Hạ Tang lật vài tờ giấy khen, phát hiện không chỉ có bằng khen Toán học, còn có cả Vật lý và các môn khoa học khác, tất cả đều là những môn thi đấu quan trọng nhất.
Người như Chu Cầm, tuyệt đối là đối thủ cạnh tranh mà Hạ Tang sợ nhất khi còn nhỏ.
Bất kể có cố gắng bao nhiêu, cũng không thể vượt qua thiên phú.
Mà tất cả đống bằng khen này, giống như đều ngưng lại ở khoảng thời gian năm năm trước, suy tính không sai thì là vào đầu năm cấp hai.
“Tiểu Tang, em thấy cái này có được không?” Minh Tiêu lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, từ bàn học lấy ra một cuốn vở bài tập ngập tràn công thức vật lý.
Hạ Tang lướt qua, nói: “Tốt nhất là nhiều chữ Hán một chút.”
Nói xong, cô cất giấy khen ngay ngắn vào vị trí ban đầu, sau đó tìm một cuốn vở viết văn.
Tùy tiện lục lọi một chút, thì thấy bài văn mẫu cho kỳ thi Đại học của anh.

Toàn bộ đều dày đặc chữ viết rắn rỏi và mạnh mẽ của anh.
“Cái này là được.”
“Tốt quá.” Minh Tiêu thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Một quyển có đủ không, hay là tìm thêm máy quyển khác?”
Hạ Tang lật tới lật lui một hồi, bên trong quyển vở dày này đều đã tràn ngập văn chương.
“Đủ rồi.”
Trước khi rời đi, Hạ Tang chú ý đến chiếc dây chuyền bạc hình lá cây treo trên giá cạnh cửa, giống y như đúc chiếc mà cô thấy anh đeo hằng ngày trên cổ.
Cô dứt khoát cầm theo chiếc vòng cổ hình lá cây đó.
Lúc lên xe bus trở về, Hạ Tang vẫn luôn vuốt phẳng chiếc vòng cổ hình lá cây kia.

Lá cây dài bằng khoảng ngón trỏ, phiến lá tựa như cánh chim bồ câu, sáng bóng lại dịu dàng, chắc là thường xuyên được anh cầm trong tay chơi.
Thật không giống với những chiếc vòng cổ khác.
Minh Tiêu thấy Hạ Tang nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ, tò mò hỏi: “Em thích cái này sao?”
“Không phải, em thấy cậu ấy thường đeo nó.”
“Cậu ấy à, hai năm trước lần đầu tiên nhận được tiền lương ở chỗ chị, đã đi mua chiếc vòng này.”
Minh Tiêu cười nói: “Vài trăm tệ đấy, cũng là lần đầu tiên cậu ấy bỏ ra nhiều tiền như thế để mua một chiếc vòng cổ.”
Hạ Tang nghe xong, không nhịn được mà nở nụ cười: “Dùng tiền tự mình kiếm được để mua thứ mình thích, chắc chắn rất có cảm giác thành tựu.”
“Em không biết thôi, người như cậu ấy rất tiết kiệm! Bọn chị đều cho rằng, cậu ấy từ chối lời tỏ tình của nhiều nữ sinh như vậy, chỉ có một nguyên nhân, đó là ngại tiêu tiền! Có một lần ấn tượng sâu sắc nhất là khi cậu ấy đi bán cá cho siêu thị, cậu ấy nhìn chằm chằm vào bụng con cá trắng ấy nửa ngày trời mới xuống tay, khiến cho siêu thị bất lực trực tiếp giảm giá 50%.”
Minh Tiêu nói: “Cậu ấy có thể bỏ tiền ra mua những thứ vô dụng như thế này, cũng là rất hiếm.”

Hạ Tang dừng một chút, do dự hỏi: “Chị Minh Tiêu, nếu em lấy chiếc dây chuyền này tặng cho người khác, cậu ấy… có tức giận không?”
Minh Tiêu kinh ngạc nói: “Đây là chiếc vòng đã qua sử dụng, lại còn rất cũ, em muốn tặng nó cho ai?”
“Tống Thanh Ngữ.”
Minh Tiêu liếc qua vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Tang, sững sờ rất lâu, giống như dần mường tượng được ý đồ của cô.
Cô ấy giữ chặt tay Hạ Tang, kinh ngạc hỏi: “Không phải chứ! Em muốn dùng cái này, để lừa cô ta sửa lời khai?”
“Chỉ có cái này thì không được.”
Hạ Tang ôm túi sách, nói: “Em còn cần dùng chữ biết tay của Chu Cầm để viết… thư tình.”
Đến lúc này, Minh Tiêu mới hoàn toàn hiểu được ý của Hạ Tang.
Trước đó cô không muốn giúp bọn họ gọi Tống Thanh Ngữ ra, bởi vì một khi mấy nam sinh không nhịn được tính tình, sẽ uy hiếp Tống Thanh Ngữ, chỉ sợ khi đó mọi chuyện sẽ càng tệ đi.
Nếu Chu Cầm trong sạch, dạng người như Tống Thanh Ngữ sẽ cắn chặt lấy anh, đơn giản chỉ là cảm thấy quá mất mặt, thẹn quá hóa giận, mang theo tâm lý “không ăn được thì đạp đổ”.
Cho dù người bên ngoài có khuyên thế nào đi nữa, Tống Thanh Ngữ sẽ chỉ tiến vào tâm lý phòng thủ, rất khó có thể thay đổi thái độ của cô ta.
Hạ Tang nghĩ ra chủ ý này, đã là biện pháp duy nhất trong tình huống cấp bách hiện nay.
Minh Tiêu ngẫm nghĩ, nói: “Còn nhớ câu nói trước kia của chị không, chỉ cần có thể cứu cậu ta ra, đừng nói đến việc tặng một chiếc dây chuyền, cho dù em muốn cậu ấy làm trâu làm ngựa nửa đời sau, chị cũng thay em làm chủ.”
Hạ Tang cười cười nói: “Em không cần cậu ấy làm trâu làm ngựa, cậu ấy cũng sẽ không đồng ý đâu.”
“Cô gái nhỏ, trước đây chưa từng có ai đùa với em sao?” Minh Tiêu nhìn thấy khóe miệng của cô gái cong lên như cơn lốc say đắm lòng người, cũng thấy được cô rất đáng yêu, xoa xoa đầu cô nói: “Nói cái gì, em cũng nghĩ là thật?”
“Trước kia em sống quả thật không có gì là thú vị hết.”
“Quen biết chị rồi, từ nay về sau Bảy Đêm Tra Án, cho em chơi miễn phí!”
“Vâng.”
Khi xe buýt báo đến trạm, Hạ Tang đứng lên nói tạm biệt với Minh Tiêu, Minh Tiêu đưa cô đến trước cửa xe, dùng sức nắm lấy tay cô.
Hạ Tang cũng hiểu ý của cô ấy.
Đây là cơ hội duy nhất, nhất định phải cứu được anh ra khỏi đấy.

Sau khi trở về từ đêm hôm đó, Minh Tiêu kéo Hạ Tang vào trong tổ công tác làm thám tử tra án.
Cái nhóm này, thật ra chính là Chu Cầm và mấy đứa bạn thân hằng ngày lên thiết kế của nhóm thay đổi, Minh Tiêu kéo Hạ Tang đến, sau đấy nhóm nhỏ này đổi thành…
“Tổ đội cứu Chu.”
Minh Tiêu nói qua về kế hoạch, để cho Lý Quyết toàn lực phối hợp hành động với Hạ Tang, lúc nào kêu đến thì đến, lúc nào kêu giúp thì giúp.
Thật ra Lý Quyết không có hảo cảm với Hạ Tang, cộng thêm chút chút thành khiến về hình tượng nữ sinh ngoan ngoãn của Trung học số 1, chỉ cho rằng cô gái này vừa làm bộ làm tịch vừa tự cao tự đại, không chỉ thế còn ngông cuồng, khiến người ta cảm thấy phiền toái.


Nhưng vì cô tình nguyện giúp Chu Cầm, nên Lý Quyết trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều: “@Hạ Tang, sau này có chuyện gì cứ phân phó cho tôi một tiếng là được, số điện thoại của tôi là 134xxxx9087.”
Hạ Tang: “Được.”

Ban đêm, Hạ Tang mở cuốn tập làm văn của Chu Cầm ra.

Một chữ, một chữ, lại một chữ, cứ thế mà bắt chước nét bút của anh.
Kiểu chữ của Chu Cầm rất độc đáo, nói là chữ nhỏ, nhưng giữa các nét rất có phong cách riêng, nhìn vào là biết chủ nhân cứng cáp cỡ nào.
Thật ra, Hạ Tang có khả năng mô phỏng theo kiểu chữ người khác.

Trước kia cô từng bắt chước theo chữ ký của Đàm Cận, rất giống như thật.

Cho nên mới nghĩ, cô sẽ bắt chước chữ của Chu Cầm, viết cho Tống Thanh Ngữ một phong “thư tình” cũng tốt, “thư giải thích” cũng được, chắc là không có gì khó.
Không ngờ chữ viết của tên kia, thật khó mô phỏng làm sao.

Thử vài lần, thậm chí lấy giấy than, bắt chước một chữ lại một chữ, đều không thể viết ra được cảm giác như Chu Cầm.
Hạ Tang nhụt chí, mang một đống đổ nát này ném vào trong thùng rác, nhìn lại chữ viết Chu Cầm lần nữa, cân nhắc từng chữ một rồi hạ bút.
Những chữ viết đấy của anh trong rất có cảm giác cổ kính, giống như bị vây trong bụi gai, rải rác chốn lao tù, lại ra sức vùng vẫy.
Nhìn thấy chữ viết của anh, Hạ Tang bất giác có chút say mê.
Nhưng kỳ quái là, cô thế mà lại cảm nhận được sự cộng hưởng từ những nét viết này.
Dựa vào vách tường, không đường rút lui.
Hạ Tang cầm lấy sách vở, để sát vào mắt, lúc cẩn thận quan sát, một tờ giấy mỏng lọt khỏi khe hở của cuốn sách, rớt xuống mặt đất.
Hạ Tang nhặt tấm ảnh chụp kia lên, phát hiện đó là người phụ nữ ôm một đứa nhỏ.
Người phụ nữ mặc áo khoác len mỏng nhìn có vẻ già, uốn tóc, có một loại khí chất ý nhị không nói nên lời, bởi vì qua một thời gian dài, đường nét có chút mơ hồ, nhưng mơ hồ này lại cảm thấy diện mạo của bà chắc là rất đẹp.
Bà đứng trong khu phố ở vòi phun nước âm nhạc trong quảng trường, ngực ôm một đứa nhóc nhỏ có làn da trắng nõn.
Chắc đứa nhỏ kia, hẳn là Chu Cầm nhỉ.
Khi đó, trên mặt cậu không có vết sẹo, vừa anh tuấn vừa rất đẹp trai.

Hạ Tang đến nhà Chu Cầm, không nhìn thấy mẹ anh, chỉ có một người bố cô đơn ngồi trong cửa hàng tạp hoá đang xem ti vi.
Cô đoán, chắc cũng là một gia đình ly dị.
Nhìn theo độ mài mòn của tấm hình, chắc chắn là thường xuyên lấy ra ngắm nhìn một cách cẩn thận rồi lại cất vào, hẳn là anh không muốn bị người khác phát hiện ra.
Hạ Tang không cần phải đồng cảm với anh, bởi vì gia đình này của cô sớm muộn cũng sẽ sụp đổ
Đối với những đứa trẻ, thì đây chính là cơn ác mộng.
Cô sinh ra chút đồng bệnh tương thông với anh, cẩn trọng để bức ảnh lại vào trong cuốn vở văn, sau đó nghiêm túc bắt chước chữ viết.
Bất luận phải tốn bao nhiêu công sức, nhất định cô phải làm tốt chuyện này.
*
Hạ Tang lén lút đi mua một tạ tay, mỗi ngày ở trong phòng vừa luyện nghe tiếng Anh vừa luyện tập lực cho cánh tay.
Trước kia cô không thích vận động, tay không có chút khí lực nào, dùng tạ luyện vài ngày, cuối cùng cũng có thể bắt chước được chữ của Chu Cầm.
Cô tiện tay viết lên giấy sáu chữ…
“Tôi là Chu Cầm, tôi yêu cậu, tôi nhớ cậu.”
Chụp lại, gửi vào trong nhóm [ Tổ đội cứu Chu].
Lý Quyết: “???”
Lý Quyết: “Anh Cầm viết cho cậu à?”
Hạ Tang: “Này là tôi tự viết.”
Lý Quyết: “Cmn! Được đó, hoàn toàn có thể biến giả thành thật! Đây chính là chữ của anh Cầm!”
Minh Tiêu: “Chị thấy hormone đều đang động này, ha ha ha ha, cuộc đời của Chu Cầm không thể nào viết được mấy chữ này!”
Lý Quyết: “Dùng chữ anh Cầm viết, cho Tống Thanh Ngữ một phong thư tình đầy cảm động, em không tin nữ nhân kia sẽ làm ngơ!”
Hạ Tang: “Không đơn giản như thế, Tống Thanh Ngữ cũng chẳng ngốc, sẽ không dễ dàng tin vào mấy thứ này đâu.”
Minh Tiêu: “Tiểu Tang, em tính làm như thế nào?”
Hạ Tang nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện Tống Thanh Ngữ theo đuổi Chu Cầm mọi người đều biết sao?”
Lý Quyết: “Đương nhiên, khi đó chúng tôi cả ngày đều ở chung một chỗ, nữ sinh kia cũng điên thật, đấu trận nào đến xem trận đó, thậm chí còn đuổi theo đến tận Quán Tra Án, một mình bao toàn bộ, chỉ đích danh anh Cầm phục vụ cho cô ta.”
Minh Tiêu: “Cô ta rất chịu khó theo đuổi, tụi chị còn hay nói giỡn, nói chút nghị lực này, nếu đặt trong học tập, thì tùy tiện mà thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại cũng được.

Ngày gặp Chu Cầm, không có cảm giác gì, còn hay mù mặt, ngay cả dáng vẻ người ta thế nào cũng không nhớ ra được, cô gái nhỏ kia cũng thật nghị lực, còn viết lên bảng cảm nhận khách hàng của quán tra án chúng ta nữa.”
Hạ Tang: “Vậy tấm danh thiếp ấy, còn ở đó không?”
Minh Tiêu: “Có nha, tụi chị bảo quản rất kỹ, không có việc gì thì lấy ra để trêu chọc cậu ấy.”
Hạ Tang: “Chờ tý, em tan học sẽ đến đấy.”
Minh Tiêu: “Không cần phải qua đây, em muốn thấy, thì chị chụp chia sẻ cho em.”

Hạ Tang cũng biết, chuyện này vô cùng thiếu đạo đức.

Nhưng nếu lấy lại sự trong sạch cho Chu Cầm, người như Tống Thanh Ngữ vì bản thân mà hãm hại người khác thế này, hủy đi tiền đồ cả đời của người khác, đây không phải thiếu đạo đức mà là có ác ý.
Lùi một vạn bước, nếu Chu Cầm không trong sạch, vậy Tống Thanh Ngữ nhìn thấy bức thư tình này, cũng sẽ không có một chút động lòng nào.
Cô cũng không tổn thất chút nào.
Sau khi tan học, Hạ Tang đeo cặp lên lưng vội vàng chạy ra khỏi phòng, đi ngang qua bàn của Kỳ Tiêu, Kỳ Tiêu nắm lấy cặp của cô kéo lại.
Theo quán tính, thiếu chút nữa cô đã ngã vào lòng cậu ta rồi.
Mấy bạn trong lớp phát ra tiếng “Ồ ~” vô cùng ồn ào.
Hạ Tang bất mãn đẩy cậu ta ra, chống bàn đứng vững trở lại, nhíu mày nói: “Cậu có…”
Hai chữ “bệnh à” thiếu chút nữa thốt ra khỏi miệng.
Nhưng mà lo lắng lát nữa còn có việc, Hạ Tang không muốn cãi nhau, vì thế chỉnh sửa lại quần áo, hỏi: “Làm gì?”
Kỳ Tiêu cười nói: “Buổi tối mời cậu đi ăn cơm.”
“Không được, tôi phải về nhà ăn cơm.”
“Vậy đi uống nước với nhau được không?”
Kỳ Tiêu đưa tay vén những sợi tóc tán loạn của cô ra phía sau tai.
Hạ Tang vội vàng né đi, tránh được động tác của cậu ta: “Không được, lát nữa có chút chuyện, đi trước đây.”
“Cậu chắc chắn hôm nay có chuyện?”
“Ừm, lễ hội âm nhạc, muốn đi luyện đàn.”
Kỳ Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt cô hồi lâu, khóe miệng nổi lên ý cười lạnh lùng: “Được, cậu đi đi, không quấy rầy cậu nữa.”
“Bye.”
Hạ Tang xoay người chạy ra ngoài phòng học.
Đáy mắt Kỳ Tiêu cũng chẳng còn sót lại một tia dịu dàng nào cả, bây giờ chỉ còn khí lạnh chiếm lấy tất cả.
Bên cạnh, Từ Minh mập mạp nhìn sang, vui cười hớn hở nói: “Anh Tiêu, lại bị Hạ Tang từ chối rồi?”
Lời còn chưa dứt, một tiếng “rầm” đã vang dội.

Kỳ Tiêu bực bội đạp đổ cửa phòng học, nghênh ngang rời đi.
Trước đó, rõ ràng đã sắp thành công rồi.
Nhưng bây giờ…
Kỳ Tiêu đương nhiên biết được vấn đề nằm ở đâu.
Tên khốn kia, tốt nhất vĩnh viễn đừng được thả ra.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện