance một cách mập mờ, thế mà lại nhận được ánh mắt thấu hiểu của cả đội chấp pháp.
Một nhà chiêm tinh thần bí có thể là một người vô dụng, cũng có thể là một người không gì mà không làm được.
Evan thở phào nhẹ nhõm, may mà danh tiếng của ngài Nance không tệ, ngài ấy thuộc kiểu không gì mà không làm được trong mắt các phù thủy.
Tốt nhất là tạm thời đừng để lộ chuyện Ash có thể trao đổi cơ thể với Sigourney. Chủ yếu là nhất định không thể để lộ chuyện Sigourney có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Sigourney có nhược điểm tuyệt đối nên Hiệp hội phù thủy cũng không để ý quá nhiều. Vậy khi cái nhược điểm này biến mất thì sao? Có thể đoán được rằng sẽ có rắc rối liên tục tìm tới cửa. Bất kể là với Sigourney, hay là với Ash.
13 kẻ địch ở đây hôm nay cũng đã bị bọn họ ép uống "nước Sinh Tử", trong thuốc có trộn lẫn bột nấm đêm thôi miên có thể làm phai nhạt ký ức liên quan đến cuộc chiến này của bọn họ. Nếu không làm cẩn thận như thế thì sau đó những người này cũng không khó mà đoán được chân tướng, hoặc là đến gần chân tướng.
Đội chấp pháp mang 13 người đi thẩm vấn, nhất là Jain Fairbairn, đây là nhân vật cấp cao trong liên minh thần bí, không chừng họ có thể hỏi ra vài tin tình báo có giá trị.
Sau đó họ lập tức gọi nhà luyện kim và nhà và nhà điêu khắc hoa văn ma pháp đến để sữa chửa nóc xe lại một chút. Tuy không vững chắc bằng trước đó, nhưng ít nhiều gì cũng có thể dùng tạm được, không đến mức để đám người Evan đổi khoang xe.
Khi Evan thương lượng cùng đội chấp pháp, Sigourney cũng không xen vào.
Chí ít anh còn nhớ rõ thân phận bây giờ của mình là gì. Một mầm non phù thủy thậm chí còn không phải phù thủy tập sự. Nếu như biểu hiện quá mức nổi trội, tất nhiên sẽ thành một tai hoạ ngầm và nổ ra trong tương lai của Ash, khiến người khác nghi ngờ.
Anh ném cho Elena ánh mắt lạnh lẽo như đao, thế tại sao lúc nãy lại phải gọi anh đi ra? Bộ anh có thể đi đến trước mặt đội chấp pháp để chỉ đạo hay sao?
Elena gượng cười, đó không phải phản xạ có điều kiện sao? Khí thế mạnh quá, cô quên mất anh còn đang trong cơ thể của Ash.
Đợi đội chấp pháp rời đi, Sigourney lại quay về lều lần nữa
Chậc, còn phải bôi thuốc cho ngực của "mình" nữa.
"Hai người." Trước khi vào lều, anh chỉ vào Evan và Elena: "Chờ ở ngoài."
Evan và Elena đồng loạt gật đầu.
Lúc này Sigourney mới đi vào.
Bây giờ Ash đã ngồi trên cái thảm trên đất, cậu đang nhìn cửa lều đầy trông đợi. Khi nhìn thấy Sigourney trở về, cậu nâng tay trái không bị gì lên và vẫy vẫy: "Tôi có thể tự cởi đồ không?"
Sigourney nheo mắt, chợt nghe Ash không biết gì mà tiếp tục hỏi: "Hay là Sigourney giúp tôi cởi?"
Evan bên ngoài lều: Ầy... Tình hình có vẻ như hơi phức tạp, anh đi ra xa một chút, vuốt ngực một cái.
Elena bên ngoài lều: Oa oa oa, không hổ là Ash! Nhưng mà cô vẫn nên đi ra xa một chút, nước này có hơi sâu, cô cũng không muốn cuốn vào.
"Sigourney?" Trong lều, khi thấy Sigourney không có phản ứng, Ash hỏi lại một lần nữa: "Phải bôi thuốc mà đúng không?" Cậu cũng thấy vừa rồi hình như Sigourney không muốn cậu tự bôi thuốc cho cơ thể nên cậu mới hỏi thêm vấn đề quần áo.
Đổi vị trí để suy nghĩ, nếu như bây giờ thân thể của cậu bị thương, cậu cũng không tiện để Sigourney tự tay bôi thuốc.
Trước mặt người mình tin tưởng, từ trước tới giờ Ash không bao giờ che giấu vẻ mặt của mình, đôi mắt của cậu luôn luôn trong veo vừa nhìn là đã thấy đáy, thế là Sigourney nhìn một cái là đã thấy suy nghĩ lúc này của Ash.
Sigourney: "... Tự cởi ra, tự bôi thuốc." Anh không cảm xúc đặt hộp thuốc trước mặt Ash: "Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải nhờ người khác giúp nữa sao?"
Ash mờ mịt nhìn anh, chẳng phải lúc nãy Sigourney đã nói là...
"Bôi nhanh lên." Sigourney dùng ngón tay chỉ hộp thuốc, giọng nói lạnh nhạt: "Không phải thân thể của cậu thì cậu không quý trọng à?"
Ash chớp chớp mắt: "A."...Hóa ra khi lỗ tai của mình đỏ thì rõ ràng như thế.
Hỏi quỷ hút máu có dám đứng dưới ánh mặt trời hay không cũng giống như đang hỏi chúng có dám đối diện với cái chết hay không vậy.
Sigourney chưa bao giờ sợ cái chết.
Thậm chí anh còn từng chờ mong cái chết.
Tín ngưỡng của tinh linh chịu đựng dòng máu của quỷ hút máu, thân thể này bao giờ cũng hướng về cái chết, mỗi một tế bào đều đang gào thét "Để ta chết đi", "Để ta biến mất đi", "Không thể nào sống một cuộc sống đau đớn mâu thuẫn như thế này nữa".
Bình thường cái lão già Nance thích lo lắng kia cứ cười hi hi ha ha, nhưng lại âm thầm đối xử cẩn thận từng li từng tí đối với anh, sợ anh bi quan chán đời rồi nghĩ quẫn, chấm dứt cuộc đời mình.
Nhất là sau khi xử lý Rachel báo thù thành công, Nance càng nơm nớp lo sợ hơn nữa, ông lo rằng khi anh đã hoàn thành tâm nguyện rồi thì sẽ buông xuôi như vô số tinh linh bị chuyển hóa trước đây, chạy đến dưới ánh nắng để giải thoát.
Cho nên ông mới làm vài chuyện kỳ quái sau lưng anh, định dùng đủ mọi cách để khiến anh bình tĩnh, hấp dẫn sự chú ý của anh, hi vọng anh đừng nảy sinh suy nghĩ không còn luyến tiếc cuộc đời này rồi muốn tự sát suốt ngày... Tuy hơn phân nửa các cách mà Nance nghĩ ra đều là mấy chuyện xấu hành người khác.
Chuyện tiêu biểu gần đây chính là đưa thiếu niên chẳng hiểu sao có khế ước với anh ra khỏi thôn Dogo, còn chuẩn bị đưa cậu ta tới bên anh.
Chắc là đang định làm chuyện lớn nào đó.
Nhưng mà xét thấy động cơ của Nance là vì lo lắng cho anh, nên anh mở một con mắt nhắm một con mắt. Chẳng qua anh cũng sẽ không chạy tới nói cho Nance biết, ông không cần lo lắng, tôi sẽ không tự đâm đầu vào chỗ chết.
Nhìn bộ dáng Nance đã già đầu rồi mà còn nhảy nhót tưng bừng rất là thú vị.
Anh sẽ không tự tìm đến cái chết... Cho dù bản năng của thân thể đều đang thúc giục anh tự giết bản thân từng phút từng giây, nhưng anh cũng sẽ không thỏa mãn bản năng.
Anh sẽ sống, cho dù anh không sợ cái chết, cho dù anh chờ mong cái chết, cho dù anh thật sự không còn luyến tiếc gì cuộc sống này, không còn bất cứ chuyện gì để quan tâm, không còn lý do để sống như Nance suy nghĩ.
Anh sẽ sống tiếp. Nhưng nếu như có lúc buộc phải đối mặt với cái chết, anh cũng sẽ không tiếc nuối, không do dự, có lẽ anh còn có thể đón nhận nó một cách nhẹ nhàng vui vẻ.
Nhưng mà hôm nay vẫn chưa tới lúc buộc phải đối mặt với cái chết.
Khi bầu không khí trong xe hết sức căng thẳng, anh lấy kem chống nắng mà Nance làm cho anh ra ở trong quan tài, nó cũng không thể cản nắng hoàn toàn, nhiều nhất là có thể để anh sống thêm mấy giây dưới ánh mặt trời mà không tan thành mây khói quá nhanh.
Hiếm khi anh không ưu tiên quan tâm đến khuôn mặt của mình mà thoa một lớp kem chống nắng thật dày lên tay phải đầu tiên.
Tiếp đó, anh nghe được câu khiêu khích không cảm xúc của Jain.
"Ngươi, dám ra đây không?"
Anh bật cười trong bóng tối, một hồi ta sẽ đi ra hù chết ngươi.
Anh cũng biết tác dụng của khế ước. Anh còn tin Nance hơn cả Ash.
Nance suy đoán khế ước khiến bọn họ là một nửa của nhau, bảo vệ cho nhau, vậy thì chắc chắn đúng như vậy.
Anh cực kỳ chắc chắn, một khi Ash ở bên ngoài gặp nguy hiểm không thể chống lại, hai người bọn họ sẽ trao đổi thân thể giống như lần ấy ở phố Cự Thạch.
Nhưng nếu Evan và Elena bị phù thủy bên kia xử lý trước khi thân thể bọn họ trao đổi thì sao?
Anh ghét bỏ mà nhỏ giọng "Chậc" một tiếng, khi cảm nhận được dao động ma pháp ở bên ngoài, anh nắm lấy thời cơ, mở nắp quan tài ra trước khi đòn tấn công xông tới, triệt tiêu mối nguy lớn cho hai phù thủy nhỏ.
Gần như là đồng thời, mọi thứ trước mắt anh tối sầm lại, cơn choáng váng quen thuộc ập đến. Khi anh mở mắt ra lần nữa thì đối mặt ngay với con mắt không cảm xúc của tinh linh ánh trăng cầm đầu.
Ta đi ra rồi.
Anh lạnh lùng nhìn tinh linh ánh trăng một cái, nhưng không xông lên trước tiên mà anh xoay người, nhét cánh tay vươn ra từ trong quan tài gỗ thông đã bị ánh nắng đốt cháy đến mức máu thịt be bét vào lại, rồi đóng nắp quan tài lại một cách nặng nề.
Kem chống nắng thật vô dụng.
Tay phải của anh chỉ còn lại xương.
Sigourney nhíu mày, vết thương trên cánh tay chỉ là vết thương nhỏ đối với anh. Nhưng mà bây giờ người ở trong cơ thể của anh lại là Ash Erwin, sợ là thiếu niên đến từ nông thôn kia chưa từng bị thương như thế trong cả đời này.
Vừa rồi còn đau đến khóc mà.
Nghĩ đến gương mặt khóc thút thít của mình mà anh nhìn thoáng qua lúc nãy...
Tuy vẫn đẹp như trước, nhưng mà vì sao lòng anh lại cảm thấy buồn bực như vậy? Sigourney xoa xoa năm ngón tay, chắc là bởi vì thiếu niên chịu đựng nó thay cho mình chăng?
Anh nhếch môi, dùng ánh mắt không thân thiện nhìn về phía kẻ địch bao vây bọn họ tầng tầng lớp lớp trong xe, anh nhỏ giọng thì thào: "Nói đúng đấy, tốc chiến tốc thắng." Giải quyết sớm thì mới trị thương cho thân thể của mình được.
"Chờ ở đây." Anh để lại một câu nói, thân hình chợt lóe, thoáng cái đã đi tới bên cạnh một người áo choàng.
Tốc độ nhanh quá!
Ý nghĩ này thoảng qua trong đầu tất cả mọi người ở đây.
Thiếu niên này là ai? Chẳng lẽ cậu ta cũng không phải là thiếu niên, mà là con quái vật già mới quay về từ vùng hoang dã? Cho nên mới có thể nhìn một cái là biết ngay đồ ăn có độc, nên mới mang đến áp lực lớn như thế?
Ở đây chỉ có mình Elena là đoán được sự thật.
Cô ngạc nhiên gần như muốn nhảy dựng lên, hốc mắt cũng đỏ: "Được cứu rồi!"
Ash gọi Sigourney ra lần nữa rồi!
Sigourney trong xác của Ash thì sợ gì ánh nắng chết tiệt nữa!
Ha ha! Ha ha ha ha!
Thế mà còn chiêu này nữa! Sao cô lại không nhớ chứ? Còn tưởng rằng lần này hết sức xui xẻo bị tiêu diệt cả bọn thật rồi!
Cô gần như vừa khóc vừa cười, kéo lấy tay Evan, nói từng chữ: "Anh, chúng ta thắng chắc rồi!"
Evan không biết Elena đào đâu ra lòng tin ấy, nhưng anh không hề nghi ngờ Elena chút nào.
Lòng tin của anh bắt nguồn từ những thứ anh nhìn thấy tận mắt vào bây giờ...
"Ash" không hề kiêng dè mà xông vào giữa kẻ địch.
Trong kế hoạch diệt trừ Sigourney lần này nhất định phải có bậc thầy điêu khắc hoa văn ma pháp giỏi thì mới có thể lén lút chỉnh sửa trận pháp trong đoàn tàu. Cũng bởi vì kiêng kị khả năng cận chiến của quỷ hút máu nên phần lớn bọn họ đều là phù thủy viễn chiến hoặc là sinh vật ma pháp có năng lực huyết thống theo thiên hướng khống chế và viễn chiến.
Nói ngắn gọn, ngoại trừ Jain và hai ba người áo choàng khác, những người khác đều yếu cận chiến.
Sigourney trong xác Ash không hề e ngại ánh nắng vừa tiếp cận bọn họ, anh đã càn quét khắp nơi giống như là con sói vào bãi nhốt cừu. Kẻ địch tựa như đậu hũ non, đụng một cái là nát.
Hai tay của anh như là kết nối với một chiều không gian nào đó không rõ, bất cứ ma pháp nào cũng biến mất sạch dưới đầu ngón tay anh.
Ma pháp bậc năm Bão tuyết, biến mất.
Ma pháp bậc năm Sương mù tâm linh, biến mất.
Ma pháp bậc sáu Sấm sét liên hoàn, biến mất.
...
Anh là đang xử tử ma pháp. Nhưng ở trong mắt những người không biết thì lại càng giống như là ma pháp đặc xá cho anh, anh như là được nguyên tố và quy tắc cùa thế giới này yêu thương nên ma pháp không nỡ tạo ra bất kỳ thương tổn nào trên người anh.
Cơ thể phong phanh của thiếu niên nhẹ nhàng đi xuyên qua kẻ địch, không giống như là đang chiến đấu, trái lại giống như đang múa một điệu múa đơn, dáng người nghiêng nghiêng, đẹp đẽ tao nhã không nói nên lời. Nhưng vì đang chiến đấu nên giữa những cái giơ tay nhấc chân đầy tao nhã lại ẩn chứa sự sắc bén mãnh liệt, ngay cả tiếng xé gió cũng lạnh lẽo thấu xương.
Một nửa là nét đẹp mềm mại của cơn mưa phùn vào lúc chiều tà, một nửa là sát ý lạnh lẽo cuồn cuộn sắc bén áp lực.
Không một ai có thể miêu tả ra hình ảnh mâu thuẫn ấy một cách sinh động rõ ràng như vậy. Sự máu me và sự sống cùng tồn tại với nhau, nhìn anh cũng giống như nhìn thấy khu rừng tươi tốt sinh trưởng trong biển máu đỏ ngút trời... Khiến người ta nghi ngờ hình như chuyện anh được thế giới này yêu thương cũng trở nên có lý.
Người thiếu niên này đủ để thế giới rủ lòng thương yêu, không nỡ làm cậu ta bị thương.
Rốt cuộc cậu ta là ai?!
Rốt cuộc khả năng của cậu ta là gì?
Rõ ràng là một nhân loại, vì sao lại có năng lực giống như huyết tộc tinh linh sa đọa Sigourney?
Người đã ngã xuống và những người còn đang miễn cưỡng chống đỡ đều phát ra tiếng hò hét không cam lòng như thế ở trong lòng.
Vì sao họ chưa từng nghe nói về người này? Vì sao tin tình báo hoàn toàn không đề cập đến?
Nếu như người thiếu niên này thật sự mạnh như vậy, vậy tại sao khi bị tập kích trên đài nguyên thì cậu ta không ra tay đánh trả, mà lại phải nhờ vào quyển trục truyền tống, phải nhờ Kẻ phản nghịch Sigourney kia?!
Jain cũng nghênh đón thiếu niên.
Trời sinh tinh linh ánh trắng nhanh nhẹn linh hoạt, có lực tương tác cao với nguyên tố, nếu như không có thiên tính yêu quý sinh mệnh, như vậy bọn họ sẽ là kẻ gặt mạng đáng sợ nhất.
Jain là Ngụy Tinh Hồng Giả và cũng là một sát thủ đáng sợ.
Hắn linh hoạt, nhanh nhẹn, lạnh lùng vô tình, tài năng được rèn giũa xuất sắc trong vô số lần chiến đấu và ám sát.
Hắn từ bỏ ma pháp. Ma pháp không hề có tác dụng với thiếu niên.
Hắn cầm hai cây dao găm trong tay, thân thể nhẹ như gió, khi thiếu niên lượn quanh những người khác, hắn dùng tốc độ mà mắt thường không cách nào bắt kịp tấn công về phía sau lưng của thiếu niên.
Nhưng mà thiếu niên đã nhận ra.
Vào thời khắc sống còn, cậu ta nhẹ nhàng xoay người lại khiến hắn chẳng có cơ hội lùi lại.
Con mắt màu xanh lam nhạt lạnh lùng nâng lên, nhìn thẳng tắp về phía hắn, không có chút cảm xúc nào trong đôi mắt ấy.
"Bắt được ngươi rồi."
Thiếu niên chợt nói.
Cái gì?!
Jain mở to hai mắt, lúc này hắn mới cảm giác được cổ tay mình bị một cái tay khác nắm lấy giống như là bị vòng thép siết chặt, không thể nào thoát được. Một giây sau, mọi thứ đảo lộn, hắn bị người ta quẳng mạnh lên trên mặt đất, xương cốt trong cơ thể phát ra tiếng vỡ vụn.
Vị ngọt lan ra trong cổ họng, máu tươi tràn khỏi môi.
Mọi thứ trước mắt hắn biến thành màu đen, đầu óc choáng váng, hắn muốn đứng lên chiến đấu lần nữa nhưng tứ chi như nhũn ra, không có chút sức nào.
Thân thể giống như là đã mất kết nối với não bộ, dù có cố thế nào thì cũng không thể điều khiển cơ thể.
Đứng dậy! Vì sao lại không cử động được?
Hắn không thể tin nổi mà nằm dài trên mặt đất, cảm giác miệng của mình bị người cạy ra, rót dòng thuốc đắng chát lạnh buốt vào.
Không được uống!
Ý thức của hắn thì ra sức chống cự, nhưng mà đầu lưỡi lại yếu ớt bất lực, mặc cho dung dịch kỳ lạ trôi xuống cổ họng, trượt xuống dạ dày, để lại một vệt dài lạnh buốt trên thực quản.
Hết rồi.
Khi cơn lạnh buốt này hoàn toàn chảy xuống dạ dày, ý nghĩ này bỗng nhiên xẹt qua trong đầu của hắn.
Bọn họ đã thất bại.
Hắn mờ mịt trừng mắt nhìn bầu trời xanh thẳm và ánh nắng vàng không hề có gì che chắn, không hiểu vì sao mọi thứ lại đi đến nước này.
Rõ ràng kế hoạch của bọn họ rất ổn.
Dù chuyện này xảy ra bất ngờ, thời gian để bọn họ chuẩn bị cũng rất ngắn khiến số người bọn họ tập hợp được cực ít, nhưng bọn họ đã lập đủ mọi kế hoạch bao vây tiêu trừ tinh linh sa đọa kia từ lâu, bởi vậy dù thời gian có gấp rút cỡ nào thì kế hoạch của bọn họ cũng chu toàn, không có một chút sơ hở nào.
Nhưng sao lại thất bại?
Còn thất bại một cách nát bét, cả bọn bị diệt như thế?
Là chỗ nào sai?
Bởi vì chấn động mãnh liệt nên hắn đã tạm thời mất tầm nhìn, nhưng lúc này nó đang chậm rãi khôi phục lại. Tuy nhiên, hắn đã bị ép uống thuốc phép nên vẫn không thể động đậy.
Hắn chỉ có thể dùng tầm mắt mơ hồ nhìn những bóng người trong xe.
...Quả nhiên, đồng bọn của hắn đều đã bị hạ gục, không ai may mắn trốn thoát.
Những người còn đứng duy nhất là hai phù thủy trẻ tuổi, và còn một kẻ... Là hắn ta! Tên thiếu niên đứng trước quan tài! Hắn ta chính là thứ nằm ngoài tầm kiểm soát ấy! Là sự sai lầm ấy!
Đầu tiên là nhận ra cá bạc có độc, sau đó một mình đánh gục 13 người bọn họ.
Tin tình báo nói rằng hắn ta là mầm non phù thủy được phát hiện ở phố Cự Thạch, còn chẳng phải là phù thủy tập sự. Jain nản lòng mà nghĩ, bị lừa rồi, có lẽ chính là vì để câu bọn họ ra nên mới bịa ra cái mồi câu như thế để bọn họ mắc câu.
Thiếu niên cái quỷ gì?
Nhất định là con quái vật già quay về từ vùng hoang dã!
Phù thủy áo bào xám chăng? Hoặc là phù thủy áo bào trắng cũng không chừng!
Trời xanh và mây trắng lướt nhanh như bay phía trên xe lửa, xẹt qua đôi mắt màu khói xám của hắn.
Hắn thở dài khe khẽ, nhắm mắt lại.
Tại sao phải nghĩ nhiều như vậy? Có nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng có ý nghĩa gì đâu?
Hết rồi.
Bọn họ đã thất bại.
Bọn họ bị Hiệp hội phù thủy bắt lại.
Bọn họ sẽ trở thành một trong vô số nguyên liệu ma pháp, bị nghiên cứu, bị khống chế, bị nuôi dưỡng.
Còn có thể chạy thoát được sao?
Jain từ từ nhắm hai mắt lại, ánh nắng in màu vỏ quýt trên mí mắt của hắn. Nhưng trái tim của hắn lại chìm trong bóng tối, rơi xuống vực sâu vô tận.
Nhưng có người lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ nhắm mắt tự trốn tránh của hắn.
Một cái chân đá vào bên eo hắn không khách khí chút nào.
Jain cũng không muốn để ý đến. Chẳng qua là để khinh miệt chế giễu kẻ thua cuộc. Hắn thua thì thua rồi, hắn không phủ nhận, nhưng cũng đừng hòng tìm được khoái cảm của kẻ chiến thắng từ hắn.
Nhưng mà người quấy rối hắn rất kiên trì.
"Không mở mắt ra thì ta sẽ lột sạch ngươi rồi treo trên nóc xe." Giọng nói của thiếu niên vang lên từ phía trên hắn, mang theo ý cười lạnh lẽo: "Ngươi có tin hay không, Ngụy Tinh Hồng Giả, Jain Fairbairn?"
Jain tức giận mở mắt.
Từ góc nhìn của hắn, thiếu niên đứng ở bên cạnh hắn có một khuôn mặt tuấn tú trắng ngần, nhưng mà cặp mắt màu lam nhạt lại được lấp đầy bằng sự lạnh lẽo ác độc.
Không hổ là con chó săn của Hiệp hội phù thủy, thậm chí ngay cả cách vũ nhục này mà cũng nghĩ ra được!
"Ồ, mở mắt ra rồi à." Thiếu niên kêu lên một tiếng kinh ngạc không mấy thật lòng, rồi lập tức ngồi xổm xuống, quan sát kỹ khuôn mặt của hắn: "Thì ra ngươi chính là Ngụy Tinh Hồng Giả. Nghe nói ngươi rất ghét Trăng Đỏ? Vì sao thế? Bởi vì hắn ta đẹp hơn ngươi, nên ngươi muốn dùng ánh nắng phá hủy khuôn mặt của hắn à? Làm hỏng nhan sắc đứng đầu, ngươi có thường nổi không?"
Jain không nói gì và dời mắt đi, hắn không hiểu tên này nói gì cả, cũng không muốn để ý đến.
Thiếu niên cười khẽ một tiếng: "Hay là bởi vì hắn ta là Chân (thật) – Tinh Hồng Giả, mà ngươi chỉ là một kẻ Ngụy (giả)?"
Jain vốn đã dời mắt đi đột nhiên quay phắt về, nhìn chằm chằm khuôn mặt của thiếu niên.
Rất ít khi hắn có cảm xúc tức giận, vậy mà lúc này hắn lại bị chạm đến giới hạn cuối cùng nhiều lần.
Ngụy Tinh Hồng Giản trong lời đồn của mọi người luôn luôn đi kèm với mùi máu tanh, tự dưng lại có tiếng ác, có vẻ hắn là một kẻ đáng gờm. Nhưng từ xưa đến nay, cái danh này không phải là một lời khen, mà nó đại diện cho sự bài xích, xa lánh, căm ghét và lạnh lùng của người trong tộc đối với hắn.
Hắn dùng sức cắn chặt răng, những cảm xúc nghẹn ứ trong lòng, hắn rất muốn nhắm mắt lại không nhìn khuôn mặt đáng ghét này nữa, nhưng lại cố kỵ lời thiếu niên vừa mới nói... Tên nhân loại vô sỉ này chắc chắn sẽ làm chuyện đê hèn như lột sạch quần áo của hắn!
"Chẳng lẽ ta nói sai à?" Thiếu niên xoay người đi hỏi hai người bên mình: "Là tôi nhớ sai sao? Thật ra hắn rất thích Trăng Đỏ? Cho nên ngay cả danh hiệu cũng cố gắng liên quan đến Trăng Đỏ? Không làm được con quỷ hút máu thứ hai, nên đành lùi bước làm một kẻ "Ngụy" cũng không tệ nhỉ?"
"Ngươi, câm, miệng!" Cơn phẫn nộ của Jain bùng nổ, ai mà thích con chó săn của nhân loại kia!
Ở một bên khác, Elena đang bận dựng lều vải ma pháp trên xe lửa và mang quan tài vào nín cười trả lời: "Nhớ sai rồi. Mọi người đều biết chuyện Ngụy Tinh Hồng Giả căm thù Trăng Đỏ mà."
Thiếu niên nhíu mày: "Hóa ra tôi nhớ sai rồi." Anh rủ mắt, đáy mắt lạnh buốt: "Nhưng từ trước tới nay Trăng Đỏ chưa từng gặp hắn thì làm sao có thù hận gì?"
Elena không chê chuyện lớn, nỗi kích động khi sống sót sau tai nạn còn chưa biến mất thì cô đã nói tiếp: "Nghe nói trước kia hắn luôn muốn mời chào Trăng Đỏ vào liên minh thần bí, nhưng mà lại bị từ chối. Sau đó hắn đã nói, "Ngươi mạnh như vậy, vì sao không đứng về phe sinh vật ma pháp? Sao cứ muốn trở thành đồng bọn của nhân loại?"...Chắc đó cũng là lý do hắn nhắm vào Trăng Đỏ."
Jain không hề phản bác.
Thân là đồng loại, rõ ràng là có khả năng thay đổi vận mệnh của sinh vật ma pháp, nhưng lại đắm mình trong trụy lạc, nối giáo cho giặc. Kẻ như vậy còn đáng căm hận, ghê tởm gấp chục ngàn lần so với nhân loại đê hèn!
"Hóa ra là bởi vì chuyện này." Thiếu niên bật cười một tiếng, bày tỏ thái độ khinh miệt rất triệt để: "Các ngươi đều một lòng muốn Trăng Đỏ làm chúa cứu thế của các ngươi sao?"
"Không có hắn ta thì các ngươi chẳng làm nên trò trống gì à?"
Anh đứng thẳng lên, hình như cũng không còn hứng nói tiếp với Jain.
Sau cùng anh chỉ lạnh nhạt để lại một câu.
"Thay vì cứ dựa vào sức mạnh của người khác, vì sao không tự thay đổi vận mệnh sinh vật ma pháp của mình? Các ngươi cũng đâu tự ti yếu ớt, sao lại đùn đẩy trách nhiệm của mình? Các ngươi làm vậy thì có khác gì với tinh linh sa đọa mà các ngươi phê phán không?"
Jain đột nhiên ngẩn người, khác nhau ở chỗ nào?
Lòng hắn run rẩy, hắn cắn nát khóe môi... Không có gì khác nhau.
Sigourney khoác da Ash hờ hững liếc nhìn tinh linh đang ngỡ ngàng, anh khẽ xì một tiếng, khi hỏi anh "Có dám hay không" thì tên này ngạo mạn lắm. Bây giờ có ngạo mạn nổi nữa không?
Anh cúi đầu chui vào cái lều ma pháp mà Evan và Elena dựng lên.
...Trong khoang xe vắng vẻ, cái lều vải ma pháp này giống như được dựng lên trong lúc rong chơi đường xa, nó nằm lẳng lặng dưới ánh mặt trời, xung quanh là phong cảnh trắng tinh lướt qua nhanh chóng.
Sau khi vào lều vải, buông mành cửa lều xuống, bên trong chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn thủy tinh.
Evan mở nắp quan tài ra. Sau khi nghe tiếng động, anh quay đầu nhìn thoáng qua: "Cậu..." Anh há to miệng, không biết nên gọi là "Ash", hay là nên gọi "Sigourney"... Khi giúp Sigourney rót thuốc cho những người áo choàng mới vừa rồi, Sigourney đã nói sơ cho bọn họ biết bây giờ Ash đang nằm trong cơ thể của anh, anh bảo bọn họ dựng lều vải lên và mang Ash ra để trị thương.
Vậy là... Hai người trao đổi thân thể ư? Elena và Evan đều kinh ngạc.
Dù sao trước đó Elena vẫn cho là Ash chỉ triệu hồi Sigourney vào thân thể của cậu thôi.
Không ngờ sự thật ghê gớm hơn so với tưởng tượng của cô.
Nhưng làm sao để làm được như vậy thì Evan và Elena cũng không thèm để ý. Bọn họ chỉ nhận thức rõ kết quả hiện tại: Bây giờ là Sigourney đang điều khiển thân thể của Ash.
Khi biết được chuyện này, Evan cũng cực kỳ tiếc thương cho kẻ địch hôm nay của bọn họ giống như Elena.
Vốn Sigourney đã vô địch trong đêm tối, bây giờ có chiêu này rồi thì có ai có thể đánh bại Sigourney vào ban ngày nữa? Ban ngày và cả đêm tối, thế chẳng phải Sigourney không hề có sơ hở nào nữa sao?
Ghê thật!
Nhưng mà khi đối mặt với cơ thể của Ash, anh gọi Ash cũng không đúng, mà gọi Sigourney thì... Cứ thấy rất kỳ cục. Thế là Evan rầu rĩ gật đầu nhẹ với Sigourney, sau đó xoay người, tiếp tục mở nắp quan tài ra, đưa Sigourney... A không đúng, đưa Ash thật sự ra ngoài.
Ash vẫn đang khóc trong quan tài.
Không phải cậu muốn khóc, mà là khi đạt tới ngưỡng đau thì mắt tự động tiết ra nước mắt.
Cậu vừa khóc, vừa nghĩ, chắc chắn Sigourney cũng từng bị thương nặng như thế này, lúc ấy Sigourney có khóc hay không? Chắc là không có đâu nhỉ? Nhưng làm sao anh ấy nhịn được?
Cậu cố gắng nghĩ đến những chuyện vụn vặt linh tinh không liên quan này để dời sự chú ý của mình khỏi cơn đau, nhưng cậu không hề lo lắng về cuộc chiến bên ngoài chiếc quan tài.
Còn thế nào được nữa?
Sigourney đã xuất hiện rồi, Sigourney còn không sợ mặt trời, kết quả còn thế nào được nữa?
Mặc dù không nghĩ kỹ, nhưng tiềm thức Ash đã tin răm rắp như thế, thế nên cậu căn bản không quan tâm cuộc chiến bên ngoài.
Khi Evan mở nắp quan tài ra, anh vừa nâng mắt là đã thấy "Sigourney" đứng thẳng trong quan tài. Mắt đỏ, đang rơi lệ, mặt mũi tái nhợt đẫm nước mắt, đẹp đến mức chấn động, khiến cho lòng người lung lay.
Lòng người lung... lay? Lập tức sắc mặt của Evan trở nên trắng bệch, vì sao anh lại nghĩ như vậy?
Anh đã nhìn gương mặt của Trăng Đỏ vô số lần, đẹp thì đẹp thật, nhưng anh chưa từng có suy nghĩ kỳ lạ gì về gương mặt này!
Là bởi vì gương mặt này đang khóc ư? Thế mà trong phút chốc tim mình còn đập nhanh một chút nữa? Evan kinh ngạc, chẳng lẽ mình có thuộc tính ẩn kỳ quái là nhìn người khác khóc? Mình là đồ biến thái sao?!
Không chỉ có mình anh, Elena giúp anh đứng ở một bên cũng dùng sức nuốt nước bọt một cái: "Đáng yêu quá! Muốn —— "
Chữ cuối cùng của cô bị một cuốn sách bay tới từ bên cạnh cắt ngang.
Cô nhanh nhẹn nhảy ra chỗ khác, bắt lấy cuốn tiểu thuyết bay về phía mặt cô... Đây là cuốn truyện phiêu lưu lãng mạn mà cô đưa cho Ash, cô bỗng nhiên trở nên tỉnh táo.
Trời ạ! Lúc nãy cô đã làm cái quái gì?
Mê đắm đuối khuôn mặt của Sigourney? Còn cảm thấy đáng yêu, muốn... Khụ.
Chắc chắn cô điên rồi!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khóe mắt cô vẫn không nhịn được mà liếc về phía trong quan tài... Ash trong cơ thể Sigourney trông đáng yêu vô cùng!
Con mắt đỏ sậm cũng không đáng sợ, vì khóc nên có một lớp nước tựa như là đá mã não dưới đáy biển, sáng ngời lại trong suốt. Hốc mắt hơi hơi sưng đỏ, nhưng lại không phá hỏng dung mạo hoàn mỹ, trái lại còn có thêm một phần trẻ trung non nớt, cực kỳ khiến người ta rung động.
Thật sự rất muốn ôm hôn dỗ dành.
Elena nghi ngờ mà nghĩ, chẳng lẽ cũng giống như một căn nhà, nếu người đáng yêu vào ở, căn nhà cũng sẽ trở nên dễ thương. Còn Sigourney thì xem như là nhà ma nhỉ? Ash vừa vào ở, căn nhà ma cũng không còn hơi lạnh thổi vù vù nữa mà trở nên ấm áp.
Cô vỗ tay một cái như chợt hiểu ra, đúng là vậy rồi!
Rồi cô cảm thấy đau xót, Ash quả nhiên là gu của cô. Đáng tiếc cô lại không thể cướp với Sigourney. Mà cũng không dám cướp. Cũng chẳng cướp nổi.
Hình như Ash còn thích Sigourney vô cùng đây này.
Mặt đẹp đúng là có lợi.
Sau cùng, cô đau lòng sờ da thịt màu nâu bóng loáng của mình... Ngày nào đó phải tìm đám mặt người chết bên vương tọa Trắng Xám làm trắng tức thì mới được.
Trong lều, người anh trai thì đang nghi ngờ bản thân, cô em gái lại mang vẻ mặt tinh thần hoảng hốt, Sigourney cầm mấy quyển tiểu thuyết phiêu lưu trong tay, vốn định chọi thêm một quyển nữa, nhưng khi thấy "mình" đã đi ra khỏi quan tài, thế là nương tay, tạm thời tha cho hai tên ngu ngốc này.
Anh đi về phía Ash.
Mặc dù đã trao đổi thân thể một lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hai người trao đổi đối mặt nhau, thấy tận mắt thân thể của mình bị đối phương điều khiển, bày ra vẻ mặt mà bản thân mình mãi mãi cũng sẽ không biểu lộ.
Sigourney xưa nay không khóc: Thì ra đây là bộ dáng khóc lóc của mình à? Nhìn cũng rất đẹp.
Ash xưa nay luôn đáng yêu: Dáng vẻ lạnh lùng của mình là thế này ư? Rất là Sigourney.
Hai người vừa quan sát nhau một cách lạ lẫm, vừa lặng lẽ so sánh với bản thân mình.
Cảm giác cực kỳ thú vị.
Nhưng mà có thú vị cỡ nào thì cũng không thể bỏ mặc miệng vết thương trên cánh tay phải.
Sigourney lấy ra một bình thuốc phép từ trong vòng tay không gian của mình, đưa cho Ash: "Uống hết."
Ash nghe lời mà xử lý hết... A, vẫn rất là khó uống.
Tiếp theo, Sigourney lại lấy một cái hộp thuốc khác ra, mở nắp và lấy một miếng dịch thuốc sền sệt ra: "Giơ tay lên."
Ash tự giác giơ tay phải lên.
Sigourney rủ mắt, bôi thuốc lên cánh tay máu thịt be bét, hành động thì rất mạnh nhưng lúc bôi lại nhẹ nhàng vô cùng.
Dù sao cũng là cánh tay của mình.
Dù sao thằng nhóc này cũng chịu đựng nó thay anh.
Nghĩ như vậy, động tác của anh nhẹ nhàng hơn.
Ash cúi đầu... Đúng vậy, cúi đầu nhìn lấy Sigourney chữa thương cho cậu.
Cái cảm giác nhìn bản thân từ trên cao cực kỳ vi diệu, mà dù sao Ash cũng là Ash, cậu nhìn thấy dáng vẻ của Sigourney từ bề ngoài của mình. Sigourney lạnh nhạt nhưng lại dịu dàng, giống như lúc mới gặp vậy, vừa như một thiếu niên múa một điệu duyên dáng, vừa có thể lạnh lùng hờ hững đâm cây dao găm xuống.
Dù cậu đang nhìn gương mặt của mình, nhưng sự yêu thích ở trong lòng liên tục tràn ra và nhảy nhót đầy vui sướng.
Cậu thậm chí không cảm giác được cơn đau trên cánh tay!
Lại là loại ánh mắt này!
Một lần hai lần liên tục!
Sigourney vừa dùng băng vải quấn quanh cánh tay đã được bôi thuốc xong, vừa ngước nhìn Ash một cái một cách kỳ lạ.
Trước đó anh mang gương mặt của mình, Ash nhìn anh như vậy thì cũng dễ hiểu, ai bảo anh đẹp làm chi? Nhưng bây giờ anh đang mang khuôn mặt của chính Ash Erwin, làm gì mà cái thằng nhóc này còn nhìn chằm chằm không rời mắt như thế?
Anh không muốn thừa nhận mình bị một nhân loại bình thường nhìn tới mức lông dựng hết cả lên, thậm chí dù cái tay anh đang cầm là của mình nhưng anh cũng cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên. Sigourney bực bội thả tay ra: "Bôi xong rồi, đừng cọ lung tung."
Dù cho khả năng tự lành của quỷ hút máu rất đáng sợ, nhưng vết thương bị ánh nắng đốt cháy khác với vết thương bình thường, khả năng tự lành của nó rất chậm.
Có lẽ vết thương này sẽ đau nhức mấy ngày. Khi đó chắc anh cũng đã sớm trao đổi lại với Ash Erwin.
Còn bây giờ... Anh vừa mới cho Ash một bình thuốc giảm đau, chắc là sẽ khiến cậu ta dễ chịu một chút. Sigourney liếc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của mình, quả nhiên dừng khóc rồi, thuốc đã có tác dụng.
"Còn chỗ nào bị thương hay không?" Anh hỏi.
Ash chớp mắt mấy cái, nhấc ngón tay chỉ ngực phải: "Chỗ này." Cậu nói một cách thành thật: "Ánh mặt trời chiếu lên quần áo, nhưng mà ngực vẫn rất đau."
Sigourney: "..." Anh im lặng hồi lâu, nhét hộp thuốc cho Ash: "Tự bôi đi."
Ash nhận lấy, nhẹ gật đầu.
Lúc này, giọng của Elena phát ra từ cửa lều: "Sig... A, Ash! Đội chấp pháp của đoàn tàu đến rồi!"
Đội chấp pháp đến chậm thật.
Sigourney xoay người đi ra ngoài, đi được nửa đường thì anh lại quay ngược về, lấy hộp thuốc từ trong tay Ash.
Ash: "?"
Sigourney bực bội: "Chờ tôi về, để tôi bôi."
Ash mờ mịt nhẹ gật đầu.
Cầm hộp thuốc, Sigourney xoay người nhanh chân đi ra ngoài.
Bên ngoài lều, đội chấp pháp của đoàn tàu đã lần lượt mang xích chân và còng tay cấm ma pháp cho 13 người bị rót thuốc phép "nước Sinh Tử".
Trong mười ba người này, có năm người là con người, bốn người là tinh linh ánh trăng, ba người là tinh linh rừng rậm, người còn lại là thú nhân tộc sói. Tính ra thì có tám người là nguyên liệu ma pháp, có thể nói là thu hoạch lớn.
Evan đã bắt đầu trò chuyện cùng người đứng đầu đội chấp pháp.
Thì ra bọn họ tới muộn như vậy là có lý do.
Vào lúc đám người Jain ra tay thì dao động ma pháp bên này đã không thể che giấu được. Bọn họ vốn nên tới xử lý ngay, nhưng ai ngờ bạo loạn và tranh chấp cũng xảy ra ở khoang tàu khác cùng lúc đó, thành viên đội chấp pháp chỉ có bấy nhiêu thôi, họ không thể nào phân thân nên chỉ có thể giải quyết theo thứ tự.
Bây giờ nghĩ lại thì những bạo loạn cũng là một khâu trong kế hoạch của liên minh thần bí.
Để níu chân đội chấp pháp.
Mà đội chấp pháp cũng khó hiểu tại sao đám người Evan giải quyết được 13 người này, mà trong đó còn có Ngụy Tinh Hồng Giả tiếng ác lừng lẫy!
Evan không nói rõ sự thật, chỉ đề cập đến ngài Nance một cách mập mờ, thế mà lại nhận được ánh mắt thấu hiểu của cả đội chấp pháp.
Một nhà chiêm tinh thần bí có thể là một người vô dụng, cũng có thể là một người không gì mà không làm được.
Evan thở phào nhẹ nhõm, may mà danh tiếng của ngài Nance không tệ, ngài ấy thuộc kiểu không gì mà không làm được trong mắt các phù thủy.
Tốt nhất là tạm thời đừng để lộ chuyện Ash có thể trao đổi cơ thể với Sigourney. Chủ yếu là nhất định không thể để lộ chuyện Sigourney có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Sigourney có nhược điểm tuyệt đối nên Hiệp hội phù thủy cũng không để ý quá nhiều. Vậy khi cái nhược điểm này biến mất thì sao? Có thể đoán được rằng sẽ có rắc rối liên tục tìm tới cửa. Bất kể là với Sigourney, hay là với Ash.
13 kẻ địch ở đây hôm nay cũng đã bị bọn họ ép uống "nước Sinh Tử", trong thuốc có trộn lẫn bột nấm đêm thôi miên có thể làm phai nhạt ký ức liên quan đến cuộc chiến này của bọn họ. Nếu không làm cẩn thận như thế thì sau đó những người này cũng không khó mà đoán được chân tướng, hoặc là đến gần chân tướng.
Đội chấp pháp mang 13 người đi thẩm vấn, nhất là Jain Fairbairn, đây là nhân vật cấp cao trong liên minh thần bí, không chừng họ có thể hỏi ra vài tin tình báo có giá trị.
Sau đó họ lập tức gọi nhà luyện kim và nhà và nhà điêu khắc hoa văn ma pháp đến để sữa chửa nóc xe lại một chút. Tuy không vững chắc bằng trước đó, nhưng ít nhiều gì cũng có thể dùng tạm được, không đến mức để đám người Evan đổi khoang xe.
Khi Evan thương lượng cùng đội chấp pháp, Sigourney cũng không xen vào.
Chí ít anh còn nhớ rõ thân phận bây giờ của mình là gì. Một mầm non phù thủy thậm chí còn không phải phù thủy tập sự. Nếu như biểu hiện quá mức nổi trội, tất nhiên sẽ thành một tai hoạ ngầm và nổ ra trong tương lai của Ash, khiến người khác nghi ngờ.
Anh ném cho Elena ánh mắt lạnh lẽo như đao, thế tại sao lúc nãy lại phải gọi anh đi ra? Bộ anh có thể đi đến trước mặt đội chấp pháp để chỉ đạo hay sao?
Elena gượng cười, đó không phải phản xạ có điều kiện sao? Khí thế mạnh quá, cô quên mất anh còn đang trong cơ thể của Ash.
Đợi đội chấp pháp rời đi, Sigourney lại quay về lều lần nữa
Chậc, còn phải bôi thuốc cho ngực của "mình" nữa.
"Hai người." Trước khi vào lều, anh chỉ vào Evan và Elena: "Chờ ở ngoài."
Evan và Elena đồng loạt gật đầu.
Lúc này Sigourney mới đi vào.
Bây giờ Ash đã ngồi trên cái thảm trên đất, cậu đang nhìn cửa lều đầy trông đợi. Khi nhìn thấy Sigourney trở về, cậu nâng tay trái không bị gì lên và vẫy vẫy: "Tôi có thể tự cởi đồ không?"
Sigourney nheo mắt, chợt nghe Ash không biết gì mà tiếp tục hỏi: "Hay là Sigourney giúp tôi cởi?"
Evan bên ngoài lều: Ầy... Tình hình có vẻ như hơi phức tạp, anh đi ra xa một chút, vuốt ngực một cái.
Elena bên ngoài lều: Oa oa oa, không hổ là Ash! Nhưng mà cô vẫn nên đi ra xa một chút, nước này có hơi sâu, cô cũng không muốn cuốn vào.
"Sigourney?" Trong lều, khi thấy Sigourney không có phản ứng, Ash hỏi lại một lần nữa: "Phải bôi thuốc mà đúng không?" Cậu cũng thấy vừa rồi hình như Sigourney không muốn cậu tự bôi thuốc cho cơ thể nên cậu mới hỏi thêm vấn đề quần áo.
Đổi vị trí để suy nghĩ, nếu như bây giờ thân thể của cậu bị thương, cậu cũng không tiện để Sigourney tự tay bôi thuốc.
Trước mặt người mình tin tưởng, từ trước tới giờ Ash không bao giờ che giấu vẻ mặt của mình, đôi mắt của cậu luôn luôn trong veo vừa nhìn là đã thấy đáy, thế là Sigourney nhìn một cái là đã thấy suy nghĩ lúc này của Ash.
Sigourney: "... Tự cởi ra, tự bôi thuốc." Anh không cảm xúc đặt hộp thuốc trước mặt Ash: "Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải nhờ người khác giúp nữa sao?"
Ash mờ mịt nhìn anh, chẳng phải lúc nãy Sigourney đã nói là...
"Bôi nhanh lên." Sigourney dùng ngón tay chỉ hộp thuốc, giọng nói lạnh nhạt: "Không phải thân thể của cậu thì cậu không quý trọng à?"
Ash chớp chớp mắt: "A."...Hóa ra khi lỗ tai của mình đỏ thì rõ ràng như thế.
Danh sách chương