Nhóm cẩu tử không biết Cẩu lão bản đã xảy ra chuyện gì trong ngày hôm nay, dù sao hắn vừa trở về liền nhốt mình ở trong phòng.
Không bao lâu, trong phòng truyền đến thanh âm leng ka leng keng.
Một lát, cửa phòng mở ra, Cẩu lão bản với một cái mặt đầy vẻ "Đi lên đỉnh cao cẩu sinh" từ bên trong đi ra.
Thời điểm đi ngang qua mọi người, thiếu chút nữa thì chân trái vấp chân phải rồi ngã trên mặt đất, còn may con có chó bên cạnh lanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn một phen, mới giúp Cẩu tổng thành công tránh được nguy hiểm ăn cứt chó......
Cẩu Thành Lâm căn bản không ý thức được điểu này.
Hắn hiện tại còn đang đắm chìm trong giá trị nhan sắc thần tiền của bé con Nghiên Nghiên, mùi hương thần tiên, khiến cho linh khí trong người hắn không ngừng đột phá như đi lên chốn bồng lai tiên cảnh.
Thật không dám dấu diếm, nếu không phải sợ dọa đến bé con Nghiên Nghiên, hắn thậm chí muốn theo bản năng mà quỳ rạp trên mặt đất, thành kính hôn môi mũi chân cậu ấy.
Không được, trang phục thu đông năm nay quá rác rưởi rồi!
Căn bản không xứng đáng với bé con Nghiên Nghiên!
Hắn phải một lần nữa thiết kế mấy bộ trang phục mới được......
Cẩu Thành Lâm nắm quyền, kích động mà nghĩ.
Chúng cẩu vẻ mặt ngơ ngác mà nhìn sự kích động không giải thích được của Cẩu Thành Lâm, lại yên lặng nhìn đồ vật trong văn phòng bị phá hủy đến rơi tan nát.
"......"
Nói là không được phá công ty mà!!!
-
Sau khi ký hợp đồng với người khó nắm bắt Cẩu tổng thì đã là giữa trưa.
Chương trình làm bạn với động vật ngày mai mới quay, gần như nhàn rỗi cả ngày, Tống Nghiên quyết định đi qua thăm bạn thân Viên Uy bên kia một chút, thuận tiện......
Ngạch, cọ cơm.
Viên Uy mở một quán mì nhỏ ở gần trường đại học phía đông, hai vợ chồng một người nấu ăn, một người thu ngân với làm việc vặt, mẹ vợ ở phía sau bếp hỗ trợ.
Một quán mì nhỏ tuy rằng không kiếm được nhiều tiền gì, nhưng nguyên một gia đình đều cần mẫn tích cực, cuộc sống gia đình trải qua vô cùng êm thấm.
Lúc Tống Nghiên tới, Viên Uy đang ở sau bếp là sốt thịt bò, nấu đến khí thế ngất trời, thấy Tống Nghiên thì rất cao hứng, cười lớn lau mồ hôi: "Nha, Nghiên Nghiên tới rồi! Mau nghỉ ngơi, anh làm xong cái này rồi ra ngay."
Quay đầu lại nói với vợ mình Tiểu Linh: "Vợ à, lấy cho Nghiên Nghiên chút nước đi."
"Không cần đâu chị dâu," Tống Nghiên cọ cọ chạy vào, "Viên Uy ca, để tôi giúp anh làm cho, anh nghỉ ngơi một chút đi!"
Nói xong, không chờ đợi gì hết mà đoạt lấy cái xẻng.
Viên Uy nhìn thân thể nhỏ này của cậu, cười nói: "Thằng nhóc này thật muốn khoe khoang tài cán sao, cậu có biết cái xẻng này nặng bao nhiêu không? Đây chính là đồ chuyên dụng ở tiệm cơm đó, người bình thường cầm đều có chút khó khăn, càng đừng nói nấu cái món này, đây là ——"
Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy Tống Nghiên rất nhanh mà múa may xẻng cơm.
Biểu tình nhẹ nhàng tự nhiên......
Vẫy vẫy, còn không quên một tay xách cái nồi to trọng lượng 20 cân (10kg), hướng giữa không trung ném đi.
Viên Uy: "......"
Hắn không nói nữa, chỉ yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Còn không quên tách tách một tiếng, chụp bức ảnh.
Bạn bè lâu ngày gặp lại, Viên Uy vui vẻ nấu vài món đồ ăn, đổ một bầu rượu, cùng Tống Nghiên lải nhải: "Thằng nhóc này, từ khi nào mà sức lực lớn như vậy? Cậu được lắm!"
Tống Nghiên ngượng ngùng cười cười.
Tiểu Linh ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở Viên Uy nói: "Uống ít thôi."
Viên Uy sang sảng cười: "Hôm nay có anh em của anh tới, cao hứng ha ha, vợ à hôm nay để anh sảng khoái một ngày đi?"
Nói rồi ôm lấy vai cô.
Gương mặt Tiểu Linh ửng đỏ: "Đi đi đi, còn có khách đó."
"Tống Nghiên sao tính là khách được ha ha."
Tiểu Linh đùa giỡn hắn một chút: "Đều sắp làm ba đứa nhỏ rồi, vậy mà không đứng đắn chút nào."
Tống Nghiên cười tủm tỉm nhìn hai vợ chồng bọn họ đùa giỡn, đột nhiên nghe được những lời này của Tiểu Linh, hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó kinh hỉ: "Viên Uy ca, chị dâu có, có bảo bảo rồi hở?"
Lúc trước không chú ý lắm, hiện tại nhìn thấy bụng của chị dâu Tiểu Linh giống như có một chút nhô lên, tư thế đi đường so với lúc trước cũng càng thêm cẩn thận.
Trên khuôn mặt chữ điền của Viên Uy lập tức trưng ra nụ cười hạnh phúc dào dạt: "Đúng vậy, cậu sắp có cháu rồi đó ha ha."
"Thật sự a!" Đôi mắt Tống Nghiên sáng lấp lánh, "Thật tốt quá!"
Cậu thật sự vì Viên Uy cảm thấy vui vẻ.
Bọn họ là trẻ con lớn lên từ cô nhi viện, từ nhỏ đã không có mong muốn to lớn gì, ước mơ lớn nhất là có một gia đình nhỏ thuộc về chính mình.
Cậu, Viên Uy, còn có Triệu Hưng Nghiệp đều là mong muốn như vậy.
Không nghĩ tới hiện tại, Viên Uy đã có vợ còn sắp có con, cậu cùng Triệu Hưng Nghiệp thì ngay cả đối tượng cò chưa có một ai.
Cao hứng rất nhiều, Tống Nghiên khó tránh khỏi có một chút xíu hâm mộ.
Cậu tới khi nào mới có đối tượng đây ta.
Đang nghĩ ngợi, di động đột nhiên vang lên, Tống Nghiên lấy ra vừa thấy: 【 về Bình Thành? 】
Cái ngữ khí này, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Tống Nghiên không tự chủ được mà cong cong đôi mắt, gõ gõ mấy chữ: 【 di, anh làm sao biết? 】
Đang muốn gửi đi, lại cảm thấy có chút ngốc.
Đối diện với người nọ là ông chủ tư sản, biết chút chuyện nhỏ như vậy cũng không kỳ quái chút nào!
Tống Nghiên nhanh chóng xóa đi, cúi đầu gõ gõ, một lần nữa trả lời: 【 đúng rồi, anh cũng ở Bình Thành sao? 】
Lục Trăn: 【 ừ 】
Lục Trăn: 【 khó có lúc nghỉ ngơi, sắp xếp như thế nào? 】
Tống Nghiên: 【 buổi chiều tôi về cô nhi viện thăm nãi nãi một chút, ngày mai buổi sáng lại đi. 】
Lục Trăn nhìn màn hình, đứng dậy, cầm lấy bộ âu phục.
Lý đặc trợ theo kịp: "Lục tổng?"
Lục Trăn vừa đi vừa đạm giọng nói: "Đặt vé máy bay, đi Bình Thành."
Đi được một nửa, bước chân hắn hơi dừng lại.
"Ngươi ngày thường," Lục Trăn rũ mắt suy nghĩ hai giây, nghiêng đầu hỏi, "Ở chỗ nào mua thức ăn?"
Lý đặc trợ: "............"
-
Tống Nghiên chỉ cùng Lục Trăn hàn huyên vài câu, liền bỏ di động xuống.
Cậu thật vất vả mới cùng Viên Uy tụ tập một chút, cũng nên biết quý trọng nha?
Hai người nói chuyện lung ta lung tung một trận, nói từ lúc bọn họ còn nhỏ xíu như hạt đậu, lại nói đến tình hình mấy năm gần đây.
Lúc nói chỉ nói chuyện tốt, không nhắc tới chuyện xấu gì, hai người đều luyên thuyên đến vui vẻ cực kỳ.
Bất quá, chờ tới lúc rảnh rỗi Tống Nghiên quan sát trái phải một phen, đột nhiên phát hiện vấn đề.
Cậu do dự trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi: "Viên Uy ca, hôm nay sao lại có ít khách hàng tới đây vậy?"
Giờ này đang là giờ cơm, vào khoảng thời gian này trước đây thì các bàn đầu kín khách, nhưng hôm nay lại phá lệ quạnh quẽ.
Thời điểm nhiều nhất, cũng chỉ có hai ba bàn.
Nhắc tới việc này, Viên Uy lại cười khổ một chút, lắc đầu.
Cũng không hé răng.
Không phải là sinh ý hôm nay không tốt, mà là trong khoảng thời gian này sinh ý đều kém muốn bệnh.
Loại tình huống này đã diễn ra liên tục vài tháng.
Hai tháng trước được nghỉ hè, cơ bản không có sinh ý gì, thật vất vả mới chờ tới ngày khai giảng, trường học lại tổ chức một cuộc thi vẽ tranh, hơn một nửa sinh viên đều chạy ra ngoài......
Bên cạnh quán bọn họ là học viện mỹ thuật, ngày thường toàn dựa vào những sinh viên đó sống qua ngày.
Bây giờ sinh viên chạy ra ngoài vẽ tranh, sinh ý tự nhiên liền xuống dốc không phanh.
Hơn nữa bên cạnh mới mở thêm hai quán ăn, sinh ý càng thêm gian nan.
Ngày thường cũng còn tốt, cố tiết kiệm một chút rồi cũng qua, nhưng hiện tại Tiểu Linh mang thai.
Chăm sóc sản phụ, sinh con, có chuyện nào mà không cần tiền?
Chờ đứa bé được sinh ra, càng tiêu tiền như nước chảy.
Viên Uy luôn nghĩ tới những chuyện đó đều ăn ngủ không yên, tối hôm qua giật mình tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào sườn mặt đang ngủ say của vợ mình nửa ngày, đưa tay sờ lấy bụng của cô.
Một nam nhân thân cao 1 mét 8, ở trong đêm tối, không tiếng động mà rơi nước mắt.
Nhưng cái chuyện sốt ruột này, hắn không muốn người anh em mình biết.
Điều kiện của cô nhi viện khó khăn như vậy, ba người bọn họ còn nhịn được mà vượt qua.
Hắn hiện tại là một đại nam nhân, có tay có chân, sao có thể không vượt qua được điểm mấu chốt này?
Tống Nghiên thấy hắn không nói lời nào, càng sốt ruột: "Rốt cuộc làm sao vậy, Viên Uy ca? Có chuyện gì nhất định phải nói ra a!"
Cậu hiện tại ở trong tay còn có một khoản tiền dưỡng lão nè!
Thấy Tống Nghiên vẻ mặt lo lắng, Viên Uy kéo khuôn mặt ra giảo bộ tươi cười: "Hầy, có thể có chuyện gì chú, hôm nay trường học có hoạt động, cho nên sinh viên được nghỉ!"
Nói, lại tiếp tục trấn an cậu, "Yên tâm yên tâm, người anh này của cậu tuy không bản lĩnh, nhưng mở quán mì là chuyện không thành vấn đề. Chờ sinh viên nghỉ xong rồi, sinh ý sẽ tốt lên thôi."
Tiểu Linh nhìn hắn một cái, không nói chuyện, chỉ là giữa chân mày hiện lên một tia u sầu nhàn nhạt.
Cô cũng đã hỏi thăm, đại bộ phận sinh viên còn phải ở bên ngoài một thời gian rất dài nữa.
Hơn nữa có chuyện cô còn chưa kịp nói với Viên Uy.
...... Ngày hôm qua chủ nhà trọ tới một chuyến, nói muốn tăng tiền thuê nhà.
Tối hôm qua lúc Viên Uy khóc, kỳ thật cô đang tỉnh, làm bộ xoay người là bởi không nhịn được mà rơi nước mắt, nghiêng đầu qua, lặng yên không một tiếng động nhỏ ở trên gối.
Trang trải sinh hoạt hằng ngày, đối với đại đa số người mà nói, đều quá mức gian nan.
Nhưng dù sao cũng phải cắn răng tiến lên.
Hai vợ chồng đủ loại tâm tư, Tống Nghiên ở phía đối diện vẫn không ngừng chọt chọt di động.
Viên Uy lau mặt: "Nghiên Nghiên, làm gì thế? Dùng bữa dùng bữa đi!"
Tống Nghiên ngẩng đầu, quơ quơ di động, cười khanh khách nói: "Tôi giúp anh quảng cáo nha!"
Hắn hiện tại tốt xấu gì trên Weibo cũng có trăm vạn fans, đăng blog tuyên truyền một chút, có thể giúp Viên Uy ca được chút nào hay chút đó.
Thêm tấm hình...... lấy cái tấm hình mà lúc nãy Viên Uy chụp cho cậu lúc làm sốt thịt bò là tốt rồi.
Viên Uy không hiểu chuyện này, không đem chuyện quảng cáo trở thành chuyện lớn gì, chỉ cộc lốc mà cười một cái, hung hăng gắp một đũa thịt bò, bỏ vào trong chén cậu: "Mau ăn đi, chốc nữa nguội đó."
"Dạ dạ."
-
Người đầu tiên nhìn vào Weibo chính là Cảnh Dư.
Hắn vốn là người nghiện lướt internet, lúc này Tống Nghiên lại không có bên cạnh, hắn càng ăn không ngồi rồi.
Thu thập xong cái tên chó cái Lôi Nguyên Hạo, Cảnh Dư liền dùng mọi thủ đoạn mà tạo một album thiết kế riêng cho bé con, làm đến một nửa, liền trên mục thông báo có người đăng Weibo.
Mà người khiến hắn đặc biệt theo dõi, chỉ có một người.
Bé con đăng Weibo?
Ánh mắt Cảnh Dư sáng lên, vội vàng nhấn vào xem.
Tống Nghiên V: 【 một phen làm sốt thịt bò đến nghiện [ vui vẻ ], muốn ăn sao? 】
Trong hình là Tống Nghiên mặc chiếc tạp dề, đứng trước một chiếc nồi to, ra dáng ra hình mà đảo sốt thịt bò trong nồi.
Đây là...... Sốt thịt bò tự tay bé con làm!!
Cảnh Dư nhìn chằm chằm như vậy, nước miếng không nhịn được mà chảy ròng ròng.
Muốn muốn muốn!!
Nhìn vào những dụng cụ này, hình như là một tiệm cơm!
Cảnh Dư lướt xuống phía dưới, quả nhiên có viết địa chỉ: Bình Thành · quán mì kế bên học viện mỹ thuật.
Tim hắn thình thịch đập hai lần, thần sắc cảnh giác mà nhìn xung quanh.
Con cáo già đó đang đóng phim, lão hổ kia thì đang lớn giọng nói chuyện làm ăn, con chó cái kia thì đang rất khổ bức mà ôm kịch bản đã bỏ lỡ mấy ngày trước.
Thực tốt, tạm thời chưa có con yêu nào phát hiện!
Hắn đè xuống sự kích động mãnh liệt trong lòng, nhanh chóng gọi điện thoại cho trợ lý, che miệng, hạ giọng nói: "Giúp tôi đặt một vé máy bay đến Bình Thành, nhanh! Nhất định phải nhanh lên!"
......
Dụ Ứng Giản sau khi diễn xong, mỉm cười đối với nhân viên công tác gật đầu.
Thay ra trang phục diễn xuất, hai mắt nhìn sang phía bên cạnh: "Cảnh Dư đâu?"
Trợ lý lắc đầu: "Không biết, từ trưa tới giờ tôi không thấy anh ấy đâu cả."
Mới vừa nói xong, liền nghe chuyên viên trang điểm cười nói: "Cảnh thiên vương a, hắn xin nghỉ."
Dụ Ứng Giản dừng lại: "Xin nghỉ?"
"Đúng vậy, lúc đi còn vội vội vàng vàng, đụng phải vài người luôn, không biết xảy ra chuyện gì."
Dụ Ứng Giản thần sắc hơi ngưng trọng.
Cái tên Cảnh Dư nọ, đối với chuyện gì cũng biếng nhác, chưa từng để bụng qua, trừ khi......
Đang nghĩ ngợi, đôi mắt thoáng nhìn xuống, đột nhiên nhìn thấy trong fan club của Tống Nghiên có tin tức:
【 bé con Nghiên Nghiên tự mình làm sốt thịt bò a! Thoạt nhìn ăn rất ngon nha! Đáng tiếc mị không ở Bình Thành ô ô ô......】
【 này chị em ơi, ta đang trên đường đến học viện mỹ thuật nè, chị em ở Bình Thành ơi, các bạn có muốn tạo một đợt sóng lớn hay không? 】
【 muốn muốn muốn! Cùng nhau ăn sốt thịt bò của bé con Nghiên Nghiên đi! 】
【......】
Chuyên viên trang điểm vừa vặn đang tẩy trang cho Dụ Ứng Giản, lúc cúi đầu xuống vô tình nhìn thấy năm chữ "Người hâm mộ Tống Nghiên".
Chuyên viên trang điểm: "......"
Hắn xoa xoa mắt.
Chờ đã, hắn, là hắn hoa mắt sao......
Trên di động của Dụ ảnh đế lại có nhóm người hâm mộ Tống Nghiên???
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm hai giây, trưng một khuôn mặt tam quan vỡ nát mà dời đi tầm mắt.
Dụ Ứng Giản lại nhìn chằm chằm màn hình, sắc mặt biến đổi.
Hắn cọ cọ rồi đứng lên: "Mua vé máy bay, đi Bình Thành."
Chuyên viên trang điểm nhìn ảnh đế càng đi càng nhanh, cứ như vội vã đi đầu thai vậy đó, sửng sốt hai giây: "Ai, Dụ ảnh đế, phía mặt phải của anh còn chưa có tẩy trang xong đâu!"
"Ai u uy cẩn thận, anh đừng quăng mình đi chứ!"
"......"
-
Tống Nghiên sau khi rời khỏi chỗ của Viên Uy, trực tiếp tới cô nhi viện.
Bọn nhỏ vừa thấy cậu tới, một đống vui mừng không ngừng kêu ca ca ca ca vây quanh cậu, cậu chia quà cho bọn nhỏ đã chuẩn bị kỹ càng trước đó, mới cười tủm tỉm rồi rời khỏi đó.
Khẽ meo meo lên lầu, vô cùng lanh tay lẹ mắt đoạt lấy mấy viên kẹo sữa thỏ trắng từ trong tay tiểu lão thái, thành công khiến tiểu lão thái tức giận đến bốc hỏa.
Tống Nghiên cười hì hì ăn hai gậy của bà, xách theo túi rác lắc lư đi ra ngoài.
Mới vừa ném bịch rác vào thùng, đôi mắt rất tinh nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở ven đường.
Đối với Tống Nghiên, tuy rằng cậu không quá hiểu biết về các thương hiệu xe, nhưng cậu rất là mẫn cảm à nhà!
Này không phải là xe của Lục Trăn sao!
Cậu nhanh chóng hớn ha hớn hở chạy tới.
Một nam nhân đưng cạnh xe, dáng người đĩnh bạt, tây trang không chút cẩu thả.
Mặt mày lãnh đạm thâm thúy.
Hai mắt Tống Nghiên sáng rực lên, vui vẻ nói: "Lục Trăn, quả nhiên là anh!"
Đang suy nghĩ ngẫu nhiên lại gặp được Lục Trăn: "......"
Hắn bất động thanh sắc nhét điện thoại vào túi quần, "Ừ, mới vừa tan tầm."
Tống Nghiên bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng nha, nhà anh ở Cảng Vọng Thành mà, tôi thiếu chút nữa là quên rồi!"
Không biết vì cái gì, lúc này Tống Nghiên cảm giác đôi tai cùng cái đuôi của mình đã lâu rồi chưa xuất hiện lại đang ngo ngoe rục rịch.
Cũng còn may giờ cậu có thể tùy tâm sở dục mà khống chế nó, vì thế nhanh chóng phát động ý niệm, đem cái lỗ tai và cái đuôi mới vừa nhú lên ấn ngược trở về, nhìn đồ vật mà Lục Trăn xách trên tay: "Anh mua thức ăn hở?"
Ngón tay của Lục Trăn hơi hơi run, mấy bịch nấm trong túi cũng run run theo, "Ừ, muốn ăn với tôi không?"
"Hả?"
"Đến nhà tôi nấu cơm ăn."
Đối mặt với lời mời của Lục Trăn, Tống Nghiên thập phần tâm động.
Cái nấm nhỏ đó nhìn qua thập phần tươi rói ngon miệng nha.
Hơn nữa, lúc trưa cậu không tiện ăn quá nhiều ở chỗ Viên Uy, kỳ thật căn bản là không cách nào ăn no, lúc nhìn thấy những cây nấm nhỏ đáng yêu này, mắt thèm đến rất rất muốn.
Nhưng Tống Nghiên vẫn là thập phần cảm động sau đó cự tuyệt: "Không được đâu."
Cậu liếc mắt nhìn bịch nấm nhỏ trong túi mà Lục Trăn đang xách chỉ đủ xào được một đĩa, đỏ mặt gãi gãi đầu, "Cái kia, lượng cơm của tôi rất lớn, cái này chỉ sợ......"
Lời còn chưa nói xong, liền thấy cốp xe thong thả mở ra, lộ ra một cốp tràn đầy đồ ăn.
Tống Nghiên: "!!!"
Cậu kích động xoa xoa nắm tay nhỏ, chạy thật nhanh đến bên cạnh xe, vui vẻ xem xét nhì nhìn.
Gà heo cá tôm......
Cà chua đỏ rực......
Rau cải thìa xanh xanh......
Còn có các loại thực phẩm nấu chín, đồ uống, đồ ăn vặt......
Đem cốp xe thật rộng để không còn chỗ trống!
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, Lục Trăn nhịn không được cười một cái, ở bên tai cậu thấp giọng: "Sao? Muốn ăn không?"
Mặt Tống Nghiên càng đỏ hơn: "...... Muốn."
Không bao lâu, trong phòng truyền đến thanh âm leng ka leng keng.
Một lát, cửa phòng mở ra, Cẩu lão bản với một cái mặt đầy vẻ "Đi lên đỉnh cao cẩu sinh" từ bên trong đi ra.
Thời điểm đi ngang qua mọi người, thiếu chút nữa thì chân trái vấp chân phải rồi ngã trên mặt đất, còn may con có chó bên cạnh lanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn một phen, mới giúp Cẩu tổng thành công tránh được nguy hiểm ăn cứt chó......
Cẩu Thành Lâm căn bản không ý thức được điểu này.
Hắn hiện tại còn đang đắm chìm trong giá trị nhan sắc thần tiền của bé con Nghiên Nghiên, mùi hương thần tiên, khiến cho linh khí trong người hắn không ngừng đột phá như đi lên chốn bồng lai tiên cảnh.
Thật không dám dấu diếm, nếu không phải sợ dọa đến bé con Nghiên Nghiên, hắn thậm chí muốn theo bản năng mà quỳ rạp trên mặt đất, thành kính hôn môi mũi chân cậu ấy.
Không được, trang phục thu đông năm nay quá rác rưởi rồi!
Căn bản không xứng đáng với bé con Nghiên Nghiên!
Hắn phải một lần nữa thiết kế mấy bộ trang phục mới được......
Cẩu Thành Lâm nắm quyền, kích động mà nghĩ.
Chúng cẩu vẻ mặt ngơ ngác mà nhìn sự kích động không giải thích được của Cẩu Thành Lâm, lại yên lặng nhìn đồ vật trong văn phòng bị phá hủy đến rơi tan nát.
"......"
Nói là không được phá công ty mà!!!
-
Sau khi ký hợp đồng với người khó nắm bắt Cẩu tổng thì đã là giữa trưa.
Chương trình làm bạn với động vật ngày mai mới quay, gần như nhàn rỗi cả ngày, Tống Nghiên quyết định đi qua thăm bạn thân Viên Uy bên kia một chút, thuận tiện......
Ngạch, cọ cơm.
Viên Uy mở một quán mì nhỏ ở gần trường đại học phía đông, hai vợ chồng một người nấu ăn, một người thu ngân với làm việc vặt, mẹ vợ ở phía sau bếp hỗ trợ.
Một quán mì nhỏ tuy rằng không kiếm được nhiều tiền gì, nhưng nguyên một gia đình đều cần mẫn tích cực, cuộc sống gia đình trải qua vô cùng êm thấm.
Lúc Tống Nghiên tới, Viên Uy đang ở sau bếp là sốt thịt bò, nấu đến khí thế ngất trời, thấy Tống Nghiên thì rất cao hứng, cười lớn lau mồ hôi: "Nha, Nghiên Nghiên tới rồi! Mau nghỉ ngơi, anh làm xong cái này rồi ra ngay."
Quay đầu lại nói với vợ mình Tiểu Linh: "Vợ à, lấy cho Nghiên Nghiên chút nước đi."
"Không cần đâu chị dâu," Tống Nghiên cọ cọ chạy vào, "Viên Uy ca, để tôi giúp anh làm cho, anh nghỉ ngơi một chút đi!"
Nói xong, không chờ đợi gì hết mà đoạt lấy cái xẻng.
Viên Uy nhìn thân thể nhỏ này của cậu, cười nói: "Thằng nhóc này thật muốn khoe khoang tài cán sao, cậu có biết cái xẻng này nặng bao nhiêu không? Đây chính là đồ chuyên dụng ở tiệm cơm đó, người bình thường cầm đều có chút khó khăn, càng đừng nói nấu cái món này, đây là ——"
Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy Tống Nghiên rất nhanh mà múa may xẻng cơm.
Biểu tình nhẹ nhàng tự nhiên......
Vẫy vẫy, còn không quên một tay xách cái nồi to trọng lượng 20 cân (10kg), hướng giữa không trung ném đi.
Viên Uy: "......"
Hắn không nói nữa, chỉ yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Còn không quên tách tách một tiếng, chụp bức ảnh.
Bạn bè lâu ngày gặp lại, Viên Uy vui vẻ nấu vài món đồ ăn, đổ một bầu rượu, cùng Tống Nghiên lải nhải: "Thằng nhóc này, từ khi nào mà sức lực lớn như vậy? Cậu được lắm!"
Tống Nghiên ngượng ngùng cười cười.
Tiểu Linh ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở Viên Uy nói: "Uống ít thôi."
Viên Uy sang sảng cười: "Hôm nay có anh em của anh tới, cao hứng ha ha, vợ à hôm nay để anh sảng khoái một ngày đi?"
Nói rồi ôm lấy vai cô.
Gương mặt Tiểu Linh ửng đỏ: "Đi đi đi, còn có khách đó."
"Tống Nghiên sao tính là khách được ha ha."
Tiểu Linh đùa giỡn hắn một chút: "Đều sắp làm ba đứa nhỏ rồi, vậy mà không đứng đắn chút nào."
Tống Nghiên cười tủm tỉm nhìn hai vợ chồng bọn họ đùa giỡn, đột nhiên nghe được những lời này của Tiểu Linh, hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó kinh hỉ: "Viên Uy ca, chị dâu có, có bảo bảo rồi hở?"
Lúc trước không chú ý lắm, hiện tại nhìn thấy bụng của chị dâu Tiểu Linh giống như có một chút nhô lên, tư thế đi đường so với lúc trước cũng càng thêm cẩn thận.
Trên khuôn mặt chữ điền của Viên Uy lập tức trưng ra nụ cười hạnh phúc dào dạt: "Đúng vậy, cậu sắp có cháu rồi đó ha ha."
"Thật sự a!" Đôi mắt Tống Nghiên sáng lấp lánh, "Thật tốt quá!"
Cậu thật sự vì Viên Uy cảm thấy vui vẻ.
Bọn họ là trẻ con lớn lên từ cô nhi viện, từ nhỏ đã không có mong muốn to lớn gì, ước mơ lớn nhất là có một gia đình nhỏ thuộc về chính mình.
Cậu, Viên Uy, còn có Triệu Hưng Nghiệp đều là mong muốn như vậy.
Không nghĩ tới hiện tại, Viên Uy đã có vợ còn sắp có con, cậu cùng Triệu Hưng Nghiệp thì ngay cả đối tượng cò chưa có một ai.
Cao hứng rất nhiều, Tống Nghiên khó tránh khỏi có một chút xíu hâm mộ.
Cậu tới khi nào mới có đối tượng đây ta.
Đang nghĩ ngợi, di động đột nhiên vang lên, Tống Nghiên lấy ra vừa thấy: 【 về Bình Thành? 】
Cái ngữ khí này, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Tống Nghiên không tự chủ được mà cong cong đôi mắt, gõ gõ mấy chữ: 【 di, anh làm sao biết? 】
Đang muốn gửi đi, lại cảm thấy có chút ngốc.
Đối diện với người nọ là ông chủ tư sản, biết chút chuyện nhỏ như vậy cũng không kỳ quái chút nào!
Tống Nghiên nhanh chóng xóa đi, cúi đầu gõ gõ, một lần nữa trả lời: 【 đúng rồi, anh cũng ở Bình Thành sao? 】
Lục Trăn: 【 ừ 】
Lục Trăn: 【 khó có lúc nghỉ ngơi, sắp xếp như thế nào? 】
Tống Nghiên: 【 buổi chiều tôi về cô nhi viện thăm nãi nãi một chút, ngày mai buổi sáng lại đi. 】
Lục Trăn nhìn màn hình, đứng dậy, cầm lấy bộ âu phục.
Lý đặc trợ theo kịp: "Lục tổng?"
Lục Trăn vừa đi vừa đạm giọng nói: "Đặt vé máy bay, đi Bình Thành."
Đi được một nửa, bước chân hắn hơi dừng lại.
"Ngươi ngày thường," Lục Trăn rũ mắt suy nghĩ hai giây, nghiêng đầu hỏi, "Ở chỗ nào mua thức ăn?"
Lý đặc trợ: "............"
-
Tống Nghiên chỉ cùng Lục Trăn hàn huyên vài câu, liền bỏ di động xuống.
Cậu thật vất vả mới cùng Viên Uy tụ tập một chút, cũng nên biết quý trọng nha?
Hai người nói chuyện lung ta lung tung một trận, nói từ lúc bọn họ còn nhỏ xíu như hạt đậu, lại nói đến tình hình mấy năm gần đây.
Lúc nói chỉ nói chuyện tốt, không nhắc tới chuyện xấu gì, hai người đều luyên thuyên đến vui vẻ cực kỳ.
Bất quá, chờ tới lúc rảnh rỗi Tống Nghiên quan sát trái phải một phen, đột nhiên phát hiện vấn đề.
Cậu do dự trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi: "Viên Uy ca, hôm nay sao lại có ít khách hàng tới đây vậy?"
Giờ này đang là giờ cơm, vào khoảng thời gian này trước đây thì các bàn đầu kín khách, nhưng hôm nay lại phá lệ quạnh quẽ.
Thời điểm nhiều nhất, cũng chỉ có hai ba bàn.
Nhắc tới việc này, Viên Uy lại cười khổ một chút, lắc đầu.
Cũng không hé răng.
Không phải là sinh ý hôm nay không tốt, mà là trong khoảng thời gian này sinh ý đều kém muốn bệnh.
Loại tình huống này đã diễn ra liên tục vài tháng.
Hai tháng trước được nghỉ hè, cơ bản không có sinh ý gì, thật vất vả mới chờ tới ngày khai giảng, trường học lại tổ chức một cuộc thi vẽ tranh, hơn một nửa sinh viên đều chạy ra ngoài......
Bên cạnh quán bọn họ là học viện mỹ thuật, ngày thường toàn dựa vào những sinh viên đó sống qua ngày.
Bây giờ sinh viên chạy ra ngoài vẽ tranh, sinh ý tự nhiên liền xuống dốc không phanh.
Hơn nữa bên cạnh mới mở thêm hai quán ăn, sinh ý càng thêm gian nan.
Ngày thường cũng còn tốt, cố tiết kiệm một chút rồi cũng qua, nhưng hiện tại Tiểu Linh mang thai.
Chăm sóc sản phụ, sinh con, có chuyện nào mà không cần tiền?
Chờ đứa bé được sinh ra, càng tiêu tiền như nước chảy.
Viên Uy luôn nghĩ tới những chuyện đó đều ăn ngủ không yên, tối hôm qua giật mình tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào sườn mặt đang ngủ say của vợ mình nửa ngày, đưa tay sờ lấy bụng của cô.
Một nam nhân thân cao 1 mét 8, ở trong đêm tối, không tiếng động mà rơi nước mắt.
Nhưng cái chuyện sốt ruột này, hắn không muốn người anh em mình biết.
Điều kiện của cô nhi viện khó khăn như vậy, ba người bọn họ còn nhịn được mà vượt qua.
Hắn hiện tại là một đại nam nhân, có tay có chân, sao có thể không vượt qua được điểm mấu chốt này?
Tống Nghiên thấy hắn không nói lời nào, càng sốt ruột: "Rốt cuộc làm sao vậy, Viên Uy ca? Có chuyện gì nhất định phải nói ra a!"
Cậu hiện tại ở trong tay còn có một khoản tiền dưỡng lão nè!
Thấy Tống Nghiên vẻ mặt lo lắng, Viên Uy kéo khuôn mặt ra giảo bộ tươi cười: "Hầy, có thể có chuyện gì chú, hôm nay trường học có hoạt động, cho nên sinh viên được nghỉ!"
Nói, lại tiếp tục trấn an cậu, "Yên tâm yên tâm, người anh này của cậu tuy không bản lĩnh, nhưng mở quán mì là chuyện không thành vấn đề. Chờ sinh viên nghỉ xong rồi, sinh ý sẽ tốt lên thôi."
Tiểu Linh nhìn hắn một cái, không nói chuyện, chỉ là giữa chân mày hiện lên một tia u sầu nhàn nhạt.
Cô cũng đã hỏi thăm, đại bộ phận sinh viên còn phải ở bên ngoài một thời gian rất dài nữa.
Hơn nữa có chuyện cô còn chưa kịp nói với Viên Uy.
...... Ngày hôm qua chủ nhà trọ tới một chuyến, nói muốn tăng tiền thuê nhà.
Tối hôm qua lúc Viên Uy khóc, kỳ thật cô đang tỉnh, làm bộ xoay người là bởi không nhịn được mà rơi nước mắt, nghiêng đầu qua, lặng yên không một tiếng động nhỏ ở trên gối.
Trang trải sinh hoạt hằng ngày, đối với đại đa số người mà nói, đều quá mức gian nan.
Nhưng dù sao cũng phải cắn răng tiến lên.
Hai vợ chồng đủ loại tâm tư, Tống Nghiên ở phía đối diện vẫn không ngừng chọt chọt di động.
Viên Uy lau mặt: "Nghiên Nghiên, làm gì thế? Dùng bữa dùng bữa đi!"
Tống Nghiên ngẩng đầu, quơ quơ di động, cười khanh khách nói: "Tôi giúp anh quảng cáo nha!"
Hắn hiện tại tốt xấu gì trên Weibo cũng có trăm vạn fans, đăng blog tuyên truyền một chút, có thể giúp Viên Uy ca được chút nào hay chút đó.
Thêm tấm hình...... lấy cái tấm hình mà lúc nãy Viên Uy chụp cho cậu lúc làm sốt thịt bò là tốt rồi.
Viên Uy không hiểu chuyện này, không đem chuyện quảng cáo trở thành chuyện lớn gì, chỉ cộc lốc mà cười một cái, hung hăng gắp một đũa thịt bò, bỏ vào trong chén cậu: "Mau ăn đi, chốc nữa nguội đó."
"Dạ dạ."
-
Người đầu tiên nhìn vào Weibo chính là Cảnh Dư.
Hắn vốn là người nghiện lướt internet, lúc này Tống Nghiên lại không có bên cạnh, hắn càng ăn không ngồi rồi.
Thu thập xong cái tên chó cái Lôi Nguyên Hạo, Cảnh Dư liền dùng mọi thủ đoạn mà tạo một album thiết kế riêng cho bé con, làm đến một nửa, liền trên mục thông báo có người đăng Weibo.
Mà người khiến hắn đặc biệt theo dõi, chỉ có một người.
Bé con đăng Weibo?
Ánh mắt Cảnh Dư sáng lên, vội vàng nhấn vào xem.
Tống Nghiên V: 【 một phen làm sốt thịt bò đến nghiện [ vui vẻ ], muốn ăn sao? 】
Trong hình là Tống Nghiên mặc chiếc tạp dề, đứng trước một chiếc nồi to, ra dáng ra hình mà đảo sốt thịt bò trong nồi.
Đây là...... Sốt thịt bò tự tay bé con làm!!
Cảnh Dư nhìn chằm chằm như vậy, nước miếng không nhịn được mà chảy ròng ròng.
Muốn muốn muốn!!
Nhìn vào những dụng cụ này, hình như là một tiệm cơm!
Cảnh Dư lướt xuống phía dưới, quả nhiên có viết địa chỉ: Bình Thành · quán mì kế bên học viện mỹ thuật.
Tim hắn thình thịch đập hai lần, thần sắc cảnh giác mà nhìn xung quanh.
Con cáo già đó đang đóng phim, lão hổ kia thì đang lớn giọng nói chuyện làm ăn, con chó cái kia thì đang rất khổ bức mà ôm kịch bản đã bỏ lỡ mấy ngày trước.
Thực tốt, tạm thời chưa có con yêu nào phát hiện!
Hắn đè xuống sự kích động mãnh liệt trong lòng, nhanh chóng gọi điện thoại cho trợ lý, che miệng, hạ giọng nói: "Giúp tôi đặt một vé máy bay đến Bình Thành, nhanh! Nhất định phải nhanh lên!"
......
Dụ Ứng Giản sau khi diễn xong, mỉm cười đối với nhân viên công tác gật đầu.
Thay ra trang phục diễn xuất, hai mắt nhìn sang phía bên cạnh: "Cảnh Dư đâu?"
Trợ lý lắc đầu: "Không biết, từ trưa tới giờ tôi không thấy anh ấy đâu cả."
Mới vừa nói xong, liền nghe chuyên viên trang điểm cười nói: "Cảnh thiên vương a, hắn xin nghỉ."
Dụ Ứng Giản dừng lại: "Xin nghỉ?"
"Đúng vậy, lúc đi còn vội vội vàng vàng, đụng phải vài người luôn, không biết xảy ra chuyện gì."
Dụ Ứng Giản thần sắc hơi ngưng trọng.
Cái tên Cảnh Dư nọ, đối với chuyện gì cũng biếng nhác, chưa từng để bụng qua, trừ khi......
Đang nghĩ ngợi, đôi mắt thoáng nhìn xuống, đột nhiên nhìn thấy trong fan club của Tống Nghiên có tin tức:
【 bé con Nghiên Nghiên tự mình làm sốt thịt bò a! Thoạt nhìn ăn rất ngon nha! Đáng tiếc mị không ở Bình Thành ô ô ô......】
【 này chị em ơi, ta đang trên đường đến học viện mỹ thuật nè, chị em ở Bình Thành ơi, các bạn có muốn tạo một đợt sóng lớn hay không? 】
【 muốn muốn muốn! Cùng nhau ăn sốt thịt bò của bé con Nghiên Nghiên đi! 】
【......】
Chuyên viên trang điểm vừa vặn đang tẩy trang cho Dụ Ứng Giản, lúc cúi đầu xuống vô tình nhìn thấy năm chữ "Người hâm mộ Tống Nghiên".
Chuyên viên trang điểm: "......"
Hắn xoa xoa mắt.
Chờ đã, hắn, là hắn hoa mắt sao......
Trên di động của Dụ ảnh đế lại có nhóm người hâm mộ Tống Nghiên???
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm hai giây, trưng một khuôn mặt tam quan vỡ nát mà dời đi tầm mắt.
Dụ Ứng Giản lại nhìn chằm chằm màn hình, sắc mặt biến đổi.
Hắn cọ cọ rồi đứng lên: "Mua vé máy bay, đi Bình Thành."
Chuyên viên trang điểm nhìn ảnh đế càng đi càng nhanh, cứ như vội vã đi đầu thai vậy đó, sửng sốt hai giây: "Ai, Dụ ảnh đế, phía mặt phải của anh còn chưa có tẩy trang xong đâu!"
"Ai u uy cẩn thận, anh đừng quăng mình đi chứ!"
"......"
-
Tống Nghiên sau khi rời khỏi chỗ của Viên Uy, trực tiếp tới cô nhi viện.
Bọn nhỏ vừa thấy cậu tới, một đống vui mừng không ngừng kêu ca ca ca ca vây quanh cậu, cậu chia quà cho bọn nhỏ đã chuẩn bị kỹ càng trước đó, mới cười tủm tỉm rồi rời khỏi đó.
Khẽ meo meo lên lầu, vô cùng lanh tay lẹ mắt đoạt lấy mấy viên kẹo sữa thỏ trắng từ trong tay tiểu lão thái, thành công khiến tiểu lão thái tức giận đến bốc hỏa.
Tống Nghiên cười hì hì ăn hai gậy của bà, xách theo túi rác lắc lư đi ra ngoài.
Mới vừa ném bịch rác vào thùng, đôi mắt rất tinh nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở ven đường.
Đối với Tống Nghiên, tuy rằng cậu không quá hiểu biết về các thương hiệu xe, nhưng cậu rất là mẫn cảm à nhà!
Này không phải là xe của Lục Trăn sao!
Cậu nhanh chóng hớn ha hớn hở chạy tới.
Một nam nhân đưng cạnh xe, dáng người đĩnh bạt, tây trang không chút cẩu thả.
Mặt mày lãnh đạm thâm thúy.
Hai mắt Tống Nghiên sáng rực lên, vui vẻ nói: "Lục Trăn, quả nhiên là anh!"
Đang suy nghĩ ngẫu nhiên lại gặp được Lục Trăn: "......"
Hắn bất động thanh sắc nhét điện thoại vào túi quần, "Ừ, mới vừa tan tầm."
Tống Nghiên bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng nha, nhà anh ở Cảng Vọng Thành mà, tôi thiếu chút nữa là quên rồi!"
Không biết vì cái gì, lúc này Tống Nghiên cảm giác đôi tai cùng cái đuôi của mình đã lâu rồi chưa xuất hiện lại đang ngo ngoe rục rịch.
Cũng còn may giờ cậu có thể tùy tâm sở dục mà khống chế nó, vì thế nhanh chóng phát động ý niệm, đem cái lỗ tai và cái đuôi mới vừa nhú lên ấn ngược trở về, nhìn đồ vật mà Lục Trăn xách trên tay: "Anh mua thức ăn hở?"
Ngón tay của Lục Trăn hơi hơi run, mấy bịch nấm trong túi cũng run run theo, "Ừ, muốn ăn với tôi không?"
"Hả?"
"Đến nhà tôi nấu cơm ăn."
Đối mặt với lời mời của Lục Trăn, Tống Nghiên thập phần tâm động.
Cái nấm nhỏ đó nhìn qua thập phần tươi rói ngon miệng nha.
Hơn nữa, lúc trưa cậu không tiện ăn quá nhiều ở chỗ Viên Uy, kỳ thật căn bản là không cách nào ăn no, lúc nhìn thấy những cây nấm nhỏ đáng yêu này, mắt thèm đến rất rất muốn.
Nhưng Tống Nghiên vẫn là thập phần cảm động sau đó cự tuyệt: "Không được đâu."
Cậu liếc mắt nhìn bịch nấm nhỏ trong túi mà Lục Trăn đang xách chỉ đủ xào được một đĩa, đỏ mặt gãi gãi đầu, "Cái kia, lượng cơm của tôi rất lớn, cái này chỉ sợ......"
Lời còn chưa nói xong, liền thấy cốp xe thong thả mở ra, lộ ra một cốp tràn đầy đồ ăn.
Tống Nghiên: "!!!"
Cậu kích động xoa xoa nắm tay nhỏ, chạy thật nhanh đến bên cạnh xe, vui vẻ xem xét nhì nhìn.
Gà heo cá tôm......
Cà chua đỏ rực......
Rau cải thìa xanh xanh......
Còn có các loại thực phẩm nấu chín, đồ uống, đồ ăn vặt......
Đem cốp xe thật rộng để không còn chỗ trống!
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, Lục Trăn nhịn không được cười một cái, ở bên tai cậu thấp giọng: "Sao? Muốn ăn không?"
Mặt Tống Nghiên càng đỏ hơn: "...... Muốn."
Danh sách chương