Thấy Cảnh Linh không trả lời, ông cụ Giang lại nói, "Như thế nào, không dám?" Ngữ khí nhàn nhạt, lại tựa hồ có một cổ ý vị châm chọc.
"Không phải." Cảnh Linh lắc đầu, tỉ mỉ đánh giá ba người trước mặt một lượt, "Tôi chỉ là vấn đề muốn hỏi mà thôi, trong ngũ đại gia tộc Tống Dương Bạch Vương Lý, cũng không bao gồm Giang gia đi? Còn có hai vị lão gia tử này, không biết là......?" Lời này phiên dịch lại là: Giang gia không thuộc ngũ đại gia tộc, nháo ở đây làm gì? Còn hai vị bên cạnh, còn chưa giới thiệu, thật sự coi mình thành tiền tệ ai ai cũng biết các người chắc? Một câu, cùng lúc đắc tội với ba người. Trong phòng lập tức giống như bị bấm nút tắt âm, một mảnh tĩnh lặng. Qua vài giây, chỉ nghe thấy cảnh vệ gầm lên giận dữ, "Hỗn trướng, dám ăn nói như vậy với thủ trưởng!" Miệng nói đồng thời động thủ đánh úp về phía sau lưng Cảnh Linh. Mắt thấy tay hắn sắp đụng tới bả vai Cảnh Linh, một cái cầm nã thủ là có thể đem người chế phục. Loại cảnh vệ của các nhân vật lớn này, xuống tay trước nay đều không cần phải xem nặng nhẹ, chỉ cần người không chết là được.
Cảnh Linh nghiêng người tránh thoát.
Nguyên Lãng bắt hụt vẫn không từ bỏ, quét chân tới khoeo chân Cảnh Linh. Nguyên bản cho rằng dùng một chiêu là có thể đem người chế phục, không nghĩ tới đối phương né được, hắn khó tránh khỏi có chút ngoài ý muốn. Nhưng cũng không ảnh hưởng tới động tác tiếp theo của hắn, đánh nhau với hắn mà nói đã là phản ứng bản năng khắc vào xương cốt. Mà bởi sai lầm lúc đầu, hắn không còn giữ lại mấy phần lực nữa mà trực tiếp ra toàn lực ứng phó. Đòn này nếu thật sự đá trúng đùi anh, thế nào cũng phải gãy xương. Bất quá mục đích của hắn chỉ là chế phục tiểu tử này, cho nên chỗ hắn đá là khoeo chân.
Lần này Cảnh Linh không tránh, mà ngược lại chặn được công kích của hắn, thần sắc biểu tình thoạt nhìn rất nhẹ nhàng. Tâm hiếu thắng của Nguyên Lãng lập tức bị khơi dậy, muốn tiếp tục công kích, thì tiếng của ông cụ Giang vang lên.
"Nguyên Lãng, dừng tay!"
Cảnh Linh và giao đấu chẳng qua mới chỉ trôi qua vài giây. Phục tùng là thiên tính của người lính, ông cụ Giang vừa lên tiếng, Nguyên Lãng không nói hai lời trực tiếp thu tay lại, hai bước lui về cạnh cửa. Cảnh Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay áo, tiếp câu, "Mọi người đều là người văn minh, không thể hảo hảo nói chuyện, sao cứ phải động tay động chân như vậy."
Nguyên Lãng tính tình thẳng thắn không giấu được biểu tình trên mặt, tức giận trừng to hai mắt, nhưng vẫn nhớ thân phận của bản thân, thủ trưởng đã lên tiếng tuyệt chỉ có thể đứng tại chỗ dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Cảnh Linh.
cùng hai ông lão bên cạnh cũng đang nhìn Cảnh Linh, khác với ánh mắt không chút để ý lúc trước, họ rốt cuộc cũng chịu dùng mắt tới nhìn anh.
"Phản xạ không tồi." Ông cụ Giang khen một câu.
"Tính tình ngược lại rất giống lão Lý." Ông lão áo xám hừ nói.
"Hậu sinh khả uý! Lão Lý đem cậu dạy rất khá, chuyện kia giao lại cậu chúng ta cũng yên tâm!" ông lão còn lại nói tiếp.
Cảnh Linh chỉ im lặng nghe bọn họ nói, cười như không cười nói, "Các vị đại khái chưa hiểu lời tôi nói vừa rồi, vậy tôi nói lại lần nữa. Ngũ đại gia tộc Tống Dương Bạch Vương Lý trong miệng các ngươi, tôi hôm nay là lần đầu tiên nghe tới, mà các người, cũng là lần đầu tiên tôi gặp, nói câu xưa nay không quen biết cũng không quá. Cho nên, tự tin của các người là nơi nào có mà cho rằng tôi sẽ gật đầu đáp ứng làm một chuyện tôi hoàn toàn không hiểu rõ đây?"
Trong phòng an tĩnh lần thứ hai.
Lúc này, ba vị đang ngồi rốt cuộc ý thức được, cậu trai trẻ này không dễ lừa gạt. Bất quá bọn họ không quá để tâm chuyện này. Ông cụ Giang không biểu hiện ra sự tức giận, nhưng sắc mặt có thể thấy đang dần tối lại. Ông lão áo xám thì từ lúc đầu đã luôn biểu hiện ra tính tình không tốt, cũng chỉ có ông lão còn lại đảm đương làm người hoà giải.
"Không nghĩ tới lão Lý ngầm dạy cậu một thân bản lĩnh, lại không nói nhân quả trong đó cho cậu, là sơ sót của bọn ta. Nếu giờ cậu đã hỏi, vậy vừa lúc ta sẽ cho cậu về chuyện của ngũ đại gia tộc."
Trước khi giải phóng, ngũ đại gia tộc Tống Dương Bạch Vương Lý đã truyền thừa hơn trăm năm, chân chính là thế gia đại tộc. Mỗi gia tộc sẽ có sở trường riêng, hùng cứ một phương. Phương đông Tống gia tinh thông thuật chiến đấu, phương nam Bạch gia lấy y thuật gia truyền, phương tây Lý gia chuyên về ngự thú, phương bắc Dương gia thiện về bói toán, còn có trung ương Vương gia, trấn thủ một phương. Sau khi nhà nước thành lập, sinh hoạt của nhân dân dần dần giàu có, kinh tế xã hội phát triển nhanh chóng, ngũ đại gia tộc cũng dần lui khỏi sân khấu lịch sử, ẩn về sau màn. Nhưng sức ảnh hưởng vẫn không hề biến mất.
Buổi tối trước đêm giao thừa một ngày của hai mươi năm trước, trên dưới hai mươi mấy mạng người của Lý gia trong một đêm bị đồ sát, thi thể chồng chất trong đại sảnh, tử trạng thảm không nỡ nhìn, trong nền tuyết trắng bị máu nhuộm đỏ gần như biến thành màu đen.
Vụ án này được cơ quan đặc vụ tiếp quản điều tra, tin tức vụ án nhanh chóng bị áp xuống, một số nhân sĩ cũng bị phía trên yêu cầu giữ bảo mật. Kiểm tra thi thể ở hiện trường không phát hiện thấy nhị gia Lý gia, sau khi xác định ông nửa tháng trước khi xảy ra thảm án đã rời nhà chưa về, cũng bởi vậy mà trở thành người sống sót duy nhất.
Vị nhị gia này chính là lão nhân vô danh trong trí nhớ của nguyên chủ.
"Sau này tra được thân phận của kẻ gây án, hắn chính là con cá lọt lưới khỏi vụ truy bắt tập đoàn buôn lậu ma túy xuyên quốc gia. Tin Lý gia tham gia giúp đỡ trong vụ án kia không biết bị truyền ra như thế nào, đối phương biết được, vì thế mưu tính hơn hai năm, gây lên thảm án diệt môn 20 năm trước."
"Lão Lý không nói cho cậu, đại khái là không muốn cậu liên lụy tới việc này. Mấy năm nay, các bộ môn liên quan vẫn luôn đuổi bắt đám người đó, nhưng bọn chúng trốn quá kỹ, vẫn không có tiến triển gì. Mãi cho đến đầu năm nay, khu Hà Độ bên kia ngoài ý muốn phát hiện ra tung tích của bọn chúng, nhưng tính cảnh giác của chúng quá cao, không đợi chúng ta bố trí xong, chúng đã trốn vào rừng sâu."
"Khu rừng kia là chỗ giao nhau của năm nước, cho tới nay vẫn luôn là địa giới mẫn cảm, là thiên đường của bọn tội phạm, bọn ta không có biện pháp xuất động quá nhiều người. Mà cậu học bản lĩnh Lý gia, vừa lúc......"
Một trận ong ong vang lên đánh gãy lời ông lão. Là di động của Cảnh Linh, Dương Tâm Dao gọi tới. "Xin lỗi, tôi nhận điện thoại trước.", rồi sau đó cầm di động đến trong góc.
"Dương tiểu thư, có chuyện gì vậy?" Anh vào thẳng vấn đề.
"Cảnh Linh, Vân Thư bên này gặp chút phiền toái, cậu có thể lại đây một chuyến không?" Dương Tâm Dao nói.
"Ở đâu? Tôi lập tức tới." Anh trực tiếp đáp ứng.
Dương Tâm Dao báo địa điểm cụ thể cho anh, xong liền ngắt điện thoại.
"Xin lỗi, có chút chuyện tôi phải xử lý. Chuyện vừa rồi tôi sẽ suy xét." Cảnh Linh hướng ba người trong phòng chào hỏi, liền trực tiếp đi về phía cửa. Ông cụ Giang không lên tiếng, Nguyên Lãng tự nhiên sẽ không để người dời đi, vừa lúc hắn lại đứng ở cạnh cửa không xa, trực tiếp ngăn cản anh.
Cảnh Linh chưa từng dừng lại, trực tiếp đi qua phía Nguyên Lãng, động thủ trước một bước. Anh tuy rằng lợi hại, nhưng Nguyên Lãng cũng không phải người thường, không dễ dàng thoát khỏi như vậy.
"Tôi cảnh cáo anh tránh ra!" Cảnh Linh lạnh lùng nói.
Ký ức lúc là Đàn Vân Thư đối với anh mà nói đã quá mờ nhạt, nếu không phải hôm nay gặp được, đại khái những ký ức này vẫn sẽ phủ bụi trong tâm trí anh. Hiện tại tuy rằng nhớ tới, nhưng rất nhiều chi tiết anh không thể nhớ rõ, lúc trước từng có một bữa tiệc như vậy hay không, xảy ra cái gì, anh căn bản không nhớ được. Nhưng nếu Dương Tâm Dao gọi tới nói có chuyện, thì anh nhất định phải đến nhìn xem.
Anh chịu ủy khuất không sao cả, nhưng Đàn Vân Thư tuyệt đối không thể!
Nguyên Lãng được chọn làm cảnh vệ bên người Giang lão gia tử, tất nhiên người thường không thể so. Nhưng giờ phút này, hắn lại bị sự hung ác trong mắt thiếu niên mà kinh sợ, trên tay động tác cũng cứng lại.
Cảnh Linh bắt lấy thời cơ trực tiếp thoát thân rời đi. Anh ra khỏi cửa, Nguyên Lãng không có khả năng đuổi theo. Mặc kệ người trong phòng nghĩ thế nào, anh rời khỏi thư phòng xuyên qua hành lang xuống lầu, dựa theo lời Dương Tâm Dao báo trong điện thoại, đi tới hoa viên.
Đông đi xuân tới, đúng là thời của trăm hoa đua nở. Hoa viên Giang gia được chăm sóc tỉ mỉ, hoa cỏ tu bổ đến tinh xảo, trong không khí các loại hương hoa hòa vào nhau, biến thành một loại mùi hương vô danh.
Cảnh Linh xa xa đã nghe thấy góc bên kia truyền đến thanh âm nói chuyện, anh lần theo tiếng nói xuyên qua bụi cây, liền thấy Dương Tâm Dao cùng Đàn Vân Thư. Các cô đứng ở cạnh bụi cây, người trước tức giận bất bình, người sau cúi đầu rũ mắt không nói lời nào.
Ngoài ra còn có hai người, một nam một nữ. Trong hoa viên chỉ có đèn nhỏ mờ ảo, chiếu lên những bông hoa kiều diễm nhiều vẻ, nhưng lại không có bao nhiêu tác dụng chiếu sáng. Bất quá điều này đối với Cảnh Linh mà nói không thành vấn đề, cho dù ban đêm không thấy năm ngón tay anh vẫn có thể thấy được rõ ràng.
Hai người kia đối mặt với anh, bộ dạng anh nhìn không sót chỗ nào. Di truyền cường đại, anh dễ dàng nhận ra hai người kia, đều từng là người thân của anh, chị gái cùng em trai Đàn Vân Trung. Tên chị em ba người họ đều đến từ câu thơ kia, nghe nói là vì kỷ niệm tình yêu tốt đẹp của cha mẹ. Đối với cái cách nói này anh trước nay đều chỉ có một ý tưởng —— ha hả.
Lúc Cảnh Linh đến, Đàn Vân Trung đang giương miệng thao thao bất tuyệt quở trách Đàn Vân Thư.
"...... Như thế nào, tao nói mày là bạch nhãn lang nói sai sao? Trong nhà cho mày ăn cho mày mặc, cái gì cũng đều là tốt nhất, kết quả mày báo đáp lại là điện thoại đổi số không nhận, tin tức không truyền về sao? Tao tưởng cả đời này mày sẽ không lộ mặt chứ, còn không phải vội vàng tới dự sinh nhật à! Mày cho rằng Tư Cẩn nhớ mày nên mời mày sao? Nếu không phải chị Vân Cẩm nhờ, người ta căn bản không nhớ mày là ai đâu!"
Đàn Vân Trung nói xong, Đàn Vân Cẩm ở bên cạnh cũng tiếp lời, "Vân Thư, em đã không còn nhỏ nữa rồi, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Mẹ nghĩ đến em vẫn luôn vội vàng học tập, bên người cũng không có bạn bè, vì thế mới giới thiệu cho em mấy người bạn, mở rộng chút quan hệ. Kết quả em làm cái gì? Em có biết mẹ thương tâm nhường nào không?"
Lời này quá quen tai, đã bao nhiêu năm chưa nghe lại đây? Nếu không có những thứ gọi là một mảnh khổ tâm của người thân, Đàn Vân Thư lúc trước sao lại rơi vào tình trạng như vậy?
Lúc này gặp lại, vừa lúc đem nợ cũ tính toán một lượt.
Cảnh Linh đi qua, không nói hai lời trực tiếp đánh người, đánh một quyền vào mặt Đàn Vân Trung. Lực đạo cực mạnh, đầu đối phương trong nháy mắt lệch sang một bên, thân thể hắn mất cân bằng té ngã xuống đất.
"Không phải." Cảnh Linh lắc đầu, tỉ mỉ đánh giá ba người trước mặt một lượt, "Tôi chỉ là vấn đề muốn hỏi mà thôi, trong ngũ đại gia tộc Tống Dương Bạch Vương Lý, cũng không bao gồm Giang gia đi? Còn có hai vị lão gia tử này, không biết là......?" Lời này phiên dịch lại là: Giang gia không thuộc ngũ đại gia tộc, nháo ở đây làm gì? Còn hai vị bên cạnh, còn chưa giới thiệu, thật sự coi mình thành tiền tệ ai ai cũng biết các người chắc? Một câu, cùng lúc đắc tội với ba người. Trong phòng lập tức giống như bị bấm nút tắt âm, một mảnh tĩnh lặng. Qua vài giây, chỉ nghe thấy cảnh vệ gầm lên giận dữ, "Hỗn trướng, dám ăn nói như vậy với thủ trưởng!" Miệng nói đồng thời động thủ đánh úp về phía sau lưng Cảnh Linh. Mắt thấy tay hắn sắp đụng tới bả vai Cảnh Linh, một cái cầm nã thủ là có thể đem người chế phục. Loại cảnh vệ của các nhân vật lớn này, xuống tay trước nay đều không cần phải xem nặng nhẹ, chỉ cần người không chết là được.
Cảnh Linh nghiêng người tránh thoát.
Nguyên Lãng bắt hụt vẫn không từ bỏ, quét chân tới khoeo chân Cảnh Linh. Nguyên bản cho rằng dùng một chiêu là có thể đem người chế phục, không nghĩ tới đối phương né được, hắn khó tránh khỏi có chút ngoài ý muốn. Nhưng cũng không ảnh hưởng tới động tác tiếp theo của hắn, đánh nhau với hắn mà nói đã là phản ứng bản năng khắc vào xương cốt. Mà bởi sai lầm lúc đầu, hắn không còn giữ lại mấy phần lực nữa mà trực tiếp ra toàn lực ứng phó. Đòn này nếu thật sự đá trúng đùi anh, thế nào cũng phải gãy xương. Bất quá mục đích của hắn chỉ là chế phục tiểu tử này, cho nên chỗ hắn đá là khoeo chân.
Lần này Cảnh Linh không tránh, mà ngược lại chặn được công kích của hắn, thần sắc biểu tình thoạt nhìn rất nhẹ nhàng. Tâm hiếu thắng của Nguyên Lãng lập tức bị khơi dậy, muốn tiếp tục công kích, thì tiếng của ông cụ Giang vang lên.
"Nguyên Lãng, dừng tay!"
Cảnh Linh và giao đấu chẳng qua mới chỉ trôi qua vài giây. Phục tùng là thiên tính của người lính, ông cụ Giang vừa lên tiếng, Nguyên Lãng không nói hai lời trực tiếp thu tay lại, hai bước lui về cạnh cửa. Cảnh Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay áo, tiếp câu, "Mọi người đều là người văn minh, không thể hảo hảo nói chuyện, sao cứ phải động tay động chân như vậy."
Nguyên Lãng tính tình thẳng thắn không giấu được biểu tình trên mặt, tức giận trừng to hai mắt, nhưng vẫn nhớ thân phận của bản thân, thủ trưởng đã lên tiếng tuyệt chỉ có thể đứng tại chỗ dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Cảnh Linh.
cùng hai ông lão bên cạnh cũng đang nhìn Cảnh Linh, khác với ánh mắt không chút để ý lúc trước, họ rốt cuộc cũng chịu dùng mắt tới nhìn anh.
"Phản xạ không tồi." Ông cụ Giang khen một câu.
"Tính tình ngược lại rất giống lão Lý." Ông lão áo xám hừ nói.
"Hậu sinh khả uý! Lão Lý đem cậu dạy rất khá, chuyện kia giao lại cậu chúng ta cũng yên tâm!" ông lão còn lại nói tiếp.
Cảnh Linh chỉ im lặng nghe bọn họ nói, cười như không cười nói, "Các vị đại khái chưa hiểu lời tôi nói vừa rồi, vậy tôi nói lại lần nữa. Ngũ đại gia tộc Tống Dương Bạch Vương Lý trong miệng các ngươi, tôi hôm nay là lần đầu tiên nghe tới, mà các người, cũng là lần đầu tiên tôi gặp, nói câu xưa nay không quen biết cũng không quá. Cho nên, tự tin của các người là nơi nào có mà cho rằng tôi sẽ gật đầu đáp ứng làm một chuyện tôi hoàn toàn không hiểu rõ đây?"
Trong phòng an tĩnh lần thứ hai.
Lúc này, ba vị đang ngồi rốt cuộc ý thức được, cậu trai trẻ này không dễ lừa gạt. Bất quá bọn họ không quá để tâm chuyện này. Ông cụ Giang không biểu hiện ra sự tức giận, nhưng sắc mặt có thể thấy đang dần tối lại. Ông lão áo xám thì từ lúc đầu đã luôn biểu hiện ra tính tình không tốt, cũng chỉ có ông lão còn lại đảm đương làm người hoà giải.
"Không nghĩ tới lão Lý ngầm dạy cậu một thân bản lĩnh, lại không nói nhân quả trong đó cho cậu, là sơ sót của bọn ta. Nếu giờ cậu đã hỏi, vậy vừa lúc ta sẽ cho cậu về chuyện của ngũ đại gia tộc."
Trước khi giải phóng, ngũ đại gia tộc Tống Dương Bạch Vương Lý đã truyền thừa hơn trăm năm, chân chính là thế gia đại tộc. Mỗi gia tộc sẽ có sở trường riêng, hùng cứ một phương. Phương đông Tống gia tinh thông thuật chiến đấu, phương nam Bạch gia lấy y thuật gia truyền, phương tây Lý gia chuyên về ngự thú, phương bắc Dương gia thiện về bói toán, còn có trung ương Vương gia, trấn thủ một phương. Sau khi nhà nước thành lập, sinh hoạt của nhân dân dần dần giàu có, kinh tế xã hội phát triển nhanh chóng, ngũ đại gia tộc cũng dần lui khỏi sân khấu lịch sử, ẩn về sau màn. Nhưng sức ảnh hưởng vẫn không hề biến mất.
Buổi tối trước đêm giao thừa một ngày của hai mươi năm trước, trên dưới hai mươi mấy mạng người của Lý gia trong một đêm bị đồ sát, thi thể chồng chất trong đại sảnh, tử trạng thảm không nỡ nhìn, trong nền tuyết trắng bị máu nhuộm đỏ gần như biến thành màu đen.
Vụ án này được cơ quan đặc vụ tiếp quản điều tra, tin tức vụ án nhanh chóng bị áp xuống, một số nhân sĩ cũng bị phía trên yêu cầu giữ bảo mật. Kiểm tra thi thể ở hiện trường không phát hiện thấy nhị gia Lý gia, sau khi xác định ông nửa tháng trước khi xảy ra thảm án đã rời nhà chưa về, cũng bởi vậy mà trở thành người sống sót duy nhất.
Vị nhị gia này chính là lão nhân vô danh trong trí nhớ của nguyên chủ.
"Sau này tra được thân phận của kẻ gây án, hắn chính là con cá lọt lưới khỏi vụ truy bắt tập đoàn buôn lậu ma túy xuyên quốc gia. Tin Lý gia tham gia giúp đỡ trong vụ án kia không biết bị truyền ra như thế nào, đối phương biết được, vì thế mưu tính hơn hai năm, gây lên thảm án diệt môn 20 năm trước."
"Lão Lý không nói cho cậu, đại khái là không muốn cậu liên lụy tới việc này. Mấy năm nay, các bộ môn liên quan vẫn luôn đuổi bắt đám người đó, nhưng bọn chúng trốn quá kỹ, vẫn không có tiến triển gì. Mãi cho đến đầu năm nay, khu Hà Độ bên kia ngoài ý muốn phát hiện ra tung tích của bọn chúng, nhưng tính cảnh giác của chúng quá cao, không đợi chúng ta bố trí xong, chúng đã trốn vào rừng sâu."
"Khu rừng kia là chỗ giao nhau của năm nước, cho tới nay vẫn luôn là địa giới mẫn cảm, là thiên đường của bọn tội phạm, bọn ta không có biện pháp xuất động quá nhiều người. Mà cậu học bản lĩnh Lý gia, vừa lúc......"
Một trận ong ong vang lên đánh gãy lời ông lão. Là di động của Cảnh Linh, Dương Tâm Dao gọi tới. "Xin lỗi, tôi nhận điện thoại trước.", rồi sau đó cầm di động đến trong góc.
"Dương tiểu thư, có chuyện gì vậy?" Anh vào thẳng vấn đề.
"Cảnh Linh, Vân Thư bên này gặp chút phiền toái, cậu có thể lại đây một chuyến không?" Dương Tâm Dao nói.
"Ở đâu? Tôi lập tức tới." Anh trực tiếp đáp ứng.
Dương Tâm Dao báo địa điểm cụ thể cho anh, xong liền ngắt điện thoại.
"Xin lỗi, có chút chuyện tôi phải xử lý. Chuyện vừa rồi tôi sẽ suy xét." Cảnh Linh hướng ba người trong phòng chào hỏi, liền trực tiếp đi về phía cửa. Ông cụ Giang không lên tiếng, Nguyên Lãng tự nhiên sẽ không để người dời đi, vừa lúc hắn lại đứng ở cạnh cửa không xa, trực tiếp ngăn cản anh.
Cảnh Linh chưa từng dừng lại, trực tiếp đi qua phía Nguyên Lãng, động thủ trước một bước. Anh tuy rằng lợi hại, nhưng Nguyên Lãng cũng không phải người thường, không dễ dàng thoát khỏi như vậy.
"Tôi cảnh cáo anh tránh ra!" Cảnh Linh lạnh lùng nói.
Ký ức lúc là Đàn Vân Thư đối với anh mà nói đã quá mờ nhạt, nếu không phải hôm nay gặp được, đại khái những ký ức này vẫn sẽ phủ bụi trong tâm trí anh. Hiện tại tuy rằng nhớ tới, nhưng rất nhiều chi tiết anh không thể nhớ rõ, lúc trước từng có một bữa tiệc như vậy hay không, xảy ra cái gì, anh căn bản không nhớ được. Nhưng nếu Dương Tâm Dao gọi tới nói có chuyện, thì anh nhất định phải đến nhìn xem.
Anh chịu ủy khuất không sao cả, nhưng Đàn Vân Thư tuyệt đối không thể!
Nguyên Lãng được chọn làm cảnh vệ bên người Giang lão gia tử, tất nhiên người thường không thể so. Nhưng giờ phút này, hắn lại bị sự hung ác trong mắt thiếu niên mà kinh sợ, trên tay động tác cũng cứng lại.
Cảnh Linh bắt lấy thời cơ trực tiếp thoát thân rời đi. Anh ra khỏi cửa, Nguyên Lãng không có khả năng đuổi theo. Mặc kệ người trong phòng nghĩ thế nào, anh rời khỏi thư phòng xuyên qua hành lang xuống lầu, dựa theo lời Dương Tâm Dao báo trong điện thoại, đi tới hoa viên.
Đông đi xuân tới, đúng là thời của trăm hoa đua nở. Hoa viên Giang gia được chăm sóc tỉ mỉ, hoa cỏ tu bổ đến tinh xảo, trong không khí các loại hương hoa hòa vào nhau, biến thành một loại mùi hương vô danh.
Cảnh Linh xa xa đã nghe thấy góc bên kia truyền đến thanh âm nói chuyện, anh lần theo tiếng nói xuyên qua bụi cây, liền thấy Dương Tâm Dao cùng Đàn Vân Thư. Các cô đứng ở cạnh bụi cây, người trước tức giận bất bình, người sau cúi đầu rũ mắt không nói lời nào.
Ngoài ra còn có hai người, một nam một nữ. Trong hoa viên chỉ có đèn nhỏ mờ ảo, chiếu lên những bông hoa kiều diễm nhiều vẻ, nhưng lại không có bao nhiêu tác dụng chiếu sáng. Bất quá điều này đối với Cảnh Linh mà nói không thành vấn đề, cho dù ban đêm không thấy năm ngón tay anh vẫn có thể thấy được rõ ràng.
Hai người kia đối mặt với anh, bộ dạng anh nhìn không sót chỗ nào. Di truyền cường đại, anh dễ dàng nhận ra hai người kia, đều từng là người thân của anh, chị gái cùng em trai Đàn Vân Trung. Tên chị em ba người họ đều đến từ câu thơ kia, nghe nói là vì kỷ niệm tình yêu tốt đẹp của cha mẹ. Đối với cái cách nói này anh trước nay đều chỉ có một ý tưởng —— ha hả.
Lúc Cảnh Linh đến, Đàn Vân Trung đang giương miệng thao thao bất tuyệt quở trách Đàn Vân Thư.
"...... Như thế nào, tao nói mày là bạch nhãn lang nói sai sao? Trong nhà cho mày ăn cho mày mặc, cái gì cũng đều là tốt nhất, kết quả mày báo đáp lại là điện thoại đổi số không nhận, tin tức không truyền về sao? Tao tưởng cả đời này mày sẽ không lộ mặt chứ, còn không phải vội vàng tới dự sinh nhật à! Mày cho rằng Tư Cẩn nhớ mày nên mời mày sao? Nếu không phải chị Vân Cẩm nhờ, người ta căn bản không nhớ mày là ai đâu!"
Đàn Vân Trung nói xong, Đàn Vân Cẩm ở bên cạnh cũng tiếp lời, "Vân Thư, em đã không còn nhỏ nữa rồi, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Mẹ nghĩ đến em vẫn luôn vội vàng học tập, bên người cũng không có bạn bè, vì thế mới giới thiệu cho em mấy người bạn, mở rộng chút quan hệ. Kết quả em làm cái gì? Em có biết mẹ thương tâm nhường nào không?"
Lời này quá quen tai, đã bao nhiêu năm chưa nghe lại đây? Nếu không có những thứ gọi là một mảnh khổ tâm của người thân, Đàn Vân Thư lúc trước sao lại rơi vào tình trạng như vậy?
Lúc này gặp lại, vừa lúc đem nợ cũ tính toán một lượt.
Cảnh Linh đi qua, không nói hai lời trực tiếp đánh người, đánh một quyền vào mặt Đàn Vân Trung. Lực đạo cực mạnh, đầu đối phương trong nháy mắt lệch sang một bên, thân thể hắn mất cân bằng té ngã xuống đất.
Danh sách chương