“Ảnh chính là An Cách Nhĩ?”

“Chắc thế.”

“Á à! Cũng đẹp quá trời!”

“Mạc Phi ca ca thích ảnh hả?”

“Hình như có vẻ không được khỏe nhỉ.”

“Giống búp bê quá.”

“Tại sao Tiếu Tiếu ca ca lại bảo ảnh là đại ma vương?”

“Có khi nào mắt ảnh có màu đỏ không?”

“Còn bắn ra tia laser?”

“Không biết răng nanh có nhọn không ha?”

“Á… Nhúc nhích kìa!”

An Cách Nhĩ cảm giác bên cạnh mình có mấy con chim không ngừng líu ríu, vì thế liền mở mắt ra. Lúc mở mắt, trong đầu cũng tự bật công tắc nhớ lại… ăn trưa xong Mạc Phi có giờ đi luyện kiếm, hắn nằm trên ghế sô pha xem tư liệu mấy vụ án Oss đưa, sau đó thì thiếp đi.

Sau khi An Cách Nhĩ hoàn toàn tỉnh lại, hắn liền nhìn thấy ba khuôn mặt tròn vo xuất hiện ngay trước mặt mình, đôi mắt to trong suốt… Đứng ngay bên cạnh.

Đứng đầu là một bé trai chừng bảy tám tuổi, đeo kính, tóc đen, trông cũng rất thanh tú.

Đằng sau là hai bạn nhỏ chừng năm sáu tuổi, một nam một nữ, đều có mái tóc vàng, làn da trắng nõn. Hai đứa bé này là song sinh, trông vô cùng giống nhau, chỉ khác một cái là 1 đứa là nam, 1 đứa là nữ, cả hai đều trốn sau lưng bé trai tóc đen, vừa tò mò vừa cẩn thận thò đầu ra nhìn.

“Màu mắt không phải màu đỏ!”

“Cũng không bắn ra tia laser!”

An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn, hơi nhướn mày, nhìn ba đứa nhóc, “Sinh vật bé con.”

Khuôn mặt của ba đứa bé không hẹn mà cùng đỏ bừng.

“Ca ca, răng nanh ảnh cũng không nhọn!”

“Lúc tỉnh còn đẹp hơn nha…”

“Đúng vậy…”

An Cách Nhĩ cầm tư liệu để trên người đặt xuống bàn, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhấc tay dựa vào tay vịn, nhìn bé trai tóc đen ngoắc ngoắc tay.

Bé trai tới gần hắn.

An Cách Nhĩ chỉ vào túi áo nó, “Bị đau răng không được ăn kẹo.”

Bé trai sửng sốt, cặp song sinh ở phía sau cũng nhào lại, “Á? Dịch Dịch ca ca ăn vụn!”

Bé trai lập tức bịt miệng túi lại.

“Tiếu Tiếu ca ca nói phải coi chừng anh không cho anh ăn kẹo!”

Cặp song sinh sờ túi nó, quả nhiên móc ra được một bịch kẹo.

“An Cách Nhĩ, anh lại đi ăn hiếp con nít hả?”

Mạc Tiếu đột nhiên xuất hiện, chắp tay sau mông cười hì hì bước tới.

Bé trai tên là Dịch Dịch lập tức chạy ra trốn sau lưng Mạc Tiếu.

Cặp song sinh lập tức đi méc, “Dịch Dịch ca ca ăn vụn kẹo!”

Mạc Tiếu nhảy dựng, xoay người giữ Dịch Dịch, “Bác sĩ nói rồi, trước khi nhổ răng không được ăn kẹo! Coi chừng bị ăn đòn nghe chưa!”

Oss và Cửu Dật lúc này cũng từ ngoài cửa bước vào, ba đứa nhóc lập tức chạy tới chỗ Ace vừa đi tản bộ về, Eliza ngồi trên vai Cửu Dật mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn ba đứa nhóc.

“Dịch Dịch là em trai của tôi, hai đứa kia là em họ, bé trai tên Eide còn bé gái tên Viney.” Mạc Tiếu giới thiệu cho An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cầm tách hồng trà Roy đưa tới, “Quan hệ phức tạp.”

“Thân thích quá nhiều, đành chịu thôi.” Mạc Tiếu ngồi xuống.

Oss bước tới chỗ An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, sao rồi?”

An Cách Nhĩ đưa tư liệu cho Oss, “Tôi đã khoanh tròn hung thủ.”

Tư liệu Oss đưa cho An Cách Nhĩ chính là ba vụ án chưa giải quyết được, gồm có manh mối và tư liệu của những kẻ tình nghi, An Cách Nhĩ vẽ vòng tròn vào đầu của ba người, tỏ vẻ đó chính là hung thủ.

Oss cảm thấy mỹ mãn, hắn gọi điện về cho Thân Nghị, bảo ông chuẩn bị bắt người.

Roy lại bưng tới một phần bánh ngọt cho An Cách Nhĩ, “Bánh phô mai, Mạc Phi thiếu gia nói với tôi cậu muốn ăn.”

An Cách Nhĩ vừa lòng cầm lấy, ba đứa nhóc cũng lập tức chạy lại.

Roy cũng đưa cho ba đứa ba dĩa bánh ngọt, ông còn rất cẩn thận chuẩn bị cho Mạc Dịch một phần bánh pudding không đường.

“Bệ hạ.” Mạc Tiếu thấy An Cách Nhĩ có vẻ nhàm chán ngẩng đầu lên, dường như đang tính xem mấy giờ Mạc Phi mới học xong, hắn liền chạy tới.

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Tiếu.

Mạc Tiếu cười cười có vẻ rất giống chó theo đuôi, “Dù sao cũng đang rảnh rỗi, tôi có vấn đề thắc mắc muốn được giải đáp.”

An Cách Nhĩ thở dài, vụ án của Stephanie và Phương Khải đã qua một tuần, tất cả mọi người đều giữ tình trạng im lặng, không hề đả động gì tới vụ án đó.

Nhưng Mạc Tiếu vẫn cứ tò mò, luôn luôn truy hỏi, Mạc Tần và Mạc Phi đều không nói, hắn chỉ có thể đi hỏi An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ nâng cằm nhìn vẻ mặt rối bời của Mạc Tiếu, đại khái cảm thấy chạy trời không khỏi nắng, dù sao bây giờ cũng rảnh, liền lên tiếng, “Có còn nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy Phương Xuyến kh…”

An Cách Nhĩ còn chưa dứt lời, Mạc Tiếu đã gật đầu chen ngang, “Trông anh có vẻ rất ghét Xuyến Xuyến.”

An Cách Nhĩ bật cười, “Tôi không ghét nó, tôi chỉ cảm thấy nó không giống Phương Khải.”

Mạc Tiếu ngẩn người.

An Cách Nhĩ nói tiếp, “Con người sẽ có một vài đặc điểm được di truyền lại, con gái thường sẽ giống ba, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Phương Xuyến, tôi đã biết nó không phải con ruột của Phương Khải.”

Mạc Tiếu há to miệng, nhìn trái nhìn phải.

Oss đang nói chuyện điện thoại ở ngoài cửa, Cửu Dật đang chơi với ba đứa nhóc, bên cạnh chỉ có Ace đang ngủ gật.

Mạc Tiếu hạ giọng, “Vợ của Phương Khải đi ngoại tình?”

“Phương Khải biết rất rõ.”An Cách Nhĩ nói, “Hắn và Stephanie kết hôn, đại khái là vì muốn bảo vệ danh dự cho cô ấy, dù sao hắn là công tử ăn chơi, Stephanie lại là danh môn thục nữ, chỉ là cô ấy lại bị một thằng đàn ông không ra gì lừa gạt.”

Mạc Tiếu tiếp tục há to mồm, kinh hãi hỏi, “Vậy… tại sao Stephanie lại phải trốn?”

“Vừa nhìn Phương Khải liền biết hắn là một người rất khôn ngoan.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Nếu Phương Khải không ngại đứa trẻ mà vẫn cưới Stephanie, vậy có thể thấy hắn rất yêu Stephanie, thế thì tại sao khi vợ mình mất tích, hắn lại không hề lo lắng? Mặt khác, Phương Khải cũng không quan tâm tới viên đá Tearful Eyes, lại trông như vô tình đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chính điều này càng tăng thêm sự nghi ngờ.”

“Tại sao Phương Khải lại phải làm vậy?” Mạc Tiếu nghiêng đầu, ra vẻ ngốc manh nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ nhìn trời, cầm cái muỗng gõ trán Mạc Tiếu, “Động não giùm cái đi, nghĩa là hắn biết Stephanie với viên đá đó đang ở nơi an toàn, mà tất cả những gì hắn làm đều có mục đích cả.”

“Nhưng mà tôi vẫn tưởng Stephanie bị bắt cóc, sau đó Phương Khải bị giám sát, ép hắn tìm viên đá!” Mạc Tiếu gãi đầu, “Tuy rằng các anh đã nói là tương kế tựu kế…”

“Tôi đã nói rồi, Phương Khải không phải một tên ngốc, nếu quả thật là vậy, hắn có tới mấy ngàn cách để ra tín hiệu!” An Cách Nhĩ nhướn mày, “Nói ví dụ như thừa dịp đêm xuống, viết một bức thư, sau đó lơ đãng giao cho hai tên cáo già Mạc Tần với Phil.”

Mạc Tiếu chớp mắt, “Nhưng mà… tại sao hắn không làm?”

An Cách Nhĩ có chút vô lực xoay đầu nhìn đồng hồ, mười phút nữa Mạc Phi mới hết tiết, bản thân cũng không có gì làm, đành phải tiếp tục giải thích cho tên ngốc này.

Chẳng biết Oss đã quay vào từ khi nào, che miệng nháy mắt với An Cách Nhĩ, ý bảo — Còn kém thông minh hơn tôi nữa sao? An Cách Nhĩ đỡ trán, hỏi Mạc Tiếu, “Nếu cậu yêu một cô gái, cô ấy lại có thai trước khi kết hôn, mặt khác cậu cũng rất yêu đứa nhỏ đó, vậy cậu sợ nhất cái gì?”

Mạc Tiếu ngẩn người, vỗ tay một cái, “A… Tôi biết rồi! Hắn sợ sẽ có ai đó biết tới chuyện này, Stephanie sẽ bị cười nhạo, mà Xuyến Xuyến cũng không có được tuổi thơ hạnh phúc!”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Còn một nghi điểm nữa cũng là nghi điểm lớn nhất.”

Mạc Tiếu tiếp tục nghiêng đầu, chờ An Cách Nhĩ giải thích.

“Nếu năm đó là do Stephanie xúc động nhất thời, còn trẻ không biết tên khốn nạn nào gạt mình làm mình có thai, người kia tại sao không đến đòi Xuyến Xuyến, không tới đòi di sản khổng lồ của Stephanie?”

Mạc Tiếu chớp mắt, “Cái này…”

“Gia tộc Hawkins đối với viên đá Tearful Eyes vô cùng chấp nhất là bởi vì tham lam, nhưng điều kiện đầu tiên là tất cả đều nghĩ Stephanie đã chết. Nói cách khác, bọn họ đều nghi ngờ lẫn nhau, Phil giám sát Phương Khải cũng bởi vì nghi ngờ, bọn họ và Phương Khải muốn viên đá đó là đạo lý hiển nhiên, nhưng tại sao Phương Khải vẫn cứ im lặng không chịu nói?” An Cách Nhĩ hỏi.

Mạc Tiếu nghĩ nghĩ, “Còn một người nữa cũng muốn viên đá đó nhưng hắn không phải người của gia tộc Hawkins, người kia cũng không dám nhận mình là ba ruột của Xuyến Xuyến. Tại sao?”

“Đúng vậy, tại sao?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Ừm…” Mạc Tiếu vuốt cằm, đột nhiên có một suy nghĩ vụt qua, nhưng hắn lại do dự không nói.

“Cậu bắt đầu tự hỏi rồi đó à?” An Cách Nhĩ thấy vẻ mặt Mạc Tiếu ngây ra, chẳng biết đã rõ ràng hay chưa.

“An Cách Nhĩ, Stephanie không phải tự nguyện?” Mạc Tiếu hỏi, “Là bị người ta…”

An Cách Nhĩ đặt dĩa bánh còn nửa cái lên bàn, uống một ngụm hồng trà, “Vẫn là câu đó, Phương Khải rất khôn khéo cũng rất yêu Stephanie, nếu hắn biết người kia là ai, nhất định hắn đã âm thầm giải quyết.”

“Xem phản ứng của Phương Khải, hắn thật sự không đoán ra người đó là bác sĩ Camille.” Mạc Tiếu nhớ lại cảnh Phương Khải đánh đấm Camille túi bụi.

“Theo tôi, trước khi Camille xuất hiện, chính Stephanie cũng không biết.” An Cách Nhĩ nói, “Giống như các cậu bị đầu bếp đánh thuốc mê…”

“Thuốc mê?” Mạc Tiếu che miệng lại.

“Nếu một ngày nào đó, Stephanie hoặc Phương Khải nhận được thư nặc danh, hoặc một cuộc gọi với giọng nói đã được chỉnh âm, nói mình mới là ba ruột của Phương Xuyến, nếu không muốn đứa bé biết thân phận của mình thì giao tiền ra cho hắn…”

“Oa! Bỉ ổi!” Mạc Tiếu nhíu mày.

“Hắn sẽ trở thành một tên ác quỷ, giống như con dòi cố gắng diệt bao nhiêu cũng không sạch, chỉ cần Phương Khải bọn họ không phát hiện ra thân phận của hắn, hắn có thể tống tiền bọn họ suốt đời.” An Cách Nhĩ nói, “Stephanie và Phương Khải bị áp lực này đè nặng tới không chịu nổi, cách giải quyết duy nhất chính là phải tìm ra hắn là ai.”

“Nga!” Mạc Tiếu vỗ tay một cái, “Hai vợ chồng bọn họ làm như vậy, là muốn cố tình dụ hắn ra, cho nên mới tạo ra vụ Stephanie mất tích!”

“Đầu tiên, Stephanie ra ngoài, điều này làm đối phương có thể hiểu được, bởi vì cô đã không thể chịu đựng được nữa.” An Cách Nhĩ nói, “Nhưng đối phương vẫn có thể dựa vào Phương Xuyến uy hiếp Phương Khải, vì thế… Phương Khải lại dùng một thứ đáng giá hơn để hấp dẫn lực chú ý của đối phương.”

“Viên đá Tearful Eyes!” Mạc Tiếu đã hiểu.

“Stephanie bị mất tích, tất cả mọi người đều đổ xô đi tìm viên đá.” An Cách Nhĩ nói, “Phương Khải thì vẫn luôn chờ một cơ hội.”

“Cơ hội gì?” Mạc Tiếu chăm chú nghe.

An Cách Nhĩ chỉ vào mình, “Một người có thể phá vỡ sự cân bằng xuất hiện.”

Mạc Tiếu há to miệng.

“Người thân của cậu và đám quý tộc đang xôn xao về tôi, nếu tôi xuất hiện thì có thể phá vỡ cục diện.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Nếu tôi là người đầu tiên tìm được viên đá, vậy thì ai ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế, sẽ lấy được viên đá, càng chột dạ sẽ càng sốt ruột, mà càng sốt ruột thì sẽ càng dễ lộ cái đuôi! Đặc biệt người trong gia tộc Hawkins đều như hổ rình mồi, canh giữ trong nhà Phương Khải, hơn nữa tôi là một nhân tố không ổn định có thể tùy lúc phát hiện vấn đề kì lạ, vì thế đối phương lại càng thêm sốt ruột. Dù sao, một khi chuyện Phương Xuyến không phải là con ruột của Phương Khải truyền ra, hắn không chỉ không có được gì mà còn rước họa vào thân. Cho nên phải mau chóng lấy được viên đá rồi cao chạy xa bay mới là thượng sách! Vì thế tôi cần phải cho đối phương một cơ hội chiếm ưu thế, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có giả bệnh là đơn giản nhất.”

“Nga…” Mạc Tiếu xem như đã thông suốt mọi chuyện, “Khó trách Phil lại đánh Camille, thì ra ông ta là một tên đê tiện tới vậy!”

An Cách Nhĩ uống thêm ngụm trà, cảm thấy giải thích cho Mạc Tiếu còn mệt hơn phá án.

“Vậy tại sao anh biết Stephanie trốn trong nhà?” Mạc Tiếu tò mò.

An Cách Nhĩ cười cười, “Tôi đã nói rồi, là do căn phòng của Phương Xuyến.”

“Phòng?” Mạc Tiếu không hiểu.

“Cậu đã từng gặp một đứa trẻ thiếu thốn tình thương của mẹ bao giờ chưa?” An Cách Nhĩ hỏi Mạc Tiếu, “Căn phòng kia quả thật tràn ngập tình yêu thương của mẹ, mang cảm giác mỗi ngày đều được mẹ chăm lo, chứ không phải tình trạng thiếu vắng bóng mẹ rất lâu.”

Mạc Tiếu ngẩn người.

“Một đứa bé không có mẹ sẽ không giống như Phương Xuyến.” An Cách Nhĩ nói, “Chắc chắn Stephanie đều tới đó mỗi đêm,  nhìn chăm chú nét mặt con mình khi ngủ tới lúc trời sáng mới đi, một đứa trẻ được mẹ yêu thương và thiếu vắng tình mẹ thật sự rất khác nhau, chẳng cần lo mẹ mình có thật sự biến thành cái tủ hay không, chỉ cần có thể ở bên cạnh là được…”

An Cách Nhĩ còn chưa nói xong đã thấy Mạc Tiếu khóc bù lu bù loa.

“Làm sao vậy?” Vẻ mặt An Cách Nhĩ ghét bỏ nhìn Mạc Tiếu nước mắt nước mũi tèm lem.

“A… Cảm động quá!” Mạc Tiếu cầm khăn giấy mà Oss đưa tới, lau mặt, “Stephanie và Phương Khải đều rất vĩ đại, có thể vì Xuyến Xuyến mà làm mọi chuyện.”

An Cách Nhĩ nhìn trời, “Làm cha mẹ ai cũng thế thôi, có gì mà ngạc nhiên.”

“Sau đó?” Mạc Tiếu lau mặt xong, hỏi tiếp, “Tên ác ôn Camille có còn quấy rầy gia đình bọn họ nữa không?”

An Cách Nhĩ nhún vai, “Tôi tin Phil sẽ vì bọn họ xử lý sạch sẽ.”

Oss bất đắc dĩ thở dài, “Cấm lạm dụng hình phạt riêng và sử dụng bạo lực.”

“Dù sao cũng có thể tìm ra một cách giải quyết tốt nhất.” An Cách Nhĩ nhướn mày, “Gia tộc lớn có tiền có quyền, lợi thế nhất là ở chỗ này, đối phó với ác ôn phải giao hắn cho một tên ác ôn hơn.”

“Nga? Ác ôn…”

Lúc này, ngoài cửa truyền vào một giọng nói, mang theo chút hoa lệ, “Quả là rất có đẳng cấp, theo đánh giá của tôi không tệ.”

Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy Mạc Tần dẫn theo một người bước vào, chính là Phil vẻ mặt kiêu ngạo tự mang vòng sáng cao suất phú trên đầu.

An Cách Nhĩ cảm thấy uống hồng trà có hơi ngán, cũng may… Xa xa có một thân ảnh quen thuộc đang phóng như điên vào nhà, tư thế chạy bộ chẳng khác gì bạch mã hoàng tử, xém chút nữa đụng phải Phil đang “tạo dáng”.

“An Cách Nhĩ!”

Mạc Phi chạy từ bên ngoài vào, đầu tóc ướt sũng, còn chưa thay lại quần áo bình thường, “Anh đi tắm, tắm xong hai đứa mình đi dạo.” Mạc Phi cúi đầu xuống hôn lên gò má An Cách Nhĩ, sau đó lập tức phóng lên lầu, làm cho ba đứa nhóc ở dưới phải bưng khuôn mặt đỏ bừng cảm thán.

Mười phút sau, Mạc Phi liền vội vàng chạy xuống.

Roy cầm máy sấy tới, An Cách Nhĩ lại như cũ, cầm máy sấy sấy tóc cho Mạc Phi.

Từ sau khi An Cách Nhĩ đến đây, số lần Mạc Phi gội đầu trong một ngày phải nói là nhiều tới không khoa học, hắn dựa vào thành ghế mang vẻ mặt hạnh phúc được An Cách Nhĩ sấy tóc, quả thật đây là điều mà Mạc Phi hưởng thụ nhất.

Phil huýt sáo, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, cậu được đãi ngộ tốt thật.”

Mạc Phi nhìn Phil chằm chằm, đột nhiên hỏi, “Anh tới đây từ khi nào?”

Mọi người cũng không nhịn được “Phốc” một tiếng.

Phil đỡ trán, “Tôi tới nãy giờ rồi.”

Viney chạy tới ôm đùi Mạc Phi, “Mạc Phi ca ca, em cũng muốn hôn má anh An Cách Nhĩ, có được không?”

“Em cũng muốn!”

“Em cũng muốn!”

Eide và Mạc Dịch đều chạy tới.

Mạc Tiếu vừa nhai kẹo vừa liếc nhìn An Cách Nhĩ, “Anh rất được hoan nghênh đó, nếu đã được hoan nghênh thì cũng đâu cần chỉ số thông minh cao như vậy?!”

Mạc Phi cười, sờ đầu ba đứa nhóc, “Không thể nha, chỉ có anh được hôn thôi.”

“A! Mạc Phi ca ca chơi kì quá à!”

“Anh keo kiệt!”

Ba đứa nhóc bất mãn Mạc Phi vì muốn độc chiếm An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ nhướn mày, cầm máy sấy chỉ ba đứa nhóc, “Ngồi xuống đi.”

Ba đứa nhóc lập tức ngồi lên ghế.

An Cách Nhĩ gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.

Tất cả mọi người theo bản năng giật giật khóe miệng, y chang lúc bảo Ace ngồi xuống… Bị thuần hóa rồi sao? Mấy tên nhóc bướng bỉnh đều giương mắt nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ.

Mạc Tiếu ăn bánh ngọt, cảm khái, “Quả thật là một sự tồn tại khó tin.”

Mạc Tần thở dài, cảm thấy sau khi An Cách Nhĩ đến đây, hắn không ngừng thu phục các thành viên trong gia đình, từ Mạc Tiếu, Roy và hầu hết người hầu, ngay cả con nít cũng không tha.

“Đầu tiên tôi tới đây để nói cám ơn.” Phil bắt chéo chân, tao nhã tiếp nhận ly hồng trà Roy đưa tới.

“Chú xử lý Camille thế nào?” Mạc Tiếu tò mò, “Đừng nói giết thật nha?”

Oss nhắc nhở, “Giết người là phạm pháp.”

“Yên tâm.” Phil  nói, “Tôi chuẩn bị vé máy bay cho hắn, bảo hắn đi du lịch.”

“Đi đâu?” Tất cả mọi người đều tò mò.

“Nhảy dù xuống một hòn đảo nhỏ có tên là A Bá Mễ Tư Đạt Lộ Ba Bố Lỗ Ba Giáp (*).” Phil cười.

(*) Trời ơi ta dịch ra được tên này là gì ta chết liền á =___=

“A Bá Mễ…” Mạc Tiếu há miệng, “Đảo biệt lập?”

“Đương nhiên không phải, hòn đảo đó rất náo nhiệt.” Phil nghiêm túc nói, “Trên đảo có đầy đủ bộ lạc ăn thịt người trên thế giới.”

Tất cả mọi người đều tự động nuốt nước miếng.

Phil mang vẻ mặt bội phục nhìn An Cách Nhĩ, “Sau khi cậu nói cho tôi biết, tôi đã bảo người đi điều tra, đó thật sự là một hòn đảo thần kỳ.”

Mọi người cùng xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ — Thì ra là ý của người này.

An Cách Nhĩ tựa đầu vào vai Mạc Phi, cầm máy sấy trong tay, “Máy sấy nặng quá.”

Mạc Phi lập tức kéo An Cách Nhĩ ra phía trước sô pha ngồi xuống, cầm lấy máy sấy, để hắn dựa đầu vào vai mình một lát.

“Tôi muốn hỏi một chút, tôi thấy cậu không thiếu thứ gì, hơn nữa nếu cậu muốn thì Mạc Phi vẫn có khả năng đem đến cho cậu.” Phil nói với An Cách Nhĩ, “Nhưng tôi thật sự muốn biểu đạt lòng biết ơn của mình, nghĩ tới nghĩ lui, thứ này có vẻ là tốt nhất.”

Nói xong, Phil lấy ra một chiếc hộp đặt lên bàn.

Mạc Phi cầm lên xem, mở ra, khóe miệng giật giật.

An Cách Nhĩ dựa vào bả vai Mạc Phi, nghiêng đầu nhìn, trong hộp là một viên kim cương rất lớn.

“Tiền!” Vẻ mặt Phil mang vẻ dũng cảm của nhà giàu mới nổi, “Vẫn là thứ thực tế nhất!”

Mạc Tần đỡ trán, An Cách Nhĩ trả viên kim cương lại cho Phil, sau đó viết số ngân hàng cho Phil, “Gửi tiền vào đây cho tôi.”

Phil vừa lòng vẫy tay gọi thư kí, thư kí lập tức nhận lấy số ngân hàng, gửi tiền vào tài khoản cho An Cách Nhĩ.

Nhưng Phil vẫn đưa viên kim cương cho An Cách Nhĩ.

Ai cũng khó hiểu.

An Cách Nhĩ hỏi, “Hai vụ?”

Phil gật đầu, “Tôi muốn nhờ cầu giúp tôi tra một vụ án.”

An Cách Nhĩ dựa vào Mạc Phi, khuôn mặt ghét bỏ, “Họ hàng nhà anh sao nhiều vụ án quá vậy? Cuộc sống của các anh không có cảnh sát tồn tại hả? Hay là cảnh sát trên thế giới toàn bộ đều giống Oss?”

Oss thở dài.

Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ không muốn nhận, vậy thì thôi, hắn định lên tiếng từ chối.

Phil lại nói, “Vụ này chắc chắn sẽ làm cậu cảm thấy vô cùng hứng thú.”

Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ vẫn không có hứng.

“Tôi có thể chuẩn bị một chuyến du lịch cho cậu và Mạc Phi.” Phil nói, “Cả hành trình phá án, cậu sẽ được cùng Mạc Phi ra biển thưởng thức bờ cát và ánh mặt trời! Còn có quần lót chữ T, cậu có thể hưởng thụ cơ bụng của Mạc Phi còn được xem người cá nữa.”

Mạc Tần cảm thấy trong đầu mình dường như vừa có một sợi dây thần kinh nào đó đứt cái bặt!

Khóe miệng An Cách Nhĩ nhếch lên.

Mạc Phi gật đầu, trong đầu toàn là quần lót chữ T với An Cách Nhĩ…

Phil rút ra một tấm hình đưa cho An Cách Nhĩ, “Nhà của tôi lúc trước có mua một bãi biển, chuẩn bị cải tạo thành nơi du lịch, nhưng trước khi lễ khánh thành diễn ra, ở bờ biển xuất hiện một thi thể. Cảnh sát nói chân tướng vẫn chưa được rõ ràng, vì thế tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi điều tra rõ.”

Mạc Phi cầm lấy tấm ảnh, vừa nhìn thấy liền kinh ngạc.

An Cách Nhĩ nheo mắt lại, “Người cá?”

Một câu của An Cách Nhĩ làm mọi người đều vây lại xem.

Trong tấm ảnh là thi thể của một cô gái với chiếc đuôi cá, cả người gần như ngâm hết xuống biển.

An Cách Nhĩ nghiêng đầu nhìn, “Thân thể và đuôi cá được ghép lại, bây giờ chẳng ai quan tâm tới trò xiếc này.”

“Cảnh sát cũng nói vậy, cho nên tôi đã đi điều tra thân phận của người chết.” Phil bất đắc dĩ, “Tôi dùng tất cả mọi cách để ngăn chặn vụ này lại.”

“Tại sao phải chặn?” Mạc Tần khó hiểu, “Mánh lới to như vậy, đối với phát triển khu du lịch là rất tốt.”

Phil cười tà ác, “Đúng vậy nhưng thời cơ chưa đến, bây giờ tuôn ra thì rất lãng phí! Phải đăng lên lúc tôi khai mạc kìa!”

Tất cả mọi người ghét bỏ nhìn Phil — Quả nhiên là một tên gian thương ác ôn.

“Cô ta rất xinh đẹp.” An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, nhìn xương sọ của thi thể.

Mạc Phi nhìn thoáng qua, phát hiện có gì đó ở trên tay thi thể.

“Cái gì vậy?” Mạc Phi hỏi.

“Một chiếc lọ ước nguyện treo vào cổ tay người chết, dây thừng được quấn quanh xương tay, cho nên không bị trôi đi.” Phil nói, “Chiếc lọ và thi thể đều bị cảnh sát mang đi, nhưng tôi đã xem qua, bên trong là bột thủy tinh màu xanh, còn có một tờ giấy.”

“Bên trong viết cái gì?”

“Chờ tôi, người yêu của tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện