--Dịch: Autumnnolove--

Đổi thành bình thường nghe được người khác nói mình không béo, cô bạn nhất định sẽ rất vui vẻ. Nhưng lúc này cô ấy chỉ một lòng nghĩ tới trà lá sen, cho nên tình nguyện phô bày khuyết điểm của bản thân: "Sao mà không béo chứ, tại cậu không biết đó thôi, trên bụng trên eo mình toàn là mỡ không nè, phiền nhất chính là cánh tay với cẳng chân, nhéo một cái toàn là thịt, làm kiểu gì cũng không gầy xuống được, tới mùa hè mình cũng không dám mặc áo tay ngắn và váy ngắn luôn. Thật sự khó lắm mới gặp được một sản phẩm tốt như vậy, Lị Lệ ơi, cậu giúp mình đi mà!" 

Cô ấy cũng đã nói tới nước này rồi, Sử Lị Lệ còn không đồng ý nữa thì rất không hợp tình người. 

Nhưng mà muốn cô đi tìm Hướng Vãn, khoan nói tới chuyện trong lòng cô có vui hay không, mà chủ yếu chính là...cô sợ bản thân cô sẽ mất mặt trước Hướng Vãn. 

"Bữa cơm này mình mời, Lị Lệ tốt của mình, cầu xin cậu đó…". Cô bạn thấy cô không nói lời nào, bắt lấy cánh tay cô tiếp tục năn nỉ. 

Một người bạn khác cũng muốn mua được trà lá sen, vì thế ở bên cạnh nói thêm vào: "Bạn bè với nhau cả mà, Lị Lệ, không lẽ chút chuyện nhỏ thế nào mà cậu không muốn giúp bọn mình?"

Sử Lị Lệ khó chịu giống như vừa nuốt phải ruồi vào cổ họng, nhưng cuối cùng vẫn nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Được rồi, mình thay các cậu hỏi thăm thử, nhưng mà không chắc là có thể mua được đâu nha."

Nói thì nói như vậy, trong lòng cô đã quyết định trước mắt cứ trì hoãn. Chờ đến khi không trì hoãn được nữa thì trực tiếp ném cái nồi này cho Hướng Vãn là được. Nói cô ấy chỉ một lòng muốn kiếm tiền, không niệm tình bạn học cùng lớp. Dù sao kêu cô đi tìm Hướng Vãn đã không có khả năng rồi, chứ đừng nói gì tới chuyện dâng tiền tới cửa cho cô ấy.

"Cậu đã ra tay thì nhất định có thể mua được. Dù sao cũng là bạn học mà, không lẽ cô ấy còn không nể mặt cậu?"

"Đúng đó, nhưng mà cậu đừng nói là mua giúp bọn mình, cứ nói là mua cho cậu được rồi. Tốt xấu gì cũng có tình nghĩa học chung ba năm, đi cửa sau còn không phải là chuyện nhỏ sao."

Hai cô bạn tâng bốc xong, đại khái là cảm thấy trà lá sen của mình chắc chắn trong tầm tay rồi, tươi cười nhiệt tình gắp đồ ăn cho Sử Lị Lệ. 

Hướng Vãn ngồi ở bàn bên cạnh, nghe xong cuộc trò chuyện của bọn họ thì nhịn không được ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn về phía bàn đối diện. 

Dù sao cũng là bạn cùng lớp, tất nhiên không có chuyện cô không quen biết Sử Lị Lệ. 

Mấy năm học ở trường, Hướng Vãn vì thân thể không tốt nên thuê chung cư bên ngoài, ngoài mấy người bạn tốt Dương Điềm thì mối quan hệ giữa cô và các bạn học khác đều chỉ tính là xã giao. 

Cô cũng không quan tâm lắm nhân vật Sử Lị Lệ này, nhưng chịu không nổi Dương Điềm cứ thường xuyên cáo trạng trước mặt cô. Nói Sử Lị Lệ có bệnh, luôn thích nói xấu sau lưng cô mà còn giả vờ ngây thơ. 

Mặc dù cô ta không có làm ra hành động kỳ quặc gì trước mặt Hướng Vãn, nhưng Hướng Vãn vẫn có thể phát hiện ra cô ta không thích mình từ ánh mắt. 

Ban đầu Hướng Vãn còn thắc mắc nguyên nhân, dù sao giữa cô và cô ta cũng chưa từng phát sinh mâu thuẫn gì. 

Có lần cô đọc được bài báo trên mạng, người này đánh người kia, hai bên vốn không có thù oán sâu xa, gần đây cũng không xảy ra xung đột gì, thậm chí trước khi chuyện xảy ra hai người căn bản chẳng quen biết gì nhau. Cuối cùng người đánh đưa ra lý do là…"tôi nhìn cô ta chướng mắt thì đánh thôi!"

Vì thế Hướng Vãn cũng không suy nghĩ chuyện này nữa, dù sao thế giới này rộng lớn như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra, loại người nào cũng có cả.

Mặc dù tính tình của cô dễ nói chuyện, nhưng còn phải xem đối phương là ai. Cũng không tới mức biết rõ người ta không thích cô mà còn nể tình bạn học gì đó. Khi nghe Sử Lị Lệ đáp ứng bạn của cô ta, trong lòng Hướng Vãn đã theo bản năng cự tuyệt. 

Cô thu hồi tầm mắt, người đang không có khẩu vị ăn uống Sử Lị Lệ vừa lúc ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm vừa vặn nhìn thấy Hướng Vãn. 

Trăm triệu lần không nghĩ tới lại đụng phải cô ở chỗ này, cả người Sử Lị Lệ đột nhiên cứng đờ. Chờ đến khi cô nghĩ tới chuyện lối đi nhỏ như vậy, chắc chắn Hướng Vãn đã nghe hết những gì bọn họ vừa nói rồi, thẹn quá thành giận tới đỏ cả mặt. 

Cô cảm thấy Hướng Vãn đang thầm cười nhạo cô, nói không chừng lát nữa còn trực tiếp bước qua vạch mặt cô, nói quan hệ giữa hai người căn bản không có tình nghĩa gì cả, cô ta cũng sẽ không bán trà lá sen cho cô. 

Mà bạn bè của cô đang ngồi ở đây nhất định sẽ cảm thấy cô đang mạo xưng là trang hảo hán*, rõ ràng là chuyện bản thân mình làm không được mà còn có mặt mũi hứa hẹn. 

(*) - 打肿脸充胖子 = Đả thũng kiểm sung bàn tử: Để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình

Nói không chừng Hướng Vãn còn kể chuyện này cho bọn người Dương Điềm nghe. Dương Điềm vốn đã thích chĩa mũi nhọn vào cô, sau khi biết chuyện này nhất định sẽ gửi tin nhắn trong nhóm lớp, đến lúc đó cô sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người trong lớp chê cười! Sử Lị Lệ càng nghĩ càng không thể chịu đựng được châm chọc như vậy, đột nhiên đứng lên. 

Có trời mới biết thật ra chuyện này cũng không phải vấn đề gì quá to tát, Hướng Vãn không rảnh rỗi làm mấy chuyện như trong tưởng tượng của cô ta. Nếu cô ta không biết thẹn mà chủ động tới hỏi thì cùng lắm cô sẽ cự tuyệt cô ta một tiếng là được. 

"Cậu sao vậy?"

Cô ta đột ngột đứng lên có chút kinh động, bạn bè bên cạnh đều không hiểu vì sao. 

Hướng Vãn nghe thấy động tĩnh lại ngẩng đầu lên lần nữa, liền bắt gặp khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Sử Lị Lệ. 

"Ui! Kia giống như vị bạn học bán trà lá sen của Lị Lệ vậy!". Một người bạn theo tầm mắt của Sử Lị Lệ nhìn qua, nhận ra Hướng Vãn. 

Cô cũng quá tha thiết muốn mua trà lá sen, biết rõ số wechat của Hướng Vãn đã quá tải không thêm bạn được nữa mà vẫn chưa từ bỏ ý định thao tác thêm rất nhiều lần, thậm chí cô còn nhớ rất rõ ảnh đại diện rất đặc biệt của đối phương. 

Lúc đó cô còn tưởng rằng ảnh đại diện phong cách hoạt họa cổ trang kia là hình trên mạng, hiện tại nhìn thấy người thật mới biết thì ra là chân dung hoạt họa của người ta. 

--Dịch: Autumnnolove--

Ảnh đại diện trước kia của Hướng Vãn cũng không phải hình này, là quà tặng của Trình Gia Hoan mà trước đó hai người kết bạn ở công viên. Không thể không nói Trình Gia Hoan rất có thiên phú ở lĩnh vực hội họa, cô ấy vẽ vừa đẹp vừa sinh động, Hướng Vãn rất thích, khen ngợi cô ấy không ngớt lời, cuối cùng còn đổi bức vẽ này thành ảnh đại diện. Đồng thời Hướng Vãn cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì ngày đó cô muốn đến công viên tản bộ, may mắn vì Trình Gia Hoan đã dần dần thoát ra khỏi vực sâu. 

Chuyện của Trình Gia Hoan thì không đề cập đến nữa, cô bạn này sau khi nhận ra Hướng Vãn, hiểu lầm là Sử Lị Lệ nhìn thấy bạn học nên vui mừng đứng dậy, cô ấy ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói: "Đây là vị bạn học kia đúng không? Người thật quả là xinh đẹp giống như tranh vẽ, bây giờ cậu hỏi cô ấy thử giúp mình được không?"

Cô bạn cảm thấy hôm nay vận khí của cô ấy thật quá tốt, vậy mà trùng hợp gặp được bạn học của Sử Lị Lệ ở đây. Cô ấy nghĩ không chừng là có thể lập tức mua được trà lá sen liền vui vẻ ra mặt. 

Cô bạn thì vui vẻ nhưng sắc mặt của Sử Lị Lệ đều đã biến đen, đặc biệt là khi nghe thấy cô ấy khen Hướng Vãn xinh đẹp. 

Hướng Vãn chỉ ngẩng đầu lên bởi vì bản năng khi nghe được tiếng động lớn, trên mặt còn lưu lại nụ cười nhàn nhạt vì ăn được thức ăn ngon. Nụ cười rơi vào trong mắt của Sử Lị Lệ, cô ta cảm thấy Hướng Vãn đang trào phúng cô ta. 

Sự Lị Lệ không muốn ngây ngốc thêm một giây nào ở chỗ này nữa, cô ta nhấc chân muốn chạy lấy người. Vừa bước được một bước đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người duỗi tay kéo luôn hai cô bạn đứng dậy. 

"Ai da! Lị Lệ này, cậu làm sao vậy?"

"Cơm còn chưa ăn xong mà? Cậu kéo bọn mình đi đâu vậy?"

Trong tiếng kêu kinh ngạc của hai cô bạn, Sử Lị Lệ không quan tâm mà kéo tay họ đi ra lối đi nhỏ giữa quán ăn. Suýt chút nữa thì va phải người phục vụ, trong anh ta hoảng sợ một phen, nghi ngờ các cô ấy muốn ăn quỵt, nhanh chóng chạy theo nhắc nhở: "Mấy cô gì ơi, làm phiền các cô thanh toán hóa đơn trước được không!"

Anh ta vừa kêu lên, khách ăn trong tiệm cũng sôi nổi tò mò ngẩng đầu nhìn qua. 

Tình huống này quá xấu hổ, mặt của hai cô bạn đều đỏ như gấc. Cô bạn đã nói sẽ mời khách lập tức móc di động ra quét mã tính tiền, sau đó cũng không màng đến Hướng Vãn còn ở trong tiệm nữa, nỗ lực nói ra một câu nhằm cứu vớt tự tôn của bản thân: "Thật xin lỗi, chúng tôi có việc gấp nên có chút nóng nảy."

Nói xong cô ấy lập tức kéo Sử Lị Lệ ra khỏi tiệm, chờ đến lúc tìm được một góc hẻo lánh ở trung tâm thương mại mới thả tay cô ta ra, hỏi: "Cậu làm gì vậy Lị Lệ? Người ta còn tưởng đâu chúng ta muốn ăn quỵt đó, quá mất mặt luôn!"

Sử Lị Lệ nhếch môi, trong lòng đang nghĩ xem làm sao để có thể lừa gạt cho qua chuyện này. 

Nhưng mà một cô bạn khác dường như đã lờ mờ đoán ra gì đó, cô ấy không khỏi nhìn về phía Sử Lị Lệ thăm dò: "Sẽ không phải là...cậu với người bạn kia quan hệ không tốt chứ?"

"Sao?". Cô bạn tính tiền có chút thất vọng, lập tức nghĩ gì nói đó: "Thì ra quan hệ giữa cậu với cô ấy không tốt sao? Nếu mà như vậy thì cậu nói thẳng với mình là được rồi, sao lại làm chuyện xấu hổ như vậy chứ!"

Các cô ấy cũng chưa nói gì nặng lời nhưng giờ phút này Sử Lị Lệ lại ước gì mình chưa từng có hai người bạn này. Cô ta hất tay một người bạn vẫn còn đang kéo cánh tay cô, bỏ đi không thèm quay đầu lại. 

"Cậu ấy có ý gì vậy?"

"Bó tay! Rõ ràng là cậu ấy thích khoe khoang bản thân, bây giờ lại đổ lỗi cho chúng ta sao?"

--Wattpad: Autumnnolove--

Trong tiệm.

Hướng Vãn quét mắt nhìn bàn ăn phía đối diện vừa mới ăn được một nửa, cô không cảm thấy hành vi của Sử Lị Lệ có điểm nào đáng được cảm thông. Nhưng mà dù sao cũng không liên quan đến cô, vì vậy thu hồi tầm mắt tiếp tục ăn. 

Trước khi ăn cơm, Hướng Vãn đã cố ý nhấn mạnh với Tần Sâm một lần là hôm nay cô mời khách. Bữa ăn kết thúc, cô ra quầy thu ngân thanh toán thành công, không khỏi lộ ra một nụ cười nhạt.

Tần Sâm thấy chỉ là thanh toán một bữa ăn thôi mà cô có thể vui vẻ như vậy, trong lòng anh cảm thấy có chút buồn cười. 

Sau khi cơm nước xong, Hướng Vãn vốn định đi thẳng về nhà, không nghĩ tới bên ngoài đột nhiên mưa to tầm tã.

Mưa lớn như vậy khiến cho cả bầu trời đều tối đen, cho dù ngồi xe sẽ không bị ướt nhưng ra đường giờ này cũng không phải là một phương án an toàn. 

Hướng Vãn hỏi thử buổi chiều Tần Sâm có bận việc gì không, nghe được anh nói không có việc gì thì đề nghị chờ mưa ngớt hạt một chút rồi hẵng về. Tần Sâm không có ý kiến, theo cô đi dạo ở bên trong trung tâm thương mại. 

Không có nhu cầu mua thứ gì cho nên đi dạo trung tâm cũng rất nhàm chán. Lúc Hướng Vãn lên đến rạp chiếu phim ở lầu trên, không khỏi chú ý đến mấy tấm poster được dán trên tường. 

"Anh có muốn xem phim không?". Hướng Vãn nghĩ trời mưa thế này chắc không thể nào tạnh sớm được, xem một bộ phim gϊếŧ thời gian sẽ tốt hơn, vì vậy quay đầu hỏi Tần Sâm. 

Tần Sâm gật đầu: "Cũng được!"

Thời điểm này cũng không có bộ phim bom tấn nào, cuối cùng hai người chọn một phim hài. 

Mùi bắp rang phiêu đãng trong không gian rạp chiếu phim, mùi sữa và thơm bơ có chút hấp dẫn. 

Tần Sâm mua vé xem phim xong quay lại thì thấy Hướng Vãn đang say đắm nhìn về quầy bắp rang bơ bên cạnh, lập tức hỏi: "Em muốn ăn vị gì?"

Hướng Vãn quả thật rất muốn ăn, nhưng nghĩ bắp rang bơ bên ngoài có cho thêm không ít chất phụ gia, cuối cùng vãn lắc đầu: "Tôi không ăn."

Khó khăn lắm thân thể mới tốt lên một chút, cô vẫn nên quý trọng nó. Nhịn ăn một chút cũng không có mất mát gì. 

Thấy cô ngoài miệng thì nói không ăn, nhưng đến khi nhìn thấy người khác ôm bắp rang đi qua bên cạnh thì ánh mắt vẫn không nhịn được mà ngó sang, trong lòng Tần Sâm không hiểu vì sao ngứa ngáy giống như có một cái lông chim lướt qua, anh rất muốn mua cho cô một quầy bắp rang. 

Nhưng mà Tần Sâm cũng đoán biết được cô đang băn khoăn điều gì, anh cũng không nhắc đến chuyện này nữa. 

Hai người tìm được vị trí trong rạp chiếu phim rồi ngồi xuống xem quảng cáo chờ đợi, Hương Vãn móc ra một lọ kẹo bằng sứ nhỏ, đổ ra một viên đưa vào trong miệng. 

Kẹo bách bảo chua chua ngot ngọt, hương vị phong phú khiến cô lập tức quên đi bắp rang trong tay người khác. 

Cô ngậm kẹo trong miệng, lại quay qua lắc lắc lọ sứ nhỏ trong tay hỏi Tần Sâm: "Anh có muốn ăn kẹo không?"

Lúc Tần Sâm nhìn thấy cô lấy bình sứ ra, vốn còn cho rằng bên trong đựng thuốc. Nghe được cô nói là kẹo mới yên lòng, xòe tay tay trước mặt cô. 

Anh có một đôi tay thon dài trắng nõn, dường như dùng ngọc chạm trổ thành. Mặc dù Hướng Vãn không phải mấy người yêu tay đẹp nhưng cũng nhịn không được mà nhìn nhiều thêm mấy lần, trong lúc không chú ý còn trút ra thêm mấy viện kẹo. 

Cô ngượng ngùng đưa tay lên cọ cọ gương mặt mình, nói: "Kẹo này không ngọt lắm đâu, anh ăn nhiều viên một lúc cũng được."

"Được!". Tần Sâm nhét mấy viên kẹo vào miệng, hai mắt lập tức híp lại. 

Kẹo này rất ngọt, nhưng vị ngọt lại không giống với bánh a giao. Nó mang theo mùi hương trái cây và hương thảo dược nhàn nhạt, vị phong phú, mỗi lần nhấm nuốt lại cảm nhận được hương vị không giống nhau. 

"Rất ngon". Tần Sâm khen một câu thật lòng.

Chắc là do cảm thấy anh thích kẹo này, nên sau khi phim bắt đầu chiếu, Hướng Vãn thỉnh thoảng lại chia sẻ một viên kẹo cho anh. 

Bộ phim hài này lồng ghép rất nhiều tình tiết gây cười, Hướng Vãn cũng không nhịn được mà lâu lâu lại cười lên vài tiếng xuyên suốt bộ phim. Tần Sâm thì dường như không chú tâm lắm, có điều mỗi lúc Hướng Vãn cho anh kẹo, anh sẽ nhìn thấy cái miệng nhỏ đang cười rộ lên của cô, cảm giác không tệ lắm. 

Chờ sau khi bọn họ ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài mưa cũng đã tạnh. 

Lâu ngày không đi xem phim rạp, tâm tình Hướng Vãn không tệ lắm, sau khi lên xe còn trò chuyện về nội dung bộ phim vừa xem với Tần Sâm.

Tuy Tần Sâm không tập trung xem phim, nhưng nội dung cơ bản anh vẫn nắm được, vì vậy rất phối hợp trò chuyện với cô.

Không khí ở băng ghế sau rất hài hòa, tài xế ngồi ở ghế lại không nhịn được mà trộm ngó một cái thông qua kính chiếu hậu. 

Hướng Vãn trò chuyện với anh vài câu, di động đột nhiên vang lên. Cô cầm ra xem, vừa nhìn thấy người gọi tới lập tức cười rộ lên, đôi mắt xinh đẹp cũng cong thành ánh trăng non. 

Tần Sâm nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, chỉnh chỉnh lại cổ tay áo, thuận miệng hỏi: "Bạn sao?"

"Ừm…". Người gửi tin nhắn tới là Trình Gia Hoan, Hướng Vãn cảm thấy bây giờ các cô cũng được xem là bạn bè, trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Đúng vậy!"

Ngày đó sau khi trở về từ công viên, Trình Gia Hoan trịnh trọng gửi lời cảm tạ cô qua wechat, còn nói người nhà cô ấy muốn mời cô ăn một bữa cơm. Hướng Vãn tuy không nhận lời ăn cơm này, nhưng thỉnh thoảng không có việc gì sẽ cùng cô ấy tâm sự. 

Trình Gia Hoan cũng mà sinh viên, năm nay mới học năm nhất. Trước kia cô ấy quá béo cho nên chịu không được ánh mắt đù cợt của người khác mà liều mạng giảm cân. Kết quả giảm thành bệnh, nhất thời để tâm đến những chuyện vụn vặt này mà nghĩ quẩn chạy tới công viên bên hồ.

Sau khi được Hướng Vãn đả thông tư tưởng, hơn nữa thường xuyên dùng bánh a giao để cải thiện tình trạng cơ thể, cuối cùng cô ấy cũng đi ra khỏi vực sâu kia. Bây giờ, mỗi khi quay đầu nhìn lại, cô ấy mới phát hiện lúc đó bản thân hành động ngu ngốc cỡ nào, trong lòng cô ấy không ngừng cảm kích Hướng Vãn. 

Cô ấy không có sở trường nào khác ngoài vẽ tranh. Lúc trước cô ấy vẽ tặng Hướng Vãn bức chân dung hoạt họa, bây giờ lại gửi tới hai tấm hình. 

Ban đầu Hướng Vãn còn tưởng đâu chì tranh vẽ người đẹp bình thường, chờ sau khi nhìn kỹ mới phát hiện thì ra là hình vẽ nhân hóa cách của bánh a giao và trà lá sen. 

[ w: Vẽ đẹp thật á…]

Hướng Vãn gửi tin nhắn khen ngợi cô ấy xong lại nhịn không được mà phóng to hình lên đưa qua cho người bên cạnh xem: "Anh xem nè, đây là người bạn của tôi vẽ bánh a giao và trà lá sen theo phong cách nhân cách hóa đó, có phải là rất đẹp không?"

Trên bản vẽ có hai mỹ nhân, một người mặc y phục hồng, một người mặc y phục xanh, lần lượt là đại diện của bánh a giao và trà lá sen. 

Tần Sâm nhích tới gần nhìn một chút, ngửi được mùi ngọt thoang thoảng từ trên người cô: "Đẹp!"

Hướng Vãn lập tức cười rộ lên, giống như chính mình đang được khen ngợi vậy. 

Trung tâm thương mại cách chung cư không xa, mặc dù tài xế sợ trời mưa đường trơn nên chạy rất chậm, vậy mà vẫn rất nhanh tới nơi. 

"Tôi về nhà trước đây, trên đường cẩn thận". Sau khi Hướng Vãn xuống xe không quên quay lại vẫy tay với anh, đang chuẩn bị đóng cửa xe lại thì nhìn thấy một màn cách đó không xa. 

Cách đó tầm ba bốn mét, một ông lão dẫm phải vũng nước thân hình lảo đảo suýt nữa thì ngã. Sau lưng ông lão là một cô gái trẻ, không chút nghĩ ngợi mà duỗi tay đỡ ông lão một phen. Kết quả là ông lão đứng vững vàng, mà cô gái kia thì lại ngã nhào 'uỵch' một cái vào vũng nước. 

Tiếng động kia Hướng Vãn đứng ở chỗ này cũng nghe thấy, người qua đường chung quanh nhịn không được quay đầu lại ngó nghiêng, có thể thấy được cú ngã này cũng không nhẹ. 

Đây vốn là một đứa nhỏ tốt bụng thích giúp đỡ mọi người, không nghĩ tới ông lão kia xoay người liền mắng cô gái trẻ: "Cô có mắt để trưng thôi sao? Đi đứng không biết nhìn đường gì cả...Tự mình té ngã thì thôi đi, cô đẩy tôi làm gì? Cô cũng không biết tự nhìn lại bộ dạng của cô sao, mập như một con heo nái vậy, nếu thật sự đẩy ngã tôi rồi cô có bồi thường nổi không hả? Đến lúc đó lại nói tôi ăn vạ cô đi, người trẻ tuổi bây giờ thật là…"

Ông lão mắng như súng liên thanh, cô gái trẻ ngã trên mặt đất muốn giải thích cũng không kịp chen vào. Chờ đến khi nghe ông ta mắng tới câu thứ hai, cô gái trẻ vừa ủy khuất vừa tức giận, nhịn không được khóc lên. 

Nhóm người qua đường cũng không nhìn thấy trọn vẹn một màn vừa rồi, nghe thấy ông lão nói như vậy, lại nhìn cô gái đang ngồi trên mặt đất dù không béo tới hai trăm cân nhưng ít nhất cũng bảy tám chục cân, mà ông lão trước mặt cô ấy thì gầy yếu. Bọn họ cảm thấy mặc dù ông lão mắng khó nghe nhưng vẫn rất có đạo lý, vừa rồi nếu cô ấy thật sự xô ngã ông lão, tệ hơn là đè trúng người ta, chỉ sợ là ông lão này cũng mất nửa cái mạng. 

"Được rồi, được rồi! Cô gái trẻ này cũng chưa có đẩy ngã ông mà phải không? Ông cũng đừng có quá đáng mà không chịu buông tha cho người ta". Một ông lão khác đứng ở gần đó nhìn thấy cô gái kia khóc liền nhịn không được tiến lên khuyên giải. 

"Tôi không bị ngã là nhờ số tôi nay đó hiểu không! Nếu mà cô ta thật sự xô ngã tôi thì tôi còn sống nổi sao? Hơn nữa ông nhìn xem cái quần của tôi bị văng bùn tùm lum nè...Cô mập như heo cũng đã đành, sao cô còn ngu như heo vậy, đi đứng cũng không xong…"

Hướng Vãn đi tới đó thì nghe ông lão mắng đến khó nghe như vậy liền lên tiếng: "Rõ ràng là ông suýt nữa thì té ngã, người ta có lòng tốt muốn đỡ ông nên mới té xuống đường."

Người qua đường không nghĩ tới tình huống còn có thể xoay ngược lại, tầm mắt đảo quanh người của ông lão và cô gái trẻ. 

Thấy có người nói chuyện giúp mình, tâm tình của cô gái trẻ cuối cùng cũng tốt lên một chút. Cô ấy hít sâu hai cái, giọng nói có chút nức nở: "Chị ấy nói đúng đó, con không có đẩy ông, con nhìn thấy ông dẫm trúng vũng nước sắp ngã xuống con mới đỡ ông…"

Người đang vây xem chung quanh nghe vậy liền tìm kiếm thử dấu vết trên mặt đất, đúng là một dấu chân của ông lão vẫn còn lưu lại bên vũng nước nhỏ, tức khắc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía ông lão. 

"Cô thì biết cái gì! Tôi nói…". Thật ra ông lão cũng mơ hồ có cảm giác có người đỡ ông ta một cái, nhưng nghe thấy tiếng ngã có vẻ nặng, sợ cô gái này ăn vạ đòi tiền ông nên ông mới dứt khoát mắng cho đã miệng trước, không nghĩ tới có người nhiều chuyện thích xen vào việc của người khác. 

Ông lão đang định mắng luôn Hướng Vãn thì đột nhiên nhìn thấy Tần Sâm từ chiếc xe phía sau đi xuống.

Mấy cô gái yếu ớt thì ông dám mắng, đến khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi như Tần Sâm liền biết người này không dễ trêu chọc, trong lòng ông lão lập tức cảm thấy hoang mang. 

"Thôi được rồi, tôi đại nhân đại lượng không so đo với các cô!". Ông lão nói xong, phất tay muốn rời đi. 

Người già mắng không được đánh không xong, thật đúng là không có biện pháp. Người ở đây cũng chỉ có thể nhỏ giọng thì thầm vài câu đại loại như: "Tới già mà vẫn còn xấu tính!"

Hướng Vãn cau mày, cũng biết muốn loại người thế này xin lỗi cũng rất khó, chỉ có thể xoay người lại đỡ cô gái trên mặt đất đứng dậy: "Em không sao chứ?"

"Không sao ạ, cảm ơn chị!". Cô gái cảm thấy tay cô ấy bẩn nên nói lời cảm ơn xong cũng tự mình bò dậy. 

"Lão già không nên nết này, cô gái nhỏ có lòng tốt giúp ông mà ông còn oan uổng người ta. Ông không được đi, ông quay lại đây nói xin lỗi rồi cảm ơn người ta đàng hoàng mới được đi!". Ông lão lúc nãy lên tiếng khuyên nhủ nghe thấy người qua đường nghị luận, cảm thấy không thể để cho ông lão kia một con sâu mà làm rầu cả nồi canh, làm hao tổn thanh danh của người già, bắt lấy lão ta!

Mọi người đều là người già, ai sợ ai. Nếu như thực sự có chuyện, cứ nằm vật ra trên đất một hồi, ai đứng lên trước người đó là chó!

Có người đi đầu cho nên những người già quanh đó cũng không nhịn được mà vây lại chỉ trích ông lão kia. Người qua đường thấy vậy sôi nổi vỗ tay khen ngợi, cảm thấy quả nhiên người già cũng có người tốt người xấu. 

Cô gái trẻ vừa mới ngừng khóc, lúc này lại bỉ cảm động mà rưng rưng nước mắt. 

Cuối cùng, ông lão kia không chịu nổi nhiều người chỉ trích mình như vậy, thành thành thật thật xin lỗi cô gái và nói thêm lời cảm ơn. Sau đó, chắc là sợ có người bắt ông ta đền tiền, liền dùng tốc độ không phù hợp tuổi tác mà trực tiếp chạy ra khỏi đám đông. 

Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, mọi người không tiện ngăn cản ông lão nữa, cứ để mặc cho ông ấy chạy. Mấy người già còn ở lại thì an ủi cô gái vài câu, người xem náo nhiệt mới dần dần tản đi. 

"Tới chỗ của chị lau sạch quần áo một chút đi!". Bà chủ văn phòng chuyển phát nhanh nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới xem, nhìn thấy cô gái kia trên người vừa bị ướt vừa dính bùn, hảo tâm lôi kéo cô ấy tới nhà mình rửa sạch. 

Hướng Vãn nhìn bọn họ rời đi trước, quay đầu chào Tần Sâm một tiếng, chờ anh lên xe rồi mới rời đi. 

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Khi cô đi đến gần văn phòng chuyển phát nhanh, cô gái kia đã hong khô quần áo rồi, đang đứng ở cửa văn phòng nói chuyện cùng bà chủ: "Em có tiền, chị cứ để em mua!"

"Không cần đâu mà, có hai túi nhỏ thôi, chị cho em là được rồi". Thật ra bà chủ cũng tiếc lắm, nhưng trước giờ chị ta vẫn luôn thích những cô gái trẻ có tấm lòng, thấy cô ấy rất cần trà lá sen này nên mới tặng cho cô ấy.

"Trà lá sen này bây giờ có tiền cũng không mua được đâu, chị chịu bán cho em là em đã rất cảm kích rồi."

Hướng Vãn nhìn thấy hai túi trà lá sen nhỏ trong tay cô gái, còn có cái gì không rõ. 

Gặp được nhau cũng xem là duyên phận, cô suy nghĩ vài giây rồi tiến lên nói: "Nếu em muốn mua trà lá sen thì cứ nói với chị."

Cô gái quay đầu lại nhìn thấy Hướng Vãn, nhanh chóng nói: "Vừa rồi thật sự cảm ơn chị."

Cô ấy vừa nói cảm ơn xong, hai mắt bà chủ cũng sáng ngời, nhanh tay đẩy cô ấy ra cửa: "Bà chủ trà lá sen ở đây rồi, em nhanh tay mua hàng đi."

Cô gái có chút kinh ngạc, không nghĩ tới người vừa rồi giúp cô lại là bà chủ của cửa hàng bán trà lá sen. 

Cô thật sự quá muốn mua trà lá sen, lại khách sáo nói thêm mấy lời cảm ơn rồi đj theo Hướng Vãn vào chung cư. 

Sau khi tiến vào thang máy, Hướng Vãn nhìn thấy bộ dáng khẩn trương muốn nói rồi lại thôi của cô gái thông qua cái bóng phản chiếu trên vách thang máy, vì thế chủ động hỏi: "Chị tên là Hướng Vãn, em tên gì?"

"Em tên là Hứa Nguyện". Cô gái lập tức đáp lời. 

Hướng Vãn vừa ấn thang máy vừa nói: "Tên nghe thật hay!"

"Cảm ơn, tên của chị cũng rất êm tai". Hứa Nguyện nhẹ giọng nói. 

Lên đến nhà, Hướng Vãn vốn định mời cô ấy vào cửa, nhưng Hứa Nguyện lắc đầu bảo chờ ở bên ngoài là được. Nhìn ra được cô ấy đang mất tự nhiên, Hướng Vãn cũng không cưỡng cầu nữa mà xoay người vào nhà lấy một hộp trà lá sen tới đưa cho cô ấy. 

Hứa Nguyện nhận lấy trà lá sen, hốc mắt đột nhiên ẩm ướt, cũng không quên móc di động ra quét mã chuyển tiền cho Hướng Vãn. Sau đó lại khom lưng: "Cảm ơn chị!"

"Đừng như vậy mà, cũng không phải em không trả tiền". Hướng Vãn né tránh cái cúi người của cô ấy. 

Hứa Nguyện biết trà lá sen này khó mua cỡ nào, trong lòng cô vẫn trước sau như một cảm kích Hướng Vãn. Trước khi rời đi, nhịn không được còn hỏi: "Em thêm wechat của chị được không?"

Nói xong sợ Hướng Vãn hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Không phải là do em có lòng tham còn muốn mua trà lá sen đâu...em chỉ cảm thấy...cảm thấy chị rất tốt!"

"Không thành vấn đề, em chờ một chút, chị thêm em!". Hướng Vãn không đợi cô ấy nói thêm gì nữa mà nâng di động lên, chuẩn bị xóa đi vài người bạn trong danh sách bạn bè để thêm cô ấy. 

Nhưng mà cô mới vừa xóa bỏ vài số, còn chưa kịp mở mục quét mã ra, nháy mắt đã có một mớ bạn được thay thế vào mớ vừa xóa. 

Hướng Vãn: “……”

Trong lúc cô đang cảm thấy hết biết nói gì thì những người được thêm bạn tốt lúc này vừa kích động cười ra tiếng: "Ha ha ha ha, ai nói wechat của bà chủ đã đầy hả? Ông đây không phải là đã thêm được rồi sao! Ha ha ha ha...Ồ vui quá xá là vui!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện