Phiên ngoại 2
Sau khi Lục Trăn đem cây kem của hắn cho cậu, Tống Nghiên vẫn là quyết định tha thứ cho hắn.
Sau khi hai người vui vẻ ăn kem với nhau, cậu lại dẫn Lục Trăn bắt đầu đánh dấu vào những việc phải làm khi yêu nhau.
Xem một bộ phim, chơi một lần trò chạy trốn khỏi mật thất, tham quan một lần trung tâm mua sắm, mua một bộ đồ người yêu...
Trong cái lạnh của ban đêm, mặc trên người bộ đồ tình nhân, tay nắm tay dọc theo bờ sông chậm rãi trở về nhà.
...
Tống Nghiên cảm thấy thật ý nghĩa khi có một ngày Valentine như hôm nay.
Đã hoàn thành được rất nhiều việc phải làm rồi đấy nhá.
Cậu hài lòng đánh thật nhiều dấu tích vào cuốn ghi chú, sau đó ánh mắt dừng lại một chút trên hàng chữ.
—— điều thứ 9, mang nhẫn đôi tình nhân.
Cặp mắt Tống Nghiên chuyển động láo liên, quyết định thừa dịp vào ban đêm lúc Lục Trăn đang ngủ nhất định phải đo kích thước ngón tay của hắn, bằng cách này là có thể kiểm tra lại rồi.
Cậu làm ổ trên sô pha lý đắc ý mà nghĩ, con mắt đã sắp cong thành một vầng trăng lưỡi liềm tinh tế, nghĩ mà xem, tình yêu là phải được sắp xếp tốt như vậy chứ, nhưng Lục Trăn thì sao?
Anh ấy thậm chí còn nghĩ đến việc ăn vụng kem của cậu nữa chứ.
Lục Trăn:?
Lục Trăn từ trong nhà bếp đi ra, thấy Tống Nghiên đang làm ổ trên sô pha, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy vẻ xoắn xuýt.
Hắn giơ giơ chiếc đĩa nhỏ trong tay, đi tới đặt nó trên bàn trước mặt thiếu niên, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu, cặp chân dài nhàn nhã bắt chéo lên, còn rất có lòng thanh thản mà cầm quyển sách, dựa vào ghế sa lon, chậm rãi xem sách.
Nhìn qua thì có vẻ rất thản nhiên thoải mái, nhưng dư quang ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người thiếu niên bên cạnh.
Nhìn cậu nâng cằm phát một chút ngốc, rồi lại đổi tay tiếp tục nâng cằm, sau đó là giống như ngửi thấy mùi vị gì, khịt khịt mũi, quyết đoán dời tâm mắt lên chiếc đĩa nhỏ phía trước mặt, tiếp theo chớp mắt một cái, hai con mắt liền phát sáng lên, âm thanh cũng tràn đầy vẻ vui mừng: "Bánh gato dâu tây!"
Biểu cảm của Lục Trăn không thay đổi, nhàn nhạt nhìn vào trang sách hơi ố vàng "ừ" một tiếng, khóe môi bị trang sách ngăn trở lại không tự chủ mà cong cong.
Tống Nghiên bây giờ còn xoắn xuýt gì tới việc ăn vụng kem nữa chứ, yêu đương thì phải làm gì, lấy thước đo sao... Trong đầu cậu hiện giờ chỉ có bánh gato dâu tay thơm ngon mà thôi.
Bánh gato dâu tây do Lục Trăn làm đó!
Cậu nhanh chóng cầm chiếc đĩa lên, nhìn miếng bánh gato tinh xảo chỉ cỡ một bàn tay liền không nỡ ăn nó, nhìn thật lâu mới cầm chiếc muỗng nhỏ múc lên nửa quả dâu tây.
Dâu tây có màu đỏ tươi, bên ngoài dược phủ một lớp kem mềm ngọt, đưa vào trong miệng liền tràn đầy vị hương thơm ngọt ngào.
Tống Nghiên thoả mãn nheo mắt lại, không thể chờ đợi để múc tiếp một muỗng bánh kem, vô cùng chân thành mà khen ngợi: "Ăn thật ngon!"
Cậu phải đem chiếc bánh gato này ăn sạch sành sanh mới được.
Tống Nghiên cũng không ngẩng đầu lên, một muỗng lại một muỗng, khuôn mặt nhỏ gần như muốn chôn trong cái đĩa, Lục Trăn bất đắc dĩ đem quyển sách dời qua một bên, "Ăn chậm thôi."
"Ừ." Tống Nghiên liền vội vàng gật đầu, nhìn thấy chiếc bánh gato càng ngày cảng nhỏ lại, đang chuẩn bị hỏi xem có còn hay không, cúi đầu xuống lại kinh ngạc "Ồ" một tiếng.
Trong tầm mắt là chiếc bánh gato mà cậu đang ăn dang dở, chiếc muỗng múc bên trái cái bánh lộ ra một hình bán nguyệt được giấu trong bọc nhựa trong suốt, bao phủ trên đĩa và một chiếc nhẫn bạc bên trong, trong ánh sáng hơi vàng lộ ra một mạt lung linh.
Tống Nghiên mở to mắt, nhìn chăm chú trong hai giây, rồi cậu ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh: "Lục Trăn, cái này —— "
Lời còn chưa nói hết, liền bị chiếc nhẫn bạc trên ngón tay áp út bên phải hấp dẫn sự chú ý.
Đơn giản, không phô trương, kiểu dáng giống y như đúc với chiếc nhẫn bên trong chiếc bánh kem kia, chỉ là kích thước trông lớn hơn một vòng, nằm giữa đốt ngón tay rõ ràng của nam nhân, cao quý lại xinh đẹp.
Trái tim Tống Nghiên rạo rực đập thình thịch, cậu ngẩng đầu mong đợi nhìn về phía Lục Trăn: "Là đưa cho em sao?"
Người nọ không đáp lời, chỉ cười nhàn nhạt để quyển sách xuống, đưa tay mở ra lấy chiếc nhẫn bạc bên trong, một cái tay khác thoải mái bắt được cổ tay trắng gầy trước mặt, "Ừm."
Tống Nghiên cúi đầu, nhìn thật cẩn thận.
Mặt trước của chiếc nhẫn vô cùng bình thường, bên trong lại khắc một phiên bản chibi của động vật nhỏ.
Đôi tai thật dài, cái bụng tròn vo.
Đôi mắt cong cong híp lại thành một cái khe, chiếc đuôi tuyết mềm mại xõa tung vểnh lên bầu trời...
Nè, cái này không phải là cậu sao!
Tống Nghiên có chút xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn nhiều một chút, càng nhìn càng thích, bên cạnh quả bóng trắng là một trái tim nho nhỏ, bên cạnh có khắc ba chữ cái tiếng Anh ——Lục.
Cặp mắt Tống Nghiên sáng lên: "Trên chiếc nhẫn của anh cũng có tên của em sao?"
Lục Trăn cười gật đầu: "Thích không?"
Cặp mắt Tống Nghiên cong cong, nhìn qua càng giống với con mắt của quả bóng trắng nhỏ trên đó: "Dạ, thích."
Lục Trăn im lặng một chút, mỉm cười: "Vậy em còn nắm chặt nấm đấm làm gì?"
"Hả?"
Tống Nghiên nhìn Lục Trăn đang cầm nhẫn, lại liếc mắt nhìn mình đang nắm thật chặt quả đấm nhỏ: "..."
Đây không phải là do sốt sắng sao!
Cậu nhanh chóng mở bàn tay ra, để chứng tỏ rằng cậu thật sự thích nó còn đem ngón áp út hướng về phía Lục Trăn, ra hiệu cho hắn nhanh chóng hãy đeo nó cho cậu đi.
Lục Trăn không để ý cậu giục, chỉ nhì chằm chằm cào bàn tay cậu một cách nghiêm túc, từng chút đem chiếc nhẫn bạc đeo vào ngón áp út của bàn tay phải, sau khi xong xuôi, ánh mắt lại nhìn ngón tay đó trong mấy giây, cười nhạt nói: "Vừa vặn."
Tống Nghiên đắc ý nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, lại nhìn Lục Trăn, vô cùng thoả mãn.
Đột nhiên nhớ tới vấn đề gì: "Lục Trăn, có phải anh thừa dịp lúc em đang ngủ thì đo kích cỡ ngón tay em không?"
Lục Trăn nhíu mày, xoay xoay cổ tay, các ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua khe hở ngón tay của Tống Nghiên, hai chiếc nhẫn bạc gần như chạm vào nhau: "Còn cần đo sao?"
Tống Nghiên: "..."
Không cần thiết sao?
Lục Trăn đưa tay ra cầm lấy điện thoại của Tống Nghiên trượt lên trước mặt cậu, ngón tay hơi cong gõ nhẹ lên mu bàn tay cậu một chút.
Tống Nghiên không hiểu ra làm sao: "Cái gì?"
Lục Trăn gõ gõ điện thoại di động, nhắc nhở cậu: "Điều thứ chín, đánh dấu đi."
Khuôn mặt Tống Nghiên đỏ bừng: "Anh, anh nhìn trộm ghi chú của em! Anh thật là không biết xấu hổ!"
Lục Trăn không biết xấu hổ: "...?"
"Em có chắc là em đã không cho tôi nhìn không?"
Tống Nghiên: "..." Không!
Nhìn thấy chóp tai của Tống Nghiên đã phiếm hồng, Lục Trăn không muốn trêu chọc cậu nữa, mỉm cười kéo cậu vào trong lồng ngực, ghé vào bên tai: "Được được được, là tôi nhìn trộm, tôi không biết xấu hổ."
Tống Nghiên cuối cùng cũng cảm thấy mặt mình bớt nóng hơn, đột nhiên cảm giác được một bàn tay thò vào cơ thể, thân thể cậu cứng đờ: "Anh đang làm gì đó?"
Lục Trăn nhỏ giọng thú nhận: "Tôi không biết xấu hổ mà."
Tống Nghiên:?
Chỉ có điều không đợi Lục Trăn không biết xấu hổ xong, tiếng chuông báo thức liền vang lên.
Tống Nghiên ban đầu bị hắn làm cho choáng váng, nghe được chuông báo vang lên, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, "Em muốn phát trực tiếp!"
Hôm nay cậu đã hẹn với fans thời gian phát sóng trực tiếp, một giây cũng không thể tới trễ.
Một phút sau, Lục Trăn nhìn thấy Tống Nghiên đã mặc quần áo tử tế, ngoan ngoãn ngồi ở trước máy vi tính, khuôn mặt hắn bỗng chốc đen như đáy nồi.
Dục cầu bất mãn. jpg
...
Khoảng thời gian này tu vi của Tống Nghiên ngày càng tiến bộ, vì muốn tạo phúc cho phần lớn đồng bào Yêu tộc, cậu gần như ba ngày sẽ phát sóng trực tiếp một lần, đáng lẽ ra là phải làm vào ngày mai, nhưng hôm nay là Valentine mà, phải cho mọi người một phúc lợi đặc biệt chứ.
Các fan từ rất sớm đã ngồi xổm trong phòng livestream, chờ idol phát trực tiếp vào ngày Valentine, Phương Phương cùng nhóm chị em ở công ty đã hẹn hò trở về, trên đường về thì hơi kẹt xe một chút, về đến nhà thì đã gần tám giờ.
Vô cùng gấp gáp chạy về hướng thư phòng, mới vừa đến cửa liền đột ngột dừng lại.
Trong thư phòng, ngồi bốn người, mẹ của cô, em họ của cô, bà nội của cô, ba của cô.
Bốn người đồng loạt dõi nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, khi Phương Phương về nhà, mẹ của cô còn nhíu chặt lông mày: "Làm cái gì mà tới bây giờ mới trở về? Suýt chút nữa là bỏ lỡ phát trực tiếp của Nghiên Nghiên rồi đó!"
Phương Phương: "..." Hello? Rốt cuộc ai mới là người theo đuổi thần tượng đây?
Cô đang muốn mở miệng nói chuyện thì phòng livestream của Tống Nghiên đã phát ra.
Trên màn hình, một thiếu niên mặc áo len màu vàng kem ngoan ngoãn ngồi trước ống kính, cậu điều chỉnh góc độ một chút rồi nhìn vào ống kính cười híp mắt: "Chúc mọi người buổi tối tốt lành."
Phương Phương: A a a a a phải xem thật kỹ!
Cô đang muốn há to miệng rít gào, lại nghe thanh âm của Lưu nữ sĩ: "A a a a a thật là ngoan! Thật là đẹp trai quá!"
Phương Phương: "..."
Ngay sau đó bà nội cô chỉ vào màn hình: "Đây chính là đứa nhỏ đã đi mua thức ăn với con đó sao?"
Lưu nữ sĩ gật đầu: "Đúng đúng đúng, gọi là Tống —— "
Bà nội: "Mẹ biết mà, gọi là Tống Nghiên."
Lưu nữ sĩ sững sờ: "Mẹ ngay cả cái này cũng biết sao?"
Bà nội không vui mà liếc mắt một cái: "Sao mà mẹ không biết được? Cái vụ bình chọn năm ngoái gì đó, mẹ còn bỏ phiếu cho đứa nhỏ đó mà!"
Không chỉ có bà bỏ phiếu thôi đâu, toàn bộ thành viên trong vũ đoàn tà dương của bà cũng bỏ phiếu đó.
Lưu nữ sĩ nhất thời nổi lòng tôn kính, bà đem trái cây đã gọt sẵn đẩy tới trước mặt bà nội Phương Phương: "Mẹ, ngài ăn trái cây đi."
Sau đó trong buổi phát sóng trực tiếp, hai người đã có một cuộc trao đổi thân mật về giá trị nhan sắc và sự thân thiện của Tống Nghiên.
"Ôi mẹ xem đi, đứa nhỏ này có phải lớn lên quá dẹp trai rồi hay không?"
"Chứ còn gì nữa, mẹ sống nhiều năm như vậy rồi còn chưa thấy ai đẹp trai hơn đứa nhỏ đó đâu."
"Mẹ à con nói cho ngài nghe, không chỉ đẹp trai thôi đâu, tính cách cũng tốt, Lão Tăng nhà bên cạnh mẹ biết không, tay của ông ấy không thể xách đồ, rất nhiều lần đều là do Tiểu Tống giúp hắn xách lên đó."
"Thế à? Đứa nhỏ này thực quá tốt rồi."
"..."
Hai người càng tán gẫu càng ngày càng hăng say, cái nhìn lẫn nhau thực sự chưa bao giờ hợp mắt như thế.
Em họ của Phương Phương yên lặng rút ra khỏi cuộc nói chuyện, đi đến bên cạnh Phương Phương, nhỏ giọng: "Nè chị, mẹ với bà nội của chị từ khi nào mà quan hệ tốt như vậy chứ?"
Sau khi trầm ngâm một lát: "Hình như mới vừa tức thì thôi."
Cô em họ: "... Minh tinh này, theo đuổi cũng quá giá trị nha."
Phương Phương cũng cảm thấy như vậy: "Đúng vậy! Còn có thể thúc đẩy sự hòa thuận trong gia đình nữa, bé con đúng thật là thần tiên idol mà! À đúng rồi, sao đột nhiên em lại tới nhà chị thế?"
Cô em họ: "Khụ, thực không dám giấu giếm, gần đây em cũng là fan, khụ, Nghiên Nghiên."
Phương Phương trợn tròn mắt, một biểu tình như thấy quỷ: "Hả?"
Đứa em họ này của cô, một mực chỉ hâm mộ cá người mẫu ở châu Âu với châu Mỹ, đối với những cô gái như cô theo đuổi idol trong nước vẫn luôn khịt mũi con thường, hai chị em trước đó đã vì chuyện này mà cãi nhau không ít, nhưng bây giờ... Hãy nhìn xem cô mới nghe được cái gì đây!
Là fans của Nghiên Nghiên?
Phương Phương khó mà tin nổi: "Em bị đoạt xá rồi sao?"
Cô em họ: "..."
Cô vội ho một tiếng, yên lặng đem điện thoại đưa cho Phương Phương, trên đó là ảnh chụp màn hình weibo của hai người mẫu nước ngoài.
Một người nói rằng trong lúc sinh thời nhất định phải học giỏi tiếng Trung, sau đó sẽ chạy đến Trung Quốc để được gặp idol của mình là Tống Nghiên, một người khác thì viết một bài văn thật dài biểu đạt sự điên cuồng si mê đối với Tống Nghiên, khẩn cầu Thượng đế có thể được một lần hôn ngón chân của Tống Nghiên...
Cô em họ chỉ chỉ vào hai tấm hình: "Đây chính là cuộc sống của em, là đầu tường duy nhất của em đó."
Idol của của hai idol, kia con mẹ nó không phải là idol của cô sao!
Đương nhiên rồi!
Phương Phương: "..."
Idol của idol thì là idol của mình, cái cốt truyện này thật là quá tuyệt phải không?
Phương Phương: "Cho nên, em tới đây là...?"
Cô em họ chỉ mẹ của Phương Phương: "Dì Hai không phải là quen biết với Nghiên Nghiên sao, còn cùng đi mua thức ăn gì đó nữa, em liền nghĩ..."
Lời còn chưa nói hết, liền bị Lưu nữ sĩ lạnh như băng quay đầu lại đánh gãy: "Nghĩ cái gì mà nghĩ? Không được! Hành vi đó của con là bất hợp pháp có biết hay hông? Chúng ta muốn chống lại. Cách cuộc sống của đứa nhỏ đó một chút, có nghe không?"
Cô em họ: "..."
Phương Phương: "..."
Này này, mẹ cô không phải là fans hâm mộ của bé con à!
...
Trong khi các fans vui vẻ xem phát sóng trực tiếp, bên phía Yêu tộc cũng vô cùng khoái lạc mà liếm màn hình.
So với người hâm mộ, hôm nay bọn họ không chỉ thấy được thần tượng mà còn có thể hấp thu Yêu vương chi lực thuần túy, quả thực là một niềm hạnh phúc nhân đôi mà.
Tên app chúng yêu đã sớm xây dựng một tháp phát sóng trực tiếp, mọi người vô cùng phấn khởi mà gia nhập thảo luận.
【 ôi má ơi, tui lại cảm thấy hôm nay Yêu vương chi lực lại càng mãnh liệt hơn, tu vi của điện hạ lại tăng lên sao】
【 còn cần phải nói sao, nhất định là như vậy, điện hạ thật quá tuyệt không thể tuyệt hơn 】
【 không chỉ có tu vi tiến bộ thôi, ngay cả nhan sắc cũng tăng lên nha, chỉ lo liếm màn hình mà không cách nào kiềm chế vào việc tu luyện】
【 quả nhiên, có thể đánh bại Yêu vương điện hạ hoàn mỹ chỉ có thể là Yêu vương điện hạ càng thêm hoàn mỹ mà thôi】
【.... 】
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Khát nước không?"
Thiếu niên trong màn hình dường như sửng sốt một chút, sau đó thành thật gật gật đầu, hướng về phía ngoài màn ảnh: "Một chút."
Hai giây sau, trên màn hình xuất hiện một bàn tay to, bưng một ly nước gốm sứ màu xanh nhạt đưa tới trước mặt Tống Nghiên.
Người nọ vô cùng tự nhiên mà đưa tay phải ra rồi nhận lấy.
Thế giới thật là yên tĩnh.
Mọi người chăm chú nhìn vào hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc trên hai ngón áp út một lớn một nhỏ, rồi sau đó lại rơi vào trầm mặc.
Sau một thời gian dài, mới có một cái comment yếu ớt: đại, đại ma vương? 】
Trên thực tế, vào cái ngày sau đại điển đăng cơ, điện hạ đã tự mình đứng ra bác bỏ tin đồn, kể lại chi tiết những việc đã xảy ra lúc trận pháp hiến thân của điện hạ 6000 năm trước.
Sau đó mọi người mới biết rằng đại ma vương không những không phải là một con ma nhỏ mà còn là một anh hùng cứu vớt Yêu tộc, vì Yêu tộc mà bảo quản Yêu vương chi lực.
Nếu không phải nhờ đại ma vương, thời gian mà điện hạ thức tỉnh còn phải chậm lại một năm, Yêu vương chi lực muốn thức tỉnh cũng sẽ bị hoãn lại trong mười năm trời.
Nếu như muốn sử dụng Yêu vương chi lực, sợ rằng phải chờ tới hàng trăm năm.
Đối với lý do tại sao đại ma vương đáng sợ như vậy, hoàn toàn là bởi vì bản năng sợ hãi của Yêu tộc đối với ma.
Sau chuyện này, mọi người lại mơ hồ nghe được một ít tin tức liên quan tới đại ma vương.
Ví dụ như, hắn là người thừa kế đại danh đỉnh đỉnh của Lục thị, hắn cùng với điện hạ có một mối quan hệ quen biết đã lâu...
Thậm chí, còn nói hắn là Vương phi, cùng điện hạ hai bên lưỡng tình tương duyệt, từ 6000 năm trước đã để ý lẫn nhau, vân vân, lưu truyền đến mức nghe cứ như là thật.
Những việc này đã sinh ra một nhóm người hâm mộ cp điên cuồng nói rằng cái app này đã quá thèm đường rồi, ngoài ra còn có một số lượng lớn nhà văn đứng đầu là lão Bát đang tuyệt vọng thiết lập lại từng mảng trong cuốn tiểu thuyết.
Bây giờ phong cách phổ biến của cuốn tiểu thuyết đã thay đổi từ 《 bá đạo Yêu Vương yêu mến tôi 》thành 《 tiểu kiều thê Ma vương của Yêu vương lãnh khốc 》...
Chúng yêu độc nhất*: Nhìn kìa! Không thể được! Vương ta là độc nhất! Không thể tuyên bố xàm xí như vậy!
*Nguyên văn: 毒唯: một kiểu fan only tiêu cực, không ưng những người khác và chửi bới họ.
Sau đó, mọi người liền thấy một màn khiến chúng yêu hít thở không thông này.
Trong màn ảnh, trên hai ngón tay một lớn một nhỏ, đồng dạng một cặp nhẫn tình nhân, sáng loáng và đặc biệt chói mắt.
má ơi, là đại ma vương! Đúng không? 】
【 chắc là... Vậy? 】
【 a a a có thông báo chính thức! Mọi người mau nhìn vào trung tâm tin tức đi! 】
Trong trung tâm tin tức của tất cả mọi người, xuất hiện một ký tự "1" sáng loáng, có nghĩa là một cái thông báo chưa được đọc, mở ra nhìn, là thông báo của hệ thống chính thức: 【 ID 002 đã chính thức được kích hoạt 】
ID 002 cũng giống như ID 001, được bảo lưu bởi đội thực thi pháp luật, 001 là tài khoản của điện hạ, mà 002 thì là đại diện cho —— Vương phi.
Mọi người che lại trái tim đang đập ầm ầm của mình, nhanh chóng mở ra danh sách theo dõi, sau đó liền thấy rằng ID 002 vốn ban đầu trống rỗng đã được thay thế bằng một cái tên.
—— Lục Trăn ——
Chúng yêu: Vì cái gì mà chỉ nhìn vào hai cái từ đơn thuần như vầy lại cảm thấy run rẩy chứ? Con mẹ nó cái này chính là uy lực của đại ma vương sao?
Mọi người yên lặng nuốt nước miếng, run lẩy bẩy mà ôm lấy nhau.
...
Tối nay, bị điên không chỉ có Yêu tộc, còn có các fans của Tống Nghiên.
Mọi người bây giờ đã hoàn toàn điên rồi:
Để tui đi đi! Nghiên Nghiên ơi đây là một sự công khai chính thức sao? 】
【 Tui chỉ muốn liếm màn hình thôi mà, vì cái gì lại nhét thức ăn cho chó cho tui vào ngày Valentine chứ? 】
【 cho nên, thứ tui mới nhìn thấy là nhẫn đôi tình nhân sao? Sốc đến mơ hồ rồi! 】
còn muốn tìm ra manh mối gì đó, thật đáng tiếc, đó là cảm giác của tình yêu 】
【 má ơi, hai bên tương tác thật là đồng điệu, trái tim già nua của thiếu nữ cất tiếng ca rồi ô ô ô 】
【... 】
Chuyện này nếu ở trên người idol khác, khả năng cao là người hâm mộ sẽ chèn ép những iol đó, nhưng đặt trên đầu của Tống Nghiên thì không tồn tại.
... Người hâm mộ của cậu chỉ là tổ chức một buổi liếm màn hình hưu trí* lớn mà thôi.
*Hưu trí: nguyên văn (养老): dưỡng lão, chăm sóc người già.
Hơn nữa, bởi vì hầu hết những người nổi tiếng đều vây quanh cậu, fans còn thay cậu ship ra rất nhiều cp không kể xiết, mọi người còn tràn đầy phấn khởi mà quan tâm trong một thời gian dài.
【 tiếng Trung nói rất tốt, chúng ta đã loại trừ là người nước ngoài 】
【 có phải Cảnh thiên vương hay không? 】
【 không phải, fans của thiên vương nói cho mà nghe, giọng nói của Cảnh ca không trầm thấp như vậy đâu, che mặt 】
【 đúng đúng đúng, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại ôn nhu nha! Mù quán đoán đây là ảnh đế? 】
【 không có khả năng, ảnh đế thường xuyên quay phim ở bên ngoài, sao mà có thể có làn da trắng như vậy 】
【 là hoàng tử trượt băng nghệ thuật Phương Huy sao? 】
【 cảm giác không giống nha 】
【 Phương Phương, cậu làm sao vậy, sao nãy giờ lại không nói gì hết? 】
Phương Phương đột nhiên được nhắc tới: "..."
Nói cái gì bây giờ?
Nói rằng người đàn ông có giọng nói trầm thấp và ôn nhu này chính là đại boss lãnh khốc vô tình trong công ty cô sao???
Sau khi Lục Trăn đem cây kem của hắn cho cậu, Tống Nghiên vẫn là quyết định tha thứ cho hắn.
Sau khi hai người vui vẻ ăn kem với nhau, cậu lại dẫn Lục Trăn bắt đầu đánh dấu vào những việc phải làm khi yêu nhau.
Xem một bộ phim, chơi một lần trò chạy trốn khỏi mật thất, tham quan một lần trung tâm mua sắm, mua một bộ đồ người yêu...
Trong cái lạnh của ban đêm, mặc trên người bộ đồ tình nhân, tay nắm tay dọc theo bờ sông chậm rãi trở về nhà.
...
Tống Nghiên cảm thấy thật ý nghĩa khi có một ngày Valentine như hôm nay.
Đã hoàn thành được rất nhiều việc phải làm rồi đấy nhá.
Cậu hài lòng đánh thật nhiều dấu tích vào cuốn ghi chú, sau đó ánh mắt dừng lại một chút trên hàng chữ.
—— điều thứ 9, mang nhẫn đôi tình nhân.
Cặp mắt Tống Nghiên chuyển động láo liên, quyết định thừa dịp vào ban đêm lúc Lục Trăn đang ngủ nhất định phải đo kích thước ngón tay của hắn, bằng cách này là có thể kiểm tra lại rồi.
Cậu làm ổ trên sô pha lý đắc ý mà nghĩ, con mắt đã sắp cong thành một vầng trăng lưỡi liềm tinh tế, nghĩ mà xem, tình yêu là phải được sắp xếp tốt như vậy chứ, nhưng Lục Trăn thì sao?
Anh ấy thậm chí còn nghĩ đến việc ăn vụng kem của cậu nữa chứ.
Lục Trăn:?
Lục Trăn từ trong nhà bếp đi ra, thấy Tống Nghiên đang làm ổ trên sô pha, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy vẻ xoắn xuýt.
Hắn giơ giơ chiếc đĩa nhỏ trong tay, đi tới đặt nó trên bàn trước mặt thiếu niên, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu, cặp chân dài nhàn nhã bắt chéo lên, còn rất có lòng thanh thản mà cầm quyển sách, dựa vào ghế sa lon, chậm rãi xem sách.
Nhìn qua thì có vẻ rất thản nhiên thoải mái, nhưng dư quang ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người thiếu niên bên cạnh.
Nhìn cậu nâng cằm phát một chút ngốc, rồi lại đổi tay tiếp tục nâng cằm, sau đó là giống như ngửi thấy mùi vị gì, khịt khịt mũi, quyết đoán dời tâm mắt lên chiếc đĩa nhỏ phía trước mặt, tiếp theo chớp mắt một cái, hai con mắt liền phát sáng lên, âm thanh cũng tràn đầy vẻ vui mừng: "Bánh gato dâu tây!"
Biểu cảm của Lục Trăn không thay đổi, nhàn nhạt nhìn vào trang sách hơi ố vàng "ừ" một tiếng, khóe môi bị trang sách ngăn trở lại không tự chủ mà cong cong.
Tống Nghiên bây giờ còn xoắn xuýt gì tới việc ăn vụng kem nữa chứ, yêu đương thì phải làm gì, lấy thước đo sao... Trong đầu cậu hiện giờ chỉ có bánh gato dâu tay thơm ngon mà thôi.
Bánh gato dâu tây do Lục Trăn làm đó!
Cậu nhanh chóng cầm chiếc đĩa lên, nhìn miếng bánh gato tinh xảo chỉ cỡ một bàn tay liền không nỡ ăn nó, nhìn thật lâu mới cầm chiếc muỗng nhỏ múc lên nửa quả dâu tây.
Dâu tây có màu đỏ tươi, bên ngoài dược phủ một lớp kem mềm ngọt, đưa vào trong miệng liền tràn đầy vị hương thơm ngọt ngào.
Tống Nghiên thoả mãn nheo mắt lại, không thể chờ đợi để múc tiếp một muỗng bánh kem, vô cùng chân thành mà khen ngợi: "Ăn thật ngon!"
Cậu phải đem chiếc bánh gato này ăn sạch sành sanh mới được.
Tống Nghiên cũng không ngẩng đầu lên, một muỗng lại một muỗng, khuôn mặt nhỏ gần như muốn chôn trong cái đĩa, Lục Trăn bất đắc dĩ đem quyển sách dời qua một bên, "Ăn chậm thôi."
"Ừ." Tống Nghiên liền vội vàng gật đầu, nhìn thấy chiếc bánh gato càng ngày cảng nhỏ lại, đang chuẩn bị hỏi xem có còn hay không, cúi đầu xuống lại kinh ngạc "Ồ" một tiếng.
Trong tầm mắt là chiếc bánh gato mà cậu đang ăn dang dở, chiếc muỗng múc bên trái cái bánh lộ ra một hình bán nguyệt được giấu trong bọc nhựa trong suốt, bao phủ trên đĩa và một chiếc nhẫn bạc bên trong, trong ánh sáng hơi vàng lộ ra một mạt lung linh.
Tống Nghiên mở to mắt, nhìn chăm chú trong hai giây, rồi cậu ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh: "Lục Trăn, cái này —— "
Lời còn chưa nói hết, liền bị chiếc nhẫn bạc trên ngón tay áp út bên phải hấp dẫn sự chú ý.
Đơn giản, không phô trương, kiểu dáng giống y như đúc với chiếc nhẫn bên trong chiếc bánh kem kia, chỉ là kích thước trông lớn hơn một vòng, nằm giữa đốt ngón tay rõ ràng của nam nhân, cao quý lại xinh đẹp.
Trái tim Tống Nghiên rạo rực đập thình thịch, cậu ngẩng đầu mong đợi nhìn về phía Lục Trăn: "Là đưa cho em sao?"
Người nọ không đáp lời, chỉ cười nhàn nhạt để quyển sách xuống, đưa tay mở ra lấy chiếc nhẫn bạc bên trong, một cái tay khác thoải mái bắt được cổ tay trắng gầy trước mặt, "Ừm."
Tống Nghiên cúi đầu, nhìn thật cẩn thận.
Mặt trước của chiếc nhẫn vô cùng bình thường, bên trong lại khắc một phiên bản chibi của động vật nhỏ.
Đôi tai thật dài, cái bụng tròn vo.
Đôi mắt cong cong híp lại thành một cái khe, chiếc đuôi tuyết mềm mại xõa tung vểnh lên bầu trời...
Nè, cái này không phải là cậu sao!
Tống Nghiên có chút xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn nhiều một chút, càng nhìn càng thích, bên cạnh quả bóng trắng là một trái tim nho nhỏ, bên cạnh có khắc ba chữ cái tiếng Anh ——Lục.
Cặp mắt Tống Nghiên sáng lên: "Trên chiếc nhẫn của anh cũng có tên của em sao?"
Lục Trăn cười gật đầu: "Thích không?"
Cặp mắt Tống Nghiên cong cong, nhìn qua càng giống với con mắt của quả bóng trắng nhỏ trên đó: "Dạ, thích."
Lục Trăn im lặng một chút, mỉm cười: "Vậy em còn nắm chặt nấm đấm làm gì?"
"Hả?"
Tống Nghiên nhìn Lục Trăn đang cầm nhẫn, lại liếc mắt nhìn mình đang nắm thật chặt quả đấm nhỏ: "..."
Đây không phải là do sốt sắng sao!
Cậu nhanh chóng mở bàn tay ra, để chứng tỏ rằng cậu thật sự thích nó còn đem ngón áp út hướng về phía Lục Trăn, ra hiệu cho hắn nhanh chóng hãy đeo nó cho cậu đi.
Lục Trăn không để ý cậu giục, chỉ nhì chằm chằm cào bàn tay cậu một cách nghiêm túc, từng chút đem chiếc nhẫn bạc đeo vào ngón áp út của bàn tay phải, sau khi xong xuôi, ánh mắt lại nhìn ngón tay đó trong mấy giây, cười nhạt nói: "Vừa vặn."
Tống Nghiên đắc ý nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, lại nhìn Lục Trăn, vô cùng thoả mãn.
Đột nhiên nhớ tới vấn đề gì: "Lục Trăn, có phải anh thừa dịp lúc em đang ngủ thì đo kích cỡ ngón tay em không?"
Lục Trăn nhíu mày, xoay xoay cổ tay, các ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua khe hở ngón tay của Tống Nghiên, hai chiếc nhẫn bạc gần như chạm vào nhau: "Còn cần đo sao?"
Tống Nghiên: "..."
Không cần thiết sao?
Lục Trăn đưa tay ra cầm lấy điện thoại của Tống Nghiên trượt lên trước mặt cậu, ngón tay hơi cong gõ nhẹ lên mu bàn tay cậu một chút.
Tống Nghiên không hiểu ra làm sao: "Cái gì?"
Lục Trăn gõ gõ điện thoại di động, nhắc nhở cậu: "Điều thứ chín, đánh dấu đi."
Khuôn mặt Tống Nghiên đỏ bừng: "Anh, anh nhìn trộm ghi chú của em! Anh thật là không biết xấu hổ!"
Lục Trăn không biết xấu hổ: "...?"
"Em có chắc là em đã không cho tôi nhìn không?"
Tống Nghiên: "..." Không!
Nhìn thấy chóp tai của Tống Nghiên đã phiếm hồng, Lục Trăn không muốn trêu chọc cậu nữa, mỉm cười kéo cậu vào trong lồng ngực, ghé vào bên tai: "Được được được, là tôi nhìn trộm, tôi không biết xấu hổ."
Tống Nghiên cuối cùng cũng cảm thấy mặt mình bớt nóng hơn, đột nhiên cảm giác được một bàn tay thò vào cơ thể, thân thể cậu cứng đờ: "Anh đang làm gì đó?"
Lục Trăn nhỏ giọng thú nhận: "Tôi không biết xấu hổ mà."
Tống Nghiên:?
Chỉ có điều không đợi Lục Trăn không biết xấu hổ xong, tiếng chuông báo thức liền vang lên.
Tống Nghiên ban đầu bị hắn làm cho choáng váng, nghe được chuông báo vang lên, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, "Em muốn phát trực tiếp!"
Hôm nay cậu đã hẹn với fans thời gian phát sóng trực tiếp, một giây cũng không thể tới trễ.
Một phút sau, Lục Trăn nhìn thấy Tống Nghiên đã mặc quần áo tử tế, ngoan ngoãn ngồi ở trước máy vi tính, khuôn mặt hắn bỗng chốc đen như đáy nồi.
Dục cầu bất mãn. jpg
...
Khoảng thời gian này tu vi của Tống Nghiên ngày càng tiến bộ, vì muốn tạo phúc cho phần lớn đồng bào Yêu tộc, cậu gần như ba ngày sẽ phát sóng trực tiếp một lần, đáng lẽ ra là phải làm vào ngày mai, nhưng hôm nay là Valentine mà, phải cho mọi người một phúc lợi đặc biệt chứ.
Các fan từ rất sớm đã ngồi xổm trong phòng livestream, chờ idol phát trực tiếp vào ngày Valentine, Phương Phương cùng nhóm chị em ở công ty đã hẹn hò trở về, trên đường về thì hơi kẹt xe một chút, về đến nhà thì đã gần tám giờ.
Vô cùng gấp gáp chạy về hướng thư phòng, mới vừa đến cửa liền đột ngột dừng lại.
Trong thư phòng, ngồi bốn người, mẹ của cô, em họ của cô, bà nội của cô, ba của cô.
Bốn người đồng loạt dõi nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, khi Phương Phương về nhà, mẹ của cô còn nhíu chặt lông mày: "Làm cái gì mà tới bây giờ mới trở về? Suýt chút nữa là bỏ lỡ phát trực tiếp của Nghiên Nghiên rồi đó!"
Phương Phương: "..." Hello? Rốt cuộc ai mới là người theo đuổi thần tượng đây?
Cô đang muốn mở miệng nói chuyện thì phòng livestream của Tống Nghiên đã phát ra.
Trên màn hình, một thiếu niên mặc áo len màu vàng kem ngoan ngoãn ngồi trước ống kính, cậu điều chỉnh góc độ một chút rồi nhìn vào ống kính cười híp mắt: "Chúc mọi người buổi tối tốt lành."
Phương Phương: A a a a a phải xem thật kỹ!
Cô đang muốn há to miệng rít gào, lại nghe thanh âm của Lưu nữ sĩ: "A a a a a thật là ngoan! Thật là đẹp trai quá!"
Phương Phương: "..."
Ngay sau đó bà nội cô chỉ vào màn hình: "Đây chính là đứa nhỏ đã đi mua thức ăn với con đó sao?"
Lưu nữ sĩ gật đầu: "Đúng đúng đúng, gọi là Tống —— "
Bà nội: "Mẹ biết mà, gọi là Tống Nghiên."
Lưu nữ sĩ sững sờ: "Mẹ ngay cả cái này cũng biết sao?"
Bà nội không vui mà liếc mắt một cái: "Sao mà mẹ không biết được? Cái vụ bình chọn năm ngoái gì đó, mẹ còn bỏ phiếu cho đứa nhỏ đó mà!"
Không chỉ có bà bỏ phiếu thôi đâu, toàn bộ thành viên trong vũ đoàn tà dương của bà cũng bỏ phiếu đó.
Lưu nữ sĩ nhất thời nổi lòng tôn kính, bà đem trái cây đã gọt sẵn đẩy tới trước mặt bà nội Phương Phương: "Mẹ, ngài ăn trái cây đi."
Sau đó trong buổi phát sóng trực tiếp, hai người đã có một cuộc trao đổi thân mật về giá trị nhan sắc và sự thân thiện của Tống Nghiên.
"Ôi mẹ xem đi, đứa nhỏ này có phải lớn lên quá dẹp trai rồi hay không?"
"Chứ còn gì nữa, mẹ sống nhiều năm như vậy rồi còn chưa thấy ai đẹp trai hơn đứa nhỏ đó đâu."
"Mẹ à con nói cho ngài nghe, không chỉ đẹp trai thôi đâu, tính cách cũng tốt, Lão Tăng nhà bên cạnh mẹ biết không, tay của ông ấy không thể xách đồ, rất nhiều lần đều là do Tiểu Tống giúp hắn xách lên đó."
"Thế à? Đứa nhỏ này thực quá tốt rồi."
"..."
Hai người càng tán gẫu càng ngày càng hăng say, cái nhìn lẫn nhau thực sự chưa bao giờ hợp mắt như thế.
Em họ của Phương Phương yên lặng rút ra khỏi cuộc nói chuyện, đi đến bên cạnh Phương Phương, nhỏ giọng: "Nè chị, mẹ với bà nội của chị từ khi nào mà quan hệ tốt như vậy chứ?"
Sau khi trầm ngâm một lát: "Hình như mới vừa tức thì thôi."
Cô em họ: "... Minh tinh này, theo đuổi cũng quá giá trị nha."
Phương Phương cũng cảm thấy như vậy: "Đúng vậy! Còn có thể thúc đẩy sự hòa thuận trong gia đình nữa, bé con đúng thật là thần tiên idol mà! À đúng rồi, sao đột nhiên em lại tới nhà chị thế?"
Cô em họ: "Khụ, thực không dám giấu giếm, gần đây em cũng là fan, khụ, Nghiên Nghiên."
Phương Phương trợn tròn mắt, một biểu tình như thấy quỷ: "Hả?"
Đứa em họ này của cô, một mực chỉ hâm mộ cá người mẫu ở châu Âu với châu Mỹ, đối với những cô gái như cô theo đuổi idol trong nước vẫn luôn khịt mũi con thường, hai chị em trước đó đã vì chuyện này mà cãi nhau không ít, nhưng bây giờ... Hãy nhìn xem cô mới nghe được cái gì đây!
Là fans của Nghiên Nghiên?
Phương Phương khó mà tin nổi: "Em bị đoạt xá rồi sao?"
Cô em họ: "..."
Cô vội ho một tiếng, yên lặng đem điện thoại đưa cho Phương Phương, trên đó là ảnh chụp màn hình weibo của hai người mẫu nước ngoài.
Một người nói rằng trong lúc sinh thời nhất định phải học giỏi tiếng Trung, sau đó sẽ chạy đến Trung Quốc để được gặp idol của mình là Tống Nghiên, một người khác thì viết một bài văn thật dài biểu đạt sự điên cuồng si mê đối với Tống Nghiên, khẩn cầu Thượng đế có thể được một lần hôn ngón chân của Tống Nghiên...
Cô em họ chỉ chỉ vào hai tấm hình: "Đây chính là cuộc sống của em, là đầu tường duy nhất của em đó."
Idol của của hai idol, kia con mẹ nó không phải là idol của cô sao!
Đương nhiên rồi!
Phương Phương: "..."
Idol của idol thì là idol của mình, cái cốt truyện này thật là quá tuyệt phải không?
Phương Phương: "Cho nên, em tới đây là...?"
Cô em họ chỉ mẹ của Phương Phương: "Dì Hai không phải là quen biết với Nghiên Nghiên sao, còn cùng đi mua thức ăn gì đó nữa, em liền nghĩ..."
Lời còn chưa nói hết, liền bị Lưu nữ sĩ lạnh như băng quay đầu lại đánh gãy: "Nghĩ cái gì mà nghĩ? Không được! Hành vi đó của con là bất hợp pháp có biết hay hông? Chúng ta muốn chống lại. Cách cuộc sống của đứa nhỏ đó một chút, có nghe không?"
Cô em họ: "..."
Phương Phương: "..."
Này này, mẹ cô không phải là fans hâm mộ của bé con à!
...
Trong khi các fans vui vẻ xem phát sóng trực tiếp, bên phía Yêu tộc cũng vô cùng khoái lạc mà liếm màn hình.
So với người hâm mộ, hôm nay bọn họ không chỉ thấy được thần tượng mà còn có thể hấp thu Yêu vương chi lực thuần túy, quả thực là một niềm hạnh phúc nhân đôi mà.
Tên app chúng yêu đã sớm xây dựng một tháp phát sóng trực tiếp, mọi người vô cùng phấn khởi mà gia nhập thảo luận.
【 ôi má ơi, tui lại cảm thấy hôm nay Yêu vương chi lực lại càng mãnh liệt hơn, tu vi của điện hạ lại tăng lên sao】
【 còn cần phải nói sao, nhất định là như vậy, điện hạ thật quá tuyệt không thể tuyệt hơn 】
【 không chỉ có tu vi tiến bộ thôi, ngay cả nhan sắc cũng tăng lên nha, chỉ lo liếm màn hình mà không cách nào kiềm chế vào việc tu luyện】
【 quả nhiên, có thể đánh bại Yêu vương điện hạ hoàn mỹ chỉ có thể là Yêu vương điện hạ càng thêm hoàn mỹ mà thôi】
【.... 】
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Khát nước không?"
Thiếu niên trong màn hình dường như sửng sốt một chút, sau đó thành thật gật gật đầu, hướng về phía ngoài màn ảnh: "Một chút."
Hai giây sau, trên màn hình xuất hiện một bàn tay to, bưng một ly nước gốm sứ màu xanh nhạt đưa tới trước mặt Tống Nghiên.
Người nọ vô cùng tự nhiên mà đưa tay phải ra rồi nhận lấy.
Thế giới thật là yên tĩnh.
Mọi người chăm chú nhìn vào hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc trên hai ngón áp út một lớn một nhỏ, rồi sau đó lại rơi vào trầm mặc.
Sau một thời gian dài, mới có một cái comment yếu ớt: đại, đại ma vương? 】
Trên thực tế, vào cái ngày sau đại điển đăng cơ, điện hạ đã tự mình đứng ra bác bỏ tin đồn, kể lại chi tiết những việc đã xảy ra lúc trận pháp hiến thân của điện hạ 6000 năm trước.
Sau đó mọi người mới biết rằng đại ma vương không những không phải là một con ma nhỏ mà còn là một anh hùng cứu vớt Yêu tộc, vì Yêu tộc mà bảo quản Yêu vương chi lực.
Nếu không phải nhờ đại ma vương, thời gian mà điện hạ thức tỉnh còn phải chậm lại một năm, Yêu vương chi lực muốn thức tỉnh cũng sẽ bị hoãn lại trong mười năm trời.
Nếu như muốn sử dụng Yêu vương chi lực, sợ rằng phải chờ tới hàng trăm năm.
Đối với lý do tại sao đại ma vương đáng sợ như vậy, hoàn toàn là bởi vì bản năng sợ hãi của Yêu tộc đối với ma.
Sau chuyện này, mọi người lại mơ hồ nghe được một ít tin tức liên quan tới đại ma vương.
Ví dụ như, hắn là người thừa kế đại danh đỉnh đỉnh của Lục thị, hắn cùng với điện hạ có một mối quan hệ quen biết đã lâu...
Thậm chí, còn nói hắn là Vương phi, cùng điện hạ hai bên lưỡng tình tương duyệt, từ 6000 năm trước đã để ý lẫn nhau, vân vân, lưu truyền đến mức nghe cứ như là thật.
Những việc này đã sinh ra một nhóm người hâm mộ cp điên cuồng nói rằng cái app này đã quá thèm đường rồi, ngoài ra còn có một số lượng lớn nhà văn đứng đầu là lão Bát đang tuyệt vọng thiết lập lại từng mảng trong cuốn tiểu thuyết.
Bây giờ phong cách phổ biến của cuốn tiểu thuyết đã thay đổi từ 《 bá đạo Yêu Vương yêu mến tôi 》thành 《 tiểu kiều thê Ma vương của Yêu vương lãnh khốc 》...
Chúng yêu độc nhất*: Nhìn kìa! Không thể được! Vương ta là độc nhất! Không thể tuyên bố xàm xí như vậy!
*Nguyên văn: 毒唯: một kiểu fan only tiêu cực, không ưng những người khác và chửi bới họ.
Sau đó, mọi người liền thấy một màn khiến chúng yêu hít thở không thông này.
Trong màn ảnh, trên hai ngón tay một lớn một nhỏ, đồng dạng một cặp nhẫn tình nhân, sáng loáng và đặc biệt chói mắt.
má ơi, là đại ma vương! Đúng không? 】
【 chắc là... Vậy? 】
【 a a a có thông báo chính thức! Mọi người mau nhìn vào trung tâm tin tức đi! 】
Trong trung tâm tin tức của tất cả mọi người, xuất hiện một ký tự "1" sáng loáng, có nghĩa là một cái thông báo chưa được đọc, mở ra nhìn, là thông báo của hệ thống chính thức: 【 ID 002 đã chính thức được kích hoạt 】
ID 002 cũng giống như ID 001, được bảo lưu bởi đội thực thi pháp luật, 001 là tài khoản của điện hạ, mà 002 thì là đại diện cho —— Vương phi.
Mọi người che lại trái tim đang đập ầm ầm của mình, nhanh chóng mở ra danh sách theo dõi, sau đó liền thấy rằng ID 002 vốn ban đầu trống rỗng đã được thay thế bằng một cái tên.
—— Lục Trăn ——
Chúng yêu: Vì cái gì mà chỉ nhìn vào hai cái từ đơn thuần như vầy lại cảm thấy run rẩy chứ? Con mẹ nó cái này chính là uy lực của đại ma vương sao?
Mọi người yên lặng nuốt nước miếng, run lẩy bẩy mà ôm lấy nhau.
...
Tối nay, bị điên không chỉ có Yêu tộc, còn có các fans của Tống Nghiên.
Mọi người bây giờ đã hoàn toàn điên rồi:
Để tui đi đi! Nghiên Nghiên ơi đây là một sự công khai chính thức sao? 】
【 Tui chỉ muốn liếm màn hình thôi mà, vì cái gì lại nhét thức ăn cho chó cho tui vào ngày Valentine chứ? 】
【 cho nên, thứ tui mới nhìn thấy là nhẫn đôi tình nhân sao? Sốc đến mơ hồ rồi! 】
còn muốn tìm ra manh mối gì đó, thật đáng tiếc, đó là cảm giác của tình yêu 】
【 má ơi, hai bên tương tác thật là đồng điệu, trái tim già nua của thiếu nữ cất tiếng ca rồi ô ô ô 】
【... 】
Chuyện này nếu ở trên người idol khác, khả năng cao là người hâm mộ sẽ chèn ép những iol đó, nhưng đặt trên đầu của Tống Nghiên thì không tồn tại.
... Người hâm mộ của cậu chỉ là tổ chức một buổi liếm màn hình hưu trí* lớn mà thôi.
*Hưu trí: nguyên văn (养老): dưỡng lão, chăm sóc người già.
Hơn nữa, bởi vì hầu hết những người nổi tiếng đều vây quanh cậu, fans còn thay cậu ship ra rất nhiều cp không kể xiết, mọi người còn tràn đầy phấn khởi mà quan tâm trong một thời gian dài.
【 tiếng Trung nói rất tốt, chúng ta đã loại trừ là người nước ngoài 】
【 có phải Cảnh thiên vương hay không? 】
【 không phải, fans của thiên vương nói cho mà nghe, giọng nói của Cảnh ca không trầm thấp như vậy đâu, che mặt 】
【 đúng đúng đúng, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại ôn nhu nha! Mù quán đoán đây là ảnh đế? 】
【 không có khả năng, ảnh đế thường xuyên quay phim ở bên ngoài, sao mà có thể có làn da trắng như vậy 】
【 là hoàng tử trượt băng nghệ thuật Phương Huy sao? 】
【 cảm giác không giống nha 】
【 Phương Phương, cậu làm sao vậy, sao nãy giờ lại không nói gì hết? 】
Phương Phương đột nhiên được nhắc tới: "..."
Nói cái gì bây giờ?
Nói rằng người đàn ông có giọng nói trầm thấp và ôn nhu này chính là đại boss lãnh khốc vô tình trong công ty cô sao???
Danh sách chương