Sau buổi tụ họp ngày hôm đó, Hạ Tang không hề lui đến với nhóm đàn anh, đàn chị học nghiên cứu sinh ấy nữa.
Sau khi đi học về, cô dành nhiều thời gian để luyện đàn violin, tham gia các hội nghị giao lưu và nghiên cứu mà Hàn Hi đề cử, cũng có cơ hội kết bạn với rất nhiều nghệ sĩ đàn violin nổi tiếng, cùng với họ trao đổi kinh nghiệm và học tập kinh nghiệm từ họ.
Nhờ Hàn Hi đề cử nên Hạ Tang đã tham gia vào dàn nhạc giao hưởng và trình diễn trong lễ hội âm nhạc ngày giáng sinh do đài truyền hình Đông Hải tổ chức, lấy kỹ năng cao siêu và thành thục của mình, cô đã chinh phục không ít các nghệ sĩ nổi tiếng trong vòng nghệ thuật này, trong lúc đó tên tuổi cô cũng được nhiều người biết hơn.
Đàm Cận gọi điện thoại cho Hạ Tang, khen ngợi biểu hiện của cô trên sân khấu.
Đương nhiên là từ lần nói chuyện như băng với lửa lần trước thì đây là lần đầu tiên hai mẹ con cô mới nói chuyện một cách hòa bình thế này.
“Mẹ nói cho con biết, con có thiên phú chơi violin, đây mới là bữa cơm của thượng đế ban cho con, nó mới có thể cho con thành công cùng sự nổi tiếng vô hạn.”
Lúc này, Hạ Tang không hề muốn phản bác lời của mẹ mình, cô nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, mỗi ngày con đều luyện đàn, sẽ không làm chậm trễ kỹ năng của mình."
"Chăm chỉ đương nhiên tốt, nhưng muốn tiến xa vẫn còn không đủ.” Đàm Cận nghiêm túc nói: “Mẹ muốn con phải trở thành nhà nghệ thuật gia nổi tiếng, con có biết thành công phải trả giá vô cùng lớn không?”
“Con biết, mặc áo giáp vào, vượt mọi chông gai, thành một dũng sĩ cô độc.”
Đây là những lời nói mà cô đã nghe mẹ mình nói từ nhỏ đến lớn.
Đàm Cận thấy cô bình tĩnh như thế, giống như đã qua thời kỳ phản nghịch rồi, đã trưởng thành hơn rất nhiều, vì thế đổi đề tài nói: “Lần trước con nói với mẹ, con không muốn giẫm vào vết xe đổ của mẹ và bố con, cho nên sẽ không kết hôn, như thế… Chu Cầm cũng đồng ý sao?”
Đây là lần đầu tiên Đàm Cận không nổi trận lôi đình khi nhắc đến hai chữ “Chu Cầm”, Hạ Tang cũng không hiểu rõ thái độ của mẹ mình, nói: “Anh ấy không vui, nhưng vẫn chấp nhận thỏa hiệp.”
“Con có suy nghĩ như thế cũng là do con lo được lo mất thôi.

Nhưng mẹ muốn nói cho con biết, người có nội tâm thật sự mạnh mẽ là người sẽ không có nhiều lo lắng như thế, nói thế nào đi nữa thì vẫn là con không có tự tin, nguyên do con không tự tin là bởi vì con không mạnh mẽ hơn cậu ta.”
“Không phải như thế đâu, là mẹ có thành kiến với anh ấy, nên đối với con càng có nhiều bất mãn hơn.”
 “Vậy thì con làm ra thành tích đi, để cho mẹ yên tâm đi.

Bây giờ đến cuộc sống của mình mà con còn không có lòng tin, thì sao mẹ có thể tin tưởng vào tương lai của con và cậu ta được.”
Hạ Tang cúp điện thoại, đi đến vườn hoa nhỏ phía ngoài phòng đàn, gió lạnh thổi mạnh làm lá cây phát ra những tiếng xào xạc vang dội, cô không khỏi kéo chặt áo lại.
Mùa đông của cấp ba, cũng ở thành phố Đông Hải, cũng ngày gió lớn như thế.
Một đêm đó, cô cùng người cô thích vừa vui mừng, vừa phấn khởi chờ đợi tương lai sắp đến của bọn họ…
Bây giờ tương lai của hai người họ đã gần trong gang tấc rồi, chỉ chờ cô bước một bước cuối cùng kia thôi.
*
Giữa trưa, Chu Ly Ly đến thư viện tìm được Hạ Tang, mang đến cho cô một ly trà sữa ấm áp.
“Hạ Tang, tôi có một chuyện muốn bàn bạc với cậu.”
Từ sau khi thi ICGM xong, quan hệ của Hạ Tang và Chu Ly Ly cũng dần dần không còn thân thiết nữa, cô không ngờ tới Chu Ly Ly sẽ chủ động đến tìm mình, cũng không chạm vào ly trà sữa kia, hỏi: “Chuyện gì?”
“Cuối tháng ở Khoa Duy có một cuộc họp hàng năm, tôi là phụ trách chính cho việc tổ chức và lên kế hoạch cho cuộc họp hàng năm này, bao gồm chuyện mời ban nhạc đến để trình diễn âm nhạc ở đấy.”
“Ừm?”
Chu Ly Ly nhìn cô, mang theo thái độ cầu xin, nói: “Trong công ty tôi có một nhân vật tên là Tiêu tổng, ông ta rất si mê nhạc cổ điển, có thể nói là vô cùng say mê.

Tôi muốn… muốn mời dàn nhạc đến trình tấu, nếu mời đến dàn nhạc không tốt, chỉ sợ ông ấy sẽ nghi ngờ năng lực của tôi, cũng không phải gì chỉ là ở phương diện này tôi thật sự dốt đặc cán mai, sợ bỏ tiền nhưng lại không xong chuyện, lại rước thêm phiền toái.”
“Cho nên cô muốn tôi giúp cô qua cửa này sao?”
“Không không không, tôi nghĩ thay vì phải mời dàn nhạc, thì đến mời cậu, trình độ của cậu chỉ sợ hơn chứ không kém.

Đây là lần đầu tiên tôi phụ trách tổ chức một hoạt động lớn như thế, tôi nhất định phải làm thật tốt, để nhận được lời khen của Tiêu tổng.”
Hạ Tang cười: “Cậu là đang muốn mời tôi cuối năm đến trình diễn sao?”
Chu Ly Ly chấp hai tay thành hình chữ thập, chân thành khẩn cầu nói: “Làm ơn đi mà, về tiền cậu có thể đưa ra bất cứ cái giá nào, chủ yếu là chất lượng thôi.”
Với trình độ của Hạ Tang bây giờ, cô không có khả năng để tiếp nhận mấy cuộc trình diễn trong mấy hoạt động buôn bán này, mặc dù là cuộc họp hàng năm của công ty Khoa Duy, cũng không thể mời cô đến được.
Nếu là mối quan hệ trước kia, thì cô sẽ nhanh chóng nhận lời giúp đỡ, nhưng Hạ Tang là người ân oán rõ ràng, không thể nào sẽ giúp đỡ người đã “phản bội” mình.

“Thật xin lỗi, tôi không có cách nào nhận lời được, cô đi mời người có năng lực hơn đi.”
Chu Ly Ly lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng cô ta biết, mình không nên trách Hạ Tang đã từ chối mình, chuyện ICGM, là do cô ta làm hơi quá đáng.
Hạ Tang muốn quay bước rời đi, trong đầu bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ, xoay lại hỏi: “Tiêu tổng của các cô, ông ấy là người quản cả tập đoàn Khoa Duy sao?”
“Đương nhiên, ông ấy là boss người dưới quyền và rất được CEO tín nhiệm, quản tất cả các ngành trong công ty.

Nhưng những nhân viện mới vào công ty như chúng tôi, đều phải đối mặt trực tiếp với quản lý của các ngành, không có cơ hội tiếp xúc với những lãnh đạo cao tầng này, cho nên cơ hội tiệc hàng năm này, được Tiêu tổng khen ngợi, ít nhất sẽ để ông ấy lưu lại ấn tượng tốt, cũng giúp được bản thân có cơ hội thăng chức.”
Hạ Tang biết Chu Ly Ly là người cố gắng vươn lên trên, cho nên sẽ phí tâm tư ở rất nhiều chỗ.
Đương nhiên, công ty to lớn, trâu bò như Khoa Duy, mỗi ngành đều có rất nhiều nhân viên, dựa vào đâu phải bộc lộ hết năng lực, ngoại trừ năng lực ở bên ngoài, còn phải có tâm tư riêng nữa.
Chu Ly Ly thấy Hạ Tang có điều do dự, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, nói: “Hạ Tang, cậu có biết tình cảnh bây giờ của Chu Cầm trong phòng nghiên cứu và phát triển không? Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, mấy người quản lý đều đang nhắm vào cậu ấy, đè đầu cậu ấy, không cho cậu ấy gương mặt vui vẻ gì, thành quả của cậu ấy đều bị lấy gần hết.

Tôi nghe thấy mấy tin tức của công ty truyển ra, sẩn phẩm lần trước vừa đưa ra thị trường đấy bất kể là phần thưởng hay là cái gì khác, thì của Chu Cầm cũng ít đến đáng thương.”
“Quả thật không nhiều lắm.”
Thẻ tiền lương cô là người giữ, cô cũng thỉnh thoảng lấy giấy tờ của anh đọc, sáu ngàn tệ tiền thưởng đưa vào sổ sách, chẳng khác nào là ăn xin.”
“Theo lý mà nói, người máy trí tuệ nhân tạo làm quản gia này đều do Chu Cầm phụ trách, cậu ấy lấy được giải nhất, nhưng đến đây ngay cả mấy kỹ thuật viên của bộ phận nghiên cứu cũng thường hay so đo với cậu ấy.” Chu Ly Ly ý tứ nói: “Chắc là cậu ấy bộc lộ được tài năng, làm cây to đón gió.”
“Này, tôi ít nhiều cũng biết một chút.”
“Hạ Tang, cuộc họp hàng năm này có lẽ là một cơ hội đấy.

Nhóm người của Tiêu tổng và CEO kia quả thật rất thích nghe nhạc cổ điển đến phát cuồng luôn đấy, trong văn phòng của ông ấy có rất nhiều băng đĩa nhạc cổ điển.

Nếu trong cuộc họp hàng năm này cậu bộc lộ được tài năng, được ông ấy coi trọng thậm chí là muốn kết bạn… tôi nghĩ chắc là Lý Hi cũng sẽ chẳng dám trắng trợn nhắm vào Chu Cầm nữa.”
Hạ Tang biết Chu Ly Ly tuy là vì công việc của mình mà tính toán, nhưng cô ta nói như thế cũng đúng, có lẽ… Cô nên thử xem.
Bây giờ Chu Cầm như là đang cố gắng chống cự, một thân một mình bị lồng sắt đè nặng, không có chỗ phát triển.
Tuy cách làm này có chút khôn vặt, không phải quang minh chính đại gì, nhưng sau lưng Lý Hi ti tiện, làm ra mấy chuyện mờ ám này cũng chẳng tính là chuyện gì lớn lao.

Tối đấy, Chu Cầm làm một bàn đồ ăn lớn, dóc lòng thắp thêm một ngọn nén, làm ra ánh buổi tối dưới ánh nến lãng mạn dành cho cô.
Hạ Tang ăn cơm, nhìn thấy ánh nến lấp lóe trên bàn, suy nghĩ nhiều tâm sự.
“Đang suy nghĩ gì thế?”
Hạ Tang không nói gì, hỏi: “Chu Cầm, boss của công ty anh thích nhạc cổ điển à?”
Chu Cầm nhạy cảm ngẩng đầu lên: “Em muốn làm gì?”
Hạ Tang không tính toán gì nói với anh: “Chu Ly Ly nói với em chuyện làm ăn, nói boss của anh thích nhạc cổ điển, để em trình diễn trước tiệc cuối năm, giúp cô ấy giữ thể diện.”
“Không được.” Chu Cầm không chút do dự từ chối.”
“Vì sao?”
“Cuộc họp hàng năm không xứng để Tang Tang diễn tấu, anh không muốn em vì anh mà làm những chuyện như thế này.”
Hạ Tang không ngờ đến anh lập tức đoán được tâm tư của mình, bĩu môi nói: “Ai vì anh chứ, em là giúp Chu Ly Ly nha.”
“Nghe lời.” Chu Cầm tăng thêm ngữ khí: “Không được đến.”
Hạ Tang không chút để ý mà ăn cơm, anh hình như rất lo lắng lại bổ sung thêm một câu: “Nếu để cho anh nhìn thấy em, anh sẽ tức giận đấy.”
“Dùng cái này uy hiếp em.” Hạ Tang trợn mắt liếc anh một cái: “Anh sẽ tức giận như thế nào?”
“Vậy ngày hôm sau em đừng nghĩ sẽ xuống được giường.”
“…”
“Không đến sẽ không đến đâu, em lưỡi phí tài năng của mình đấy.”
Hạ Tang rầu rĩ ngồi ăn cơm chiều, thấy cô không để tâm, Chu Cầm lấy một món quà được gói tỉ mỉ bằng lụa nhung màu đen đặt vào tay cô, thản nhiên nói: “Quà năm mới, nhìn thử xem có thích hay không?”

Cuối cùng Hạ Tang cũng hiểu được vì sao đêm nay lại ăn tối dưới ánh nến thế này, thì ra là vì muốn tặng quà.
“Cái gì thế?” Cô tò mò mở hộp ra.
Một vòng tay đôi màu vàng hồng lẳng lâng nằm trong hộp, trong ngọn đèn mờ ám, vừa xinh đẹp lại cảm nhận được ánh sáng của chiếc vòng phát ra.
“Đẹp thế!”
“Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy, đã muốn mua cho em.”
Bây giờ Chu Cầm mua quà cho cô đã trở thành biểu hiện vô cùng bình thường, trong hộp trang sức của Hạ Tang, vòng cổ cũng năm sáu cái, nhẫn hay vòng tay cũng có vài cái, giá cũng không tính là quá đắt, nhưng cũng tuyệt đối không rẻ.
Hạ Tang cảm thấy Chu Cầm có chút giống như dáng vẻ cô thích chơi búp bê trước kia, nhìn thấy trang sức gì xinh đẹp, sáng lấp lánh đều muốn đeo lên người cô, tỉ mỉ trang trí cho cô không biết mệt.
Ngoại trừ các loại trang sức bên ngoài, cuối tuần anh cũng sẽ đưa cô đi dạo phố.
Các loại trang phục mới nhất trong cửa hàng, khác với bạn trai của những cô gái khác sẽ ngồi trên ghế nghỉ ngơi, chấn đến chết thì chơi di động, nhưng Chu Cầm tuyệt đối không như thế, anh không tiếc bất cứ giá nào, lựa chọn kỹ lưỡng.
Hạ Tang giống như con búp bê vậy, thử từng bộ đồ anh chọn cho mình, thử đẹp, anh sẽ mua hết.
Tủ đựng quần áo trong nhà đều chứa đầy quần áo của Hạ Tang.
Chu Cầm đánh giá sắc mặt của Hạ Tang, hỏi: “Là do anh tặng nhiều quà quá, khiến em nhận đến chai sạn, không có chút cảm giác vui mừng sao?”
Hạ Tang lấy vòng cổ lên, để dưới ngọn đèn tỉ mỉ xem thử, vuốt ve, vòng trang sức quấn quanh đầu ngón tay trắng nõ của cô, càng phát ra ánh sáng như ngọc đến mê lòng người.
Thích đương nhiên là rất thích rồi, có cô gái nào không thích được tặng quà đâu chứ.
“Chu Cầm, rốt cuộc anh còn dấu bao nhiêu cái thẻ ngân hàng thế, không cần dùng tiền mua mấy thứ này…”
“Em quản anh sao?”
Chu Cầm ở phía sau cô, lấy vòng cổ mang lên cổ cho cô, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh xinh đẹp của cô: “Anh có chút thích nó, thích cách cô gái của anh ăn mặc.”
Trong lòng Hạ Tang vô cùng ấm áp, nhưng vẫn cứ phụng phịu nghiêm túc nói: “Anh đừng tiêu tiền lung tung như thế! Coi chừng em thu hết mấy tấm thẻ còn lại của anh đấy!”
Chu Cầm từ phía sau ôm lấy bả vai cô, dựa sát vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp nhưng đầy từ tính nói: “Dù sao, người nào đó cũng không kết hôn với anh, cũng không sinh con cho anh, kiếm tiền cũng vô dụng thôi, kiếm nhiều xài nhiều ít xài ít, cũng rất tốt.”
Hạ Tang nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh đang ở trên vai mình: “Nhỡ đâu em thay đổi chủ ý của mình thì sao?”
“Hả?”
“Chu Cầm, ở chuyện này em thật sự cảm thấy rất sợ.”
Hạ Tang vuốt ve lòng bàn tay ấm áp của anh, dán sát vào sườn mặt anh, nói: “Nhưng bây giờ, em bằng lòng vì anh mà trở nên dũng cảm hơn, em nghĩ… có thể hướng tới mục tiêu kết hôn mà cố gắng thêm một chút!”
“Em nói thật sao?”
“Tết này cùng nhau về nhà gặp mẹ em đi.”

Vào đêm giao thừa, cuộc họp hằng năm của công ty Khoa Duy diễn ra, theo Chu Ly Ly đã sắp xếp, Hạ Tang đeo theo một cây violin trên lưng, đi lên sân khấu.
Cuộc họp hàng năm của công ty được tổ chức ở vườn hoa ngoài trời tầng cao nhất, có không ít nhà lãnh đạo mặc tây trang đến đây, các cô gái cũng mặc những bộ lễ phục xinh đẹp, đi qua đi lại trong vườn hoa, dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp, ăn uống linh đình.
Chu Cầm tránh các cô gái đang nhiệt tình mời anh ra khiêu vũ, ngồi yên tĩnh ở quầy bar, từng ly từng ly uống rượu.
Bởi vì nhóm nghiên cứu và phát triển của công ty được phát tiền lương cao nhát, các cô gái cũng rất chào đón, nhưng mà trong hội trường buổi tiệc như thế này cũng sẽ giúp con người xã giao với đủ loại người thông minh hơn, nhưng cũng rất không thích hợp với một số người, dù sao song thương khó có thể đen trắng rõ ràng.
Bọn họ không chỉ không cùng các cô gái khiêu vũ, lại càng không giống với bộ phận thị trường, bộ phận nhân lực đi nịnh nọt lãnh đạo.

Mấy người đàn ông đều ở chung một chỗ, vui vẻ chơi trò chơi trên bàn cờ.
Mấy người xung quanh xem ra đã nhàm chán đến cực điểm.
Thật ra, Chu Cầm cũng thích chơi với mấy người lập trình viên kỳ quặc này, bởi vì cho dù là trò gì cũng là các con số, ít nhất có thể có trình độ ngang ngửa nhau.
Mãi cho đến khi tiếng đàn violin du dương vang lên từ tron gió đêm truyền vào trong tai anh, bỗng nhiên anh thả ly rượu xuống, nhìn qua hướng đấy.
Cô gái mặc một bộ lễ phục màu đen, tóc xõa sau đầu, bên tai rũ xuống vài sợi tóc con, vai lộ ra phân nửa, vô cùng rung động lòng người.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, giao điệu tao nhã vang lên, đắm chìm trong thế giới âm nhạc.

Ánh mắt Chu Cầm nhìn về phía cô không dời đi, giống như ngoại trừ cô, thế giới này không có thứ gì đáng giá để anh có thể nhìn, hay bỏ vào lòng.
Quá nhiều phụ nữ cũng không thể khinh thường, vẫn là bị vẻ đẹp kinh diễm của cô làm xuất thần, anh đứng lên lập tức đnế bên cạnh một góc của vườn hoa, vừa nhìn lên sân khấu, dựa vào bồn hoa, lẳng lặng nhìn cô.
Bên cạnh có đồng nghiệp nam nhìn thấy nên đi đến, lấy tay chọc chọc anh: “Mẹ ơi, đây là trình độ biểu diễn thế nào đây chứ, khiến người đẹp trai nhất trong nhóm anh Cầm đây phải ngây người đứng xem.”
“Đó là người phụ nữ của tôi.”
“Không phải chứ.”
Ánh mắt của Chu Cầm kiêu ngạo: “Cô ấy quả thật rất xinh đẹp.”
“???”
Đương nhiên mấy người CEO Tiêu Nhẫm say mê nghe nhạc cổ điển cũng chú ý đến Hạ Tang, Hạ Tang chơi bản “hòa tấu thứ hai” của Concerto, ông ấy bưng ly rượu lên từ xa chăm chú nhìn cô.
Trình độ biểu diễn như thấy này được nghe ở cuộc họp hàng năm ở công ty, thật sự là… thật sự ngoài ý muốn nha!
Trình độ biểu diễn đàn violin của cô không biết là cao hơn các dàn nhạc biểu diễn ở trung tâm buôn bán bao nhiêu lần! Xem ra người này là người tốt nghiệp khóa này… Có thể tạo ấn tượng, loại trình độ này là mời nghệ sĩ đến.
Chu Ly Ly giả vờ ăn nhưng vẫn luôn đánh giá sắc mặt của Tiêu Nhẫm, nhưng hiển nhiên là ông ấy vô cùng hài lòng.
Nhưng mà, tên Lý Hi kia lại vô cùng chán ghét, như thuốc bôi keo da chó dán chặt lên người Tiêu Nhẫm, a dua nịnh hót lấy lòng, thấy Tiêu Nhẫm nhìn chằm chằm vào cô gái chơi đàn violin, trong lòng anh ta ít nhiều cũng có tính toán, chuẩn bị đợi lát nữa kêu người an bài cô gái này cho Tiêu tổng.
Hạ Tang thật sự rất bỏ công, diễn một bài lại thêm một bài nữa, suốt buổi tiệc hàng năm chỉ có vài hút nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Ở công ty cũng tổ chức các hoạt động trao giải, cô cũng cô cùng nhạy bén mà phối hợp với bầu không khí, diễn thêm một đoạn ngắn khiến không khí sôi nổi hơn, cố gắng hết sức để sân khấu bữa tiệc cuối năm này thêm màu sắc.
Tây trang bên ngoài của Chu Cầm cũng đã được cởi ra, nhìn thấy cái váy mỏng của cô, muốn tiến lên phủ thêm lên người cô nhưng bị Hạ Tang dùng ánh mắt uy hiếp khiến anh phải lui trở về.
Anh vô cùng lo lắng, ánh mắt cũng vô cùng đau lòng.
Mãi đến tận 12 giờ khuya, bữa tiệc này mới kết thúc, buổi biểu diễn suốt ba tiếng của Hạ Tang cũng kết thúc, cuối cùng cũng thả violin xuống.
Chu Cầm sải bước đi đến gần cô, nhận lấy đàn violin trong tay cô cất vào hộp đèn, sau đó dịu dàng xoa tay cô, đặt vào lòng bàn tay ấm của anh, mấy người phụ nữ trong công ty đều phải trợn mắt há miệng.
Chu Cầm bình thường là một đóa hoa lạnh lùng, lễ phép nhưng xa cách, một mình lặng lẽ, không ngờ lại dịu dàng như thế cũng có thể giết người!
Phía sau truyền đến một tràn vỗ tay.
Hạ Tang quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang, đi giày da đang bước đến, trên mặt hiện rõ nụ cười hài lòng: “[Romance in G major], [Bản hòa tấu violin thứ hai], [Polonaise]…” Không ngờ tôi thế mà được nghe những bản hòa tấu hay thế này tại tiệc cuối năm, nhìn thấy trình độ biểu diễn xuất sắc như thế! Thật sự quá hoàn mĩ rồi!”
Hạ Tang đại khái cũng đoán được người này là người đam mê âm nhạc cổ điển trong miệng Chu Ly Ly – Tiêu Nhẫm.
“Chào Tiêu tổng.” Cô lễ phép cuối thấp người trước ông ấy, không mất đi dáng vẻ thục nữ của mình.
“Cái đuôi đàn này, là đàn violin Đức Mông sao?”
“Ánh mắt của Tiêu tổng thật tốt, liếc mắt một cái đã nhìn ra được.”
“Đây chính là đàn tốt đấy, dùng nhiều năm như thế mới có thể kéo ra được âm sắc như thế.”
“Đàn như thế, gặp được Tiêu tổng là người yêu thích âm nhạc, đó mới là may mắn.”
Tiêu tổng bị lời nói này của cô khiến đường làm quan rộng mở, tươi cười đầy mặt.
Chu Cầm có chút kinh ngạc, không biết Hạ Tang học được ở đâu kiểu a dua lấy lòng thấy này, trước kia không phải cô rất ghét dáng vẻ thế này sao?
Anh từ phía sau kéo kéo nơ con bướm phía sau thắt lưng cô, cô ngăn tay anh lại, dùng ánh mắt cảnh cáo: “Anh đừng quấy rầy em phát huy.”
Mọi người thấy ông chủ bị cô gái chơi violin hấp dẫn sự chú ý, thái độ còn rất khiêm tốn như thế, đều đến vây quanh, cùng theo ý Tiêu Nhẫm khen Hạ Tang.
Vốn dĩ Lý Hi muốn “sắp xếp” Hạ Tang đến gần Tiêu tổng, không ngờ Chu Cầm lại nhanh chân đứng bên cạnh cô, vì thế quát lớn: “Chu Cầm, nhìn thấy người đẹp đã không nhịn được mà xum xoe đến gần sao, có chút mắt nhìn không, còn không mau tránh xa chút!”
Nói xong, anh ta còn vô cùng đúng lúc nói bên tai Tiêu Nhẫm: “Người mới bây giờ, thật sự là càng ngày càng kỳ cục, sếp đừng trách móc họ nhé.”
Chức vụ của Tiêu Nhẫm có rất nhiều người trà trộn bên cạnh, đương nhiên cũng biết bản tính của Lý Hi.
Trước kia không sao, giờ khắc này, lại ở trước mặt Hạ Tang, người có cấp bậc nghệ sĩ thế này, ông cảm thấy Lý Hi như đang sỉ nhục sự yêu thương của ông ấy đối với nghệ thuật, lạnh mặt trách mắng: “Cậu còn chưa chịu im sao?”
Lý Hi ăn một biết mười, ngại ngùng im miệng.
Tiêu Nhẫm thay đổi giọng điệu, hỏi Hạ Tang: “Hai người có quen biết với nhau sao?”
Hạ Tang nắm lấy cổ tay Chu Cầm, kéo anh đến trước mặt Tiêu Nhẫm: “Tiêu tổng, Chu Cầm là người mới của bộ phận nghiên cứu phát triển cũng là bạn trai tôi.”
Tiêu Nhẫm cười nhìn mọi người xung quanh: “Tôi đã nói mà, sao tiệc cuối năm của công ty chúng ta lại có thể mời đến nghệ sĩ có trình độ thế này chứ, thì ra là người nhà của nhân viên.”
Các vị cấp cao khác mãi mãi không thiếu người phụ họa theo, mọi người xung quanh thấy như thế thì mở lời khen Chu Cầm.
Sắc mặt của quản lý Lý Hi cũng đen lại, trong lòng cũng có chút khẩn trương, không yên, không biết cô gái này đang muốn làm gì.
“Tôi nhớ rõ, người mới của bộ phận nghiên cứu phát triển.” Tiêu Nhẫm nhìn Chu Cầm, nói: “Loạt sản phẩm của người quản gia thông minh đã phá kỷ lục trong quý trước, nghe nói công lao của cậu không nhỏ, ha ha ha ha, tiền thưởng được nhận không ít nhỉ.

Nhìn bạn gái cậu xinh đẹp như thế, nhưng trên cổ lại trống trơn như thế, cái gì cũng không có, là bạn trai như cậu rất sơ ý đấy!”
Chu Cầm liếc mắt nhìn sang Hạ Tang, phát hiện Hạ Tang cố ý mặc một lễ phục không tay màu đen, trên cổ thon dài, trắng nõn không có bất cứ vòng cổ trang sức nào, anh tặng cô nhiều vòng cổ như thế, nhưng một cái cũng không đeo, là cô đang cố ý.
Quả nhiên, lại nghe Hạ Tang nói: “Tiêu tổng, tiền thưởng của Chu Cầm quả thật không ít, đủ cho hai chúng tôi sinh hoạt mấy tháng.”
Tiêu Nhẫm kinh ngạc nói: “Hả! Vậy sinh hoạt phí của mấy thanh niên các cậu cũng không ít nhỉ! Mấy tháng tiêu hết mấy chục vạn sao?”

“Nếu Tiêu tổng nói như thế…” Hạ Tang kéo lấy góc áo của Chu Cầm, cố ý giận dữ nói: “Anh không phải cố ý giấu quỹ đen đấy chứ, tiền thưởng đưa cho em chỉ còn lại sáu nghìn?”
Tiêu Nhẫm cười ha ha: “Thế chắc chắn là đưa tiền vào quỹ đen, tiền thuê nhà rồi, Chu Cầm, cái này không được nha.”
Hạ Tang dùng sức kéo lấy góc áo của Chu Cầm.
Tuy Chu Cầm không thích mấy thứ gặp dịp thì chơi thế này, nhưng Hạ Tang vì anh mà vất vả biễu diễn hơn bốn tiếng để đổi lấy vài phút đáng giá này.
Bình thường, là nhân viên bình thường thì ngay cả mặt mũi của mấy cấp cao trong công ty cũng chẳng được thấy.
Chu Cầm không đành lòng phụ cô, khóe môi công lên không kiêu ngạo, không nịnh nọt, cười nói: “Tiêu tổng, tiền thưởng của tôi quả thật chỉ có sáu mươi nghìn, thẻ lương đều do cô ấy giữ cả, sao có thể giấu quỹ riêng chứ.”
“Không đến mức này chứ.” Tiêu Nhẫm cảm thấy Chu Cầm đang nói đùa: “Quý một cậu chính là nhân viên đứng đầu, tiền thưởng ít nhiều cũng phải có sáu chữ số đấy, sáu mươi ngàn kia chỉ là số lẽ tôi đưa cho nhóm ăn xin của Khoa Duy thôi!”
Nói xong, ông quay sang nhìn Lý Hi: “Sao lại thế này?”
Bởi vì các đơn vị của Khoa Duy, từ quản lý phải kết toán các thành tích, công lao của nhân viên, sau đó trình lên tài vụ để nhận lấy tiền thưởng.

Mà bộ phận nghiên cứu lại là bộ phận quan trọng của các tập đoàn, tiền thưởng được nhận đương nhiên cũng phải nhiều nhất.
Nếu Chu Cầm chỉ lấy được mấy chục ngàn, thì chứng tỏ hiệu suất mà quản lý cho anh ta… thấp đến mức không thể nào thấp hơn.
Lý Hi không ngờ Tiêu tổng lại hỏi đến chuyện này, trên mặt cũng lắm tấm mồ hôi chảy ra, qua loa nói: “Tiêu tổng, tôi… trở về tôi sẽ điều tra rõ, có thể do Chu Cầm là người mới…”
Tiêu Nhẫm nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của anh ta, đương nhiên hiểu được chuyện này rồi, sắc mặt phút chốc lạnh xuống: “Còn có người mới? Nhân viên dọn vệ sinh ở công ty còn có tiền thưởng cao hơn nhân viên phát triển của công ty à, quản lý như cậu cũng xứng đáng đấy!”
“Tiêu tổng, xin yên tâm, tôi… ngày mai tôi sẽ chuẩn bị tài liệu, bổ sung thành tích cho Chu Cầm, nhất định sẽ khiến cậu ta vừa lòng.”
Tiêu tổng hừ lạnh môt tiếng: “Bây giờ đi ngay.”
“Bây… bây giờ?”
“Cần tôi lặp lại một lần nữa sao?”
Ánh mắt Lý Hi nhìn sang Chu Cầm và Hạ Tang, cắn răng, không cam lòng rời khỏi tiệc cuối năm.

Sau khi bữa tiệc kết thúc đã là nửa đêm, Hạ Tang không muốn về sớm như thế, muốn cùng Chu Cầm đi dạo.
Chu Cầm thấy cô đi giày cao gót, nên cõng cô lên, bước đi thong thả trên đường lớn vắng tanh.
Mặc dù đêm đông lạnh lẽ, nhưng lưng anh thật sự rất ấm áp.
Anh rất lâu không nói gì, Hạ Tang không yên lòng hỏi: “Chu Cầm, anh tức giận sao?”
“Không có.”
“Vậy vì sao anh không nói gì hết thế?” Ha Tang ôm lấy bả vai của anh, tùy ý vuốt lấy yết hầu đang trượt lên trượt xuống của anh.
“Anh nghĩ em đàn violin, dáng vẻ em đàn violin rất đẹp.”
Lúc anh nói chuyện, yết hầu rung lên, cô vuốt cảm thất rất thoải mái.
“Thế cũng không đúng, đêm nay em lên sân khấu phí phải mười vạn đấy!”
Khóe môi Chu Cầm cong lên, nhìn bóng đen được ánh trăng chiếu đổ xuống mặt đất, dịu dàng nói: “Anh không được may mắn lắm, nhưng có được em, là may mắn lớn nhất cuộc đời này của anh.”
“Lời này trước kia anh đã nói rồi.”
“Bởi vì em may mắn, chưa từng thay đổi.”
Hạ Tang dán sát vào tai anh, nhẹ giọng cam đoan: “Tương lai cũng sẽ không thay đổi.

Chu Cầm, em cũng sẽ cùng anh cố gắng.”
Trên bầu trời bỗng nhiên có muôn vàn pháo hoa, Chu Cầm ngẩng đầu lên không trung, ánh mắt tối đen nhìn những pháo hoa phát sáng lấp lánh trên bầu trời.
Có cô, bầu trời tối đen cũng trở nên rực sáng hẳn lên.
“Bé cưng à, xuống đi.”
Hạ Tang cảm thấy người đàn ông nhẹ nhàng buông tay, cô xuống khỏi người anh, bất mãn nói: “Mới cõng như thế đã không còn sức lực sao?”
“Không phải.” Chu Cầm đưa tay sờ sờ đầu cô, cúi người nghiêm túc nói: “Hôm nay là năm mới.”
“Cho nên?”
“Cho nên…”
Nói xong Chu Cầm giữ chặt lấy cổ của cô, phủ lên đôi môi mềm mại của cô, dùng sức đè lên.
Hai người trong đêm đông yên tĩnh ở góc đường nồng nhiệt hôn nhau, trong pháo hoa phát sáng nở rộ như ngọc trong trời đêm.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện