( Tuần này Tg không bận lắm nên ra cho mọi người Chap mới đọc đỡ buồn hì...)

# Buổi tối tại khuôn viên của khu nghỉ mát#

Đây chỉ là một sự tình cờ, họ đang đi từ 2 hướng khác nhau và đôi bên lọt vào tầm ngắm của nhau, những ánh mắt lạnh lùng, khinh bỉ, câm giận xuất hiện. Những bước chân cứ thế chậm rãi bước họ lướt qua nhau một cách đầy sát khí. Một người dừng lại.

- Chào cậu! Xem ra nếu tôi không lên tiếng trước thì đứa em trai như cậu không đặt anh mình trong mắt rồi. - Giọng điệu rất nặng nề.

- Xin lỗi! Nhưng dù anh có lên tiếng thì tôi đây cũng không đặt anh vào mắt mình đâu anh trai à. - Hắn cũng dừng, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng. - Giọng bình thản.

- Chà... (tặc lưỡi, mặt vờ tiếc nuối) Coi bộ thành kiến của cậu về tôi bao nhiêu năm qua cũng không hề thuyên giảm chút nào.

- Anh quá khen rồi. - Rất bình thản

- À!... Mà cậu không định về thăm bà ta à? Cái con đàn bà ấy... À không! là mẹ mới đúng... Bà ta đang rất nhớ cậu đấy. - Giọng rất chậm rãi nhưng mang mầm tai ươn ghê gớm.

- Cảm ơn anh đã nhắc... Nhưng mẹ tôi đã mất rồi... Người đó không phải mẹ tôi. - Vô cùng bình thản.

- Ôi... Tôi nghiệp thay... Bà ta mà nghe được những lời này. Chắc là sẽ đau lòng lắm.

- Nếu không còn gì tôi xin phép đi trước.

- Chưa gì đã bỏ chạy rồi sao? cậu và bà ta đúng là giống nhau nhỉ?? Nhu nhược, thấp hèn....

Hắn chưa kịp nói hết câu thì *ào...* Một làn nước mát lạnh ập vào mặt hắn.

- Im cái miệng "thúi" của ngươi lại cho ta... Lần trước gặp ta đã thấy ghét ngươi rồi đến bây giờ đã có cơ hôi ra tay... Đúng là muộn quá. – Min từ đâu xong ra mặt hầm hầm.

- Cô...

Hai tên đi theo tên kia mặt lo lắng.

- Thiếu gia cậu không sao chứ? – một tên lau chùi các kiểu.

- Con ả kia mầy là ai mà to gan vậy hả? - tên còn lại xong trận để đồi lại công đạo mà không biết đối thủ là ai.

* Ạch...* Ngã nhàu ra đất, tên kia lại xong lên và nhận hậu quả tương tự.

Lúc này tên thiếu gia kia vừa lấy lại phong độ ra mặt, hắn lại buông lời "thúi" tha nữa rồi.

- Cậu chỉ biết bám váy đàn bà thế thôi sao? - Tên chó chết... -Min không nhịn được nên xuất chiêu trước.

Lần này không ổn rồi, xem ra tên này không phải tầm thường cũng thuộc hàng top trong võ lâm cao thủ đây nhưng còn thua xa Min. Tuy nhiên Min không thể thắng với bộ váy này được... Tình huống xấu nhất đã xảy ra Min bị tên kia khống chế hoàn toàn.

- Một con ả không biết tự lượng sức... Xem nào... Nhan sắc không đến nỗi tệ... Nhưng tư chất thấp hèn.. Còn nữa bộ quần áo cũng không hợp... Hay để tôi cởi nó ra giúp nhé!!!

- Tên khốn kiếp! Ngươi dám? Mau thả ta ra! Không thì đừng trách ta nặng tay. - Vùng vẫy

- Đã nằm trong tay người khác mà còn mạnh mồm à?

Tên đó nhìn Tên Khang với anh mắt thâm dò.

- Em trai à! Em không phiền nếu anh làm như vậy chứ?

- Anh muốn làm thế nào thì tùy... Tôi không quan tâm.

- Tên vô ơn! Tên phụ tình kia! Tôi vừa giúp anh mà anh lại làm ngơ với tôi à? – Min vùng vẫy dữ dội.

- Tôi có nhờ cô sao? Cô tự lo chuyện bao đồng thì cô tự mà chịu.

- Tên đáng ghét.. Tôi ghét anh.. Tôi ghét anh... Hứ.

- Nếu Em đã nói vậy thì anh không khách sáo. Không biết bên trong lớp áo này trông như thế nào nhỉ??

Hắn đặt bàn tay sở khanh lên sợi dây áo mảnh mai trên vai Min.

- Anh cứ làm thế nếu anh thích... Nhưng tôi nhắc cho anh nhớ đừng quên thân phận của mình... chuyện này mà truyền ra ngoài chắc là một tin cực hot đấy.

- Anh không quan tâm... Có hot đến mấy thì chỉ cần xì tiền ra là im phăng phắt ấy mà.

Hắn bắt đầu hành động, anh mắt hắn thích thú nhìn vẻ mặt đau khổ của Min. 

*Bựt..* một bên áo rơi xuống.

- Cũng không tệ đó chứ... Làn da thiệt trắng mịn làm sao.

Bàn tay ấy lại tiến đến phía dây áo còn lại.. Nhỏ mắt mắt run sợ.. Tại sao lại rơi vào tình huống như vậy chứ? Nhưng rồi một làn gió mát rượi lướt qua cộng thêm một tiếng *bộp* rồi một hơi ấm quen thuộc. Min từ từ hé mắt ra thì phát hiện nhỏ đã nằm trong vòng tay tên Khang rồi.

- Anh đủ rồi đó. – Tên Khang nhìn tên kia bằng ánh mắt nghiêm nghị.

- Cuối cùng cũng chịu ra tay rồi sao? Cũng khá đấy... Thân thủ không tệ... – Tên đó nở nụ cười gian xảo.

- Xem ra ý đồ của anh là buộc tôi ra tay rồi... Vậy giờ đã đạt được ý nguyện anh có thể rời khỏi đây rồi chứ?

- À... Vâng... Chào cậu! Hẹn gặp lại em trai của tôi.

Hắn lại cười rồi quay người bỏ đi tên này yêu đời thật.

- Bỏ tôi ra! – Min đẩy mạnh.

Nhưng Min càng đẩy mạnh bao nhiêu tên Khang càng giữ chặt bấy nhiêu.

- Cô thật sự muốn rời đi với bộ dạng này à?

Min quên mất áo của nhỏ đã bị tên kia xé hết một bên.

- Vậy anh cho tôi mượn áo khoác của anh đi.

- Cô có mắt không vậy? Nhìn xem tôi có áo khoác không?

- À.. không có. Vậy.. Anh định như vầy đến khi nào?

- Nửa đêm.

- Cái gì?? Không được. Tôi phản đối... Anh mau giúp tôi sửa lại áo đi!

- Xin lỗi! Tôi không phải nhà thiết kế là sao biết sửa.

- Tôi sẽ chỉ... mau qua kia đi.

Cả hai vừa ôm vừa đi ra sau một tường chắn. Min xem xét tình hình rồi tiến hành khắc phục sự cố trang phục. Tên Khang đảm nhận vai trò là người thực hiện. Vừa khác phục vừa tanh thủ tán gẫu.

- Này! Anh biết võ sao?

- Ưmk... Một chút.

- Vậy tại sao lúc nào anh cũng... cứ cái kiểu công tử bột thế hả? – Min đang rất bực mình vì không phát hiện điều này sớm, làm nhỏ như một con hề.

- Tôi thích vậy?

- Hứ.... Đồ gian xảo..... Á... Á... anh nhẹ tay một chút không được hả?

Tên Khang đang khắc phuc sự cố cho nhỏ bỗng nặng tay hơn.

- Không được. Cô có biết là việc này khó khăn lắm không hả? Hôm nay bày đặt mặc váy 2 dây làm gì nên mới bị vậy đấy.

- Hứ... kệ tôi... “ Không phải tôi mắc váy sẽ đẹp hơn sao?” - Min nói trong ấm ức.

- Lần sau cô làm ơn tìm một chiếc váy chắc chắn mà mặc, Hai dây mỏng manh thế này thì không cần bứt nó cũng tự đứt.

“ Lần sau???” Hì.. Min hết ấm ức rồi.

- Rồi... rồi... Tôi biết rồi.

Trong lúc họ ở đó thì Chi và Ken đang đi tìm kịch liệt.

- Ken đợi đã em vừa nghe tiếng Min ở đó. - Chỉ lại đúng bức tường nơi Min đang ẩn nấp.

Min thì liên tục la mắng tên Khang trong đó.

- Á.. Á... Anh nhẹ tay và nhanh lên chút dùm tôi.

- Không phải tôi đang rất nhẹ nhàng sao? Cô ở yên một chút đi tôi sắp xong rồi.

- Anh có phải đàn ông không hả? Chuyện chỉ vậy thôi mà làm nãy giờ cũng không xong.

- Cô có im lặng được không? Còn lải nhải tôi không làm cho nữa bây giờ.

- Tôi xin lỗi... Xin lỗi... Anh mau tiếp tục công việc cúa mình đi.... A... Á...

Chi và Ken đứng ngoài nghe cuộc nói chuyện của họ mà hoang mang.

- Em có chắc đó là tiếng của Min không vậy?

- Chắc là nhầm rồi... – Chi tự trấn an, nhưng rõ ràng là tiếng của Min mà. – Thôi chúng ta mau đi nơi khác tìm đi.

- Min à... Nhóc đang ở đâu vậy? – Ken bỗng gọi lớn.

Lú đầu ra mừng húm.

- A.... Chi... Mau tới đây nhanh lên... cứu tui đi.

Mắt Chi chớp chớp khi phát hiện Min hiện ra từ cái chỗ phát ra âm thanh kỳ lạ nãy giờ.

- Bà... Bà đang làm gì ở đó vậy?

- Chi qua đây mau lên rồi biết. - Ngoắc ngoắc.

# 5 phút sau#

Sự cố đã được khắc phục và để đảm bảo an toàn hơn Ken đã cho nhỏ Min mượn áo khoác.

- Hứ... Anh đúng là vô dụng.. có tí việc cũng làm không xong. - Vừa đi vừa liếc.

- Cô.. đừng có quá đáng nhé... là tôi đã cứu cô đấy. - Liếc lại.

- Hứ... sao không cứu ngay từ đầu đợi hắn bứt đi một bên áo rồi mới cứu?

- Tôi không thích.

- Anh..

- Hai người cho tôi xin chút bình yên được không?

- Hứ... - Cả hai hằn học nhìn nhau.

- Đúng là tuổi trẻ mà... cải nhau một lúc là làm lành ấy mà. - Lời của ông cụ non.

- KHÔNG THỂ NÀO... - Cả hai đồng thanh... Hứ. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện