Địa điểm học thực tế ngoại khóa của đám phù thủy tập sự nằm trong cánh đồng tuyết phía Bắc học viện. Chỗ ấy gần dãy núi Wells khổng lồ trập trùng. Nơi đó có một dòng sông băng. Sông băng tan vào mùa hè, hội tụ thành dòng suối, chảy từ chỗ cao đến vùng trũng, qua trăm ngàn năm dòng suối bào mòn vùng hạ du tạo thành những khe núi sâu không thấy đáy, khiến địa thế trở nên rắc rối phức tạp.
Người trong vương thành gọi vùng đất này là "Sào huyệt tuyết yêu", bởi vì tuyết yêu trong truyền thuyết vô cùng gian trá, chúng đào rất nhiều hang, sào huyệt của chúng nhiều như mê cung. Khu vực này vô cùng phức tạp, người bình thường một khi đến đây là không thể quay về nên nơi này chẳng khác gì sào huyệt tuyết yêu.
Đương nhiên, nơi học viện Rực Rỡ dẫn đám phù thủy nhỏ đến chắc chắn không phải là sào huyệt tuyết yêu, họ chỉ hoạt động ở khu vực biên giới, đảm bảo an toàn không có nguy hiểm.
Hôm qua Sigourney đã đến đây kiểm tra, nhưng không tìm được người hay thứ gì khả nghi, xác nhận tất cả đều bình thường.
Khi một loạt xe calorie của học viện chạy đến gần sào huyệt tuyết yêu thì lần lượt dừng lại.
Tuy sào huyệt tuyết yêu bí ẩn và nguy hiểm, nhưng bởi vì có hoàn cảnh địa lý phức tạp nên có rất nhiều nguyên liệu ma pháp quý giá, đồng thời còn có một sân huấn luyện tự nhiên tuyệt vời, rất tốt cho việc rèn luyện năng lực của phù thủy.
Quan trọng nhất là nguyên tố pháp thuật ở nơi này khá dồi dào, đối với phù thủy mà nói, hít một hơi không khí ở nơi đây cũng là một niềm sung sướng lớn lao.
Dù chỉ ở khu vực biên giới, Ash và đám bạn nhỏ cũng cảm thấy bầu không khí tươi mát sảng khoái.
"Nơi này đẹp quá." Có bé gái ngồi chung xe hưng phấn nói.
Cánh đồng tuyết dưới bầu trời đêm mênh mông bao la, có những đốm sáng long lanh lóe lên dưới ánh sao. Mặt đất cũng không bằng phẳng, cao thấp nhấp nhô, có những tảng băng cứng xanh óng ánh nhô lên mặt đất, tạo thành một gò đất nhỏ.
Có côn trùng sống vào buổi tối không sợ lạnh hoạt động trên băng tuyết, trên cánh và cơ thể của chúng mang theo một lớp phấn phát sáng lờ mờ, nơi chúng bay qua để lại một vệt ánh sáng chập chờn xiêu vẹo.
Một thế giới phát sáng yên lặng đẹp đẽ trong bóng đêm.
Khi xuống xe thì nhóm phù thủy nhỏ không thể ở chung với nhau theo ý mình nữa. Các giáo viên nhanh chóng quyết đoán tập hợp học sinh lớp mình lại và dẫn đến địa điểm dạy học đã được phân chia.
Nhưng mà môn "Hướng dẫn bắt và nuôi dưỡng sinh vật ma pháp" của Ash, bởi vì sinh vật ma pháp cần cho tiết học hôm nay vẫn chưa được chuyển đến, tạm thời thiếu mô hình thực tế để dạy học nên giáo viên cho lớp Ash gia nhập lớp trồng trọt thực vật ma pháp ở bên kia.
Đi nghiên cứu quan sát các loại hoàn cảnh sống của thực vật ma pháp ngoài tự nhiên.
Giáo viên môn này của Ash tên là Dagmar và cũng là một ông lão hiền hòa giống như thầy Gaby, sau khi nói "Thật ra thực vật ma pháp cũng là sinh vật ma pháp, trước khi học viện mang thỏ tuyết bão tố đến, chúng ta hãy dùng thực vật ma pháp để thay thế đi."
Ông nhanh chóng thỏa thuận với giáo viên môn thực vật ma pháp và đưa đám học trò của mình vào lớp người khác một cách tự nhiên.
Laverne học ở lớp này, lúc nó nhìn thấy Ash thì rất vui vẻ: "Ash, anh vô nhóm với em đi."
Anjar còn chưa đi xa ai oán nhìn sang, địa điểm học của nó nằm gần một đường hầm gió. Ash là bạn của nó, bây giờ lại bị thằng nhóc kia cướp mất, đáng ghét!
Laverne như nhận ra mình đang bị mắng, nhưng nó không để ý đến Anjar, nó cầm quyển sổ nhỏ của mình lên vẫy vẫy ra hiệu với Ash: "Thầy nói bên này có hoa tam vĩ, chúng ta đi tìm thử xem!"
Ash có chọn môn thuốc phép, cậu cũng có hiểu biết kha khá về thực vật ma pháp, thế là cậu gật gật đầu, bắt đầu tìm tòi gần đó với Laverne.
Quentin im lặng đi theo sau lưng cậu, nhờ các giáo viên quản lý, cuối cùng gã cũng thoát khỏi đám con nít, bởi vậy tâm trạng của gã cũng khá hơn một chút.
Nhưng mà khi Ash mời gã cùng hái hoa lấy mẫu, gã vẫn thối mặt từ chối.
Chẳng bao lâu sau Ash và Laverne đã tìm được một vùng hoa tam vĩ nở rộ. Cánh hoa màu tím nhạt giống như đuôi chim, thon dài tươi đẹp, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
"Phải thu thập mẫu đất, còn phải kiểm tra nhiệt độ, độ ẩm..." Laverne nghiêm túc học tập thuộc các bước như lòng bàn tay, nó nhanh chóng liệt kê ra chuyện tiếp theo phải làm.
Ash ngồi xổm bên cạnh giúp nó, cậu nghiêng đầu nhìn Quentin đứng yên như khúc gỗ bên cạnh, cậu suy nghĩ rồi nói: "Anh giúp một chút được không?"
Quentin nhìn Ash một cách kỳ lạ, nếu muốn gã giúp thì cứ trực tiếp ra lệnh là được rồi. Cũng giống như ép buộc gã ca hát thôi.
Nhưng Ash không ra lệnh, gã cũng sẽ không ngốc nghếch mà nhắc nhở vị chủ nhân mới tinh này.
Nếu ngươi đã hỏi ý kiến của ta thì... Gã nhếch miệng, thẳng thừng từ chối: "Không." Khi đối diện với đôi mắt ôn hòa vô hại của thiếu niên, gã vô thức bổ sung một câu: "Ngươi biết mùi vị của ngươi ra sao không?"
Ash không hiểu, cậu hít hít mũi, cậu có mùi gì sao? Quentin trợn mắt một cái: "Ngươi có mùi rất ngon biết chưa? May mà trước khi ra ngoài ta đã ăn no, cộng thêm cái thứ chết tiệt này..." Gã giật giật chiếc vòng cổ màu đen trên cổ: "Nếu không ta chắc chắn sẽ hút khô máu của ngươi!"
Lúc này Ash mới sực tỉnh.
Cậu đương nhiên biết.
Lúc trao đổi cơ thể với Sigourney, chính cậu cũng cảm thấy mình rất ngon.
Nhưng mà do mấy ngày gần đây sớm chiều ở chung với Sigourney, nhưng không thấy Sigourney tỏ ra khác thường nên cậu cũng quên mất chuyện "Trong mắt quỷ hút máu mình rất là ngon".
Cậu suy nghĩ rồi hỏi: "Đến gần tôi khó chịu lắm sao?"
Quentin không khách khí khẳng định: "Cực kỳ khó chịu!"
Một miếng bánh ngọt vô cùng ngon cứ lảng vảng bên cạnh, nhưng không thể nào ăn được. Có thể nói đó là một hình phạt tàn nhẫn.
Không ai muốn ở bên cạnh đồ ăn thấy được mà không ăn được cả. Chẳng khác nào tự ngược.
Ash khẽ "Ồ" một tiếng, sau đó quay đầu lại, tiếp tục cẩn thận giúp đỡ Laverne thu thập hàng mẫu.
Quentin: "..." Sau đó thì sao? Đáng lẽ lúc này phải thiện lương một chút, tốt bụng một chút, cho phép gã đi ra xa một chút chứ?
"Quentin." Ash nói chuyện, đưa lưng về phía gã.
Quentin: "..." Ồ, thằng bé loài người này cũng dễ mềm lòng quá.
"Anh có thể đứng sang bên phải một chút không?" Ash nói: "Chỗ đó hướng có gió."
Quentin: "Được." Gã đáp ứng, đang chuẩn bị xoay người đi ra xa một chút, bỗng nhiên gã dừng chân lại, khoan đã, Ash đã nói gì?
Không phải là có thể đi ra xa một chút, mà là... Đứng sang hướng khác?
Quentin: "..." Thiện lương mới là lạ!
Dường như nghe thấy tiếng phỉ báng trong lòng quỷ hút máu, Ash bất đắc dĩ nghĩ, nếu như là lúc khác, cậu để Quentin đi dạo gần đó cũng không có vấn đề gì. Nhưng biết rõ hôm nay có lẽ sẽ gặp nguy hiểm mà cậu còn thả Quentin đi xa cậu, vậy thì có lỗi với lời cảnh báo của ngài Nance quá.
Cậu dùng đầu ngón tay xới tung lớp tuyết, rốt cuộc nguy hiểm hôm nay là gì đây? Cậu không có cách nào lấy được gợi ý cụ thể từ tinh tú, hiếm khi cậu cảm thấy sợ hãi những điều mình không biết. Nhưng khi nghĩ đến việc trên cánh đồng tuyết này còn có Sigourney ở bên cậu, cậu không khỏi yên lòng.
Cậu đưa tay nắm chặt dấu ấn lá cây lạnh lẽo trên cánh tay trái, nơi này là lòng tin, là can đảm và là sự an toàn không thứ gì có thể so sánh được.
Từ thôn Dogo đến bây giờ, vẫn luôn là vậy.
Người trong vương thành gọi vùng đất này là "Sào huyệt tuyết yêu", bởi vì tuyết yêu trong truyền thuyết vô cùng gian trá, chúng đào rất nhiều hang, sào huyệt của chúng nhiều như mê cung. Khu vực này vô cùng phức tạp, người bình thường một khi đến đây là không thể quay về nên nơi này chẳng khác gì sào huyệt tuyết yêu.
Đương nhiên, nơi học viện Rực Rỡ dẫn đám phù thủy nhỏ đến chắc chắn không phải là sào huyệt tuyết yêu, họ chỉ hoạt động ở khu vực biên giới, đảm bảo an toàn không có nguy hiểm.
Hôm qua Sigourney đã đến đây kiểm tra, nhưng không tìm được người hay thứ gì khả nghi, xác nhận tất cả đều bình thường.
Khi một loạt xe calorie của học viện chạy đến gần sào huyệt tuyết yêu thì lần lượt dừng lại.
Tuy sào huyệt tuyết yêu bí ẩn và nguy hiểm, nhưng bởi vì có hoàn cảnh địa lý phức tạp nên có rất nhiều nguyên liệu ma pháp quý giá, đồng thời còn có một sân huấn luyện tự nhiên tuyệt vời, rất tốt cho việc rèn luyện năng lực của phù thủy.
Quan trọng nhất là nguyên tố pháp thuật ở nơi này khá dồi dào, đối với phù thủy mà nói, hít một hơi không khí ở nơi đây cũng là một niềm sung sướng lớn lao.
Dù chỉ ở khu vực biên giới, Ash và đám bạn nhỏ cũng cảm thấy bầu không khí tươi mát sảng khoái.
"Nơi này đẹp quá." Có bé gái ngồi chung xe hưng phấn nói.
Cánh đồng tuyết dưới bầu trời đêm mênh mông bao la, có những đốm sáng long lanh lóe lên dưới ánh sao. Mặt đất cũng không bằng phẳng, cao thấp nhấp nhô, có những tảng băng cứng xanh óng ánh nhô lên mặt đất, tạo thành một gò đất nhỏ.
Có côn trùng sống vào buổi tối không sợ lạnh hoạt động trên băng tuyết, trên cánh và cơ thể của chúng mang theo một lớp phấn phát sáng lờ mờ, nơi chúng bay qua để lại một vệt ánh sáng chập chờn xiêu vẹo.
Một thế giới phát sáng yên lặng đẹp đẽ trong bóng đêm.
Khi xuống xe thì nhóm phù thủy nhỏ không thể ở chung với nhau theo ý mình nữa. Các giáo viên nhanh chóng quyết đoán tập hợp học sinh lớp mình lại và dẫn đến địa điểm dạy học đã được phân chia.
Nhưng mà môn "Hướng dẫn bắt và nuôi dưỡng sinh vật ma pháp" của Ash, bởi vì sinh vật ma pháp cần cho tiết học hôm nay vẫn chưa được chuyển đến, tạm thời thiếu mô hình thực tế để dạy học nên giáo viên cho lớp Ash gia nhập lớp trồng trọt thực vật ma pháp ở bên kia.
Đi nghiên cứu quan sát các loại hoàn cảnh sống của thực vật ma pháp ngoài tự nhiên.
Giáo viên môn này của Ash tên là Dagmar và cũng là một ông lão hiền hòa giống như thầy Gaby, sau khi nói "Thật ra thực vật ma pháp cũng là sinh vật ma pháp, trước khi học viện mang thỏ tuyết bão tố đến, chúng ta hãy dùng thực vật ma pháp để thay thế đi."
Ông nhanh chóng thỏa thuận với giáo viên môn thực vật ma pháp và đưa đám học trò của mình vào lớp người khác một cách tự nhiên.
Laverne học ở lớp này, lúc nó nhìn thấy Ash thì rất vui vẻ: "Ash, anh vô nhóm với em đi."
Anjar còn chưa đi xa ai oán nhìn sang, địa điểm học của nó nằm gần một đường hầm gió. Ash là bạn của nó, bây giờ lại bị thằng nhóc kia cướp mất, đáng ghét!
Laverne như nhận ra mình đang bị mắng, nhưng nó không để ý đến Anjar, nó cầm quyển sổ nhỏ của mình lên vẫy vẫy ra hiệu với Ash: "Thầy nói bên này có hoa tam vĩ, chúng ta đi tìm thử xem!"
Ash có chọn môn thuốc phép, cậu cũng có hiểu biết kha khá về thực vật ma pháp, thế là cậu gật gật đầu, bắt đầu tìm tòi gần đó với Laverne.
Quentin im lặng đi theo sau lưng cậu, nhờ các giáo viên quản lý, cuối cùng gã cũng thoát khỏi đám con nít, bởi vậy tâm trạng của gã cũng khá hơn một chút.
Nhưng mà khi Ash mời gã cùng hái hoa lấy mẫu, gã vẫn thối mặt từ chối.
Chẳng bao lâu sau Ash và Laverne đã tìm được một vùng hoa tam vĩ nở rộ. Cánh hoa màu tím nhạt giống như đuôi chim, thon dài tươi đẹp, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
"Phải thu thập mẫu đất, còn phải kiểm tra nhiệt độ, độ ẩm..." Laverne nghiêm túc học tập thuộc các bước như lòng bàn tay, nó nhanh chóng liệt kê ra chuyện tiếp theo phải làm.
Ash ngồi xổm bên cạnh giúp nó, cậu nghiêng đầu nhìn Quentin đứng yên như khúc gỗ bên cạnh, cậu suy nghĩ rồi nói: "Anh giúp một chút được không?"
Quentin nhìn Ash một cách kỳ lạ, nếu muốn gã giúp thì cứ trực tiếp ra lệnh là được rồi. Cũng giống như ép buộc gã ca hát thôi.
Nhưng Ash không ra lệnh, gã cũng sẽ không ngốc nghếch mà nhắc nhở vị chủ nhân mới tinh này.
Nếu ngươi đã hỏi ý kiến của ta thì... Gã nhếch miệng, thẳng thừng từ chối: "Không." Khi đối diện với đôi mắt ôn hòa vô hại của thiếu niên, gã vô thức bổ sung một câu: "Ngươi biết mùi vị của ngươi ra sao không?"
Ash không hiểu, cậu hít hít mũi, cậu có mùi gì sao? Quentin trợn mắt một cái: "Ngươi có mùi rất ngon biết chưa? May mà trước khi ra ngoài ta đã ăn no, cộng thêm cái thứ chết tiệt này..." Gã giật giật chiếc vòng cổ màu đen trên cổ: "Nếu không ta chắc chắn sẽ hút khô máu của ngươi!"
Lúc này Ash mới sực tỉnh.
Cậu đương nhiên biết.
Lúc trao đổi cơ thể với Sigourney, chính cậu cũng cảm thấy mình rất ngon.
Nhưng mà do mấy ngày gần đây sớm chiều ở chung với Sigourney, nhưng không thấy Sigourney tỏ ra khác thường nên cậu cũng quên mất chuyện "Trong mắt quỷ hút máu mình rất là ngon".
Cậu suy nghĩ rồi hỏi: "Đến gần tôi khó chịu lắm sao?"
Quentin không khách khí khẳng định: "Cực kỳ khó chịu!"
Một miếng bánh ngọt vô cùng ngon cứ lảng vảng bên cạnh, nhưng không thể nào ăn được. Có thể nói đó là một hình phạt tàn nhẫn.
Không ai muốn ở bên cạnh đồ ăn thấy được mà không ăn được cả. Chẳng khác nào tự ngược.
Ash khẽ "Ồ" một tiếng, sau đó quay đầu lại, tiếp tục cẩn thận giúp đỡ Laverne thu thập hàng mẫu.
Quentin: "..." Sau đó thì sao? Đáng lẽ lúc này phải thiện lương một chút, tốt bụng một chút, cho phép gã đi ra xa một chút chứ?
"Quentin." Ash nói chuyện, đưa lưng về phía gã.
Quentin: "..." Ồ, thằng bé loài người này cũng dễ mềm lòng quá.
"Anh có thể đứng sang bên phải một chút không?" Ash nói: "Chỗ đó hướng có gió."
Quentin: "Được." Gã đáp ứng, đang chuẩn bị xoay người đi ra xa một chút, bỗng nhiên gã dừng chân lại, khoan đã, Ash đã nói gì?
Không phải là có thể đi ra xa một chút, mà là... Đứng sang hướng khác?
Quentin: "..." Thiện lương mới là lạ!
Dường như nghe thấy tiếng phỉ báng trong lòng quỷ hút máu, Ash bất đắc dĩ nghĩ, nếu như là lúc khác, cậu để Quentin đi dạo gần đó cũng không có vấn đề gì. Nhưng biết rõ hôm nay có lẽ sẽ gặp nguy hiểm mà cậu còn thả Quentin đi xa cậu, vậy thì có lỗi với lời cảnh báo của ngài Nance quá.
Cậu dùng đầu ngón tay xới tung lớp tuyết, rốt cuộc nguy hiểm hôm nay là gì đây? Cậu không có cách nào lấy được gợi ý cụ thể từ tinh tú, hiếm khi cậu cảm thấy sợ hãi những điều mình không biết. Nhưng khi nghĩ đến việc trên cánh đồng tuyết này còn có Sigourney ở bên cậu, cậu không khỏi yên lòng.
Cậu đưa tay nắm chặt dấu ấn lá cây lạnh lẽo trên cánh tay trái, nơi này là lòng tin, là can đảm và là sự an toàn không thứ gì có thể so sánh được.
Từ thôn Dogo đến bây giờ, vẫn luôn là vậy.
Danh sách chương