Tống Nghiên chấn kinh thiệt là lâu rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.

Cậu nhanh chóng lui lại hai bước, hoảng sợ: "...... Không phải nam nhân nào tôi cũng thích! Tôi không thích anh!"

La Hải hoàn toàn...... Không nghe rõ.

Trên thực tế, hắn quá kích động.

Hắn là một con yêu có một tật xấu, mỗi lần kích động đều nói lảm nhảm, trước đây cái tật xấu này hoàn toàn không có vấn đề gì, bởi vì từ lúc thành tinh tới nay, cảm xúc của hắn vẫn luôn rất ổn định, kích động gì đó căn bản không tồn tại.

Mãi đến khi hai ngày trước, điện hạ bỏ phiếu cho hắn.

Điện hạ! Thế nhưng! Bỏ phiếu! Cho hắn!!!

La Hải cảm thấy mình đã tiêu hết vận khí cả đời kể từ khi thành tinh đến nay, nếu không thì sao lại may mắn như vậy chứ ô ô......

Không bao lâu sau, điện thoại của hắn liền bị đám bạn thân mừng như điên làm cho nổ tung!

Mọi người sôi nổi nói năng lộn xộn giúp hắn bày mưu tính kế, La Hải cầm theo một quyển sổ, đem tất cả các điều ghi lại từ trên xuống dưới, suốt đêm ngâm nga cho tới mức hai quầng thâm thiệt lớn xuất hiện trên mắt, rốt cuộc cũng thuộc lòng đến mươi mười.

Cái gì nên ôn nhu hiền huệ, cái gì nên phân ưu cho điện hạ, còn nên phụ trách không khiến cho bầu không khí trở nên tẻ nhạt......

Vì thế, vốn dĩ hắn đã lảm nhảm rồi, lại càng lảm nhảm hơn.

Trên mặt mang theo nụ cười tự tin, nhưng kỳ thật đang ngâm nga bản nháp mà hắn đã chuẩn bị kỹ càng, "Công việc hiện tại của tôi là vận động viên trượt ván, nếu điện hạ không thích, tôi bất cứ lúc nào......"

Tống Nghiên: "......"

Cậu đỡ trán, rốt cuộc nhịn không được phóng to âm lượng: "Anh rốt cuộc có nghe tôi nói cái gì hay không?"

La Hải: "Hả?"

Tống Nghiên nhìn hắn với khuôn mặt nhỏ hắn,: "Tôi là nói, tôi không thích anh."

La Hải cứng họng.

Cái gì? Điện hạ...... Có bạn trai??

Răng rắc.

Hắn phảng phất nghe thấy trái tim mình chính thức vỡ vụn.

Người đàn ông uy vũ hùng tráng trước mặt lập tức nháy mắt đỏ lên, thoạt nhìn giống như sắp khóc, nhưng Tống Nghiên vẫn từng câu từng chữ tiếp tục nói: "Tôi có bạn trai rồi."

Nói xong mặc kệ hắn khóc hay không khóc, giống như chích một cây kim vào người hắn, cậu đứng lên và nói: "Cái kia, anh nghe rõ rồi đi? Tôi đi đây."

Vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghe giọng nói run rẩy thô ráp của người đàn ông: "Điện hạ......"

Tống Nghiên quay đầu: "Còn có chuyện gì sao?"

Người đàn ông dũng mãnh La Hải lau nước mắt, ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, da mặt dày đưa tới trước mặt hắn một thẻ sách tinh tế: "Điện hạ có thể ký tên cho tôi được không, hắc hắc?"

Tống Nghiên: "......"

Bởi vì thành công lấy được chữ ký của Yêu Vương, La Hải một giây trước còn tan nát cõi lòng như muốn chết đi, một giây sau lập tức sôi máu sống lại, nội tâm giống như một con gà gáy lên hết cỡ.

A a a a a!!!!

Đây chính là vương tự tay viết ký tên nha!!

Đáng giá đáng giá! Lần này quá đáng giá!

Được ở chung với vương nửa tiếng đồng hồ, nói nói với nhau rất nhiều câu nói, cuối cùng còn được vương ký tên nữa!

Này mẹ nó nếu như truyền ra ngoài, có con yêu nào không hâm mộ chứ?

...... Còn chuyện không được tuyển Vương phi, việc đó không nằm trong dự liệu của hắn?

Hắn sao mà xứng được chứ!!

Tuy rằng nội tâm kích động muốn khóc, nhưng La Hải vẫn miễn cưỡng duy trì phong độ của một vận động viên, thật cẩn thận tiếp nhận chữ ký quý giá, đôi tay yêu thích không buông mà sờ soạng, sau đó thận trọng kẹp nó vào quyển sách mà hắn mang theo bên người.

Tống Nghiên vô tình nhìn thấy tiêu đề quyển sách —— da mặt đủ dày, cuộc sống không lo.

"......"

Tống Nghiên cầm điện thoại lên, sau khi chào tạm biệt La Hải liền vội vàng ra khỏi nhà ăn.

Cậu còn phải nhanh chóng nói chuyện bạn trai này với Hùng lão và mấy con yêu kia.

Còn có, nói với bọn hắn từ nay về sau không được nói tới chuyện tuyển phi nữa.

Nếu như làm điều này một lần nữa, cậu khẳng định sẽ tức giận.

Nghĩ như vậy, bước chân càng nhanh hơn, mới vừa bước đến trước cửa thang máy, cổ tay liền bị một lực mạnh mẽ túm chặt, kéo cậu vào thang máy.

Tống Nghiên theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng lại ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt quen thuộc.

Ngẩng đầu lên đối diện với một đôi mắt đen kịt.

Lục Trăn kéo kéo môi, thanh âm lành lạnh: "Đi công tác?"

Tống Nghiên: "......"

Cậu đang muốn giải thích, thang máy đinh một tiếng mở ra, nam nhân bên cạnh liếc cậu một cái, bàn tay bất giác buông ra, nhấc chân sải bước về phía ngoài.

......

Dọc theo đường đi, Lục Trăn đều trầm mặt, căn bản không cho Tống Nghiên cơ hội mở miệng giải thích.

Về đến nhà, mở cửa, đổi giày.

Tống Nghiên đi theo hắn phía sau, sốt ruột: "Lục Trăn."

Nam nhân cứ thẳng tắp, không rên một tiếng mà đi về phía thư phòng.

Tống Nghiên càng lo lắng hơn: "Lục Trăn Lục Trăn!"

Giọng nói tăng cao một chút, âm cuối có chút nhu nhu, mềm như bông mà lướt qua đầu quả tim của nam nhân.

Bước chân Lục Trăn hơi dừng lại, trong đầu lại nhớ tới những hình ảnh không lâu trước đây.

Hắn đứng tại cửa nhà ăn, tầm mắt xuyên qua cửa kính trong suốt, thẳng tắp rơi xuống trên người thiếu niên cách đó không xa.

Thiếu niên đưa lưng về phía hắn, Lục Trăn chỉ có thể nhìn thấy một tấm lưng đơn bạc mảnh khảnh, một đoạn gáy ngắn trắng như tuyết, một người đàn ông xa lạ đang khom lưng thì thầm vào tai cậu.

Hai người dựa vào nhau rất gần.

Khoảng cách chưa đến mười cm.

......

Ngón tay Lục Trăn hơi co lại, gân cốt trên mu bàn tay do hơi dùng sức mà thoáng trắng bệch.

Hắn mím môi, xoay người, đi tới hai bước trước mặt thiếu niên.

Rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm cậu: "Giải thích đúng không? Được, anh nghe."

"Em thật sự không biết, em lúc đó cũng rất sợ hãi......" Thấy Lục Trăn chịu nghe cậu giải thích, Tống Nghiên nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thành thật em mọi chuyện nói qua một lần.

Nói xong, thật lâu sau cũng không thấy nam nhân đáp lời, Tống Nghiên lén lút giương mắt, trộm liếc nhìn hắn.

Sống lưng Lục Trăn vẫn thẳng tắp, như cũ từ trên cao nhìn xuống cậu, một lát sau trầm giọng mở miệng: "Tên đó chạm vào em chỗ nào."

Tống Nghiên lắc đầu như trống bỏi: "Không có không có! Chỗ nào cũng chưa chạm vào!"

Nói xong rồi hình như nghĩ tới cái gì, rối rắm một lát, thật cẩn thận vươn một đầu ngón tay, "Lúc nhận đồ uống vô tình chạm vào đầu ngón tay...... Có tính không?"

Khuôn mặt Lục Trăn không có gì biểu tình, nhưng mà ánh mắt lại trầm thấp đến lợi hại.

Hắn rũ mắt.

Những ngón tay trước mặt trắng như tuyết, móng tay mượt mà chỉnh tề, phiếm màu hồng phấn khỏe mạnh, xuống chút nữa là một đoạn cổ tay tinh tế, với một xương tròn mảnh khảnh hơi nhô ra ở giữa.

Lục Trăn đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, đem người ném lên sô pha, hai bước đi tới đó, chân trái khụy xuống cong đầu gối, cả người đè cậu xuống.

Lại lần nữa túm lấy cổ tay của cậu, cúi đầu, một trận hôn môi nhỏ vụn rơi xuống những đầu ngón tay trắng sáng.

Cánh môi nhạt màu hơi hơi vân vê, hắn di chuyển qua những đầu ngón tay, mở miệng nhẹ nhàng cắn xuống một cái.

Mãi đến khi hoàn toàn lưu lại dấu vết của mình, nam nhân mới nâng mắt nhìn lên, thấp giọng hỏi: "Còn chỗ nào nữa?"

Cơ thể Tống Nghiên hơi run rẩy, nỗ lực ngoan ngoãn nhớ lại, thanh âm cũng run rẩy nói: "...... Cổ tay trái, hình như cũng từng chạm vào."

Lại tiếp tục một vết cắn vừa ngứa vừa đau.

Tống Nghiên da mỏng, lại tiếp tục gây sức ép, một vài chỗ bị nhiễm đỏ lên, ngay cả đôi mắt xinh dẹp cũng nhiễm chút màu đỏ, mềm mại hãm vào sô pha, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn.

Khiến người ta vừa yêu vừa thương, lại nhịn không được muốn hung hăng khi dễ.

Thanh âm Lục Trăn hơi khàn: "Còn chỗ nào nữa?"

Tống Nghiên nhỏ giọng: "Không có."

Nam nhân liếc cậu một cái, cúi người.

Tống Nghiên kêu một tiếng, ngẩng đầu lên, hơi thở phập phồng: "Chỗ cổ này, không có...... Đụng tới......"

Lục Trăn túm chặt lấy cổ tay lộn xộn của cậu, kéo cao lên đỉnh đầu, khảm trên ghế sô pha mềm mại: "Tôi biết."

"Nha, này, nơi này cũng không có......"

"Ừm."

"......"

Sợ nếu cứ tiếp tục khi dễ cậu sẽ không ngừng lại được, Lục Trăn rốt cuộc cũng chưa đã thèm mà ngẩng đầu, thong thả ung dung sửa sang quần áo trên người thiếu bị hắn lộng loạn, "Lần sau nhớ rõ, nói em có bạn trai."

Tống Nghiên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng vâng, em sẽ nói."

"Hơn nữa, sẽ không có lần sau." Cậu duỗi tay, hai cái cánh tay gác lên bả vai nam nhân, chậm rãi bò lên trên, trong ánh mắt cong cong giấu đi ý cười, "Em sẽ nói rõ ràng với tất cả mọi người, em có bạn trai rồi, gọi là Lục Trăn. Rất đẹp trai nha, em rất thích anh ấy."

Tống Nghiên dừng lại, ngón tay mơn trớn từng tấc từng tấc đường nét quai hàm của nam nhân: "Chỉ thích anh ấy thôi."

Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, âm cuối tựa như một cái móc câu muốn đoạt mạng người.

Hô hấp nam nhân đình trệ.

Một lát sau, nam nhân cười một cái, một tiếng "ừ" nhẹ nhàng từ mũi tràn ra.

Trầm thấp, mang theo sung sướng rõ ràng.

Sau đó nâng cổ tay lên, bắt lấy mấy ngón tay của Tống Nghiên nhân cơ hội mà làm loạn, thanh âm đã khan đến mức không điều chỉnh được: "Cẩn thận một chút, xảy ra chuyện thì em đừng có khóc."

Gương mặt Tống Nghiên nhanh chóng nhiễm một tầng ửng đỏ, ngay cả lỗ tai cũng đỏ như rỉ máu.

Cậu cảm thấy xấu hổ rũ mắt xuống, qua vài giây mới giương mắt lên, tròng mắt sương mù mênh mông nhút nhát sợ sệt nhìn Lục Trăn.

Rồi sau đó lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: "Sẽ không khóc."

Bàn tay to đang nắm lấy những ngón tay cậu liền siết chặt.

......

Cuối cùng, Tống Nghiên không chỉ khóc mà còn khóc rất nhiều lần......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện