Cửa thang máy mở ra, Hạ Tang ôm bóng rổ bước ra ngoài.

Đứng trên hành lang rộng rãi và sáng sủa, lại không biết nên làm sao mới được.
Bóng rổ này tuyệt đối không thể mang về nhà, một khi mở cửa sẽ bị Đàm Cận phát hiện.
Cô vừa mới đứng ở dưới lầu tiểu khu lưỡng lự hết một lúc, muốn tìm một chỗ thích hợp giấu bóng đi.

Nhưng mà tìm một lúc lâu, cũng chẳng tìm được chỗ nào thích hợp cả.
Thật ra bụi hoa, đống cỏ khô thì có rất nhiều, nhưng các dì quét dọn trong tiểu khu đã được huấn luyện bài bản hết, về phương diện vệ sinh không nói, khẽ hở ở gạch men cũng không có một hạt bụi, rất sạch sẽ, trong bụi cỏ cũng sẽ không thể nhìn thấy chó mèo nào.
Bất luận là Hạ Tang giấu bóng ở chỗ nào, nhất định đều sẽ bị tìm thấy.
Thật là hao tổn tâm trí nha.
Cô suy nghĩ một lát, cứ trước hết đặt bóng ở ngoài tủ đựng giày trước cửa, chuẩn bị đợi đến tối Đàm Cận ngủ say thì lại trộm mang bóng về phòng của mình sau.
Lúc vào cửa, Đàm Cận đang đứng trên ban công nghe điện thoại, giống như nghe nhắc đến tên Tống Thanh Ngữ, còn chuyện đang xử lý nữa.
“Mẹ, con đã về.”
Đàm Cận dùng ánh mắt ý bảo Hạ Tang uống hết ly sữa nóng trên bàn.
Thật ra Hạ Tang vô cùng chán ghét mùi vị sữa bò, nhất là sữa nóng, nó làm cô buồn nôn.
Nhưng vì tránh cãi nhau, cô vẫn bưng sữa lên uống, cố nén cảm giác ghê tởm mà uống hết xuống.
Sau khi uống xong, cô trở về phòng ôn tập lại bài, một bên lại chú ý đến động tĩnh phòng bên cạnh.
Chừng mười giờ, Đàm Cận cũng về phòng nghỉ ngơi.
Hạ Tang kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng nữa, mới dám rón rén ra khỏi cửa phòng, giống như làm kẻ trộm, nhẹ nhàng mở cửa chống trộm trong nhà ra.
Bóng rổ vẫn còn im lặng nằm trong tủ để giày, vô cùng bẩn bụi, cùng với một tủ âm tường màu trắng phong cách Châu Âu thật sự không hợp chút nào.
Hạ Tang ôm lấy quả bóng, dùng tốc độ nhanh nhất bước đến trăm mét, tiến cái “vèo” về phòng.
Khóa trái cửa, viên đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể rơi xuống đất.
Bóng rổ được cô đặt trên tấm thảm màu trắng sữa, cô thoải mái vỗ vỗ lên lớp da sần sùi bên ngoài, cảm thán nói: “Vì mang mày về nhà, mà tao đã trả giá nhiều lắm đấy.”
Nhưng mà, mặc dù cô bỏ nhiều tâm tư vào việc này, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất thích.
Bởi vì không thể làm những chuyện không được Đàm Cận cho phép, giống như vừa mới bị bắt uống cho xong ly sữa khi nãy.

Hạ Tang ôm lấy bóng rổ vào nhà vệ sinh, cô không biết bóng rổ có thể dùng nước giặt quần áo để làm sạch nó không, để chắc chắn cô chỉ cầm lấy một khăn tay tiêu độc cẩn thận lau sạch mặt bên ngoài.
Mặt ngồi của bóng rổ bị che phủ một lớp bụi bẩn, nhưng không phải rất bẩn, ít nhất so với đôi giày của nam sinh trong lớp thì bóng rổ này sạch hơn nhiều, nhìn ra được, chủ nhân của nó thật sự rất quý nó, mỗi ngày đều lau chùi.
Hạ Tang còn nghiêm túc lau sạch đến mức bên ngoài bóng không còn dính hạt bụi nào, lộ ra màu cam đậm vốn có.
Lúc này, trên bàn uống nước điện thoại “ting” một tiếng, Chu Cầm gửi tin nhắn đến…
“Anh có nhìn thấy bóng của tôi không?”
Hạ Tang mặc một bộ tiểu bạch thỏ, mang dép lê giẫm lên trên bóng rổ, cười trả lời lại: “Không có.”
Chu Cầm: “Bóng mất rồi, có thể quên trên xe buýt mất rồi.”
Hạ Tang: “Đáng thương thay cho bóng rổ, cứ như thế mà bị anh quên mất đi [buông tay].”
Chu Cầm nằm trên cái giường nhỏ làm bằng gỗ, trằn trọc mãi, ngoài cửa thì truyền đến tiếng ho khan nho nhỏ của bố.
Quả thật đây cũng là lần đầu tiên anh vứt đồ bừa bãi rồi quên mất thế này.
Nhớ lại khi đấy… trong mắt anh đều là cô.
“Xe buýt chúng ta ngồi là số mấy thế?”
Hạ Tang: “Số 213, làm sao, cậu còn muốn đi đến công ty xe buýt tìm lại bóng rổ à?”
Chu Cầm: “Thử xem xem, có lẽ còn trên xe.”
Hạ Tang: “Có lẽ đã bị người qua đường lấy đi mất rồi.”
Chu Cầm: “…”
Bỗng nhiên Hạ Tang cảm thấy được, lừa anh rất thú vị, còn cố ý nói: “Không phải chỉ là một quả bóng thôi à, trên bóng lại chẳng có ký tên của cầu thủ nổi tiếng, mất thì mất thôi.”
Chu Cầm: “Ai nói trên đấy không có ký tên của cầu thủ nổi tiếng.”
Hạ Tang: “Có sao?”
Chu Cầm: “Xem kỹ lại xem.”
Hạ Tang ôm bóng tìm một lúc lâu, cũng chỉ nhìn thấy dòng chữ nhặt được đồ rơi trả lại người mất kia thôi.
Hạ Tang: “Tự tin đấy, bản thân mình tự ký tên còn nói là chữ ký của cầu thủ nổi tiếng.

[mỉm cười]”
Chu Cầm: “Quả nhiên bị cậu cầm lấy.


[mỉm cười]”
Hạ Tang: “…”
Chu Cầm: “Cậu muốn lấy, tôi cũng có thể tặng cho cậu.”
Hạ Tang: “Tôi giữ nó làm gì chứ, cũng không phải có cầu thủ nổi tiếng ký.”
Chu Cầm: “Không đến mười năm, quả bóng đó sẽ vô giá đấy.”
Hạ Tang: “Ý của cậu là, không đến mười năm, cậu cũng sẽ trở thành một ngôi sao hàng đầu như Jordan (*) sao?”
(*) Jordan: Michael Jeffrey Jordan (sinh ngày 17 tháng 2 năm 1963) là một cầu thủ bóng rổ nhà nghề nổi tiếng thế giới của Hoa Kỳ đã giải nghệ.

Anh được xem như là cầu thủ bóng rổ vĩ đại nhất mọi thời đại, một trong những ấn tượng lớn nhất trong cộng đồng thể thao ở thời đại của mình và là người đã đem lại sự phổ biến rộng khắp môn bóng rổ của NBA ra toàn thế giới trong thập niên 1980 và thập niên 1990.
Chu Cầm: “Thật ra cũng không phải, nhưng tôi sẽ thành ngôi sao hàng đầu có học thức nhất trên thế giới.”
“…”
“Được rồi được rồi, ngày mai sẽ mang trả cho cậu!”
*
Ngày hôm sau, Hạ Tang mang theo một túi nhỏ màu trắng đi vào trường học, bóng thì để vào túi nhỏ đấy, được cô đặt dưới chân mình.
Giả Trăn Trăn ngồi cùng bàn với cô thấy thế thì tò mò hỏi cái gì.
“Bóng rổ, giữ giúp người khác.”
Nhưng mà ngay lúc tập thể dục 30 phút theo đài chấm dứt, cô quay trở lại phòng học thì phát hiện bóng rổ lại chẳng thấy đâu nữa!
Cô ngồi xổm xuống, úp sấp người kiếm một lúc lâu, vị trí phía dưới trống không, cái gì cũng không có!
Bị người khác lây đi rồi!
Trong phòng học thế mà lại xảy ra chuyện ăn cắp!
Hạ Tang xoay người hỏi Giả Trăn Trăn vừa đi vào phòng học: “Trăn Trăn, cậu có thấy bóng của tớ không?”
“A, chính là thứ cậu giữ giùm người khác kia ấy hả, không thấy?”

“Vừa mới còn đây mà, làm sao vừa đi về đã không thấy đâu thế này.”
Vừa nãy Giả Trăn Trăn và Hạ Tang cũng nhau xuống lầu để tập thể dục theo đài, cho nên đối với trái bóng rổ bị mất đó, cũng không biết rõ lắm, nói: “Không phải chỉ là một trái bóng rổ thôi sao, ai lại trộm món đồ như thế chứ! Máy tính bảng của tớ vẫn trong ngăn kéo đây này.”
Nói xong, cô phản ứng lại, chạy nhanh đến mở ngăn kéo đã khóa ra, trong đống sách lộn xộn tìm được máy tính bảng mới mua của cô, ôm ngực nói: “Hù chết, hù chết tớ, còn tưởng bị mất rồi chứ.”
Hạ Tang lại ngồi xổm xuống dưới chân bàn tìm xung quanh thêm lần nữa, quả thật trái bóng rổ này lại biến mất không tung tích rồi, giống như bốc hơi biến mất ý.
Giống như lời của Giả Trăn Trăn nói, ai lại trộm một trái bóng rổ chứ.
Cô cũng có hỏi mấy bạn học xung quanh, có nhìn thấy bóng rổ của cô ở đâu không, mọi người đều tỏ vẻ lúc ấy đều đang tập thể dục theo đài dưới sân, không có ở lại trong phòng học, càng không biết được ai là người lấy trộm trái bóng rổ đấy.
Hạ Tang hỏi không ra kết quả, lại không có khả năng tìm kiếm tứ phương, một mình ngồi lại chỗ của mình rầu rầu rĩ rĩ, tâm tình có chút kém.
Mỗi người thiếu niên đều có lòng tự trọng rất cao, Chu Cầm chưa bao giờ ở trước mặt cô thể hiện mình là người khó khăn trong vấn đề kinh tế.
Nhưng Hạ Tang có thể nhìn ra được, anh rất quan tâm đến trái bóng rổ này, nhưng không phải bởi vì câu “tương lai vô giá” linh tinh đấy.
Có thể… Anh chỉ có mỗi một trái bóng rổ này thôi.
Ngày hôm qua, cô hao tâm tổn trí lén lút giấu Đàm Cận giấu bóng rổ trong nhà, một buổi tối gian nan như thế cũng có thể trôi qua, làm sao lại có thể để nó mất trong phòng học này được chứ.
“Hay là đi nói với giáo viên đi.” Giả Trăn Trăn đề nghị nói: “Để cho giáo viên đến nhìn thử camera trên hành lang, là có thể biết ai trong lúc đó lẻn vào phòng học lấy bóng đi mất ngay.”
Hạ Tang lắc đầu: “Quên đi, một trái bóng rổ thôi mà, còn phải theo dõi viết báo cáo, giải thích ngọn nguồn.”
Cô chắc chắn sẽ không đi báo cáo giáo viên hay gì gì đấy, không phải là một trái bóng bình thường nữa, trên trái bóng rổ ấy còn viết tên của Chu Cầm vô cùng chói lọi, nếu thật sự điều tra ra, cô ngược lại không biết phải giải thích làm sao.
Hạ Tang chỉ có thể nuốt cơn tức xuống, lại tiếp tục âm thầm hỏi thăm mấy bạn học trong lớp.
Nhưng bất kể có như thế nào, bóng rổ đương nhiên phải bồi thường cho anh một trái.

Chạng vạng tối, Chu Cầm đầm đìa mồ hôi cùng mấy thanh niên khác đi ra khỏi sân bóng rổ, Lý Quyết cúi đầu hút thuốc, còn chưa kịp thở ra một hơi đã bị Chu Cầm giật lấy, đạp trên mặt đất rồi.
“Chốc lát nữa, nghẹn chết cậu.”
Quả nhiên ở chỗ rẽ đã có vài người huấn luyện viên đi đến, mấy chàng thiếu niên mang mười phần hào khí hô lên: “Chào huấn luyện viên!”
Huấn luyện viên tán thưởng liếc nhìn Chu Cầm một cái, nói: “Tháng sau, đội cấp tỉnh sẽ đến tuyển người, liên quan trực tiếp đến tiền độ, vận mệnh của các em đấy, tập luyện cho tốt, đừng thảnh thơi quá.”
Huấn luyện viên đi rồi, Lý Quyết ôm ngực, hoảng hồn nói: “Thiếu chút nữa là lật xe rồi, nếu tội hút thuốc này mà bị bắt gặp, cấm thi đấu nửa tháng không tránh được.”
“Còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, trước mặt huấn luyện viên an phận chút đi.” Chu Cầm không chút để ý nói: “Đời người không có hai lần cơ hội đâu.”
Lý Quyết nghe thế thì gật đầu, nghe lời Chu Cầm.
Cậu ta biết, mỗi bước đi của Chu Cầm đều rất cẩn thận, bởi vì tương lai anh chỉ có một con đường màu đen thôi.
Nhưng mà nguyên nhân Lý Quyết nguyện ý đi theo sau lưng anh.
Cậu năm mười sáu, mười bảy tuổi đều rất ngu ngốc, hồ đồ, quen biết với Chu Cầm, mới dần dần hiểu rõ, là đàn em của một đám công tử quần là áo lụa, con nhà giàu, không thể tiến lên phía trước được.
Chỉ có thể hoàn thành ước mơ dựa vào bản thân mình.
“Anh Cầm, tháng sau đội của tỉnh tuyển người đấy, vẫn không thử sao?”

Chu Cầm lắc đầu.
“Lúc trước đội của tỉnh đã đến vài lần rồi, mỗi lần anh đều tránh thoát được, vào đội của tỉnh còn có thể tiến vào đội quốc gia nữa, anh nghĩ thế nào.”
Chu Cầm bình tĩnh nói: “Tao muốn thi đại học.”
“Không phải, tiến vào đội tuyển quốc gia có tiền đồ hơn à! Sao anh lại tính dựa vào thành tích văn hóa để thi đại học chứ? Chuyện này không phải thật chứ!”
Anh liếc mắt một cái: “Còn có cái không thật hơn, muốn nghe không?”
“Anh… Anh không phải vẫn còn mơ một sẽ thi được 211 chứ!”
“Ít nhất phải 985, trong ba người top đầu.”
“…”
Lý Quyết cảm thấy mấy lời này của Chu Cầm thật giống như mơ mộng hảo huyền, mấy năm nay trung học số 13 của bọn họ thi vào đại học thành tích tốt nhất của các anh chị đi trước… Vẫn là dựa vào điểm thêm trong đại hội thể thao, mới đạt được 211 trúng tuyển đại học.”
Cứ cho thành tích của Chu Cầm có thể đạt điểm đầu trong lớp, nhưng Lý Quyết cũng hiểu được, anh muốn thi được 985, hoàn toàn là lời mơ mộng hão huyền.
Đề trong các lần thi của trung học số 13, đều dựa theo chỉ số IQ ở mức trung bình để ra những câu hỏi và phương pháp “dạy học những học sinh năng khiếu”, cho nên mặc dù điểm văn hóa anh có xếp thứ nhất cũng không thể bay cao lên như thế, mà nghĩ bản thân có thể học trường nổi tiếng Trung Quốc được.
Nhưng bạn thân có giấc mơ này, Lý Quyết cũng không thể đả kích lòng tự tin của người ta được, cậu vỗ vỗ bả vai Chu Cầm nói: “Đừng nói 985, nói không chừng sang năm là thủ khoa của tỉnh đấy, còn có thể ra khỏi trường chúng ta, anh Cầm, anh chính là ánh sáng của trung học số 13, toàn bộ người trong trường đều hy vọng vào anh, cố lên.”
“Cậu đã nói như thế, nếu không có gì xảy ra thì cậu mời thủ khoa uống chút gì đó đi.” Chu Cầm cong cong khóe môi, cao giọng nói: “Trạng Nguyên áo gấm về làng, cậu cũng không lo lắng mà được bay lên.”
Học sinh thể dục Lý Quyết nghĩ trong đầu một lúc lâu, mới nghe hiểu được Chu Cầm mắng cậu là gà chó.
Chuyện này không thể nhẫn nhịn được, cậu đuổi theo Chu Cầm đánh anh, nhưng mà thân thủ lại không địch lại người ta, rất nhanh đã bị giết ngược.
“Ngừng chiến! Đừng mà đừng mà!”
“Này nha! Cũng không phải học sinh tiểu học nữa, dừng tay!”
Mấy cậu thanh niên lớn xác rượt đuổi nhau trên hành lang, đi đến sân bóng rổ vào phòng thay quần áo.
Lúc này, những người lớn như huấn luyện viên đã đi hết rồi, vốn dĩ là phòng thay đồ luôn ồn ào, ầm ĩ, bây giờ lại yên tĩnh bất thường.
Chu Cầm đi vào, phát hiện mọi người đang vây quanh ở ghế chính giữa, cũng không nói gì, chỉ nhìn thấy cái gì đáng sợ.
Lý Quyết chen vào đám người trước tiên, kinh ngạc hô lên: “Má! Anh Cầm, cái này không phải bóng rổ của anh sao!”
Vốn dĩ Chu Cầm đã ngồi trên ghế chuẩn bị đổi giày, không tính vô góp vui, nghe như thế, nâng mắt nhìn sang.
Lý Quyết kích động mang bóng sang, chỉ thấy trái bóng rổ đã teo lại trong tay cậu ta.
Nguyên nhân nó teo lại là trên bóng rổ có cấm một con dao găm bén nhọn.
Mà dao găm đối diện dòng chữ “Bóng của Chu Cầm, nhặt được xin trả lại” lại cắm vào hai chữ…
“Chu Cầm.”
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện