An Cách Nhĩ nói xong, lại ăn một miếng bánh, xoay đầu hỏi Mạc Phi, “Đi dạo không?”

Mạc Phi nhìn vẻ mặt hoang mang của mọi người, nhỏ giọng nhắc nhở An Cách Nhĩ, “Vẫn chưa nói xong mà.”

An Cách Nhĩ chớp mắt, “Còn nói gì nữa?”

“Chuyện Sofia là hung thủ.” Mạc Phi nói.

An Cách Nhĩ nâng cằm, tựa vào bàn hỏi Sofia, “Bà không muốn thừa nhận? Không cần đấu tranh, chứng cứ đã rất rõ ràng rồi.”

Sofia cau mày nhìn An Cách Nhĩ, mím môi không mở miệng.

“An Cách Nhĩ.” Mạc Tiếu vẫn là con nít, cho nên vẫn không thể nhịn được lòng tò mò, “Nói rõ ràng một chút đi, tại sao anh bảo tôi chỉnh đồng hồ chạy nhanh hơn năm phút thì sẽ biết hung thủ là ai?”

“Chỗ này cũng không khó hiểu.” Howell giải thích, “Đồng hồ chạy nhanh hơn mười phút, cậu chỉ chỉnh nhanh hơn năm phút, nghĩa là đã có người chỉnh đồng hồ chạy nhanh thêm năm phút nữa, cho nên người nào nói nhanh năm phút thì là hung thủ.” Howell đắc ý nhìn An Cách Nhĩ, “Có đúng không?”

An Cách Nhĩ ngáp một cái, chậm rãi đáp, “Ngoại trừ đúng hay không, đời người còn nhiều thứ khác để theo đuổi, trên đời này điều ngu ngốc nhất chính là cảm thấy bản thân rất tốt bụng nhưng thật ra mình cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Mặt khác, tôi cứu ông một mạng chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, còn nữa, Mạc Phi không nên có một người thầy là ma men.”

Howell há to miệng, “Cậu…”

Mọi người yên lặng thở dài, An Cách Nhĩ có cách nói xiên nói xỉa người ta rất độc đáo và cũng vô cùng độc ác.

An Cách Nhĩ nhăn mặt, không muốn để ý tới Howell.

Tất cả ăn ý giật giật khóe miệng, biểu tình trên gương mặt An Cách Nhĩ đại vương lúc này chính là — Người này phiền quá!

Roy báo tin, “Tôi vừa mới báo cảnh sát, nửa tiếng sau sẽ tới nơi.”

Tất cả mọi người nhìn An Cách Nhĩ — Trước khi cảnh sát đến, chắc hẳn là sẽ tìm ra chứng cứ định tội Sofia đi ha? An Cách Nhĩ hỏi Roy, “Còn bánh xốp không?”

Mọi người nuốt nước miếng — Muốn đánh hắn ghê nha! Mà đánh một cái là chết với Mạc Phi nha!

Roy lại bưng ra thêm một dĩa bánh ngọt cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ cúi đầu múc ăn.

Mạc Phi thấy mọi người đang nhẫn nhịn chờ đợi An Cách Nhĩ, hắn liền hỏi, “Hay là để anh giải thích một chút?”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Ừ!”

Mạc Tiếu bĩu môi, “Thái độ của An Cách Nhĩ đối với Mạc Phi rõ ràng là tốt hơn với chúng ta!”

An Cách Nhĩ nhìn hắn, gật đầu, “Đúng vậy.”

“Anh kỳ thị!” Mạc Tiếu trách cứ, “Bất công!”

An Cách Nhĩ ngậm thìa hỏi lại, “Thì sao?”

Tu Đức nhẹ nhàng túm áo Mạc Tiếu, “Đừng chọc hắn, hắn có năng lực đặc biệt đó.”

Mạc Tần bất đắc dĩ cắt ngang, “Mạc Phi, nói mau đi.”

Mạc Phi lên tiếng, “Ách, tôi cảm thấy mấu chốt không phải là năm phút, mà là tổng thời gian ít đi năm phút là có thể xác định được ai là người chỉnh đồng hồ.”

Mọi người cùng làm một động tác mà Ace thường làm — Nghiêng đầu.

Mạc Phi giải thích tiếp, “Nếu Mạc Tiếu không đụng vào chiếc đồng hồ đó, vậy nếu Sofia chỉnh đồng hồ nhanh đi 10 phút hay 20 phút, đáp án của Sofia vẫn sẽ giống đáp án của Howell. Cũng bởi vì Mạc Tiếu đã chỉnh đồng hồ nhanh hơn năm phút cho nên đáp án của Howell luôn luôn sẽ nhiều hơn đáp án của Sofia là năm phút. Nói cách khác, nếu không có ai để ý tới thời gian, đáp án mà Sofia nói, cũng sẽ so với đáp án chính xác ít hơn năm phút.”

Tất cả đều gật đầu — Cái này đã hiểu!

“Phóng hỏa hẳn cũng là Sofia, nhốt tôi và An Cách Nhĩ ở trong phòng sách, bà hẳn đã nghiên cứu rất nhiều cách phóng hỏa giết người, lợi dụng bóng đèn hoặc mạch điện trong phòng sách, chế tạo một vụ cháy bất ngờ, còn dùng chất dẫn cháy để lửa có thể cháy nhanh hơn. Nhưng ý định của Sofia không phải là giết chúng tôi, chỉ muốn thông qua vụ cháy, dẫn mọi người ra khỏi phòng khách, chế tạo hỗn loạn, sau đó bà có thể chỉnh đồng hồ, rồi trang bị cơ quan giết Howell.”

Mọi người lại tiếp tục gật đầu — Chỗ này cũng hiểu!

“Lúc ăn cơm, Sofia không thể đeo bao tay.” Mạc Phi nói, “An Cách Nhĩ nói không sai, chứng cứ đã rất rõ ràng, chất dẫn cháy và túi xăng trên ghế vẫn chưa bị đốt, có nghĩa là trên đó vẫn còn vân tay của Sofia, và tất nhiên, trong đồng hồ cũng có!”

Tất cả cùng xoay đầu nhìn Sofia — Vân tay? Bằng chứng kìa!

Sofia vẫn ngổi lẳng lặng ở đó, thật lâu sau cười khổ một tiếng, không hề nói gì.

Mọi người dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn nhíu mày — Là bà thật sao?!

“Nhưng mà An Cách Nhĩ.” Mạc Phi hỏi, “Anh không rõ tại sao Sofia lại phải nhất định chỉnh đồng hồ, còn nữa, không giỏi toán thì có quan hệ gì?”

Mọi người cũng gật đầu lia lịa — Bọn này cũng không hiểu nốt!

An Cách Nhị tựa hồ rất vừa lòng với biểu hiện của Mạc Phi, đặt thìa xuống, hỏi Roy trước, “Nếu đồng hồ chạy sai, mất bao lâu mới phát hiện ra?”

Roy suy nghĩ, “Cứ tới đúng giờ đồng hồ sẽ kêu, hẳn là sẽ rất nhanh phát hiện ra.”

“Nếu phát hiện đồng hồ chạy sai, ông sẽ làm gì?” An Cách Nhĩ hỏi.

Roy đáp, “Chỉnh lại cho đúng.”

“Muốn chỉnh lại cho đúng, phương pháp là gì?” An Cách Nhĩ lại hỏi tiếp.

Roy hơi sửng sốt, như đã hiểu ra điều gì, vỗ tay một cái, “A!”

An Cách Nhĩ cười gật đầu.

“A cái gì?” Mạc Tiếu không hiểu, vội túm lấy Roy, “Sao sao?”

“Là như vầy, muốn chỉnh lại giờ cho đồng hồ, nhất định phải dừng quả lắc đầu tiên, mà muốn dừng quả lắc thì phải chỉnh kim đồng hồ tới bảy giờ.” Roy nói.

Mọi người ngẩng mặt lên suy nghĩ, hình như là…

Ở đây đều là thiếu gia, chỉnh đồng hồ tất nhiên là quản gia hoặc người hầu.

Roy cẩn thận giải thích, “Chiếc đồng hồ này chỉ cần chỉnh tới bảy giờ, quả lắc sẽ tự động dừng lại, sau đó chỉnh kim giờ theo hướng cần chỉnh, quả lắc cũng sẽ không chuyển động. Rồi lại chỉnh kim phút, sau khi chia đều, quả lắc sẽ lại tự động chuyển động. Nếu chỉnh kim mà không dừng quả lắc thì mấy ngày sau nhất định đồng hồ sẽ chạy tùm lum.”

Roy vừa nói xong, mọi người đều ngây ra.

Mạc Tiếu cào tóc, “Hình như tôi đã nghe thấy trọng điểm nhưng lại hình như bỏ mất trọng điểm.”

“Trọng điểm là nếu không dùng cách chỉnh đồng hồ chính xác thì mấy ngày sau sẽ chạy loạn!” Mạc Phi hiển nhiên đã hiểu ra mấu chốt, “Nếu kết cấu bên trong đồng hồ giống kết cấu của đĩa xoay thì bánh răng ở bên trong có một phương thức vận chuyển cố định! Nếu muốn cho cây kim đi tới một ô cố định thì không thể để nó chạy loạn! Nếu nó xảy ra thì làm sao bây giờ? Nó cũng giống như chiếc đồng hồ này, chỉnh về bảy giờ thì nó sẽ dừng lại! Cho nên mặc kệ là ai đẩy kim đồng hồ, cây kim nhất định sẽ vẫn chạy về ô chết cháy, bởi vì nó chẳng khác nào chiếc đồng hồ, trở lại nơi xuất phát! Hung thủ muốn dựa theo quy luật này để giết người cho nên nhất định phải chỉnh đồng hồ! Nói cách khác, hung thủ thật sự là dựa theo chiếc đồng hồ này, kết hợp với đĩa xoay để giết người! Không giỏi toán, thì ra là vậy, anh hiểu rồi An Cách Nhĩ!”

An Cách Nhĩ vươn tay sờ cằm Mạc Phi, “Thông minh.”

“Đoạn đầu thì hiểu đó.” Mạc Tiếu càng thêm sốt ruột, “Nhưng có liên quan gì tới toán học?”

Ngoại trừ Mạc Phi thì trong phòng còn một người nữa cũng tinh thông toán số, Vương Tử Phái tất nhiên nghe hiểu, liền giải thích thay, “Theo tính toán của tôi, thông qua quy luật của bánh răng tôi rút ra được rất nhiều số liệu. Nếu có người chạm vào đĩa xoay, khi kim di chuyển tới ô chết cháy, tương đương đĩa xoay sẽ khởi động lại từ đầu! Chết cháy là tùy thời mới xảy ra vì chẳng ai biết khi nào sẽ có người chạm vào cây kim. Nhưng cứ mỗi lần khởi động lại, vậy những số liệu đã tính trước đó cũng trở thành sai, tôi tính thời gian thì sẽ không đúng, mà phiền phức nhất là sau khi kim đồng hồ di chuyển tới ô khác, thì phép tính vẫn sai, phải tính lại lần nữa, trừ khi…”

“Làm cho đồng hồ khởi động lại một lần nữa!” Mạc Tần cũng hiểu ra, “Nếu nói vụ án chết cháy xảy ra vào lúc bảy giờ tối nay, nghĩa là đĩa xoay sẽ khởi động lại lúc bảy giờ, năm sau nhảy sang ô nào, chính Sofia cũng không biết. Nhưng nếu đồng hồ được khởi động lại, nói ví dụ như bảy giờ sáng mai chỉnh lại đồng hồ, vậy thì hai thứ sẽ kém nhau 12 tiếng, chỉ cần dùng số liệu của Vương Tử Phái, trừ đi 12 tiếng, rồi căn cứ theo đồng hồ là có thể thực hiện tiếp vụ án tiếp theo! Đơn giản mà nói, trước khi tới ô chết cháy, những vụ khác đều dựa vào biểu hiện của đĩa xoay mới có án phát sinh, nhưng sau khi đã qua ô chết cháy, thì bà ta sẽ căn cứ vào thời gian xảy ra vụ án để biết đĩa xoay sẽ đi tới ô nào! Vì Sofia không giỏi toán nên phải dùng cách ngu xuẩn, nếu đủ chuẩn, nói ví dụ như Tử Phái biết được mấu chốt chết cháy sẽ làm đĩa xoay khởi động lại, thì có thể tính ra thời gian chính xác vụ án tiếp theo sẽ xảy ra vào khi nào!”

Mặc dù có vẻ rối nhưng mọi người đều cẩn thận suy nghĩ.

Mạc Tiếu vuốt cằm gật đầu, “Nga! Cho nên hung thủ phải chỉnh đồng hồ sai cách để đồng hồ khởi động lại, như vậy mới có thể căn cứ theo số liệu của Vương Tử Phái, suy tính ra cái chết tiếp theo! Quả nhiên, không giỏi toán thật là nguy hiểm a…”

“Hình như tôi vẫn còn chưa hiểu lắm nhưng mà cứ kệ nó đi!” Tu Đức tò mò hỏi An Cách Nhĩ, “Tại sao ngay từ đầu cậu đã biết Sofia là hung thủ?”

An Cách Nhĩ nâng cằm, “Vừa nhìn bà ta là tôi đã biết học dở toán rồi.”



Mọi người kinh hãi — Không phải chứ?!

An Cách Nhĩ nhìn trời.

Tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ — Lại lười nói rồi!

“Tại sao lại giết nhiều người như vậy?” Roy hỏi Sofia, tuy rằng bình thường khi tiếp xúc với người ngoài, bà đã luôn có thái độ không tốt, nhưng cũng không phải loại người biến thái tới mức này.

“Giết người mười mấy năm mà không có ai phát hiện.” Tư Đạt Phu hỏi An Cách Nhĩ, “Vậy trước khoảng thời gian đó thì ai là hung thủ?”

An Cách Nhĩ nói, “Thật ra bà ta cũng không hẳn đã giết người nhiều năm như thế.”

Tất cả mọi người đều không rõ.

“Nhưng suốt năm mươi năm qua đều có người chết…” Mạc Tiếu nói.

An Cách Nhĩ nhún vai, “Vụ án đầu tiên là một công nhân vô ý đụng vào chiếc thùng làm đĩa xoay rơi ra, khởi động ngoài ý muốn, đêm hôm đó người công nhân kia bị bức tượng đè chết. Làm khái quát đơn giản một chút, một công nhân trong khi bưng đồ đạc thì bị vấp phải cái thùng sau đó bị pho tượng đè chết, nếu không có sự tồn tại của đĩa xoay xui xẻo, mọi người có nghi ngờ đây là sự khởi đầu của một vụ án giết người liên hoàn hay không?”

Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu, chỉ có thể nói người kia bất cẩn hay xui xẻo mà thôi.

“Vụ lần thứ hai làm mọi người chú ý là vụ xảy ra vào mười ba năm trước, có một cô gái bị chết đuối.” An Cách Nhĩ nói xong, nhìn Vương Tử Phái, “Vừa lúc cây kim di chuyển tới ô chết đuối, xác suất có cao không?”

Vương Tử Phái lắc đầu, “Nếu nói là xảy ra cùng lúc thì xác suất không cao, nhưng mà cũng không có chứng cứ chứng minh vụ án xảy ra cùng lúc với sự di chuyển của cây kim… Nếu trong năm đó cây kim di chuyển tới ô chết đuối mà cũng trong khoảng thời gian đó lại có người chết đuối thì xác suất tương đối cao, không thể loại bỏ chẳng qua chỉ là trùng hợp.”

An Cách Nhĩ nói tiếp, “Vụ án chân chính xảy ra cùng lúc với chuyển động của đĩa xoay chính là vụ cô người hầu bị thắt cổ, nói cách khác, là năm năm trước.”

“Người trong lâu đài đều biết đĩa xoay bị giám sát.” Mạc Tần cau mày, “Vì thế chỉ cần chế tạo thời gian của vụ án, vậy thì những vụ án phía trước đều sẽ tự động được xem là bị đĩa xoay nguyền rủa! Nói cách khác, mặc kệ Sofia bắt đầu giết người từ mười năm trước hay năm năm trước cũng được, nó đều sẽ kéo dài suốt năm mươi năm!”

“Nga.” Tu Đức đã hiểu ra, nhìn An Cách Nhĩ, “Cho nên cậu mới nói, theo lý luận thì lúc trước có thể có hung thủ!”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Lúc trước rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không thể phân tích vì manh mối quá ít, tất nhiên, nếu có nhiều tư liệu thì còn có thể suy nghĩ lại. Nhưng mà chuyện có người dùng đĩa xoay để chế tạo truyền thuyết này nọ thì không ai có thể kiểm chứng.”

“Vậy rốt cuộc là tại sao anh đã nghi ngờ Sofia ngay từ đầu?” Mạc Tiếu thử hỏi, “Không được lười! Nói tỉ mỉ đi!”

An Cách Nhĩ thấy mọi người ngồi chờ không khác gì chim non chờ mẹ mớm sâu, mở to hai mắt nhìn mình, hắn cũng không biết làm sao, “Giả thiết vụ án đầu tiên xảy ra vào năm năm trước, khi đó gia chủ hẳn là vẫn còn sống đúng không?”

Mạc Phi ngẩn người, gật đầu, mấy năm trước cha hắn vẫn còn tới xem hắn chơi bóng, tuy rằng bệnh rất nặng nhưng năm năm trước hẳn là vẫn còn khỏe.

“Khi đó lão gia còn sống nhưng thân thể không tốt.” Roy nhìn Sofia, “Nữ hầu bị treo cổ là người chuyên chăm sóc cho lão gia, mỗi ngày như hình với bóng chăm sóc ông ấy!”

“Đôi mắt của bà ấy có chút giống Mạc Phi.” An Cách Nhĩ thoải mái nói ra những điểm mà mọi người không chú ý, “Tôi cảm thấy cha của Mạc Phi rất thích bà ấy.”

Roy gật đầu, “Đúng vậy!”

“Người vừa mất năm ngoái tên là Josephine, tôi có hỏi Mạc Phi, Mạc Phi nói dì đó khi còn sống cũng từng chăm sóc ba Mạc Phi, kể rất nhiều chuyện lý thú về ba hắn, Mạc Phi rất thích dì ấy.”

Mọi người gật đầu.

“Người lần này chết là Ước Hàn, là người phụ trách chăm sóc cho Mạc Phi, Mạc Phi cũng rất thích ông ấy.”

Tất cả mọi người khẽ nhíu mày, hình như có cái gì đó kì kì…

“Người chết không phải là người ba Mạc Phi thích mà là người Mạc Phi thích.” An Cách Nhĩ nhún vai, “Tình yêu biến thái a.”

Roy đột nhiên hỏi An Cách Nhĩ, “Cho nên lúc vừa mới vào cậu đã hỏi tôi có thích Mạc Phi không?”

“Tôi muốn tìm một người yêu ba Mạc Phi, sau đó chuyển thứ tình yêu đó cộng thêm ghen tị lên người Mạc Phi.” An Cách Nhĩ nhìn Sofia, “Bà muốn giết Howell là vì ông ta đã cười nhạo tình yêu của bà, mà bà không sợ mạo hiểm nói ra năm phút là vì muốn trả lời một vấn đề, có thứ gì mà bà cực kì cực kì muốn hay không, đúng chứ?”

Sofia nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, “Người mà tôi muốn giết nhất chính là cậu.”

An Cách Nhĩ tiếc nuối lắc đầu, “Trên đời này có rất nhiều người mà bà chẳng thể bì lại, nói ví dụ như mẹ của Mạc Phi.”

Mọi người lại ôm ngực — Một mũi tên trúng ngay hồng tâm!

Sofia ngoại trừ tức giận trừng mắt nhìn An Cách Nhĩ ra thì cũng không làm gì được.

“Lúc Howell và Tư Đạt Phu cãi nhau về chuyện Sofia thích anh tôi, cậu đã bắt đầu nghi ngờ?” Mạc Tần hỏi.

An Cách Nhĩ gật đầu, “Ngoài ra còn có chi tiết khác.”

“Chi tiết gì?” Mọi người khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.

“Ngựa của Mạc Phi quăng ngã Tu Đức.” An Cách Nhĩ hỏi Sofia, “Tôi chú ý thấy đối diện chuồng ngựa là nơi phơi quần áo, Anne có lẽ đã thấy hung thủ.”

Sofia hơi sửng sốt.

Roy bất đắc dĩ, “Sofia, khó trách con ngựa nào cũng sợ cô.”

Sofia cười khổ.

Tu Đức đột nhiên ho khan một cái, “A! Hôm đó tôi đang ngồi trên lưng Anne cưỡi ngon lành, bà vừa lúc tới hỏi tôi Mạc Phi ở đâu, bà còn thuận tay nhặt dây thừng lên, sau đó Anne đột nhiên luống cuống.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Anne có thể nghe hiểu tên Mạc Phi.”

Tất cả mọi người khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, “Nghĩa là sao?”

“Nếu Anne sợ bộ dáng cầm dây thừng của Sofia, nó sẽ xoay người bỏ chạy.” Nói xong, An Cách Nhĩ nhẹ nhàng sờ hai gò má Mạc Phi, “Nó sợ Sofia làm anh bị thương, cho nên mới đột nhiên hấp tấp, quên mất trên lưng còn có Tu Đức.”

Tất cả mọi người trầm mặc, Tu Đức nắm tay bất mãn, “Bất công quá đi Anne à! Họ An đều bất công như nhau!”

“Bà đẩy kim đồng hồ.” Mạc Phi hỏi Sofia, “Nghĩa là sang năm còn muốn giết người tiếp, bà chuẩn bị giết ai?”

“Mọi người.” Sofia thản nhiên nói, “Ta hận cái gia tộc này, tất cả các người!”

Lúc này, xe cảnh sát vừa đến, Sofia đứng dậy.

Mạc Tần đột nhiên hỏi, “Cô có muốn nói gì với tôi không?”

Sofia bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ vào An Cách Nhĩ, “Hắn thông minh như vậy, hỏi hắn đi.”

Sau đó Sofia bị cảnh sát dẫn đi, Roy đã thuật lại mọi chuyện với cảnh sát, về phần rốt cuộc Sofia đã giết bao nhiêu người thì hãy đợi cho đến lúc cảnh sát thẩm vấn bà.

Chờ cảnh sát đã đi hết, Mạc Tiếu lôi kéo An Cách Nhĩ đang chuẩn bị đi xem phòng Mạc Phi, “An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ! Sofia muốn cái gì thế?”

An Cách Nhĩ suy nghĩ, “Có vẻ như là bức tranh vẽ ba ba Mạc Phi ở trong thư phòng của Mạc Tần.”

Mạc Tần kinh hãi, “Sao cậu biết trong phòng tôi có hình vẽ của các đại gia chủ?”

An Cách Nhĩ nhìn nhìn hắn, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười thần bí, kéo Mạc Phi đi.

Mạc Tần mở to hai mắt, Tu Đức túm áo Mạc Tiếu lắc lấy lắc để, “Tiếu Tiếu, hắn có năng lực đặc biệt thật kìa!!”

An Cách Nhĩ chắp tay ra sau bước lên cầu thang, Mạc Phi nhỏ giọng hỏi, “An Cách Nhĩ, sao em không nói cho bọn họ biết là anh có kể cho em nghe trong phòng Mạc Tần có hình của ba anh lúc còn trẻ?”

An Cách Nhĩ híp mắt, “Là heo cũng đoán ra hết rồi! Anh không định nói bây giờ quẹo hướng nào à?”

Mạc Phi dở khóc dở cười, dưới lầu bây giờ khẳng định là một đám heo ngu xuẩn, đang cảm khái An Cách Nhĩ là thần côn này nọ.

“Ngày mai chúng ta về phòng tranh hả?” Tới trước cửa phòng, Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, “Tùy anh thôi.”

Mạc Phi sửng sốt, “Tùy anh?”

An Cách Nhĩ gật đầu, khoanh tay nghiêm túc nói, “Tuy rằng hiệp ước chủ nhân và nô lệ của chúng ta có hữu hiệu mãi mãi, cả đời anh phải nghe lời tôi vô điều kiện, nhưng vẫn có lúc tôi sẽ phải phối hợp với việc học của anh, nếu anh có yêu cầu, tôi có thể ở lại đây với anh.”

An Cách Nhĩ còn chưa nói xong, Mạc Phi đã ôm lấy hắn, “Có có! Là heo cũng biết là anh muốn!”

An Cách Nhĩ híp mắt nhìn hắn — Hư hỏng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện