"Ăn gì???" Quý Thiển Ngưng không hiểu.
"Không phải em nói là đói bụng sao?"
Quý Thiển Ngưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới việc Mạc Hạm không ngại cực khổ lái xe gần một tiếng đồng hồ chỉ để đưa cô đến đây ăn một cái lẩu.
Trên bàn đã sớm bày đủ loại nguyên liệu để nấu lẩu, giữa bàn là một nồi nước hầm gà thơm ngon.
Quý Thiển Ngưng giống như rối gỗ bị Mạc Hạm ấn vào ghế, trợn mắt há hốc mồm nhìn nguyên liệu nấu đầy bàn ăn: "Mấy thứ này là chị gọi người đưa tới sao?"
"Chị nói quản gia chuẩn bị trước.
"Mạc Hạm ngồi xuống đối diện cô.
Quý Thiển Ngưng đoán được, cô nuốt nước bọt, nói: "Nhiều như vậy hai chúng ta ăn không hết đầu."
Mạc Hạm thản nhiên nói: "Ăn trước rồi tính."
Quý Thiển Ngưng nhận đũa từ chị, không biết nên xuống tay từ đĩa nào trước.
Thật sự quá nhiều, nếu cô mà biết Mạc Hạm phô trương lãng phí thế này thì đã đề nghị tìm một quán ăn nào đó gần chung cư rồi.
Mạc Hạm thấy cô bất động thì chủ động giúp cô làm chín đồ ăn, dùng muôi múc thức ăn vào chén cho cô.
Quý Thiển Ngưng vừa lơ đãng một tý mà cái chén trước mặt đã đầy ụ lên.
"Dừng dừng dừng!" Cô vội đè cái tay đang muốn múc tiếp của chị, "Chị ăn đi, để tôi tự làm."
Mạc Hạm có thói quen dùng bữa rất tốt, nhai kỹ nuốt chậm, không thích nói chuyện.
Quý Thiển Ngưng thầm nghĩ như thế cũng tốt, không cần tốn sức tìm đề tài, tránh việc hai người nhìn nhau lại xấu hổ không biết nói gì.
Hai người đều là diễn viên nên tương đối kiếm chế trong việc ăn uống, ăn một lát liền dừng.
Vừa buông đũa xuống thì Quý Thiển Ngưng cảm thấy không không chịu không nói nên lời, cô chờ Mạc Hạm chủ động mở miệng.
Mạc Hạm đứng lên, không nói gì mà rời khỏi phòng ăn.
Quý Thiển Ngưng nghĩ là chị muốn đi rửa tay, nhàm chán ngồi yên chờ nàng.
Đợi khoảng năm phút mà không thấy Mạc Hạm quay lại, Quý Thiển Ngưng băn khoăn không biết có phải chị rơi vào bồn cầu rồi hay không, cô ra khỏi phòng ăn muốn tìm người thì lại nghe thấy Mạc Hạm goi: "Thiển Ngưng."
Dường như nơi phát ra âm thanh không phải là toilet, Quý Thiển Ngưng nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện cửa chính đang mở rộng, "Sột sột soạt soạt" thanh âm kỳ quái phát ra ở bên ngoài.
Đột nhiên cô hơi căng thẳng, nhìn cánh cửa kia chằm chằm, thử gọi: "Mạc Hạm?"
"Chị đây." Âm thanh Mạc Hạm theo gió mà truyền vào, "Có cái này vui lắm nè, em mau ra xem đi."
Xác định người bên ngoài là Mạc Hạm chứ không phải là trộm thì Quý Thiển Ngưng phủ thêm áo khoác cùng khăn quàng cổ rồi đi ra ngoài: "Chị đang làm cái......"
Chữ "Gì" còn chưa ra khỏi miệng thì lại nghe "Chíu" một tiếng, một chùm pháo hoa thật lớn nổ giữa không trung.
Quý Thiển Ngưng đứng yên tại chỗ.
Cô ngửa đầu, không chớp mắt mà nhìn từng cụm pháo hoa giữa trời, quên mất là ngoài trời lạnh cỡ nào, cũng quên luôn việc suy nghĩ lung tung.
Ngay cả việc Mạc Hạm đến bên cô khi nào cô cũng không nhận ra.
Hai người cứ đứng sóng vai cạnh nhau trong sân, im lặng ngắm nhìn pháo hoa tắt dần.
Một thùng pháo hoa cũng bắn được mấy chục phát, rực rỡ nhưng lại chóng tàn.
Thật ra pháo hoa này không khác gì pháo hoa cô thấy vào đêm giao thừa, nhưng không hiểu sao Quý Thiển Ngưng vẫn chưa hết thèm.
Cô giật giật cái cổ ê âm, hỏi người bên cạnh: "Hết rồi sao sao?"
Mạc Hạm chớp mắt, nói: "Còn có khác."
"Là cái gì?" Quý Thiển Ngưng có chút chờ mong.
Mạc Hạm khom lưng lấy một bó pháo hoa que từ trong thùng giấy, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta có thể chơi cái này."
Quý Thiển Ngưng đã từng thấy người khác chơi nhưng bản thân lại chưa chơi bao giờ.
Khi Mạc Hạm bật lửa kíp nổ, khi que pháo phát ra từng tia sáng thì đột nhiên cô biến sắc, nói: "Này này, cái này sao được!"
Mạc Hạm cầm một que pháo hoa vẽ một vòng trong không trung, nhìn cô tràn đầy ý cười: "Em không thấy cái này càng đẹp hơn sao?"
Đẹp thì đẹp, nhưng mà cô sợ mà! Quý Thiển Ngưng liên tiếp lùi về sau, có ý muốn trốn vào nhà.
Mạc Hạm bắt lấy tay cô, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Thiển Ngưng, em khắc phục nó đi."
Khắc phục cái gì? Quý Thiển Ngưng nhìn chằm chằm pháo hoa gần trong gang tấc, căn bản là không có tâm trạng suy nghĩ về những gì Mạc Hạm vừa nói
Mạc Hạm thấy cô khó khăn chật vật thì thay đổi sắc mặt, ôn hòa mà nói: "Cầm em nắm tay chị, chị cầm nó giúp em, như vậy được không?"
......!Không được.
Quý Thiển Ngưng mím chặt môi.
"Không phải em thích xem pháo hoa nhất sao?" Mạc Hạm hướng dẫn từng bước, "Cái này cũng không phải là lửa, chỉ là tia lửa thôi.
Em nhìn nè, cỏ trên mặt đất cũng có bị cháy đâu."
Quý Thiển Ngưng nhìn về mặt cỏ nơi chị chỉ, chỉ thấy từng tia lửa rơi xuống, cỏ khô dưới đất cũng không có bắt lửa.
Mạc Hạm thấy vẻ mặt cô đã hơi thả lỏng thì chậm rãi đi về phía cô, mở từng ngón tay cứng ngắc của cô ra, rồi lại đặt nó vào tay mình.
Quý Thiển Ngưng vô thức muốn thu tay lại, nhưng mu bàn tay lại bị một bàn Mạc Hạm khác giữ lại.
Tay trái Mạc Hạm cầm một que pháo hoa, tay phải thì nắm tay cô, chị vòng ra sau cô, dùng tư thế nửa ôm lấy cô mà dẫn dắt cô cùng chị điều khiển que pháo hoa.
Nhưng tỉa lửa rực rỡ xẹt qua bầu trời đêm như một trận mưa sao băng, xinh đẹp mà chói mắt.
Ban đầu Quý Thiển Ngưng căng thẳng đến mức không dám cử động, cũng không dám nói chuyện.
Đến tận khi que pháo đã tàn, cô ngơ ngạc nhìn tia lửa đã tắt, vô thức nói: "Hết rồi."
"Yên tâm, vẫn còn." Hơi thở ấm áp của Mạc Hạm phả vào mặt cô, "Chị không hề lừa em đúng không, cái này rất an toàn."
Quý Thiển Ngưng ngơ ngẩn gật đầu.
"Chơi nữa không?" Mạc Hạm thì thầm dụ dỗ: "Chị vẫn ôm em, không cần sợ."
Nội tâm Quý Thiển Ngưng vẫn rất sợ hãi, nhưng thần kỳ là, khi Mạc Hạm chạm vào, còn có độ ấm khiến cô rất yên tâm.
Cô lại gật đầu lần nữa.
Khuôn mặt Mạc Hạm giãn ra, lại đốt một que pháo hoa, dùng phương thức vừa rồi dẫn dắt cô chơi.
Tia lửa xinh đẹp chiếu vào sườn mặt mềm mại yêu kiều của Quý Thiển Ngưng, nhìn gương mặt căng cứng chậm rãi thả lỏng của cô, cuối cùng lại bất giác lộ ra sự vui vẻ.
Mạc Hạm tâm niệm vừa động, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt động lòng người của cô.
Quý Thiển Ngưng mới vừa cảm nhận được một chút vui vẻ khi chơi pháo hoa thì sống lưng bỗng cứng đờ, quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của cô.
Tim cô đập thình thịch, giờ mới nhận ra là động tác của hai người quá mức mờ ám.
Cô bất ngờ rút tay lại, rời khỏi cái ôm ấm áp kia, ảo não mà nói: "Không chơi nữa."
"......" Mạc Hạm dẫm que pháo hoa chưa cháy hết, nhanh chân đuổi theo.
Chị sợ là Quý Thiển Ngưng sẽ tức giận, sau đó dưới sự giận dữ mà phá cửa rời đi.
Vào nhà thì lại thấy Quý Thiển Ngưng đang cầm nổi lẩu vẫn còn nóng, chị vội bước tới giúp đỡ: "Em làm gì vậy?"
Quý Thiển Ngưng còn đang lúng túng vì nụ hôn kia, chặn tay chị lại, nói: "Chị mời tôi ăn mà, tôi dọn giúp chị."
"Cứ để đó là được rồi, ngày mai sẽ có dì đến dọn."
Quý Thiển Ngưng chỉ cảm thấy nên làm gì đó để giảm xóc.
Tuy rằng các cô chỉ ở trong căn nhà này một tháng, nhưng nơi này lại có quá nhiều hồi ức tốt đem, cô có chút không muốn rời đi —— đây mới là nguyên nhân chính.
Quý Thiển Ngưng mặc kệ Mạc Hạm khuyên can, đổ phần nước dùng ra, mở nước ấm, nhưng lại không thấy nước rửa chén đâu.
Nhìn phòng bếp lộ thiên không dính chút bụi nào, cô hơi nghi là nơi này vốn không được ai dùng tới, đành nhìn Mạc Hạm dòi hỏi thử.
Mạc Hạm chậm rãi đi tới, mở ra tủ bếp ra lấy một bộ gang tay cao su, một chai nước nữa chén, một miếng rửa chén, đưa cho cô rồi nãi: "Cứ từ từ mà dọn."
Quý Thiển Ngưng vừa mang bao tay vừa hỏi: "Nơi này ngày thường có người ở không?"
"Thỉnh thoảng chị sẽ ghé qua." Mạc Hạm nói.
"Ồ."
Nổi lẩu là khó rửa nhất, trong nồi dính một lớp mỡ dày, phải rửa nhiều lần mới có thể rửa sạch sẽ được.
Quý Thiển Ngưng biết là tự mình tìm việc, cô cố gắng tỏ vẻ tự nhiên, nghiêm túc rửa nồi.
Mạc Hạm ở bên cạnh lẳng lặng nhìn.
Rửa xong nồi, lúc tháo bao tay ra thì Quý Thiển Ngưng do dự rồi hỏi: "Tôi có thể tham quan một chút không?"
"Cứ tự nhiên." Mạc Hạm tỏ vẻ rất hào phóng.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng: Tầng một là thư phòng, phòng bếp, rạp chiếu phim gia đình; tầng hai là phòng ngủ chính, phòng cho khách; tầng ba không dùng nên tạm thời để không.
Nhìn từ tầng một rồi đến tầng hai, Quý Thiển Ngưng phát hiện mỗi căn phòng ở đây vẫn không thay đổi, trong lòng cô tức thì tràn đầy cảm xúc, không ngừng đấu tranh với những ký ức trong đầu: Đều đã qua, không nên nghĩ lại nữa.
Nhưng càng áp chế, thì lại càng không nhịn được mà nhớ lại.
Mạc Hạm đã từng vào bếp làm cho cô bát mì đầu tiên trong đời; các cô đã từng ân ái trên sofa trong phòng khách; cô vô tình ngủ quên ở thư phòng, là Mạc Hạm ôm cô về phòng ngủ; Mạc Hạm đọc kịch bản ngoài trời thì cô lại tưới hoa ngoài vườn......!
Gần như là mỗi một chỗ, đều lưu lại kỷ niệm ngọt ngảo giữa hai người các cô.
Hồi ức đến cuối cùng, Quý Thiển Ngưng cảm thấy hơi suy sụp.
Cô thấy mình đơn giản là tự tìm ngược mà.
Cô dừng lại trước cửa phòng ngủ chính, cứng rắn nói: "Không xem nữa."
Cô muốn trốn đi.
Mạc Hạm lại đẩy cửa phòng ngủ chính ra trước khi cô xoay người đi.
Nhiều ký ức tràn về như thủy triều, nhấn chìm cô xuống dưới.
Quý Thiển Ngưng lập tức không thể bước được nữa.
Cô thấy Mạc Hạm đi vào, đi đến mép giường rồi ngồi xuống.
Ánh mắt Mạc Hạm nhìn cô đầy dìu dàng, vỗ vỗ bên cạnh: "Lại đây."
Rõ ràng biết là không nên qua đó, nhưng hai chân lại không nghe lời, nhích từng bước một vào trong.
Cô tới trước mặt chị, Mạc Hạm nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống.
Hai người ngơ ngác nhìn bầu trời tối đen ở bên ngoài.
Quý Thiển Ngưng cảm thấy chuyện này có hơi ngớ ngẩn, nghĩ là nên đứng dậy, Mạc Hạm lại nắm chặt tay cô, nói: "Có một ngày chị ngủ ở đây, đã mơ một giấc mơ có em có chị đó."
Đầu óc Quý Thiển Ngưng có chút hỗn loạn, hỏi: "Mơ thấy chúng ta cãi nhau? Hay là đánh nhau?"
"......!Không." Mạc Hạm nhìn mặt cô, nghiêm túc đứng đắn mà nói: "Chị mơ thấy chúng ta kết hôn."
Tim Quý Thiển Ngưng nhảy dựng, vội tránh khỏi ánh mắt nóng rực của chị, cô phản bác lại bằng những lời mà cô đã tự an ủi mình: "Mơ là tương phản của hẹn thực."
Mạc Hạm nghẹn họng, tự nói: "Chị mơ thấy chúng ta kết hôn, ngay ở trong căn nhà này.
Chúng ta cùng nhau ngủ, cùng nhau tỉnh lại, cùng nhau ăn bữa sáng.
Mỗi một lần ăn xong, em đều sẽ tự giác cầm chén bát đi rửa, chưa bao giờ chờ dì tới dọn."
Quý Thiển Ngưng khẽ nhếch miệng, nhìn chị dầy ngạc nhiên.
Mộng cùng hiện thực có lẽ là tương phản, nhưng những gì mà Mạc Hạm nói lại là những điều mà họ đã trải qua cùng nhau trong kiếp trước.
Chẳng lẽ Mạc Hạm ở kiếp này đã được "di truyền" ký ức từ kiếp trước sao???
Quý Thiển Ngưng rất khiếp sợ, lại nghe Mạc Hạm nói: "Vừa rồi thấy em rửa nồi, chị đặc biệt muốn kêu một tiếng......"
"Hở?"
"Vợ ơi."
- ----
Ơi~.
"Không phải em nói là đói bụng sao?"
Quý Thiển Ngưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới việc Mạc Hạm không ngại cực khổ lái xe gần một tiếng đồng hồ chỉ để đưa cô đến đây ăn một cái lẩu.
Trên bàn đã sớm bày đủ loại nguyên liệu để nấu lẩu, giữa bàn là một nồi nước hầm gà thơm ngon.
Quý Thiển Ngưng giống như rối gỗ bị Mạc Hạm ấn vào ghế, trợn mắt há hốc mồm nhìn nguyên liệu nấu đầy bàn ăn: "Mấy thứ này là chị gọi người đưa tới sao?"
"Chị nói quản gia chuẩn bị trước.
"Mạc Hạm ngồi xuống đối diện cô.
Quý Thiển Ngưng đoán được, cô nuốt nước bọt, nói: "Nhiều như vậy hai chúng ta ăn không hết đầu."
Mạc Hạm thản nhiên nói: "Ăn trước rồi tính."
Quý Thiển Ngưng nhận đũa từ chị, không biết nên xuống tay từ đĩa nào trước.
Thật sự quá nhiều, nếu cô mà biết Mạc Hạm phô trương lãng phí thế này thì đã đề nghị tìm một quán ăn nào đó gần chung cư rồi.
Mạc Hạm thấy cô bất động thì chủ động giúp cô làm chín đồ ăn, dùng muôi múc thức ăn vào chén cho cô.
Quý Thiển Ngưng vừa lơ đãng một tý mà cái chén trước mặt đã đầy ụ lên.
"Dừng dừng dừng!" Cô vội đè cái tay đang muốn múc tiếp của chị, "Chị ăn đi, để tôi tự làm."
Mạc Hạm có thói quen dùng bữa rất tốt, nhai kỹ nuốt chậm, không thích nói chuyện.
Quý Thiển Ngưng thầm nghĩ như thế cũng tốt, không cần tốn sức tìm đề tài, tránh việc hai người nhìn nhau lại xấu hổ không biết nói gì.
Hai người đều là diễn viên nên tương đối kiếm chế trong việc ăn uống, ăn một lát liền dừng.
Vừa buông đũa xuống thì Quý Thiển Ngưng cảm thấy không không chịu không nói nên lời, cô chờ Mạc Hạm chủ động mở miệng.
Mạc Hạm đứng lên, không nói gì mà rời khỏi phòng ăn.
Quý Thiển Ngưng nghĩ là chị muốn đi rửa tay, nhàm chán ngồi yên chờ nàng.
Đợi khoảng năm phút mà không thấy Mạc Hạm quay lại, Quý Thiển Ngưng băn khoăn không biết có phải chị rơi vào bồn cầu rồi hay không, cô ra khỏi phòng ăn muốn tìm người thì lại nghe thấy Mạc Hạm goi: "Thiển Ngưng."
Dường như nơi phát ra âm thanh không phải là toilet, Quý Thiển Ngưng nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện cửa chính đang mở rộng, "Sột sột soạt soạt" thanh âm kỳ quái phát ra ở bên ngoài.
Đột nhiên cô hơi căng thẳng, nhìn cánh cửa kia chằm chằm, thử gọi: "Mạc Hạm?"
"Chị đây." Âm thanh Mạc Hạm theo gió mà truyền vào, "Có cái này vui lắm nè, em mau ra xem đi."
Xác định người bên ngoài là Mạc Hạm chứ không phải là trộm thì Quý Thiển Ngưng phủ thêm áo khoác cùng khăn quàng cổ rồi đi ra ngoài: "Chị đang làm cái......"
Chữ "Gì" còn chưa ra khỏi miệng thì lại nghe "Chíu" một tiếng, một chùm pháo hoa thật lớn nổ giữa không trung.
Quý Thiển Ngưng đứng yên tại chỗ.
Cô ngửa đầu, không chớp mắt mà nhìn từng cụm pháo hoa giữa trời, quên mất là ngoài trời lạnh cỡ nào, cũng quên luôn việc suy nghĩ lung tung.
Ngay cả việc Mạc Hạm đến bên cô khi nào cô cũng không nhận ra.
Hai người cứ đứng sóng vai cạnh nhau trong sân, im lặng ngắm nhìn pháo hoa tắt dần.
Một thùng pháo hoa cũng bắn được mấy chục phát, rực rỡ nhưng lại chóng tàn.
Thật ra pháo hoa này không khác gì pháo hoa cô thấy vào đêm giao thừa, nhưng không hiểu sao Quý Thiển Ngưng vẫn chưa hết thèm.
Cô giật giật cái cổ ê âm, hỏi người bên cạnh: "Hết rồi sao sao?"
Mạc Hạm chớp mắt, nói: "Còn có khác."
"Là cái gì?" Quý Thiển Ngưng có chút chờ mong.
Mạc Hạm khom lưng lấy một bó pháo hoa que từ trong thùng giấy, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta có thể chơi cái này."
Quý Thiển Ngưng đã từng thấy người khác chơi nhưng bản thân lại chưa chơi bao giờ.
Khi Mạc Hạm bật lửa kíp nổ, khi que pháo phát ra từng tia sáng thì đột nhiên cô biến sắc, nói: "Này này, cái này sao được!"
Mạc Hạm cầm một que pháo hoa vẽ một vòng trong không trung, nhìn cô tràn đầy ý cười: "Em không thấy cái này càng đẹp hơn sao?"
Đẹp thì đẹp, nhưng mà cô sợ mà! Quý Thiển Ngưng liên tiếp lùi về sau, có ý muốn trốn vào nhà.
Mạc Hạm bắt lấy tay cô, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Thiển Ngưng, em khắc phục nó đi."
Khắc phục cái gì? Quý Thiển Ngưng nhìn chằm chằm pháo hoa gần trong gang tấc, căn bản là không có tâm trạng suy nghĩ về những gì Mạc Hạm vừa nói
Mạc Hạm thấy cô khó khăn chật vật thì thay đổi sắc mặt, ôn hòa mà nói: "Cầm em nắm tay chị, chị cầm nó giúp em, như vậy được không?"
......!Không được.
Quý Thiển Ngưng mím chặt môi.
"Không phải em thích xem pháo hoa nhất sao?" Mạc Hạm hướng dẫn từng bước, "Cái này cũng không phải là lửa, chỉ là tia lửa thôi.
Em nhìn nè, cỏ trên mặt đất cũng có bị cháy đâu."
Quý Thiển Ngưng nhìn về mặt cỏ nơi chị chỉ, chỉ thấy từng tia lửa rơi xuống, cỏ khô dưới đất cũng không có bắt lửa.
Mạc Hạm thấy vẻ mặt cô đã hơi thả lỏng thì chậm rãi đi về phía cô, mở từng ngón tay cứng ngắc của cô ra, rồi lại đặt nó vào tay mình.
Quý Thiển Ngưng vô thức muốn thu tay lại, nhưng mu bàn tay lại bị một bàn Mạc Hạm khác giữ lại.
Tay trái Mạc Hạm cầm một que pháo hoa, tay phải thì nắm tay cô, chị vòng ra sau cô, dùng tư thế nửa ôm lấy cô mà dẫn dắt cô cùng chị điều khiển que pháo hoa.
Nhưng tỉa lửa rực rỡ xẹt qua bầu trời đêm như một trận mưa sao băng, xinh đẹp mà chói mắt.
Ban đầu Quý Thiển Ngưng căng thẳng đến mức không dám cử động, cũng không dám nói chuyện.
Đến tận khi que pháo đã tàn, cô ngơ ngạc nhìn tia lửa đã tắt, vô thức nói: "Hết rồi."
"Yên tâm, vẫn còn." Hơi thở ấm áp của Mạc Hạm phả vào mặt cô, "Chị không hề lừa em đúng không, cái này rất an toàn."
Quý Thiển Ngưng ngơ ngẩn gật đầu.
"Chơi nữa không?" Mạc Hạm thì thầm dụ dỗ: "Chị vẫn ôm em, không cần sợ."
Nội tâm Quý Thiển Ngưng vẫn rất sợ hãi, nhưng thần kỳ là, khi Mạc Hạm chạm vào, còn có độ ấm khiến cô rất yên tâm.
Cô lại gật đầu lần nữa.
Khuôn mặt Mạc Hạm giãn ra, lại đốt một que pháo hoa, dùng phương thức vừa rồi dẫn dắt cô chơi.
Tia lửa xinh đẹp chiếu vào sườn mặt mềm mại yêu kiều của Quý Thiển Ngưng, nhìn gương mặt căng cứng chậm rãi thả lỏng của cô, cuối cùng lại bất giác lộ ra sự vui vẻ.
Mạc Hạm tâm niệm vừa động, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt động lòng người của cô.
Quý Thiển Ngưng mới vừa cảm nhận được một chút vui vẻ khi chơi pháo hoa thì sống lưng bỗng cứng đờ, quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của cô.
Tim cô đập thình thịch, giờ mới nhận ra là động tác của hai người quá mức mờ ám.
Cô bất ngờ rút tay lại, rời khỏi cái ôm ấm áp kia, ảo não mà nói: "Không chơi nữa."
"......" Mạc Hạm dẫm que pháo hoa chưa cháy hết, nhanh chân đuổi theo.
Chị sợ là Quý Thiển Ngưng sẽ tức giận, sau đó dưới sự giận dữ mà phá cửa rời đi.
Vào nhà thì lại thấy Quý Thiển Ngưng đang cầm nổi lẩu vẫn còn nóng, chị vội bước tới giúp đỡ: "Em làm gì vậy?"
Quý Thiển Ngưng còn đang lúng túng vì nụ hôn kia, chặn tay chị lại, nói: "Chị mời tôi ăn mà, tôi dọn giúp chị."
"Cứ để đó là được rồi, ngày mai sẽ có dì đến dọn."
Quý Thiển Ngưng chỉ cảm thấy nên làm gì đó để giảm xóc.
Tuy rằng các cô chỉ ở trong căn nhà này một tháng, nhưng nơi này lại có quá nhiều hồi ức tốt đem, cô có chút không muốn rời đi —— đây mới là nguyên nhân chính.
Quý Thiển Ngưng mặc kệ Mạc Hạm khuyên can, đổ phần nước dùng ra, mở nước ấm, nhưng lại không thấy nước rửa chén đâu.
Nhìn phòng bếp lộ thiên không dính chút bụi nào, cô hơi nghi là nơi này vốn không được ai dùng tới, đành nhìn Mạc Hạm dòi hỏi thử.
Mạc Hạm chậm rãi đi tới, mở ra tủ bếp ra lấy một bộ gang tay cao su, một chai nước nữa chén, một miếng rửa chén, đưa cho cô rồi nãi: "Cứ từ từ mà dọn."
Quý Thiển Ngưng vừa mang bao tay vừa hỏi: "Nơi này ngày thường có người ở không?"
"Thỉnh thoảng chị sẽ ghé qua." Mạc Hạm nói.
"Ồ."
Nổi lẩu là khó rửa nhất, trong nồi dính một lớp mỡ dày, phải rửa nhiều lần mới có thể rửa sạch sẽ được.
Quý Thiển Ngưng biết là tự mình tìm việc, cô cố gắng tỏ vẻ tự nhiên, nghiêm túc rửa nồi.
Mạc Hạm ở bên cạnh lẳng lặng nhìn.
Rửa xong nồi, lúc tháo bao tay ra thì Quý Thiển Ngưng do dự rồi hỏi: "Tôi có thể tham quan một chút không?"
"Cứ tự nhiên." Mạc Hạm tỏ vẻ rất hào phóng.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng: Tầng một là thư phòng, phòng bếp, rạp chiếu phim gia đình; tầng hai là phòng ngủ chính, phòng cho khách; tầng ba không dùng nên tạm thời để không.
Nhìn từ tầng một rồi đến tầng hai, Quý Thiển Ngưng phát hiện mỗi căn phòng ở đây vẫn không thay đổi, trong lòng cô tức thì tràn đầy cảm xúc, không ngừng đấu tranh với những ký ức trong đầu: Đều đã qua, không nên nghĩ lại nữa.
Nhưng càng áp chế, thì lại càng không nhịn được mà nhớ lại.
Mạc Hạm đã từng vào bếp làm cho cô bát mì đầu tiên trong đời; các cô đã từng ân ái trên sofa trong phòng khách; cô vô tình ngủ quên ở thư phòng, là Mạc Hạm ôm cô về phòng ngủ; Mạc Hạm đọc kịch bản ngoài trời thì cô lại tưới hoa ngoài vườn......!
Gần như là mỗi một chỗ, đều lưu lại kỷ niệm ngọt ngảo giữa hai người các cô.
Hồi ức đến cuối cùng, Quý Thiển Ngưng cảm thấy hơi suy sụp.
Cô thấy mình đơn giản là tự tìm ngược mà.
Cô dừng lại trước cửa phòng ngủ chính, cứng rắn nói: "Không xem nữa."
Cô muốn trốn đi.
Mạc Hạm lại đẩy cửa phòng ngủ chính ra trước khi cô xoay người đi.
Nhiều ký ức tràn về như thủy triều, nhấn chìm cô xuống dưới.
Quý Thiển Ngưng lập tức không thể bước được nữa.
Cô thấy Mạc Hạm đi vào, đi đến mép giường rồi ngồi xuống.
Ánh mắt Mạc Hạm nhìn cô đầy dìu dàng, vỗ vỗ bên cạnh: "Lại đây."
Rõ ràng biết là không nên qua đó, nhưng hai chân lại không nghe lời, nhích từng bước một vào trong.
Cô tới trước mặt chị, Mạc Hạm nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống.
Hai người ngơ ngác nhìn bầu trời tối đen ở bên ngoài.
Quý Thiển Ngưng cảm thấy chuyện này có hơi ngớ ngẩn, nghĩ là nên đứng dậy, Mạc Hạm lại nắm chặt tay cô, nói: "Có một ngày chị ngủ ở đây, đã mơ một giấc mơ có em có chị đó."
Đầu óc Quý Thiển Ngưng có chút hỗn loạn, hỏi: "Mơ thấy chúng ta cãi nhau? Hay là đánh nhau?"
"......!Không." Mạc Hạm nhìn mặt cô, nghiêm túc đứng đắn mà nói: "Chị mơ thấy chúng ta kết hôn."
Tim Quý Thiển Ngưng nhảy dựng, vội tránh khỏi ánh mắt nóng rực của chị, cô phản bác lại bằng những lời mà cô đã tự an ủi mình: "Mơ là tương phản của hẹn thực."
Mạc Hạm nghẹn họng, tự nói: "Chị mơ thấy chúng ta kết hôn, ngay ở trong căn nhà này.
Chúng ta cùng nhau ngủ, cùng nhau tỉnh lại, cùng nhau ăn bữa sáng.
Mỗi một lần ăn xong, em đều sẽ tự giác cầm chén bát đi rửa, chưa bao giờ chờ dì tới dọn."
Quý Thiển Ngưng khẽ nhếch miệng, nhìn chị dầy ngạc nhiên.
Mộng cùng hiện thực có lẽ là tương phản, nhưng những gì mà Mạc Hạm nói lại là những điều mà họ đã trải qua cùng nhau trong kiếp trước.
Chẳng lẽ Mạc Hạm ở kiếp này đã được "di truyền" ký ức từ kiếp trước sao???
Quý Thiển Ngưng rất khiếp sợ, lại nghe Mạc Hạm nói: "Vừa rồi thấy em rửa nồi, chị đặc biệt muốn kêu một tiếng......"
"Hở?"
"Vợ ơi."
- ----
Ơi~.
Danh sách chương