Iven đem chuyện bức thư nhận được vào ngày cá tháng tư cùng với lời nói ban nãy của công tước Reims đều nói cho Corrine.
Công tước Reims tên đầy đủ là Charlie Reims. Ghen tuông của Corrine biến mất, hắn lúc này nghĩ đến vài chuyện sau: Iven có huyết mạch hoàng tộc của đế quốc Cady, Công tước Reims vừa vặn là chú của tổng thống, nội dung trong bức thư Reims gửi cho Iven, còn có một màn vừa rồi, ánh mắt của Reims không giống như nhìn người ái mộ, mà như nhìn con của mình, mang theo tình yêu của cha. Liên kết mọi thứ lại, trong đầu Corrine dần dần tạo nên một ý nghĩ.
"Iven, em nói hắn có phải hay không là..." Sắc mặt của Corrine nghiêm túc, nghiêm túc nói. Nghĩ đến ngũ quan của Iven có chút tương tự công tước Reims, Corrine càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.
Iven rất lạnh tĩnh, y tựa ở trên cột, hai tay khoanh trước ngực, biểu tình trên mặt cũng không có chấn động quá lớn gì.
"Will..." Một thanh âm đè nén kích vang lên ở phía sau. Iven quay đầu, liền nhìn thấy phu nhân Marty kéo cánh tay của công tước Reims đứng ở nơi đó, hai người đều nhìn bọn họ, nói một cách chính xác, là nhìn Iven. Vẻ tùy ý trên mặt của Marty biến mất, đoan trang hơn, còn mang theo kích động khó có thể kiềm chế. Phu nhân Marty đi về trước hai bước, sau đó nắm thật chặt lấy tay Iven.
"Will..." Marty lại gọi một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt của Iven, ánh mắt của bà mang tình cảm nồng đậm, tựa hồ muốn ghi nhớ thật kỹ khuôn mặt của Iven vào trong đầu.
"Phu nhân, xin lỗi, tôi không gọi là 'Will', tên của tôi, Iven Winston." Thanh âm của Iven có chút lạnh nhạt, sau đó rút tay trong tay của Marty về.
Marty đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu rơi lệ, trang dung xinh đẹp cũng tán đi. Công tước Reims cũng có chút kích động, từ trong đôi mắt đen của hắn ta có thể thấy được, nhưng năng lực khống chế của hắn hiển nhiên mạnh hơn Marty rất nhiều, hắn ta kéo nữ nhân vào trong lòng, sau đó nói: "Wi... Iven, chúng ta có mấy lời muốn nói cho con biết, những lời này có thể tương đối dài, vì thế ta đề nghị chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống hảo hảo tâm sự."
"Đi theo tôi." Corrine nói. Nói xong liền kéo tay Iven đi vào lối đi bên cạnh phòng khách, quẹo qua mấy cái khúc cua, tiếng người dần dần nhỏ lại. Cuối hành lang có một phòng nghỉ cao cấp, Corrine đi vào, trên ghế kim loại được đặt thêm một cái đệm, sau đó để Iven ngồi xuống, mình thì ngồi bên người Iven. Hai người ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai người đứng ở cửa. Hai vị này còn chưa thử qua tư vị bị người bỏ rơi, hai người sửng sốt một chút, công tước Reims phản ứng trước, đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện Iven. Phu nhân Marty chọn vị trí bên người Iven. Marty muốn nắm lấy tay Iven, nhưng nhìn mặt của y có chút lạnh lùng cứng rắn, lại không dám đưa tay qua.
"Iven, đầu tiên ta và Marty muốn nói với con một tiếng xin lỗi." Công tước Reims hắng giọng nói. Reims năm đó cũng là người trên chiến trường, đã từng đối mặt mấy vạn địch nhân, nhưng chưa từng khẩn trương như hiện giờ. Hai tay của hắn ta nắm chặt, thân thể căng cứng.
"Iven, ta là Charlie Reims, ta và Marty là cha mẹ của con. Ngày con ra đời, ta từ trên chiến trường chạy về. Ta vẫn nhớ rất rõ, một đoàn nho nhỏ, nằm trong lòng mẹ con. Khi đó, ta lần đầu tiên cảm giác được niềm vui sướng khi được làm cha, ta đã suy nghĩ rất nhiều, con của ta, nhất định là đứa trẻ cực kỳ thông minh, học ở trường tốt nhất, tốt nghiệp, sau đó ra chiến trường, giống như ta, trở thành một chiến sĩ nổi danh, được người ngưỡng mộ. Thế nhưng khi đó, đột nhiên xảy ra một chuyện. Cha ta đột nhiên ngã bệnh qua đời, hoàng quyền thay đổi, quyền kế thừa nằm trong tay anh cả, mà ta, lại nắm giữ một phần quân đội mạnh nhất đế quốc. Vì thế, những ngày đó nhất định không an ổn. Marty và con nhiều lần bị hạ độc, sau đó, ta đã không còn cách nào che chở cho mẹ con các con. Vì thế ta và Marty bàn bạc, đưa con đến một nơi an toàn. Đế quốc Oss là lựa chọn tốt nhất. Sau đó, anh cả thừa kế ngôi vị tổng thống, mà ta bỏ qua phần quân đội kia, thế nhưng anh cả vẫn không tín nhiệm ta. Đã nhiều năm như vậy, ta và Marty vẫn không có con, bởi vì không có con, anh cả dần dần yên lòng. Chúng ta vẫn không dám tới nhìn con."
Những lời này, Reims cơ hồ là một hơi nói hết.
"Nếu như con vẫn chưa tin, có thể xem phần báo cáo giám định DNA này." Reims từ trong lòng lấy ra một máy điện tử, đưa cho Iven, "Con là con của ta." Thanh âm của Reims rất ôn hòa, hắn nhìn thật kỹ Iven, ánh mắt cũng mang vẻ thâm tình của người làm cha.
Iven rất nhanh xem xong nội dung bên trên, sự thực đã hiện ra trước mặt, Reims không nói sai. Iven nhìn công tước Reims một chút, sau đó lại nhìn phu nhân Marty một chút, hai người kia là cha mẹ của y. Iven từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, khi đó, nhìn biệt cha mẹ dẫn những đứa trẻ khác đi, y cũng nghĩ cha mẹ của mình như thế nào, tại sao muốn vứt bỏ mình. Suy nghĩ này được chôn thật sâu dưới đáy lòng của y, càng về sau, y học được oán hận, suy nghĩ này trái ngược lại phai nhạt. Chính vì vậy, Iven đặc biệt coi trọng thân tình, cho nên y muốn cho Ryan những thứ tốt nhất, y muốn làm một người cha xứng đáng, mà không phải như cha mẹ của chính mình.
Iven bình tĩnh nhìn hai người trước mắt, thanh âm không chút gợn sóng: "Thì sao?"
Biểu tình trên mặt Reims trong nháy mắt trống rỗng, một lát sau, mới phản ứng lại.
"Iven, theo chúng ta trở về đi, qua nhiều năm như vậy, ta và mẹ của con vẫn rất nhớ con, chúng ta hy vọng con trở lại bên cạnh chúng ta." Reims nói.
"Con trai, chúng ta thực sự rất nhớ con, nhưng vừa sợ gặp mặt sẽ mang nguy hiểm đến cho con, vì thế vẫn chịu đựng." Marty gần như nghẹn ngào, "Hiện tại hết thảy đều tốt rồi, lão ác ma kia đã chết, không ai có thể làm con bị thương. Con trai của ta, theo chúng ta trở về đi."
Corrine trước vẫn không nói gì, thế nhưng lúc nghe được hai vợ chồng này muốn Iven trở về, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Trở về, trở lại đế quốc Cady? Hai nước tuy rằng tạm thời hòa bình, thế nhưng đồng thời vẫn phải chịu hạn chế nghiêm ngặt, nhất là thân phận của hắn như vậy, nếu như Iven trở về, vậy hắn cả đời này, có thể sẽ không được gặp lại Iven nữa. Một khi nghĩ đến khả năng này, Corrine đã cảm thấy toàn thân rét run. Iven không nói gì, thời gian Iven trầm tư càng dài, Corrine càng sợ. Tuy rằng Iven có chút bài xích hai người kia, thế nhưng huyết thống thân tình ở nơi đó, cho nên Iven không phải là không thể lựa chọn đối phương.
Corrine ghét loại cảm giác đứng ngồi không yên này. Corrine cũng không chờ được nữa, cầm lấy tay của Iven, ánh mắt nhìn thẳng nam nhân đối diện. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Reims cũng quay lại. Bốn mắt nhìn nhau, công tước Reims nhìn Iven thì nhu tình hoàn toàn chuyển thành căm thù.
"Iven không thể rời khỏi đế quốc Oss, chúng tôi đã kết hôn, đồng thời đã có con của mình, nơi này chính là nhà của Iven." Corrine nói.
"Iven là con của chúng ta, cậu cũng đã làm cha, vì thế cũng biết cha mẹ mong muốn con cái ở cạnh mình dường nào." Công tước Reims lạnh lùng nói.
Iven đột nhiên đứng lên, hành vi của y hôm nay động tới ba người trong phòng, ba ánh mắt đồng thời rơi vào trên người y.
"Chuyện này, tôi cần phải suy nghĩ thật kỹ, công tước Reims, xin cho tôi hai ngày." Iven nói.
Reims há miệng, cuối cũng lại không nói gì, mà là gật đầu.
Bốn người về phòng yến hội, vợ chồng Reims tiến nhập yến hội, liền bị người vây lại. Corrine thay Iven phủ thêm một tầng áo khoác, liền kéo y rời khỏi yến hội.
Biểu hiện của Iven rất bình thường, y đứng ở cửa, sau đó gọi cho Ryan, rất nhanh, hai nhóc con liền đi ra. Corrine lái xe tới, y để hai nhóc con vào xe, sau đó mới ngồi vào. Y thậm chí nhắn nhủ với Corrine bữa tối ăn cái gì.
Về đến nhà, Iven liền tiến hành một số hoạt động hằng ngày. Tiểu bảo bảo trong bụng y rất nhanh liền muốn đến thế giới này, đây là đứa bé thứ hai, thế nhưng Iven vẫn rất mong đợi như cũ. Nam nhân sinh con vốn trắc trở hơn nữ nhân rất nhiều, Iven cần vận động bình thường, sau đó phối hợp vận động với ăn uống một chút, bộ dáng như vậy, hài tử ra đời có thể so với tính toán thuận lợi hơn một chút. Thời gian Iven vận động, ánh mắt của Corrine vẫn rơi vào trên người y.
Đã nhiều ngày, Iven vừa ra khỏi cửa, phía sau sẽ theo một người. Corrine vẫn theo sau lưng y, giống như một cái đuôi, bỏ thế nào cũng không được. Iven có lúc sẽ không nhịn được, nhưng là nam nhân tựa hồ đã hạ quyết tâm, vô luận Iven nói cái gì, hắn đều vẫn đi theo, cực kỳ cố chấp.
Iven chán ghét Corrine một chút cũng không rời, vì thế sáng sớm, bởi vì thức dậy tương đối sớm, Iven không nói cho Corrine, liền tự mình ra cửa, lúc trở lại liền thấy Corrine đi quanh trong phòng, mặt hốt hoảng địa tựa hồ đang tìm cái gì. Đầu tóc của nam nhân bù xù, trên người vẫn mặc áo ngủ, sắc mặt hết sức khó coi. Nam nhân dạo qua một vòng, sau đó ngồi xổm xuống ở góc tường, hoảng hốt thất thố. Iven đi vào, ánh mắt của Corrine nhất thời có tiêu cự, sau đó vọt tới, ôm Iven vào trong ngực. Corrine không dám ôm thật chặt, cả người đều đang cố gắng kiềm chế.
Đây là lần đầu tiên Iven biết bất an trong lòng nam nhân này đã đạt đến trình độ thâm sâu như vậy. Corrine gần như có chút điên cuồng mà hôn tóc y.
"Iven, không cần rời khỏi tinh cầu Oss." Corrine nói.
Iven nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nam nhân, nam nhân mới dần dần tỉnh táo lại.
Iven chủ động hẹn công tước Reims và phu nhân Marty, hai vị kia tựa hồ có chút thụ sủng nhược kinh, lúc Iven đến, hai vị kia đã sớm ngồi ở nơi đó.
"Iven, con nghĩ xong chưa?" Công tước Reims có chút khẩn trương hỏi. Phu nhân Marty cũng trợn to mắt nhìn y.
"Tôi sẽ không rời đế quốc Oss." Iven nói, "Tôi sống ở nơi này hơn bốn mươi năm, sinh ra quyết định gen, sinh hoạt quyết định tư tưởng, đối với tôi mà nói, nơi này chính là nhà của tôi."
Lúc nghe câu trả lời kia, Công tước Reims đột nhiên có chút già dặn. Nếp nhăn trên mặt hắn ta nhíu lại, môi có chút trắng bệch, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Công tước Reims nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó ôm vợ yêu bị đả kích vào trong ngực. Marty là một nữ nhân kiêu ngạo lại xuất sắc, thân phận tốt, dung mạo đẹp, còn mang tâm cơ nho nhỏ, thích trêu chọc người khác, thế nhưng, là một người mẹ, bà yếu đuối không gì sánh được, lúc này ngồi ở chỗ đó, im lặng rơi nước mắt.
"Iven, ta có thể ôm con một cái không?" Marty hỏi, trong ánh mắt mang vẻ chờ mong.
Iven cũng không cự tuyệt, Marty đứng lên, ôm thật chặt con của mình. Trong trsi nhớ của bà, vẫn có một đứa trẻ mới sinh bọ trong tã lót, đó là một đứa nhỏ an tĩnh, không khóc nháo, người khác đùa sẽ cười. Từ khi có con, bà không hề trầm mê trong vũ hội, không hề bắt chuyện với những phụ nhân quý tộc kia, bà mang con đến vườn bách thú, nhìn rất nhiều thứ thần kỳ, thời gian đó là những ngày vui vẻ nhất của bà. Mà bây giờ, con của bà, đã lớn như vậy.
Marty khóc khóc đột nhiên nở nụ cười, bà nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Iven, nhẹ giọng nói: "Thân ái, ta yêu con."
Mỗi người đều có nỗi khó xử của mình, mỗi chuyện đều có lý do của nó. Tâm tư của Iven có chút bay xa, ở giây phút kia, trong đầu y nổi lên chính là trong sân an tĩnh, một đứa bé nâng cằm ngồi trên bậc thang, nhìn lá vàng từ trên cây rơi xuống.
Đây là ký ức thuộc về y, an tĩnh như vậy, an tĩnh đến mức hít thở không thông, an tĩnh đến mức tựa hồ có thể nghe được thanh âm của lá cây rơi xuống. Không ai nâng y lên, sau đó mang ra khỏi cái sân kia, để y nhìn thế giới bên ngoài, không ai ghé vào lỗ tai y cằn nhằn nói những đạo lý của cuộc đời, kể cho y nghe những chuyện xưa.
—-¤—-
Công tước Reims tên đầy đủ là Charlie Reims. Ghen tuông của Corrine biến mất, hắn lúc này nghĩ đến vài chuyện sau: Iven có huyết mạch hoàng tộc của đế quốc Cady, Công tước Reims vừa vặn là chú của tổng thống, nội dung trong bức thư Reims gửi cho Iven, còn có một màn vừa rồi, ánh mắt của Reims không giống như nhìn người ái mộ, mà như nhìn con của mình, mang theo tình yêu của cha. Liên kết mọi thứ lại, trong đầu Corrine dần dần tạo nên một ý nghĩ.
"Iven, em nói hắn có phải hay không là..." Sắc mặt của Corrine nghiêm túc, nghiêm túc nói. Nghĩ đến ngũ quan của Iven có chút tương tự công tước Reims, Corrine càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.
Iven rất lạnh tĩnh, y tựa ở trên cột, hai tay khoanh trước ngực, biểu tình trên mặt cũng không có chấn động quá lớn gì.
"Will..." Một thanh âm đè nén kích vang lên ở phía sau. Iven quay đầu, liền nhìn thấy phu nhân Marty kéo cánh tay của công tước Reims đứng ở nơi đó, hai người đều nhìn bọn họ, nói một cách chính xác, là nhìn Iven. Vẻ tùy ý trên mặt của Marty biến mất, đoan trang hơn, còn mang theo kích động khó có thể kiềm chế. Phu nhân Marty đi về trước hai bước, sau đó nắm thật chặt lấy tay Iven.
"Will..." Marty lại gọi một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt của Iven, ánh mắt của bà mang tình cảm nồng đậm, tựa hồ muốn ghi nhớ thật kỹ khuôn mặt của Iven vào trong đầu.
"Phu nhân, xin lỗi, tôi không gọi là 'Will', tên của tôi, Iven Winston." Thanh âm của Iven có chút lạnh nhạt, sau đó rút tay trong tay của Marty về.
Marty đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu rơi lệ, trang dung xinh đẹp cũng tán đi. Công tước Reims cũng có chút kích động, từ trong đôi mắt đen của hắn ta có thể thấy được, nhưng năng lực khống chế của hắn hiển nhiên mạnh hơn Marty rất nhiều, hắn ta kéo nữ nhân vào trong lòng, sau đó nói: "Wi... Iven, chúng ta có mấy lời muốn nói cho con biết, những lời này có thể tương đối dài, vì thế ta đề nghị chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống hảo hảo tâm sự."
"Đi theo tôi." Corrine nói. Nói xong liền kéo tay Iven đi vào lối đi bên cạnh phòng khách, quẹo qua mấy cái khúc cua, tiếng người dần dần nhỏ lại. Cuối hành lang có một phòng nghỉ cao cấp, Corrine đi vào, trên ghế kim loại được đặt thêm một cái đệm, sau đó để Iven ngồi xuống, mình thì ngồi bên người Iven. Hai người ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai người đứng ở cửa. Hai vị này còn chưa thử qua tư vị bị người bỏ rơi, hai người sửng sốt một chút, công tước Reims phản ứng trước, đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện Iven. Phu nhân Marty chọn vị trí bên người Iven. Marty muốn nắm lấy tay Iven, nhưng nhìn mặt của y có chút lạnh lùng cứng rắn, lại không dám đưa tay qua.
"Iven, đầu tiên ta và Marty muốn nói với con một tiếng xin lỗi." Công tước Reims hắng giọng nói. Reims năm đó cũng là người trên chiến trường, đã từng đối mặt mấy vạn địch nhân, nhưng chưa từng khẩn trương như hiện giờ. Hai tay của hắn ta nắm chặt, thân thể căng cứng.
"Iven, ta là Charlie Reims, ta và Marty là cha mẹ của con. Ngày con ra đời, ta từ trên chiến trường chạy về. Ta vẫn nhớ rất rõ, một đoàn nho nhỏ, nằm trong lòng mẹ con. Khi đó, ta lần đầu tiên cảm giác được niềm vui sướng khi được làm cha, ta đã suy nghĩ rất nhiều, con của ta, nhất định là đứa trẻ cực kỳ thông minh, học ở trường tốt nhất, tốt nghiệp, sau đó ra chiến trường, giống như ta, trở thành một chiến sĩ nổi danh, được người ngưỡng mộ. Thế nhưng khi đó, đột nhiên xảy ra một chuyện. Cha ta đột nhiên ngã bệnh qua đời, hoàng quyền thay đổi, quyền kế thừa nằm trong tay anh cả, mà ta, lại nắm giữ một phần quân đội mạnh nhất đế quốc. Vì thế, những ngày đó nhất định không an ổn. Marty và con nhiều lần bị hạ độc, sau đó, ta đã không còn cách nào che chở cho mẹ con các con. Vì thế ta và Marty bàn bạc, đưa con đến một nơi an toàn. Đế quốc Oss là lựa chọn tốt nhất. Sau đó, anh cả thừa kế ngôi vị tổng thống, mà ta bỏ qua phần quân đội kia, thế nhưng anh cả vẫn không tín nhiệm ta. Đã nhiều năm như vậy, ta và Marty vẫn không có con, bởi vì không có con, anh cả dần dần yên lòng. Chúng ta vẫn không dám tới nhìn con."
Những lời này, Reims cơ hồ là một hơi nói hết.
"Nếu như con vẫn chưa tin, có thể xem phần báo cáo giám định DNA này." Reims từ trong lòng lấy ra một máy điện tử, đưa cho Iven, "Con là con của ta." Thanh âm của Reims rất ôn hòa, hắn nhìn thật kỹ Iven, ánh mắt cũng mang vẻ thâm tình của người làm cha.
Iven rất nhanh xem xong nội dung bên trên, sự thực đã hiện ra trước mặt, Reims không nói sai. Iven nhìn công tước Reims một chút, sau đó lại nhìn phu nhân Marty một chút, hai người kia là cha mẹ của y. Iven từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, khi đó, nhìn biệt cha mẹ dẫn những đứa trẻ khác đi, y cũng nghĩ cha mẹ của mình như thế nào, tại sao muốn vứt bỏ mình. Suy nghĩ này được chôn thật sâu dưới đáy lòng của y, càng về sau, y học được oán hận, suy nghĩ này trái ngược lại phai nhạt. Chính vì vậy, Iven đặc biệt coi trọng thân tình, cho nên y muốn cho Ryan những thứ tốt nhất, y muốn làm một người cha xứng đáng, mà không phải như cha mẹ của chính mình.
Iven bình tĩnh nhìn hai người trước mắt, thanh âm không chút gợn sóng: "Thì sao?"
Biểu tình trên mặt Reims trong nháy mắt trống rỗng, một lát sau, mới phản ứng lại.
"Iven, theo chúng ta trở về đi, qua nhiều năm như vậy, ta và mẹ của con vẫn rất nhớ con, chúng ta hy vọng con trở lại bên cạnh chúng ta." Reims nói.
"Con trai, chúng ta thực sự rất nhớ con, nhưng vừa sợ gặp mặt sẽ mang nguy hiểm đến cho con, vì thế vẫn chịu đựng." Marty gần như nghẹn ngào, "Hiện tại hết thảy đều tốt rồi, lão ác ma kia đã chết, không ai có thể làm con bị thương. Con trai của ta, theo chúng ta trở về đi."
Corrine trước vẫn không nói gì, thế nhưng lúc nghe được hai vợ chồng này muốn Iven trở về, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Trở về, trở lại đế quốc Cady? Hai nước tuy rằng tạm thời hòa bình, thế nhưng đồng thời vẫn phải chịu hạn chế nghiêm ngặt, nhất là thân phận của hắn như vậy, nếu như Iven trở về, vậy hắn cả đời này, có thể sẽ không được gặp lại Iven nữa. Một khi nghĩ đến khả năng này, Corrine đã cảm thấy toàn thân rét run. Iven không nói gì, thời gian Iven trầm tư càng dài, Corrine càng sợ. Tuy rằng Iven có chút bài xích hai người kia, thế nhưng huyết thống thân tình ở nơi đó, cho nên Iven không phải là không thể lựa chọn đối phương.
Corrine ghét loại cảm giác đứng ngồi không yên này. Corrine cũng không chờ được nữa, cầm lấy tay của Iven, ánh mắt nhìn thẳng nam nhân đối diện. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Reims cũng quay lại. Bốn mắt nhìn nhau, công tước Reims nhìn Iven thì nhu tình hoàn toàn chuyển thành căm thù.
"Iven không thể rời khỏi đế quốc Oss, chúng tôi đã kết hôn, đồng thời đã có con của mình, nơi này chính là nhà của Iven." Corrine nói.
"Iven là con của chúng ta, cậu cũng đã làm cha, vì thế cũng biết cha mẹ mong muốn con cái ở cạnh mình dường nào." Công tước Reims lạnh lùng nói.
Iven đột nhiên đứng lên, hành vi của y hôm nay động tới ba người trong phòng, ba ánh mắt đồng thời rơi vào trên người y.
"Chuyện này, tôi cần phải suy nghĩ thật kỹ, công tước Reims, xin cho tôi hai ngày." Iven nói.
Reims há miệng, cuối cũng lại không nói gì, mà là gật đầu.
Bốn người về phòng yến hội, vợ chồng Reims tiến nhập yến hội, liền bị người vây lại. Corrine thay Iven phủ thêm một tầng áo khoác, liền kéo y rời khỏi yến hội.
Biểu hiện của Iven rất bình thường, y đứng ở cửa, sau đó gọi cho Ryan, rất nhanh, hai nhóc con liền đi ra. Corrine lái xe tới, y để hai nhóc con vào xe, sau đó mới ngồi vào. Y thậm chí nhắn nhủ với Corrine bữa tối ăn cái gì.
Về đến nhà, Iven liền tiến hành một số hoạt động hằng ngày. Tiểu bảo bảo trong bụng y rất nhanh liền muốn đến thế giới này, đây là đứa bé thứ hai, thế nhưng Iven vẫn rất mong đợi như cũ. Nam nhân sinh con vốn trắc trở hơn nữ nhân rất nhiều, Iven cần vận động bình thường, sau đó phối hợp vận động với ăn uống một chút, bộ dáng như vậy, hài tử ra đời có thể so với tính toán thuận lợi hơn một chút. Thời gian Iven vận động, ánh mắt của Corrine vẫn rơi vào trên người y.
Đã nhiều ngày, Iven vừa ra khỏi cửa, phía sau sẽ theo một người. Corrine vẫn theo sau lưng y, giống như một cái đuôi, bỏ thế nào cũng không được. Iven có lúc sẽ không nhịn được, nhưng là nam nhân tựa hồ đã hạ quyết tâm, vô luận Iven nói cái gì, hắn đều vẫn đi theo, cực kỳ cố chấp.
Iven chán ghét Corrine một chút cũng không rời, vì thế sáng sớm, bởi vì thức dậy tương đối sớm, Iven không nói cho Corrine, liền tự mình ra cửa, lúc trở lại liền thấy Corrine đi quanh trong phòng, mặt hốt hoảng địa tựa hồ đang tìm cái gì. Đầu tóc của nam nhân bù xù, trên người vẫn mặc áo ngủ, sắc mặt hết sức khó coi. Nam nhân dạo qua một vòng, sau đó ngồi xổm xuống ở góc tường, hoảng hốt thất thố. Iven đi vào, ánh mắt của Corrine nhất thời có tiêu cự, sau đó vọt tới, ôm Iven vào trong ngực. Corrine không dám ôm thật chặt, cả người đều đang cố gắng kiềm chế.
Đây là lần đầu tiên Iven biết bất an trong lòng nam nhân này đã đạt đến trình độ thâm sâu như vậy. Corrine gần như có chút điên cuồng mà hôn tóc y.
"Iven, không cần rời khỏi tinh cầu Oss." Corrine nói.
Iven nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nam nhân, nam nhân mới dần dần tỉnh táo lại.
Iven chủ động hẹn công tước Reims và phu nhân Marty, hai vị kia tựa hồ có chút thụ sủng nhược kinh, lúc Iven đến, hai vị kia đã sớm ngồi ở nơi đó.
"Iven, con nghĩ xong chưa?" Công tước Reims có chút khẩn trương hỏi. Phu nhân Marty cũng trợn to mắt nhìn y.
"Tôi sẽ không rời đế quốc Oss." Iven nói, "Tôi sống ở nơi này hơn bốn mươi năm, sinh ra quyết định gen, sinh hoạt quyết định tư tưởng, đối với tôi mà nói, nơi này chính là nhà của tôi."
Lúc nghe câu trả lời kia, Công tước Reims đột nhiên có chút già dặn. Nếp nhăn trên mặt hắn ta nhíu lại, môi có chút trắng bệch, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Công tước Reims nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó ôm vợ yêu bị đả kích vào trong ngực. Marty là một nữ nhân kiêu ngạo lại xuất sắc, thân phận tốt, dung mạo đẹp, còn mang tâm cơ nho nhỏ, thích trêu chọc người khác, thế nhưng, là một người mẹ, bà yếu đuối không gì sánh được, lúc này ngồi ở chỗ đó, im lặng rơi nước mắt.
"Iven, ta có thể ôm con một cái không?" Marty hỏi, trong ánh mắt mang vẻ chờ mong.
Iven cũng không cự tuyệt, Marty đứng lên, ôm thật chặt con của mình. Trong trsi nhớ của bà, vẫn có một đứa trẻ mới sinh bọ trong tã lót, đó là một đứa nhỏ an tĩnh, không khóc nháo, người khác đùa sẽ cười. Từ khi có con, bà không hề trầm mê trong vũ hội, không hề bắt chuyện với những phụ nhân quý tộc kia, bà mang con đến vườn bách thú, nhìn rất nhiều thứ thần kỳ, thời gian đó là những ngày vui vẻ nhất của bà. Mà bây giờ, con của bà, đã lớn như vậy.
Marty khóc khóc đột nhiên nở nụ cười, bà nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Iven, nhẹ giọng nói: "Thân ái, ta yêu con."
Mỗi người đều có nỗi khó xử của mình, mỗi chuyện đều có lý do của nó. Tâm tư của Iven có chút bay xa, ở giây phút kia, trong đầu y nổi lên chính là trong sân an tĩnh, một đứa bé nâng cằm ngồi trên bậc thang, nhìn lá vàng từ trên cây rơi xuống.
Đây là ký ức thuộc về y, an tĩnh như vậy, an tĩnh đến mức hít thở không thông, an tĩnh đến mức tựa hồ có thể nghe được thanh âm của lá cây rơi xuống. Không ai nâng y lên, sau đó mang ra khỏi cái sân kia, để y nhìn thế giới bên ngoài, không ai ghé vào lỗ tai y cằn nhằn nói những đạo lý của cuộc đời, kể cho y nghe những chuyện xưa.
—-¤—-
Danh sách chương