Trung tâm thương mại
Chỉ có một tiếng để nghỉ trưa, Quý Thiển Ngưng đang ngủ gật thì bị Cố Tâm Mỹ đánh thức, cô lấy lại tinh thần, nhanh chóng tập trung quay phim.
Vốn dĩ ngày đầu tiên không có xếp diễn cảnh đêm, nhưng không đến xế chiều thì trời lại mưa.

Thế là Chu Hồng nhanh chóng quyết định đưa hai cảnh diễn dưới mưa trong kịch bản lên trước, địa điểm quay phim là một công viên nhỏ cách trung tâm thương mại không xa
Mưa xuân liên miên, kéo dài không dứt.
Ánh đèn mờ áo xuyên qua màn mưa, Vương Sở Tâm mặc đồ ngủ màu trắng, tóc tai bù xù thất hồn lạc phách lang thang dưới cơn mưa, tuyệt vọng đau đớn lẩm bẩm: "Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì, vì sao mấy người lại muốn phản bội tôi?"
Cả người cô ướt đẫm, khuôn mặt tái nhợt dính đầy nước, không biết là nước mưa nhiều hơn hay là nước mắt nhiều hơn nữa.
Cơ thể do phải sinh non nên rất yếu ớt, bước chân vô lực, như cái xác không hồn đi trên đường.
Đột nhiên phía xuất hiện ánh sáng, đôi mắt vô hồn của cô sáng lên, nhìn ảo ảnh trong không trung, run rẩy vươn tay: "Con......!con tôi......"
Cô càng gọi, thì "Con" lại càng cách cô xa hơn
Cô điên cuồng đuổi theo.
"Kít --"
Tiếng phanh gấp chói tai chui vào màng nhĩ, Vương Sở Tâm không thể phát ra tiếng, hai mắt tối sầm, rơi xuống như một chiếc lá rách.
Tài xế trên xe vô cùng hoảng sợ, lắp bắp: "Cậu...!cậu...!cậu...!cậu chủ, hình như tôi...!tôi...!tôi tông trúng người ta rồi!"
Chàng trai đang ngồi ở ghế sau đọc tài liệu, bị cú phanh gấp làm cho cả người nghiêng ngả.

Nghe tài xế nói thế thì anh ta vô cùng kinh ngạc, giây tiếp theo lập tức bỏ giấy tờ xuống, mở cửa xe xuống kiểm tra.

Một người phụ nữ ướt sũng nằm trên con đường ẩm ướt.
Từ Hàn Văn giẫm lên vũng nước, chạy tới bế cô gái lên: "Cô gì ơi, cô còn tỉnh táo không?"
Khuôn mặt của cô gái trong ngực trắng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, làm ngơ trước câu hỏi của anh.
Từ Hàn Văn nhận ra việc này là vô nghĩa, lập tức bế Vương Sở Tâm đang hôn mê vào băng ghế sau.
"Lái xe, đi bệnh viện."
"Cắt --" đạo diễn Chu Hồng giơ loa hô to.
Cảnh nữ chính và nam chính gặp nhau trong mưa, NG mười lăm lần mới qua.

Bị NG cũng không hoàn toàn là do lỗi của diễn viên, mà do thời tiết dẫn tới thiết bị thường xuyên xảy ra vấn đề.
Quý Thiển Ngưng cùng Trần Túc đóng vai nam thứ mệt không thể tả, hai người quấn một cái khăn tắm lớn, đứng dưới ô nhìn nhau cười.
"May là không quay vào mùa đông, bằng không thì người cũng chết cóng." Trần Túc vuốt mái tóc ngắn bị ướt, nói đùa: "Khi về khỏi tắm cũng được."
Quý Thiển Ngưng mỉm cười: "Nước mưa rất bẩn."
"Vậy thì vẫn nên tắm sơ qua." Trần Túc nói: "Ngâm nước mưa lâu vậy thì khi về phải uống thuốc mới được, nếu không thì dễ đổ bệnh lắm.

Tôi mang theo nhiều thuốc cảm pha nước uống, để lúc về tôi lấy cho cô một ít."
"Được, cảm ơn anh." Quý Thiển Ngưng nói.
Hai cảnh diễn dưới mưa, nào là thay quần áo rồi đổi tạo hình, đến lúc quay xong đã là nửa đêm.
Quý Thiển Ngưng và Trần Túc không ở cùng tầng, cô thấy cũng đã muộn rồi, không muốn làm phiền Trần Túc đi đưa thuốc, bèn nói với Cố Tâm Mỹ: "Em đi mua đi."
Dù sao ở gần khách sạn cũng có nhà thuốc.
"Dạ." Cố Tâm Mỹ nhìn cô ướt như gà xối nước sắp làm thịt, nói: "Chị mau đi tắm đi."
"Ừm." Quý Thiển Ngưng lấy điện thoại ra tính nhắn cho Trần Túc.
Cố Tâm Mỹ cầm túi tiền cũng ô, mở cửa phòng ra, đối mặt với người đang tính gõ cửa.

Cô ấy còn tưởng là ảo giác: "Chị Hạm?"
Quý Thiển Ngưng đang cúi đầu gõ chữ bỗng nhìn qua, nhìn thấy Mạc Hạm bước vào thì rất là kinh ngạc: "Sao chị lại tới đây?"
"Cái này mà còn phải hỏi à, nhất định là tới gặp chị đó!" Cố Tâm Mỹ vội trả lời thay Mạc Hạm.
Mạc Hạm không trang điểm, chị mang áo trắng quần đen, cao gầy thanh lãnh, đôi mắt mỉm cười, chăm chú nhìn cô: "Diễn xong rồi?"
"Ừm......"
Mạc Hạm bước dài đi đến trước mặt cô, ánh mắt ấm áp nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: "Chị nghe nói em phải quay cảnh đêm, không ngờ là trễ đến vậy đó."
Cố Tâm Mỹ thức thời đóng cửa giùm hai người.
Nghe được tiếng đóng cửa, Mạc Hạm hỏi: "Em ấy đi đâu vậy?"
"Em nói em ấy đi mua ít thuốc cảm dự phòng." Quý Thiển Ngưng xoa mũi, "Chị tới khi nào vậy?"
"Đến lúc một giờ hơn hồi chiều." Mạc Hạm dừng một chút, nói: "Đi đến trung tâm thương mại xem mấy cảnh diễn của em, nhìn thấy đạo diễn bọn em còn không dùng cả giờ dùng bữa tối của em, kéo các em đi giảng diễn nên chị về khách sạn trước."
"Chị còn đến hiện trường sao?" Quý Thiển Ngưng cảm thấy khó tin, "Nhưng em có thấy chị đâu."
"Chị lẫn trong đám đông thì sao em thấy được?" Mạc Hạm cười bất lực.
"Thế......"

"Chờ em tắm xong thì mình nói chuyện tiếp." Mạc Hạm cắt lời cô.
Quý Thiển Ngưng cầm áo ngủ trên giường, lại lấy một cái quần lót trong vali ra, mang theo một bụng đầy tò mò bước vào phòng tắm
Đêm nay phải ngâm nước mưa thật lâu, hơn nữa Mạc Hạm lại xuất hiện, đầu óc Quý Thiển Ngưng có hơi bối rối.

Cô cứ thấy mình đã quên gì đó, nhưng trong giây lát lại không nhớ ra được.
"Cốc cốc cốc --"
Tiếng gõ cửa đến thật không đúng lúc.
Mạc Hạm đi về phía cửa phòng, nhìn qua mắt mèo, thấy bên ngoài có một chàng trai lạ mặt đang đứng, chị mở cửa chậm chạp.
Phát hiện người mở cửa không phải là Quý Thiển Ngưng, cũng không phải là Cố Tâm Mỹ, Trần Túc hỏi lại thiếu chắc chắn: "Thiển Ngưng ở phòng này đúng không?"
Mạc Hạm không nói là đúng hay không, người chị chặn cửa lại, dù bận vẫn ung dung nhìn anh ta, thấp giọng hỏi: "Anh tìm em ấy có việc gì?"
Xem ra là không đi nhầm rồi, Trần Túc cười nói: "Đêm nay tôi với cô ấy cùng nhau quay cảnh dưới mưa, sợ cô ấy bị cảm nên tôi đem thuốc cảm tới cho cô ấy."
"Trợ lý của em ấy đi mua rồi."
Trần túc "Ồ" một tiếng, nói: "Tôi đã nói với cô ấy là tôi có rồi, sao còn tự đi mua nữa.

Cái này vẫn nên đưa cho cô ấy thôi, tôi cũng lười cầm xuống."
Mạc Hạm nhìn gói thuốc trong tay anh ta, cũng không nhận lấy.
Trần Túc có hơi xấu hổ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Anh ta là nam phụ, người của đoàn phim hẳn là đều biết anh ta.

Người này đến tối rồi còn mang khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt không chút dao đông, nhìn vừa quen thuộc mà lại xa lạ.

Thái độ của đối phương lãnh đạm như thế, rõ ràng là không biết mình.

Chẳng lẽ là có diễn viên mới vào đoàn sao?
Lúc đối phương đang tính đóng cửa lại thì Trần Túc nhịn không được mà hỏi: "Xin hỏi cô là?"
Mạc Hạm không nghĩ tới anh ta vẫn chưa chịu đi, lạnh lạt nói: "Chị họ của Thiển Ngưng."
"Hóa ra là chị họ à!" Trần Túc hiểu rõ, cười tủm tỉm rồi nói: "Chị tới thăm sao?"
Mạc Hạm cũng chẳng buồn ừ hử, nói: "Nửa đêm rồi mà một diễn viên nam tới gõ cửa phòng của diễn viên nữ thì sẽ ảnh hưởng không tốt, hy vọng lần sau anh sẽ chú ý hơn."
"Rầm" một tiếng, cửa phòng vô tình đóng lại.
Trần Túc vuốt mũi xám xịt, cầm thuốc xấu hổ rời đi..
Quý Thiển Ngưng mất nửa giờ mới tắm xong, nhìn thấy trong phòng chỉ có Mạc Hạm, nói: "Sao Tâm Mỹ mua thuốc lâu thế nhỉ, không phải là cô ngốc này lạc đường rồi chứ."
Mạc Hạm thấy cô tính gọi điện cho Cố Tâm Mỹ, nói: "Đã mua về rồi.

Em ấy nói đói bụng nên chạy đi mua đồ ăn khuya rồi."
Bây giờ Quý Thiển Ngưng mới chú ý tới tay chị cầm một gói thuốc bột, thấy chị xé mở gói thuốc đổ vào ly giấy dùng một lần, linh quang chợt lóe, rốt cuộc cũng nhớ ra là mình quên gì.

Trần Túc!
Điện thoại có tin nhắn chưa đọc, là Trần Túc nhắn lúc cô đang tắm.
Đọc xong tin nhắn, Quý Thiển Ngưng biết được Trần Túc có tới tìm cô, lại còn bị Mạc Hạm đuổi đi.
"Sao chị lại nói bậy với Trần Túc nói mình là chị họ của em rồi?" Quý Thiển Ngưng nhìn Mạc Hạm mà cạn lời.

Cái từ "chị họ" này Mạc Hạm đã sử dụng khi cô quay《 Đình viện thâm sâu 》, thời gian trôi qua lâu rồi mà giờ vẫn còn dùng.
Mạc Hạm thử xem nước ấm chưa, đưa ly thuốc cho cô, nói: "Chị tính nói mình là trợ lý của em, nhưng nghĩ lại thì lại thấy không thích hợp lắm."
Nghệ sĩ có một hai người trợ lý thì cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, thậm chí nhiều vị lão làng còn mang nhiều trợ lý hơn.

Nhưng diễn viên vô danh như Quý Thiển Ngưng, mang theo một người là đủ rồi.
Quý Thiển Ngưng nhận ly giấy, nói giỡn: "Nếu Tâm Mỹ biết chị đoạt chén cơm của chị ấy, chỉ sợ sẽ gấp đến độ cào chị luôn đó."
Mạc Hạm cong môi cười, phản biện: "Em ấy lo liệu việc sinh hoạt thường ngày của em, chị thì lại chăm sóc đời sống khác của em, bọn chị sẽ không can thiệp vào nhau."
"Sinh hoạt khác nào nữa?" Quý Thiển Ngưng chớp chớp mắt.
Đôi mắt Mạc Hạm sâu thẳm, chậm rãi nói: "Đời sống tình dục."
"Khụ --" Quý Thiển Ngưng bị sặc nước.
Đột nhiên nghĩ đến một câu danh ngôn: Có việc thì trợ lý làm, không có thì làm trợ lý.
Mặt cô ửng đỏ, định thần lại, sau khi uống hết phần nước thuốc còn lại thì cô ném ly giấy vào thùng rác, khi xoay người lại thì đã khôi phục như thường, nói: "Trần Túc nói tính tình chị không tốt, vừa rồi thiếu chút nữa đã đập cửa vào mặt anh ta đó.

Vì sao lại đập cửa vậy chứ?"
Mạc Hạm phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường từ trong khoang mũi, nói: "Đưa thuốc thì có thể để trợ lý đưa mà, giữa nam và nữ diễn viên thì nên tránh tị hiềm, nửa đêm rồi mà anh cứ nhất quyết phải tự mình đưa, không biết là có ý đồ gì không."
Tuy là không có cơ sở gì, nhưng lời Mạc Hạm nói cũng không phải là không đúng.

Quý Thiển Ngưng cũng không phản bác.
Mạc Hạm thầm thở dài, ngón tay hơi lạnh lướt nhẹ qua khuôn mặt cô, nói: "Hết trước rồi lại sau, mặc kệ là nam nữ, nhiều người để ý em đến thế thì bảo chị yên tâm kiểu gì được?"
"......" Cô cũng có phải là thịt Đường Tăng đâu.
"Thuốc đắng không em?" Mạc Hạm bất ngờ hỏi.
Bỗng dung lại đổi chủ đề, Quý Thiển Ngưng lắc đầu, nói: "Ngọt."
"Để chị nếm thử tý nào."
"Chị......!Ưm?" Quý Thiển Ngưng muốn hỏi có phải chị bị cảm không, nhưng còn chưa hỏi xong thì miệng đã bị lấp kín..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện