Thủ đô hoang vu, bá tánh đóng cửa không ra ngoài.

Thủ đô Lê Quốc bị địch công phá, Thất hoàng tử Ninh Nghiệp tự mình ra trận đốc quân. Nhưng cho dù như vậy, tình hình vẫn không sáng sủa. Bởi Vệ Quốc thế tới rào rạt, Tân hoàng bá đạo trương dương, binh lực cường thịnh, không phải tiểu quốc như Lê Quốc có khả năng chống lại.

Thất hoàng tử Ninh Nghiệp đứng ở đầu tường, tay áo cuốn lấy cánh tay to rộng, khí áp quanh thân cực thấp.

“Hoàng huynh!” Sau khi nghe được tiếng bước chân từ hướng thang lầu truyền đến, hắn nghe được tiếng thiếu nữ gọi mình. Ninh Nghiệp giơ tay áo xoay người, kinh hỉ nhìn đến là muội muội cùng mẹ Ninh Lộc chạy tới.

Ánh mắt Ninh Lộc trong vắt, giấu ở sau ánh sáng u ám, sạch sẽ sáng ngời. Nàng cười khanh khách nhìn tới, khiến cho tâm tình người ta trở nên tốt hơn rất nhiều.

Ninh Nghiệp trách cứ: “Sao ngươi lại ra cung?”

Ninh Lộc tự nhiên là tới tìm hắn.

Nói một tiếng với thủ hạ, cặp huynh muội song sinh này liền rời khỏi chiến cuộc một lúc, vừa đi vừa nói chuyện trên thành lâu.

Ninh Nghiệp nhíu mi lại, buồn bực không vui. Hắn lôi kéo tay muội muội, dặn dò nói: “Lộc Nhi, mấy ngày này không được lại ra cung. Chiến cuộc bất lợi với bên ta, bính lính của Vệ Quốc tùy thời đều có khả năng quy mô lớn công thành. Ngươi cùng phụ vương bọn họ ở bên nhau, có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.”

Ninh Lộc nhăn mi, có chút kinh ngạc tình thế đã bất lợi đến thế với bọn họ.

Nàng nói: “Ta cũng biết võ, phụ vương hẳn là cũng nên cho ta ra chiến trường mới đúng. Ta muốn ở cùng hoàng huynh.”

Ninh Nghiệp bật cười: “Nói ngốc gì chứ.”

Hắn ôm vai nàng, trong lòng buồn bực, toàn là lo lắng. Không biết sau khi nước mất, muội muội mỹ lệ như vậy, nên đi nơi nào…



Thời gian đêm khuya, Đại Quốc sư đang xem thiết bị quan sát tinh văn, bổ sung thêm cho thuật bói toán của mình.

Lê Vương khẩn trương đi qua đi lại dưới đài thiên văn, chờ Quốc sư.

Sau khi Quốc sư bói toán ra tới, hắn đầu tiên là phun ra một ngụm máu, sắc mặt tức thời so bình thường càng tái nhợt. Bên cạnh lập tức có người hầu tiến lên đỡ người: “Quốc sư!”

Lê Vương nghe được động tĩnh, vội vàng bước lên đài thiên văn.

Lê Vương căng thẳng: “Quốc sư, quốc gia của ta có phải hay không…”

Quốc sư lắc lắc đầu.

Vẻ mặt hắn tiều tụy, bởi nghịch thiên bói toán mà tiêu hao cực lớn, nếu không phải hắn gắng gượng thân thể vì Lê Vương đang chờ ở trước mặt, thì đã sớm té xỉu rồi.

Sắc mặt Lê Vương trắng nhợt.

Hắn vô cùng tín nhiệm vị Quốc sư này. Lời của Quốc sư, khiến hắn chịu đả kích, nhưng mà tình thế hiện giờ, cũng đã sớm đoán được bại cục, thật sự cũng không kinh ngạc đến vậy.

Lê Vương lúng ta lúng túng nói: “Vậy Quốc sư chỉ cho quả nhân, quả nhân phải làm thế nào mới có thể phá cục?”

Quốc sư rũ mắt nhẹ giọng: “Quẻ tượng có một đường sáng.”

Lê Vương nhất thời dựng dậy tinh thần.

Bàn tay Quốc sư giấu trong trong tay áo cầm mai rùa, nhẹ nhàng xoay chuyển.

Hắn híp mắt chậm rãi nói: “Cửu công chúa Lê Quốc, khuynh quốc khuynh thành, trời sinh cao quý. Vệ Vương Triệu Minh Tuyên sớm đã có lời, muốn Lê Quốc dâng lên Cửu công chúa, sẽ miễn cho Lê Quốc vương hầu tội chết. Hiện giờ đất nước lâm nguy, vương quân không ngại thử một lần.”

Lê Vương vừa nghe, lộ ra một chút do dự. Lê Vương thất thần gật gật đầu, rời khỏi đài thiên văn.

Mà phía sau, thần sắc Quốc sư lãnh đạm nhìn theo Lê Vương đi xa, hắn phân phó đệ tử bên người mình: “Lê Quốc đã không cứu được nữa, chúng ta cũng chuẩn bị trước, sớm ngày thoát khỏi nơi đây đi.”

Đệ tử vừa nghe, hơi lộ vui mừng. Bọn họ nói: “Tiên sinh không dính vận mệnh quốc gia, không dính vận số, chúng ta đi tìm danh y khắp thiên hạ, tiên sinh lại cố gắng điều dưỡng thân mình, nhất định thân thể sẽ tốt lên.”

Quốc sư nhẹ nhàng lắc đầu, than một tiếng.

Hắn được đệ tử đỡ rời khỏi đài thiên văn, vừa ho khan vừa nói: “Ta vì báo đáp ân cứu mạng của Lê Vương tiền nhiệm mà tới đây sửa lại khí vận cho Lê Quốc, đã hơn mười năm. Đây là việc làm nghịch thiên, tự nên gánh vác nhân quả. Há là thần y bình thường có khả năng cứu được?”

Đệ tử lớn mật nói: “Tiên sinh không hề vì bọn họ bói toán, không hề tiết lộ thiên cơ, có lẽ bệnh có thể tốt lên.”

Ít ỏi mấy lời, tan biến dưới ánh sao trời.



Những ngày gần đây mọi người trên khắp Lê Quốc đều hoảng sợ.

Sau khi nói chuyện với huynh trưởng của mình, trong lòng Ninh Lộc liền có chút cảnh giác, sai cung nhân đi lưu ý tình huống mấy ngày này.

Ngày đô thành Lê Quốc vương bị phá, khi đại quân Vệ Quốc bắt đầu mãnh liệt tấn công thủ đô, không chỉ nhóm vương hầu trong vương cung biết, đến cả bá tánh trong thành cũng đều luống cuống. Các bá tánh vây đầy đầu đường, chạy về cửa đông Lê Quốc. Mưu toan từ cửa thành này chạy khỏi Lê Quốc, tránh bị Vệ quân giẫm đạp.

Cửa đông vẫn như cũ có Vệ quân công phá, nhưng có lẽ Vệ quân vì biểu hiện chính mình nhân từ, nơi này không phái nhiều quân lắm, thấy có bá tánh chạy ra cũng không đuổi theo, càng làm cho con dân trong thành cảm thấy đây là cơ hội tốt để chạy trốn.

Ninh Lộc nghe được cung nhân vẻ mặt đưa đám nói đại quân Vệ Quốc bắt đầu công thành, thất hoàng tử Ninh Nghiệp canh giữ ở trên thành lâu truyền đến tin tức, làm mọi người tự nghe thiên mệnh.

Ninh Lộc vừa nghe, lập tức ném quyển sách trong tay, đi tìm phụ vương mẫu hậu của chính mình.

Quân vương, Vương hậu cùng các hoàng tử công chúa khác ở trong điện nghị sự, thế nhưng không hề gọi Cửu công chúa Ninh Lộc. Ninh Lộc có chút kỳ quái, nàng vòng đến cửa sau cung điện, dùng tay đao đánh ngất hai thị vệ canh cửa, lặng lẽ lẫn vào trong điện. Cách mà che, nàng thấy được phụ vương mẫu hậu ca ca tỷ tỷ của chính mình, còn có các vị thúc bá, đang kịch liệt thảo luận cái gì đó.

Một vị vương thúc sợ hãi nói: “Cửa thành sắp phá, Vệ Vương khẳng định không tha cho chúng ta, chúng ta mau cùng bá tánh trốn đi.”

Một vương hầu khác cười lạnh: “Chạy đi nơi nào? Ngươi cho rằng chúng ta là bá tánh tầm thường, muốn trốn là có thể trốn? Vệ quân thả bá tánh chạy, cũng sẽ thả chúng ta chạy?” 

Lại một vương hầu vâng vâng dạ dạ nói: “Vương quân, thật sự không có biện pháp khác sao? Ta hưởng hết vinh hoa phú quý, mỹ nhân vô số, lúc này luyến tiếc này đó. Nếu là thành dân chạy nạn, cho dù chạy trốn tới thủ đô khác, vẫn phải lang bạt kỳ hồ* trên đường, cũng đến bị tra tấn chết mất.”

(*lang bạt kỳ hồ: lang thang, vất vưởng, nay đây mai đó)

Lê Vương nghe bọn hắn thảo luận như thế, liền nói: “Quả nhân có một kế.”

Mọi người phấn chấn mà nghe.

Lê Vương lộ ra buồn rầu, tựa bất đắc dĩ nói: “Cửu công chúa của quả nhân, khuynh quốc khuynh thành, Tây Tử Tỷ Can chi tài*. Nếu có thể dâng Cửu công chúa cho Vệ Vương, có lẽ Vệ Vương sẽ bỏ qua cho chúng ta. Mặc dù làm nước phụ thuộc của Vệ Quốc, chúng ta vẫn được tính là Vương Hầu.”

(*Tây Tử Tỷ Can chi tài:

Tây Tử hay còn gọi là Tây Thi, đại mỹ nhân thời Xuân Thu, một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc.

Tỷ Can là nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc, là Tể tướng thời Thương. Theo truyền thuyết và câu chuyện xoay quanh Tỷ Can, ông được biết đến như một trung thần, luôn can gián nên khiến Đế Tân mất lòng. Trong Phong Thần Diễn Nghĩa, Tỷ Can trách mắng Đát Kỷ dâm loạn, nói với Trụ Vương: “Không tu hoc Tiên vương điển pháp, mà dùng lời của con đàn bà, đại họa không xa rồi!”. Sau đó, Tỷ Can bị Trụ Vương dùng hình xẻo tim mà chết.

Tổng hợp lại muốn nói đến người tài năng, xinh đẹp, biết vì nước vì dân, học theo hai tấm gương Tây Tử và Tỷ Can)

Hắn vừa nói như vậy, mọi người trong điện chỉ là sửng sốt một lát, liền bắt đầu thật sự suy xét kế này.

Khó trách vương quân nghị sự không mời Cửu công chúa tới, thì ra ôm tâm tư như vậy.

Vương hầu nhóm thảo luận: “Cửu công chúa một người, thật sự có thể cứu tất cả chúng ta?”

Lê Vương tin tưởng không nghi ngờ với quẻ bói của Quốc sư. Quốc sư là phụ vương đã mất để lại cho hắn, nhiều năm như vậy chưa từng tính sai cái gì. Tuy rằng như thế, Lê Vương lại không muốn những người này cảm thấy mưu kế nào cũng là do Quốc sư đưa ra, còn chính mình chỉ là một kẻ phụ hoạ.

Lê Vương không nói chủ ý này là chính mình nghĩ ra được, hắn thề son sắt: “Chúng ta dâng ra Cửu công chúa, đó là hướng Vệ Quốc cầu hòa. Nghe nói Vệ Vương kia thiếu niên anh tài, không tin hắn không bị mỹ mạo của Cửu công chúa thu phục. Từ trước đến nay Cửu công chúa thâm minh đại nghĩa*, chắc chắn sẽ trợ giúp Lê Quốc ra khỏi cửa ải khó khăn này.”

(*thâm minh đại nghĩa: hiểu sâu biết rộng, có thể hy sinh vì nghĩa lớn)

Hắn vừa nói như vậy, Nhị công chúa bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Nhi thần đã từng nghe nói, trước khi Vệ Vương phá thành, nói muốn nạp nữ nhân đẹp nhất Lê Quốc ta làm thiếp. Chẳng phải là nói Cửu muội?”

Mọi người trong điện vừa nghe, cảm thấy nói có lý, bọn họ không ngừng gật đầu.

Cũng nói: “Nói không chừng thằng nhãi Vệ Vương kia, đã sớm đã ái mộ Cửu công chúa của chúng ta, ha ha.”

Không khí trong điện trở nên nhẹ nhàng hơn.

Sau đó Vương hậu chợt giật mình, nhớ tới: “Vương quân, một khi đã như vậy, mau làm người đi trói Cửu công chúa lại! Tuy nàng thâm minh đại nghĩa, nhưng vạn nhất nàng thà chết không chịu khuất phục, muốn đi theo Lê Quốc cùng chết, chạy đi nhảy tường thành thì sao?”

Dù sao Cửu công chúa lại không phải con gái của vương hậu, Vương hậu tự nhiên không đau lòng.

Mọi người vừa nghe, thấy rất có đạo lý. Vội vàng gọi người, sai người đi gọi Cửu công chúa tới.

Khi các nàng đang bận rộn như thế, lại có hoạn quan thở hồng hộc ngã gục ở cửa đại điện, kêu thảm: “Vương quân, không được rồi! Cửa thành đã phá, Vệ quân quy mô vào thành, quân ta đào vong khắp nơi, bọn họ như vào chỗ không người, kiêu ngạo dữ dội!”

Mọi người vừa nghe, đầu tiên là hoảng hốt. Nhưng mà có tấm bùa bảo mệnh Cửu công chúa này, bọn họ chỉ vội thúc giục người mau đi tìm Cửu công chúa tới.



Ninh Lộc nghe xong bọn họ mưu tính, trong lòng khinh thường bọn họ tiểu nhân như thế, tất nhiên là lặng yên rời đi.

Nàng tự nhiên sẽ không làm những người đó bắt được nàng, đưa nàng đi hiến cho kẻ thù Vệ Vương.

Ninh Lộc trở lại tẩm cung của chính mình, trực tiếp thay một thân phục sức của hoạn quan. Nàng lại thúc quan, bởi vốn là huynh muội ruột của huynh trưởng Ninh Nghiệp, vừa giả dạng như vậy, với người không quen thuộc nàng, ánh mắt đầu tiên sẽ cho rằng nàng là hoạn quan, ánh mắt thứ hai sẽ cho rằng nàng là Thất hoàng tử giả dạng thành hoạn quan.

(*thúc quan: cách buộc tóc của nam tử)

Dù sao nhất thời không thể nghĩ ra nàng chân chính là ai.

Ninh Lộc lại vội vàng vào trong phòng, thu thập tay nải, cầm vài món quần áo, lại nhét vào mấy khối vàng.

Cung nữ bị hành vi của nàng dọa choáng váng.

Bọn họ hoảng sợ: “Công chúa, người làm gì vậy?”

Ninh Lộc quay đầu lại: “Cửa thành đã phá, Vệ quân đã đánh vào thành, các ngươi từng người đào vong, không cần lại hầu hạ ta.”

Ninh Lộc vừa nói như vậy, các cung nhân hoảng sợ đặt tánh mạng của chính mình ở vị trí đệ nhất. Bọn họ không kịp hỏi nhiều công chúa muốn làm gì, mà là vội vội vàng vàng học công chúa, thu thập tay nải, chạy khỏi cung điện.

Ninh Lộc đuổi đi cung nhân, sợ người của phụ vương mình ở bên kia tùy thời tìm tới, nàng không dám ở lâu, cõng tay nải liền đi rồi. Ra khỏi cung điện của chính mình, liền nhìn đến bên ngoài đã rối loạn, cung nhân đều đang đào vong khắp nơi. Ninh Lộc lập tức lẫn vào đám người, học bộ dáng cung nhân chạy trốn về hướng cửa cung.

Cửa cung, nàng thường xuyên trốn qua.

Rất quen thuộc.

Vốn là hết thảy thuận lợi, những người xung quanh đều cho rằng Ninh Lộc là một hoạn quan muốn chạy trốn, Ninh Lộc đang gặp thời, nàng vừa quẹo qua một lối rẽ, thình lình đụng phải một người. Tay nải cõng trên vai bị đâm rớt, Ninh Lộc hoảng loạn nâng mắt, đối diện với đôi mắt đang cúi xuống của người nọ.

Ninh Nghiệp vội vã tiến cung vừa nhìn đến hoá trang hiện tại của muội muội mình, lập tức choáng váng.

Mà nhìn đến là Ninh Nghiệp, Ninh Lộc lại nhẹ nhàng thở ra.

Ninh Nghiệp túm chặt cổ tay Ninh Lộc, kéo nàng từ trên mặt đất lên. Hắn hỏi: “Lộc Nhi, ngươi hoá trang nam không ra nam, nữ không ra nữ như vậy, chẳng lẽ là muốn chạy trốn ra khỏi cung?”

Ninh Lộc gật đầu.

Ninh Nghiệp lộ ra thần sắc buồn bã: “Lộc Nhi, không vội, căn bản trốn không thoát được. Vệ quân chuyên nhìn chằm chằm nhóm vương hầu chúng ta, chúng ta lại không phải bá tánh tầm thường… Ta đang muốn đi tìm phụ vương, chuẩn bị cùng mọi người chết cũng muốn chết cùng một chỗ.”

Ninh Lộc: “Không, ta phải đi ra ngoài. Chỉ cần rời đi nơi này, liền có cơ hội tìm nước khác xin viện binh, tới cứu Lê Quốc. Ta không tin những nước khác nguyện ý ngồi xem Vệ Quốc ngày càng lớn mạnh.”

Ninh Nghiệp ngẩn ra một chút.

Hắn có chút cảm giác được muội muội cổ vũ.

Liền nói: “Vậy ta đây cùng ngươi…”

Ninh Lộc: “Không cần!”

Ninh Nghiệp: “…”

Hắn dở khóc dở cười: “Không phải là ngươi ghét bỏ ta chứ?”

Ninh Lộc nói: “Ngươi cùng ta lớn lên giống nhau, chúng ta cùng nhau đi, mục tiêu cũng quá lớn. Hơn nữa ta đang giả dạng thành ngươi đấy, nếu ngươi ở bên cạnh ta, ta còn giả dạng ngươi như thế nào? Chúng ta vẫn là từng người trốn đi, chỉ cần chạy được một người, Lê Quốc sẽ được cứu rồi.”

Ninh Nghiệp nhíu mày.

Tròng mắt đen láy của Ninh Lộc chuyển động, nàng kiến nghị với huynh trưởng: “Ca ca nếu là sợ chính mình thành mục tiêu quá lớn, ngươi có thể nam giả nữ, đóng giả là ta. Người khác vừa thấy, sẽ cho rằng ngươi là nữ, nhất định không phải vương hầu Lê Quốc muốn chạy trốn, nói không chừng liền buông tha ngươi.”

Ninh Nghiệp lập tức dở khóc dở cười: “Lộc Nhi!”

Ninh Lộc nghiêm túc nói: “Ta là nghiêm túc. Huynh trưởng, chỉ cần có thể chạy trốn, ngươi quan tâm đến mình là nam hay là nữ chứ?”

Ninh Nghiệp: “…”

Hắn bị muội muội thuyết phục.

Hắn vén tay áo lên: “Được, hôm nay ta sẽ học tinh thần của muội muội, chạy xa ba trăm dặm, xem Vệ Quốc làm thế nào bắt được ta!”

Ninh Lộc kiến nghị ca ca tới cung điện của chính mình, son phấn của mình đều là có sẵn.

Ninh Lộc lại nói: “Đúng rồi, bọn họ muốn hiến ta cho Vệ Vương, ngươi cẩn thận một chút, đừng đóng giả thành ta ngược lại làm lợi cho bọn họ.”

Ninh Nghiệp bị thao tác này làm cho hoảng hốt một cái chớp mắt.

Ninh Lộc thấy đã thuyết phục được hắn, lập tức xoay người, tranh thủ thời gian chạy trốn.

Phía sau Lê Vương phái người tới cung điện của Cửu công chúa bắt Ninh Lộc. Nhìn thấy Thất hoàng tử tô son điểm phấn, lại khiếp sợ như thế nào, mà Ninh Nghiệp lại làm thế nào tống cổ được bọn họ, Ninh Lộc đều không lo được.



Ninh Lộc thuận lợi trốn ra khỏi cung.

Nhưng mà ra khỏi thành lại không dễ dàng.

Trên đường khắp nơi là đại quân của Vệ Quốc, bọn họ đi tuần tra phố xá, phong tỏa khắp nơi. Tự nhiên cửa đông vẫn có người trốn được, tuy Vệ quân đóng giữ tại đây, nhưng mà bọn họ mở một con mắt nhắm một con mắt. Chỉ cần không phải người trong vương thất Lê Quốc chạy trốn, bá tánh tầm thường, muốn chạy trốn thì cứ chạy đi. Nhưng mà người chạy ra, Vệ quân cũng phải kiểm tra thân phận, để phòng ngừa sau khi bọn họ chạy ra khỏi thành, đi biệt quốc tìm viện binh tới nhằm vào Vệ Quốc.

Kể từ đó, Ninh Lộc muốn chạy trốn ra khỏi thành, liền không quá dễ dàng.

Tướng mạo nàng như vậy, liền tính chính mình hiện tại đóng giả hoạn quan giả vờ là ca ca nhưng nếu bị người nhìn thấy, cũng cảm thấy mười có tám chín sẽ bị người tinh tế đề ra nghi vấn, vậy sẽ lòi.

Trong lúc Ninh Lộc đang vò đầu bứt tai, lại nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa cổ xưa đi tới, người trong chiếc xe ngựa chính giữa nhất kia không xuống xe, rèm cửa che cực nghiêm mật. Nhưng trong xe ngựa đằng trước một đệ tử thúc quan mặc đạo bào đi xuống, hắn chủ động đi tìm Vệ quân châm chước. Không nói đến bên kia châm chước thế nào, ít nhất Vệ quân nhìn đến đệ tử này cũng không lộ ra thần sắc không kiên nhẫn giống như đối với những bá tánh khác.

Đôi mắt Ninh Lộc nhíu lại: Hấp dẫn.

Qua cách ăn mặc của những đệ tử đó, nàng nhận ra bọn họ chính là đệ tử của Đại Quốc sư Lê Quốc. Cả ngày giả thần giả quỷ, nhưng mà phụ vương nàng lại cực kỳ tin cậy.

Trước kia Ninh Lộc không có liên quan gì mấy với những người này.

Nàng hiện tại lại muốn dựa vào bọn họ.

Khi Ninh Lộc đang suy nghĩ dựa vào bọn họ như thế nào, bỗng nhiên vang lên một tiếng “bùm”, cách đó không xa có ánh lửa sáng lên tận trời, có người rống to: “Nơi này có người muốn chạy trốn khỏi thành, phá cửa thành! Mau tới chi viện!”

Bên này thủ vệ Vệ quân đang trông giữ cửa thành đông bị phân tán chú ý, lập tức phái người qua bên kia xem xét tình huống. Giữa tiếng kêu loạn, Ninh Lộc nhân lúc rối loạn nhảy vào trong xe ngựa, kéo ra cửa xe nhảy lên chiếc xe ngựa chính giữa nhất kia, cũng nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Bên ngoài xa phu đi theo đệ tử để Vệ quân kiểm tra, căn bản không biết chuyện xảy ra ở nơi này.



Trong xe ngựa.

Đại quốc sư mặc quần áo ở nhà, áo bào trắng phết đất, tóc dài nửa buộc, khuôn mặt như tuyết.

Trong tay hắn nắm một mảnh mai rùa, vốn đang nhắm mắt trầm tư, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi vào trong xe, kẽo kẹt một tiếng, cửa xe mở ra rồi lại lập tức đóng lại.

Quốc sư mở bừng mắt, có chút ngạc nhiên nhìn về phía phía người trước mắt… không ra nam không ra nữ này.

Hắn nhíu mày, suy nghĩ còn chưa hoàn toàn trở về, liền có chút ngây ngốc mà nhìn người này.

Ninh Lộc hướng hắn chắp tay, thiếu niên phong lưu. Cứ việc trong lòng thấp thỏm, nàng vẫn học bộ dáng ngày thường của ca ca mình, chào hỏi hắn: “Quốc sư mạnh khỏe, cô* là Thất hoàng tử Ninh Nghiệp, ngày thường không giao tiếp nhiều lắm cùng Quốc sư, Quốc sư thứ lỗi.”

(*cô ở đây là danh xưng của vua chúa hoàng tử thời xưa)

Đại Quốc sư: “…”

Thất hoàng tử Ninh Nghiệp? Trong mắt hắn có chút nghi hoặc, nhưng còn chưa kịp phân biệt, liền bị câu nói tiếp theo của Thất hoàng tử này đánh sâu vào rồi.

Vị Thất hoàng tử này cười đến hết sức thẹn thùng lại lớn mật: “Không dối gạt Đại Quốc sư, cô đã âm thầm ái mộ Đại Quốc sư từ lâu. Lần này quốc nạn, cho cô tìm được cơ hội. Cô muốn đi theo Đại Quốc sư, chẳng sợ làm một cấm luyến* bên người Đại Quốc sư, ta cũng vui vẻ chịu đựng.”

(*cấm luyến: tình yêu cấm kỵ, ở đây là đam mỹ =)))

Đại Quốc sư trợn mắt há hốc mồm: “…”

Mai rùa trong tay rớt xuống đất, dừng ở trên tấm thảm rắn chắc, cũng không phát ra một chút thanh âm nào.

Mà “thiếu niên” trước mắt này, còn đang thẹn thùng mà nháy mắt với hắn.

Đầu Đại Quốc sư có chút hôn mê: “……”

Tác giả có lời muốn nói: Chú ý, kỳ thật U U ở chuyện xưa này cũng không hề trọng sinh! Mọi người có thể hiểu là vì cốt truyện chờ sau khi nàng chết thảm trọng sinh, nhưng nàng trước sau không chết thảm… Trọng sinh liền chậm chạp không tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện