Ares dần dần lớn lên, Iven phát hiện đứa bé này tựa hồ khác hẳn những đứa nhỏ khác. Iven trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể dùng một từ để hình dung Ares, đó chính là 'an tĩnh'. Đứa bé nho nhỏ, không khóc cũng không nháo, có thể ngồi trong nôi một ngày, lúc có người đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó sẽ nhăn lại, bộ dạng ghét bỏ. Đúng vậy, đứa bé nho nhỏ học được đầu tiên chính là biểu tình này. Lúc sau, Iven luôn luôn che chở cũng bắt đầu không khỏi hoài nghi, y mang tiểu bảo bối đến y viện làm kiểm tra chỉ số thông minh, kết quả kiểm tra rất nhanh liền có, chỉ số thông minh của Ares vượt qua người bình thường rất nhiều. Cho nen, tiểu bảo bảo không phải là ngốc, Iven thở dài một hơi. Cuối cùng, cũng chỉ có thể quy về yêu thích yên tỉnh.

Hiện tại, Ares đã được năm tháng, tiểu bảo bảo tròn vo, ngoại trừ cặp mắt kia, chỗ khác đều rất giống Ryan khi còn bé. Thế nhưng tính cách so với Ryan, cũng là trời nam đất bắc. Ryan là một tiểu bảo bảo hoạt bát, Ryan lúc được năm tháng đã bò đi chung quanh, mà Ares lúc được năm tháng, chỉ ngồi trên thảm đờ ra. Trước mặt của nó chất đầy món đồ chơi, thế nhưng Ares hoàn toàn bất động.

"Tiểu bảo bảo!" Ryan người chưa tới, thanh âm đã truyền đến.

Ares đột nhiên hướng phía Iven vươn hai tay, động tác như vậy còn có vài phần ưu nhã. Iven biết, tiểu bảo bảo đây là muốn ôm một cái. Y đi tới, ôm tiểu bảo bảo vào trong ngực, tiểu bảo bảo tựa đầu trong ngực của y, rất nhanh nhỏ giọng ngáp.

Ryan nhìn tiểu bảo bảo ngủ, nhất thời xì hơi, đi quanh Iven hai vòng, sau đó ngồi chồm hổm nghiêm túc nhìn, tựa hồ muốn xem Ares là ngủ thật hay ngủ giả. Tiểu bảo bảo chăm chú nhắm mắt, hô hấp đều đặn, con ngươi cũng vẫn không nhúc nhích, ngủ rất thâm trầm.

Ryan quan sát thật lâu, mới xoay người trở về phòng của mình, tự mình chơi tiếp. Lúc Ryan đóng cửa lại, tiểu bảo bảo trong lòng Iven đột nhiên mở mắt, con ngươi màu đen chậm rãi chuyển vòng, sau đó đẩy Iven một cái. Iven lại đem tiểu bảo bảo thả lại trên thảm.

Tiểu bảo bảo vừa mới ngồi trở lại trên thượng không lâu sau, phía sau liền truyền đến tiếng cười 'khanh khách' của Ryan, lúc này đã không kịp giả bộ ngủ, tiểu bảo bảo thân thể cứng ngắc một chút, cuối cùng chỉ có thể nghiêm mặt ngồi ở chỗ kia.

Đương nhiên, lúc mọi chuyện diễn ra, Iven chỉ an tĩnh ngồi một bên. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, y sẽ không thiên vị bên nào, huống hồ nhìn hai bảo bảo đấu nhau, cũng rất thú vị.

Ryan đến bên người Ares rồi, ôm tiểu bảo bảo mập mạp vào trong lòng, một bên từ trong túi lấy ra những thứ thú vị mà bản thân sưu tập được. Tấm thẻ xinh đẹp, tiêu bản cổ xưa, mô hình xinh đẹp, thậm chí còn có poster của minh tinh.

Iven nhìn nữ minh tinh trên poster, đột nhiên bắt đầu cảnh giác. Ryan bắt đầu chợt nhảy lên, gương mặt đã mơ hồ có thể thấy được phong thái của Corrine. Ryan rất giống Corrine, chỉ gương mặt như vậy, cũng không biết hấp dẫn bao nhiêu sự chú ý của người khác. Nếu như đến thời kỳ trưởng thành, thực sự khiến người lo lắng.

"Cục cưng, em thích cái nào?" Ryan hỏi, nhân cơ hội hôn lên khuôn mặt mập mạp của Ares một cái, hôn đến cả mặt nó đều là nước miếng.

Ares có chút có lệ tùy tiện nắm một vật.

"Cục cưng, nguyên lai em thích anh!" Ryan có chút xấu hổ nói.

Nguyên lai trong tay Ares cầm ảnh chụp của Ryan khi còn bé.

Ryan đưa mặt tới gần: "Nguyên lai cục cưng thích anh như thế, ca ca cho em hôn một chút."

Tay của Ares vội vã buông ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ảo não. Bất quá cũng chỉ trong chớp mắt, lúc Ryan lại gần, nó đã khôi phục bộ mặt không thay đổi. Thế nhưng lúc này Ryan đã cao hứng bay cao, đâu chịu buông tha Ares, lại ôm lại hôn, thẳng đến khi Corrine trở về, Ares mới giãy giụa hướng về phía Corrine làm ra động tác muốn ôm một cái.

Ngày thường, nhóc này đối với cha nó cũng rất lạnh lùng, Corrine có chút thụ sủng nhược kinh, vội vã từ trong tay Ryan đoạt lại. Ryan tức giận chợt vỗ đùi Corrine, cuối cùng liền hờn dỗi trốn đến trong lòng Iven.

Ares núp trong lòng Corrine có cảm giác thoát khỏi tai nạn.

Nhưng mà tiểu bảo bảo tựa hồ buông lỏng quá sớm. Corrine vẫn cảm thấy kể chuyện xưa là một cách thức giáo dục trẻ nhỏ, khó có được Ares hôm nay chủ động muốn hắn ôm, vì thế sau khi ăn cơm tối xong, Corrine liền ôm nó vào trong ngực, kể một số chuyện xưa.

Cuối cùng tiểu bảo bảo đã bày ra trạng thái đờ đẫn.

Đầu nho nhỏ của Ares đã có một suy nghĩ, tốt nhất trong nhà tựa hồ chỉ có mẹ.

Mẹ = Iven.

Đây là Corrine len lén dạy nó.

Ca ca = cha = ồn ào.

Mẹ = an tĩnh.

Sau ngày nào đó, Iven phát hiện Ares tựa hồ có chút dính lấy y.

——

Iven nhớ kỹ, lúc Ryan một tuổi đã gọi ba ba, thế nhưng lúc Ares hai tuổi đều không nói. Nó nghĩ muốn cái gì, đều là nhẹ nhàng liếc mắt một cái, ba ba thiện giải nhân ý rất nhanh sẽ phát hiện, sau đó để trước mặt nó.

Lúc mới bắt đầu, Iven còn nghĩ đây là một loại ăn ý. Thế nhưng hiện tại, Iven không khỏi bắt đầu lo lắng.

"Iven, Ares sẽ không là... câm điếc đi?"

Những lời này là Byrnes hỏi, sau đó hắn bị Corrine ném ra ngoài.

Byrnes tuy rằng bị ném ra ngoài, thế nhưng lo âu trong lòng Iven càng thêm dày đặc, lo lắng nhìn tiểu bảo bảo an tĩnh. Ares vừa sinh ra, Iven để nó kiểm tra toàn thân. Đây là một tiểu bảo bảo khỏe mạnh, trên người một có bất kỳ chỗ thiếu hụt nào, thế nhưng vì sao lại không nói chứ? Lúc này Ares không hề biết lo lắng hai người cha, đang ngồi ở vị trí của mình, nhìn Ryan thay đổi ra các thứ mới lạ, hứng thú sẽ nhìn nhiều một chút, sau đó Ryan sẽ đưa đến trước mặt nó.

Iven rốt cục nhịn không được mang Ares đến chỗ bác sĩ, từ bác sĩ chuyên nghiệp, đến bác sĩ tâm lý. Bác sĩ chuyên nghiệp cho là đứa nhỏ này không hề có thiếu hụt, bác sĩ tâm lý lại đưa ra một đề nghị. Lúc nghe được đề nghị kia, vẻ mặt của Iven cổ quái. Thế nhưng y tiếp nhận rồi, lúc trở lại, liền nói cho trong hai thành viên khác, không nên nói chuyện với Ares, nó nghĩ muốn cái gì, cũng phải làm bộ không biết.

Sáng sớm, Ares ngồi trên thảm chơi bài cao thấp.

Lúc xế chiều, Ares vẫn đang chơi.

Lúc buổi tối, bụng của Ares phát ra thanh âm 'rột rột'.

Ares nhìn ba ba, thế nhưng Iven đang nghiêm túc ngồi trước máy tính làm việc. Ares bất đắc dĩ chuyển hướng đến Corrine, cha đang xem báo. Bụng của Ares kêu càng thêm lợi hại, ánh mắt cũng biến thành tội nghiệp, thế nhưng hai vị ba ba vẫn không phản ứng chút nào.

"Ăn." Một thanh âm non nớt vang lên trong căn phòng an tĩnh, nói rõ ràng, trung khí mười phần, thế nhưng cũng chỉ có một từ.

Một từ này cũng đủ để cho Iven vứt bỏ công việc, lấy thức ăn đã chuẩn bị xong đặt tới trước mặt Ares.

Ares không phải câm điếc, nó không nói lời nào chỉ vì lười nói...

Iven nghĩ, đây thật là một nhóc con khả ái lại khiến người ta đau đầu.

—-¤—-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện