Lúc đầu mới bước vào Võ ca còn chưa kịp nhìn rõ ràng, lúc này sau khi bước ra khỏi thang máy nhìn kỹ hơn, mồ hôi lạnh trên đầu không nhịn được mà túa ra liên tục.

Cái người đứng ở giữa, không phải Nhậm giáo sư sao!

Nhậm giá sư của đại học Bắc Kinh nha!

...... Là cái loại mà học tra như hắn cũng nghe như sấm rầm bên tai.

Còn có cái người thắt cà vạt màu đỏ đứng bên cạnh, má ơi, một trong bốn vị công tử của Bắc Kinh nha!

Năm trước, ảnh hậu Dương Thư Lôi với hắn có scandal, những người hâm mộ cùng truyền thông còn đoán rằng ảnh hậu sắp gả vào hào môn rồi đó.

Đệt đệt đệt!

Còn có cái vị đứng ngoài cùng bên phải kia, không phải là CEO của ba website mua sắm hàng đầu trong nước sao??

Võ ca há hốc miệng, nhìn qua một nhóm người, càng nhìn lại càng kinh hãi.

Má ơi, những đại nhân vật này, ngày thường chỉ cần nhìn thấy một người thôi đã là tất cả may mắn, hôm nay là có chuyện gì đây?

Các đại nhân vật ở chỗ ông chủ mới tiến hành quan hệ hữu nghị sao??

Võ ca còn đang ngơ ngác, liền đi theo Tống Nghiên bị những đại nhân vật này vây quanh, vẻ mặt mờ mịt mà đi vào một gian phòng phía trong cùng.

Mới vừa đi vào, hắn theo bản năng liếc mắt đánh giá mọi thứ, nội tâm vô thức thì thầm.

Được lắm, điều này trông giống với bộ mặt Hoàng tổng hơn nè!

Khu vực làm việc bên ngoài đại khí xa hoa, còn có phòng tiếp khách tư nhân cùng phòng nghỉ.

Ở cái tòa nhà chói lọi tấc đất tấc vàng này, có vẻ đặc biệt xa xỉ.

Không chỉ có như thế, trên bàn còn để đầy cá loại...... Ách, đồ ăn vặt và trái cây.

Nhìn qua không giống như văn phòng, mà giống như một trung tâm nghỉ phép.

Võ ca còn đang mờ mịt phỏng đoán đây là văn phòng của vị đại nhân vật nào, liền nghe Hoàng tổng ôn nhu nói: "Khụ, Tống Nghiên, về sau nơi này chính là văn phòng của cậu."

Võ ca:!!!

Hắn ngẩng đầu, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía một nhóm Hoàng tổng ôn nhu: "A! Cái gì??"

Hoàng tổng trong một giây đổi thành gương mặt cao lãnh, nhìn về phía hắn, lạnh như băng nói: "Như thế nào? Có ý kiến gì?"

Võ ca vội vàng xua tay: "Không không không, ý của tôi là, Tống Nghiên là nghệ sĩ, văn phòng này của ngài, cậu ấy cũng không dùng được a!"

Hoàng tổng hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhíu mày: "Nghệ sĩ thì làm sao? Nghệ sĩ không cần về văn phòng hửm?"

Võ ca: "Một năm thì nghệ sĩ cũng không về công ty được mấy ngày hết, đây không phải là lãng phí sao!"

Hoàng tổng trừng đôi mắt hí: "Như thế nào mà không trở về được vài tiếng? Cậu có phải là cái lò than đen hay không? An bài công việc nhiều như vậy? Tôi nói cho cậu biết, đây là trái với pháp luật lao động!"

Võ ca: "......"

Võ ca chấn kinh rồi.

Hắn hành nghề nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe ông chủ đề cập đến việc vi phạm luật lao động.

Huống chi, đối với một nghệ sĩ đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp như Tống Nghiên, các ông chủ khác hận không thể quay cuồng cậu làm việc trong 365 ngày đâu!

Hoàng tổng phẫn nộ: "Nghỉ ngơi! Cần phải an bài cho cậu ấy nghỉ ngơi!"

Trong khoảng thời gian ngắn Võ ca có chút nghẹn lời.

Mấy vị đại nhân vật bên cạnh lại sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, mọi người ghé tai vào nhau thì thầm:

"Đúng đó! Thân thể đang phát triển như vậy, như thế nào có thể không nghỉ ngơi!"

"Đúng vậy, hẳn là nên nghỉ ngơi vào thứ hai với thứ năm."

"Tôi muốn nói nha, bây giờ không nên làm việc nhiều, đang trong giai đoạn lớn lên mà phải làm việc sao, cái này không phải là lao động trẻ em hở!"

Võ ca: "......"

EXM??? (Excuse me)

Các đại nhân vật thảo luận đến vấn đề này, hoàn toàn không có bộ dáng muốn dừng lại.

"Tôi cảm thấy cái hợp đồng này của Hoàng tổng cần phải lại sửa một chút, giảm bớt lượng công việc, tăng thêm bữa ăn một chút."

"Đúng vậy, quá gầy rồi! Chậc chậc......"

Hoàng tổng liên tục nói phải: "Như vậy đi, hợp đồng viết rõ ràng, lên một cân thưởng mười vạn!"

Võ ca: "?????"

Trên đỉnh đầu của hắn hiện ra một đống dấu chấm hỏi, bất quá có bao nhiêu ánh mắt đang chăm chú nhìn vào hắn, hắn trầm mặc chỉ trong chốc lát, ngay sau đó rất có tầm nhìn mà gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Hoàng tổng nói rất có đạo lý."

Cuối cùng, hợp đồng sau nhiều lần sửa chữa bổ sung, rốt cuộc bản cuối cùng cũng đã được xác định.

Bản sửa đổi không giới hạn các phần sau: Nghệ sĩ cố gắng ngủ đủ giấc chín tiếng một ngày, dinh dưỡng của nghệ sĩ phải cân đối toàn diện, nghệ sĩ phải được chi trả cho việc ăn uống nghỉ ngơi, không có online, nghệ sĩ mỗi năm hai lần được thưởng cho việc di du lịch, nghệ sĩ......

Võ ca chết lặng khi nhìn vào bản hợp đồng hoàn chỉnh, hắn yên lặng dẫn Tống Nghiên ký xong hợp đồng, do dự nửa ngày, rốt cuộc lấy hết can đảm, xoa xoa tay nói: "Hoàng tổng, công ty mình còn tuyển nghệ sĩ không? Giống như tôi này, ngài xem được không?"

Hoàng tổng: "......" Cút.

......

Hoàn thành thuận lợi việc ký kết hợp đồng, nhưng trên đường trở về Bình Thành lại gặp một ít phiền toái.

Hai ngày nay ở Bình Thành đều đang mưa, bởi vì nguyên nhân thời tiết, Tống Nghiên phải ở lại sân bay mấy tiếng đồng hồ trước khi lên máy bay về Bình Thành.

Lục Trăn bên kia gửi một tin nhắn WeChat: 【 tôi chờ em ở sân bay. 】

Tống Nghiên vui vẻ cong cong môi: 【 wow, hôm nay không bận sao? Như thế nào lại tới đón tôi nha! 】

Qua hai giây, khung thoại nhiều thêm một hàng chữ: 【 về sau đều sẽ đón em 】

Tống Nghiên thấp đầu nhìn hàng chữ này, ánh mắt cong cong tỏa sáng lấp lánh, hận không thể nhanh một chút bay cái vèo về Bình Thành.

Cậu gấp không chờ nổi mà ngẩng đầu, rướn cổ nhìn cảnh vật xung quanh, thất vọng thầm nói: "Khi nào mới cất cánh chứ."

Võ ca trầm mặc một lát: "...... Nếu như anh nhớ không lầm, những lời này cậu đã hỏi ba lần."

Tống Nghiên: "QAQ"

Võ ca càng nghĩ càng thấy không thích hợp, hắn nhìn Tống Nghiên: "Cậu không phải là dang yêu đi? Có bạn gái?"

Tống Nghiên lắc lắc đầu: "Không có a."

Võ ca tiến lại gần hơn: "Còn bạn trai thì sao?"

Tống Nghiên sửng người, không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt cọ cọ một chút rồi đỏ bừng.

Cậu tăng âm lượng: "Không có!"

Võ ca che lỗ tai lại: "Hầy, không có thì không có, cậu lớn tiếng như vậy làm gì? Tuy rằng nói chung là idol không thể yêu đương, nhưng mà, công ty đối với hướng đi của cậu......"

Hắn dừng lại.

Công ty đối với hướng đi của cậu ấy?

Thành thật mà nói, hắn cũng không biết công ty đối với hướng đi của Tống Nghiên là gì.

Vì thế thay đổi phương thức, tiếp tục nói: "Nhưng mà, bên phía công ty không yêu cầu phương diện này, trên hợp đồng cũng hoàn toàn không nhắc tới, nếu có tình huống nào phát sinh, nhớ rõ nói trước với anh một tiếng là được."

Tống Nghiên ừ ừ hai tiếng, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Võ ca thập phần thấu tình đạt lý mà bổ sung: "Bạn trai bạn gái đều được nha."

Tống Nghiên: "......"

......

Sau khi gặp Lục Trăn ở sân bay, hai người cùng nhau lên xe về nhà, vốn dĩ cơn mưa còn nhỏ, dần dần lại có xu thế nặng hạt hơn.

Bên ngoài là cơn mưa to liên miên không dứt, lạnh giá khiến người ta run cầm cập, trong phòng lại ấm áp dào dạt.

Trong TV đang phát dự báo thời tiết.

"Khí hậu của thành phố gần đây rất khác thường, dự đoán sau hai ngày nữa sẽ nghênh đón đợt mưa to hiếm gặp trong suốt 59 năm qua, trong lúc mưa to có thể phát sinh các thảm họa địa chất như sụp đổ và sạt lở đất, mong người dân chú ý an toàn. Để đối phó với hiện tượng thời tiết bất thường này, các chuyên gia khí tượng có nhiều suy đoán khác nhau......"

Tống Nghiên mặc một chiếc áo thun tay dài, ôm đầu gối ngồi trên sô pha, cầm lấy remote TV, say sưa ngon lành nhìn lên.

Lục Trăn bưng chén trà gừng đưa tới trước mặt cậu.

Tống Nghiên bưng chén nhỏ lên, đang muốn uống, đột nhiên dừng lại: "Còn anh thì sao?"

"Trong bếp."

Tống Nghiên chạy nhanh đẩy hắn: "Vậy anh mau đi uống đi!"

Nhìn Lục Trăn vào nhà bếp, Tống Nghiên mới vừa lòng mà uống ngụm trà gừng, vừa ngọt vừa cay, lại rất ấm, từ khoang miệng vẫn luôn kéo dài đến dạ dày.

Cậu không khỏi cảm thán, hiện tại Lục Trăn càng ngày càng...... Đức hạnh nha!

Cái lúc mới vừa biết nhau ấy, ngay cả món lẩu mà hắn cũng không tự mình làm được mà.

Đâu như hiện tại, bánh mì nướng, làm mì sợi, pha trà gừng đều ổn cả, mấy ngày nay thậm chí còn học nấu hai món ăn tại nhà.

...... Còn rất thơm.

Tống Nghiên uống xong trà gừng, nhanh chóng buông chén nhỏ, ngồi xếp bằng trên sô pha.

Cậu còn chuyện quan trọng cần phải làm nè!

Lục Trăn một lần nữa bước ra khỏi nhà bếp, liền thấy một cái chén không đặt tên bàn, trà gừng bị Tống Nghiên uống sạch sành sanh.

Hắn liếc nhìn, trong mắt lộ ra một tia cười nhàn nhạt.

Ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Nghiên ngoan ngoãn xếp bằng, gắt gao nhắm mắt lại, hai ngón tay đặt ở vị trí Thái Dương trong ba giây, lại ở giữa không trung khoa tay múa chân tạo hình thù gì đó.

Qua một lát, mở to mắt, chuyên tâm nhìn vào TV, lại tiếp tục nhắm mắt khoa tay múa chân.

Lục Trăn có chút khó hiểu.

Hắn nhìn Tống Nghiên đang hăng hái mua may quay cuồng, lại đem tầm mắt chuyển dời lên TV.

Vừa vặn nhìn thấy một cô gái mặc trang phục cổ trang cũng làm động tác tương tự.

Lục Trăn nhìn chằm chằm, không tìm ra nguyên cơ gì, mở miệng hỏi: "Đang làm gì?"

Tống Nghiên không để ý đến hắn, nghiêm túc thực hiện động tác khoa tay múa chân xong mới mở mắt ra, nghiêm trang nói: "Học yêu thuật."

Lục Trăn im lặng một giây, quay đầu lại lần nữa nhìn về phía TV.

Trên màn hình vừa vặn hiện ra mấy cái chữ to —— Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ.

Lục Trăn: "......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện