“Ơ…” jongwookislove.wordpress.com
Quản lý Trần nghe An Cách Nhĩ nói xong, thoáng nghĩ tới một người, “Có một bác sĩ mắc chứng khiết phích rất nghiêm trọng, có thói quen là thường xuyên rửa tay!”
“Tên gì?” Oss vội hỏi, “Hôm nay có ở đây không?”
“Hôm nay chắc có ở đây… Họ Vương, tên Mẫn.”
“Là nữ?” Tôn Kỳ hỏi.
“Nam.” Quản lý Trần hoảng sợ, “Hắn… hắn giết viện trưởng sao?”
“Sao lại nghi ngờ hắn?” Oss hỏi.
“Có lời đồn hắn có tư tình với viện trưởng… Lúc trước còn từng cãi nhau một trận rất to.” Quản lý Trần lau mồ hôi.
“Hai người họ cãi nhau lúc nào?” An Cách Nhĩ có vẻ rất hứng thú.
“Một tháng trước, sau đó không thấy viện trưởng nữa!” Quản lý Trần cau mày nhớ lại, “Chúng tôi cứ tưởng viện trưởng đi công tác, nói cổ đi công tác, cũng là bác sĩ Vương!”
“Chó dữ là bác sĩ Vương?” Oss hỏi An Cách Nhĩ.
Mạc Phi đứng nghe, thấy suy đoán trước và sau của An Cách Nhĩ không khớp, An Cách Nhĩ nói hung thủ là y tá hoặc trợ lý mà.
“Bác sĩ đó giờ có ở đây không?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Có, tầng cao nhất là ký túc xá của bác sĩ, chúng tôi có rất nhiều bác sĩ ở lại…”
An Cách Nhĩ gật đầu, nói với Oss, “Giờ mấy anh đi tìm đi, có thể tìm được hung khí sát hại viện trưởng trong ký túc xá của hắn, còn có ‘kem đánh răng’ buổi sáng tôi làm, cùng với tất cả chứng cứ chỉ ra hắn là chó dữ.”
Oss và Tôn Kỳ mở to mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Vậy hắn là…”
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Nhưng hắn không phải chó dữ, hắn là quân cờ cuối cùng mà chó dữ đã chọn xong ngay từ đầu, đứng ra chịu tội thay.”
An Cách Nhĩ nói xong, tới sô pha ngồi xuống, ngoắc ngón tay với quản lý Trần.
“Anh gọi điện cho bác sĩ Vương kia, nói với hắn, viện trưởng bị mưu sát, cảnh sát đến điều tra, nói hung thủ ở ngay trong bệnh viện. Bây giờ cảnh sát đang xét ký túc xá, anh bảo hắn về ký túc xá chờ, cảnh sát còn muốn hỏi chuyện.” Nói xong, An Cách Nhĩ xoay đầu nói với Oss, “Sai nhiều cảnh viên tới một chút, dùng cách trải thảm tìm từ ngoài vào trung tâm.” jongwookislove.wordpress.com
“Ừ…” Oss đồng ý, nhưng vẫn có nghi hoặc, “Tìm cái gì?”
“Một tuýp kem màu trắng.” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Bên trong là tuýp kem có giấu tờ giấy.”
Mạc Phi và Oss nhìn nhau, “Là tuýp kem đánh răng hồi sáng cậu bỏ vào túi kẻ tình nghi?”
An Cách Nhĩ gật đầu.
“Nhưng không phải cậu mới nói là ở trong phòng của bác sĩ Vương sao?” Oss nghi hoặc, “Còn tìm theo cách trải thảm làm gì?”
“Mau lên đi, càng làm cho lớn càng tốt, trước tiên là lùng sục ở bãi cỏ và tòa hành chính, đừng vào tòa nhà chữa bệnh.” An Cách Nhĩ phân phó xong, vỗ vỗ quản lý Trần, “Chờ cảnh sát tới, anh bảo mọi người ở tại chỗ chờ lệnh, phối hợp với cảnh sát điều tra, không được tùy tiện đi lại, bầu không khí càng căng thẳng càng tốt.”
Quản lý Trần và Oss tuy nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo sắp xếp của An Cách Nhĩ.
Không lâu sau, Mạc Phi đứng bên cửa sổ nhìn thấy trong tòa hành chính đối diện, có một nam bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng, vội vàng chạy về phía khu nội trú.
Chuyện này quả nhiên khiến nhân viên trong trung tâm hoảng loạn, mấy người trên bãi cỏ đều đứng lên, bất an nhìn xung quanh, nhân viên y tế cũng tụ tập lại, thấp giọng trao đổi.
Oss cảm thấy cách điều tra này khác bình thường, hỏi An Cách Nhĩ, “Đại vương, chúng ta có tính là bứt dây động rừng không? Làm lố như vậy, có bắt được chó dữ không?”
“Đúng thế.” Tôn Kỳ cũng thấy lạ, “Chó dữ nếu đã thiết kế giá họa cho bác sĩ Vương từ sớm, bác sĩ Vương có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, bây giờ chúng ta cũng không biết thân phận của chó dữ là ai.”
An Cách Nhĩ ngáp một cái, đứng dậy, “Chúng ta vào xe cảnh sát ngồi chờ đi.”
“Hả?” Oss và Tôn Kỳ chẳng hiểu gì.
Mạc Phi cũng hỏi, “Chờ cái gì?”
“Chó dữ.” An Cách Nhĩ đi ra ngoài, “Nếu như mạng hắn lớn, sẽ phải chạy tới tự thú.”
Oss và Tôn Kỳ đều nhìn chằm chằm Mạc Phi — Có ý gì? Mạc Phi nhún vai, hắn cũng không hiểu, Mạc Tiếu híp mắt đi theo An Cách Nhĩ ra ngoài, “Đại vương, tại sao chó dữ lại chạy tới tự thú? Hắn đã chuẩn bị xong xuôi để giá họa cho bác sĩ Vương rồi mà?”
An Cách Nhĩ cũng không nói thêm điều gì, thần sắc ung dung dẫn mọi người ra cửa bệnh viện.
An Cách Nhĩ leo lên chiếc jeep của Oss, hạ lưng ghế, nằm xuống, chọn một tư thế thoải mái, chuẩn bị chợp mắt.
Oss và Tôn Kỳ đứng bên ngoài, hứng gió lạnh, Mạc Phi và Mạc Tiếu đi mua nước cho mọi người.
Quản lý Trần cũng đứng bên cạnh chiếc xe cảnh sát, mờ mịt nhìn An Cách Nhĩ nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Đại khái khoảng nửa tiếng sau, mọi người đột nhiên nghe có tiếng kêu lớn.
Oss và Tôn Kỳ nhìn theo hướng phát ra tiếng ồn, chỉ thấy trong tòa nội trú, có một người đàn ông mặc áo blouse trắng, mặt dính máu lảo đảo chạy ra, hắn ngoại trừ toàn thân bị thương, chân cũng gần như bị gãy, khập khễnh chạy ra ngoài, vẫy tay cầu cứu cảnh sát.
Người nọ chạy được vài bước, phía sau có mười mấy người đuổi theo, trong đó dẫn đầu là bác sĩ Vương, có vài người mặc đồng phục bệnh nhân, những người này trong tay cầm ‘vũ khí’, có cầm chổi có cầm gậy, đuổi theo người kia.
Đằng sau nhóm người, còn có mấy bệnh nhân và nhân viên y tá đi ra, thần sắc kinh hoảng.
Nhóm cảnh viên chạy lên cứu người bị đánh, ngăn cản đám ‘đả thủ’ mắt đỏ phía sau.
Bác sĩ Vương còn hét to, “Đừng để hắn chạy thoát! Hắn mới là hung thủ! Hắn mới là người giết viện trưởng, còn muốn giá họa cho tôi là đầu sỏ!”
Oss và Tôn Kỳ ngây ra nhìn, Mạc Phi cũng kinh ngạc, Mạc Tiếu kéo tay áo Mạc Phi hỏi, “Người đó là chó dữ??”
Mạc Phi xoay đầu nhìn vào trong xe.
An Cách Nhĩ đã dậy, ngáp một cái duỗi người, liếc nhìn nhóm hỗn loạn cách đó không xa, hơi cười cười. jongwookislove.wordpress.com
Oss nhìn An Cách Nhĩ giơ hai bàn tay ra — Ra tay được chưa đại vương?
Lúc này, một cảnh viên cầm túi vật chứng chạy tới, nói với Oss, “Đội trưởng, người bị đánh là một hộ sĩ, đi đánh người có bác sĩ cũng có bệnh nhân, bọn họ nhất trí chỉ ra và xác nhận, hộ sĩ đó đã lén lấy tuýp kem đánh răng và con dao dính máu vào phòng của bác sĩ Vương, ý đồ tạo hiện trường giả!”
Oss nhận ba túi vật chứng, một bao là quần áo dính máu, một bao là con dao dính máu, bao còn lại tuýp kem màu trắng bị An Cách Nhĩ làm giả.
Oss híp mắt nhìn ba vật chứng, lại nhìn cảnh viên dẫn hộ sĩ tới, nhíu mày — Bị đánh thiệt thê thảm.
Quản lý Trần híp mắt nhìn, kinh ngạc, “Á… Hắn là trợ lý của bác sĩ Vương, tên là Lưu Hâm.”
Tôn Kỳ nghiêng đầu quan sát vị này, luôn cảm thấy rất bình thường.
Lưu Hâm thoạt nhìn khoảng 35, 36 tuổi, vóc dáng không cao,không mập không ốm, hình dáng không biết có phải vì bị đánh sưng mặt không, có cảm giác uất ức hèn nhát, một chút cũng không mang khí chất của sát thủ biến thái mang trên lưng hơn 10 mạng người.
Dĩ nhiên, thật ra những vụ án cũng không phải do hắn tự mình ra tay, cùng lắm cũng chỉ điều khiển đám bệnh nhân kia thôi.
Nghĩ tới đây, Tôn Kỳ ngẩng đầu nhìn đám bệnh nhân và bác sĩ Vương ở phía sau, vừa ngẩng đầu nhìn, cô đã bị cảnh tượng đó làm cho hoảng sợ.
Cách đó không xa, bác sĩ Vương và hơn mười bệnh nhân đang đứng cùng nhau, hai mắt nhìn chằm chằm qua bên đây, không biết tại sao, trong ánh mắt của họ, có cái gì đó tương tự nhau. Thần sắc giống như con sói nhìn chằm hằm con mồi, khiến người ta khiếp sợ.
Mạc Phi cũng nhíu mày, lúc này, chợt nghe An Cách Nhĩ dùng giọng nói không cao không thấp, nói một câu, “Tại sao người ta lại muốn tránh xa chó dữ?”
Mọi người không chắc chắn lắm nhìn An Cách Nhĩ.
“Bởi vì chó dữ sẽ cắn người.” An Cách Nhĩ cười lạnh một tiếng, “Chó dữ sẽ không ngừng cắn người, chó còn có thể cắn nhau.”
“Chó cắn nhau…” Oss như có điều suy nghĩ.
“Mang cả người đánh và bị đánh về đồn đi.” An Cách Nhĩ có chút đồng tình nhìn Oss, “Khi bắt được dã thú, xử lý như thế nào cũng là một vấn đề… Hay là, chúng ta nhốt họ chung với nhau để tự tàn sát, cũng là một lựa chọn tốt.”
Mạc Phi và Mạc Tiếu liếc mắt nhìn nhau, cái này…
Oss vẫy tay gọi cảnh viên, ý là… đều đưa về cảnh cục!
Lúc trở về cảnh cục, đầu tiên nhốt hết kẻ tình nghi, Oss và Tôn Kỳ níu An Cách Nhĩ muốn về nhà, mạnh mẽ kéo người vào cảnh cục.
An Cách Nhĩ luôn luôn không đến đây, khó có một lần xuất hiện, nhưng lần này vì thành công bắt được ‘chó dữ’, lúc nghe chó dữ tự thú, cả cảnh cục toàn bộ oanh động, ngay cả cục trưởng cũng chạy ra.
Thân Nghị hỏi Oss quá trình phá án như thế nào, Oss cũng không trả lời được, chỉ vào An Cách Nhĩ — Bảo hắn trả lời đi.
Cục trưởng cho mượn phòng làm việc của mình, An Cách Nhĩ rốt cuộc cũng bị Oss ép ngồi xuống ghế sô pha, mọi người ngồi đối diện, mở to mắt, chờ hắn phân tích quá trình phá án.
An Cách Nhĩ nhìn ba túi vật chứng, chép miệng về phía tuýp ‘kem đáng răng’.
Mọi người nhìn chằm chằm nó.
Oss hỏi, “Cái này là then chốt?”
“Vụ án rất đơn giản.” An Cách Nhĩ cầm lấy bao vật chứng đựng tuýp kem đánh răng, “Không có thứ này, chó dữ chỉ là một người giá họa cho bác sĩ Vương. Mà có thứ này, hắn biến thành kẻ giá họa cho rất nhiều người.”
Mọi người sửng sốt, như bị mắc kẹt, suy nghĩ một lát, đều “A!” một tiếng.
Oss mở to mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Tôi hiểu rồi!”
An Cách Nhĩ nhún vai — Cũng không phải chuyện gì khó hiểu, có cần suy nghĩ lâu vậy không. jongwookislove.wordpress.com
Mọi người cau mày nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ — Cậu chắc là không khó hiểu chứ?
Thật ra mọi người đã chuẩn bị trong lòng, An Cách Nhĩ rất thông minh, nhưng hắn có thể thông minh đến trình độ nào, hình như vẫn chưa có hạn cao nhất, luôn luôn khiến người ta kinh hỉ, có lẽ nên nói là kinh hách.
Cục trưởng vẫn còn không biết gì, liền hỏi, “Các cậu có ai giải thích cho tôi hiểu không?”
Mọi người lại nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn trời, nhẫn nhịn nói, “Chó dữ hành hung nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng tự ra tay, đều lợi dụng ký chủ, hơn nữa còn tìm n ký chủ. Mặt khác hắn cũng tìm cho mình đường lui, chính là bác sĩ Vương, nếu có một ngày sự việc bại lộ, hắn liền đổ hết toàn bộ tội lỗi cho bác sĩ Vương, bản thân hắn thì thoát nạn.”
Mọi người gật đầu, đúng là vậy.
“Tôi trước đây cũng đã nói phương pháp chó dữ gây án, có thể khái quát đơn giản bằng mấy bước.” An Cách Nhĩ nói, “Bước đầu tiên, hắn ở trung tâm này, thông qua số liệu lựa chọn ra đối tượng thích hợp. Bước thứ hai, hắn dựa vào những tờ giấy bỏ vào tuýp kem đánh răng, chỉ tay cho những biến thái, cho bạn họ mục tiêu và cơ hội phạm tội. Bước thứ ba, nhìn vụ án xảy ra, giúp đỡ đúng lúc để kết thúc công việc, bảo đảm không để chứng cứ sót lại.”
“Hắn chắc là ngẫu nhiên phát hiện sự giống nhau của tuýp kem đánh răng và thuốc mỡ, nên mới nghĩ tới cách này. Mà lượng thuốc mỡ cần cũng không ít, bản thân tự đi mua thì dễ khiến người ta chú ý, nhờ người khác thì dễ bị bại lộ danh tính, vậy cách an toàn nhất là gì?”
Mọi người ngây ngô nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ lần nữa thở dài, “Nhặt đó!”
“À!” Tôn Kỳ vỗ tay một cái, “Cho nên cậu suy đoán bác sĩ có chứng khiết phích, sẽ nhiều lần rửa tay, dẫn đến tay bị khô và nứt, phải dùng tới thuốc mỡ là vô cùng hợp lý! Lưu Hâm là trợ lý của bác sĩ, cũng là hộ sĩ của bệnh viện, cho nên hắn có thể thu thập rất nhiều, với thân phận của hắn, ra vào phòng bệnh cũng bình thường, cho nên thần không biết quỷ không hay đánh tráo kem đánh răng.”
An Cách Nhĩ gật đầu, sau đó bất đắc dĩ mỉm cười, “Mọi người nghĩ ai là người đáng sợ hơn? Kẻ sát thủ thực hành thao tác giết người hay là kẻ điều khiển, dùng người khác giết người thay mình?”
Mọi người cau mày, suy nghĩ câu hỏi của An Cách Nhĩ.
“Mọi người có nghĩ tới một vấn đề thực tế chưa?” An Cách Nhĩ hỏi, “Xui khiến người khác giết người và bị xui khiến giết người, ai tội nặng hơn?”
“Đương nhiên là kẻ xui khiến.” Cảnh sát ở đây đều biểu thị, thủ phạm chính và tòng phạm khác nhau mà!
“Kẻ xui khiến cảm giác mình lợi dụng người khác, nhưng trên thực tế, có khi nào, bản thân hắn cũng bị người bị xui khiến lợi dụng không?”
Oss rốt cuộc cũng hiểu rõ logic bên trong, “Đây là thứ khiến kẻ khống chế mưu sát cấp một thành mưu sát cấp hai?”
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng hươ hươ túi vật chứng, “Chó dữ sàng lọc con sói trong bầy dê, muốn tăng thêm phần lợi dụng, lại không ngờ bầy dê là chỗ tránh nạn cho con sói, một ngày gặp nguy hiểm, vậy con sói chỉ cần giả làm con dê, đồng thời giao chó dữ kia cho thợ săn làm mồi.”
Mọi người há miệng, đã hiểu tại sao An Cách Nhĩ lại trả tuýp kem đánh răng, đồng thời dùng cách ‘bứt dây động rừng’ tìm nó.
Mạc Phi cầm túi vật chứng lên, “Tuýp thuốc này là công cụ trao đổi giữa sói và chó dữ, nói cách khác, những con sói được hắn sàng lọc ra, cũng có thể từng nhận tuýp này, có vài người có thể thần không biết quỷ không hay phạm tội, có vài người là đang chuẩn bị, có vài người là đang khắc chế tính sói của mình… Nhưng cho dù thế nào, tuýp kem này đều là chứng cứ phạm tội bại lộ bọn họ trong bầy dê. Để tự bảo vệ mình, phương pháp an toàn nhất là đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu chó dữ… Cho nên, kẻ đi hãm hại thành bị hãm hại!”
“Lưu Hâm là chó dữ, những ký chủ phát hiện bị hắn lợi dụng tới giết người là sói, mà bác sĩ Vương chính là con dê được Lưu Hâm chọn làm vật chết thay.” Thân Nghị cũng hiểu rõ mối liên quan bên trong, “Chó dữ cắn dê, chuẩn bị để hắn chết thay mình, ai biết bầy sói toàn bộ giả làm dê, tới giúp nó cắn ngược lại chó dữ, cuối cùng chó dữ bị cắn tới thương tích đầy mình, nộp cho thợ săn.”
“Cho nên…” Mạc Tiếu không thể tin nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, anh dùng một tuýp kem giả, không chỉ định tội được chó dữ mà còn tìm được bầy sói!”
Oss và Thân Nghị đều gật đầu — Lợi hại!
“Bầy sói thật ra vẫn luôn ở đó.” An Cách Nhĩ cũng không phải vui vẻ lắm, “Có vài con sói, cả đời cũng không ai nhắc đến chúng, cả đời cũng không bạo phát, vậy thì cứ làm dê cả đời cho xong việc. Chỉ khi nào bị nhắc nhở, hoặc bị tụ lại, tìm được đồng loại ‘cùng chung chí hướng’, vậy sẽ rất nhanh biến thành sói. Không phải trong lòng mỗi con dê đều có một con sói, nhưng sói trong lòng dê thì cũng không ít… Không chắc 100% mà lại tụ một nhóm ‘nhân vật có vấn đề và nhân vật có vấn đề mờ ảo’ với nhau, đây là một hành vi thiếu trách nhiệm và không biết tự lượng sức mình. Cái trung tâm cai nghiện này dùng tình yêu để chữa bệnh, làm nhiều cách trị liệu giao lưu tập thể, so với chó dữ tìm được bảo tàng phạm tội cũng chẳng khác gì, cả hai đều chỉ có thể dùng một từ để hình dung — ngu xuẩn! Chó, sói và dê, lợi dụng lẫn nhau hình thành một mối quan hệ cân đối, đến một ngày sự cân bằng này bị phá vỡ, nhiều bên như vậy, nhất định sẽ có một bên bị hy sinh, cái này gọi là lấy bạo chế bạo cũng gọi là tự giết lẫn nhau, xét đến cùng, cũng chỉ là hành vi tự bảo vệ mình thôi.” jongwookislove.wordpress.com
Mọi người nghe xong nhịn không được nhíu mày.
Thân Nghị lắc đầu, “Nhóm người này đã hại biết bao nhiêu người rồi!”
“Cho nên mới nói bọn họ rất ác.” An Cách Nhĩ cầm tách trà lên uống một ngụm, “Con người ai có bản năng tự bảo vệ bản thân, kẻ mạnh thì vì bảo vệ người khác mà mặc kệ mình, kẻ yếu vì bảo vệ mình mà vứt bỏ người khác, mà kẻ ác, vì để bản thân an toàn, sẽ làm tổn thương người khác.”
Nói xong, An Cách Nhĩ lắc đầu, thần sắc mất mát, “Trịnh Vân chết không đáng, kẻ mạnh chết trong tay kẻ ác, người dũng cảm vô tư chết trong tay kẻ hèn yếu, cho dù chó dữ cuối cùng bị giết, bầy sói bị tiêu diệt, cũng không thể bồi đắp sự tiếc nuối này!”
Quản lý Trần nghe An Cách Nhĩ nói xong, thoáng nghĩ tới một người, “Có một bác sĩ mắc chứng khiết phích rất nghiêm trọng, có thói quen là thường xuyên rửa tay!”
“Tên gì?” Oss vội hỏi, “Hôm nay có ở đây không?”
“Hôm nay chắc có ở đây… Họ Vương, tên Mẫn.”
“Là nữ?” Tôn Kỳ hỏi.
“Nam.” Quản lý Trần hoảng sợ, “Hắn… hắn giết viện trưởng sao?”
“Sao lại nghi ngờ hắn?” Oss hỏi.
“Có lời đồn hắn có tư tình với viện trưởng… Lúc trước còn từng cãi nhau một trận rất to.” Quản lý Trần lau mồ hôi.
“Hai người họ cãi nhau lúc nào?” An Cách Nhĩ có vẻ rất hứng thú.
“Một tháng trước, sau đó không thấy viện trưởng nữa!” Quản lý Trần cau mày nhớ lại, “Chúng tôi cứ tưởng viện trưởng đi công tác, nói cổ đi công tác, cũng là bác sĩ Vương!”
“Chó dữ là bác sĩ Vương?” Oss hỏi An Cách Nhĩ.
Mạc Phi đứng nghe, thấy suy đoán trước và sau của An Cách Nhĩ không khớp, An Cách Nhĩ nói hung thủ là y tá hoặc trợ lý mà.
“Bác sĩ đó giờ có ở đây không?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Có, tầng cao nhất là ký túc xá của bác sĩ, chúng tôi có rất nhiều bác sĩ ở lại…”
An Cách Nhĩ gật đầu, nói với Oss, “Giờ mấy anh đi tìm đi, có thể tìm được hung khí sát hại viện trưởng trong ký túc xá của hắn, còn có ‘kem đánh răng’ buổi sáng tôi làm, cùng với tất cả chứng cứ chỉ ra hắn là chó dữ.”
Oss và Tôn Kỳ mở to mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Vậy hắn là…”
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Nhưng hắn không phải chó dữ, hắn là quân cờ cuối cùng mà chó dữ đã chọn xong ngay từ đầu, đứng ra chịu tội thay.”
An Cách Nhĩ nói xong, tới sô pha ngồi xuống, ngoắc ngón tay với quản lý Trần.
“Anh gọi điện cho bác sĩ Vương kia, nói với hắn, viện trưởng bị mưu sát, cảnh sát đến điều tra, nói hung thủ ở ngay trong bệnh viện. Bây giờ cảnh sát đang xét ký túc xá, anh bảo hắn về ký túc xá chờ, cảnh sát còn muốn hỏi chuyện.” Nói xong, An Cách Nhĩ xoay đầu nói với Oss, “Sai nhiều cảnh viên tới một chút, dùng cách trải thảm tìm từ ngoài vào trung tâm.” jongwookislove.wordpress.com
“Ừ…” Oss đồng ý, nhưng vẫn có nghi hoặc, “Tìm cái gì?”
“Một tuýp kem màu trắng.” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Bên trong là tuýp kem có giấu tờ giấy.”
Mạc Phi và Oss nhìn nhau, “Là tuýp kem đánh răng hồi sáng cậu bỏ vào túi kẻ tình nghi?”
An Cách Nhĩ gật đầu.
“Nhưng không phải cậu mới nói là ở trong phòng của bác sĩ Vương sao?” Oss nghi hoặc, “Còn tìm theo cách trải thảm làm gì?”
“Mau lên đi, càng làm cho lớn càng tốt, trước tiên là lùng sục ở bãi cỏ và tòa hành chính, đừng vào tòa nhà chữa bệnh.” An Cách Nhĩ phân phó xong, vỗ vỗ quản lý Trần, “Chờ cảnh sát tới, anh bảo mọi người ở tại chỗ chờ lệnh, phối hợp với cảnh sát điều tra, không được tùy tiện đi lại, bầu không khí càng căng thẳng càng tốt.”
Quản lý Trần và Oss tuy nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo sắp xếp của An Cách Nhĩ.
Không lâu sau, Mạc Phi đứng bên cửa sổ nhìn thấy trong tòa hành chính đối diện, có một nam bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng, vội vàng chạy về phía khu nội trú.
Chuyện này quả nhiên khiến nhân viên trong trung tâm hoảng loạn, mấy người trên bãi cỏ đều đứng lên, bất an nhìn xung quanh, nhân viên y tế cũng tụ tập lại, thấp giọng trao đổi.
Oss cảm thấy cách điều tra này khác bình thường, hỏi An Cách Nhĩ, “Đại vương, chúng ta có tính là bứt dây động rừng không? Làm lố như vậy, có bắt được chó dữ không?”
“Đúng thế.” Tôn Kỳ cũng thấy lạ, “Chó dữ nếu đã thiết kế giá họa cho bác sĩ Vương từ sớm, bác sĩ Vương có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, bây giờ chúng ta cũng không biết thân phận của chó dữ là ai.”
An Cách Nhĩ ngáp một cái, đứng dậy, “Chúng ta vào xe cảnh sát ngồi chờ đi.”
“Hả?” Oss và Tôn Kỳ chẳng hiểu gì.
Mạc Phi cũng hỏi, “Chờ cái gì?”
“Chó dữ.” An Cách Nhĩ đi ra ngoài, “Nếu như mạng hắn lớn, sẽ phải chạy tới tự thú.”
Oss và Tôn Kỳ đều nhìn chằm chằm Mạc Phi — Có ý gì? Mạc Phi nhún vai, hắn cũng không hiểu, Mạc Tiếu híp mắt đi theo An Cách Nhĩ ra ngoài, “Đại vương, tại sao chó dữ lại chạy tới tự thú? Hắn đã chuẩn bị xong xuôi để giá họa cho bác sĩ Vương rồi mà?”
An Cách Nhĩ cũng không nói thêm điều gì, thần sắc ung dung dẫn mọi người ra cửa bệnh viện.
An Cách Nhĩ leo lên chiếc jeep của Oss, hạ lưng ghế, nằm xuống, chọn một tư thế thoải mái, chuẩn bị chợp mắt.
Oss và Tôn Kỳ đứng bên ngoài, hứng gió lạnh, Mạc Phi và Mạc Tiếu đi mua nước cho mọi người.
Quản lý Trần cũng đứng bên cạnh chiếc xe cảnh sát, mờ mịt nhìn An Cách Nhĩ nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Đại khái khoảng nửa tiếng sau, mọi người đột nhiên nghe có tiếng kêu lớn.
Oss và Tôn Kỳ nhìn theo hướng phát ra tiếng ồn, chỉ thấy trong tòa nội trú, có một người đàn ông mặc áo blouse trắng, mặt dính máu lảo đảo chạy ra, hắn ngoại trừ toàn thân bị thương, chân cũng gần như bị gãy, khập khễnh chạy ra ngoài, vẫy tay cầu cứu cảnh sát.
Người nọ chạy được vài bước, phía sau có mười mấy người đuổi theo, trong đó dẫn đầu là bác sĩ Vương, có vài người mặc đồng phục bệnh nhân, những người này trong tay cầm ‘vũ khí’, có cầm chổi có cầm gậy, đuổi theo người kia.
Đằng sau nhóm người, còn có mấy bệnh nhân và nhân viên y tá đi ra, thần sắc kinh hoảng.
Nhóm cảnh viên chạy lên cứu người bị đánh, ngăn cản đám ‘đả thủ’ mắt đỏ phía sau.
Bác sĩ Vương còn hét to, “Đừng để hắn chạy thoát! Hắn mới là hung thủ! Hắn mới là người giết viện trưởng, còn muốn giá họa cho tôi là đầu sỏ!”
Oss và Tôn Kỳ ngây ra nhìn, Mạc Phi cũng kinh ngạc, Mạc Tiếu kéo tay áo Mạc Phi hỏi, “Người đó là chó dữ??”
Mạc Phi xoay đầu nhìn vào trong xe.
An Cách Nhĩ đã dậy, ngáp một cái duỗi người, liếc nhìn nhóm hỗn loạn cách đó không xa, hơi cười cười. jongwookislove.wordpress.com
Oss nhìn An Cách Nhĩ giơ hai bàn tay ra — Ra tay được chưa đại vương?
Lúc này, một cảnh viên cầm túi vật chứng chạy tới, nói với Oss, “Đội trưởng, người bị đánh là một hộ sĩ, đi đánh người có bác sĩ cũng có bệnh nhân, bọn họ nhất trí chỉ ra và xác nhận, hộ sĩ đó đã lén lấy tuýp kem đánh răng và con dao dính máu vào phòng của bác sĩ Vương, ý đồ tạo hiện trường giả!”
Oss nhận ba túi vật chứng, một bao là quần áo dính máu, một bao là con dao dính máu, bao còn lại tuýp kem màu trắng bị An Cách Nhĩ làm giả.
Oss híp mắt nhìn ba vật chứng, lại nhìn cảnh viên dẫn hộ sĩ tới, nhíu mày — Bị đánh thiệt thê thảm.
Quản lý Trần híp mắt nhìn, kinh ngạc, “Á… Hắn là trợ lý của bác sĩ Vương, tên là Lưu Hâm.”
Tôn Kỳ nghiêng đầu quan sát vị này, luôn cảm thấy rất bình thường.
Lưu Hâm thoạt nhìn khoảng 35, 36 tuổi, vóc dáng không cao,không mập không ốm, hình dáng không biết có phải vì bị đánh sưng mặt không, có cảm giác uất ức hèn nhát, một chút cũng không mang khí chất của sát thủ biến thái mang trên lưng hơn 10 mạng người.
Dĩ nhiên, thật ra những vụ án cũng không phải do hắn tự mình ra tay, cùng lắm cũng chỉ điều khiển đám bệnh nhân kia thôi.
Nghĩ tới đây, Tôn Kỳ ngẩng đầu nhìn đám bệnh nhân và bác sĩ Vương ở phía sau, vừa ngẩng đầu nhìn, cô đã bị cảnh tượng đó làm cho hoảng sợ.
Cách đó không xa, bác sĩ Vương và hơn mười bệnh nhân đang đứng cùng nhau, hai mắt nhìn chằm chằm qua bên đây, không biết tại sao, trong ánh mắt của họ, có cái gì đó tương tự nhau. Thần sắc giống như con sói nhìn chằm hằm con mồi, khiến người ta khiếp sợ.
Mạc Phi cũng nhíu mày, lúc này, chợt nghe An Cách Nhĩ dùng giọng nói không cao không thấp, nói một câu, “Tại sao người ta lại muốn tránh xa chó dữ?”
Mọi người không chắc chắn lắm nhìn An Cách Nhĩ.
“Bởi vì chó dữ sẽ cắn người.” An Cách Nhĩ cười lạnh một tiếng, “Chó dữ sẽ không ngừng cắn người, chó còn có thể cắn nhau.”
“Chó cắn nhau…” Oss như có điều suy nghĩ.
“Mang cả người đánh và bị đánh về đồn đi.” An Cách Nhĩ có chút đồng tình nhìn Oss, “Khi bắt được dã thú, xử lý như thế nào cũng là một vấn đề… Hay là, chúng ta nhốt họ chung với nhau để tự tàn sát, cũng là một lựa chọn tốt.”
Mạc Phi và Mạc Tiếu liếc mắt nhìn nhau, cái này…
Oss vẫy tay gọi cảnh viên, ý là… đều đưa về cảnh cục!
Lúc trở về cảnh cục, đầu tiên nhốt hết kẻ tình nghi, Oss và Tôn Kỳ níu An Cách Nhĩ muốn về nhà, mạnh mẽ kéo người vào cảnh cục.
An Cách Nhĩ luôn luôn không đến đây, khó có một lần xuất hiện, nhưng lần này vì thành công bắt được ‘chó dữ’, lúc nghe chó dữ tự thú, cả cảnh cục toàn bộ oanh động, ngay cả cục trưởng cũng chạy ra.
Thân Nghị hỏi Oss quá trình phá án như thế nào, Oss cũng không trả lời được, chỉ vào An Cách Nhĩ — Bảo hắn trả lời đi.
Cục trưởng cho mượn phòng làm việc của mình, An Cách Nhĩ rốt cuộc cũng bị Oss ép ngồi xuống ghế sô pha, mọi người ngồi đối diện, mở to mắt, chờ hắn phân tích quá trình phá án.
An Cách Nhĩ nhìn ba túi vật chứng, chép miệng về phía tuýp ‘kem đáng răng’.
Mọi người nhìn chằm chằm nó.
Oss hỏi, “Cái này là then chốt?”
“Vụ án rất đơn giản.” An Cách Nhĩ cầm lấy bao vật chứng đựng tuýp kem đánh răng, “Không có thứ này, chó dữ chỉ là một người giá họa cho bác sĩ Vương. Mà có thứ này, hắn biến thành kẻ giá họa cho rất nhiều người.”
Mọi người sửng sốt, như bị mắc kẹt, suy nghĩ một lát, đều “A!” một tiếng.
Oss mở to mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Tôi hiểu rồi!”
An Cách Nhĩ nhún vai — Cũng không phải chuyện gì khó hiểu, có cần suy nghĩ lâu vậy không. jongwookislove.wordpress.com
Mọi người cau mày nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ — Cậu chắc là không khó hiểu chứ?
Thật ra mọi người đã chuẩn bị trong lòng, An Cách Nhĩ rất thông minh, nhưng hắn có thể thông minh đến trình độ nào, hình như vẫn chưa có hạn cao nhất, luôn luôn khiến người ta kinh hỉ, có lẽ nên nói là kinh hách.
Cục trưởng vẫn còn không biết gì, liền hỏi, “Các cậu có ai giải thích cho tôi hiểu không?”
Mọi người lại nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn trời, nhẫn nhịn nói, “Chó dữ hành hung nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng tự ra tay, đều lợi dụng ký chủ, hơn nữa còn tìm n ký chủ. Mặt khác hắn cũng tìm cho mình đường lui, chính là bác sĩ Vương, nếu có một ngày sự việc bại lộ, hắn liền đổ hết toàn bộ tội lỗi cho bác sĩ Vương, bản thân hắn thì thoát nạn.”
Mọi người gật đầu, đúng là vậy.
“Tôi trước đây cũng đã nói phương pháp chó dữ gây án, có thể khái quát đơn giản bằng mấy bước.” An Cách Nhĩ nói, “Bước đầu tiên, hắn ở trung tâm này, thông qua số liệu lựa chọn ra đối tượng thích hợp. Bước thứ hai, hắn dựa vào những tờ giấy bỏ vào tuýp kem đánh răng, chỉ tay cho những biến thái, cho bạn họ mục tiêu và cơ hội phạm tội. Bước thứ ba, nhìn vụ án xảy ra, giúp đỡ đúng lúc để kết thúc công việc, bảo đảm không để chứng cứ sót lại.”
“Hắn chắc là ngẫu nhiên phát hiện sự giống nhau của tuýp kem đánh răng và thuốc mỡ, nên mới nghĩ tới cách này. Mà lượng thuốc mỡ cần cũng không ít, bản thân tự đi mua thì dễ khiến người ta chú ý, nhờ người khác thì dễ bị bại lộ danh tính, vậy cách an toàn nhất là gì?”
Mọi người ngây ngô nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ lần nữa thở dài, “Nhặt đó!”
“À!” Tôn Kỳ vỗ tay một cái, “Cho nên cậu suy đoán bác sĩ có chứng khiết phích, sẽ nhiều lần rửa tay, dẫn đến tay bị khô và nứt, phải dùng tới thuốc mỡ là vô cùng hợp lý! Lưu Hâm là trợ lý của bác sĩ, cũng là hộ sĩ của bệnh viện, cho nên hắn có thể thu thập rất nhiều, với thân phận của hắn, ra vào phòng bệnh cũng bình thường, cho nên thần không biết quỷ không hay đánh tráo kem đánh răng.”
An Cách Nhĩ gật đầu, sau đó bất đắc dĩ mỉm cười, “Mọi người nghĩ ai là người đáng sợ hơn? Kẻ sát thủ thực hành thao tác giết người hay là kẻ điều khiển, dùng người khác giết người thay mình?”
Mọi người cau mày, suy nghĩ câu hỏi của An Cách Nhĩ.
“Mọi người có nghĩ tới một vấn đề thực tế chưa?” An Cách Nhĩ hỏi, “Xui khiến người khác giết người và bị xui khiến giết người, ai tội nặng hơn?”
“Đương nhiên là kẻ xui khiến.” Cảnh sát ở đây đều biểu thị, thủ phạm chính và tòng phạm khác nhau mà!
“Kẻ xui khiến cảm giác mình lợi dụng người khác, nhưng trên thực tế, có khi nào, bản thân hắn cũng bị người bị xui khiến lợi dụng không?”
Oss rốt cuộc cũng hiểu rõ logic bên trong, “Đây là thứ khiến kẻ khống chế mưu sát cấp một thành mưu sát cấp hai?”
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng hươ hươ túi vật chứng, “Chó dữ sàng lọc con sói trong bầy dê, muốn tăng thêm phần lợi dụng, lại không ngờ bầy dê là chỗ tránh nạn cho con sói, một ngày gặp nguy hiểm, vậy con sói chỉ cần giả làm con dê, đồng thời giao chó dữ kia cho thợ săn làm mồi.”
Mọi người há miệng, đã hiểu tại sao An Cách Nhĩ lại trả tuýp kem đánh răng, đồng thời dùng cách ‘bứt dây động rừng’ tìm nó.
Mạc Phi cầm túi vật chứng lên, “Tuýp thuốc này là công cụ trao đổi giữa sói và chó dữ, nói cách khác, những con sói được hắn sàng lọc ra, cũng có thể từng nhận tuýp này, có vài người có thể thần không biết quỷ không hay phạm tội, có vài người là đang chuẩn bị, có vài người là đang khắc chế tính sói của mình… Nhưng cho dù thế nào, tuýp kem này đều là chứng cứ phạm tội bại lộ bọn họ trong bầy dê. Để tự bảo vệ mình, phương pháp an toàn nhất là đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu chó dữ… Cho nên, kẻ đi hãm hại thành bị hãm hại!”
“Lưu Hâm là chó dữ, những ký chủ phát hiện bị hắn lợi dụng tới giết người là sói, mà bác sĩ Vương chính là con dê được Lưu Hâm chọn làm vật chết thay.” Thân Nghị cũng hiểu rõ mối liên quan bên trong, “Chó dữ cắn dê, chuẩn bị để hắn chết thay mình, ai biết bầy sói toàn bộ giả làm dê, tới giúp nó cắn ngược lại chó dữ, cuối cùng chó dữ bị cắn tới thương tích đầy mình, nộp cho thợ săn.”
“Cho nên…” Mạc Tiếu không thể tin nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, anh dùng một tuýp kem giả, không chỉ định tội được chó dữ mà còn tìm được bầy sói!”
Oss và Thân Nghị đều gật đầu — Lợi hại!
“Bầy sói thật ra vẫn luôn ở đó.” An Cách Nhĩ cũng không phải vui vẻ lắm, “Có vài con sói, cả đời cũng không ai nhắc đến chúng, cả đời cũng không bạo phát, vậy thì cứ làm dê cả đời cho xong việc. Chỉ khi nào bị nhắc nhở, hoặc bị tụ lại, tìm được đồng loại ‘cùng chung chí hướng’, vậy sẽ rất nhanh biến thành sói. Không phải trong lòng mỗi con dê đều có một con sói, nhưng sói trong lòng dê thì cũng không ít… Không chắc 100% mà lại tụ một nhóm ‘nhân vật có vấn đề và nhân vật có vấn đề mờ ảo’ với nhau, đây là một hành vi thiếu trách nhiệm và không biết tự lượng sức mình. Cái trung tâm cai nghiện này dùng tình yêu để chữa bệnh, làm nhiều cách trị liệu giao lưu tập thể, so với chó dữ tìm được bảo tàng phạm tội cũng chẳng khác gì, cả hai đều chỉ có thể dùng một từ để hình dung — ngu xuẩn! Chó, sói và dê, lợi dụng lẫn nhau hình thành một mối quan hệ cân đối, đến một ngày sự cân bằng này bị phá vỡ, nhiều bên như vậy, nhất định sẽ có một bên bị hy sinh, cái này gọi là lấy bạo chế bạo cũng gọi là tự giết lẫn nhau, xét đến cùng, cũng chỉ là hành vi tự bảo vệ mình thôi.” jongwookislove.wordpress.com
Mọi người nghe xong nhịn không được nhíu mày.
Thân Nghị lắc đầu, “Nhóm người này đã hại biết bao nhiêu người rồi!”
“Cho nên mới nói bọn họ rất ác.” An Cách Nhĩ cầm tách trà lên uống một ngụm, “Con người ai có bản năng tự bảo vệ bản thân, kẻ mạnh thì vì bảo vệ người khác mà mặc kệ mình, kẻ yếu vì bảo vệ mình mà vứt bỏ người khác, mà kẻ ác, vì để bản thân an toàn, sẽ làm tổn thương người khác.”
Nói xong, An Cách Nhĩ lắc đầu, thần sắc mất mát, “Trịnh Vân chết không đáng, kẻ mạnh chết trong tay kẻ ác, người dũng cảm vô tư chết trong tay kẻ hèn yếu, cho dù chó dữ cuối cùng bị giết, bầy sói bị tiêu diệt, cũng không thể bồi đắp sự tiếc nuối này!”
Danh sách chương