Edit - beta: Axianbuxian12



Lộ Nhậm dùng thời gian một phút để ra quyết định, sau đó quyết đoán đi cùng Thịnh Cảnh.



Bên trong đánh nhau khí thế ngất trời, Lộ Nhậm tự nhận không có thực lực ngăn cản, vậy tạm lánh đi vậy.



Đối mặt với ba người và đối mặt với một người, Lộ Nhậm lựa chọn vế sau.



Thịnh Cảnh ở chỗ này đã ba năm, tất nhiên là rất quen thuộc. Lộ Nhậm yên tâm đi theo hắn, nhưng càng đi lại càng thấy không thích hợp.



Bọn họ rời khỏi doanh địa, lập tức đi vào trong ngọn núi cách đó không xa.



Lộ Nhậm dừng bước, hỏi: "Cậu là định đi đến chỗ nào vậy?"



Thịnh Cảnh trả lời rất đương nhiên: "Lâu như vậy không gặp, tất nhiên là đến chỗ tôi ở ôn chuyện rồi."



Thật ra trong hơn mười phút này, Lộ Nhậm đã lấy lại tư duy. Đối với sự xuất hiện của cậu, mấy người này hình như đều bình tĩnh hơi quá mức rồi.



Cho dù là khi đột phá cảm nhận được quy tắc nào đó, chấp nhận sự thật bốn Lộ Nhậm là cùng một người. Bọn họ đối với sự đột nhiên xuất hiện của Lộ Nhậm, tiếp thu tự nhiên như thế, dường như biết trước cậu sẽ xuất hiện vào lúc này, ở nơi này.



Lộ Nhậm gật gật đầu, nói: "Nên cẩn thận tâm sự."



Nơi ở của Thịnh Cảnh, đơn giản ngoài tưởng tượng, là một cái hang giữa sườn núi, có vài phần cảm giác là hang động tu luyện của mấy người tu tiên vậy.



Đồ trong hang động cũng đều rất đơn giản, còn đơn giản hơn điều kiện trong doanh địa vài phần.



Một bàn một ghế một giường, đều bằng đá, nhìn từ trình độ mài giũa thô ráp, nhìn qua dường như là tự làm.



Thịnh Cảnh thấy Lộ Nhậm nhìn chằm chằm ghế đá nhíu mày, theo bản năng nói: "A, cái này là tự tôi làm, nếu cậu cảm thấy không thích, tôi sang doanh địa bên kia mang một cái ghế dựa tới đây?"



Lộ Nhậm cũng không yếu ớt đến mức như vậy, nói: "Không cần phiền như vậy, tôi chỉ là cảm thấy kỳ lạ, cậu ở nơi này làm gì?"



Thịnh Cảnh gãi tóc, nói: "Tu luyện. Đúng rồi. Dáng vẻ này của cậu là sao? Sao tuổi cũng lùi lại? Có phải xảy ra vấn đề gì rồi không? Trên người cậu có vấn đề gì không, sẽ không giống lúc trước  đi ba bước hộc máu đi năm bước ngất xỉu chứ?"



Hắn càng nói càng gấp, Lộ Nhậm lại nghe ra chỗ không đúng. Mấy người bọn họ, quả nhiên đã đoán trước một ngày nào đó cậu sẽ đột nhiên xuất hiện.



Thậm chí, Lộ Nhậm cảm thấy cậu có thể tự do sử dụng thân thể này, có lẽ còn có liên quan với mấy người bọn họ.



Suy nghĩ cậu mới xoay chuyển, người đã bị Thịnh Cảnh ấn xuống ghế, sau đó thấy đan điền hơi đau.



Lộ Nhậm lấy lại tinh thần, giơ tay hất tay Thịnh Cảnh ra: "Bớt động tay động chân đi."



Thịnh Cảnh tủi thân, che lại mu bàn tay nói: "Tôi là lo lắng cho thân thể của cậu mà."



Lộ Nhậm cười nhạo một tiếng: "Thôi đi, với cái chân khí thuộc tính hoả của cậu à, đây là kiểm tra hay là muốn làm nổ hả, cậu động não chút đi, nếu tôi thật sự vẫn là đi ba bước lại hộc máu thì sao mà lấy được vị trí hạng nhất."



Thịnh Cảnh bừng tỉnh, nói: "Ừ đúng nhỉ, tôi vừa nhìn thấy cậu thì kích động quá nên quên mất chuyện này."



Lộ Nhậm day day giữa mày, cảm thấy giao lưu với Thịnh Cảnh vẫn nên vào thẳng chủ đề thì tốt hơn, miễn cho tư duy lại bị hắn dẫn chạy lệch mất.



"Thân thể này của tôi, có phải có liên quan với cậu không?" Lộ Nhậm hỏi rất trực tiếp, lòng không tạp niệm.



Thịnh Cảnh lại sững ra, tạp niệm bay loạn: "Lời này nói ra có hơi, tuy rằng quá trình đính hôn của hai ta bị cắt ngang, tôi vẫn rất bảo thủ......"



Lộ Nhậm trong chốc lát, không bắt kịp sóng của Thịnh Cảnh.



Cậu chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, thấy Thịnh Cảnh nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt chân thành, mặt còn có hơi đỏ, lúc này mới nhớ ra mấy vấn đề nghe thấy ở trên hội giải đáp nghi vấn.



Rất hiển nhiên, Thịnh Cảnh có tình cảm vượt mức bạn bè với cậu.



Lúc trước Lộ Nhậm không muốn nghĩ đến vấn đề này, bởi vì cơ chế tu sửa cốt truyện tùy thời có thể khiến người ta thân bất do kỉ. Khi một người ngay cả thân thể của mình cũng không khống chế không được, vậy càng không có tư cách nghĩ đến chuyện tình cảm.



Lộ Nhậm cảm thấy đây là thái độ vô trách nhiệm với bản thân và cả với người khác.



Huống chi cậu vẫn có một xu hướng tâm lý bình thường, những chuyện trước đây trải qua, có lẽ là do tác dụng của buff cuồng yêu.



Khí vận chi tử của mỗi một tuyến cốt truyện, trong cơ thể đều ẩn giấu một cái buff cuồng yêu. Dưới sự khống chế của buff cuồng yêu, làm ra bất cứ chuyện gì đều không phải thật lòng thật dạ.



Nhưng bây giờ, cách lúc cơ chế tu sửa cốt truyện bị giết cũng đã ba năm.



Có thời gian ba năm, mấy người họ chắc hẳn đều đã hoàn toàn điều chỉnh xong cảm xúc, tâm cảnh trong sáng. Nhưng ở trong hội giải đáp nghi vấn vừa rồi, mấy người họ vẫn nói ra những lời đó.



Điều này đủ để chứng minh, tình cảm của bọn họ đều là thật sự.



Cả người Lộ Nhậm lại hỗn loạn cả lên, cậu đột nhiên giương mắt, nhìn về phía Thịnh Cảnh, hỏi một câu.



"Có phải cậu thích tôi không?"



Không nghĩ tới, Thịnh Cảnh lắc lắc đầu: "Không phải, còn nhiều hơn cả thích, nói thích thì quá nhẹ. Tình cảm của tôi đối với cậu, là muốn nắm tay cậu, cùng ngắm mặt trời mọc mỗi ngày."



"......"



Lộ Nhậm tâm hoảng ý loạn, không biết làm sao. Cậu thừa nhận tim cậu đập rất nhanh, cũng không phản cảm với tương lai mà Thịnh Cảnh miêu tả.



Chỉ là......



Muốn nói có thể tiếp thu phần tình cảm này, rồi lại thấy không đúng, trong đầu Lộ Nhậm đột nhiên hiện ra rất nhiều đoạn kí ức, về Kỷ Kiêu, về Thời Diễn, về Nghiêm Chỉ.



Sét đánh giữa trời quang, cả người Lộ Nhậm đều ngây cả ra.



Cậu chưa từng nghĩ tới, bản thân mình thế mà lại xấu xa như vậy! Lộ Nhậm không ngốc, nhanh chóng hiểu ra, cậu có cảm tình với tất cả bọn họ.



Nhưng mà, cậu nhíu mày, luôn cảm thấy khi sắp xếp lại những kí ức này, có một loại cảm giác nói không rõ được, dường như tất cả không hề đơn giản như vậy.



Thịnh Cảnh là người nôn nóng, thấy Lộ Nhậm chỉ lặng im suy nghĩ, không nói một lời, càng thêm nóng lòng, truy hỏi: "Lộ Nhậm, cậu cho tôi một đáp án đi, tôi đây thấp thỏm không có lòng nào đi tu luyện, đối với cậu cũng không tốt."



Lộ Nhậm giương mắt, hỏi: "Trước tạm thời không nói cái này, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu."



Vấn đề mơ mơ hồ hồ kia, lúc này cậu tạm thời không đủ tĩnh tâm để nghĩ kĩ. Lộ Nhậm thậm chí cảm thấy, chuyện này có liên quan tới tâm ma kiếp của cậu.



Cậu đúng là trong lúc bất giác bị Thịnh Cảnh dẫn lệch hướng tư duy mà, điểm chú ý lúc trước rõ ràng không phải cái này.



Vẻ mặt Thịnh Cảnh tiếc nuối, thở dài: "Vậy mà không thể dụ cậu nói ra, quá giỏi."



Lộ Nhậm cả giận nói: "Bớt nói nhảm, Vùng trung tâm này rốt cuộc là thế nào?"



Cậu không tin cách nói để xúc tiến cổ võ giả giao lưu của phía chính phủ, nói đơn giản, tính cách của Nghiêm Chỉ có thể làm loại chuyện này, nhưng ba người còn lại gần như không có khả năng.



Mục đích Nghiêm Chỉ, cũng chỉ có thể là để có càng nhiều người có thể luận bàn võ đạo với hắn mà thôi.



Kỷ Kiêu là người cực kỳ lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý tới người khác, càng không cần phải nói đến việc tốn tâm tư đi tổ chức cái gì mà hội giao lưu dẫn dắt giới cổ võ cùng nhau tiến bộ này.



Tính Thịnh Cảnh lại là không chịu quản thúc, tùy tâm sở dục, cho nên vừa rồi Lộ Nhậm nhìn thấy bài trí nơi này cực kỳ đơn sơ, lại biết được Thịnh Cảnh ở chỗ này suốt ba năm, mới có thể giật mình như vậy.



Thời Diễn càng không cần phải nói, lớn lên trong bầy sói, bề ngoài ôn tồn lễ độ, trên thực tế không chịu ràng buộc đạo đức của con người. Sống chết của người khác hắn đều không quan tâm, càng đừng nói đến chuyện tu hành.



Điều Lộ Nhậm muốn biết chính là, nguyên nhân thật sự giấu ở phía sau.



Thịnh Cảnh dựa vào bàn đá, nói: "Lý do rất đơn giản, vì cậu."



"Tôi?"



"Ừm, vừa rồi cậu cũng nói, thân thể này của cậu có liên quan tới chuyện chúng tôi làm." Khi Thịnh Cảnh đứng đắn, lời nói ra vẫn rất đáng tin.



Lúc này Lộ Nhậm mới nhận ra chút khí thế cổ võ tông sư của người trước mắt, hơn nữa cậu Thịnh Cảnh nhìn ở trước mặt, tự nhiên lại nghĩ tới mấy người khác.



"Chuyện về bản chất của thế giới này, chúng tôi đều đã rõ ràng, là thế giới trò chơi."



Thịnh Cảnh tiếp tục nói, "Ba năm trước, ở kho ngầm của Tiềm Long Các, sau khi chúng tôi cùng lúc hủy diệt cái kén kia, sự giác ngộ về vận mệnh chú định lúc trước đã trở nên rõ ràng."



Lộ Nhậm nhíu mày, hỏi: "Lúc ấy, có phải có người thông báo cho các cậu không?"



Thịnh Cảnh gật đầu: "Ừm, cái âm thanh kia đột nhiên xuất hiện trong ý thức, sau đó, cậu mất tích, cũng là âm thanh này báo cho chuyện của Vùng trung tâm."



"Vùng trung tâm này, rốt cuộc là cái gì?"



Thịnh Cảnh suy nghĩ, nói: "Nói đơn giản, là một loại khí vận, những chuyện chúng tôi phải làm ở đây, là ngưng tụ loại khí vận này, mục đích chính là vì cậu."



Lộ Nhậm lại hỏi: "Vậy sau đó, cậu còn nghe thấy cái âm thanh kia nữa không?"



Thịnh Cảnh lắc đầu: "Không, nhưng rất kỳ lạ, tôi chưa từng hoài nghi độ chân thân của âm thanh kia, mặc dù nghe có vẻ hơi vớ vẩn, nhưng tôi vẫn làm theo."



Hắn dừng lại một chút, nói: "Có đôi khi ngẫm lại, cảm thấy bản thâm rất ngốc, nhưng hôm nay nhìn thấy cậu, lại cảm thấy ngốc một chút cũng rất đáng giá."



Lộ Nhậm xem như đã hiểu mối liên hệ của những chuyện này.



Trước khi ngủ say Tiểu Quân đã nói qua, để ngưng tụ thân thể này, chủ nhân nó đã trả một cái giá nho nhỏ.



Cái giá này, có lẽ chính là đột nhiên xuất hiện Vùng trung tâm.



Vùng trung tâm, là một nơi trung chuyển khí vận, truyền năng lượng lúc trước dùng để đắp nặn thân thể này trả cho Tiểu Quân ở bên trong không gian có suối nguồn kia.



Lộ Nhậm cũng biết tuổi của bản thân sao lại đột nhiên lùi lại rồi.



Đây căn bản là không phải thân thể ở tuyến Nghiêm Chỉ, mà chỉ là lấy số liệu thân thể đó làm cơ sở, lần nữa ngưng tụ ra thân thể mới hoàn toàn thuộc về Lộ Nhậm.



Lộ Nhậm thở dài, nhớ đến Tiểu Quân đang ngủ say và vị chủ nhân không biết tung tích của nó, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Vì cậu muốn cứu Nghiêm Chỉ, lấy tấm thẻ đỉnh cao võ đạo kia ra, mới dẫn tới cục diện hiện giờ.



Chủ nhân Tiểu Quân, vì một người xa lạ xưa nay không quen biết như cậu, hy sinh lớn như vậy, điều này làm cho Lộ Nhậm rất bận tâm.



Trong lòng Lộ Nhậm bắt đầu nghĩ, có thể làm chút cái gì đó để đánh thức Tiểu Quân. Nếu nói Vùng trung tâm này, có thể liên kết với cái không gian kia của Tiểu Quân......



Cậu còn chưa kịp nghĩ ra cái manh mối, bỗng nhiên cảm thấy tóc bị người xoa loạn. Lộ Nhậm vừa ngẩng đầu, thấy Thịnh Cảnh bất mãn trừng mắt nhìn cậu.



Lộ Nhậm không thể hiểu được, nói: "Làm gì đó?"



Thịnh Cảnh: "Tôi trả lời câu hỏi của cậu rồi, vậy câu hỏi lúc nãy của tôi, có phải cậu cũng nên trả lời rồi không?"



Lộ Nhậm: "......"



Vất vả lắm cậu mới quên chuyện mình là một tên xấu xa, Thịnh Cảnh sao lại không chịu bỏ qua chứ.



Cậu không muốn trả lời, Thịnh Cảnh lại cứ dây dưa chuyện này mãi, kiên trì muốn Lộ Nhậm cho một đáp án.



"Chuyện này rất đơn giản, cậu chỉ nói có đồng ý hay không là được."



Lộ Nhậm phiền hết sức, bước nhanh ra bên ngoài, phất tay nói: "Đừng đi theo tôi, bây giờ tôi một lòng chỉ muốn tu luyện, trước khi chưa đột phá đến cảnh giới tông sư, không nói chuyện tình cảm."



Thịnh Cảnh thấy thế, lại nói: "Vậy cậu đi đâu? Chỗ tôi chính là nơi thích hợp tu luyện nhất của cả Vùng trung tâm đó."



Lộ Nhậm nghe xong, cái chân chuẩn bị bước ra ngoài dừng lại. Thịnh Cảnh sẽ không lừa cậu, nơi này chắc chắn là nơi nguyên tố ngũ hành dồi dào nhất, thích hợp đột phá.



Cậu có hơi do dự.



Tuy Thịnh Cảnh rất phiền, nhưng suy xét ở đây thích hợp tu luyện......



"Vậy......"



Lộ Nhậm chưa nói hết câu, đã bị người kéo một cái, vừa vặn ra khỏi chỗ ở của Thịnh Cảnh.



Cậu ngẩng đầu lên, thấy Thời Diễn mỉm cười dịu dàng.



"Có phải hắn rất phiền không, vừa vặn, chỗ tôi cũng là một trong những nơi thích hợp tu luyện nhất của Vùng trung tâm."



Thịnh Cảnh bị người khác nửa đường cướp mất người, sắc mặt tối sầm, cả giận nói: "Thời Diễn, anh có ý gì?"



Thời Diễn nheo nheo mắt, nói: "Vậy vừa nãy anh lén mang người đi, lại là có ý gì?"



Bây giờ Lộ Nhậm đã có kinh nghiệm đầy mình, chỉ nghe hết hai câu là biết tình huống không đúng, mùi thuốc súng nồng nặc sắp cháy cả ngọn núi đến nơi.



Nếu không ngăn lại, sợ là lại muốn đánh nhau mất.



Cậu nhanh chóng quyết định, đưa ra lựa chọn, lôi kéo cánh tay Thời Diễn: "Đi, đi sang chỗ anh nhìn xem."



Nói xong, Lộ Nhậm lại trừng Thịnh Cảnh một cái: "Cậu đừng có đi theo làm phiền tôi."



Thịnh Cảnh: "......"



Hắn rất thức thời, biết sự nhẫn nại của Lộ Nhậm đã tới cực hạn, chỉ có thể hậm hực đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng hai người rời đi.



Mặt trời chiều ngả về tây, đau lòng người nơi chân trời.



Thê thảm.



____

Tôi thấy mấy con rể giờ đã là con rể thành thục rồi (chắc vậy) 😆, nên tôi không để mấy con rể xưng tao - mày với nhau nữa nha. 😆

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện