“Anh Cầm ơi, hình như em bị ốm rồi, khó chịu.”
Chu Cầm nghe vậy thì sải bước đi tới bên cạnh Hạ Tang, giơ tay lên sờ trán cô.
Trán cô nóng bỏng như miếng dán giữ nhiệt.
Anh nghiêm túc nói: “Sốt rồi, uống thuốc chưa?”
Hạ Tang lắc đầu: “Buổi chiều thấy buồn ngủ nên ngủ một lát ỏ ghế sofa, nhưng lại thấy rất lạnh nên em lên giường ngủ tới tận bây giờ.
Mà cứ mơ thấy ác mộng suốt thôi, hiện tại, người không có chút sức nào, tay cũng không nâng lên nổi.”
“Vì sao lại ngủ ở sofa? Vốn đã đang bị cảm lạnh rồi mà còn hứng gió điều hòa, lạnh càng thêm lạnh.”
“Lúc ấy em không biết em bị ốm mà.”
Cô gái nhỏ lộ ra vẻ mặt oan ức.
Chu Cầm cầm tay cô, mềm như móng vuốt mèo vậy.
“Không ăn gì suốt cả một ngày, sao mà có sức được.”
“Không có hứng ăn.”
Hạ Tang ngửi thấy trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt, lại nhìn đồng hồ điện tử trên tủ cạnh giường, bây giờ đã là 11 giờ tối.
Anh chưa bao giờ về muộn như vậy.
Lòng Hạ Tang nghẹn lại, buồn bực hỏi: “Anh… tăng ca đến tận bây giờ à?”
Chu Cầm lắc đầu, nói đúng sự thật: “Liên hoan với đồng nghiệp trong công ty, ngồi một lát ở quán Karaoke.”
“Lại còn uống rượu à?”
“Ừ.”
“Có phải… có rất nhiều con gái không?”
“Đúng vậy.”
Mặt của Hạ Tang lại càng khó chịu hơn, nhưng sau lần hiểu nhầm anh ở rạp chiếu phim lúc trước, cô không tiện ghen lung tung, chỉ có thể buồn bực một mình.
Chu Cầm cũng không giải thích gì nhiều, đi xuống ngăn tủ ở dưới tầng, lấy thuốc cảm và thuốc hạ sốt có sẵn ở trong nhà, mang nước ấm tới, bảo cô uống vào.
“Uống thuốc đi, rồi anh nấu cháo cho em, ăn xong ngủ một giấc, nếu ngày mai vẫn chưa khỏe lại thì anh sẽ xin nghỉ để đưa em đi bệnh viện.”
Anh đặt mấy viên con nhộng và thuốc viên màu trắng vào trong lòng bàn tay, bưng nước, đút đến tận miệng cô gái nhỏ.
Hạ Tang quay đầu đi, vẫn còn hờn dỗi.
Chu Cầm nhìn thấy dáng vẻ tức giận này của cô thì bỗng nhiên nhớ tới điều gì, hỏi: “Khó chịu từ khi nào?”
Hạ Tang trừng mắt lườm anh một cái: “Đêm qua.”
“...”
Nhớ lại tối hôm qua, hình như anh có nghe thấy cô nói là rất mệt, nhưng khi đó Chu Cầm đang ở trong trạng thái điên cuồng, làm sao dừng lại được.
Nhìn thấy gương mặt uể oải tái nhợt của cô, có vẻ ốm nặng, anh cảm thấy vừa hối hận lại vừa áy náy, định duỗi tay ôm cô một cái.
Nhưng Hạ Tang lại rất có chính kiến mà đẩy tay anh ra: “Tránh ra, không muốn nhìn thấy anh.”
“Uống thuốc đi, anh sẽ tránh ra ngay.” Chu Cầm đưa thuốc tới: “Không làm phiền em.”
“Không uống.”
Anh nghiêm giọng nói: “Hạ Tang.”
“Không uống đâu.” Cô gái nhỏ lấy cớ bị ốm để làm mình làm mẩy.
“Không uống thuốc, chứng tỏ tinh thần cũng không tệ lắm.” Chu Cầm để thuốc vào giấy, dùng cái tay kia túm chân cô kéo tới đây, lạnh nhạt nói: “Dù sao uống rượu xong cũng nghẹn đến khó chịu.”
“Chu Cầm!” Hạ Tang hoảng sợ nhìn anh, liều mạng duỗi chân: “Anh có phải là người không hả?!”
Chu Cầm không quan tâm tới sự phản kháng của cô, lật chăn lại.
Cô gái nhỏ sợ tới mức hoảng hốt, vội vàng nói: “Em uống thuốc là được chứ gì!”
Anh dừng động tác đó lại, cô gái nhỏ vội vã cầm thuốc trên giấy lên, nuốt ực một cái.
Anh lại đưa nước ấm tới bên miệng cô, nhìn cô uống ừng ực ừng ực một hớp to.
Hạ Tang uống thuốc xong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn, cút đi!”
“Ừ, anh cút đây.”
Chu Cầm không làm phiền cô nữa, đứng dậy đi xuống tầng, định nấu ít cháo cho cô.
Hạ Tang tựa hồ giận quá rồi, đứng bật dậy khỏi giường: “Chu Cầm, anh… anh trở nên không tốt rồi!”
Chu Cầm cười nhạt một tiếng, anh hiểu, nếu cơn giận này của cô không được phát tiết thì sợ rằng bệnh này không khỏi được.
Anh xoay người đi tới, ngồi vào bên cạnh chiếu tatami, kéo cô gái nhỏ qua đây, dịu dàng ôm eo cô.
Hạ Tang đứng, anh ngồi, cho nên mặt anh vừa khéo áp vào vùng bụng nhỏ phẳng lì của cô, ôm rất dịu dàng: “Có lúc, anh không biết phải đối tốt với em như thế nào, thương kiểu gì cũng không hết, em nói xem anh phải tốt xử như thế nào với em mới là tốt hơn đây.”
Đây là những lời… âu yếm buồn nôn mà trước đây cho dù có bị đánh chết thì anh cũng sẽ không nói ra, bây giờ anh ôm cô, nói ra một cách rất nghiêm túc rất thật lòng.
Tim của Hạ Tang cũng sắp tan chảy rồi.
Cô vuốt mái tóc đen nhánh cứng còng trên đầu anh, giận dỗi nói: “Lừa đảo.”
“Vừa nãy anh ra ngoài uống rượu, nhưng anh không hề để ý tới mấy cô gái kia.” Chu Cầm chân thành giải thích: “Anh tưởng em chuyển đi rồi nên cảm thấy khó chịu, vì thế mới uống thêm mấy chén.”
Hạ Tang thấy anh không cáu nữa thì cũng ngồi xuống, tựa vào người anh: “Anh không cần giải thích, nếu không, anh lại nói em không tin anh.”
“Anh biết em tin anh, chẳng qua là em quan tâm đến anh mà thôi.”
“Hừ.”
“Hạ Tang, em trông có vẻ điềm đạm dễ sống chung, nhưng thật ra lại có chút ngoan cố, thậm chí là cố chấp… Mà có lúc, tính tình của anh cũng rất tệ.
Lúc học cấp ba, bởi vì ít được ở bên nhau nên mỗi khi ở cạnh nhau, chúng ta đều vô cùng quý trọng, sao nỡ cãi nhau được.”
Hạ Tang duỗi tay ôm lấy eo anh: “Bây giờ em cũng chẳng nỡ.”
“Nếu sống chung lâu dài, cãi vã và mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi.”
Chu Cầm cầm tay cô, đặt lên bên môi, khẽ hôn một cái: “Nhưng em chỉ cần biết một điều rằng, anh sẽ mãi mãi giữ vững niềm vui khi được gặp em lần đầu tiên, sẽ mãi mãi yêu em như lúc khổ đau và tuyệt vọng vì phải xa nhau ở bệnh viện.
Anh sẽ mãi mãi giữ vững tấm lòng lúc ban đầu.
Thế còn em, em có can đảm để đánh cược về một tương lai sẽ hạnh phúc đến già cùng với anh không?”
Hạ Tang nghe lời anh nói, trong lòng tràn ngập nỗi đau âm ỉ.
Đôi mắt cô ngấn lệ, sự chua xót ấp vào trong cổ họng, không nói nổi một câu nào.
“A Đằng, em…”
Khóe miệng anh lộ ra ý cưới, lòng bàn tay khẽ vuốt qua gò má mịn màng trắng nõn của cô: “Bây giờ không cần em trả lời anh, dưỡng bệnh trước đi.
Cho dù có ghét anh thì cũng phải đợi đến khi khỏe lại rồi hãy ra sức đánh anh một trận.”
Hạ Tang gật gật đầu.
Chu Cầm xuống tầng đi nấu cơm, cho gạo kê vào nồi cơm điện, sau đó lại cắt rau xanh tươi mới và cà rốt thành từng viên, cho thêm một ít thịt băm, nấu tất cả cùng với cháo.
Không bao lâu sau, cháo rau xanh nóng hổi đã được nấu xong.
Anh chờ cho cháo nguội đi một chút, rồi mới bê lên tầng, dùng thìa múc một miếng, cẩn thận thổi nguột rồi đưa tới bên miệng của cô gái nhỏ.
Hạ Tang mở to đôi mắt long lanh nước mắt của mình, ấm ức tủi thân liếc anh một cái: “Chu Cầm, em cảm thấy em tệ quá, không xứng để anh thích em.”
Chu Cầm hiểu, mưa dầm thấm đất từ bé, cô rất khó thoát khỏi bóng ma từ việc hôn nhân của bố mẹ.
Hơn nữa, Đàm Cận đối xử với cô hà khắc đến mức gần như là có yêu cầu kinh khủng.
Vì thê,s cô có một số suy nghĩ và hành động cố chấp là chuyện hết sức bình thường.
“Được rồi, đừng nhắc tới chuyện này nữa, cứ dưỡng bệnh cho khỏe trước đi.” Chu Cầm kiên nhẫn nói: “Sau này, chúng ta còn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, không chỉ có hai chúng ta mà còn có mẹ của em…”
“Không sợ.” Hạ Tang vội vàng nói: “Mẹ em bị mấy lời không muốn kết hôn của em dọa sợ rồi.
Hai lần mẹ em gọi điện thoại tới đây, mẹ em đều bảo em nghỉ tết sớm một chút để về nhà, em nói em muốn dẫn anh về cùng, mẹ em cũng không phản đối.”
“Vậy thì anh phải chuẩn bị quà trước thôi.”
“Bọn mình cùng đi chọn nhé!”
Chu Cầm kiên nhẫn đút từng thìa cháo cho cô ăn, cô gái nhỏ có vẻ cũng đói lả rồi, ăn từng miếng từng miếng có vẻ rất ngon.
Uống thuốc ăn cơm, Chu Cầm chăm sóc Hạ Tang tới tận khi cô nàm xuống đi ngủ, sợ cô lại cảm lạnh nên dứt khoát tắt điều hòa đi, nói: “Tối nay nhịn một chút, đừng bật điều hòa nữa.”
Hạ Tang nằm trên chiếu, nói: “Nhưng mà nóng quá.”
Chu Cầm tựa như nhớ ra điều gì, tìm ra chiếc quạt tròn thời xưa ở trong ngăn tủ, cái mà cô giành được khi tham gia hoạt động của câu lạc bộ mặc Hán phục, sau đó chậm rãi quạt gió cho cô: “Như vậy sẽ không nóng.”
“A Đằng, anh định quạt cho em cả đêm à?”
“Mơ à.” Chu Cầm dùng mặt quạt vỗ vỗ vào đầu cô: “Đến lúc em ngủ thôi.”
“Vậy anh đừng ngồi, anh ngồi ở bên cạnh em cứ như ma vậy, em không ngủ nổi.”
Vì thế, Chu Cầm cũng nằm xuống, dùng chăn điều hòa đắp lên bụng nhỏ của cô, nằm nghiêng người, vẫn quạt gió cho cô như cũ.
Thông qua bóng đem dày đặc, Hạ Tang cảm nhận được từng cơn gió nhẹ từ từ thổi tới, mang theo hơi thở khiến cô yên tâm.
“Chu Cầm ơi.”
“Ơi.”
“Có phải công ty của anh có rất nhiều chị gái thích anh không?”
“Nhảm nhí.”
“…”
Chu Cầm dừng một lát, sửa lại lời: “Không có ai hết, các chị gái hông thích mấy thằng nhóc đầu gỗ không hiểu phong tình như anh đâu.”
“Anh không hiểu phong tình á?” Hạ Tang sấn tới gần anh, gần như mặt dán mặt với anh: “Em cảm thấy anh rất hiểu phong tình với em mà.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như vào một số thời điểm đặc biệt nào đó ấy.”
Khóe miệng của Chu Cầm cong lên, dùng quật vỗ vỗ vào đầu cô: “Người chưa từng có phong tình như em đang nhận vơ gì về mình thế?”
Hạ Tang lại bị anh làm cho tức đến mức không nói nên lời, cô đạp anh một cái, quay người đi, giận dữ nói kháy: “Em không phong tình, vậy anh đi tìm người có phong tình đi, ví dụ như mấy chị gái uống rượu với anh hôm nay ấy.”
Tay đang cầm quạt của Chu Cầm dừng ở chỗ eo thon có đường cong nuột nà của cô, kề sát vào lưng cô, nhỏ giọng nói ở sau gáy cô: “Tang Tang, e đáng yêu hơn bọn họ.”
“Nóng muốn chết, đừng chạm vào em.”
Anh tiếp tục quạt cho cô: “Bé cưng à, nhắm mắt ngủ đi.”
Hạ Tang mặc kệ cho anh ôm mình, nhắm mắt lại.
Một lát sau, trong lúc mơ mơ màng màng, cô lại trở mình, dán mặt vào ngực anh, hô hấp có mùi cơ thể quen thuộc của anh, từ từ đi vào giấc mộng.
Ở trong mơ, cô thầm nghĩ, có lẽ là chưa từng có bất kì thời điểm điểm, bọn họ… càng yêu nhau hơn so với lúc này.
…
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tang tỉnh lại từ trong cơn mơ, cảm giác mệt mỏi rã rời vì cảm lạnh ngày hôm qua đã biến mất hoàn toàn rồi.
Cô nghe thấy trong phòng bếp ở dưới tầng hình như có tiếng động, trong không khí tràn ngập mùi gạo thơm lừng.
Cô biết, chắc chắn là Chu Cầm đang chuẩn bị đồ ăn ngon.
Khóe miệng cô lộ ra nụ cười ngọt ngào, đi dép ở nhà lững thững đi xuống dưới, tì vào đầu cầu thàng rồi nhìn về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp, nồi đang sôi ùng ục, mùi gạo thơm bay khắp nơi.
Người đàn ông mặc tạp dề màu mè hoa lá, bóng người cao lớn đứng ở bên cạnh bàn bếp, tay cầm cái thìa, đang đảo nồi cháo.
Hạ Tang nhìn anh, trong lúc ngẩn ngơ dường như đã quay lại quá khứ, lúc học cấp ba, anh cũng săn sóc dịu dàng như này, nấu cho cô một nồi canh cá trích thơm ngào ngạt trắng muốt như sữa ở trong nhà bếp.
Từ trước đến này, thời gian chưa bao giờ làm anh thay đổi.
Có lẽ… cô thật sự có thể tin, tin tưởng rằng bọn họ sẽ có một tương lai hạnh phúc đến già.
Chu Cầm không quay đầu lại, nhưng đã nhận ra cô gái nhỏ đã dậy rồi, nói: “Lấy kem đánh răng rồi đó.”
“Ừ.”
Cô không vào nhà vệ sinh, mà là đi tới sau lưng anh, ôm lấy thắt lưng gầy nhưng săn chắc của anh từ phía sau: “Ôm một cái.”
Chu Cầm mặc kệ cho cô ôm như thể đang làm nũng, múc một bát cháo gạo kê nóng hầm hập, đặt lên bàn cho nguội, sau đó đi ra tủ lạnh lấy trứng gà.
Hạ Tang ôm anh suốt dọc đường như con trùng bám đuôi.
Chu Cầm thấy trạng thái của cô đã khá hơn rất nhiều, anh quay người lại, sờ trán của cô: “Hạ sốt rồi, nhưng lát nữa vẫn phải uống thêm một lần thuốc.”
“Vâng.”
Anh đẩy cô tới nhà vệ sinh, Hạ Tang nhìn thấy quả nhiên bàn chải đánh răng đã để sẵn trên kệ.
Cô quay đầu lại cười một cái với anh, cầm lấy bàn chải rồi đánh răng súc miệng, sau đó rửa mặt lau mặt.
Chu Cầm thì cầm lược đi vào nhà vệ sinh, giúp cô chải mái tóc dài rối bù.
Kể từ lúc cắt tóc ngắn hồi lớp 12, cô vẫn luôn nuôi tóc nhiều năm nay, đến bây giờ đã dài lắm rồi, vô số sợi tóc mềm mượt rũ xuống bên hông, tựa như công chúa đi ra từ bức tranh thời xa xưa, ưu nhã lại có chứa vài phần phản nghịch và nghịch ngợm.
Nhưng mái tóc dài này cũng có chỗ rất bất tiện, lúc ở trên giường, cô đã từng nói rất nhiều lần với anh, ngoài “đợi chút” thì chính là “Chu Cầm, anh đè vào tóc em rồi”.
Anh chải tóc phía sau lưng cho cô, sau đó xoay người cô lại, dùng lược nhỏ và máy ép để ép tóc bên sườn thành kiểu tóc Hime Cut của công chúa.
Hạ Tang nhìn Chu Cầm không chớp mắt.
Anh giúp cô chải tóc vừa nghiêm túc lại vừa cẩn thận, còn nghiêm túc hơn cả lúc anh làm bài thi, còn nghiêm túc hơn cả lúc anh viết chương trình IT.
Cô thích nhất chính là dáng vẻ anh nghiêm túc như này, đây cũng là một sự yên lòng rất có sức nặng.
“Chu Cầm.”
“Ơi.”
“Em có đẹp không?”
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu vào khuôn mặt có lúm đồng tiền như hoa của cô, Chu Cầm duỗi tay nhéo cằm cô, xoay trái xoay phải, đứng đắn nói: “Đẹp như tiên trên trời.”
Hạ Tang đẩy anh một cái: “Anh điêu quá.”
Chu Cầm nhìn lồng ngực phập phồng lúc lên lúc xuống của cô, đáy mắt hiện lên ý tứ hàm xúc, cầm lấy tay cô: “Còn khó chịu không?”
“Không khó chịu như trước nữa.” Hạ Tang khờ dại nói: “Cảm giác có sức rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Nói xong, anh nhấc cô lên, đặt trên bàn bếp.
“...”
------oOo------