"Iven · Winston · Gris, tên này, tớ đã từng thấy trên báo." Elise đột nhiên nói, "Người năm đó kết hôn với Corrine."
Elise và Iven làm việc chung gần bốn năm, quan hệ của hai người tốt, thế nhưng đối với quá khứ của Iven, Elise hoàn toàn không biết gì cả. Cho nên khi nghe được cuộc đối thoại của Iven và Corrine, cô lại hoảng sợ hơn, cô nghĩ không ra Iven lại có quá khứ như vậy.
Elise lúc đầu là kinh ngạc, Iven quá khiêm tốn, thoạt nhìn chênh lệch giữa hai người rất lớn, cư nhiên đã từng là vợ chồng. Sau mười lăm phút, Elise bắt đầu tự hỏi, Corrine cơ hồ là tình nhân trong mộng của cô, một loại mộng ảo có thể thỏa mãn tâm hư vinh, thế nhưng Iven là bạn của cô, bạn bè bốn năm, cán cân trong lòng Elise rất nhanh đảo về phía Iven. Nghĩ đến mấy việc mình làm, Elise đột nhiên có chút hổ thẹn.
Nghe Elise nói, Iven rốt cục dừng bước lại, quay đầu nhìn Elise. Trong đôi mắt xinh đẹp của Elise hiện lên một tia hổ thẹn: "Iven, xin lỗi, tớ không biết... Lúc trước cứ nhắc tới hắn trước mặt cậu..." Elise dừng một chút, tiếp tục nói, "Năm đó lúc Corrine ly hôn, tớ còn thấy có chút hả hê. Thế nhưng hiện tại, khi biết đối tượng ly hôn là cậu... Iven, cậu tốt như vậy, tớ đột nhiên cảm thấy Corrine thật đáng ghét."
Elise tính tình rộng rãi, lúc này lại như tiểu cô nương, tự trách, thấp thỏm bất an.
Iven đột nhiên nở nụ cười: "Elise, chúng ta là bạn bè. Hiện tại vĩnh viễn quan trọng hơn quá khứ."
Nghe Iven nói xong, Elise cũng mỉm cười: "Iven, Corrine thật là một tên hỗn đản."
"Đúng vậy, hắn là tên khốn kiếp." Iven lập lại.
Elise đột nhiên xông tới cho Iven một cái ôm thoải mái, Iven vươn tay ôm lấy Elise.
"Thân ái, cậu ở đây có y phục không, y phục này siết tớ chặt quá!" Elise từ trong lòng Iven chui ra, chân mày xinh đẹp cau lại.
Iven dẫn Elise vào cửa, mùi thức ăn từ phòng bếp bay ra, Elise đổi y phục trực tiếp ngồi xuống sa lon. Ryan từ trong phòng chạy ra, tò mò nhìn Elise, đôi mắt xanh thẳm phát ra tia sáng. Elise cũng đánh giá Ryan, Elise biết Iven độc thân nuôi một đứa bé, thế nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ryan. Nhóc con kia mặc áo ngủ mao nhung tuyết trắng, trên đầu đội mũ, chỉ lộ ra khuôn mặt mũm mĩm.
"Thật xinh đẹp ~ "
Mắt nhóc hơi nheo lại, nghiêng đầu nói.
Elise nghe qua vô số người khen cô đẹp, thế nhưng đây là duy nhất khiến tim cô run rẩy, Elise đưa tay về phía nhóc con: "Thân ái, nhóc tên là gì?"
Nhóc con đi tới bên người Elise, đưa tay ra chọt ngực của Elise.
Elise: "..."
"Em là Ryan." Ryan nói, "Tỷ tỷ tên gì?"
Tuổi của Elise và Iven không sai biệt lắm, miệng của Ryan quá ngọt. Elise cười cong mắt, Elise lại nhìn kỹ hơn, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi. Đế quốc có rất nhiều người tóc vàng mắt xanh, vì thế chỉ cần nhìn mắt của Ryan, vốn sẽ không khiến người ta ngay lập tức nghĩ đến cái gì. Thế nhưng đã biết quan hệ của Iven và Corrine, Elise nhìn cặp mắt kia, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy đoán, suy đoán này khiến nàng mở to hai mắt nhìn.
"Iven... Ryan..." Iven đang hỗ trợ trong bếp, nghe Elise nói, liền đi ra.
Iven nhìn bộ dạng tiểu sắc lang của Ryan nhịn không được lau mồ hôi: "Elise, chuyện gì?"
"Ryan là..." Elise lời kế tiếp không nói ra, thế nhưng Iven đã đoán được.
"Ryan là cục cưng ngoan." Ryan mặt mày cong cong nói.
"Đúng vậy, là cục cưng ngoan của ba ba." Iven bổ sung.
Elise không hỏi tiếp, tiểu tử kia ở trong lòng Elise chọt chọt, rất nhanh mất hứng thú với mỹ nhân, ngồi trên ghế sa lon, xem sách nhỏ.
Elise ăn cơm kỳ thực rất nhiều, thế nhưng ở yến hội, cô là một thục nữ, rất nhiều thứ đều là nếm thử một miếng. Elise ở nhà Iven cọ cơm, mới thoả mãn rời đi.
"Ba ba, người này là ai vậy nha?" Tiểu tử kia ôm sách leo lên chân Iven, chỉ vào mặt một người nói.
Là tranh của một người.
Corrine mặc một thân quân trang xanh đậm, trong tay cầm nón lính, đứng nghiêm túc, ra vẻ một quân nhân uy nghiêm.
Nhìn ánh mắt tò mò của Ryan, Iven đột nhiên cảm thấy tim có chút đau đớn.
"Đây là Corrine · Gris, tướng quân đế quốc." Iven giải thích.
Nhóc con lẩm bẩm vài câu, sau đó mở trang kế tiếp xem.
Đêm đã khuya, Ryan cũng ngủ thật say. Iven lại hết sức thanh tỉnh, y từ trên giường bò dậy, ngồi xuống sa lon trước cửa sổ. Ánh sao theo cửa sổ hé mở chiếu vào, Iven ngửa đầu nhìn lại, có chút sững sờ. Iven đã triệt để tỉnh táo lại, nghĩ đến việc làm sau khi bị kích động không khỏi có chút hối hận. Bản chất của Corrine là một nam nhân cực kỳ ngạo mạn, một cái tát kia, đánh không chỉ mặt của Corrine, cũng là đem tôn nghiêm của hắn đạp dưới chân. Corrine từ nhỏ đến lớn sợ là chưa từng bị người đánh như vậy. Iven lo lắng, ngày mai y sẽ nhận được thông báo sa thải của đại học Wriston. Bởi vì Corrine mà mất đi công việc, thực sự không lợi.
Sau lại dần dần buồn ngủ, Iven mới về nằm trên giường, rất nhanh liền ngủ.
Ngày hôm sau Iven không hề nhận được thông báo sa thải như trong dự đoán, vì thế Iven không mất công việc này. Về phần nguyên nhân tột cùng là vì vấn đề mặt mũi của Corrine, hay là vì nguyên nhân gì khác, Iven cũng lười suy đoán. Y chắc chắn sẽ không cảm kích Corrine .
Lúc Corrine gọi cho y, Iven vốn không muốn nhận, thế nhưng bên kia không ngừng gọi đến. Iven nhận, bên kia lại không nói chuyện.
Đợi một hồi, Iven không cúp máy, mà là để điện thoại lên bàn.
"Iven, mấy ngày nữa chính là sinh nhật tôi." Corrine đột nhiên nói.
Iven nghe được, thanh âm rất nhỏ, nhưng là lại rất rõ ràng.
Sinh nhật của Corrine là hai ngày trước lễ Giáng Sinh, ngày 23 tháng 12, ngày này, Iven nhớ rất kỹ. Trước đây lúc chưa ly hôn, Iven đều sẽ đích thân vì hắn làm một cái bánh.
Thế nhưng mỗi một lần Corrine trở về đều đã khuya, Iven tựa hồ chưa từng đợi được. Cái bánh kia thường sẽ để trong tủ lạnh, Iven tự mình ăn, ăn hơn nửa tháng. Cái bánh kia cũng giống như Iven, lẻ loi.
Đây không phải một ký ức vui vẻ, Iven từ trong ký ức hoàn hồn.
"Sinh nhật vui vẻ." Iven cơ hồ theo lễ tiết trả lời.
Corrine không nói gì, trầm mặc gần như bị đè nén.
"Iven, tôi sẽ ở lại trấn Johan qua lễ Giáng Sinh, hy vọng cậu có thể ăn sinh nhật với tôi." Corrine mở miệng nói, trong ngữ khí bá đạo mang theo khẩn cầu không dễ nhận ra.
"Tôi ngày đó không rảnh, xin lỗi." Iven nói, sau đó cúp máy.
Corrine không chỉ không tức giận, nhưng lại muốn tìm y ăn sinh nhật với hắn, quả nhiên là điên rồi sao.
Lễ Giáng Sinh càng ngày càng gần, trên đường khắp nơi đều bày cây thông Nô-en, Iven cũng mua một cây thông Nô-en, cùng Ryan trang trí. Nhóc con cầm bút trong tay, đang nghiêm túc viết gì đó trên giấy, viết xong lại treo trên cây.
"Ba ba không cho phép nhìn nga ~ "
Ryan thần bí nói, tựa hồ cất giấu bí mật gì...
Bí mật nhỏ của Ryan có liên quan đến Edda.
Edda lại là một đứa trẻ cẩn thận tỉ mỉ sạch sẽ, lúc đầu khi Edda vừa mới chuyển đến, đúng lúc bị bệnh. Edda bị cảm vừa hít nước mũi, vừa đưa tay đen gầy về phía Ryan, trong nháy mắt liền bị Ryan chê.
Bệnh cảm của Edda dần dần tốt, tiểu nam hài đen đen tráng tráng, rất thích sạch sẽ, hai nhóc kia rất nhanh liền thành bạn tốt.
Edda là một đứa trẻ bất hạnh, cha của nó đã qua đời khi nó còn rất nhỏ, khi đó, nó vẫn còn ngây thơ. Ấn tượng của nó về cha hoàn toàn đến từ mẹ nó. Mẹ nó nói, ba nó là chiến sĩ, là anh hùng. Mẹ nó nói cho nó biết, người ba nó sùng bái cùng với hy vọng nó cũng trở thành người như vậy.
"Edda, cậu đang vẽ cái gì?" Ryan tò mò bu lại, nhìn Edda đang vẽ trên giấy, "Là một con heo sao?"
Edda mở to hai mắt nhìn, thập phần thụ thương nhìn Ryan.
"Là ba ba của tớ." Edda nhìn tranh nói.
Ryan vội vã vươn tay, lắc lắc tay của Edda: "Edda, xin lỗi."
Edda lắc đầu, trong ánh mắt đen mang theo ưu thương: "Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của ba ba, tớ muốn tặng baba một bức tranh."
Con ngươi của Ryan chuyển vòng, trong ánh mắt xanh thẳm đột nhiên hiện ra một tia sáng: "Edda, cậu lần trước không phải nói ba ba cậu rất thích một người sao? Chúng ta đi xin hắn kí tên tặng cho ba ba cậu."
"Nhưng chúng ta sao tìm được hắn?" Edda hỏi.
"Tớ lần trước hỏi ba ba, thần tượng của ba ba cậu gọi la Corrine · Gris." Ryan trí nhớ kinh người.
Edda gật đầu: "Tớ không biết đi đến đâu tìm hắn. Chờ sau này tớ trưởng thành, Ryan, cậu đi cùng tớ có được không?"
Nhìn bộ dạng mất mát của Edda, Ryan xoay người liền ra ngoài, lúc trở lại lần nữa, trong tay thêm một tờ giấy: "Tớ đi hỏi cô Belly, cô nói Corrine · Gris đang ở trấn Johan."
"Edda, tớ dẫn cậu đi tìm hắn." Ryan vỗ ngực nói.
Hai mắt Edda sáng lên nhìn Ryan. Ryan thè lưỡi, liền kéo Edda ra ngoài.
Bởi vì đang là thời gian tự do hoạt động, trên người mỗi đứa nhỏ đều có máy định vị, vì thế nhà trường cũng không hạn chế hoạt động của bọn nó. Có một số đứa sẽ chọn về nhà. Ryan kéo Edda rời khỏi trường học, bắt xe, đi đến địa chỉ cô giáo cho.
**
Corrine hút thuốc rất ít, thế nhưng hiện tại, hắn say đắm trong mùi vị của thuốc lá. Khói trắng tràn ngập trong không khí, tựa hồ cũng mang đi áp lực. Ngày nào đó hắn uống say, người say luôn luôn rất điên cuồng, thế nhưng một khắc kia, đầu của hắn cũng rất thanh tỉnh, vì thế nhớ rõ ngày đó xảy ra chuyện gì.
Từng chút từng chút, không thiếu chút nào, không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Iven phẫn nộ, đôi mắt kia không chút tình cảm nào, một cái tát sau cùng kia, hắn đều nhớ hết sức rõ ràng. Mỗi lần nhớ tới, Corrine không phẫn nộ, mà là vô lực và sợ hãi. Giờ khắc này, Corrine không làm gì khác ngoài việc hoài niệm Iven ôn nhu kia.
Corrine nhắm mắt lại, uể oải từ trên mặt của hắn toát ra. Corrine dùng cái tay cầm điếu thuốc kia nhu nhu huyệt thái dương, chỗ đó như cũ vẫn có chút đau.
Corrine hít một hơi thật sâu, nicotin giảm bớt lo lắng của hắn.
"Tướng quân Corrine, phu nhân Margaret hỏi ngài khi nào quay về thành Oss?" Kach hỏi.
Trong phòng tràn ngập một tầng khói thuốc, mặt của Corrine cũng có chút mơ hồ. Kach rất ít khi nhìn thấy Corrine như vậy, trên người mang một loại chán chường, là vì Iven sao? Corrine quay đầu lại nhìn Kach: "Chờ qua lễ Giáng Sinh đi, tôi đã xin phép tổng thống nghỉ. Một đống việc ở thành Oss chỉ thêmđau đầu."
Corrine vẫn không muốn trở về, hắn biết hắn không thể dễ dang rời đi, bằng không có một số thứ sẽ cách hắn càng xa hơn. Hắn vẫn muốn đợi, vì thế hắn tuân theo bản tâm.
Kach rời đi, trong chốc lát lại vòng về: "Tướng quân Corrine, có người muốn gặp ngài."
"Ai?" Corrine hỏi.
"Fan hâm mộ nhỏ của ngài." Kach nói, "Tướng quân, ngài muốn gặp sao?"
"Tôi có chút mệt." Corrine nhắm mắt lại nói.
Fan của tướng quân đế quốc nhiều lắm, tìm tới cửa cũng rất nhiều, thế nhưng Corrine không phải lần nào cũng sẽ gặp. Chỉ là lúc này đây có chút đặc biệt, Kach nhớ đến hai nhóc con khả ái nắm tay đứng chỗ bảo vệ: "Tướng quân, là hai đứa trẻ rất khả ái..."
"Dẫn bọn nó đến quán cà phê tầng mười, tôi sẽ đến liền."
Corrine cởi áo ngủ, đổi lại một thân tây trang sạch sẽ, chỉ là mùi thuốc lá vẫn như trước không mất đi được. Corrine rửa mặt, cả người đều lên tinh thần rất nhiều. Bất quá chỉ chớp mắt, nam nhân có vẻ chán chường lại trở nên gắng gượng tuấn lãng.
Corrine đi lên tầng mười, đi vào phòng khách, liếc mắt liền thấy hai đứa nhỏ đang ngồi trên ghế sa lon.
Một tiểu quỷ đen đen tráng tráng, thoạt nhìn rất hiền lành, đứa kia..
Corrine đột nhiên ngây ngẩn cả người, ở một khắc kia, tựa hồ có một dòng nước ấm ở trong lòng hắn chảy qua. Nhóc kia mặc áo da màu đen, trên đầu đội mũ mao nhung, đang ghé vào trước hồ cá, một tay chỉ theo cá bơi đi bơi lại, chơi rất vui. Từng động tác của nhóc kia tựa hồ động tới tâm tư của hắn.
Corrine vẫn đứng tại chỗ nhìn, nhóc kia chơi tựa hồ đã mệt mỏi, ngồi trở về trên ghế sa lon, lười nhác vỗ vỗ bụng. Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Corrine, Ryan ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Corrine, hai mắt xanh thẳm hiếu kỳ.
Bị nhóc kia nhìn, Corrine đột nhiên cảm thấy tim run lên một cái, đi về phía nhóc. Ryan vươn tay chọt Edda, Edda đờ ra cũng nhìn thoáng qua, thấy Corrine, mắt hiện lên một tia sáng, từ trên ghế salon nhảy dựng lên, hữu mô hữu dạng hướng Corrine hành quân lễ.
"Các nhóc tìm tôi sao?" Corrine hỏi.
Ryan cũng từ trên ghế salon bò xuống, nhóc lùn hơn Edda một chút, chân ngắn, cơ hồ là lăn xuống.
Ryan cũng học theo bộ dạng của Edda.
"Tướng quân Corrine, con là Edda." Edda nói, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
"Tướng quân Corrine, con là Ryan." Ryan trừng mắt nhìn, "Chú, chú lớn lên thật là đẹp."
Corrine bị bộ dạng của hai nhóc con chọc cười. Hắn kỳ thực cũng không thích trẻ con, trong ấn tượng của hắn, trẻ con thích khóc nháo đồng thời cố tình gây sự, thế nhưng hai nhóc này thập phần nhu thuận.
"Chú mời mấy nhóc uống cà phê." Corrine nói, dẫn hai nhóc vào quán cà phê.
—-¤—-
Elise và Iven làm việc chung gần bốn năm, quan hệ của hai người tốt, thế nhưng đối với quá khứ của Iven, Elise hoàn toàn không biết gì cả. Cho nên khi nghe được cuộc đối thoại của Iven và Corrine, cô lại hoảng sợ hơn, cô nghĩ không ra Iven lại có quá khứ như vậy.
Elise lúc đầu là kinh ngạc, Iven quá khiêm tốn, thoạt nhìn chênh lệch giữa hai người rất lớn, cư nhiên đã từng là vợ chồng. Sau mười lăm phút, Elise bắt đầu tự hỏi, Corrine cơ hồ là tình nhân trong mộng của cô, một loại mộng ảo có thể thỏa mãn tâm hư vinh, thế nhưng Iven là bạn của cô, bạn bè bốn năm, cán cân trong lòng Elise rất nhanh đảo về phía Iven. Nghĩ đến mấy việc mình làm, Elise đột nhiên có chút hổ thẹn.
Nghe Elise nói, Iven rốt cục dừng bước lại, quay đầu nhìn Elise. Trong đôi mắt xinh đẹp của Elise hiện lên một tia hổ thẹn: "Iven, xin lỗi, tớ không biết... Lúc trước cứ nhắc tới hắn trước mặt cậu..." Elise dừng một chút, tiếp tục nói, "Năm đó lúc Corrine ly hôn, tớ còn thấy có chút hả hê. Thế nhưng hiện tại, khi biết đối tượng ly hôn là cậu... Iven, cậu tốt như vậy, tớ đột nhiên cảm thấy Corrine thật đáng ghét."
Elise tính tình rộng rãi, lúc này lại như tiểu cô nương, tự trách, thấp thỏm bất an.
Iven đột nhiên nở nụ cười: "Elise, chúng ta là bạn bè. Hiện tại vĩnh viễn quan trọng hơn quá khứ."
Nghe Iven nói xong, Elise cũng mỉm cười: "Iven, Corrine thật là một tên hỗn đản."
"Đúng vậy, hắn là tên khốn kiếp." Iven lập lại.
Elise đột nhiên xông tới cho Iven một cái ôm thoải mái, Iven vươn tay ôm lấy Elise.
"Thân ái, cậu ở đây có y phục không, y phục này siết tớ chặt quá!" Elise từ trong lòng Iven chui ra, chân mày xinh đẹp cau lại.
Iven dẫn Elise vào cửa, mùi thức ăn từ phòng bếp bay ra, Elise đổi y phục trực tiếp ngồi xuống sa lon. Ryan từ trong phòng chạy ra, tò mò nhìn Elise, đôi mắt xanh thẳm phát ra tia sáng. Elise cũng đánh giá Ryan, Elise biết Iven độc thân nuôi một đứa bé, thế nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ryan. Nhóc con kia mặc áo ngủ mao nhung tuyết trắng, trên đầu đội mũ, chỉ lộ ra khuôn mặt mũm mĩm.
"Thật xinh đẹp ~ "
Mắt nhóc hơi nheo lại, nghiêng đầu nói.
Elise nghe qua vô số người khen cô đẹp, thế nhưng đây là duy nhất khiến tim cô run rẩy, Elise đưa tay về phía nhóc con: "Thân ái, nhóc tên là gì?"
Nhóc con đi tới bên người Elise, đưa tay ra chọt ngực của Elise.
Elise: "..."
"Em là Ryan." Ryan nói, "Tỷ tỷ tên gì?"
Tuổi của Elise và Iven không sai biệt lắm, miệng của Ryan quá ngọt. Elise cười cong mắt, Elise lại nhìn kỹ hơn, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi. Đế quốc có rất nhiều người tóc vàng mắt xanh, vì thế chỉ cần nhìn mắt của Ryan, vốn sẽ không khiến người ta ngay lập tức nghĩ đến cái gì. Thế nhưng đã biết quan hệ của Iven và Corrine, Elise nhìn cặp mắt kia, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy đoán, suy đoán này khiến nàng mở to hai mắt nhìn.
"Iven... Ryan..." Iven đang hỗ trợ trong bếp, nghe Elise nói, liền đi ra.
Iven nhìn bộ dạng tiểu sắc lang của Ryan nhịn không được lau mồ hôi: "Elise, chuyện gì?"
"Ryan là..." Elise lời kế tiếp không nói ra, thế nhưng Iven đã đoán được.
"Ryan là cục cưng ngoan." Ryan mặt mày cong cong nói.
"Đúng vậy, là cục cưng ngoan của ba ba." Iven bổ sung.
Elise không hỏi tiếp, tiểu tử kia ở trong lòng Elise chọt chọt, rất nhanh mất hứng thú với mỹ nhân, ngồi trên ghế sa lon, xem sách nhỏ.
Elise ăn cơm kỳ thực rất nhiều, thế nhưng ở yến hội, cô là một thục nữ, rất nhiều thứ đều là nếm thử một miếng. Elise ở nhà Iven cọ cơm, mới thoả mãn rời đi.
"Ba ba, người này là ai vậy nha?" Tiểu tử kia ôm sách leo lên chân Iven, chỉ vào mặt một người nói.
Là tranh của một người.
Corrine mặc một thân quân trang xanh đậm, trong tay cầm nón lính, đứng nghiêm túc, ra vẻ một quân nhân uy nghiêm.
Nhìn ánh mắt tò mò của Ryan, Iven đột nhiên cảm thấy tim có chút đau đớn.
"Đây là Corrine · Gris, tướng quân đế quốc." Iven giải thích.
Nhóc con lẩm bẩm vài câu, sau đó mở trang kế tiếp xem.
Đêm đã khuya, Ryan cũng ngủ thật say. Iven lại hết sức thanh tỉnh, y từ trên giường bò dậy, ngồi xuống sa lon trước cửa sổ. Ánh sao theo cửa sổ hé mở chiếu vào, Iven ngửa đầu nhìn lại, có chút sững sờ. Iven đã triệt để tỉnh táo lại, nghĩ đến việc làm sau khi bị kích động không khỏi có chút hối hận. Bản chất của Corrine là một nam nhân cực kỳ ngạo mạn, một cái tát kia, đánh không chỉ mặt của Corrine, cũng là đem tôn nghiêm của hắn đạp dưới chân. Corrine từ nhỏ đến lớn sợ là chưa từng bị người đánh như vậy. Iven lo lắng, ngày mai y sẽ nhận được thông báo sa thải của đại học Wriston. Bởi vì Corrine mà mất đi công việc, thực sự không lợi.
Sau lại dần dần buồn ngủ, Iven mới về nằm trên giường, rất nhanh liền ngủ.
Ngày hôm sau Iven không hề nhận được thông báo sa thải như trong dự đoán, vì thế Iven không mất công việc này. Về phần nguyên nhân tột cùng là vì vấn đề mặt mũi của Corrine, hay là vì nguyên nhân gì khác, Iven cũng lười suy đoán. Y chắc chắn sẽ không cảm kích Corrine .
Lúc Corrine gọi cho y, Iven vốn không muốn nhận, thế nhưng bên kia không ngừng gọi đến. Iven nhận, bên kia lại không nói chuyện.
Đợi một hồi, Iven không cúp máy, mà là để điện thoại lên bàn.
"Iven, mấy ngày nữa chính là sinh nhật tôi." Corrine đột nhiên nói.
Iven nghe được, thanh âm rất nhỏ, nhưng là lại rất rõ ràng.
Sinh nhật của Corrine là hai ngày trước lễ Giáng Sinh, ngày 23 tháng 12, ngày này, Iven nhớ rất kỹ. Trước đây lúc chưa ly hôn, Iven đều sẽ đích thân vì hắn làm một cái bánh.
Thế nhưng mỗi một lần Corrine trở về đều đã khuya, Iven tựa hồ chưa từng đợi được. Cái bánh kia thường sẽ để trong tủ lạnh, Iven tự mình ăn, ăn hơn nửa tháng. Cái bánh kia cũng giống như Iven, lẻ loi.
Đây không phải một ký ức vui vẻ, Iven từ trong ký ức hoàn hồn.
"Sinh nhật vui vẻ." Iven cơ hồ theo lễ tiết trả lời.
Corrine không nói gì, trầm mặc gần như bị đè nén.
"Iven, tôi sẽ ở lại trấn Johan qua lễ Giáng Sinh, hy vọng cậu có thể ăn sinh nhật với tôi." Corrine mở miệng nói, trong ngữ khí bá đạo mang theo khẩn cầu không dễ nhận ra.
"Tôi ngày đó không rảnh, xin lỗi." Iven nói, sau đó cúp máy.
Corrine không chỉ không tức giận, nhưng lại muốn tìm y ăn sinh nhật với hắn, quả nhiên là điên rồi sao.
Lễ Giáng Sinh càng ngày càng gần, trên đường khắp nơi đều bày cây thông Nô-en, Iven cũng mua một cây thông Nô-en, cùng Ryan trang trí. Nhóc con cầm bút trong tay, đang nghiêm túc viết gì đó trên giấy, viết xong lại treo trên cây.
"Ba ba không cho phép nhìn nga ~ "
Ryan thần bí nói, tựa hồ cất giấu bí mật gì...
Bí mật nhỏ của Ryan có liên quan đến Edda.
Edda lại là một đứa trẻ cẩn thận tỉ mỉ sạch sẽ, lúc đầu khi Edda vừa mới chuyển đến, đúng lúc bị bệnh. Edda bị cảm vừa hít nước mũi, vừa đưa tay đen gầy về phía Ryan, trong nháy mắt liền bị Ryan chê.
Bệnh cảm của Edda dần dần tốt, tiểu nam hài đen đen tráng tráng, rất thích sạch sẽ, hai nhóc kia rất nhanh liền thành bạn tốt.
Edda là một đứa trẻ bất hạnh, cha của nó đã qua đời khi nó còn rất nhỏ, khi đó, nó vẫn còn ngây thơ. Ấn tượng của nó về cha hoàn toàn đến từ mẹ nó. Mẹ nó nói, ba nó là chiến sĩ, là anh hùng. Mẹ nó nói cho nó biết, người ba nó sùng bái cùng với hy vọng nó cũng trở thành người như vậy.
"Edda, cậu đang vẽ cái gì?" Ryan tò mò bu lại, nhìn Edda đang vẽ trên giấy, "Là một con heo sao?"
Edda mở to hai mắt nhìn, thập phần thụ thương nhìn Ryan.
"Là ba ba của tớ." Edda nhìn tranh nói.
Ryan vội vã vươn tay, lắc lắc tay của Edda: "Edda, xin lỗi."
Edda lắc đầu, trong ánh mắt đen mang theo ưu thương: "Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của ba ba, tớ muốn tặng baba một bức tranh."
Con ngươi của Ryan chuyển vòng, trong ánh mắt xanh thẳm đột nhiên hiện ra một tia sáng: "Edda, cậu lần trước không phải nói ba ba cậu rất thích một người sao? Chúng ta đi xin hắn kí tên tặng cho ba ba cậu."
"Nhưng chúng ta sao tìm được hắn?" Edda hỏi.
"Tớ lần trước hỏi ba ba, thần tượng của ba ba cậu gọi la Corrine · Gris." Ryan trí nhớ kinh người.
Edda gật đầu: "Tớ không biết đi đến đâu tìm hắn. Chờ sau này tớ trưởng thành, Ryan, cậu đi cùng tớ có được không?"
Nhìn bộ dạng mất mát của Edda, Ryan xoay người liền ra ngoài, lúc trở lại lần nữa, trong tay thêm một tờ giấy: "Tớ đi hỏi cô Belly, cô nói Corrine · Gris đang ở trấn Johan."
"Edda, tớ dẫn cậu đi tìm hắn." Ryan vỗ ngực nói.
Hai mắt Edda sáng lên nhìn Ryan. Ryan thè lưỡi, liền kéo Edda ra ngoài.
Bởi vì đang là thời gian tự do hoạt động, trên người mỗi đứa nhỏ đều có máy định vị, vì thế nhà trường cũng không hạn chế hoạt động của bọn nó. Có một số đứa sẽ chọn về nhà. Ryan kéo Edda rời khỏi trường học, bắt xe, đi đến địa chỉ cô giáo cho.
**
Corrine hút thuốc rất ít, thế nhưng hiện tại, hắn say đắm trong mùi vị của thuốc lá. Khói trắng tràn ngập trong không khí, tựa hồ cũng mang đi áp lực. Ngày nào đó hắn uống say, người say luôn luôn rất điên cuồng, thế nhưng một khắc kia, đầu của hắn cũng rất thanh tỉnh, vì thế nhớ rõ ngày đó xảy ra chuyện gì.
Từng chút từng chút, không thiếu chút nào, không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Iven phẫn nộ, đôi mắt kia không chút tình cảm nào, một cái tát sau cùng kia, hắn đều nhớ hết sức rõ ràng. Mỗi lần nhớ tới, Corrine không phẫn nộ, mà là vô lực và sợ hãi. Giờ khắc này, Corrine không làm gì khác ngoài việc hoài niệm Iven ôn nhu kia.
Corrine nhắm mắt lại, uể oải từ trên mặt của hắn toát ra. Corrine dùng cái tay cầm điếu thuốc kia nhu nhu huyệt thái dương, chỗ đó như cũ vẫn có chút đau.
Corrine hít một hơi thật sâu, nicotin giảm bớt lo lắng của hắn.
"Tướng quân Corrine, phu nhân Margaret hỏi ngài khi nào quay về thành Oss?" Kach hỏi.
Trong phòng tràn ngập một tầng khói thuốc, mặt của Corrine cũng có chút mơ hồ. Kach rất ít khi nhìn thấy Corrine như vậy, trên người mang một loại chán chường, là vì Iven sao? Corrine quay đầu lại nhìn Kach: "Chờ qua lễ Giáng Sinh đi, tôi đã xin phép tổng thống nghỉ. Một đống việc ở thành Oss chỉ thêmđau đầu."
Corrine vẫn không muốn trở về, hắn biết hắn không thể dễ dang rời đi, bằng không có một số thứ sẽ cách hắn càng xa hơn. Hắn vẫn muốn đợi, vì thế hắn tuân theo bản tâm.
Kach rời đi, trong chốc lát lại vòng về: "Tướng quân Corrine, có người muốn gặp ngài."
"Ai?" Corrine hỏi.
"Fan hâm mộ nhỏ của ngài." Kach nói, "Tướng quân, ngài muốn gặp sao?"
"Tôi có chút mệt." Corrine nhắm mắt lại nói.
Fan của tướng quân đế quốc nhiều lắm, tìm tới cửa cũng rất nhiều, thế nhưng Corrine không phải lần nào cũng sẽ gặp. Chỉ là lúc này đây có chút đặc biệt, Kach nhớ đến hai nhóc con khả ái nắm tay đứng chỗ bảo vệ: "Tướng quân, là hai đứa trẻ rất khả ái..."
"Dẫn bọn nó đến quán cà phê tầng mười, tôi sẽ đến liền."
Corrine cởi áo ngủ, đổi lại một thân tây trang sạch sẽ, chỉ là mùi thuốc lá vẫn như trước không mất đi được. Corrine rửa mặt, cả người đều lên tinh thần rất nhiều. Bất quá chỉ chớp mắt, nam nhân có vẻ chán chường lại trở nên gắng gượng tuấn lãng.
Corrine đi lên tầng mười, đi vào phòng khách, liếc mắt liền thấy hai đứa nhỏ đang ngồi trên ghế sa lon.
Một tiểu quỷ đen đen tráng tráng, thoạt nhìn rất hiền lành, đứa kia..
Corrine đột nhiên ngây ngẩn cả người, ở một khắc kia, tựa hồ có một dòng nước ấm ở trong lòng hắn chảy qua. Nhóc kia mặc áo da màu đen, trên đầu đội mũ mao nhung, đang ghé vào trước hồ cá, một tay chỉ theo cá bơi đi bơi lại, chơi rất vui. Từng động tác của nhóc kia tựa hồ động tới tâm tư của hắn.
Corrine vẫn đứng tại chỗ nhìn, nhóc kia chơi tựa hồ đã mệt mỏi, ngồi trở về trên ghế sa lon, lười nhác vỗ vỗ bụng. Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Corrine, Ryan ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Corrine, hai mắt xanh thẳm hiếu kỳ.
Bị nhóc kia nhìn, Corrine đột nhiên cảm thấy tim run lên một cái, đi về phía nhóc. Ryan vươn tay chọt Edda, Edda đờ ra cũng nhìn thoáng qua, thấy Corrine, mắt hiện lên một tia sáng, từ trên ghế salon nhảy dựng lên, hữu mô hữu dạng hướng Corrine hành quân lễ.
"Các nhóc tìm tôi sao?" Corrine hỏi.
Ryan cũng từ trên ghế salon bò xuống, nhóc lùn hơn Edda một chút, chân ngắn, cơ hồ là lăn xuống.
Ryan cũng học theo bộ dạng của Edda.
"Tướng quân Corrine, con là Edda." Edda nói, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
"Tướng quân Corrine, con là Ryan." Ryan trừng mắt nhìn, "Chú, chú lớn lên thật là đẹp."
Corrine bị bộ dạng của hai nhóc con chọc cười. Hắn kỳ thực cũng không thích trẻ con, trong ấn tượng của hắn, trẻ con thích khóc nháo đồng thời cố tình gây sự, thế nhưng hai nhóc này thập phần nhu thuận.
"Chú mời mấy nhóc uống cà phê." Corrine nói, dẫn hai nhóc vào quán cà phê.
—-¤—-
Danh sách chương