Hoàn thành xong việc đi tiểu cũng như mặc quần áo tử tế, Tống Nghiên một lần nữa có được sự tự tin đứng trên cổ tay Lục Trăn, hết nhìn đông rồi lại ngó tây.

Lệ Lệ bị manh đến không chịu được, "Thật đáng yêu!"

Nói xong, duỗi tay muốn sờ đầu cậu.

Lục Trăn nghiêng người, tránh đi tay cô, giương mắt, lạnh lùng nhìn cô một cái.

Lệ Lệ xấu hổ thu tay lại: "Khụ, bé chó nhà anh thật quá đáng yêu, tròn như trăng vậy? Đây là giống chó gì thế, nhìn có chút giống phốc sóc, không đúng nha, lỗ tai dài như vậy......"



Còn chưa có hỏi xong, liền bị Lục Trăn đánh gãy: "Bao nhiêu tiền."

Lệ Lệ hậm hực ngậm miệng, nói số tiền, lại thử quảng cáo mặt hàng khác: "Mới nuôi chưa được bao lâu đúng không? Trong nhà không có món đồ chơi gì đi? Muốn mua một chút không? Cái đồ mài răng này mấy bé chó rất yêu thích, đặc biệt là loại chó con này......"

Lục Trăn chém đinh chặt sắt: "Không cần."

Mười phút sau, tay trái hắn ôm quả cầu nhỏ, tay phải xách một bịch đồ quần áo cùng...... Một đống đồ chơi lớn nhỏ, yên lặng xoay người.

Lệ Lệ vui vẻ nhìn soái ca đại khách hàng ra ngoài, thu hồi tầm mắt lại phát chihuahua nhà mình đang rướn cổ lên nhìn một người một chó đã đi xa.

Thần sắc nghiêm túc mà thành kính.

Sau đó, bước chân vui sướng mà chạy qua chạy lại cái nơi cục bông trắng từng ở qua, hưng phấn ngửi trái ngửi phải, mắt lộ ra thần sắc si mê, cuối cùng thân chó vô cùng hạnh phúc mà dứt khoát lăn lộn lên.

Lệ Lệ: "?"

-

Tống Nghiên tuy rằng mặc quần áo cho chó, nhưng cậu kiên quyết không đồng ý mình là một con chó, đối với hành vi mua đồ chơi cho chó của Lục Trăn tỏ vẻ khiển trách mãnh liệt.

Đương nhiên, chỉ dùng ánh mắt để khiển trách là chưa đủ.

Cậu phải thể hiện ra bằng hành động.

Vì thế, Lục Trăn phát hiện Tống Nghiên có được những món đồ chơi chẳng những không vui, mà còn quay mông về phía hắn......

Trải qua nỗ lực nguyên một ngày trời, hiện tại Tống Nghiên đã hoàn toàn thích ứng với thân thể, không chỉ có bước đi như bay, còn có thể nhảy nhót lung tung.

Cậu vèo vèo chạy đến thư phòng, rồi chạy vòng vòng quanh máy tính hai lần.

Lục Trăn đi tới: "Muốn mở máy tính?"

"Ngao ~"

Ừm ừm ừm.

Trả lời xong, tiếp tục quay mông về phía hắn.

Lục Trăn bất đắc dĩ duỗi tay mở máy tính giùm cậu.

Móng vuốt nhỏ của Tống Nghiên đặt phía tên con chuột, nhấn nhấn chọt chọt, click mở trang web, đệm thịt từ từ thò ra gõ vài chữ trên bàn phím.

—— biến thành chó thì làm sao bây giờ

Kết quả hiện ra ở phía dưới không ít, nhưng...... Tất cả đều là tiểu thuyết!

Tống Nghiên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tìm tòi —— biến thành chó có biến lại thành người được không?

Nói tóm lại, cậu vẫn là không cam lòng làm một con chó.

Tuy rằng người bằng hữu tốt nhất của cậu không có ghét bỏ cậu, nhưng cũng không thể mãi luôn như vậy được!

Thật đáng tiếc, từ khóa tìm kiếm này cũng không cho ra một kết quả nào hữu dụng.

Tất cả đều là tiểu thuyết, manga anime, còn có phim điện ảnh......

Cậu ủ rũ cụp đuôi ngồi xổm trước máy tính, sự khổ sợ trong lòng tràn ra một chút, càng ngày càng nhiều.

Trên đỉnh đầu vang lên một thanh âm trầm thấp: "Đừng suy nghĩ miên man, có tôi ở đây, tôi sẽ không để em vẫn luôn như vậy."

Tống Nghiên khịt khịt mũi, rốt cuộc cũng bước nhỏ tới bên cạnh Lục Trăn, ngồi xuống, dựa vào cánh tay đang đặt trên bàn của hắn, tự hỏi cẩu sinh.

Lục Trăn sờ sờ đầu cậu, trầm mặc một giây: "Tôi nghe nói trên đời này không chỉ có người, còn có yêu."

Tống Nghiên vẫn không nhúc nhích, chỉ lấy móng vuốt gãi gãi mu bàn tay của hắn, tỏ vẻ nghe được.

Nha, sau đó thì sao?

Lục Trăn rũ mắt, nhìn cậu: "Em có nghĩ tới không, em có thể là......"

Đối với phần còn lại, hắn không nói thêm gì nữa.

Tống Nghiên bất ngờ ngẩng đầu lên:?

Ý của Lục Trăn là, cậu không phải người cũng không phải chó, là yêu?

Tống Nghiên cảm thấy quá vớ vẩn.

Không đề cập đến vấn đề khác, từ nhỏ đến lớn đều nghe những câu chuyện thần thoại xa xưa, đều là cái gì gấu đen tinh, báo tinh, Bạch Cốt Tinh, xà tinh...... Vừa nghe đều là bộ dáng rất lợi hại.

Mà cậu thì sao, cẩu tinh?

Hơn nữa còn là một con cẩu tinh có cái chân còn ngắn hơn cả Corgi?

Có loại yêu này sao?

Rõ ràng rất không khoa học nha!

Vì thế cậu chỉ nhìn Lục Trăn chưa tới một giây, liền quyết đoán cúi đầu, vẫy vẫy lỗ tai, chán nản lay lay Tiểu Cầu Cầu ở phía trước.

Càng lay càng có lực, chưa được bao lâu đã đem phiền não quăng sạch sẽ qua một bên, hết sức chuyên chú mà chơi Tiểu Cầu Cầu.

Chưa kể, những món đồ chơi nhỏ mà Lục Trăn mua này chơi cũng rất vui!

-

Thời điểm Lý đặc trợ vào nhà, thì thấy một luồng ánh sáng huỳnh quang của một quả bóng nhỏ đập vào gối, hắn nhìn theo hướng bóng lăn, liền nhìn thấy một cục lông nhỏ ngậm lấy quả bóng rồi nhanh chóng nhảy lên người Lục tổng......

Mí mắt hắn giật lên.

Cục bông trắng này, thảm rồi!

Có một số việc, thân là đặc trợ nên chính mình hiểu rõ nhất.

Lục tổng có một chút khiết phích, kiên quyết không cho phép ——

Trong tầm mắt, Lục tổng có một chút khiết phích hoàn toàn không ghét bỏ chút nào, mặc nó dẫm tới dẫm lui trên chiếc quần tây đắc tiền của mình, thậm chí còn vươn tay, thật cẩn thận mà đỡ lấy cục bông trắng, phòng ngừa nó ngã xuống.

Lý đặc trợ:...... Tốt, thu hồi lời vừa nói.

Đang khiếp sợ, vừa vặn đối diện với ánh mắt nhàn nhạt liếc qua của Lục Trăn, nhanh chóng điều chỉnh thần sắc, làm bộ thực bình tĩnh nói: "Lục tổng, đồ vật để vào nhà bếp sao?"

Lục Trăn hơi hơi gật đầu: "Sữa bột trẻ em thì để ở trên bàn, còn lại cho vào tủ lạnh."

Lý đặc trợ tuy rằng không biết Lục tổng mua sữa bột cho trẻ em để làm gì, nhưng hắn tự giác không đề cập tới, chỉ theo chỉ thị của đối phương mà đi làm, mới vừa đóng của tủ lạnh, xoay người, liền cứng đờ đứng ở cửa nhà bếp.

Lục tổng đứng ở cạnh bàn ăn, đích thân mang chiếc yếm vào cho cục bông nhỏ, động tác ôn nhu tinh tế mà xưa nay chưa từng có.

Sau đó, hắn mở di động ra, nhìn vào đó, bỏ hai muỗng sữa vào trong bình, một bên xem hướng dẫn trên điện thoại, một bên luống cuống tay chân khuấy khuấy sữa bột.

Khuấy xong, dùng nhiệt kế đo nhiệt độ, nhẹ nhàng đem núm vú cao su cho vào miệng nhỏ của cục bông trắng, thanh âm trầm thấp: "Không nóng, uống đi."

Lý đặc trợ:???

Hắn còn đang bủa vây trong sự khiếp sợ, lại thấy ánh mắt Lục Trăn nhiễm ý cười, lại lần nữa mở miệng: "Đừng nóng vội, đều là của em, uống xong sẽ cho em ăn rau cải thìa xào."

Lý đặc trợ:?????

Lục Trăn móc tạp dề lên cái giá bên cạnh, xoay người nhìn thấy Lý đặc trợ còn ngốc lăng mà đứng ở cửa, bất mãn nhíu mày: "Như thế nào còn ở đây?"

Lý đặc trợ phục hồi tinh thần: "Vâng, lập tức đi!"

Ra ngoài, nhìn cánh cửa đóng cái cạch ở trước mặt, Lý đặc trợ yên lặng nuốt nước miếng.

Má ơi, đích thân pha sữa, đích thân đo độ ấm, đích thân cho bú sữa, đích thân xào rau...... Này mẹ nó cái đãi ngộ gì!

Ngay cả Lục lão gia tử cũng chưa được như vậy nha?

Trên thực tế, Lục tổng không chỉ làm hết tất cả những việc đó.

Đối với thực đơn ăn uống còn vô cùng cực cực khổ khổ nghiên cứu ra năm loại món ăn, cẩn thận cắt thành những miếng nhỏ, để trước mặt của cục bông trắng.

Còn sợ cậu làm dơ chân, khom người lau sàn nhà sạch sẽ.

Buổi tối, còn cố ý đắp chăn cho cậu, rồi tắt đèn.

Trở lại bàn đọc sách, mới bắt đầu xử lý sự vụ cả ngày hôm nay.

Xử lý được một nửa, đột nhiên cảm thấy tay có chút ngứa, cúi đầu nhìn liền thấy một cục bông trắng ngồi xổm ở bên cạnh, lạnh run co rúm lại thành quả bóng, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn.

Lục Trăn đem cậu ôm vào lồng ngực: "Ngủ không được?"

Cục bông trắng gật gật đầu.

Ngay sau đó, ở trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cào một chút.

Hai móng vuốt nhỏ nắm lấy ngón tay cái của hắn, lắc lắc hai lần giống như đang làm nũng, đầu nhỏ nghiêng một cái dựa vào cánh tay hắn, làm ra một bộ dáng ngủ say như chết.

Lục Trăn: "Em muốn tôi đi ngủ?"

Tống Nghiên gật đầu, lại lắc đầu.

Ở trong lòng bàn tay hắn vẽ ra chữ "Một".

Lục Trăn nhìn cái từ này, ánh mắt chợt trở nên sâu thẳm.

Hắn thấp giọng: "Cùng nhau?"

Tống Nghiên dụi đầu vào ngực hắn cọ cọ, ngô, Lục Trăn thật thông minh nha.

Lục Trăn giơ tay nhấn công tắc đèn bàn, thư phòng trở nên tối đen.

Trong bóng đêm, thanh âm hắn càng thêm thấp, "Được."

Thành thực mà nói, đem nay Tống Nghiên có chút sợ hãi.

Co lại thành một cục nho nhỏ cuộn mình trong chăn, rõ ràng buồn ngủ cực kỳ, thế nhưng làm cách nào cũng không ngủ được.

Cậu sợ sau khi ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, thân thể của mình lại phát sinh biến hóa khiến người ta không thể tin tưởng được.

Biến thành con rắn? Thành con gián?

Cậu không dám nghĩ tiếp, quyết đoán từ trong chăn chui ra, đi vào thư phòng, mãnh liệt tỏ vẻ quyết tâm muốn cùng ngủ với Lục Trăn.

Quả nhiên, nằm ở bên cạnh Lục Trăn, tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm không ngừng của cậu chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Lục Trăn giờ phút này đã thay áo ngủ, xoay người, bàn tay to ấm áp đặt lên con mắt cậu: "Mau ngủ, đừng suy nghĩ vớ vẩn."

Cục bông trắng chớp chớp mắt, cũng trở mình, thân thể nhỏ nhắn tròn vo dịch vào bên cạnh Lục Trăn, cái bụng mềm mại gần như kề sát lồng ngực nóng bỏng của hắn.

Tiếng tim đập thình thịch vang lên bên tai Tống Nghiên.

Thong thả, hữu lực, khiến người an tâm.

Nghe tiếng tim đập của hắn, mí mắt Tống Nghiên bắt đầu khép dần khép dần, trước khi ngủ, cậu vươn móng vuốt nhỏ đầy lông, dùng đệm thịt nộn nộn vỗ vào ngực Lục Trăn.

Nửa đời sau của tôi liền nhờ vào anh, người bạn của tôi!

Trong trạng thái như bị thôi miên, cậu tựa hồ cảm giác lồng ngực Lục Trăn chấn động, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng nhẹ nhàng: "Ừm."

-

Sáng hôm sau, Tống Nghiên mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú được phóng đại, cậu nhìn chằm chằm vài giây, ánh mắt rơi xuống hàng mi đen dày của nam nhân trước mặt.

Sau đó, lông mi giật giật.

Lục Trăn mở mắt ra.

Hắn nhìn Tống Nghiên, ánh mắt dời xuống hai tấc, lại về tới chỗ cũ, mở miệng, thanh âm vừa tỉnh ngủ mang theo một chút khàn khàn: "Tống Nghiên."

Tống Nghiên cong mắt: "Ừm, dậy rồi?"

Nói xong, cậu sửng sốt nhìn chằm chằm Lục Trăn hai giây, sau đó, từ đồng tử của đối phương thấy một khuôn mặt mà mình vô cùng quen thuộc.

Tống Nghiên không thể tưởng tượng mà nâng nâng tay, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cánh tay thon dài của mình, lát sau, cậu hưng phấn kêu ra tiếng: "Lục Trăn, tôi tôi tôi, tôi biến trở về rồi! Tôi biến lại thành người rồi!"

Cậu vô cùng kích động, mạnh mẽ sốc chăn lên, ngồi dậy, lật người lại rồi quỳ trên giường: "Lục Trăn, anh nhìn tôi, anh nhìn tôi đi! Có phải tôi thật sự biến trở về rồi không!"

Lục Trăn không nói chuyện, chỉ là hô hấp tự nhiên có chút dồn dập, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu trở nên tối tăm và thâm sâu, hầu kết gợi cảm trượt lên trượt xuống.

Ánh mắt Tống Nghiên đột nhiên ngừng lại khi hắn bất ngờ ngước lên, lại theo tầm mắt của hắn thấy được thân thể trắng bóng của mình, còn có cái chăn đang quấn trên đùi, bắt đầu giống như giẻ rách mà rơi xuống rơi xuống......

Hiện tại cậu muốn biến thành chó có kịp không?

- ---------------------------------------------------------

Hôm nay ham chơi nên được có hai chương, ngày mai phấn đấu lên gấp đôi mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện