Giang gia, một gia tộc lớn ở khu tây hành chính, nhất cử nhất động đều sẽ bị người ta chú ý. Nhưng Giang gia luôn điệu thấp, lần cuối mở tiệc chiêu đãi khách đã là hai năm trước, lúc ấy là lễ thành niên 18 tuổi của Giang Tư Cẩn, khách tới đều là các nhân vật có uy tín có danh tiếng, còn có một bộ phận người xuất hiện thường xuyên trên bản tin TV.

Lần này năm cũ mới qua không lâu, bỗng nhiên Giang gia phát thiệp mời, mục đích mở yến hội vẫn là tổ chức sinh nhật cho Giang Tư Cẩn, mọi người ngầm suy đoán dụng ý của Giang gia, đều cảm thấy chuyện này có liên quan tới chung thân đại sự của tiểu công chúa. Vị kia chính là tiểu công chúa cả Giang gia phủng trong lòng bàn tay a, tuy rằng cô có nhiều anh trai làm vật cản, nhưng một khi đã cưới cô về thì chính là một bước lên trời! Người động tâm tư này cũng không phải chỉ có một hai người.

Bất quá những việc này đều không liên quan tới Cảnh Linh, anh chỉ là đi qua, chờ Giang gia tìm cho anh một cái cớ hoàn mỹ về thân thủ của mình. Đúng vậy, không cần anh vắt hết óc suy nghĩ, người khác sẽ thay anh nghĩ.

Khi vừa tới thế giới này, anh đã xem ký ức của nguyên chủ, trừ bỏ diện mạo, anh hoàn hoàn toàn toàn chính là một người bình thường. Nhưng thời điểm ở trong núi nhìn thấy Tiểu Hôi, trong đầu bỗng nhiên có một đoạn ký ức như được mở khóa, về một ông lão vô danh dạy dỗ anh một đoạn thời gian.

Cảnh Linh lúc ấy liền nghĩ, đây có phải do hệ thống ở thời khắc cuối cùng nỗ lực thay anh sửa lại thế giới này hay không? Rốt cuộc thi trước kia làm nhiệm vụ, mỗi khi đến thế giới mới, hệ thống đều sẽ an bài một thân phận mới cho anh, hoàn toàn không tra ra có vấn đề gì. Cho nên lần này anh mới hoài nghi đây có phải là bút tích của hệ thống hay không, lúc trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn phát sinh quá đột nhiên, hệ thống muốn an bài đường lui cho anh, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà sai giới tính cùng với một đoạn ký ức bị khóa, cũng không phải không thể.

Bất quá chuyện đã phát sinh, lại so đo cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Đã tới thì an tâm ở lại.

Hai ngày sau sẽ bắt đầu vào học kỳ mới, thời gian rất nhanh liền đến thứ sáu. Cảnh Linh tạm biệt Cảnh Thu, nhờ Thẩm Trạch đặt vé máy bay. Người sau biết nơi anh muốn đi, còn rất lo lắng cho anh, nhưng lại không thể ngăn cản, chỉ có thể nói với anh mọi việc phải cẩn thận đừng uống nước người lạ đưa v.v......

Cảnh Linh nghe xong thập phần vô ngữ, "Anh cho rằng tôi là tiểu cô nương không hiểu sự đời sao?"

Thẩm Trạch cường điệu, "Tiểu cô nương người ta cũng không lớn lên đẹp bằng cậu!"

Cảnh Linh, "...... Anh thắng. Tôi sẽ chú ý, đừng lo lắng."

Từ Tần thành đến Minh Xuyên, Lan Châu. 5 giờ chiều bay, 8 tối giờ đến nơi. Bởi vì còn phải đăng ký kiểm tra giấy chứng nhận, nên lần này Cảnh Linh sẽ không đeo mặt nạ da người như lần trước, mà chỉ đội tóc giả đeo kính râm, hiệu quả lại tốt ngoài dự đoán, dọc theo đường đi vẫn chưa bị ai nhận ra.

Yến tiệc sinh nhật Giang Tư Cẩn là vào buổi tối thứ bảy. Tính ra anh còn cả ngày, Cảnh Linh cũng không vội, đem hành lý dọn chuyển tới khách sạn xong liền thảnh thơi đi dạo một vòng.

Minh Xuyên là trung tâm củaLan Châu, phồn hoa nhiệt tất nhiên không cần phải nói. Bóng đêm bao phủ trên bầu trời thành phố, cửa hàng ven đường thắp đèn lộng tỏa sáng một mảnh trời, xây dựng nên một thế giới hoa mỹ xa xỉ. Tháng ba Tây Bắc khí hậu rét lạnh, bất quá đoạn đường từ khách sạn đến quảng trường, vẫn có không ít người đi lại vui chơi như cũ, tiểu thương làm buôn bán nhỏ tự nhiên cũng không thiếu.

Cảnh Linh lắc lư một vòng chuẩn bị rời đi, một cô gái ngồi trên ghế dài gần đí bỗng nhiên gọi anh lại.

"Hi, soái ca, tính một quẻ không?" Cô gái thanh âm thanh thúy dễ nghe, sau khi nói xong lại nhanh chóng bồi thêm một câu, "Không cần tiền."

Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, đây là đại đa số ý nghĩ của người. Chẳng qua Cảnh Linh là cái ngoại lệ, anh không sợ gì cả, dừng lại xoay người nhìn cô gái kia, cười hỏi, "Bởi vì tôi đẹp sao?"

Cô gái: "......"

Yên lặng vài giây. Cô gái lập tức không nín được nở nụ cười, "Kỳ thật tôi xem bói là xem duyên phận, bất quá cậu lớn lên xinh đẹp thì cũng là có duyên. Bằng nhiều năm kinh nghiệm của tôi có thể kết luận, là một bộ cốt tướng cực tốt."

"Không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?" Cảnh Linh chỉ chỉ vị trí bên cạnh cô gái. Thấy cô gái gật đầu đồng ý, anh mới ngồi xuống.

"Tính như thế nào? Xem tướng, xem tay hay là đoán chữ?" Anh hỏi.

Cô gái nghiêng đầu nhìn anh, "Cậu có chút hiểu về thuật bói toán đấy. Ba loại này đều thường thấy, cũng là chiêu mấy kẻ lừa đảo đầu đường thích dùng nhất. Bất quá tôi không giống, cái tôi học là tuyệt học gia truyền, chỉ dùng một đôi mắt là có thể nhìn thấy tương lai ngắn."

Cảnh Linh chú ý có điểm sai sai, "Vì sao lại là tương lai ngắn mà không phải dài?"

Bị nghi ngờ cô gái cũng không để ý, "Nhân sinh vốn dĩ là biến số, có thể nhìn thấy kết cục thì tôi không còn là người mà là thần rồi."

"Vậy tương lai ngắn của tôi thế nào? Cô nhìn thấy gì?" Cảnh Linh không truy vấn đề tài này nữa, hỏi tới mục đích ban đầu mình ở lại.

Cô gái nghe vậy tầm mắt vững vàng dừng ở trên mặt anh, cô có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, khóe mắt hơi hơi kiều lên, tẫn hiện kiều tiếu. Nhưng giờ phút này bốn mắt nhìn nhau, lại vô cớ tạo cho người ta một loại cảm giác thâm thúy.

"Nếu cậu đi phía Tây Nam, cậu sẽ gặp một chút phiền toái nhỏ, đồng thời cũng gặp được ý trung nhân của đời mình." Hồi lâu sau, cô gái mới thu hồi ánh mắt, sắc mặt cũng tái nhợt đi vài phần, nếu không cẩn thận quan sát căn bản không phát hiện ra.

Cảnh Linh nghe xong không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Phiền toái nhỏ này quá chung chung, còn về ý trung nhân, liền càng không đúng. Tuy rằng anh đã thích ứng với thân phận hiện tại, nhưng cũng chưa đến một năm thời gian, so sánh với mấy thập niên trước vẫn là khác biệt quá lớn. Có lẽ một ngày trong tương lai anh sẽ thích một cô gái, nhưng tuyệt không phải là hiện tại.

Nhưng nói về hướng Tây Nam thật ra cũng không sai, Giang gia không phải ở hướng Tây Nam sao.

"Cảm ơn mỹ nữ, thời gian không còn sớm, cô không có việc gì thì về nhà sớm một chút, về muộn sẽ không an toàn." Anh nói xong liền chuẩn bị đứng dậy rời đi. Cô gái bên cạnh cũng đứng lên theo, nhún vai, "Quả thực cần phải về, có duyên gặp lại!"

"Tạm biệt!"

Nhưng kết quả lại là, hai người chào tạm biệt nhau xong, trước sau lại đi tới cùng một con đường, đi vào cùng một khách sạn, cùng một tầng lầu, cuối cùng ở hai cửa phòng sát nhau mắt to trừng mắt nhỏ.

"Thật trùng hợp!" Cảnh Linh cười nói.

"Đúng là rất trùng hợp," muội tử gật đầu, "Tôi tên là Dương Tâm Dao."

"Cảnh Linh."

Cô gái nghe thấy tên anh, hơi có chút kinh ngạc, "Là cậu a." Ngữ khí này, không phải là ngữ khí của fans với thần tượng. Quả nhiên tiếp theo liền nghe thấy cô gái nói, "Tôi từng nghe nói về cậu, lần này đúng là vì cậu mà đến. Một lần nữa tôi xin tự giới thiệu, tôi là truyền nhân đời thứ mười bốn của Dương gia, một trong năm đại gia tộc."

Phương thức giới thiệu như vậy, Cảnh Linh có thể khẳng định, cô gái này cũng giống như Bạch Ninh Khê của Bạch gia, không thuộc về phạm trù thế giới khoa học này. Không thể phủ nhận, anh đối chuyện này có chút hứng thú, bất quá hành lang cũng không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện.

"Trên lầu sáu có nhà hàng, không biết tôi có vinh hạnh mời Dương tiểu thư bữa tối hay không?"

Đối phương vui vẻ đáp ứng.

Nói là bữa tối, kỳ thật đã là bữa khuya. Bữa cơm này cũng không ăn lâu, hai mươi phút liền kết thúc. Rốt cuộc thì hai bên không thân quen, mượn cớ ăn cơm nói chuyện mà thôi. Nếu đối phương cùng giới tính với anh, Cảnh Linh cũng không dài dòng như vậy, trực tiếp mời người vào phòng.

Trở lại phòng, hai bên nói chúc ngủ ngon, rồi ai về phòng lấy. Cảnh Linh tắm rửa đơn giản, mặc áo tắm ngả xuống trên giường, nghĩ tới tin tức vừa biết được từ Dương Tâm Dao, nhưng cũng không mấy để tâm nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau anh dậy sớm, rửa mặt ra cửa ăn sáng, mở cửa lại gặp phải Dương Tâm Dao. Vì thế một người biến thành hai người. Lúc sau ăn trưa lại gặp lần nữa, hai người hẹn buổi chiều cùng tới Giang gia.

Thời gian rất nhanh đã tới 4 giờ chiều, Cảnh Linh thu thập xong, lại đợi Dương Tâm Dao nửa tiếng, hai người mới cùng nhau rời khách sạn. Hai người lên xe, tài xế taxi hỏi, "Xin hỏi hai vị đi đâu?"

"Núi Thượng Hiền." Cảnh Linh trả lời. Núi Thượng Hiền này không phải thật sự chỉ núi, mà là chỉ khu biệt thự ở đó. Cho dù vị trí không phải là trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, nhưng đây lại là chỗ mấy người quyền quý tụ tập, có tiền cũng chưa chắc mua được.

Tài xế đang muốn nói gì đó, Cảnh Linh lại nói, "Tôi biết bên kia không cho taxi vào, anh chở chúng tôi tới bên ngoài là được, thù lao nhất định có thể làm anh vừa lòng."

Anh đã nói như vậy, tài xế cũng không nói nhiều, khởi động xe chạy về hướng núi Thượng Hiền. Dọc theo đường đi còn tính thuận lợi, chạy ước chừng 50 phút thì đến dưới chân núi. Từ xa đã thấy trạm bảo vệ có hai người mặc quân trang đứng gác.

Tài xế dừng xe cách đó 20 mét. Thanh toán 200 tiền xe, Cảnh Linh cùng Dương Tâm Dao xuống xe vừa đi, vừa nói giỡn, "Cô nói xem nếu chúng ta cầm hai tấm thiệp mời, bọn họ sẽ để taxi đi vào không?"

Dương Tâm Dao cười cười, "Cậu cũng không nhìn xem đây là nơi nào, đừng nói hai tấm, cho dù hai mươi tấm cũng không vào được. Nga không đúng, thực sự có hai mươi tấm mà nói, đại khái cậu bị mời vào đi." Cô nói đến chỗ 'bị mời' còn tăng thêm ngữ khí.

thời gian nói chuyện, hai người đã muốn chạy tới trước đồn biên phòng, người đứng gác không ngoài dự đoán cản bọn họ lại, nhìn hai tấm thiệp mời trong tay hai người, mang theo thái độ hoài nghi cẩn thận kiểm tra một phen, xác định là thật mới thả hai người đi vào.

Cách trạm kiểm tra một khoảng, Cảnh Linh mới hỏi Dương Tâm Dao, "Cô ở bên này hẳn là có bạn đi, mượn cái xe cũng không phải việc gì khó. Sao lại muốn cùng tôi ngồi taxi tới, hưởng thụ loại đãi ngộ đặc thù này?"

Người sau thập phần thành thật trả lời, "Tôi rãnh a."

Lúc này di động Cảnh Linh đột nhiên vang lên, người gọi tới là Giang Tư Cẩn.

"Chào cô, Giang tiểu thư."

"Xin lỗi Cảnh Linh, tôi bên này bận quá, cũng chưa có thời gian đi đón cậu, chỉ có thể bảo lục ca giúp tôi an bài. Cậu hiện tại đến chỗ nào rồi? Nếu không quen nơi này, tôi sẽ bảo tài xế tới đón cậu."

Cảnh Linh ngữ khí bình tĩnh trả lời, "Đã đến dưới chân núi Thượng Hiền rồi, rất nhanh sẽ đến." Lúc sau lại hàn huyên hai câu đơn giản rồi tắt.

Dương Tâm Dao nghe thấy liền nói, "Xem đi, phiền toái nhỏ."

Cảnh Linh cũng không để ý, "Một đám muội khống mà thôi."

Giọng nói mới vừa rơi xuống, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động cơ gầm rú, vài giây sau, một chiếc xe thể thao ngừng ở cạnh hai người, "Hai vị là muốn tới Giang gia sao?"

Lúc này Dương Tâm Dao bỗng nhiên đến gần Cảnh Linh, nhỏ giọng nói, "Ý trung nhân."

...............................

Editor: Nữ chính xuất hiện rồi nhoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện