Xúc xắc xong một vòng tưởng tượng bản “Cá nước thân mật”, Bạch U và hoàng đế đều không còn hơi sức.
Nằm ở trêи giường, Bạch U buồn ngủ không chịu được, chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ, hoàng đế lại giống như phòng cướp, chậm rì rì tự mình cầm một chén nước đặt ở giữa hai người.
Ranh giới rõ ràng.
Bạch U nhìn đến ngáp — thế này là đề phòng nàng nhiều đến mức nào đây.
Mơ mơ hồ hồ, nàng cảm giác mình đã ngủ được một giấc rồi, hoàng đế mới thong thả ung dung mà tắt đèn, nằm xuống cạnh nàng.
Có lẽ là Bạch U ngủ đến mức hồ đồ, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn đến hình dáng hoàng đế, liền miệng đi trước não nói: “Ngươi thật là càng sống càng trở về, năm đó khi hai ta còn nhỏ hôn môi, ngươi rõ ràng rất chủ động, căn bản không phiền toái như vậy.”
Hoàng đế tĩnh một cái chớp mắt, lạnh giọng: “Ái phi đang nói cái gì?”
Bạch U bị giọng nói lạnh như lưỡi dao của hắn kϊƈɦ thích, lập tức thanh tỉnh: “Ta nói cái gì?”
Hoàng đế: “Ngươi nói thời điểm năm đó hai ta hôn môi.”
Bạch U: “A…”
Trong bóng đêm giọng Hoàng đế u ám: “Chuyện khi đó, không phải đã nói không đề cập đến rồi sao?”
Thấy hắn chỉ là cảnh cáo, không có ý tứ gì khác, Bạch U buông tâm.
Nàng bảo đảm: “Lần này nói sai rồi, nhất định lần sau không đề cập tới.”
Nhưng mà một lát sau, Bạch U xoay người, nhịn không được hỏi: “Bệ hạ, ngươi nhớ rõ hai ta hôn…”
Hoàng đế có chút bực: “Câm miệng! Ngủ!”
Bạch U ngoan ngoãn: “Vâng.”
Nhưng mà mặt gối lên trêи mu bàn tay, trong bóng đêm nàng nhìn về hướng hoàng đế đang ngủ, khóe môi nhịn không được gợi lên —
Thì ra hắn thật sự nhớ rõ.
—
Hoàng đế nhớ rõ năm đó hắn và Bạch U từng hôn môi.
Bạch U biết bọn họ tổng cộng từng có hai lần.
Nhưng mà hoàng đế chỉ biết một lần.
Là một lần khi hắn đang ở trong trạng thái thanh tỉnh, cũng là lần đầu tiên của bọn họ — lần đầu tiên, ai cũng không đề cập tới.
—
Năm ấy lão sư dạy bọn họ chèo thuyền, phân hai người một tổ, Tam hoàng tử bất hạnh được phân cùng một tổ với Bạch U.
Bạch U cùng Lục công chúa cao hứng trốn ở góc phòng lẩm nhẩm lầm nhầm, bởi vì Tam hoàng tử cảm thấy Bạch U rất kỳ quái, cũng không quá muốn cùng học với nàng.
May là sau khi hai người lên cùng một chiếc thuyền gỗ, Bạch U không hề làm bậy, mà là nghiêm túc chèo thuyền cùng hắn, khiến Tam hoàng tử trấn an rất nhiều.
Nhưng mà vận khí không tốt, khi màn đêm buông xuống mây đen che khuất ánh trăng, có lẽ phương hướng hai người chèo đi không đúng lắm, chờ đến lúc phát hiện, thuyền nhỏ của bọn họ đã bị vây giữa hồ sen mênh ʍôиɠ.
Nhìn ngó xung quanh, trêи mặt hồ sương khói mênh ʍôиɠ, che lấp cả ánh trăng trêи bầu trời. Mới vừa rồi còn có thể nhìn thấy phần lớn thuyền nhỏ tốp năm tốp ba, lúc này đã hoàn toàn không thấy được nữa.
Tam hoàng tử đứng ở đầu thuyền, dựa theo kinh nghiệm sinh hoạt nhiều năm ở trong cung của chính mình, phán đoán ra bọn họ hiện tại ở góc nào trong cung.
Sau khi hắn nói cho Bạch U, liền trấn an nàng: “Yên tâm đi, chờ cung nhân phát hiện chúng ta tụt lại phía sau, liền sẽ đi tìm. Chúng ta chờ một lát là được.”
Rốt cuộc sương mù tràn ngập mặt hồ, tùy tiện chèo thuyền cũng không cần thiết.
Bạch U ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng một thân áo váy màu vàng nhạt, dải vải hồng nhạt rũ trêи boong thuyền. Tiểu nương tử an tĩnh nhàn nhã mà ngồi, làm Tam hoàng tử xuất hiện một chút xin lỗi với nàng. Rốt cuộc hắn là nam tử, nên chiếu cố nàng cho tốt. Thế nhưng lại hại nàng rơi vào cảnh này cùng hắn.
Hai người cùng nhau ngồi ở trêи thuyền, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Bạch U tò mò nâng má, hỏi: “Điện hạ, ta nghe Nhị hoàng tử nói, sang năm ngươi bắt đầu tuyển Vương phi phải không?”
Tam hoàng tử ngẩn ra, buồn bực nàng nói cái này làm gì. Nhưng mà trước mặt nữ hài tử, mặt hắn bỗng chốc đỏ một chút, xấu hổ mà gật đầu.
Bạch U lập tức dựa vào bên cạnh hắn, bày ra dáng vẻ ngồi nghe chuyện xưa, nên lắng tai nghe hắn giảng chuyện xưa trong đó.
Kỳ thật trong đó không có chuyện xưa.
Tam hoàng tử không thích ai, người yêu thích gì đó, hắn hoàn toàn để phụ vương mẫu hậu làm chủ. Kết luận, từ Tam hoàng tử nói ra, làm màu mắt Bạch U lập loè, như suy tư gì.
Bạch U có chút thất vọng: “Chúng ta cùng nhau đọc sách một năm, ngươi cư nhiên không thích… Nếu sang năm ngươi thành hôn, ngươi không có chút tiếc nuối nào sao?”
Tam hoàng tử kỳ quái: “Tiếc nuối cái gì?”
Bạch U: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ngươi không cầu cũng thôi, nhưng khả năng phán đoán nho nhỏ cũng không có.”
Tam hoàng tử có chút ngơ ngẩn.
Hắn chậm rì rì nói: “Nếu nói thực sự có tiếc nuối … Kia cũng là ta chưa từng thích ai. Ta còn chưa từng, chưa từng…”
Bạch U thiện giải nhân ý*: “Chưa từng hôn nữ hài tử?”
(*thiện giải nhân ý: chỉ người dễ dàng hiểu ý người khác, nói và làm những điều đúng ý của người khác)
Mặt Tam hoàng tử đỏ lên, ho khan một tiếng, cảm thấy nói cái này với nàng rất kỳ quái. Hắn có lệ nói: “Đúng vậy, ta chưa từng, liền phải thành hôn, xác thật có điểm tiếc nuối.”
Bạch U lẳng lặng mà nhìn hắn.
Ánh mắt có chút quỷ dị, kinh ngạc, hoảng sợ, giãy giụa, cuối cùng còn nhiều chút thoải mái.
Tam hoàng tử còn chưa nghĩ ra nàng đây là có ý gì, Bạch U đã bỗng nhiên cúi người thò qua, hôn một cái lên môi hắn. Tam hoàng tử lập tức khϊế͙p͙ sợ, cầm cổ tay nàng, nắm lấy vai nàng kéo ra.
Cơ bắp trêи gò má hắn căng chặt, trong mắt sóng nước lóng lánh, thần sắc chật vật lại phẫn nộ: “Ngươi làm cái gì?”
Bạch U nhỏ giọng: “Ngươi nói lời này, chẳng lẽ không phải ám chỉ ta tự mình hy sinh, hôn ngươi một cái sao?”
Tam hoàng tử một hơi nghẹn ở giữa yết hầu.
Không thể đi lên mà cũng không nuốt xuống nổi.
Trong lòng hắn mắng Bạch U, sắc mặt xanh xanh trắng trắng, nhưng mà môi hắn run run nửa ngày, nhưng đối mặt với một tiểu mỹ nhân, lại nói không nên lời mắng chửi người.
Bạch U nghiêng đầu: “Đó là ta hiểu lầm?”
Tam hoàng tử: “Không sai!”
Bạch U liền do dự hỏi: “Vậy… Ngươi còn muốn không?”
Tam hoàng tử nhấp môi, răng cắn vào thịt môi. Sương mù bao phủ tứ phía, hương hoa sen nhẹ phẩy trong gió lạnh, nữ hài trước mặt hắn, đôi mắt đen nhánh, môi hồng răng trắng.
Hắn ôm lấy nàng.
—
Trong miệng ngậm hương.
Nắm tay nhẹ nhàng run rẩy.
Trong yên tĩnh, không thấy ánh trăng, không thấy ánh sáng, chỉ có hồ nước nhộn nhạo, hoa sen vây quanh con thuyền. Hai thiếu niên mặt kề sát nhau, căng thẳng lại hưng phấn, như chơi một trò chơi, tìm kiếm phương thức thích hợp nhất.
Hơi thở của Tam hoàng tử gắn bó cùng Bạch U, lòng bàn tay cùng nàng tương nắm mà đổ mồ hôi. Tim hắn đập thùng thùng, hàm hồ nói: “Không được nói cho những người khác.”
Gò má Bạch U ửng đỏ, cả người giống như bị chưng chín. Dựa vào bả vai thon gầy của thiếu niên, nàng cũng giống như hắn thẹn thùng mà tò mò. Lông mi run rẩy, tim đập lỡ nhịp, Bạch U bảo đảm: “Ta sẽ không nói với ai.”
Tam hoàng tử run giọng: “Vậy ngươi…”
Bạch U trấn an hắn: “Ta cũng không cần ngươi chịu trách nhiệm, ta chỉ muốn giúp điện hạ giải quyết tiếc nuối mà thôi.”
Trong lòng Tam hoàng tử, có chút buồn bã, cũng có chút thất vọng.
Cảm thấy nàng niên thiếu thiên chân*, ngây thơ tò mò, ước chừng cũng không có tâm tư gì với hắn.
(*thiên chân: ngây ngô, ngây thơ, không hiểu chuyện đời)
—
Lúc sau quả nhiên Bạch U không nói với ai, chưa từng nói với bất cứ ai.
Giữa nàng và hắn cũng không nhắc lại chuyện đó.
Có đôi khi, bọn họ đều cảm thấy, hồ nước ngập sương mù buổi đêm năm đó, mùi thơm của hoa sen, có lẽ nào chỉ là một ảo giác, chưa từng xảy ra bao giờ hay không.
Nhưng mà trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Ở thời điểm niên thiếu chưa hiểu rõ, hai người bọn họ từng hôn nhau. Hơn nữa không phải lướt qua liền ngừng, mà là mọi cách tìm hiểu, đòi lấy.
Đoá hoa mỹ lệ, cấm kỵ, không muốn người biết, ở giữa u ám, một mình nở rộ. Không người chú ý, không người tưới nước, không người che chở. Đoá hoa kia, lại vẫn luôn nở rộ, chưa bao giờ khô héo.
—
Hoàng đế ngồi trong thư phòng, nhìn đến vật cũ thuộc về Bạch U mà mình từng cất chứa, rơi vào hoài niệm với những chuyện cũ.
Hắn nghĩ tới chuyện lén phát sinh lúc trước giữa hắn và Bạch U, nay nghĩ đến trong lòng vẫn còn rung động, âu yếm vô cùng. Tuy nhiên sau đó vì sao hắn cùng nàng, cũng không phát sinh cái gì…
Trong mắt hoàng đế lộ ra đau thương, có một số việc hắn không muốn nhắc lại, nhưng Bạch U trở về, làm hắn một lần nữa nghĩ tới những chuyện đã kết thúc đó. Tỷ như phụ vương nổi điên của chính mình, nhị ca chịu sủng ái kia… Ngoài thư phòng, đại nội tổng quản hướng hoàng đế thỉnh an, trong chốc lát, đẩy cửa đi vào.
Đại nội tổng quản hướng hoàng đế báo cáo: “Bệ hạ, cung nữ bên người Bạch phương nghi nương nương, gần đây hỏi thăm chuyện Nhị hoàng tử ở trong cung, hỏi Nhị hoàng tử đã chết hay chưa.”
Hoàng đế nhàn nhạt gật đầu.
Đại nội tổng quản hỏi: “Bệ hạ, muốn giải quyết cung nữ kia hay không? Nương nương nếu vào cung, ở địa bàn của chúng ta, Nhị hoàng tử cũng không làm gì được.”
Hoàng đế thất thần: “Không cần. Kệ bọn họ đi.”
Đại nội tổng quản sốt ruột: “Bệ hạ, nương nương rõ ràng là cùng một phe với Nhị hoàng tử, nàng tiến cung là để ám sát bệ hạ! Sao ngài không nóng nảy chút nào chứ?”
Hoàng đế lạnh nhạt nhìn lại.
Đại nội tổng quản nghẹn khuất sửa miệng: “… Tự nhiên, nương nương là bị người khác châm ngòi, cái gì cũng không biết. Nhưng mà nương nương cùng Nhị hoàng tử, vừa thấy liền biết quan hệ không phải bình thường… Đương nhiên, này khẳng định cũng là do Nhị hoàng tử lừa bịp nương nương. Nhưng mà cả ngày bệ hạ cùng nương nương ở bên nhau, cũng quá nguy hiểm.”
Hoàng đế lạnh giọng: “Trẫm không để bụng.”
Đại nội tổng quản nhìn dáng ngồi thẳng tắp của hoàng đế, thở dài — trong lòng biết với bệ hạ cái gì cũng không sao cả. Bệ hạ đã sớm không muốn sống nữa.
Nhưng mà Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương, quốc trượng… Mọi người đều hy vọng bệ hạ có thể tỉnh lại.
Nếu không cũng sẽ không để Bạch U tiến cung.
Đều do lão hoàng đế bất công, cái gì cũng thiên vị Nhị hoàng tử, mới hại bệ hạ thành như vậy! —
Hoàng đế tuy rằng không để lộ tiếng gió với đại nội tổng, kẻ địch đều đến trước cửa nhà hắn cũng không chẳng quan tâm, nhưng mà phát hiện Bạch U đang hỏi thăm tin tức về Nhị hoàng tử, tâm tình hoàng đế vẫn thấy không thoải mái.
Vì thế hôm nay, ban đêm hoàng đế tìm Bạch U ngủ.
Hắn là khuya khoắt chạy tới, muốn Bạch U nhường giường ngủ, lấy chén nước ra phân rõ giới hạn trêи giường. Bạch U buồn ngủ muốn chết, liền hồ đồ mà lẩm bẩm: “Bệ hạ tùy tiện ngủ đi. Bệ hạ hà tất phiền toái như vậy, dù sao người cũng không được.”
Hoàng đế ngồi ở trêи giường, nhấc chân liền đá Bạch U xuống giường.
Bạch U “Đông” một tiếng cuốn theo đệm chăn, bị đá ngã trêи mặt đất. Có đệm chăn bên dưới, nàng không bị ngã đau, nhưng mà cũng bị quăng tỉnh. Bạch U phẫn nộ ngồi dưới đất: “Bệ hạ cần thiết cho ta một lời giải thích!”
Hoàng đế nhìn nàng thật sâu: “Ái phi, trẫm xác thật không được. Đêm nay cùng trẫm tiếp tục ném xúc xắc, chơi trò chơi Chu Công chi lễ đi.”
Sắc mặt Bạch U trắng bệch.
Nàng lập tức nhào qua đi ôm lấy đùi hoàng đế: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ sai rồi.”
Nhưng mà ý chí hoàng đế sắt đá, một hai phải lôi kéo nàng chơi trò chơi.
—
Hậu cung các nương nương sau khi đưa ra nhiều kiến nghị như vậy, hiện tại lại đây hỏi thăm tiến triển quan hệ giữa hoàng đế và Bạch U.
Lương phi hỏi: “Không biết hiện tại bệ hạ và muội muội tiến hành tới bước nào rồi?”
Bạch U mỉm cười: “Chúng ta tiến hành tới bước ‘tri kỷ’.”
Lương phi vô ngữ: “…?”
Tri kỷ là cái gì quái gì?
Nằm ở trêи giường, Bạch U buồn ngủ không chịu được, chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ, hoàng đế lại giống như phòng cướp, chậm rì rì tự mình cầm một chén nước đặt ở giữa hai người.
Ranh giới rõ ràng.
Bạch U nhìn đến ngáp — thế này là đề phòng nàng nhiều đến mức nào đây.
Mơ mơ hồ hồ, nàng cảm giác mình đã ngủ được một giấc rồi, hoàng đế mới thong thả ung dung mà tắt đèn, nằm xuống cạnh nàng.
Có lẽ là Bạch U ngủ đến mức hồ đồ, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn đến hình dáng hoàng đế, liền miệng đi trước não nói: “Ngươi thật là càng sống càng trở về, năm đó khi hai ta còn nhỏ hôn môi, ngươi rõ ràng rất chủ động, căn bản không phiền toái như vậy.”
Hoàng đế tĩnh một cái chớp mắt, lạnh giọng: “Ái phi đang nói cái gì?”
Bạch U bị giọng nói lạnh như lưỡi dao của hắn kϊƈɦ thích, lập tức thanh tỉnh: “Ta nói cái gì?”
Hoàng đế: “Ngươi nói thời điểm năm đó hai ta hôn môi.”
Bạch U: “A…”
Trong bóng đêm giọng Hoàng đế u ám: “Chuyện khi đó, không phải đã nói không đề cập đến rồi sao?”
Thấy hắn chỉ là cảnh cáo, không có ý tứ gì khác, Bạch U buông tâm.
Nàng bảo đảm: “Lần này nói sai rồi, nhất định lần sau không đề cập tới.”
Nhưng mà một lát sau, Bạch U xoay người, nhịn không được hỏi: “Bệ hạ, ngươi nhớ rõ hai ta hôn…”
Hoàng đế có chút bực: “Câm miệng! Ngủ!”
Bạch U ngoan ngoãn: “Vâng.”
Nhưng mà mặt gối lên trêи mu bàn tay, trong bóng đêm nàng nhìn về hướng hoàng đế đang ngủ, khóe môi nhịn không được gợi lên —
Thì ra hắn thật sự nhớ rõ.
—
Hoàng đế nhớ rõ năm đó hắn và Bạch U từng hôn môi.
Bạch U biết bọn họ tổng cộng từng có hai lần.
Nhưng mà hoàng đế chỉ biết một lần.
Là một lần khi hắn đang ở trong trạng thái thanh tỉnh, cũng là lần đầu tiên của bọn họ — lần đầu tiên, ai cũng không đề cập tới.
—
Năm ấy lão sư dạy bọn họ chèo thuyền, phân hai người một tổ, Tam hoàng tử bất hạnh được phân cùng một tổ với Bạch U.
Bạch U cùng Lục công chúa cao hứng trốn ở góc phòng lẩm nhẩm lầm nhầm, bởi vì Tam hoàng tử cảm thấy Bạch U rất kỳ quái, cũng không quá muốn cùng học với nàng.
May là sau khi hai người lên cùng một chiếc thuyền gỗ, Bạch U không hề làm bậy, mà là nghiêm túc chèo thuyền cùng hắn, khiến Tam hoàng tử trấn an rất nhiều.
Nhưng mà vận khí không tốt, khi màn đêm buông xuống mây đen che khuất ánh trăng, có lẽ phương hướng hai người chèo đi không đúng lắm, chờ đến lúc phát hiện, thuyền nhỏ của bọn họ đã bị vây giữa hồ sen mênh ʍôиɠ.
Nhìn ngó xung quanh, trêи mặt hồ sương khói mênh ʍôиɠ, che lấp cả ánh trăng trêи bầu trời. Mới vừa rồi còn có thể nhìn thấy phần lớn thuyền nhỏ tốp năm tốp ba, lúc này đã hoàn toàn không thấy được nữa.
Tam hoàng tử đứng ở đầu thuyền, dựa theo kinh nghiệm sinh hoạt nhiều năm ở trong cung của chính mình, phán đoán ra bọn họ hiện tại ở góc nào trong cung.
Sau khi hắn nói cho Bạch U, liền trấn an nàng: “Yên tâm đi, chờ cung nhân phát hiện chúng ta tụt lại phía sau, liền sẽ đi tìm. Chúng ta chờ một lát là được.”
Rốt cuộc sương mù tràn ngập mặt hồ, tùy tiện chèo thuyền cũng không cần thiết.
Bạch U ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng một thân áo váy màu vàng nhạt, dải vải hồng nhạt rũ trêи boong thuyền. Tiểu nương tử an tĩnh nhàn nhã mà ngồi, làm Tam hoàng tử xuất hiện một chút xin lỗi với nàng. Rốt cuộc hắn là nam tử, nên chiếu cố nàng cho tốt. Thế nhưng lại hại nàng rơi vào cảnh này cùng hắn.
Hai người cùng nhau ngồi ở trêи thuyền, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Bạch U tò mò nâng má, hỏi: “Điện hạ, ta nghe Nhị hoàng tử nói, sang năm ngươi bắt đầu tuyển Vương phi phải không?”
Tam hoàng tử ngẩn ra, buồn bực nàng nói cái này làm gì. Nhưng mà trước mặt nữ hài tử, mặt hắn bỗng chốc đỏ một chút, xấu hổ mà gật đầu.
Bạch U lập tức dựa vào bên cạnh hắn, bày ra dáng vẻ ngồi nghe chuyện xưa, nên lắng tai nghe hắn giảng chuyện xưa trong đó.
Kỳ thật trong đó không có chuyện xưa.
Tam hoàng tử không thích ai, người yêu thích gì đó, hắn hoàn toàn để phụ vương mẫu hậu làm chủ. Kết luận, từ Tam hoàng tử nói ra, làm màu mắt Bạch U lập loè, như suy tư gì.
Bạch U có chút thất vọng: “Chúng ta cùng nhau đọc sách một năm, ngươi cư nhiên không thích… Nếu sang năm ngươi thành hôn, ngươi không có chút tiếc nuối nào sao?”
Tam hoàng tử kỳ quái: “Tiếc nuối cái gì?”
Bạch U: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ngươi không cầu cũng thôi, nhưng khả năng phán đoán nho nhỏ cũng không có.”
Tam hoàng tử có chút ngơ ngẩn.
Hắn chậm rì rì nói: “Nếu nói thực sự có tiếc nuối … Kia cũng là ta chưa từng thích ai. Ta còn chưa từng, chưa từng…”
Bạch U thiện giải nhân ý*: “Chưa từng hôn nữ hài tử?”
(*thiện giải nhân ý: chỉ người dễ dàng hiểu ý người khác, nói và làm những điều đúng ý của người khác)
Mặt Tam hoàng tử đỏ lên, ho khan một tiếng, cảm thấy nói cái này với nàng rất kỳ quái. Hắn có lệ nói: “Đúng vậy, ta chưa từng, liền phải thành hôn, xác thật có điểm tiếc nuối.”
Bạch U lẳng lặng mà nhìn hắn.
Ánh mắt có chút quỷ dị, kinh ngạc, hoảng sợ, giãy giụa, cuối cùng còn nhiều chút thoải mái.
Tam hoàng tử còn chưa nghĩ ra nàng đây là có ý gì, Bạch U đã bỗng nhiên cúi người thò qua, hôn một cái lên môi hắn. Tam hoàng tử lập tức khϊế͙p͙ sợ, cầm cổ tay nàng, nắm lấy vai nàng kéo ra.
Cơ bắp trêи gò má hắn căng chặt, trong mắt sóng nước lóng lánh, thần sắc chật vật lại phẫn nộ: “Ngươi làm cái gì?”
Bạch U nhỏ giọng: “Ngươi nói lời này, chẳng lẽ không phải ám chỉ ta tự mình hy sinh, hôn ngươi một cái sao?”
Tam hoàng tử một hơi nghẹn ở giữa yết hầu.
Không thể đi lên mà cũng không nuốt xuống nổi.
Trong lòng hắn mắng Bạch U, sắc mặt xanh xanh trắng trắng, nhưng mà môi hắn run run nửa ngày, nhưng đối mặt với một tiểu mỹ nhân, lại nói không nên lời mắng chửi người.
Bạch U nghiêng đầu: “Đó là ta hiểu lầm?”
Tam hoàng tử: “Không sai!”
Bạch U liền do dự hỏi: “Vậy… Ngươi còn muốn không?”
Tam hoàng tử nhấp môi, răng cắn vào thịt môi. Sương mù bao phủ tứ phía, hương hoa sen nhẹ phẩy trong gió lạnh, nữ hài trước mặt hắn, đôi mắt đen nhánh, môi hồng răng trắng.
Hắn ôm lấy nàng.
—
Trong miệng ngậm hương.
Nắm tay nhẹ nhàng run rẩy.
Trong yên tĩnh, không thấy ánh trăng, không thấy ánh sáng, chỉ có hồ nước nhộn nhạo, hoa sen vây quanh con thuyền. Hai thiếu niên mặt kề sát nhau, căng thẳng lại hưng phấn, như chơi một trò chơi, tìm kiếm phương thức thích hợp nhất.
Hơi thở của Tam hoàng tử gắn bó cùng Bạch U, lòng bàn tay cùng nàng tương nắm mà đổ mồ hôi. Tim hắn đập thùng thùng, hàm hồ nói: “Không được nói cho những người khác.”
Gò má Bạch U ửng đỏ, cả người giống như bị chưng chín. Dựa vào bả vai thon gầy của thiếu niên, nàng cũng giống như hắn thẹn thùng mà tò mò. Lông mi run rẩy, tim đập lỡ nhịp, Bạch U bảo đảm: “Ta sẽ không nói với ai.”
Tam hoàng tử run giọng: “Vậy ngươi…”
Bạch U trấn an hắn: “Ta cũng không cần ngươi chịu trách nhiệm, ta chỉ muốn giúp điện hạ giải quyết tiếc nuối mà thôi.”
Trong lòng Tam hoàng tử, có chút buồn bã, cũng có chút thất vọng.
Cảm thấy nàng niên thiếu thiên chân*, ngây thơ tò mò, ước chừng cũng không có tâm tư gì với hắn.
(*thiên chân: ngây ngô, ngây thơ, không hiểu chuyện đời)
—
Lúc sau quả nhiên Bạch U không nói với ai, chưa từng nói với bất cứ ai.
Giữa nàng và hắn cũng không nhắc lại chuyện đó.
Có đôi khi, bọn họ đều cảm thấy, hồ nước ngập sương mù buổi đêm năm đó, mùi thơm của hoa sen, có lẽ nào chỉ là một ảo giác, chưa từng xảy ra bao giờ hay không.
Nhưng mà trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Ở thời điểm niên thiếu chưa hiểu rõ, hai người bọn họ từng hôn nhau. Hơn nữa không phải lướt qua liền ngừng, mà là mọi cách tìm hiểu, đòi lấy.
Đoá hoa mỹ lệ, cấm kỵ, không muốn người biết, ở giữa u ám, một mình nở rộ. Không người chú ý, không người tưới nước, không người che chở. Đoá hoa kia, lại vẫn luôn nở rộ, chưa bao giờ khô héo.
—
Hoàng đế ngồi trong thư phòng, nhìn đến vật cũ thuộc về Bạch U mà mình từng cất chứa, rơi vào hoài niệm với những chuyện cũ.
Hắn nghĩ tới chuyện lén phát sinh lúc trước giữa hắn và Bạch U, nay nghĩ đến trong lòng vẫn còn rung động, âu yếm vô cùng. Tuy nhiên sau đó vì sao hắn cùng nàng, cũng không phát sinh cái gì…
Trong mắt hoàng đế lộ ra đau thương, có một số việc hắn không muốn nhắc lại, nhưng Bạch U trở về, làm hắn một lần nữa nghĩ tới những chuyện đã kết thúc đó. Tỷ như phụ vương nổi điên của chính mình, nhị ca chịu sủng ái kia… Ngoài thư phòng, đại nội tổng quản hướng hoàng đế thỉnh an, trong chốc lát, đẩy cửa đi vào.
Đại nội tổng quản hướng hoàng đế báo cáo: “Bệ hạ, cung nữ bên người Bạch phương nghi nương nương, gần đây hỏi thăm chuyện Nhị hoàng tử ở trong cung, hỏi Nhị hoàng tử đã chết hay chưa.”
Hoàng đế nhàn nhạt gật đầu.
Đại nội tổng quản hỏi: “Bệ hạ, muốn giải quyết cung nữ kia hay không? Nương nương nếu vào cung, ở địa bàn của chúng ta, Nhị hoàng tử cũng không làm gì được.”
Hoàng đế thất thần: “Không cần. Kệ bọn họ đi.”
Đại nội tổng quản sốt ruột: “Bệ hạ, nương nương rõ ràng là cùng một phe với Nhị hoàng tử, nàng tiến cung là để ám sát bệ hạ! Sao ngài không nóng nảy chút nào chứ?”
Hoàng đế lạnh nhạt nhìn lại.
Đại nội tổng quản nghẹn khuất sửa miệng: “… Tự nhiên, nương nương là bị người khác châm ngòi, cái gì cũng không biết. Nhưng mà nương nương cùng Nhị hoàng tử, vừa thấy liền biết quan hệ không phải bình thường… Đương nhiên, này khẳng định cũng là do Nhị hoàng tử lừa bịp nương nương. Nhưng mà cả ngày bệ hạ cùng nương nương ở bên nhau, cũng quá nguy hiểm.”
Hoàng đế lạnh giọng: “Trẫm không để bụng.”
Đại nội tổng quản nhìn dáng ngồi thẳng tắp của hoàng đế, thở dài — trong lòng biết với bệ hạ cái gì cũng không sao cả. Bệ hạ đã sớm không muốn sống nữa.
Nhưng mà Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương, quốc trượng… Mọi người đều hy vọng bệ hạ có thể tỉnh lại.
Nếu không cũng sẽ không để Bạch U tiến cung.
Đều do lão hoàng đế bất công, cái gì cũng thiên vị Nhị hoàng tử, mới hại bệ hạ thành như vậy! —
Hoàng đế tuy rằng không để lộ tiếng gió với đại nội tổng, kẻ địch đều đến trước cửa nhà hắn cũng không chẳng quan tâm, nhưng mà phát hiện Bạch U đang hỏi thăm tin tức về Nhị hoàng tử, tâm tình hoàng đế vẫn thấy không thoải mái.
Vì thế hôm nay, ban đêm hoàng đế tìm Bạch U ngủ.
Hắn là khuya khoắt chạy tới, muốn Bạch U nhường giường ngủ, lấy chén nước ra phân rõ giới hạn trêи giường. Bạch U buồn ngủ muốn chết, liền hồ đồ mà lẩm bẩm: “Bệ hạ tùy tiện ngủ đi. Bệ hạ hà tất phiền toái như vậy, dù sao người cũng không được.”
Hoàng đế ngồi ở trêи giường, nhấc chân liền đá Bạch U xuống giường.
Bạch U “Đông” một tiếng cuốn theo đệm chăn, bị đá ngã trêи mặt đất. Có đệm chăn bên dưới, nàng không bị ngã đau, nhưng mà cũng bị quăng tỉnh. Bạch U phẫn nộ ngồi dưới đất: “Bệ hạ cần thiết cho ta một lời giải thích!”
Hoàng đế nhìn nàng thật sâu: “Ái phi, trẫm xác thật không được. Đêm nay cùng trẫm tiếp tục ném xúc xắc, chơi trò chơi Chu Công chi lễ đi.”
Sắc mặt Bạch U trắng bệch.
Nàng lập tức nhào qua đi ôm lấy đùi hoàng đế: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ sai rồi.”
Nhưng mà ý chí hoàng đế sắt đá, một hai phải lôi kéo nàng chơi trò chơi.
—
Hậu cung các nương nương sau khi đưa ra nhiều kiến nghị như vậy, hiện tại lại đây hỏi thăm tiến triển quan hệ giữa hoàng đế và Bạch U.
Lương phi hỏi: “Không biết hiện tại bệ hạ và muội muội tiến hành tới bước nào rồi?”
Bạch U mỉm cười: “Chúng ta tiến hành tới bước ‘tri kỷ’.”
Lương phi vô ngữ: “…?”
Tri kỷ là cái gì quái gì?
Danh sách chương