Thẩm Trạch không phải loại người thích chấp nhặt, huống chi Cảnh Linh chỉ đùa vui không ảnh hưởng tới toàn cục. Rời khỏi địa điểm thử kính, trên đường trở về, Thẩm Trạch hỏi Cảnh Linh tình hình buổi thử kính cụ thể là chuyện như thế nào.
“Nói đến cái này tôi lại tức! A Trạch, tôi bị anh hố thảm anh biết không!” Cảnh Linh tức giận bất bình, “Anh không thấy được biểu tình lúc ấy của mays vị giám khảo sau khi tôi biểu diễn xong đâu, trông như bị táo bón mấy ngày ấy. Lúc sau tôi mới biết tôi diễn cảm sai nhân vật, đem một người bình thường trở thành sát nhân biến thái…… A Trạch a, nói tốt nhân vật sát nhân đâu, anh vì sao lại tìm cho tôi nhân vật người thường???”
Thẩm Trạch mặt vô biểu tình nhìn anh, “Việc này là Thượng tổng cùng bên kia liên hệ, bởi vì trong kịch bản mỗi người đều có thể xem như kẻ giết người, cho nên muốn tìm nhân vật có độ khó tương đối thấp cho cậu. Không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, chuyện này tôi thực sự rất xin lỗi. Nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi, trước đấy không phải cậu xem qua kịch bản rồi sao?”
Cảnh Linh cự tuyệt trả lời vấn đề này. Chẳng lẽ anh lại nói lúc ấy anh nhận định nhân vật này chính là sát nhân, nên lấy tư duy của kẻ giết người tới nghiền ngẫm sao. Thành thật, chất phác, hướng nội…… Mấy điểm này không phải đều rất giống sát nhân biến thái sao, mặt ngoài thoạt nhìn phúc hậu vô hại, nhưng một khi bức nóng nảy còn không phải chuyện gì cũng làm ra…… Tóm lại, vào trước là chủ nồi.
Trở về khách sạn, Cảnh Linh nhanh chóng thu dọn hành lý rồi tới sân bay. Thẩm Trạch lúc trước đã đặt vé chiều nay cho anh, bởi vì sáng thứ hai có tiết học, hơn nữa anh còn hẹn Cảnh Thu tối nay đi dạo một vòng.
Máy bay bay từ Giang thành tới Tần thành đến 6 rưỡi chiều mới hạ cánh. Cảnh Linh ra sân bay tùy tay bắt taxi về trường học, về ký túc xá lại lăn lộn hai mươi phút, đến 8 giờ ra cửa. Xuyên qua đường phố náo nhiệt đi vào Sư Đại bên cạnh, tới dưới ký túc xá anh mới gọi điện cho Cảnh Thu, không đến năm phút sau, cô liền từ trên lầu đi xuống, đi cùng còn có một cô gái.
“Tiểu Linh, đây là bạn cùng phòng của chị, Dương Trân Trân.” Cảnh Thu giới thiệu cô gái, “Trân Trân, đây là em trai mình.” cô nguyên bản muốn giới thiệu tên, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, bởi nghĩ đến Cảnh Linh hiện tại đã là minh tinh, anh diễn 《 Trường Nhạc Ca 》 không chỉ có người bên cạnh cô say mê, mà đi trên đường cũng có thể nghe thấy người ta bàn luận, nếu như bị nhận ra khả năng sẽ có chút rắc rối.
Cũng may Dương Trân Trân thần kinh thô, căn bản không để ý, tò mò đánh giá Cảnh Linh hai cái, rồi cười nói, “Hi, Cảnh tiểu soái ca!”
Cảnh Linh gật gật đầu, “Chào, Trân Trân.”
Dương Trân Trân chính là muốn xem náo nhiệt tới nhìn Cảnh Linh, xem xong liền nói với Cảnh Thu “Đi chơi vui vẻ” liền đi luôn. Chị em hai người ra khỏi Sư Đại, trực tiếp quẹo phải đi vào phố ẩm thực bên cạnh trường đại học. Trên đường Cảnh Thu cùng Cảnh Linh nói mấy chuyện phát sinh sự gần đây, thuận tiện nhắc tới việc anh đóng phim.
“Tiểu Linh chị nói cho em nghe, ba người bạn cùng phòng của chị đều xem em diễn trong 《 Trường Nhạc Ca 》, hôm qua tập cuối phát sóng, Giai Giai lúc ấy vừa xem vừa khóc, còn cùng chị nói nhất định phải tới Giao Đại mai phục ngồi chờ em, xem nhiều mấy cái đền bù cho tâm can bị tổn thương của cô ấy!” Tuy rằng đều họ Cảnh, nhưng diện mạo của Cảnh Thu cùng Cảnh Linh cơ bản không có điểm tương đồng, hơn nữa người họ Cảnh quá nhiều, cô không nói ra người ta cũng sẽ không đem cô cùng Cảnh Linh liên hệ với nhau.
Cảnh Linh nghe vậy, cười không phúc hậu. Kết cục trong truyện là cả hai đều chết, phim chuyển thể đổi thành Triệu Tử Trăn tự sát, cái trâm nguyên bản cắm vào ngực Lý Ngọc đổi tới trên người anh.
Kỳ thật ngay từ đầu biên kịch đã kiến nghị đổi thành kết cục hạnh phúc, nhưng Giang Tư Cẩn kiên trì muốn giữ nguyên kết cục nguyên tác, hai bên nhiều lần tranh luận, Giang Tư Cẩn miễn cưỡng lui nửa bước —— nguyên bản chết hai người đổi thành một người. Bởi vì cô ấy cảm thấy Triệu Tử Trăn là một người kiêu ngạo như vậy, chẳng sợ trong lòng yêu Lý Ngọc cũng sẽ không nguyện ý cùng người khác chia sẻ nàng. Đế vương trước nay không có một đời một đôi, Lý Ngọc cũng không ngoại lệ, có lẽ ban đầu nàng thật sự nghĩ tới cùng Triệu Tử Trăn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng sau khi nắm trong tay quyền sinh sát nàng vẫn sẽ thay đổi, bằng không cũng không cầm tù hắn dài đến hơn 6 năm.
Phố mỹ thực đi không đến một phần ba Cảnh Thu đã ăn no căng, vì thế tìm chỗ chơi. Hai bên đường đều bị các loại sạp chiếm đầy, trừ bỏ đồ ăn, còn bán quần áo trang sức mỹ phẩm vân vân. Hai người đi loanh quanh một vòng rồi tiến vào một cái sạp bày đầy thú nhồi bông trước mặt, ông chủ dán một tấm poster, bên trên ghi nếu có thể viết liên tục từ 1 đến 500 hoàn toàn không có lỗi, có thể miễn phí lấy đi một con thú nhồi bông. Một lần 10 đồng, khiêu chiến thất bại không trả lại tiền, đổi lại sẽ được một cái móc khóa nhỏ.
Cùng loại hình kinh doanh này có rất nhiều, bắn bia phi tiêu ném vòng vân vân. Kỳ thật đều là mánh khoé bịp người, có rất nhiều người biết, nhưng tiêu phí lại không lớn, chính là chơi chơi cho vui mà thôi. Cảnh Linh nhìn mấy người cẩn thận hạ bút ngồi ở cái bàn bên cạnh, bỗng nhiên thấy hứng thú.
“Chị, có muốn cái kia không?” Anh hỏi Cảnh Thu.
Người sau nhìn con gấu lớn trên sạp, có chút động tâm, vì thế gật gật đầu, “Muốn, bất quá cái này rất khó đi.”
Cảnh Linh cười cười, “500 mà thôi, chờ xem, nó lập tức sẽ là của chị!”
Ông chủ vừa vặn nghe thấy những lời này, cười nói, “Tiểu tử có chí khí! Giấy với bút trên bàn có, cố lên!”
Cảnh Linh đưa mười đồng tiền qua, sau đó trực tiếp đi đến cái bàn, cầm giấy bút, xoát xoát xoát viết lên, tư thế ra hình ra dáng. Ông chủ xem bộ dáng anh đặt bút như bay, thập phần hoài nghi anh có phải đang làm màu hay không, vì thế đi tới nhìn xem, này vừa thấy liền bị kinh hách, biểu tình trợn mắt há hốc mồm duy trì đến khi Cảnh Linh viết xong.
Đây là một trò chơi khảo nghiệm người chơi, mấy người trước đó lục tục viết sai mấy chữ, tự giác buông bút. Bởi vì con người trong xương cốt có thiên tính thích xem náo nhiệt, sôi nổi đi qua xem Cảnh Linh khi nào thì thất bại. Sau đó bọn họ cũng giống như ông chủ, biểu tình kinh hách.
Trò này lúc mới đầu viết nhanh là chuyện bình thường, nhưng dần dần bút hạ xuống sẽ bắt đầu chần chờ, sau đó sẽ phạm lỗi. Nhưng điều đối với Cảnh Linh mà nói thì hoàn toàn không thích hợp, anh tốc độ từ đầu tới cuối đều rất nhanh, đặt bút hoàn toàn không thấy chần chờ, hơn nữa tốc độ không chỉ nhanh mà còn rất đẹp, hoàn toàn không có xuất hiện tình huống qua loa.
Rất nhanh đã viết tới con số 500, anh trực tiếp buông bút, cầm lấy giấy đưa tới trước mặt ông chủ, “Ông chủ kiểm tra đi, không có lỗi thì mang quà đi đây.”
Không nghĩ tới thật sự có người có thể viết ra, tâm tình của ông chủ giờ phút này như hỏng mất, nhưng cho dù bị lỗ cũng phải kinh doanh. Dù lúc nãy nhìn cả quá trình Cảnh Linh viết xong, nhưng hắn vẫn cẩn thận kiểm tra một lần, vạn nhất thật sự có chỗ nào sai thì sao? Đáng tiếc cuối cùng kết quả chứng minh hắn suy nghĩ nhiều, đừng nói không có sai, ngay cả một cái chữ viết qua loa cũng không có, muốn ăn vạ chơi xấu cũng không có cửa. Tuy rằng hắn cũng không có nghĩ tới chơi xấu.
Ông chủ 1 mét 8, thời điểm đem thú nhồi bông giao cho Cảnh Linh, lại cho người ta một loại cảm giác cô bé nhỏ mất đi món đồ chơi mình thích đáng thương hề hề. Cảnh Linh nổi da gà rớt đầy đất, nhận được đồ liền mang theo Cảnh Thu đi luôn.
Lúc sau Cảnh Linh lại khiêu chiến một lượt trò chơi cùng loại trên phố, ra tay không trật phát nào muốn cái gì có cái đó không nói quá. Phàm là sạp anh vào, sắc mặt chủ quán đều khổ không tả. Cũng may anh lại lợi hại cũng chỉ có hai tay, tuy rằng đồ lấy được một đống lớn, nhưng cuối cùng chỉ chọn một hai cái mang đi. Nhưng dù vậy, đến cuối cùng hai tay hai người vẫn đầy các loại đồ vật.
Đi ngang qua một quán, Cảnh Linh nhìn thấy mô hình, tâm tư lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch lên. Cảnh Thu xem thấu tâm tư anh, tức khắc dở khóc dở cười, “Tiểu Linh, chúng ta thật sự cầm không nổi nữa rồi!”
Cảnh Linh trong lòng kỳ thật cũng rõ ràng điểm này, chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.
Trên đường người rất nhiều, Cảnh Linh hôm nay chiến lợi phẩm quá nhiều, ở trong đám người thật sự quá dễ thấy. Cảnh Thu da mặt tương đối mỏng, bị người nhìn chằm chằm hồi lâu nên hơi có chút ngượng ngùng, nhưng muốn đem mấy thứ này vứt cô lại luyến tiếc.
Bản đồ phụ cận khu trường Đại học Cảnh Linh đã xem qua, hồi tưởng lại một chút, liền mang theo Cảnh Thu quẹo vào một cái ngõ nhỏ an tĩnh. So sánh với một phố phồn hoa náo nhiệt bên kia, ngõ nhỏ này phảng phất như một thế giới khác, hẹp hòi, hắc ám, yên tĩnh. Khúc chiết vờn quanh, đi một hồi mới có thể gặp được một hai nhà sáng đèn. Nơi này đa số là các tòa kiến trúc nhỏ bé, liền tính có ánh đèn cũng chỉ có thể thấy mơ hồ.
Vừa đi Cảnh Linh vừa nói chuyện với Cảnh Thu, “Lại đi về phía trước 20 mét, rẽ phải liền đến cửa sau Sư Đại. Chị, hôm nay là tình huống đặc thù, em nhất thời ngứa tay không nhịn được lấy nhiều đồ như vậy, cho nên mới mang chị đi đường này. Chị về sau đừng một mình đi bên này, có người khác đi cùng cũng không được.”
“Được.” Cảnh Thu đáp. Nói thật, đi con đường này cô cũng cảm thấy không ổn, bất quá có Cảnh Linh bên cạnh nên vẫn có cảm giác an toàn.
Lại qua một đoạn đường là đến cửa sau, Cảnh Linh đang muốn nói cái gì, thì ngõ nhỏ an tĩnh đột nhiên tuôn ra một trận tiếng mắng khó nghe, “Con đ* này, ai tm cho mày mua, mua mấy thứ đồ chơi này?! Lão tử lúc trước liền, liền không nên mềm lòng lưu lại nó, hiện tại lại còn phải cho ăn cho mặc, sớm, sớm biết vậy lúc trước trực tiếp bỏ, bóp chết nó cho rồi!”
Cùng với thanh âm “Phanh” vang lên, cửa nhà phía trước bên phải bỗng nhiên mở ra, có thứ gì từ trong cửa lăn ra.
Cảnh Thu hoảng sợ, trong tay đồ vật thiếu chút nữa rớt hết.
“Không có việc gì, cãi nhau mà thôi.” Cảnh Linh an ủi một câu, một bước chắn trước mặt cô.
Dựa vào khả năng nhìn thấy trong tối, anh có thể thấy rõ vừa rồi từ trong cửa lăn ra chính là một người phụ nữ, tóc tai hỗn độn, khóe mắt khóe miệng có rõ ràng có vết bầm.
...........
Bấm ⭐ và cmt cho mình để mình biết có bao nhiêu người theo dõi truyện nhé. Hiện tại ???? hỏng nên mình edit ????, sai chỗ nào thì cmt nhé. ( ◜‿◝)♡(´∩。• ᵕ •。∩')
25/01/2021
“Nói đến cái này tôi lại tức! A Trạch, tôi bị anh hố thảm anh biết không!” Cảnh Linh tức giận bất bình, “Anh không thấy được biểu tình lúc ấy của mays vị giám khảo sau khi tôi biểu diễn xong đâu, trông như bị táo bón mấy ngày ấy. Lúc sau tôi mới biết tôi diễn cảm sai nhân vật, đem một người bình thường trở thành sát nhân biến thái…… A Trạch a, nói tốt nhân vật sát nhân đâu, anh vì sao lại tìm cho tôi nhân vật người thường???”
Thẩm Trạch mặt vô biểu tình nhìn anh, “Việc này là Thượng tổng cùng bên kia liên hệ, bởi vì trong kịch bản mỗi người đều có thể xem như kẻ giết người, cho nên muốn tìm nhân vật có độ khó tương đối thấp cho cậu. Không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, chuyện này tôi thực sự rất xin lỗi. Nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi, trước đấy không phải cậu xem qua kịch bản rồi sao?”
Cảnh Linh cự tuyệt trả lời vấn đề này. Chẳng lẽ anh lại nói lúc ấy anh nhận định nhân vật này chính là sát nhân, nên lấy tư duy của kẻ giết người tới nghiền ngẫm sao. Thành thật, chất phác, hướng nội…… Mấy điểm này không phải đều rất giống sát nhân biến thái sao, mặt ngoài thoạt nhìn phúc hậu vô hại, nhưng một khi bức nóng nảy còn không phải chuyện gì cũng làm ra…… Tóm lại, vào trước là chủ nồi.
Trở về khách sạn, Cảnh Linh nhanh chóng thu dọn hành lý rồi tới sân bay. Thẩm Trạch lúc trước đã đặt vé chiều nay cho anh, bởi vì sáng thứ hai có tiết học, hơn nữa anh còn hẹn Cảnh Thu tối nay đi dạo một vòng.
Máy bay bay từ Giang thành tới Tần thành đến 6 rưỡi chiều mới hạ cánh. Cảnh Linh ra sân bay tùy tay bắt taxi về trường học, về ký túc xá lại lăn lộn hai mươi phút, đến 8 giờ ra cửa. Xuyên qua đường phố náo nhiệt đi vào Sư Đại bên cạnh, tới dưới ký túc xá anh mới gọi điện cho Cảnh Thu, không đến năm phút sau, cô liền từ trên lầu đi xuống, đi cùng còn có một cô gái.
“Tiểu Linh, đây là bạn cùng phòng của chị, Dương Trân Trân.” Cảnh Thu giới thiệu cô gái, “Trân Trân, đây là em trai mình.” cô nguyên bản muốn giới thiệu tên, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, bởi nghĩ đến Cảnh Linh hiện tại đã là minh tinh, anh diễn 《 Trường Nhạc Ca 》 không chỉ có người bên cạnh cô say mê, mà đi trên đường cũng có thể nghe thấy người ta bàn luận, nếu như bị nhận ra khả năng sẽ có chút rắc rối.
Cũng may Dương Trân Trân thần kinh thô, căn bản không để ý, tò mò đánh giá Cảnh Linh hai cái, rồi cười nói, “Hi, Cảnh tiểu soái ca!”
Cảnh Linh gật gật đầu, “Chào, Trân Trân.”
Dương Trân Trân chính là muốn xem náo nhiệt tới nhìn Cảnh Linh, xem xong liền nói với Cảnh Thu “Đi chơi vui vẻ” liền đi luôn. Chị em hai người ra khỏi Sư Đại, trực tiếp quẹo phải đi vào phố ẩm thực bên cạnh trường đại học. Trên đường Cảnh Thu cùng Cảnh Linh nói mấy chuyện phát sinh sự gần đây, thuận tiện nhắc tới việc anh đóng phim.
“Tiểu Linh chị nói cho em nghe, ba người bạn cùng phòng của chị đều xem em diễn trong 《 Trường Nhạc Ca 》, hôm qua tập cuối phát sóng, Giai Giai lúc ấy vừa xem vừa khóc, còn cùng chị nói nhất định phải tới Giao Đại mai phục ngồi chờ em, xem nhiều mấy cái đền bù cho tâm can bị tổn thương của cô ấy!” Tuy rằng đều họ Cảnh, nhưng diện mạo của Cảnh Thu cùng Cảnh Linh cơ bản không có điểm tương đồng, hơn nữa người họ Cảnh quá nhiều, cô không nói ra người ta cũng sẽ không đem cô cùng Cảnh Linh liên hệ với nhau.
Cảnh Linh nghe vậy, cười không phúc hậu. Kết cục trong truyện là cả hai đều chết, phim chuyển thể đổi thành Triệu Tử Trăn tự sát, cái trâm nguyên bản cắm vào ngực Lý Ngọc đổi tới trên người anh.
Kỳ thật ngay từ đầu biên kịch đã kiến nghị đổi thành kết cục hạnh phúc, nhưng Giang Tư Cẩn kiên trì muốn giữ nguyên kết cục nguyên tác, hai bên nhiều lần tranh luận, Giang Tư Cẩn miễn cưỡng lui nửa bước —— nguyên bản chết hai người đổi thành một người. Bởi vì cô ấy cảm thấy Triệu Tử Trăn là một người kiêu ngạo như vậy, chẳng sợ trong lòng yêu Lý Ngọc cũng sẽ không nguyện ý cùng người khác chia sẻ nàng. Đế vương trước nay không có một đời một đôi, Lý Ngọc cũng không ngoại lệ, có lẽ ban đầu nàng thật sự nghĩ tới cùng Triệu Tử Trăn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng sau khi nắm trong tay quyền sinh sát nàng vẫn sẽ thay đổi, bằng không cũng không cầm tù hắn dài đến hơn 6 năm.
Phố mỹ thực đi không đến một phần ba Cảnh Thu đã ăn no căng, vì thế tìm chỗ chơi. Hai bên đường đều bị các loại sạp chiếm đầy, trừ bỏ đồ ăn, còn bán quần áo trang sức mỹ phẩm vân vân. Hai người đi loanh quanh một vòng rồi tiến vào một cái sạp bày đầy thú nhồi bông trước mặt, ông chủ dán một tấm poster, bên trên ghi nếu có thể viết liên tục từ 1 đến 500 hoàn toàn không có lỗi, có thể miễn phí lấy đi một con thú nhồi bông. Một lần 10 đồng, khiêu chiến thất bại không trả lại tiền, đổi lại sẽ được một cái móc khóa nhỏ.
Cùng loại hình kinh doanh này có rất nhiều, bắn bia phi tiêu ném vòng vân vân. Kỳ thật đều là mánh khoé bịp người, có rất nhiều người biết, nhưng tiêu phí lại không lớn, chính là chơi chơi cho vui mà thôi. Cảnh Linh nhìn mấy người cẩn thận hạ bút ngồi ở cái bàn bên cạnh, bỗng nhiên thấy hứng thú.
“Chị, có muốn cái kia không?” Anh hỏi Cảnh Thu.
Người sau nhìn con gấu lớn trên sạp, có chút động tâm, vì thế gật gật đầu, “Muốn, bất quá cái này rất khó đi.”
Cảnh Linh cười cười, “500 mà thôi, chờ xem, nó lập tức sẽ là của chị!”
Ông chủ vừa vặn nghe thấy những lời này, cười nói, “Tiểu tử có chí khí! Giấy với bút trên bàn có, cố lên!”
Cảnh Linh đưa mười đồng tiền qua, sau đó trực tiếp đi đến cái bàn, cầm giấy bút, xoát xoát xoát viết lên, tư thế ra hình ra dáng. Ông chủ xem bộ dáng anh đặt bút như bay, thập phần hoài nghi anh có phải đang làm màu hay không, vì thế đi tới nhìn xem, này vừa thấy liền bị kinh hách, biểu tình trợn mắt há hốc mồm duy trì đến khi Cảnh Linh viết xong.
Đây là một trò chơi khảo nghiệm người chơi, mấy người trước đó lục tục viết sai mấy chữ, tự giác buông bút. Bởi vì con người trong xương cốt có thiên tính thích xem náo nhiệt, sôi nổi đi qua xem Cảnh Linh khi nào thì thất bại. Sau đó bọn họ cũng giống như ông chủ, biểu tình kinh hách.
Trò này lúc mới đầu viết nhanh là chuyện bình thường, nhưng dần dần bút hạ xuống sẽ bắt đầu chần chờ, sau đó sẽ phạm lỗi. Nhưng điều đối với Cảnh Linh mà nói thì hoàn toàn không thích hợp, anh tốc độ từ đầu tới cuối đều rất nhanh, đặt bút hoàn toàn không thấy chần chờ, hơn nữa tốc độ không chỉ nhanh mà còn rất đẹp, hoàn toàn không có xuất hiện tình huống qua loa.
Rất nhanh đã viết tới con số 500, anh trực tiếp buông bút, cầm lấy giấy đưa tới trước mặt ông chủ, “Ông chủ kiểm tra đi, không có lỗi thì mang quà đi đây.”
Không nghĩ tới thật sự có người có thể viết ra, tâm tình của ông chủ giờ phút này như hỏng mất, nhưng cho dù bị lỗ cũng phải kinh doanh. Dù lúc nãy nhìn cả quá trình Cảnh Linh viết xong, nhưng hắn vẫn cẩn thận kiểm tra một lần, vạn nhất thật sự có chỗ nào sai thì sao? Đáng tiếc cuối cùng kết quả chứng minh hắn suy nghĩ nhiều, đừng nói không có sai, ngay cả một cái chữ viết qua loa cũng không có, muốn ăn vạ chơi xấu cũng không có cửa. Tuy rằng hắn cũng không có nghĩ tới chơi xấu.
Ông chủ 1 mét 8, thời điểm đem thú nhồi bông giao cho Cảnh Linh, lại cho người ta một loại cảm giác cô bé nhỏ mất đi món đồ chơi mình thích đáng thương hề hề. Cảnh Linh nổi da gà rớt đầy đất, nhận được đồ liền mang theo Cảnh Thu đi luôn.
Lúc sau Cảnh Linh lại khiêu chiến một lượt trò chơi cùng loại trên phố, ra tay không trật phát nào muốn cái gì có cái đó không nói quá. Phàm là sạp anh vào, sắc mặt chủ quán đều khổ không tả. Cũng may anh lại lợi hại cũng chỉ có hai tay, tuy rằng đồ lấy được một đống lớn, nhưng cuối cùng chỉ chọn một hai cái mang đi. Nhưng dù vậy, đến cuối cùng hai tay hai người vẫn đầy các loại đồ vật.
Đi ngang qua một quán, Cảnh Linh nhìn thấy mô hình, tâm tư lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch lên. Cảnh Thu xem thấu tâm tư anh, tức khắc dở khóc dở cười, “Tiểu Linh, chúng ta thật sự cầm không nổi nữa rồi!”
Cảnh Linh trong lòng kỳ thật cũng rõ ràng điểm này, chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.
Trên đường người rất nhiều, Cảnh Linh hôm nay chiến lợi phẩm quá nhiều, ở trong đám người thật sự quá dễ thấy. Cảnh Thu da mặt tương đối mỏng, bị người nhìn chằm chằm hồi lâu nên hơi có chút ngượng ngùng, nhưng muốn đem mấy thứ này vứt cô lại luyến tiếc.
Bản đồ phụ cận khu trường Đại học Cảnh Linh đã xem qua, hồi tưởng lại một chút, liền mang theo Cảnh Thu quẹo vào một cái ngõ nhỏ an tĩnh. So sánh với một phố phồn hoa náo nhiệt bên kia, ngõ nhỏ này phảng phất như một thế giới khác, hẹp hòi, hắc ám, yên tĩnh. Khúc chiết vờn quanh, đi một hồi mới có thể gặp được một hai nhà sáng đèn. Nơi này đa số là các tòa kiến trúc nhỏ bé, liền tính có ánh đèn cũng chỉ có thể thấy mơ hồ.
Vừa đi Cảnh Linh vừa nói chuyện với Cảnh Thu, “Lại đi về phía trước 20 mét, rẽ phải liền đến cửa sau Sư Đại. Chị, hôm nay là tình huống đặc thù, em nhất thời ngứa tay không nhịn được lấy nhiều đồ như vậy, cho nên mới mang chị đi đường này. Chị về sau đừng một mình đi bên này, có người khác đi cùng cũng không được.”
“Được.” Cảnh Thu đáp. Nói thật, đi con đường này cô cũng cảm thấy không ổn, bất quá có Cảnh Linh bên cạnh nên vẫn có cảm giác an toàn.
Lại qua một đoạn đường là đến cửa sau, Cảnh Linh đang muốn nói cái gì, thì ngõ nhỏ an tĩnh đột nhiên tuôn ra một trận tiếng mắng khó nghe, “Con đ* này, ai tm cho mày mua, mua mấy thứ đồ chơi này?! Lão tử lúc trước liền, liền không nên mềm lòng lưu lại nó, hiện tại lại còn phải cho ăn cho mặc, sớm, sớm biết vậy lúc trước trực tiếp bỏ, bóp chết nó cho rồi!”
Cùng với thanh âm “Phanh” vang lên, cửa nhà phía trước bên phải bỗng nhiên mở ra, có thứ gì từ trong cửa lăn ra.
Cảnh Thu hoảng sợ, trong tay đồ vật thiếu chút nữa rớt hết.
“Không có việc gì, cãi nhau mà thôi.” Cảnh Linh an ủi một câu, một bước chắn trước mặt cô.
Dựa vào khả năng nhìn thấy trong tối, anh có thể thấy rõ vừa rồi từ trong cửa lăn ra chính là một người phụ nữ, tóc tai hỗn độn, khóe mắt khóe miệng có rõ ràng có vết bầm.
...........
Bấm ⭐ và cmt cho mình để mình biết có bao nhiêu người theo dõi truyện nhé. Hiện tại ???? hỏng nên mình edit ????, sai chỗ nào thì cmt nhé. ( ◜‿◝)♡(´∩。• ᵕ •。∩')
25/01/2021
Danh sách chương