Cảnh Dư thật sự không nghĩ sẽ may mắn như vậy, có thể có được Vương ban thưởng quần áo.

Hắn kích động tiếp nhận chiếc áo thun mỏng manh, đôi tay vốn dĩ đã run rẩy, lúc này lại càng run hơn......

Nhanh chóng vào phòng thay áo, trước tiên lột sạch quần áo ra, nghiêm túc tắm rửa ba lần, đem toàn thân trên dưới đều trắng trẻo tinh tươm, mới thành kính cầm quần áo thay vào.

Trong lúc nhất thời cả cơ thể đều tràn ngập chi khí của Yêu Vương vây quanh, cả người thoải mái không nói nên lời, còn có mùi hương thơm ngọt đặc trưng của điện hạ, như có như không phiêu vào trong mũi.

Toàn bộ thân thỏ của Cảnh Dư đều đang phiêu phiêu, giây tiếp theo có cảm giác sẽ biến thành tiên.

Hắn phiêu phiêu mà mở cửa, lại phiêu phiêu đi ra khỏi phòng thay đồ, một bên mỹ tư tư mở lon Coca, một bên ngẩng đầu, bước chân đột nhiên dừng lại.

Cách đó không xa, Dụ Ứng Giản cùng Lôi Thắng Hổ một trái một phải đứng bên cạnh bé con.

Này không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là......

Không biết từ khi nào, vạt áo hai người đều nhiễm mốt vết Coca thật lớn.

Nhìn qua, một người so với một người lại càng chật vật.

Sắc mặt Cảnh Dư biến đổi: "...... Đờ mờ!! Còn biết xấu hổ hay không!"

Trên thực tế, muốn Vương ban thưởng, đừng nói mặt, ngay cả thân thể bọn họ cũng không cần!

Tống Nghiên khó xử nhìn vết bẩn thiệt lớn còn khó coi trên áo của Dụ lão sư cùng Lôi tổng, rối rắm một hồi lâu, rốt cuộc chạy tới khách sạn, lấy áo thun, xếp hai cái lại rồi bỏ vào túi.

Sau đó chạy về phim trường, mở nút buộc của cái túi ra mà đưa cho hai người.

Thực ra, cậu có chút luyến tiếc.

Hai chiếc áo thun này vẫn còn mới, cậu còn chưa mặc lần nào đâu.

Nhưng mà, Lôi tổng cùng Dụ lão sư chiếu cố hắn như vậy, chỉ có hai chiếc áo thun thôi mà cũng luyến tiếc sao?

May mà thời điểm đó, cậu mua một lần mấy cái luôn.

...... Bằng không, thật đúng là không đủ chia.

Dụ Ứng Giản cùng Lôi Thắng Hổ kích động tiếp nhận chiếc áo thun của Vương ban cho bọn họ, tuy rằng đây là hai chiếc áo mới, chi khí Yêu Vương không bằng chiếc áo của Cảnh Dư, nhưng có thể được điện hạ ban thưởng, đã là vinh hạnh ngàn năm.

Sao còn dám đòi hỏi nhiều!

Hai người vẻ mặt cung kính ôm lấy chiếc áo, gấp không chờ nổi chạy vào phòng thay đồ.

-

Lôi Nguyên Hạo cuộn tròn thân mình ngồi trên băng ghế, may mà bên cạnh còn đại trợ lý lương tâm chưa bị tha hóa, phe phẩy cái quạt nhỏ thay cho mình, mới không đến nỗi có vẻ quá mức thê lương.

Đang rất ủy khuất, nhìn thấy Tống Nghiên ôm bao nhỏ bao lớn, xách theo ly nước nhỏ, lảo đảo lắc lư đi lướt qua người mình.

Thấy Lôi Nguyên Hạo trừng mắt lên, đại trợ lý nhanh chóng an ủi hắn: "Thiếu gia thiếu gia, ngài đừng nóng giận."

"Có thể không tức giận sao?" Lôi Nguyên Hạo nghiến răng nghiến lợi, "Ngồi sô pha của bổn thiếu gia, dùng điều hòa của bổn thiếu gia......"

Còn ăn bánh Tteok của hắn nữa!

Càng nghĩ càng không thể không tức giận.

Đại trợ lý tiếp tục vuốt lông cho hắn: "Thiếu gia, ngài đừng nghĩ nhiều nữa, cho dù có ngồi sô pha dùng điều hòa thì làm sao? Còn không phải mặc cái áo thun nghèo nàn 19 đồng sao! Sao so được với chiếc áo trị giá năm số do thương hiệu H đặc biệt làm riêng!"

Ánh mắt Lôi Nguyên Hạo liếc mắt nhìn quần áo thấp kém không thương hiệu trên người Tống Nghiên, cơn tức giận mới hơi hơi lắng xuống.

Hắn hừ nhẹ một tiếng: "Nói cũng phải."

Vừa dứt lời, liền thấy Cảnh thiên vương từ chỗ ngoặt bước ra.

Trên người thế nhưng lại mặc chiếc áo thun giống với Tống Nghiên......

Không chỉ như thế, Cảnh thiên vương mặc chiếc áo thun 19 đồng còn mang theo nụ cười trên mặt, đem một kiện quần áo không lưu tình chút nào mà ném xuống.

Một nửa vào thùng rác, một nửa ở bên ngoài, logo thương hiệu H chói lọi đâm vào mắt Lôi Nguyên Hạo.

Đại trợ lý cũng nuốt nuốt nước miếng.

Mặc chiếc áo kia ngoan ngoãn như vậy, đây là thiên vương sao!

Mắt mù rồi hở?

Không thèm mặc chiếc áo của H trị giá năm con số, lại chạy tới mặc chiếc áo thun cùng bộ với Tống Nghiên??

Còn mặc vui vẻ như vậy?

Quả thực không thể hiểu nổi.

Đang nghĩ ngợi, thì thấy Dụ ảnh đế cũng mặc chiếc áo thun cùng bộ kia mỉm cười, chợt lóe trước mặt mình......

Trợ lý: "......"

Lôi Nguyên Hạo: "......"

Lôi Nguyên Hạo không dám tin tưởng mà mở to mắt.

Hắn trừng mắt chịu đựng vài giây, khô cằn tìm cho mình một lối thoát: "Hừ! Ảnh đế thiên vương mà có phẩm vị gì thế này! Quá kém! Sao so được với lão Lôi gia ——"

Nói một nửa, lại đột nhiên im bặt.

Từ từ, hắn nhìn thấy gì!!

Lão Lôi, lão Lôi mập phì nhiêu như thế?

Sao lại mặc áo thun cũng bộ với Tống Nghiên rồi?

Rõ ràng là cái áo đó nhỏ hơn không chỉ một số!

Bao lấy cái bụng tròn vo kia, trông thật là buồn cười.

Nhìn lên sợi dây chuyền vàng kia cứ như là hàng giả......

Nhưng mà, buồn cười là lão Lôi hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng, cười tủm tỉm nhìn trái nhìn phải cái áo mới của mình, vẻ mặt thỏa mãn.

Lôi Nguyên Hạo: "......"

Đờ mờ!!!

Cái áo này của Tống Nghiên, có độc!!!

Tống Nghiên Rác rưởi, chiếm lấy lão ba hắn!

Còn sô pha của hắn, cả bánh của hắn!

Nội tâm hắn đang rất căm giận, đột nhiên trước mắt có cánh tay nhỏ trắng nộn nộn duỗi trước mặt hắn, ngón tay dài mảnh khảnh cầm một cái cái hộp nhỏ.

Bên trong là bánh Tteok mà hắn thích nhất.

Lôi Nguyên Hạo sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đang cười khanh khách.

Quay lưng về phía ánh mặt trời, lại lộ ra vẻ xán lạn.

Lôi Nguyên Hạo đột nhiên có chút hoảng hốt, hắn kiên cường chống đỡ bộ dạng hung dữ, lông mày nhướn lên một cái: "Làm gì!"

Nói xong, lại nhịn không được liếc mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt.

Tống Nghiên cong cong mặt mày: "Cho cậu."

Lôi Nguyên Hạo: "Hả?"

Tống Nghiên hướng hắn cười cười: "Cái này cho cậu, ba cậu nói cậu thích ăn cái này nhất."

Lôi Nguyên Hạo hừ hừ: "A, không cần cậu phải thương hại tôi, tôi mới không......"

Tống Nghiên nhịn cười, đánh gãy lời hắn nói: "Bánh ngọt Tteok nha! Tôi vừa mới ăn một cái, mềm mềm mại mại, ngọt, cắn một miếng thôi, trong miệng đều là cảm giác mềm mại, còn có một chút đàn hồi! Ai nha, ta tôi xíu nữa cắn phải đầu lưỡi rồi."

Hắn cười tủm tỉm nhìn Lôi Nguyên Hạo, "Thật không ăn sao? Thôi thì tôi mang về?"

Nói xong, cậu làm bộ cầm hộp bánh đi.

Một giây, hai giây, ba......

Tốt, không kiên trì được đến đệ ba giây, hộp bánh trong tay đã bị lấy mất.

Lôi Nguyên Hạo che hộp bánh lại, trừng cậu: "Nói muốn cho tôi, còn muốn cầm về? Có người như vậy sao?"

Hắn gấp không chờ nổi mở hộp bánh ra, trực tiếp cầm lấy một cái, nhét vào trong miệng.

Sau đó, hạnh phúc mà nheo mắt lại.

Không biết vì cái gì, miếng bánh trong miệng này tựa hồ ngon hơn bất cứ loại nào mà hắn từng ăn qua, ngoại trừ vị ngọt của bánh, giống như còn mang theo một vị thơm ngọt kỳ lạ, khiến toàn thân vô cùng thoải mái.

Lôi Nguyên Hạo nhịn không được lại ăn thêm một cái.

Chờ ăn đến mấy cái, mới nhớ tới tư thế mà mình ăn thật chướng tai gai mắt.

Hắn ho nhẹ một tiếng, đem hộp bánh đưa trước mặt Tống Nghiên: "Cậu cũng ăn đi."

Tống Nghiên lắc đầu: "Tôi không ăn."

Lôi tiểu thiếu gia thích ăn cái này như vậy, cậu sao không biết xấu hổ mà đoạt lấy của cậu ấy chứ.

Lôi Nguyên Hạo trừng mắt: "Khinh thường tôi đúng không?"

Tống Nghiên: "?"

Cậu hoàn toàn không hiểu vì sao hắn lại nói mình khinh thường.

Suy nghĩ một lát, vẫn không kiềm chế được sự dụ hoặc của mỹ thực, vươn tay nhỏ ra, từ trong hộp càm lấy một cái, bỏ vào trong miệng.

Lôi Nguyên Hạo vừa lòng.

Hắn nhìn thiếu niên đẹp đẽ trước mặt há miệng, hàm răng đáng yêu nhẹ nhàng cắn một cái, đem miếng bánh mềm mại ăn vào trong miệng, lại vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng......

Mặt Lôi Nguyên Hạo tức khắc có chút đỏ.

Quá, quá đáng yêu rồi.

Hắn không nhịn được, khóe môi không tự giác mà cong cong.

Đại trợ lý vốn cùng một chỗ với thiếu gia nhà mình, chuẩn bị hung hăng thóa mạ tên Tống Nghiên độc chết người này.

Không nghĩ tới lại nhìn thấy lỗ tai thiếu gia phiếm hồng, còn có khóe môi si, si hán? Tươi cười......

Đang nghi ngờ không thôi, thấy thiếu gia quay đầu lại, cứ như trở thành một người khác với biểu tình hung dữ, trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi tránh ra, để Tống Nghiên ngồi chỗ này."

Đại trợ lý: "Hả?"

"Hả cái gì mà hả!" Lôi Nguyên Hạo không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai, "Mau tránh ra!"

Trợ lý: "......"

Tiểu Lý Tử cảm thấy giấc ngủ mấy hôm nay của hắn vô cùng không tốt, nếu không thì sao mà ảo giác liên tiếp xuất hiện thế.

Hắn khổ cực vác cái rương đi vào phim trường, vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy Cảnh thiên vương mặc chiếc áo thun cùng kiểu với Tống Nghiên, đi lướt qua bên cạnh mình.

Sau đó, tìm một nơi không có ai, mở di động ra, bắt đầu điên cuồng tự sướng.

Lại một giây sau, lại gặp Dụ ảnh đế cũng mặc chiếc áo thun đó......

Lại lại giây tiếp theo, Lôi tổng cũng bỏ đi tây trang mang theo khí chat của nhà giàu mới nổi, thay áo thun 19 đồng......

Bởi vì khổ người quá lớn, chiếc áo thun vốn rộng thùng thình lại bó sát người hắn, mặc lên trên người, chiếc áo căng ra cứ như chút nữa thì nó sẽ banh tan nát.

Cực kỳ giống giáo viên dạy tập thể hình phát tờ rơi ở ngoài đương.

Tiểu Lý Tử: "......"

Hoài nghi nhân sinh.

Hắn còn đang mơ mơ hồ hồ, lại ngẩng đầu lên, mắt còn mở to hơn.

Mọi người trong đoàn phim đều biết sự bất hòa giữa nam chính và nam thứ, thế nhưng bọn họ đang ngồi chung một băng ghế, cậu một ngụm tôi một ngụm chia sẻ hộp ăn vặt.

Đặc biệt là nam thứ Lôi tiểu thiếu gia.

Vốn dĩ trên mặt là nét kiêu ngạo ương ngạnh, giờ phút này lại đang tươi cười rạng rỡ không hề che giấu.

Nụ cười kia, thấy như thế nào cũng...... Si hán.

Trong lúc hoảng hốt, Tiểu Lý Tử nhìn thấy Lôi tiểu thiếu gia ăn đang ăn bánh, trong miệng phun ra hai chữ: "Thật thơm!"

Tiểu Lý Tử: "......"

Hoài nghi nhân sinh.

-

Văn phòng tổng tài trên tầng cao nhất của Lục thị.

Lục Trăn ngồi trên chiếc ghê da màu đen, toàn thân trên dưới đều được hãm vào bên trong sắc đen ấy.

Hắn duỗi tay, bàn tay đặt trên chiếc bàn đem càng tôn thêm màu sắc tái nhợt.

Đầu ngón trỏ đặt lên nút gọi, nhẹ nhàng ấn xuống.

Không quá vài giây, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó, Lý đặc trợ mở cửa đi vào.

Đến trước mặt hắn, cúi đầu: "Lục tổng."

Lục Trăn không giương mắt, chỉ nhàn nhạt phân phó nói: "Năm nay Tuệ Viễn đại sư gặp khách là ngày nào?"

Lý đặc trợ kiểm tra hai giây: "Ngày 9 tháng sau."

Lục Trăn ừ một tiếng: "An bài một chút."

Lý đặc trợ theo hắn đã mấy năm, rất nhanh hiểu được ý tứ của hắn, nhưng trong lòng vẫn mang một chút kinh ngạc.

Nghe nói nhờ có vị Tuệ Viễn đại sư trên núi Thanh Trần này, Lục tổng mới có thể bình an sống đến hôm nay, Lục gia từ trên xuống dưới đều rất kính sợ vị đại sư này, nhưng bản thân Lục Trăn căn bản lại không để trong lòng.

Nếu không phải Lục lão gia tử lấy bệnh ra uy hiếp, phỏng chừng miếng ngọc bội đó hắn cũng sẽ không mang.

Tuệ Viễn đại sư thường xuyên vân du tứ phương, nhưng mỗi năm đều sẽ chọn ra một ngày để gặp gỡ mọi người khắp cả nước để hành hương.

Lúc trước Lục Trăn cũng không quan tâm chuyện này, nào ngờ hôm nay lại kêu hắn an bài hành trình đi núi Thanh Trần, Lý đặc trợ sao không kinh ngạc được.

Hắn không nhịn được, hỏi: "Lục tổng, đây là......?"

Lục Trăn không trả lời, trầm mặc một lát, sau liền thấp giọng: "Có một số việc phải hỏi."

Hắn nói xong, phất tay.

Ý bảo Lý đặc trợ rời đi.

Người sau mới vừa lui lại mấy bước, lại nghe hắn: "Đợi đã."

Ngay sau đó, ném di động, "Weibo, đăng ký."

Lý đặc trợ: "......"

Từ Hải Thành trở về, nếu hắn còn không rõ ý của Lục tổng, như vậy thì chức vụ trợ lý nhiều năm của hắn đã vứt xó rồi.

Chuyện này hơn phân nửa là có quan hệ với Tống Nghiên.

Ngoài ra, sự kiện lần trước Tống Nghiên bị bôi đen, nếu Lục tổng chú ý sớm hơn một chút hướng đi của Weibo, nói không chừng trước khi sự tình lên men thì đã có thể giải quyết nhanh hơn rồi.

Vì thế, Lý đặc trợ không chỉ download Weibo, đăng ký một cái tài khoản, đăng ký tham gia hội viên Weibo, còn thập phần tri kỷ giúp Lục tổng theo dõi Tống Nghiên.

Lục tổng liếc mắt nhìn hắn, đạm mặt, không nói chuyện.

Nhưng lấy nhiều năm kinh nghiệm của Lý đặc trợ, chỉ dựa vào cái ót của Lục tổng, hắn cũng có thể phán đoán hiện tại ông chủ rất vừa lòng.

Lục Trăn thật là tương đối vừa lòng.

Hắn click mở Weibo Tống Nghiên, rũ mắt nhìn.

Tần suất đăng Weibo của Tống Nghiên trên nhóm bạn bè không thường xuyên lắm, cơ bản mười ngày nửa tháng mới đăng một lần, trên cơ bản thì ngoại trừ việc tuyên truyền thì chính là ăn ăn uống uống.

Mấy ngày hôm trước đăng Weibo khoe thức ăn của đoàn phim.

Một giờ trước, vừa vặn còn đăng một cái: 【 ăn ngon. 】

Cùng một tấm hình.

Trong hình là một cái hộp nhỏ thật dài, bên trong là đồ ăn vặt hình vuông được sắp xếp ngay ngắn, nhìn qua rất là ngon miệng.

Lục Trăn mặt vô biểu tình mà chỉ chỉ hình ảnh, nhàn nhạt nói: "Buổi tối kêu a di làm cái này."

Lý đặc trợ: "...... Vâng."

Lục Trăn đem Weibo Tống Nghiên nhìn qua một lần, nhớ tới chuyện lần trước Tống Nghiên đề cập tới hot search gì đó, giương mắt: "Xem hot search ở chỗ nào?"

Lý đặc trợ nhanh chóng lại gần, click mở [ khám phá ], từng bước một giới thiệu cho hắn.

Đang nói, một động thái được bắn ra.

Cảnh Dư V: Quần áo mới, vui vẻ [ hình ảnh ]

Lý đặc trợ: "Nơi này là đề tài nóng nhất, tin tức phổ biến nhất trong ngày của Weibo sẽ xuất hiện ở đây, ngài có thể chuyển phát bình luận. Hình ảnh cùng vòng bạn bè giống như bên WeChat, click mở chính là hình ảnh, nhưng có một chế độ Apple Live trên Weibo, chẳng hạn như......"

Lý đặc trợ vừa nói vừa click mở hình ảnh, sau đó liền nói không ra lời.

Hở?

Áo thun mà Cảnh thiên vương mặc trên người nhìn thật quen mắt nha!

Có chút giống như lúc từ Hải Thành trở về, trên người Lục tổng cũng mặc một cái......

Ngoại trừ khác nhau về màu sắc, còn kiểu dáng thì y chang nhau.

Lý đặc trợ trầm mặc hai giây.

Đột nhiên có chút hoảng.

Chờ đã, chiếc áo thun mà Lục tổng mặc là Tống Nghiên đưa cho.

Còn cái áo thun mà Cảnh Dư Cảnh thiên vương mặc trên người này cũng là...... Chẳng lẽ cũng là Tống Nghiên đưa??

Hoảng loạn thành một nùi, lại cảm giác văn phòng nháy mặt lạnh đi mấy độ.

Hắn vẫn như cũ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nội tâm lại đột nhiên khẩn trương lên.

Bên trong khóe mắt đó, Lục tổng vẫn như cũ là thần sắc nhàn nhạt, chỉ là trong đôi mắt đen kia như nhiễm một tầng lạnh như băng chìm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện