Gần lối vào của học viện mỹ thuật Bình Thành, tại tầng hai của quán mì.
Một căn phòng rộng mười mét vuông, một chiếc sô pha, một bàn trà, một tủ đồ lặt vặt, để rất nhiều đồ.
Viên Uy ngồi trên chiếc sô pha vừa nhỏ vừa ngắn, vén tay áo, đối với Triệu Hưng Nghiệp kích động nói: "Cậu không biết đâu! Nghiên Nghiên mới chân trước bước ra khỏi cửa hàng của tớ, chân sau liền kéo tới một đợt fans, ai cũng điểm danh muốn ăn mì với sốt thịt bò, tớ còn đang bận túi bụi, cậu đoán xem là ai tới nữa!"
Triệu Hưng Nghiệp: "Cảnh thiên vương? Dụ ảnh đế? Cái kia Lôi, Lôi......"
"Cảnh Dư, Cảnh thiên vương đó nha! Cậu không biết người đó ăn bao nhiêu chén đâu, cái chồng chén chất cao ơi là cao!" Viên Uy cười ha ha lên, "Tới cái lúc chị dâu của cậu dọn dẹp, liền bị dọa cho hết hồn."
"Tớ xem trên mạng còn có cái người gì kia, Dụ ảnh đế!"
"Đúng đúng đúng, là người gầy gầy, cao cao......"
Hai người hứng thú bừng bừng bát quái hơn nửa ngày, cuối cùng Viên Uy cảm thán nói: "Trong khoảng thời gian này nha, từ sáng cho đến tối đều có khách hàng, còn có công ty đã đặt cơm ở chỗ tớ suốt hai tháng trời, chính là vô cùng lâng lâng nha...... Tớ cùng với chị dâu của cậu, tuy rằng mệt nhưng trong lòng vô cùng thoải mái."
Triệu Hưng Nghiệp cười nói: "Buổi tối đếm tiền, trong lòng càng thoải mái hơn nha."
Viên Uy đắc ý: "Không có đâu! Chuyện này cũng nhờ có Nghiên Nghiên, bằng không những ngày tháng này của anh em cậu liền rất khổ sở đó."
Nói xong, quay đầu, liếc mắt nhìn thiếu niên xuất thần đang làm ổ trên sô pha, "Nghiên Nghiên?"
Tống Nghiên hoàn toàn không chú ý hai người bọn họ đang nói cái gì, hiện tại trong đầu cậu toàn là những mảnh vụn ký ức do say rượu ngày hôm qua.
A a a cậu đã làm cái gì cơ chứ!!
Vừa khóc lại vừa cười! Cũng coi như quá ngu xuẩn rồi!
Nhưng mà còn quấn lấy Lục Trăn, kêu anh ấy sấy cái đuôi là cái quái gì cơ chứ!??
Cơn gió nóng hầm hập, cộng thêm độ ấm từ lòng bàn tay của nam nhân, từ chóp đuôi truyền tới tận gốc đuôi.
Trong cơn say nửa tỉnh nửa mê, anh ấy còn giống như chọt vào mông mình......
Trời ạ!!!
Quá xấu hổ rồi!!!
Xấu hổ tới mức sáng hôm này mới vừa tỉnh dậy liền kiếm cớ chạy thoát ra ngoài......
Chính là đang nghĩ lung tung, lại nghe có người kêu tên cậu, Tống Nghiên theo bản năng ừ một tiếng.
Viên Uy đỉnh đạc cười: "Đang nghĩ cái gì đó, lỗ tai đỏ như vậy?"
Tống Nghiên giấu đầu lòi đuôi mà che lỗ tai, mất tự nhiên mà chớp mắt: "Có, có sao!"
Triệu Hưng Nghiệp cùng Viên Uy thâm trầm gật đầu: "Có!"
Triệu Hưng Nghiệp quan sát một chút: "Mặt cũng đỏ quá nè."
Viên Uy tiếp tục quan sát: "Cổ cũng rất đỏ nha."
Hai người liếc nhau, bốn con mắt cùng sáng lên, bắt lấy cánh tay cậu: "Thành thật nói đi, tình huống như thế nào?"
Tống Nghiên hiện tại có hơi bối rối.
Cậu từ nhỏ chưa bao giờ nói dối, chưa kể đến hai người anh em thân thiết cùng nhau lớn lên như bạn bè, vì thế ấp úng: "Tình huống chính là, chính là......"
Nửa ngày trời cậu cũng không nói ra được chữ nào, ngược lại bị kích thích đến mức nhớ lại một đoạn clip ngắn.
Cậu lười biếng nằm ở trên giường.
Cái đuôi bị Lục Trăn nắm ở trong tay, câu được câu không mà vuốt ve, những ngón tay luồn qua từng sợi lông từ gốc cho đến ngọn.
Máy sấy thoát ra một âm thanh yếu ớt, từ vùng eo thấm tới tận xương, thỉnh thoảng có gió nóng phất quá.
Cậu nhấc mông lên, làn da cọ qua lòng bàn tay nóng bỏng của nam nhân......
Thời điểm không nghĩ tới việc này còn tốt, bây giờ một khi nhớ lại, cái nơi từng bị chạm vào giống như có con kiến bò qua, vừa tê vừa ngứa.
Tống Nghiên đột nhiên đứng ngồi không yên: "......"
A a a không thể suy nghĩ nữa!
Phải tìm cái gì đó làm phân tán sự chú ý mới được.
Cậu hít sâu một hơi, cọ một chút đứng lên, "Tình, tình huống chính là, tôi muốn làm sốt thịt bò!"
Triệu Hưng Nghiệp: "......"
Viên Uy: "......"
Triệu Hưng Nghiệp nhìn bóng dáng Tống Nghiên nhanh như chớp chạy tới nhà bếp, trầm tư một lát: "Cậu nhìn nó kìa, giống lúc cậu với chị dâu nói chuyện yêu đương không?"
Viên Uy ngơ ngác: "Tớ lúc đó là như thế này sao?"
Triệu Hưng Nghiệp trợn mắt: "Không phải sao?"
Viên Uy: "......"
Hai người lúc này gặp mặt là do có một cuộc họp kinh doanh.
Triệu Hưng Nghiệp từ chức, Viên Uy bên này vừa vặn có kế hoạch mở rộng cửa hàng, nhân lực không đủ, đơn giản muốn Triệu Hưng Nghiệp tới đây giúp mình, hai người đặt cửa hàng ở gần nhau, cùng nhau giúp đỡ.
Sau khi bàn xong một trận, thời điểm xuống lầu vừa vặn gặp Tiểu Linh vợ của Viên Uy.
Viên Uy hỏi: "Tống Nghiên đâu?"
Tiểu Linh: "...... Đang trong nhà bếp làm sốt thịt bò."
Viên Uy nhìn đồng hổ, "Hả? Còn làm sao?"
Tiểu Linh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là ho khan một tiếng: "Cũng không biết bị làm sao nữa, vẫn luôn chôn đầu vào làm sốt, một nồi tiếp một nồi, cũng không thèm nghỉ xả hơi, giờ làm đến tám nồi rồi."
......
Tống Nghiên hung hăng làm sốt thịt bò, trên tay có việc làm, những thứ rối loạn lung tung trong lòng đều bị gạt phắt ra không thấy tung tích.
Tổng cộng làm đến mười nồi sốt thịt bò, đem thịt bò trong quán của Viên Uy dùng hết sạch sẽ, mới chưa đã thèm mà cởi tạp dề.
Chuông điện thoại liên tiếp vang lên.
Tống Nghiên nhanh chóng liếc mắt, nhìn thấy tên Lục Trăn, hấp tấp chột dạ ấn tắt màn hình.
Sau đó lại vén tay áo lên, mang bao tay vào, càng thêm ra sức mà lau sạch sẽ cái bàn......
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ trốn trơn cửa hàng của Viên Uy, Tống Nghiên liền mang khẩu trang, quăng ba lô lên vai, lên tiếng tạm biệt, đi ra ngoài.
Ba lô bị tuột xuống, Tống Nghiên ủ rũ kéo kéo hai lần, một bên vùi đầu mà đi, một bên vắt óc nghĩ xem nên làm cái gì đây.
Nếu không, hay là đi chuyển gạch?
Còn có thể kiếm được ít tiền đó!
Miên man suy nghĩ đâu đâu, đột nhiên nghe thấy một thanh âm trầm thấp của một người đàn ông vang lên: "Tống Nghiên."
Cậu theo bản năng ngẩng đầu, liền đối diện với một đôi mắt nhàn nhạt.
Nam nhân đứng ở bên cạnh xe, lưng đĩnh bạt, im lặng chưa đầy một giây: "Tại sao không thấy trả lời?"
Tâm lý trong lòng Tống Nghiên vừa thình thịch lại rạo rực, trong đầu không tự chủ mà vô thức lặp lại những hình ảnh đáng xấu hổ đó.
"Không, không nhìn thấy."
Cậu cúi thấp đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy những ngón chân mình, cùng với quần tây thẳng tắp, giày da bóng lưỡng cách đó một mét.
Nam nhân nhấc chân, tiến lại gần cậu nửa bước.
Tống Nghiên đang muốn lui lại, cổ tay liền bị người ta chế trụ.
Lục Trăn hơi hơi dùng sức, đem thiếu niên kéo tới gần mình, duỗi tay, sờ sờ đầu cậu, thanh âm mang theo điểm cười: "Đừng trốn tôi."
-
Một bầy chó dạo gần đây vô cùng buồn rầu.
Cẩu Thành Lâm gần đây cho bọn hắn làm việc ở quán mì, ăn mỗi ngày, ăn hai bữa, ăn trong hai tháng, gần như muốn nôn mửa!
Mỗi khi đến giờ cơm, anh trai giao hàng sẽ cất bước lên lầu.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Một bầy chó nhìn cách đóng gói quen thuộc, trong lòng dâng lên một niềm mãnh liệt tuyệt vọng.
—— anh trai giao hàng lại tới với bọn họ rồi, mang theo khuôn mặt mỉm cười mà tới đây!
Mọi người siết chặt đầu, tập thể kháng nghị:
"Lão đại, tôi không ăn!"
"Đúng vậy, kiên quyết không ăn!"
"......"
Cẩu Thành Lâm: "Đây chính là Tống ——"
Bầy chó lạnh nhạt: "Đã biết đã biết, đây là Tống Nghiên quảng cáo, sau đó thì sao?"
Cẩu Thành Lâm: "......"
"Các ngươi phản rồi!" Hắn trừng mắt, chỉ chỉ một con chó, "Đi, bưng lại đây!"
Con chó vô cùng ngoan cố: "Không ăn. Cho dù đói chết, cho dù nhảy từ trên này xuống, một ngụm cũng không ăn!"
Những con chó còn lại vô cùng kiên cường gật đầu phụ họa.
Cẩu Thành Lâm hừ lạnh: "Các ngươi không ăn, ta ăn! Bưng lại đây cho ta!"
Con chó trong họng kêu chít chít mà chạy tới quầy lễ tân, ghét bỏ mà bưng lên một chén mì, đi vào văn phòng.
Vì không muốn cho mùi vị truyền vào trong mũi mình, hắn cố tình cầm xa thật xa, thật cẩn thận mà để trên bàn làm việc trước mặt Cẩu Thành Lâm.
Thời điểm cúi người, hắn còn cố ý ngừng thở, thành công tránh đi mùi vị.
Hoàn mỹ!
Cẩu Thành Lâm nhíu mi, liếc mắt nhìn con chó đó một cái: "Ngày mai cho các ngươi quyết định bữa trưa, được rồi chứ?"
Nói xong, lấy đôi đũa ra, trộn trộn chén mì lên hai lần, gắp lên một đũa, bỏ vào trong miệng.
Sau đó toàn bộ chó liền...... Sparta*.
*Sparta (斯巴达了): thuật ngữ internet, có nghĩa là điên, cuồng loạn.
Một bầy chó nhìn Cẩu tổng ăn vào một ngụm liền sững sờ tại chỗ, lộ ra biểu tình sắp thăng thiên, tất cả đều ghét bỏ:
Chao ôi ~
Kỹ thuật diễn xuất của Cẩu tổng này, quá xốc nổi rồi!
Sự xốc nổi còn ở phía sau.
Cẩu tổng cứng đờ mà nhìn chén mì, không dám tin tưởng mà trừng lớn mắt, sau đó quyết đoán vùi đầu, xụp xụp xoạt xoạt ăn ngấu nghiến.
Trận chiến đó không khác gì đói bụng ba ngày ba đêm.
...... Biểu tình còn đặc biệt say mê.
!!!
Một bầy chó bị màn trình diễn của hắn mà trợn mắt há mồm.
Này mẹ nó là phim truyền hình gì đây!
Con chó Bình tiến lên, bội phục mà giơ ngón tay cái: "Cẩu tổng quá chuyên nghiệp!"
Con chó An suy nghĩ vô cùng sâu sắc: "Vì chúng ta ăn mì, Cẩu tổng cũng quá liều mạng!"
Con chó Phú liên tục phụ họa: "Không hổ danh là lão chó thành công, nói diễn kịch liền diễn kịch, vô cùng trơn tru nha!"
Con chó Quý trầm mặt một giây: "Giống như trên."
Một bầy chó: "......"
Đang điên cuồng phun tào, đột nhiên một tiếng động vang lên.
Đại khái quá mức kích động, Cẩu tổng đã vô tình làm đổ chén mì, tràn ra khắp nơi.
Ngay sau đó, một trận mùi hương kỳ dị khiến người ta mê muội không báo trước mà phiêu phiêu bay bay vào mũi của mọi người......
Tất cả đầu chó động tác nhất trí nhìn về cùng một nơi, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm nước lèo đổ trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Một căn phòng rộng mười mét vuông, một chiếc sô pha, một bàn trà, một tủ đồ lặt vặt, để rất nhiều đồ.
Viên Uy ngồi trên chiếc sô pha vừa nhỏ vừa ngắn, vén tay áo, đối với Triệu Hưng Nghiệp kích động nói: "Cậu không biết đâu! Nghiên Nghiên mới chân trước bước ra khỏi cửa hàng của tớ, chân sau liền kéo tới một đợt fans, ai cũng điểm danh muốn ăn mì với sốt thịt bò, tớ còn đang bận túi bụi, cậu đoán xem là ai tới nữa!"
Triệu Hưng Nghiệp: "Cảnh thiên vương? Dụ ảnh đế? Cái kia Lôi, Lôi......"
"Cảnh Dư, Cảnh thiên vương đó nha! Cậu không biết người đó ăn bao nhiêu chén đâu, cái chồng chén chất cao ơi là cao!" Viên Uy cười ha ha lên, "Tới cái lúc chị dâu của cậu dọn dẹp, liền bị dọa cho hết hồn."
"Tớ xem trên mạng còn có cái người gì kia, Dụ ảnh đế!"
"Đúng đúng đúng, là người gầy gầy, cao cao......"
Hai người hứng thú bừng bừng bát quái hơn nửa ngày, cuối cùng Viên Uy cảm thán nói: "Trong khoảng thời gian này nha, từ sáng cho đến tối đều có khách hàng, còn có công ty đã đặt cơm ở chỗ tớ suốt hai tháng trời, chính là vô cùng lâng lâng nha...... Tớ cùng với chị dâu của cậu, tuy rằng mệt nhưng trong lòng vô cùng thoải mái."
Triệu Hưng Nghiệp cười nói: "Buổi tối đếm tiền, trong lòng càng thoải mái hơn nha."
Viên Uy đắc ý: "Không có đâu! Chuyện này cũng nhờ có Nghiên Nghiên, bằng không những ngày tháng này của anh em cậu liền rất khổ sở đó."
Nói xong, quay đầu, liếc mắt nhìn thiếu niên xuất thần đang làm ổ trên sô pha, "Nghiên Nghiên?"
Tống Nghiên hoàn toàn không chú ý hai người bọn họ đang nói cái gì, hiện tại trong đầu cậu toàn là những mảnh vụn ký ức do say rượu ngày hôm qua.
A a a cậu đã làm cái gì cơ chứ!!
Vừa khóc lại vừa cười! Cũng coi như quá ngu xuẩn rồi!
Nhưng mà còn quấn lấy Lục Trăn, kêu anh ấy sấy cái đuôi là cái quái gì cơ chứ!??
Cơn gió nóng hầm hập, cộng thêm độ ấm từ lòng bàn tay của nam nhân, từ chóp đuôi truyền tới tận gốc đuôi.
Trong cơn say nửa tỉnh nửa mê, anh ấy còn giống như chọt vào mông mình......
Trời ạ!!!
Quá xấu hổ rồi!!!
Xấu hổ tới mức sáng hôm này mới vừa tỉnh dậy liền kiếm cớ chạy thoát ra ngoài......
Chính là đang nghĩ lung tung, lại nghe có người kêu tên cậu, Tống Nghiên theo bản năng ừ một tiếng.
Viên Uy đỉnh đạc cười: "Đang nghĩ cái gì đó, lỗ tai đỏ như vậy?"
Tống Nghiên giấu đầu lòi đuôi mà che lỗ tai, mất tự nhiên mà chớp mắt: "Có, có sao!"
Triệu Hưng Nghiệp cùng Viên Uy thâm trầm gật đầu: "Có!"
Triệu Hưng Nghiệp quan sát một chút: "Mặt cũng đỏ quá nè."
Viên Uy tiếp tục quan sát: "Cổ cũng rất đỏ nha."
Hai người liếc nhau, bốn con mắt cùng sáng lên, bắt lấy cánh tay cậu: "Thành thật nói đi, tình huống như thế nào?"
Tống Nghiên hiện tại có hơi bối rối.
Cậu từ nhỏ chưa bao giờ nói dối, chưa kể đến hai người anh em thân thiết cùng nhau lớn lên như bạn bè, vì thế ấp úng: "Tình huống chính là, chính là......"
Nửa ngày trời cậu cũng không nói ra được chữ nào, ngược lại bị kích thích đến mức nhớ lại một đoạn clip ngắn.
Cậu lười biếng nằm ở trên giường.
Cái đuôi bị Lục Trăn nắm ở trong tay, câu được câu không mà vuốt ve, những ngón tay luồn qua từng sợi lông từ gốc cho đến ngọn.
Máy sấy thoát ra một âm thanh yếu ớt, từ vùng eo thấm tới tận xương, thỉnh thoảng có gió nóng phất quá.
Cậu nhấc mông lên, làn da cọ qua lòng bàn tay nóng bỏng của nam nhân......
Thời điểm không nghĩ tới việc này còn tốt, bây giờ một khi nhớ lại, cái nơi từng bị chạm vào giống như có con kiến bò qua, vừa tê vừa ngứa.
Tống Nghiên đột nhiên đứng ngồi không yên: "......"
A a a không thể suy nghĩ nữa!
Phải tìm cái gì đó làm phân tán sự chú ý mới được.
Cậu hít sâu một hơi, cọ một chút đứng lên, "Tình, tình huống chính là, tôi muốn làm sốt thịt bò!"
Triệu Hưng Nghiệp: "......"
Viên Uy: "......"
Triệu Hưng Nghiệp nhìn bóng dáng Tống Nghiên nhanh như chớp chạy tới nhà bếp, trầm tư một lát: "Cậu nhìn nó kìa, giống lúc cậu với chị dâu nói chuyện yêu đương không?"
Viên Uy ngơ ngác: "Tớ lúc đó là như thế này sao?"
Triệu Hưng Nghiệp trợn mắt: "Không phải sao?"
Viên Uy: "......"
Hai người lúc này gặp mặt là do có một cuộc họp kinh doanh.
Triệu Hưng Nghiệp từ chức, Viên Uy bên này vừa vặn có kế hoạch mở rộng cửa hàng, nhân lực không đủ, đơn giản muốn Triệu Hưng Nghiệp tới đây giúp mình, hai người đặt cửa hàng ở gần nhau, cùng nhau giúp đỡ.
Sau khi bàn xong một trận, thời điểm xuống lầu vừa vặn gặp Tiểu Linh vợ của Viên Uy.
Viên Uy hỏi: "Tống Nghiên đâu?"
Tiểu Linh: "...... Đang trong nhà bếp làm sốt thịt bò."
Viên Uy nhìn đồng hổ, "Hả? Còn làm sao?"
Tiểu Linh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là ho khan một tiếng: "Cũng không biết bị làm sao nữa, vẫn luôn chôn đầu vào làm sốt, một nồi tiếp một nồi, cũng không thèm nghỉ xả hơi, giờ làm đến tám nồi rồi."
......
Tống Nghiên hung hăng làm sốt thịt bò, trên tay có việc làm, những thứ rối loạn lung tung trong lòng đều bị gạt phắt ra không thấy tung tích.
Tổng cộng làm đến mười nồi sốt thịt bò, đem thịt bò trong quán của Viên Uy dùng hết sạch sẽ, mới chưa đã thèm mà cởi tạp dề.
Chuông điện thoại liên tiếp vang lên.
Tống Nghiên nhanh chóng liếc mắt, nhìn thấy tên Lục Trăn, hấp tấp chột dạ ấn tắt màn hình.
Sau đó lại vén tay áo lên, mang bao tay vào, càng thêm ra sức mà lau sạch sẽ cái bàn......
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ trốn trơn cửa hàng của Viên Uy, Tống Nghiên liền mang khẩu trang, quăng ba lô lên vai, lên tiếng tạm biệt, đi ra ngoài.
Ba lô bị tuột xuống, Tống Nghiên ủ rũ kéo kéo hai lần, một bên vùi đầu mà đi, một bên vắt óc nghĩ xem nên làm cái gì đây.
Nếu không, hay là đi chuyển gạch?
Còn có thể kiếm được ít tiền đó!
Miên man suy nghĩ đâu đâu, đột nhiên nghe thấy một thanh âm trầm thấp của một người đàn ông vang lên: "Tống Nghiên."
Cậu theo bản năng ngẩng đầu, liền đối diện với một đôi mắt nhàn nhạt.
Nam nhân đứng ở bên cạnh xe, lưng đĩnh bạt, im lặng chưa đầy một giây: "Tại sao không thấy trả lời?"
Tâm lý trong lòng Tống Nghiên vừa thình thịch lại rạo rực, trong đầu không tự chủ mà vô thức lặp lại những hình ảnh đáng xấu hổ đó.
"Không, không nhìn thấy."
Cậu cúi thấp đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy những ngón chân mình, cùng với quần tây thẳng tắp, giày da bóng lưỡng cách đó một mét.
Nam nhân nhấc chân, tiến lại gần cậu nửa bước.
Tống Nghiên đang muốn lui lại, cổ tay liền bị người ta chế trụ.
Lục Trăn hơi hơi dùng sức, đem thiếu niên kéo tới gần mình, duỗi tay, sờ sờ đầu cậu, thanh âm mang theo điểm cười: "Đừng trốn tôi."
-
Một bầy chó dạo gần đây vô cùng buồn rầu.
Cẩu Thành Lâm gần đây cho bọn hắn làm việc ở quán mì, ăn mỗi ngày, ăn hai bữa, ăn trong hai tháng, gần như muốn nôn mửa!
Mỗi khi đến giờ cơm, anh trai giao hàng sẽ cất bước lên lầu.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Một bầy chó nhìn cách đóng gói quen thuộc, trong lòng dâng lên một niềm mãnh liệt tuyệt vọng.
—— anh trai giao hàng lại tới với bọn họ rồi, mang theo khuôn mặt mỉm cười mà tới đây!
Mọi người siết chặt đầu, tập thể kháng nghị:
"Lão đại, tôi không ăn!"
"Đúng vậy, kiên quyết không ăn!"
"......"
Cẩu Thành Lâm: "Đây chính là Tống ——"
Bầy chó lạnh nhạt: "Đã biết đã biết, đây là Tống Nghiên quảng cáo, sau đó thì sao?"
Cẩu Thành Lâm: "......"
"Các ngươi phản rồi!" Hắn trừng mắt, chỉ chỉ một con chó, "Đi, bưng lại đây!"
Con chó vô cùng ngoan cố: "Không ăn. Cho dù đói chết, cho dù nhảy từ trên này xuống, một ngụm cũng không ăn!"
Những con chó còn lại vô cùng kiên cường gật đầu phụ họa.
Cẩu Thành Lâm hừ lạnh: "Các ngươi không ăn, ta ăn! Bưng lại đây cho ta!"
Con chó trong họng kêu chít chít mà chạy tới quầy lễ tân, ghét bỏ mà bưng lên một chén mì, đi vào văn phòng.
Vì không muốn cho mùi vị truyền vào trong mũi mình, hắn cố tình cầm xa thật xa, thật cẩn thận mà để trên bàn làm việc trước mặt Cẩu Thành Lâm.
Thời điểm cúi người, hắn còn cố ý ngừng thở, thành công tránh đi mùi vị.
Hoàn mỹ!
Cẩu Thành Lâm nhíu mi, liếc mắt nhìn con chó đó một cái: "Ngày mai cho các ngươi quyết định bữa trưa, được rồi chứ?"
Nói xong, lấy đôi đũa ra, trộn trộn chén mì lên hai lần, gắp lên một đũa, bỏ vào trong miệng.
Sau đó toàn bộ chó liền...... Sparta*.
*Sparta (斯巴达了): thuật ngữ internet, có nghĩa là điên, cuồng loạn.
Một bầy chó nhìn Cẩu tổng ăn vào một ngụm liền sững sờ tại chỗ, lộ ra biểu tình sắp thăng thiên, tất cả đều ghét bỏ:
Chao ôi ~
Kỹ thuật diễn xuất của Cẩu tổng này, quá xốc nổi rồi!
Sự xốc nổi còn ở phía sau.
Cẩu tổng cứng đờ mà nhìn chén mì, không dám tin tưởng mà trừng lớn mắt, sau đó quyết đoán vùi đầu, xụp xụp xoạt xoạt ăn ngấu nghiến.
Trận chiến đó không khác gì đói bụng ba ngày ba đêm.
...... Biểu tình còn đặc biệt say mê.
!!!
Một bầy chó bị màn trình diễn của hắn mà trợn mắt há mồm.
Này mẹ nó là phim truyền hình gì đây!
Con chó Bình tiến lên, bội phục mà giơ ngón tay cái: "Cẩu tổng quá chuyên nghiệp!"
Con chó An suy nghĩ vô cùng sâu sắc: "Vì chúng ta ăn mì, Cẩu tổng cũng quá liều mạng!"
Con chó Phú liên tục phụ họa: "Không hổ danh là lão chó thành công, nói diễn kịch liền diễn kịch, vô cùng trơn tru nha!"
Con chó Quý trầm mặt một giây: "Giống như trên."
Một bầy chó: "......"
Đang điên cuồng phun tào, đột nhiên một tiếng động vang lên.
Đại khái quá mức kích động, Cẩu tổng đã vô tình làm đổ chén mì, tràn ra khắp nơi.
Ngay sau đó, một trận mùi hương kỳ dị khiến người ta mê muội không báo trước mà phiêu phiêu bay bay vào mũi của mọi người......
Tất cả đầu chó động tác nhất trí nhìn về cùng một nơi, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm nước lèo đổ trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Danh sách chương