Cuộc thi vào trường đại học diễn ra vô cùng thuận lợi.
Thi xong môn cuối cùng, Hạ Tang từ trường thi đi ra nhìn lên ánh trời chiều trên không trung, trong lòng thế mà lại bình tĩnh đến bất ngờ.
Tương lai… Gần trong gang tấc.
Cô từng có vô số lần mơ tưởng qua bản thân mình sau này sẽ trở thành loại người gì.
Trong cảnh tượng lãng mạn nhất, chắc là nhào vào lòng ngực chàng thiếu niên mà mình yêu thương nhất, cuồng nhiệt mà hôn lấy anh.
Hạ Tang cũng đã từng nghĩ đến tư thế kiễng chân hôn môi như thế nào mới gọi là xinh đẹp, tao nhã nhất.
Mẹ nó.
Cô nhìn xung quanh trong lòng vô cùng hân hoan và vui sướng, những thiếu niên thiếu nữ ôm lấy nhau, trong mũi bỗng thấy chua sót, đeo cặp lên thong thả rời khỏi cổng trường.
Mất đi một người nắm tay cùng nhau đi đến tương lai, cô có lẽ là sẽ giống như mẹ mình, mặc áo giáp sắt vào giống một dũng sĩ vượt mọi chông gai, một mình chiến đấu.
Hạ Tang hít sau, tự an ủi chính mình không có chuyện gì cả.
Cũng sẽ giống như mối tình đầu không đẹp mà thôi.
Đoạn Thời Âm gửi cho cô một tin nhắn nói địa chỉ tối nay sẽ liên hoan, nói cô nhanh chóng đến đó, một phút cũng không thể trì hoãn, tất cả mọi người đều đến rồi.
Hạ Tang bắt một chiếc taxi, đi đến KTV mà mọi người trong lớp đến.
Thầy giáo và các bạn học đều ở đây, mọi người lấy trà thay rượu nói lời cảm ơn và hứa hẹn sẽ mãi mãi là bạn bè, mọi người cứ việc ca hát, cùng nhau ăn mừng.
Nhưng cuối cùng… Vẫn ngập tràn hơi thở của biệt ly.
Hạ Tang biết có lẽ sau tối nay đa số mọi người ở đây có lẽ cả đời cô cũng sẽ không gặp lại.
Người có lẽ cả đời cũng không gặp lại cũng chẳng phải chỉ có bọn họ đâu.
Lớp trường Khương Kỳ Minh hát một ca khúc tình ca, mọi người phía dưới thì ồn ào, náo nhiệt, đỏ mặt ấp đến tỏ tình với Hạ Tang.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Hạ Tang lễ phép từ chối cậu.
Đương nhiên, Khương Kỳ Minh quả thật có tác phong thân sĩ, khoát tay, chúc cô đậu đại học mình mơ ước.
Hạ Tang cũng chúc Khương Kỳ Minh, hơn nữa cùng cậu rót một ly spirte lớn, uống hết một ly.
Đối với những chuyện không thoải mái đã xảy ra trong quá khứ, mọi người cũng từng bàn tán qua, cũng không lưu lại chút vết sẹo nào trong lòng.
Đoạn Thời Âm ghé sát vào lỗ tai của cô nói nếu không phải kiểu tóc này của cô, đêm nay nam sinh muốn tỏ tình với cô chắc chắn không ít.

“Kiểu tóc của tớ rất đẹp mà.” Hạ Tang lấy di dộng ra, nhìn ảnh ngược của bản thân mình trong điện thoại, hỏi: “Cậu cảm thấy xấu sao?”
“Ha ha ha ha, kiểu tóc bây giờ của cậu ấy quả thật rất đàn ông.” Đoạn Thời Âm dịu dàng vò mái tóc ngắn của cô: “Quả thật rất ngoan nha, vốn dĩ tóc đã rất ngắn rồi, vì hiệu quả sân khấu còn có thể cắt tiếp nữa!”
“Khi đó cũng là làm bằng mọi giá, nhưng vẫn không thành công.”
“Đừng nghĩ nhiều, vốn dĩ nhà họ Kỳ có gia thế như thế nào chứ, cậu có thể làm như thế quả thật cũng rất dũng cảm rồi.”
“Tóc của tớ… Thật sự rất xấu sao?” Hạ Tang giống như rất để ý đến tóc của mình, nhìn vào máy chụp ảnh trong điện thoại, nhìn ngó hai bên.
“Rất tốt, nhìn trông sạch sẽ gọn gàng, rất nhanh nhẹn.”
“Vậy cậu còn nói kiểu tóc của tớ ảnh hưởng đến số KPI tối nay nữa.”
“Ha ha ha, bây giờ thẩm mỹ của nam sinh ấy, trên cơ bản đều là lệch lạc một chút, cảm thấy có phong thái con gái là được.”
“Nếu như là Chu Cầm, sẽ không bởi vì tóc của tớ…”
Vừa dứt lời, cô ý thức được mình lỡ lời.
Sao lại nhắc đến anh thế này.
Cô cầm ly lên uống một hơi cạn sạch, lại không hề nghĩ đến sprite trong ly mình lại bị người khác đổi thành rượu đế.
Sau khi cô uống được một ngụm thì ho khan kịch liệt.
“Ai… Ai rót rượu đế cho tớ thế.”
“A, thật xin lỗi.” Bên cạnh có một nam sinh đang vỗ đầu: “Tớ nghĩ ly cậu uống cũng là ly rượu.”
Nước mắt Hạ Tang chảy ròng ròng, trong cổ họng từng đợt từng đợt lửa nóng dội lên, nghiêng nghiêng ngả ngã bước ra khỏi phòng, đi vào nhà vệ sinh, liều mạng ói ra, nhưng uống thì cũng đã uống rồi.
Cô hất nước tạt vào mặt mình, lúc đi nagng qua một khu ghế lô trong KTV, nghe được trong phòng truyền đến bài “yêu nhất”.
Bỗng nhiên cô dừng bước chân, đứng ở cạnh cửa nghe, nghe đến khi giai điệu kết thúc.
Nhìn về phía cửa kính, không nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, chỉ nhìn thấy bản thân mình lệ rơi đầy mặt.
“A Đằng à…”
Muốn quên đi mà sao khó khăn quá.
Hạ Tang lấy di động ra, tìm được WeChat của Chu Cầm.
Ảnh đại diện của anh đã đổi lại thành Joker, nhưng Hạ Tang không đổi thành Harley Quinn nữa, cô đổi ảnh đại diện mình thành đầu cả hắc hắc.
Cô run rẩy mà nhấn vào, ấn vào nút ghi âm cuộc gọi thoại, hơi thở cũng run lên, còn chưa kịp nói gì nước mắt đã rơi vào màn hình điện thoại.

Cô thoát ra, lau nước mắt, tựa vào cạnh hành lang, dần ổn định lòng mình.
Lúc này, Cổ Trăn Trăn cũng từ ghế lô đi ra nhìn thấy Hạ Tang, cô ấy dừng chân lại: “Hạ Tang…”
“Đi ra thoáng khí một chút?”
“Không phải…” Cổ Trăn Trăn nhìn cô, trên mặt lại lộ ra vẻ rối rắm không thể nói được.
“Cậu không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?” Hạ Tang nhìn thấy được sự lo sợ trong lòng Cổ Trăn Trăn, đứng thẳng người dậy: “Có cái gì thì cậu nói đi, chỗ này chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Chuyện Kỳ Tiêu, cậu không phải… muốn buông bỏ chứ.”
Hạ Tang im lặng một chút rồi gật đầu, trên mặt lại lộ ra nụ cười tự giễu: “Lấy trứng chọi với đá, không biết tự lượng sức mình.”
“Cậu không phải muốn… lấy lại công đạo cho Chu Cầm sao?”
“Anh ấy cũng rời đi rồi.” Hạ Tang lắc lắc đầu, mắt cũng trở nên buồn hơn: “Anh ấy đã vươn tới một cuộc sống mới, tôi nghĩ tôi cũng có thể buông…”
Cổ Trăn Trăn do dự một chút, nói: “Tớ không biết thứ đồ này có giúp được gì cho cậu hay không, có lẽ nếu lấy sớm hơn một chút sẽ tốt hơn, nhưng lúc đó tớ cũng rất sợ, bây giờ cũng đã thi lên đại học xong rồi, tớ… Cũng chẳng sợ nữa.”
“Cậu đưa cái gì cho tôi?”
“Cậu mở bluetooth lên đi.” Cổ Trăn Trăn lấy di động ra,
Hạ Tang nghe lời mở blurtooth lên, nhận được một tệp tin video Hạ Tang gửi đến cho cô.
Cô mở video ra, là đoạn băng ghi lại ngày Kỳ Tiêu uống say, trong không gian phòng học nhỏ là hình ảnh cô và Hứa Thiến bị cậu ta bạo hành.
Toàn bộ quá trình, đều được Cổ Trăn Trăn đứng ở cửa cầu thang để quay hình lại, bản thân tận mắt nhìn thấy, chính Kỳ Tiêu đánh Hứa Thiến và cắt tóc của cô.
Tiếng nói rõ ràng! Ngay cả những lời nói dữ tợn trong miệng của cậu ta… Cũng đều nghe rõ ràng!
“Cậu thế mà lại ghi hình lại đấy!”
“Đúng không!” Giọng Cổ Trăn Trăn mang theo tiếng nức nở nói: “Tớ hẳn là nên lấy ra sớm một chút, nhưng tớ cũng rất sợ, sợ bị người ta nói là đồng lõa, cũng sợ nhà họ Kỳ trả thù… Ngày đó ở thư viện cậu giúp tớ, tớ nên lấy ra, nhưng quả thật tớ rất sợ hãi.”
Hạ Tang cẩn thận lưu đoạn video này lại rồi mã hóa nó đi, để dành trước đã.
“Cảm ơn cậu đã bằng lòng đưa đoạn video này cho tôi.”
Hạ Tang vội vã xoay người rời đi, Cổ Trăn Trăn giữ lấy ống tay áo của cô: “Cậu mới vừa nói… buông bỏ.

Nếu thật sự muốn buông bỏ rồi thì coi như chưa từng xem qua đoạn video này đi, đừng náo loạn chuyện này lên nữa, chuyện này phản lại gây thương tổn cho cậu chưa đủ lớn sao?”

“Tớ… Có chút lo lắng.”
Hạ Tang nắm chặt lấy di động, ngay cả đêm họp lớp này cũng không tham gia, vội vàng tạm biệt bạn bè, nhanh chóng về nhà.

Lý do hướng gió trong chuyện của Kỳ Tiêu thay đổi, chỉ là vởi vì mọi lời nói của Hạ Tang đều là lời vu khống.
Mặc kệ là cắt tóc hay đánh người, đều là lời nói trong miệng học sinh các cô, không có chứng cứ, có thể tính là hãm hại người khác.
Bây giờ, cô mang theo căn cứ xác thực đến, có thể một búa đánh chết hành vi xấu xa, bắt nạt bạn học trong trường của Kỳ Tiêu.
Hạ Tang gửi một bản video cho Hạ Thư An, đồng thời cũng gửi cho Đàm Cận một bản.
Trước kia, Hạ Tang không tin bố mẹ mình, cho nên chuyện gì cũng gạt bọn họ.

Lúc này, cô gửi video này cho bố mẹ mình, để cho bọn họ quyết định.
“Con sẽ đi học đại học, nhưng bố và mẹ đều ở lại nơi này.

Nếu công bố đoạn video này ra, có lẽ cuộc sống của hai người sẽ bị ảnh hưởng lớn, con… Con không thể ích kỷ như thế, con vì bản thân mình cho nên muốn hay không hai người cứ tự quyết định đi.”
Đàm Cận nhìn vào video mà tức giận đến run lên: “Hạ Tang, con đang nói gì thế! Cái gì mà nói cuộc sống công việc của hai chúng ta bị ảnh hưởng chứ, con là con gái của mẹ, là con gái duy nhất, mẹ có thể để con chịu khi dễ như thế sao.

Chẳng lẽ bố mẹ sẽ khoanh tay đứng nhìn sao!”
Lúc này Hạ Thư An lại đứng về phía Đàm Cận, cũng giữ vững lập trường giống bà, nói: “Tang Tang, đừng xen vào chuyện của bố mẹ, cho dù lần này bố con có táng gia bại sản cũng nhất định đòi lại công bằng cho con!”
“Bố…” Mắt Hạ Tang đỏ lên, cảm xúc trong lòng rất phức tạp: “Bố nói thật chứ?”
“Đương nhiên rồi, con là con gái của bố, còn có cái gì quan trọng hơn con nữa chứ!”

Nhờ sự cố gắng giúp đỡ của bố mẹ, cuối cùng Hạ Tang cũng tìm thấy được chị gái phóng viên lúc trước, đưa đoạn video này giao cho chị ấy, mong cô ấy có thể đăng bài, công khai đoạn video này, hơn nữa lấy phương thức phòng vấn giấu tên để phỏng vấn vài người bạn từng bị Kỳ Tiêu lăng mạ.
Dù sao cũng đã thi vào trường đại học rồi, nên cũng có rất nhiều bạn học từng bị cậu ta khi dễ rất tức giận, đều lựa chọn cách không cần giấu tên, để lộ mặt thật rạng rỡ trước ống kính.
Trong đó cũng có Khương Kỳ Minh, cậu ấy kể rõ chuyện Kỳ Tiêu uy hiếp cậu trong nhà vệ sinh để đòi lấy phần công lý thuộc về mình.
Chuyện này lần nữa lại trở thành chủ đề hot trên mạng, trước kia nhà họ Kỳ mua thủy quân, kêu gào nói Hạ Tang không có chứng cứ, hãm hại Kỳ Tiêu, nói cô lấy chứng cứ ra, nếu không sẽ tố cáo cô tội phỉ báng.
Bây giờ gậy ông đập lưng ông, đoạn video ghi lại rõ nét quá trình Kỳ Tiêu ức hiếp người khác và vẻ mặt vô cùng dữ tợn, trong khoảnh khắc đó mạng xã hội đều bùng nổ.
Trước kia thủy quân tẩy trắng quả thật quá lợi hại, bây giờ lại có người âm thầm sưu tập những bằng chứng tẩy trắng của thủy quân trước kia rồi post lên mạng, lúc này mọi người mới giật mình hiểu ra được sau lưng chuyện này tuyệt đối có bàn tay tư bản động vào.
Cho nên Kỳ Tiêu ức hiếp người khác, không những không hối cãi, cũng chẳng giải thích, ngược lại còn muốn hắt nước bẩn lên người bị hại.
Thật sự quá ác độc!

Vòng tròn mạng xã hội rộng lớn, có không ít người đã tìm kiếm được lịch sử đen tối trước kia của Kỳ Tiêu, cậu ta lợi dụng nhà tư bản là bố mình, hủy đi tiền đồ của rất nhiều người, trong đó cũng đào lên được người trong chuyện đó cũng chính là Chu Cầm.
Từng việc từng việc cậu ta làm ra thật sự khiến người ta cảm thấy rợn cả người.
Cuối cùng thì… bóng tối làm sao có thể che phủ hết bầu trời!
Người trên mạng xã hội không thể nào dễ dàng tha thứ cho kiểu nhà tư bản một tay che trời thế này, sự phẫn nộ của dân chúng cũng rất gay gắt.

Bởi vì ảnh hưởng quá mức ác liệt, thậm chí còn phái tổ điều tra xuống để điều tra rõ chuyện này.
Vài ngày sau trên Weibo của chính phủ cũng đăng một bài lên, tỏ vẻ tuyệt đối không thể cho phép nhà tư bản khiêu khích vào điểm mấu chốt của pháp luật, chuyện “xxx là bố tôi” ảnh hưởng quá mức xấu xa, vi phạm đến công tư phân minh trong xã hội nên bị nghiêm trị.
Đồng thời, tất cả những người bị hại trong chuyện này đều đồng lòng không chấp nhận hòa giải, phải kiên trì kháng án đến cùng.
Sau khi phóng viên thu thập tất cả chứng cứ xác thực, mang chứng cớ này giao cho tòa án, Kỳ Tiêu và bố cậu ta là Kỳ Mộ Đình đã nhận lấy hình phạt thích đáng.

Nguyện vọng của Hạ Tang là đại học Đông Hải.
Trường học ở đây là trường tổng hợp tốt nhất, danh tiếng đứng đầu cả nước, coi như là trường đại học top đầu.
Đàm Cận không quá vừa ý đối với trường này, bà cứ cảm thấy với điểm của Hạ Tang hoàn toàn có thể nộp đơn vào trường đứng đầu bảng luôn cũng được, vì sao lại cứ muốn đến trường ở vị trí thứ hai.
Nhưng Hạ Tang vẫn cứ kiên trì, cô không muốn đến học đại học ở phương Bắc, trước kia có đi qua thành phố Đông Hải, cảnh bờ biển thật sự rất đẹp, cô cũng rất thích.
Quan trọng hơn là, cô muốn nộp đơn vào ngành trí tuệ nhạn tạo, cô để ý thấy thành phố Đông Hải có tên tuổi ngành kỹ thuật này vượt qua tất cả các trường trong nước.
Đàm Cận bị lý do thứ hai này thuyết phục, cũng chỉ có thể chấp nhận lựa chọn của Hạ Tang.
Nhưng thật ra cô còn giấu cho mình một lý do, Hạ Tang không nói với ai cả, giống như bí mật được cô giấu sâu vào tim.
Đại học Đông Hải có giao lưu thể dục thể thao chuyên nghiệp trong nước, lần trước trận bóng rổ TBL chính là do đại học Đông Hải gánh vác.
Tuy đã nói lời từ biệt nhưng Hạ Tang vẫn mang theo chút ít nhớ mong và khát khao gặp lại.
Chu Cầm từng để cho cô đoán điểm cuối cùng của toa tàu kia là đến thành phố nào, đến bây giờ Hạ Tang vẫn nhớ rõ, thành phố Tùng Giang và thành phố Đông Hải là một trong số đó.
Mà Chu Cầm lại trả lời cô, chính là tương lai.
Hạ Tang không phải dân cờ bạc, nhưng lúc này đây, cô quyết định đánh cuộc một lần.
Nếu chiếc xe kia thật sự có thể đến tương lai, như thế có lẽ cô có hai phần cơ hội…
Có thể tương lai cô đến có anh.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện