Giọng nói Lục Trăn hơi khàn, mang theo cỗ nhiệt khí, ở bên tai cậu thấp giọng nói: "Cái đuôi của cậu......"
Đuôi? Nga?
Đôi mắt Tống Nghiên chợt trợn to, nhanh chóng quay đầu.
Khoảng cách giữa hai người quá thân cận, đôi môi mềm mại vô tình cọ qua chiếc cằm của nam nhân.
Có hơi ngứa ngứa.
Lục Trăn cũng ngẩn ra, giây tiếp theo liền bị Tống Nghiên che miệng lại.
Tống Nghiên đỏ mặt, gắt gao che miệng hắn: "Cái kia, anh, anh nhìn thấy rồi?"
Trong lòng cậu hoảng loạn thành một nùi.
Hô hấp dồn dập, đôi mắt như nai con mà mở thật lớn.
...... Lại càng thêm giống bộ dạng của người kia trong giấc mộng đó.
Bàn tay nhỏ mềm mại giữ chặt đôi môi của hắn, hô hấp tràn đầy mùi vị thơm ngọt mê người của thiếu niên.
Trong lòng như có một ngọn lửa quay cuồng thiêu đốt, không biết vì cái gì, hắn đang rất muốn mở miệng, cắn lên đầu ngón tay thon gầy trắng trẻo kia.
Lục Trăn khắc chế mà dời tầm mắt, mịt mờ quét qua đằng sau eo của Tống Nghiên.
Tống Nghiên lập tức ý thức được điều gì, đôi tay nhỏ run run, vòng ra đằng sau mông, sau đó đụng vào một cục lông mềm mại ấp áp......
Thân thể cậu cứng đờ, đầu óc nổ oanh oanh.
Cái đuôi xù trong tay tức khắc...... Nổ tung.
!!!
Xong rồi xong rồi!
Như thế nào lại xuất hiện rồi!!
Không đúng, tình huống hiện tại phải là cái đuôi của cậu, bị phát hiện rồi a!
Không xong, nếu điều này bị phơi bày, cậu liền bị đưa ra vườn bách thú ô ô ô!
Cảnh tượng não bổ đêm đó lập tức hiện ra, chỉ khác là người nói câu "Vé vào cửa hai đồng, sờ cái đuôi hai đồng" từ Ngụy Tử Dương biến thành nam nhân trước mặt.
......
Lục Trăn nhìn sắc mặt Tống Nghiên trở nên trắng bệt, hốc mắt dần dần đỏ lên, nước mắt cứ như muốn chực trào ra.
Biểu thị bị dọa không nhẹ.
Cuối cùng dùng ánh mắt như nhìn người xấu, cảnh giác nhìn hắn.
Lục Trăn dời tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác."
Không nghĩ rằng nam nhân chủ động đảm bảo như vậy, Tống Nghiên hơi sửng sốt, nội tâm mới vừa dâng cao liền hạ thấp một tí xíu, nhưng vẫn không quá yên tâm.
Quyết định phải nắm thóp đạo đức của nam nhân mới được.
Đôi mắt đen của Tống Nghiên xoay chuyển hai vòng, ho khan một tiếng, lấy lòng nói: "Tôi biết anh là người tốt mà."
Tiếp theo, chính là màn giả vờ đáng thương.
Cậu phóng nhẹ âm thanh mềm mại, đáng thương vô cùng nói: "Anh cũng biết đó, chuyện này, nếu bị người khác biết nhất định tôi sẽ chết chắc luôn."
Thấy Tống Nghiên chờ mong lại khẩn trương nhìn mình, Lục Trăn tuy rằng cảm thấy dư thừa, nhưng lại rất thuận theo ý cậu: "Ừ, sẽ không nói."
Hô.
Tống Nghiên nhẹ nhàng thở ra, bất động thanh sắc cổ vũ hắn: "Tôi tin tưởng anh."
Ánh mắt Lục Trăn không nhịn được mà một lần nữa rơi xuống chiếc đuôi, dừng một giây, "Cậu......"
Tống Nghiên: "Hả?"
Lục Trăn suy nghĩ một chút: "Mỗi ngày cậu đều như thế sao?"
Tống Nghiên nhanh chóng phủ nhận: "Mới không phải đâu, đây là làn thứ hai thôi. Lần trước có cái này, chính là...... Chính là cái ngày ăn cơm chung với anh đó."
Cho nên, lần trước là lần đầu tiên mang sao?
"Thời điểm lúc cậu cùng tôi ăn cơm," Lục Trăn rũ mắt, trầm mặc một lát: "Có cái này, sẽ không thoải mái sao?"
Tống Nghiên: "Đương nhiên rất không thoải mái!"
Nhưng cậu cũng không có biện pháp?
Ai ngờ lại mắc bệnh!
Nghĩ như vậy có chút buồn bực, Tống Nghiên nhăn khuôn mặt nhỏ, cái đuôi nhỏ cứ như ủy khuất theo mà cuộn cuộn, "Mỗi lần có cái thứ này, nơi đó của tôi sẽ rất ngứa......"
Hắn hình dung...... Hợp lý hợp tình, mí mắt Lục Trăn lại giật giật.
Mang thứ này vào, chỗ nào ngứa chỉ cần tưởng tượng ra là biết.
Lục Trăn không ngờ rằng thế nhưng thiếu niên lại nói thẳng ra như vậy, trong lúc nhất thời yết hầu lại càng khô.
Giọng nói khan khan không hình không dạng: "Ngứa sao?"
Từ lúc Tống Nghiên phát hiện mình bị bệnh lạ cho tới này, vẫn luôn cất giấu, e sợ bị người khác phát hiện, hiện tại rốt cuộc có một người nghe cậu nói, vì thế bắt đầu kể khổ.
Trong lúc cậu nói chuyện, cái đuôi nhỏ đong đưa bên hông, vạt áo bên cạnh được vén lên, vòng eo nhỏ trắng mềm lập tức được phô ra, đâm vào tầm mắt đen nhánh của Lục Trăn.
Tống Nghiên không hề phát hiện ra điều đó.
"Tôi ngứa đến nổi không ngồi được......"
"Thật là lo lắng nếu như bị người ta phát hiện ra a......"
"Lần trước tôi còn cởi quần áo ra rồi soi gương......"
Trong không gian kín mít, thanh âm mềm mại của thiếu niên mang theo hơi thở liêu nhân, như đang mát xa trong tai của Lục Trăn, âm cuối thật lâu không tiêu biến.
Tống Nghiên kỳ thật đang có chút tâm cơ đen tối.
Một phần là đang muốn giải tỏa một chút, một phần khác là nhân cơ hội này biểu hiện ra sự thảm thương vô ngần, cho nên nói rất là tinh tế chi tiết.
Bô lô ba la rất thảm xong, cậu ngẩng đầu nhìn tầm mắt Lục Trăn dời đi.
Sau đó nghiêng người một chút, duỗi tay, bực bội nắm lấy chiếc cà vạt, dùng sức kéo.
Cằm khẽ nhếch, một tay cởi bỏ chiếc nút áo thứ nhất.
Tống Nghiên có chút khó hiểu: "Anh...... Rất nóng sao?"
Lục Trăn gạt tầm mắt sang một bên: "Không sao."
Dừng lại, "Cậu tiếp tục."
Tống Nghiên lập tức xua tay: "Không tiếp tục, không tiếp tục, thứ này không thể bị nhìn thấy đâu......"
Không thể bị nhìn thấy......
Lục Trăn: "......"
Tống Nghiên lại một lần nữa nhấn mạnh tư tưởng, "Tóm lại, anh đừng có nói ra bên ngoài nha!"
Lục Trăn nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Đúng rồi," Tống Nghiên đột nhiên nhớ tới một việc rất quan trọng, gặp qua nhiều lần rồi, nhưng cậu còn chưa biết tên của nam nhân đâu.
Cậu có chút ngượng ngùng, "Tôi tên Tống Nghiên, còn anh?"
"Lục Trăn."
"Lục zhen? Là cái nào zhen?" Tống Nghiên hỏi.
Hỏi xong, đột nhiên nhớ tới cái lần Dụ ảnh đế kêu mình viết tên vào lòng bàn tay, liền học theo mở tay ra, "Nếu không, anh viết cho tôi xem đi?"
Mí mắt Lục Trăn giựt giựt nhìn bàn tay nhỏ được duỗi ra.
Là bàn tay mà vừa rồi hắn còn muốn cắn.
Ngón tay tinh tế thon dài, vừa trắng vừa nộn.
Sau hai giây, một cái đầu ngón tay chọt chọt hắn như đang thúc giục.
Lục Trăn nhìn cậu, vươn bàn tay to, đầu ngón tay của hắn bắt đầu viết lên lòng bàn tay non mịn kia.
Thật ngứa.
Tống Nghiên không nghĩ rằng lòng bàn tay mình lại mẫn cảm như vậy, không chờ hắn viết xong liền không nhịn được mà rút tay về, lấy di động ra, "Tôi nhớ ra rồi, trực tiếp đánh vào điện thoại là được! Sẵn tiện thêm WeChat luôn."
Lục Trăn: "......"
Sau khi thêm bạn bè xong, Tống Nghiên đem cái đuôi nhỏ xù xù nhét vào lưng quần, nghiêng người, chuẩn bị xuống xe.
Lục Trăn giữ chặt cạu, cầm chiếc áo vest đưa cho cậu: "Mặc vào."
Thấp giọng dặn dò, "Cẩn thận một chút, đừng để cho người khác thấy."
......
Tấm thủy tinh ngăn cách được mở ra, tài xế giương mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy ông chủ nhắm mắt tựa vào ghế, cặp chân dài tùy ý bắt chéo, nhìn như không khác gì lúc trước, nhưng......
Áo sơ mi hỗn độn, cà vạt nới lỏng, đường cong chiếc cằm mang nét hơi căng thẳng.
Hắn chạy nhanh thu hồi tầm mắt, lơ đãng nhìn bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy thiếu niên vừa rồi mặc áo vest của ông chủ, mất tự nhiên mà che...... Mông.
Trong lòng tài xế nhảy dựng, mơ hồ mà lớn mật suy đoán, ánh mắt nhìn về phía ông chủ giống như nhìn một con cầm thú.
Ngay sau đó, truyền đến thanh âm khan khan của ông chủ cầm thú: "Nước."
Tài xế nhanh chóng dập tắt não bổ điên cuồng, cung kính đem chai nước cho ông chủ.
Vặn ra, vài giây liền đem chai nước uống hết, tùy ý ném cái chai sang một bên, tầm mắt không thể nói là u tối nhìn vào bóng lưng dần biến mất của thiếu niên.
Màu đen cuồn cuộn, giống như một vũng đen.
Lục Trăn ngồi yên lặng trong chốc lát.
Hương vị ngọt ngào trong xe càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng tiêu tán không còn.
Hắn thong dong sửa sang lại cổ áo, gài nút áo lại một cách tỉ mỉ, ngón cái cùng ngón trỏ cầm lấy chiếc cà vạt bị nới lỏng, kéo lên.
Lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
Lục Trăn cầm lấy di động, bấm chọn số điện thoại của Lý đặc trợ.
Hơi nhắm mắt, đôi tay tùy ý đặt trước người, ngón cái ấn nhẹ hai lần, "Cảng Vọng Thành."
Lý đặc trợ không hiểu kịp ý tứ của ông chủ, có chút mờ mịt: "Lục tổng, ý của ngài là?"
Lục Trăn nhàn nhạt: "Cho ta xem căn hộ."
"Hiện tại, lập tức đi làm."
- ----------------------------------------------------------------------
Chương này hơi ngắn nhở, nhìn tiểu thụ mẫn cảm như vậy, không biết lúc ấy ấy sao đây ha.
Đuôi? Nga?
Đôi mắt Tống Nghiên chợt trợn to, nhanh chóng quay đầu.
Khoảng cách giữa hai người quá thân cận, đôi môi mềm mại vô tình cọ qua chiếc cằm của nam nhân.
Có hơi ngứa ngứa.
Lục Trăn cũng ngẩn ra, giây tiếp theo liền bị Tống Nghiên che miệng lại.
Tống Nghiên đỏ mặt, gắt gao che miệng hắn: "Cái kia, anh, anh nhìn thấy rồi?"
Trong lòng cậu hoảng loạn thành một nùi.
Hô hấp dồn dập, đôi mắt như nai con mà mở thật lớn.
...... Lại càng thêm giống bộ dạng của người kia trong giấc mộng đó.
Bàn tay nhỏ mềm mại giữ chặt đôi môi của hắn, hô hấp tràn đầy mùi vị thơm ngọt mê người của thiếu niên.
Trong lòng như có một ngọn lửa quay cuồng thiêu đốt, không biết vì cái gì, hắn đang rất muốn mở miệng, cắn lên đầu ngón tay thon gầy trắng trẻo kia.
Lục Trăn khắc chế mà dời tầm mắt, mịt mờ quét qua đằng sau eo của Tống Nghiên.
Tống Nghiên lập tức ý thức được điều gì, đôi tay nhỏ run run, vòng ra đằng sau mông, sau đó đụng vào một cục lông mềm mại ấp áp......
Thân thể cậu cứng đờ, đầu óc nổ oanh oanh.
Cái đuôi xù trong tay tức khắc...... Nổ tung.
!!!
Xong rồi xong rồi!
Như thế nào lại xuất hiện rồi!!
Không đúng, tình huống hiện tại phải là cái đuôi của cậu, bị phát hiện rồi a!
Không xong, nếu điều này bị phơi bày, cậu liền bị đưa ra vườn bách thú ô ô ô!
Cảnh tượng não bổ đêm đó lập tức hiện ra, chỉ khác là người nói câu "Vé vào cửa hai đồng, sờ cái đuôi hai đồng" từ Ngụy Tử Dương biến thành nam nhân trước mặt.
......
Lục Trăn nhìn sắc mặt Tống Nghiên trở nên trắng bệt, hốc mắt dần dần đỏ lên, nước mắt cứ như muốn chực trào ra.
Biểu thị bị dọa không nhẹ.
Cuối cùng dùng ánh mắt như nhìn người xấu, cảnh giác nhìn hắn.
Lục Trăn dời tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác."
Không nghĩ rằng nam nhân chủ động đảm bảo như vậy, Tống Nghiên hơi sửng sốt, nội tâm mới vừa dâng cao liền hạ thấp một tí xíu, nhưng vẫn không quá yên tâm.
Quyết định phải nắm thóp đạo đức của nam nhân mới được.
Đôi mắt đen của Tống Nghiên xoay chuyển hai vòng, ho khan một tiếng, lấy lòng nói: "Tôi biết anh là người tốt mà."
Tiếp theo, chính là màn giả vờ đáng thương.
Cậu phóng nhẹ âm thanh mềm mại, đáng thương vô cùng nói: "Anh cũng biết đó, chuyện này, nếu bị người khác biết nhất định tôi sẽ chết chắc luôn."
Thấy Tống Nghiên chờ mong lại khẩn trương nhìn mình, Lục Trăn tuy rằng cảm thấy dư thừa, nhưng lại rất thuận theo ý cậu: "Ừ, sẽ không nói."
Hô.
Tống Nghiên nhẹ nhàng thở ra, bất động thanh sắc cổ vũ hắn: "Tôi tin tưởng anh."
Ánh mắt Lục Trăn không nhịn được mà một lần nữa rơi xuống chiếc đuôi, dừng một giây, "Cậu......"
Tống Nghiên: "Hả?"
Lục Trăn suy nghĩ một chút: "Mỗi ngày cậu đều như thế sao?"
Tống Nghiên nhanh chóng phủ nhận: "Mới không phải đâu, đây là làn thứ hai thôi. Lần trước có cái này, chính là...... Chính là cái ngày ăn cơm chung với anh đó."
Cho nên, lần trước là lần đầu tiên mang sao?
"Thời điểm lúc cậu cùng tôi ăn cơm," Lục Trăn rũ mắt, trầm mặc một lát: "Có cái này, sẽ không thoải mái sao?"
Tống Nghiên: "Đương nhiên rất không thoải mái!"
Nhưng cậu cũng không có biện pháp?
Ai ngờ lại mắc bệnh!
Nghĩ như vậy có chút buồn bực, Tống Nghiên nhăn khuôn mặt nhỏ, cái đuôi nhỏ cứ như ủy khuất theo mà cuộn cuộn, "Mỗi lần có cái thứ này, nơi đó của tôi sẽ rất ngứa......"
Hắn hình dung...... Hợp lý hợp tình, mí mắt Lục Trăn lại giật giật.
Mang thứ này vào, chỗ nào ngứa chỉ cần tưởng tượng ra là biết.
Lục Trăn không ngờ rằng thế nhưng thiếu niên lại nói thẳng ra như vậy, trong lúc nhất thời yết hầu lại càng khô.
Giọng nói khan khan không hình không dạng: "Ngứa sao?"
Từ lúc Tống Nghiên phát hiện mình bị bệnh lạ cho tới này, vẫn luôn cất giấu, e sợ bị người khác phát hiện, hiện tại rốt cuộc có một người nghe cậu nói, vì thế bắt đầu kể khổ.
Trong lúc cậu nói chuyện, cái đuôi nhỏ đong đưa bên hông, vạt áo bên cạnh được vén lên, vòng eo nhỏ trắng mềm lập tức được phô ra, đâm vào tầm mắt đen nhánh của Lục Trăn.
Tống Nghiên không hề phát hiện ra điều đó.
"Tôi ngứa đến nổi không ngồi được......"
"Thật là lo lắng nếu như bị người ta phát hiện ra a......"
"Lần trước tôi còn cởi quần áo ra rồi soi gương......"
Trong không gian kín mít, thanh âm mềm mại của thiếu niên mang theo hơi thở liêu nhân, như đang mát xa trong tai của Lục Trăn, âm cuối thật lâu không tiêu biến.
Tống Nghiên kỳ thật đang có chút tâm cơ đen tối.
Một phần là đang muốn giải tỏa một chút, một phần khác là nhân cơ hội này biểu hiện ra sự thảm thương vô ngần, cho nên nói rất là tinh tế chi tiết.
Bô lô ba la rất thảm xong, cậu ngẩng đầu nhìn tầm mắt Lục Trăn dời đi.
Sau đó nghiêng người một chút, duỗi tay, bực bội nắm lấy chiếc cà vạt, dùng sức kéo.
Cằm khẽ nhếch, một tay cởi bỏ chiếc nút áo thứ nhất.
Tống Nghiên có chút khó hiểu: "Anh...... Rất nóng sao?"
Lục Trăn gạt tầm mắt sang một bên: "Không sao."
Dừng lại, "Cậu tiếp tục."
Tống Nghiên lập tức xua tay: "Không tiếp tục, không tiếp tục, thứ này không thể bị nhìn thấy đâu......"
Không thể bị nhìn thấy......
Lục Trăn: "......"
Tống Nghiên lại một lần nữa nhấn mạnh tư tưởng, "Tóm lại, anh đừng có nói ra bên ngoài nha!"
Lục Trăn nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Đúng rồi," Tống Nghiên đột nhiên nhớ tới một việc rất quan trọng, gặp qua nhiều lần rồi, nhưng cậu còn chưa biết tên của nam nhân đâu.
Cậu có chút ngượng ngùng, "Tôi tên Tống Nghiên, còn anh?"
"Lục Trăn."
"Lục zhen? Là cái nào zhen?" Tống Nghiên hỏi.
Hỏi xong, đột nhiên nhớ tới cái lần Dụ ảnh đế kêu mình viết tên vào lòng bàn tay, liền học theo mở tay ra, "Nếu không, anh viết cho tôi xem đi?"
Mí mắt Lục Trăn giựt giựt nhìn bàn tay nhỏ được duỗi ra.
Là bàn tay mà vừa rồi hắn còn muốn cắn.
Ngón tay tinh tế thon dài, vừa trắng vừa nộn.
Sau hai giây, một cái đầu ngón tay chọt chọt hắn như đang thúc giục.
Lục Trăn nhìn cậu, vươn bàn tay to, đầu ngón tay của hắn bắt đầu viết lên lòng bàn tay non mịn kia.
Thật ngứa.
Tống Nghiên không nghĩ rằng lòng bàn tay mình lại mẫn cảm như vậy, không chờ hắn viết xong liền không nhịn được mà rút tay về, lấy di động ra, "Tôi nhớ ra rồi, trực tiếp đánh vào điện thoại là được! Sẵn tiện thêm WeChat luôn."
Lục Trăn: "......"
Sau khi thêm bạn bè xong, Tống Nghiên đem cái đuôi nhỏ xù xù nhét vào lưng quần, nghiêng người, chuẩn bị xuống xe.
Lục Trăn giữ chặt cạu, cầm chiếc áo vest đưa cho cậu: "Mặc vào."
Thấp giọng dặn dò, "Cẩn thận một chút, đừng để cho người khác thấy."
......
Tấm thủy tinh ngăn cách được mở ra, tài xế giương mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy ông chủ nhắm mắt tựa vào ghế, cặp chân dài tùy ý bắt chéo, nhìn như không khác gì lúc trước, nhưng......
Áo sơ mi hỗn độn, cà vạt nới lỏng, đường cong chiếc cằm mang nét hơi căng thẳng.
Hắn chạy nhanh thu hồi tầm mắt, lơ đãng nhìn bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy thiếu niên vừa rồi mặc áo vest của ông chủ, mất tự nhiên mà che...... Mông.
Trong lòng tài xế nhảy dựng, mơ hồ mà lớn mật suy đoán, ánh mắt nhìn về phía ông chủ giống như nhìn một con cầm thú.
Ngay sau đó, truyền đến thanh âm khan khan của ông chủ cầm thú: "Nước."
Tài xế nhanh chóng dập tắt não bổ điên cuồng, cung kính đem chai nước cho ông chủ.
Vặn ra, vài giây liền đem chai nước uống hết, tùy ý ném cái chai sang một bên, tầm mắt không thể nói là u tối nhìn vào bóng lưng dần biến mất của thiếu niên.
Màu đen cuồn cuộn, giống như một vũng đen.
Lục Trăn ngồi yên lặng trong chốc lát.
Hương vị ngọt ngào trong xe càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng tiêu tán không còn.
Hắn thong dong sửa sang lại cổ áo, gài nút áo lại một cách tỉ mỉ, ngón cái cùng ngón trỏ cầm lấy chiếc cà vạt bị nới lỏng, kéo lên.
Lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
Lục Trăn cầm lấy di động, bấm chọn số điện thoại của Lý đặc trợ.
Hơi nhắm mắt, đôi tay tùy ý đặt trước người, ngón cái ấn nhẹ hai lần, "Cảng Vọng Thành."
Lý đặc trợ không hiểu kịp ý tứ của ông chủ, có chút mờ mịt: "Lục tổng, ý của ngài là?"
Lục Trăn nhàn nhạt: "Cho ta xem căn hộ."
"Hiện tại, lập tức đi làm."
- ----------------------------------------------------------------------
Chương này hơi ngắn nhở, nhìn tiểu thụ mẫn cảm như vậy, không biết lúc ấy ấy sao đây ha.
Danh sách chương