Iven vẫn cảm thấy, Ryan là món quà tốt nhất ông trời đưa cho y, khi y tuyệt vọng nhất, giúp y sống sót. Ryan tựa như một tiểu thiên sứ, dùng quang huy thánh khiết, để Iven tìm được lối ra trên con đường chết. Nếu như không có Ryan, như vậy Iven hiện tại sẽ giống như James, đến đêm, tựa như du hồn, trong bóng đêm du đãng.

Đêm nay, trong giấc mơ của Iven, mơ thấy tình cảnh rất nhiều năm trước, khi đó Ryan vẫn là một đứa nhỏ, trắng trắng mập mập, an tĩnh nằm ở trong lòng hắn, một đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm hắn. Cũng là từ một khắc kia, Iven được cứu rỗi.

Rạng sáng ngày thứ hai, Iven mới từ trong mơ tỉnh lại, liền nghe thấy thanh âm của tiểu thiên sứ. Tiểu tử kia liền như thế xông vào mộng cảnh của y, để Iven đón một ngày mới.

"Ba ba, nên rời giường rồi!"

Iven mở hai mắt ra, đã nhìn thấy Ryan ăn mặc tiểu tây trang, trên đầu mang mũ lưỡi trai, đứng ở bên giường, giương khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt xanh thẳm đang nhìn chằm chằm Iven.

Iven vươn tay, sờ sờ đầu Ryan, thẳng đến khi mi tâm của Ryan nhăn lại tựa như một tiểu lão đầu, Iven mới buông hắn ra, đứng dậy rửa mặt xong liền ôm Ryan ra ngoài.

"Iven, đến ăn điểm tâm!" Mary kêu lên, vừa đem sữa tươi và bánh mì bưng đến bàn. Mary năm mươi tuổi, vóc người có chút mập, thế nhưng quần áo và tóc đều gọn gàng tỉ mỉ. Mary sinh ra trong gia đình học giả, vốn thái độ hiền hòa và có học thức, vì thế Iven rất yên tâm giao Ryan cho Mary.

"Phu nhân, hôm nay bữa sáng rất tuyệt." Iven tán dương.

Mary lộ ra một nụ cười: "Iven, cậu đều còn chưa có ăn mà, lại khích lệ ta."

Iven cắn một miếng bánh mì, sau đó dựng ngón cái: "Ăn rồi càng phải khen thêm."

"Iven, nữ nhân không thể khen, khen rồi liền đắc ý không trở về bên mình." James chen miệng nói.

James nhưng lại là một thanh niên thập phần xinh đẹp, tóc màu hạt dẻ, mắt màu vàng, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của người khác. James ban ngày và ban đêm hoàn toàn bất đồng, ban ngày hắn như ánh dương quang, tươi cười rất xán lạn, là một thanh niên thập phần rộng rãi.

"James, ta là mẹ con, con không thể khắt khe với ta như thế!" Mary bất mãn kêu.

"Khen khen đi!" Ryan giương cái miệng nhỏ nhắn nói, chọc cho Mary buồn cười, cười ra tiếng.

Trên bàn cơm hài hòa. Ryan mới bốn tuổi, lại cực kỳ độc lập, sẽ tự mình khứ đảođổ sữa, sau đó tự cầm bánh mì ăn. Tiểu tử kia dáng ăn rất tốt, trên tiểu tây trang một chút vụn bánh mì cũng không có.

"Bảo bối thật ngoan!" Iven ở trên trán Ryan hôn một cái, cười nói.

Ryan cắn một miếng bánh mì, đợi sau khi nuốt bánh mì xuống, mang chút đắc ý nói: "Ngày hôm qua Edda còn muốn giáo viên đút hắn ăn!"

Nhìn Ryan giương khuôn mặt nhỏ nhắn, một bộ 'mau tới khen con', Iven không chút nào keo kiệt khen: "Bảo bối so với Edda độc lập hơn, là một đứa trẻ ngoan."

Được khích lệ, Ryan hài lòng nuốt xuống một ngụm bánh mì cuối cùng, sờ sờ bụng nhỏ tròn vo của mình, vui vẻ nói: "Ba ba, cục cưng ăn no."

Ăn điểm tâm xong, Iven liền đưa Ryan đi học, nhìn Ryan đi vào trường, mới xoay người rời đi.

Lúc đến đại học Wriston, vừa mới chín giờ rưỡi. Mười giờ Iven mới có tiết. Iven sau khi ngồi xuống, liền lấy ra tư liệu đã chuẩn bị tốt từ trước, bắt đầu xem.

"Iven a!"

Iven ngẩng đầu, liền thấy Colin chỉa vào một bụng bự, lắc lư đến trước mặt mình, mỗi một câu nói, thịt trên mặt đều sẽ rung rung. Người trong phòng làm việc hướng phía Iven ném ánh mắt thông cảm.

"Buổi sáng tốt lành." Iven cười nói.

"Buổi sáng tốt lành, Iven a, ngày hôm qua tư liệu ghi vào thế nào? Học sinh mới nhập họcgiống như là máu vừa được rót vào đại học Wriston, vì thế tư liệu của bọn họ cũng là thập phần quan trọng. Đây là trách nhiệm hàng đầu của chúng ta vì toàn bộ đại học Wriston mà làm, nhất định phải làm thật là tốt, làm kịp thời. Vì thế cậu cũng không thể lười biếng, không phải nếu như cái này truyền đi, người khác còn cho là đại học Wriston chúng ta có hiệu suất thấp như vậy." Colin rung mỡ trên mặt nói.

Colin nói xong rất nghiêm trọng, thế nhưng người ngồi ở trong phòng làm việc đều biết Colin cố ý làm khó dễ. Tư liệu của tân sinh nhập học bất quá là quá trình chuẩn bị hồ sơ, cần có thời gian mới tiến hành tuần tra, cái này cùng việc ảnh hưởng đến danh dự của trường học hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Iven mang nụ cười trên mặt, trong lòng lại đem Colin mắng một lần.

"Iven a, cậu cũng qua quít, tài liệu kia ghi vào xong chưa?" Colin híp mắt, trong hai mắt bốc lên một tia sáng. Lượng tư liệu rất lớn, vì thế cả đêm rất khó hoàn thành. Colin cố ý muốn cười nhạo Iven.

Iven gật đầu một cái nói: "Chép xong rồi, ngài muốn xem sao?"

Colin trong lòng nghĩ Iven nhất định muốn nói sạo, vì thế không muốn chừa cho y bất kỳ đường sống nào, nói thẳng: "Mở hệ thống, để tôi xem một chút."

Lúc nhìn hơn một vạn số liệu mới ghi vào, Colin khó tin mà mở to hai mắt nhìn, mỡ trên mặt tựa hồ muốn ngưng kết thành một đoàn. Nhưng mà nhìn Colin bộ dáng khiếp sợ, Iven lại không có một chút cảm giác buông lỏng.

Sắc mặt của Colin dần dần khôi phục bình thường, vỗ vỗ vai Iven nói: "Iven a, cậu rất có khả năng, tôi quả nhiên không có nhìn lầm cậu. Việc quan trọng như vậy, vẫn là giao làm cho cậu, tôi mới yên tâm. Iven, cậu phải tiếp tục cố gắng, sau này có nhiều cơ hội như vậy." Colin nói xong liền ưỡn bụng ly khai.

Iven thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn lên tư liệu của mình. Iven là một người có mục tiêu rõ ràng, sự nhẫn nại của y và ý chí cực kỳ hơn người bình thường, một khi y quyết định một việc, liền không đơn giản mà từ bỏ. Y cần công việc này, vì thế y nguyện ý chịu đựng bị Colin làm khó dễ. Này cũng không mềm yếu, mà là một loại xem xét thời thế.

Iven ngày hôm nay chỉ có hai tiết, sáng một tiết, chiều một tiết, vì thế ba giờ chiều, liền có thể tan việc. Iven trước đi mua thức ăn, sau đó sẽ đi đón Ryan tan học. Iven ngồi trên xe, nhìn học sinh lục tục đi ra liền xuống xe. Đợi một hồi, Iven đã nhìn thấy Ryan và một đứa bé trai, một người cõng một người mang túi đi ra. Tiểu nam hài bên người Ryan so với Ryan cao hơn rất nhiều, da đen kịt, không giống Ryan, có chút vô cùng trắng nõn.

Nhìn Ryan trong đám người trắng như búp bê vậy, Iven trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tối tăm.

"Ba ba!" Ryan thấy được Iven, hét to một tiếng.

Iven trên mặt cười ôn hòa, bán ngồi xổm hạ người, Ryan liền vọt vào trong ngực y, hai tay ôm cổ Iven.

"Ryan, gặp lại!" Iven xoay người, mới nhìn thấy một bé trai đứng bên cạnh xe, chính là tiểu nam hài cùng Ryan đi ra, lúc này đang nhìn chằm chằm Ryan.

Ryan có chút bất đắc dĩ từ trong lòng Iven đưa đầu ra, nhìn tiểu nam hài kia liếc mắt: "Edda, gặp lại."

Iven dạy Ryan, bất kể là đối trưởng bối hay là người nhỏ giống mình, đều phải lễ độ. Vì thế Ryan vừa cùng đưa bé kia bắt chuyện, là hoàn toàn theo lễ phép, Iven nhìn thấu Ryan mười hai vạn phần không tình nguyện.

"Ryan, con không thích Edda sao?" Iven hỏi.

Ryan biểu tình thập phần ghét bỏ: "Edda ngày hôm nay đem nước mũi lau trên người con, còn muốn cho con ăn kẹo của hắn, kẹo cũng dính nước mũi của hắn. Hơn nữa, hắn vẫn chỉ biết tính toán với số có hai chữ số, ba ba, Edda vì sao lại đần như vậy?"

Iven sửng sốt một chút, đối với đứa tre bốn tuổi, biết tính toán số đã rất tốt. Vì thế không phải là Edda ngu xuẩn, mà là Ryan quá thông minh. Ryan thừa kế gen biến dị từ hai người cha, trong rất nhiều chuyện đều thập phần có thiên phú.

"Ryan, con khi còn bé cũng là một quỷ chảy nước mũi." Iven nói.

Iven nói khiến Ryan há to miệng, tựa hồ rất khó tin mình trước đây cư nhiên lại giống Edda. Một lát sau, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ryan trở nên hết sức nghiêm túc, nghiêm túc gật đầu: "Nếu như Edda không đem nước mũi lau trên người con, con đây sẽ làm bạn với hắn. Ba ba, Edda nói ba hắn muốn dẫn hắn đi khu vui chơi."

Nhìn hai mắt Ryan lóe sáng, Iven tự nhiên biết ý nghĩ của hắn. Từ nhỏ đến lớn, Ryan chưa từng đến khu vui chơi, mỗi lần nghe được người khác nói, mắt đều lấp lánh. Trước đây, Iven cũng làm bộ không nhìn thấy.

"Cục cưng cũng muốn đến khu vui chơi." Ryan cúi đầu xuống, trong thanh âm hàm chứa chờ mong.

Iven sắc mặt của có chút khó coi. Iven không nói gì, mà là nổ xe, lái đi. Ryan lui ở trong góc, có vẻ đặc biệt mất mác.

Ryan rất ngoan rất hiểu chuyện, vì thế biết Iven không muốn dẫn nó đi, cũng không ầm ĩ không làm khó. Thế nhưng nó như vậy, lòng Iven lại buồn bực, thập phần khó chịu.

Iven đột nhiên có chút thất thần.

"Chức năng của cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt, do thuốc hoặc phóng xạ hoặc di truyền gây nên, bệnh nhân không thích hợp chịu kích động quá lớn, bằng không có thể vì tim thiếu máu mà dẫn đến cái chết."

"Tiên sinh, xin hỏi ngài trong lúc mang thai hoặc trước khi mang thai có dùng qua thuốc gì không? Khả năng này là nguyên nhân dẫn đến chỗ thiếu hụt của đứa nhỏ."

Bốn năm trước, lúc Ryan sinh ra, liền được chẩn đoán chức năng của cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt. Cùng Corrine kết hôn là lựa chọn của Iven, vì thế sau năm năm phát sinh tất cả, y cũng không có bất kỳ oán hận nào, cho dù là lúc ký hiệp ước ly hôn kia, cũng chỉ là một loại bất đắc dĩ.

Thế nhưng lúc nghe được chẩn đoán chính xác của Ryan, Iven bắt đầu hận Corrine. Ryan nó, từ lúc vừa sinh ra đã gặp phải uy hiếp tử vong, Ryan nó, phải sống so với những đứa trẻ khác cẩn thận hơn.

Iven dừng xe ở bên đường, sau đó cúi người, đem tiểu tử đang co lại thành một đoàn kia ôm vào trong lòng.

—-¤—-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện