Hạ Tang ngâm nga giai điệu của bài hát《Yêu nhất》, xoay người trở về phòng bao.
Vừa mở cửa phòng bao, nụ cười trên khoé miệng cô liền đông cứng lại.
Không biết từ lúc nào, đám Kỳ Tiêu và Từ Minh đã có mặt bên trong.
Tay Kỳ Tiêu cầm một hộp bánh sinh nhật lớn, ngẩng đầu mỉm cười với cô: “Hạ Tang, tớ tới đón sinh nhật với cậu.”
“…”
Sự xuất hiện bất ngờ của Kỳ Tiêu khiến bầu không khí mất tự nhiên hơn nhiều.
Mặc dù các nữ sinh trong đội cổ vũ đã cố gắng vờ như không quan tâm, tiếp tục hát hò đùa giỡn với nhau.

Nhưng lòng mọi người đều có chút hoảng loạn, thi thoảng liếc về phía Hạ Tang với ánh mắt lo lắng bất an.
Kỳ Tiêu ngồi cạnh Hạ Tang,lấy từ trong túi ra một hộp kẹo cao su bạc hà, dốc vào lòng bàn tay mấy viên rồi ngẩng đầu lên ăn.

Hạ Tang trầm giọng nói: “Không phải đã nói rồi sao, mấy tháng nay không được làm phiền tôi.”
“Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu mà.” Kỳ Tiêu thản nhiên nhìn sang: “Tớ với bọn họ giống nhau, đều tới chúc mừng sinh nhật cậu, không được hay sao.”
Hứa Thiến không nhịn được, mắng cậu ta: “Kỳ Tiêu, cậu không biết xấu hổ sao? Cậu làm ra chuyện thô bạo với Hạ Tang như vậy, còn có mặt mũi đến chúc mừng sinh nhật cậu ấy? Tôi xem như đã hiểu thế nào là người mặt dày tuyệt nhiên bất khả chiến bại rồi.”
Cô còn chưa dứt lời, Kỳ Tiêu đã nắm lấy cổ áo cô, gương mặt vốn ôn hoà lộ ra vài phần điên tiết: “Nói lại xem?”
“Tôi nói, người rác rưởi như…”
Hứa Thiến chưa kịp nói hết câu, Hạ Tang đã kéo Hứa Thiến ra sau người mình, dùng lực ấn mạnh vào bàn tay cô ấy, bảo cô ấy đừng nói nữa.
Hứa Thiến tức giận, trừng mắt nhìn Kỳ Tiêu.
Kỳ Tiêu đứng dậy, dường như không muốn bỏ qua cho Hứa Thiến.

Thấy vậy, Hạ Tang lập tức nói: “Kỳ Tiêu, cảm ơn cậu đã đến đón sinh nhật với tôi, tôi lấy làm cảm kích.”
Hứa Thiến còn muốn nói tiếp, nhưng Hạ Tang kéo tay ra hiệu cô phải nhẫn nhịn, không được để tình huống ở chung cư tối hôm đó lặp lại.
Trên người Kỳ Tiêu phảng phất mùi rượu, rõ ràng đã có chút say, ai biết được cậu ta có đột nhiên phát điên hay không.
Hạ Tang không muốn sinh nhật lần thứ 18 của mình bị phá hỏng bởi tên này.
Chỉ cần nhẫn nhịn, tất cả sẽ qua đi.
Kỳ Tiêu ngồi xuống bên cạnh Hạ Tang, đưa micro cho cô: “Nào, hát đi.”
Hạ Tang hát hai bài trong vô cảm.

Kỳ Tiêu đưa tay sờ lên mái tóc ngắn của cô: “Vẫn là tóc dài hợp với cậu hơn, tóc ngắn nhìn có chút không nghe lời.”
Hạ Tang đứng lên hát tiếp, thuận thế tránh bàn tay cậu ta.
Hơi lạnh trên tay cậu ta vương trên mái tóc mềm mại của cô.
Hứa Thiến cười chế giễu: “Cũng không biết là tóc Hạ Tang bị ai cắt đi, bây giờ còn bày đặt nói nhảm nhí.”
“Mái tóc xoăn sóng trước đây của cậu ấy đẹp bao nhiêu, đều là do cậu xúi giục cậu ấy cắt thành cái kiểu tóc quái đản kia.” Kỳ Tiêu không khách khí, chửi một câu: “Đi theo một con điếm thì học được cái gì tốt đẹp chứ.”
“Đồ rác rưởi! Cậu nói cái gì!”
Hạ Tang đặt micro xuống, nói: “Kỳ Tiêu, đây là sinh nhật của tôi.

Nếu như cậu còn bôi nhọ bạn tôi, tôi thực sự sẽ ra lệnh đuổi khách.”
Trên mặt Kỳ Tiêu lập tức nở một nụ cười, nói: “Được được, là tớ không đúng.

Tớ đặt bánh cho cậu rồi, mau cắt bánh đi nào.”
Nói xong, cậu ta kêu Từ Minh mở hộp bánh tinh xảo trên bàn ra, một chiếc bánh kem mặn Oreo đẹp mắt xuất hiện trước mắt các cô gái.
Chiếc bánh quả thật rất đặc biệt, xung quanh là những miếng bánh Oreo xếp chồng, bên trong là lớp kem mặn được rắc thêm hạt vụn giòn tan, vừa nhìn đã biết rất ngon.
Một nữ sinh kinh ngạc thốt lên: “Đây là bánh gato của Ma Viên! Vô cùng, vô cùng ngon luôn đó!”
“Lần trước tôi mua một chiếc bánh ở Ma Viên, chỉ to bằng một phần mười chiếc bánh này, đã có giá 200 tệ rồi.”
“Kỳ Tiêu, chiếc này có giá bao nhiêu.”
Kỳ Tiêu dựa vào sofa, uể oải nói: “Mấy ngàn tệ mà thôi.”
Các cô gái khẽ thở dài, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Tang, không biết nên ngưỡng mộ cô, hay là thương cảm cô.

Cuối cùng, Hạ Tang thổi nến và ước nguyện trong tiếng hò reo sôi động của đám đông.
Cảm giác bất lực đã biến mất bấy lâu nay, cuối cùng đã trở lại.
Vào lúc này, cô cảm thấy bản thân quay về hình hài một con rối như trước kia.

Bị người ta điều khiển, làm những điều bản thân không hề thích thú.
Trước đây, người khống chế những sợi tơ đó là Đàm Cận.

Cô đã phải tốn rất nhiều công sức, mới có thể thoát ra được.
Nhưng hiện tại, có một người đàn ông đáng sợ hơn đang đứng ngay sau cô…

Vào ngày trọng đại nhất khi cô chuẩn bị bước vào tuổi trưởng thành, cậu ta đã nắm chặt sơi tơ đó, như thể kéo cô trở về từ nơi ánh sáng tự do, vĩnh viễn chìm sâu vào bóng tối.
Hạ Tang siết chặt con dao nhựa cắt bánh, một cô gái trông thấy tay Hạ Tang hơi run, quan tâm nói: “Hạ Tang, để tớ giúp cậu cắt.”
Kỳ Tiêu cười: “Bánh của tôi, nhất định phải do thọ sinh tự tay cắt, không ai được phép làm thay.”
Hạ Tang khống chế đôi tay run rẩy của mình, cắt bánh phân cho các cô gái.
Các cô gái nóng lòng cắn thử một miếng bánh, phát ra tiếng cảm thán đầy hạnh phúc: “Woa, ngon quá!”
“Thực sự rất ngon!”
“Mẹ ơi, ngon quá đi! Không hổ là bánh của Ma Viên.”
Kỳ Tiêu cũng đưa đĩa giấy qua, Hạ Tang cắt một miếng bánh đặt vào trong đĩa của cậu ta.
Cậu ta cười nói: “Cảm ơn Tiểu Tang.”
Hạ Tang nhìn khuôn mặt ấm áp của cậu ta, bất kể cậu ta có cười như thế nào, thì trong mắt cô đều là hiện thân của sự ghê tởm.

Thậm chí, cô còn thoáng qua một suy nghĩ, muốn dùng dao đâm cậu ta.
Nếu như, trong tay cô không phải là một con dao nhựa.

Chu Cầm đặt sợi dây chuyền hoa hồng nhỏ vào một chiếc hộp nhung màu xanh lam, sau đó dùng hộp quà và ruy băng anh mua để gói vào.
Ngắm nhìn một hồi, lại cảm thấy hộp quà mình mua trông có hơi rẻ tiền, vì thế anh tháo ruy băng, chỉ để lại chiếc hộp nhung ban đầu.
Tạm thời là như vậy.
Chu Cầm mở chiếc hộp nhung màu xanh lam đặt dưới ánh đèn, sau đó mở tài liệu ôn tập, bắt đầu làm đề.
Sợi dây chuyền hoa hồng nhỏ toả sáng một cách rực rỡ và ưu nhã, như thể cô đang ở bên cạnh anh.
Lúc này, điện thoại trên bàn rung lên vài tiếng.
Anh trượt màn hình điện thoại, là cô nàng hàng xóm Hồ Chỉ Ninh gửi tới vài bức ảnh.
Hồ Chỉ Ninh: “Tớ đang chơi ở KTV Blue Star, bỗng nhìn thấy có người trông giống cô bạn gái trà xanh của cậu.”
Ảnh được chụp qua tấm kính trong suốt của KTV, có thể nhìn thấy quang cảnh tổ chức sinh nhật bên trong.
Mặc dù trong phòng có rất nhiều người, nhưng nháy mắt Chu Cầm đã nhìn ra được đâu là ‘hoa hồng nhỏ’ của mình.
Ngồi bên cạnh Hạ Tang là một người đàn ông, cậu ta đang vuốt tóc cô, động tác thân mật còn ánh mắt thì ám muội.
Vẻ mặt của Hạ Tang rõ ràng vô cùng miễn cưỡng, nhưng cô cũng không từ chối.
Không, là không thể nào từ chối.


Chu Cầm đã quá hiểu cô.
Ánh mắt đó, đơn giản là bất lực vì không thể cự tuyệt.
Cô đang sợ hãi đến mức run rẩy.
Hồ Chỉ Ninh: “Tớ đã quan sát rất lâu, cô ta và anh chàng đẹp trai kia rất thân mật.”
Hồ Chỉ Ninh: “Chu Cầm, cậu bị cắm sừng rồi.

[Cười mỉm]”
Chu Cầm nhìn vào mấy bức hình, liền biết là người chụp cố tình.

Bức hình nào cũng tràn ngập vẻ thân mật giữa Hạ Tang và Kỳ Tiêu.
Nhưng Chu Cầm chỉ nhìn thấy trong vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, lộ ra vài phần chịu nhục và hoảng sợ.
Giống như đêm đó, cô khóc lóc đến tìm anh, bịa ra hàng loạt lời nói dối để cố che đi sự thật về mái tóc.
Nếu không phải trước khi rời đi, cô cố gắng thêu dệt lời nói dỗi một lần nữa, có lẽ ngày hôm sau Chu Cầm đã đi tìm Kỳ Tiêu và chặt cánh tay của cậu ta.
Nhưng cuối cùng anh đã nhẫn nhịn, chịu đựng tất cả những phẫn nộ đó, chỉ để khiến cô an lòng.
Chu Cầm phóng to từng bức ảnh một, nhìn vào đôi mắt ngấm ngầm chịu đựng của cô gái nhỏ.

Anh hiểu nỗi lòng cô, có thể nhìn ra được cô sự tức giận và đau đớn mà cô kìm nén như một con rối gỗ.
Anh không thể chịu đựng được nữa.
“Gửi tôi địa chỉ.”

Sau khi cắt bánh cho các cô gái, Hạ Tang kiên nhẫn hát thêm hai bài hát với Hứa Thiến.
Kể từ lúc Kỳ Tiêu đến, bầu không khí của phòng bao đã thay đổi rất nhiều.
Kỳ Tiêu uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, cậu ta đã là người trưởng thành, thích thì uống mà không cần ai quan tâm.
Hứng thú vốn dĩ đang cao trào của Hứa Thiến đã giảm đi đáng kể, lông mày cô nhíu chặt, chỉ muốn thẳng tay đâm Kỳ Tiêu.
Hạ Tang nhìn ánh mắt Kỳ Tiêu có chút chuếnh choáng, lo sợ Hứa Thiên sẽ độc mồm độc miệng chọc tức cậu ta, bèn nói: “Đã đến thời gian mẹ tớ quy định rồi, chúng ta giải tán thôi.”
Các cô gái ngầm hiểu ý rồi đứng dậy, chia nhau ra lấy túi xách, chuẩn bị rời đi.
“Còn sớm mà?” Kỳ Tiêu liếc nhìn chiếc đồng hồ Cartier trên tay, nói: “Mới chín giờ mà, chơi thêm một lát đi.”
“Chúng tôi không giống cậu.” Hứa Thiến đứng dậy khoác áo: “Cậu không cha không mẹ quan tâm, nhưng chúng tôi thì có.”
Biểu tình của Kỳ Tiêu lập tức lạnh xuống: “Nói lại lần nữa.”
“Tôi đâu có nói sai.”
Hứa Thiến muốn bước lên khiêu khích, lại bị Hạ Tang ngăn cản: “Kỳ Tiêu cậu say rồi, mau về thôi, tôi gọi xe cho cậu.”
Kỳ Tiêu mỉm cười, đưa tay chạm vào mái tóc ngắn của Hạ Tang.
Dường như, cậu ta rất thích mái tóc ngắn của cô.

Hạ Tang nghiêng đầu tránh né.
Cậu ta cầm một ly trên kệ lên, mở chai rượu vang đắt tiền rót đầy ly, đưa cho Hạ Tang: “Trưởng thành rồi, Tiểu Tang, uống một ly rồi đi.”
“Tôi không biết uống rượu.” Hạ Tang từ chối thẳng thừng: “Cho dù trưởng thành rồi, mẹ tôi cũng không cho…”
“Lúc này mới là một cô gái ngoan.” Kỳ Tiêu đặt ly rượu xuống trước mặt Hạ Tang: “Tớ nhớ khi cậu chơi với Hứa Thiến, không phải lúc nào cũng nổi loạn sao.”
“Kỳ Tiêu, cậu phát điên cái gì! Hạ Tang đã nói cậu ấy không biết uống rượu!”
Hứa Thiếu đẩy ly rượu của Kỳ Tiêu ra, rượu vang chạy xuống tay cậu ta.
Kỳ Tiêu liếc Hứa Thiến, ánh mắt rét lạnh thấu xương: “Ông đây nhịn mày từ lâu lắm rồi, mày muốn tìm cái chết phải không?”
“Tôi cũng chịu đựng cậu từ lâu rồi!” Hứa Thiếu không hề khiếp sợ: “Ở đây có nhiều người như vậy, lẽ nào cậu muốn đánh tôi?”
Vừa dứt lời, Kỳ Tiêu trực tiếp hất thẳng chất lỏng màu đỏ còn lại trong ly lên mặt Hứa Thiến.
“A!”
Hứa Thiến há hốc miệng, rượu vang từ từ chảy xuống tóc mái và má cô.
Đáy mắt cô loé lên tia uất ức: “Kỳ Tiêu, con mẹ mày…”
Kỳ Tiêu định giơ tay đánh cô, Hạ Tang thấy thế vội kéo Hứa Thiện ra sau người mình, lạnh lùng nhìn về phía Kỳ Tiêu: “Có phải uống hết ly này, là có thể rời đi?”
“Đúng thế.”
Cô cầm ly rượu lên, nhưng Kỳ Tiêu đã cướp lấy, cười lạnh nói: “Không cần vội.”
Nói xong, cậu ta rót thêm một ly rượu vang, đưa đến trước mặt Hạ Tang.

Ly này so với ban nãy, gần như tràn đầy.
“Ly này, xem như cậu thay mặt Hứa Thiến xin lỗi.

Nếu không, tớ sẽ không buông tha cho cô ta.”
Ánh mắt Hạ Tang lạnh như băng, cầm lấy chiếc ly trong tay cậu ta, nghiến răng toan uống cạn.
Đúng lúc này, chiếc ly bị người khác mạnh mẽ chiếm đoạt.
Cô kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Chu Cầm vận một thân trang phục màu đen.
Ánh sáng mờ ảo của bóng đèn soi rọi xuống khuôn mặt sắc bén và lạnh lùng của anh, ánh mắt nhọn như lưỡi dao quét qua Kỳ Tiêu, cầm lấy ly rượu rồi ngẩng đầu uống cạn.
Yết hầu anh lăn lên lăn xuống, khoé miệng chảy xuống thứ chất lỏng màu đỏ.
Toàn thân Hạ Tang căng cứng, nhất thời quên mất việc hít thở.
Chu Cầm uống cạn ly rượu, thẳng thừng úp ngược xuống mặt bàn.

Sau đó, kéo tay Hạ Tang rời khỏi KTV.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện