Tiểu Lộc đâm loạn trong thần thức của Lạc Dã.

Đâm cho Lạc Dã sắp chịu không nổi.

Lạc Dã đặt một kết giới, tiến vào thần thức của chính mình để gặp Tiểu Lộc.

Chỉ lộc trong lòng hắn kia, mới vừa rồi còn vui vẻ mà lăn lộn trong thần thức hắn; nhưng mà Lạc Dã vừa xuất hiện, Tiểu Lộc lại ngoan ngoãn nằm xuống, ngẩng đầu, mở to đôi mắt lộc ướt át nhìn hắn.

Nhưng mà Lạc Dã đảo qua, liền phát hiện đồ ăn vặt mình để lại cho Tiểu Lộc, đã giảm đi một nửa.

Lạc Dã: “…”

Chỉ lộc này cũng quá biết ăn.

Nuôi không nổi, nuôi không nổi.

Lạc Dã hổ mặt: “Tiểu Lộc loạn đâm, có ý gì?”

Tiểu Lộc: “Là ý không muốn bị ngươi khóa ở trong thần thức! Nếu ngươi khóa ta, ta sẽ đâm mãi, làm ngươi không được an bình.”

Từ trên gương mặt mặt lộc của nó, Lạc Dã vậy mà có thể nhìn ra vài phần ý tứ giảo hoạt đắc ý.

Nghe Tiểu Lộc dào dạt đắc ý: “Ví dụ như khi ngươi đánh nhau với người khác, ta ở trong thần thức của ngươi đột nhiên đâm một cái như vậy, ngươi còn đánh với người khác thế nào? Chẳng lẽ muốn nói với đối thủ của ngươi, thần thức của ngươi xảy ra vấn đề, cần thời gian tu chỉnh sao?”

Lạc Dã lạnh mặt.

Hắn nghe được buồn cười.

Hắn tựa nghiêm túc mà nghe Tiểu Lộc nói, sau đó khi tiếng nói của nó vừa dứt, hắn nâng bàn tay hướng về phía trước. Chỉ nhẹ nhàng bắn ra một cái như vậy, một ngọn lửa nổi lên giữa lòng bàn tay hắn.

Tiểu Lộc nhìn đến hơi hãi, trực giác hắn nắm giữ lửa, không phải là một trong ba mồi lửa lớn mạnh nhất thế gian “Bất diệt thần hỏa” nhỉ…

Nếu nói đến ai khác có thể nắm giữ một trong ba mồi lửa lớn mạnh nhất thế gian, Tiểu Lộc sẽ không tin.

Nhưng mà Lạc Dã trong vở kịch “Kiếm Minh Thiên Sơn” này, chính là “Thiên mệnh chi tử” “Vị diện sủng nhi”.

Pháp bảo, Linh Khí, cơ duyên, tu vi… Tất cả đều không cần tiền còn chủ động nhào lên người hắn.

Biên kịch Lộc đại tiểu thư cho nam chủ Lạc Dã bàn tay vàng, chính là để làm hắn đủ cường đại, cường đại đến mức thế giới này không người có thể so với hắn, hắn cam tâm tình nguyện đi tìm chết vì cái thế giới này.

Mà hiện tại… Tiểu Lộc hận chính mình cho Lạc Dã bàn tay vàng quá lớn.

Quả thực, “Bất diệt thần hỏa” trong tay Lạc Dã nhẹ nhàng nâng lên kia, liền hóa thành một dải lửa, quấn lên Tiểu Lộc. Tiểu Lộc tức khắc cảm thấy thần thức của chính mình nóng lên, loại pháp lực thiêu đốt thần thức này, là nàng sợ nhất.

Khi nàng đau đến muốn kêu, ngọn lửa liền lỏng một ít. Chỉ là khóa nàng, lại không hề tới gần quanh thân nàng.

Tiểu Lộc giận không dám nói gì mà trừng mắt Lạc Dã.

Lạc Dã nói: “Hiện tại ngươi biết, nếu ta không muốn để ngươi lăn lộn trong thần thức của ta, đến thần thức của ngươi cũng không động đậy nổi đi?”

Tiểu Lộc: “…”

Tiểu Lộc uể oải.

Nàng tự sa ngã một lần nữa nằm xuống, Lạc Dã sợ khiến nàng bị thương, lập tức thu lại mồi lửa trong tay mình.

Nhìn đến Tiểu Lộc cúi đầu nằm, Lạc Dã đến gần nó, ngồi xổm ở trước mặt nó, duỗi tay xoa xoa đầu nàng.

Lạc Dã nói: “Thế nào, mới đó đã không kiêu ngạo nữa?”

Tiểu Lộc: “Hừ!”

Lạc Dã nói: “Ngươi xem, ta ăn ngon uống tốt mà cung phụng ngươi, còn làm ngươi thoải mái ở trong thần thức của ta. Nếu mà là người khác, ta đã sớm treo cổ.”

Tiểu Lộc không lên tiếng.

Lạc Dã nói: “Ta thấy ngươi và Vân Diễn Nhi ở chung rất hoà hợp, ngươi còn giữ gìn nàng. Vì sao đến ta, liền mọi cách muốn thoát khỏi ta? Ta chỉ là muốn nuôi chỉ lộc ngươi mà thôi, lại không thương tổn ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự chán ghét ta như vậy?”

Tiểu Lộc ngẩn ra một chút.

Nàng nghe ra một chút ghen tuông trong lời nói của hắn.

Lạc Dã… Chẳng lẽ là đang ghen? Loại chó vờ vịt như hắn, người không để cái gì trong lòng như hắn, còn biết ghen?

Tiểu Lộc ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt Lạc Dã không hề tránh né.

Tiểu Lộc liền do dự, trong lòng mềm xuống.

Sao nàng có thể chán ghét hắn chứ? Hắn là bạn trai nàng mà. Tuy rằng chính hắn không biết, nhưng mà nàng biết hắn thích nàng, hắn là bạn trai sẽ ở trong phó bản vì nàng mà chết.

Tiểu Lộc liền nói: “Ta không chán ghét ngươi. Chỉ là ngươi quá không tôn trọng ta, ta không thích cùng ngươi ở bên nhau mà thôi.”

Lông mày Lạc Dã nhếch lên.

Hắn nói: “Cái gì gọi là ‘không tôn trọng ngươi’?”

Tiểu Lộc: “Đồng dạng là dưỡng linh thú, ngươi liền khóa ta ở trong thần thức không để ta đi ra ngoài, buộc ta mỗi ngày ăn cỏ, Vân Diễn Nhi liền mang ta ăn ngon uống tốt mà chơi, buổi tối còn hát cho ta nghe, còn ôm ta ngủ. Vân Diễn Nhi nói chuyện ngọt ngọt ngào ngào dỗ ta cao hứng, ngươi lại luôn là ngoài miệng qua loa đại khái, không coi ta ra gì. Ta đương nhiên càng thích cùng Vân Diễn Nhi ở bên nhau.”

Lạc Dã ngơ ngẩn.

Lạc Dã nói: “Ta thật không nghĩ tới, bây giờ nuổi một con linh thú, còn muốn chú ý thế giới nội tâm của linh thú như vậy.”

Tiểu Lộc chột dạ một phen.

Nàng đương nhiên không phải linh thú thật sự.

Nàng là Cốc đại tiểu thư khi dễ Lạc Dã từ nhỏ đến lớn!

Sau khi Lạc Dã biết nàng là ai, còn không tức chết?

Cho nên nàng cần trốn khỏi Lạc Dã, quan hệ thân thiết hơn với Vân Diễn Nhi.

Lạc Dã trầm tư một chút, đột nhiên cúi người, gương mặt thanh tuyển lạnh lùng phóng đại ở trong mắt nàng. Tiểu Lộc cả kinh, thấy hắn bỗng nhiên ôm lấy nó. Mà nó cảm nhận được ôm ấp ấm áp của hắn, còn chưa kịp lưu luyến, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, nó đã rời khỏi thần thức của Lạc Dã.

Lạc Dã vẫn duy trì động tác ngồi xổm xuống ôm nó, lại là ôm nó ra khỏi thần thức hắn.

Tiểu Lộc ngửa đầu nhìn hắn, nhìn lông mi hắn dài đậm, rũ ở trước mắt tạo thành một mảnh đen đặc. Thần sắc hắn lãnh lãnh đạm đạm, khi hắn cúi đầu nhìn nó, tóc dài phất qua đôi mắt hắn, Tiểu Lộc đột nhiên không kịp phòng ngừa mà từ trên mặt hắn bắt giữ được bóng dáng của Bồ Sĩ Trạch.

Ngực nóng bỏng, một tiếng nổ lớn vang lên.

Lạc Dã đứng lên, thân hình cao gầy thon dài. Khí tràng cường đại, lạnh nhạt, thất thần miệt thị hết thảy kia của hắn, càng giống Bồ Sĩ Trạch.

Lạc Dã cúi đầu nhìn Tiểu Lộc.

Hắn cười nhẹ một cái.

Nói: “Ngươi không phải muốn công bằng sao? Được thôi, ta cũng không khóa ngươi. Nhưng mà ngươi cũng đừng gần gũi Vân Diễn Nhi quá.”

Lạc Dã nhăn mày, nói: “Nàng ta che che dấu dấu thần hồn, có chút vấn đề.”

Tiểu Lộc kinh hãi.

Hắn còn có thể phát hiện cái này?

Vân Diễn Nhi là công chúa Ma tộc, đi lại ở Nhân giới dĩ nhiên phải che che dấu dấu. Nhưng mà Tiểu Lộc đi theo Vân Diễn Nhi một đường, đại bộ phận tu sĩ đều bị mỹ mạo cùng tươi cười của Vân Diễn Nhi mê đến thất điên bát đảo, căn bản không chú ý đến vấn đề Vân Diễn Nhi che lấp thần hồn.

Lạc Dã lại có thể phát hiện…

Chỉ có thể nói, không hổ là hắn.

Lạc Dã cúi đầu cười với Tiểu Lộc: “Chúng ta tâm hữu linh tê một phen đi.”

Tiểu Lộc lắc đầu cự tuyệt nói: “Thực xin lỗi, ta và ngươi không có tâm hữu linh tê.”

Lạc Dã cũng không thèm để ý, trực tiếp tự mình nói: “Con người của ta ấy mà, chính là không chịu nổi kích thích. Ta không cưỡng bách ngươi, ta sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện đi theo ta.”



Tiểu Lộc: “…”

Không cần phải thế chứ Lạc cẩu?

Chỉ là một con linh thú mà thôi.

Không cần thì bỏ đi.

Ngươi bùng nổ tính ăn thua đủ có điểm kỳ quái đấy Lạc cẩu!



Vân Diễn Nhi cùng các tu sĩ đi tra xét hướng đi của ma khí.

Lúc trở về đi tìm Tiểu Lộc khắp nơi, nhưng không tìm được.

Hoài nghi gã Lạc Dã đã giấu Tiểu Lộc của nàng đi rồi, thời điểm Vân Diễn Nhi sắp bùng nổ, lại nhìn đến một người một lộc đi ra từ trong rừng rậm. Vẻ mặt Lạc Dã thỏa mãn, cả người lộ ra tư vị lười nhác, Tiểu Lộc thì cúi thấp đầu, trạng thái còn có chút ngơ ngẩn…

Công chúa Ma tộc Vân Diễn Nhi, lập tức tức giận!

Nàng xông tới: “Lạc Dã, ngươi còn là người sao? Ngươi làm gì với Tiểu Lộc?”

Lạc Dã: “…”

Tiểu Lộc: “…”

Nữ chủ này… Hình như có điểm đen tối?

Sau khi Lạc Dã ngốc một lát, hắn nháy mắt hiểu ra. Hắn cười nhạo một tiếng, thoải mái hào phóng cúi đầu, kéo lỗ tai Tiểu Lộc qua, hôn một cái lên thính tai nàng. Tiểu Lộc thiếu chút nữa bị nổ tung, thính tai lập tức đỏ rực. Nó hét lên một tiếng muốn chạy trốn khỏi Lạc Dã, Lạc Dã ôm cổ dài của nó cười ra tiếng.

Mà Vân Diễn Nhi biểu tình cứng đờ.

Tiểu Lộc tuyệt vọng.

Xong rồi.

Nam nữ chủ của nàng, hình như đều có điểm đen tối.

Chẳng phân biệt trên dưới.



Tiểu Lộc kiểm điểm chính mình, có phải thời điểm mình sáng tác tác phẩm, chính mình quá mức bẩn hay không.

Nhưng chỉ giây lát nàng đã giải vây cho chính mình.

Này chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Lạc Dã còn bị Bồ cẩu đổi thành hình tượng thích khoe mẽ vờ vịt.

Đen tối một chút có gì kỳ quái.

Không phải nàng sai.

Sai chính là thế giới này.

Tiểu Lộc một lần nữa yên tâm thoải mái lại.



Buổi tối một chúng tu sĩ ngồi cùng nhau thảo luận chuyện ma khí.

Tiểu Lộc không nóng nảy.

Nàng đã truyền tin cho nàng cha. Chỉ cần nhóm chưởng giáo cha nàng liên thủ, giải quyết vấn đề thiên kính bị nứt vỡ, sớm hay muộn cũng có thể giải quyết chuyện Thiên Ma.

Sự thật cũng đúng là như thế.

Khi các tu sĩ ngồi thảo luận, liền nói đến việc nhận được nhiệm vụ chưởng giáo từng môn phái mới phát ra, muốn bọn họ tận khả năng tiêu diệt Thiên Ma.

Lúc này mọi người thảo luận, nghiên cứu những nơi ma khí xuất hiện, phân công hướng đi tìm kiếm ma khí, tiêu diệt Thiên Ma.

Vân Diễn Nhi thấy Tiểu Lộc nhàm chán, liền tìm ra linh quả từ trong túi của mình, đút cho nó ăn.

Lạc Dã ở một bên nhìn, không đổi sắc mặt, cũng từ trong túi mình… Lấy ra một con gà nướng.

Bình thường, trên thế gian, các tu sĩ chưa bao giờ ăn gà nướng không có bất luận tác dụng tăng thêm tu vi gì.

Nhưng mà thật sự là ngửi thơm quá.

Tiểu Lộc nhún nhún cái mũi, cầm lòng không đậu mà tới gần Lạc Dã.

Lạc Dã mịt mờ nhìn khuôn mặt nhỏ hơi trầm xuống của Vân Diễn Nhi, hắn hơi hơi mỉm cười, ôm chầm lấy Tiểu Lộc, tự mình giơ gà nướng đút cho nó ăn.

Vân Diễn Nhi: “Tiểu Lộc, ta còn có rất nhiều tiên quả đấy.”

Lạc Dã mỉm cười: “Tiểu Lộc mỗi ngày ăn những cái đó sao được? Đồ ăn thế gian tuy rằng không giúp tăng tu vi, nhưng mà Tiểu Lộc lại thích nhất, đúng không?”

Tiểu Lộc: “À…”

Nàng khó xử nói: “Ta đây ăn một nửa tiên quả, ăn một nửa gà nướng. Nhé.”

Lạc Dã không chút để ý: “Ta nơi này còn có gà nguyệt đồng, vịt nấu đông trùng hạ thảo, cá thần tiên nướng…”

Tiểu Lộc bắt đầu nuốt nước miếng.

Nó kêu hai tiếng“U U”, cọ cọ bàn tay Lạc Dã.

Lạc Dã liếc Vân Diễn Nhi một cái.

Vân Diễn Nhi hầm hừ quay đầu đi.

Các tu sĩ khác xem đến mệt mỏi quá.



Nếu Tiểu Lộc bị Lạc Dã bắt cóc, Vân Diễn Nhi liền chuyên tâm nghe nhiệm vụ mà các tu sĩ được phân phối.

Vân Diễn Nhi có tâm bại lộ thực lực của chính mình, khi ánh mắt các tu sĩ trước mặt rơi xuống trên người nàng, ngón tay ngọc nhỏ dài của nàng nhẹ nhàng động đậy, một ấn ký đã lưu lại trên bản đồ, dịu dàng: “Ta có thể một mình một người đi trước phương đông đuổi theo điều tra, cũng không cần các tu sĩ khác hỗ trợ. Một mình ta cũng có thể hàng phục Thiên Ma.”

Lạc Dã nói: “Nhưng mà lúc trước khi dùng thủy kính quay ngược thời gian, Vân cô nương tựa hồ bị một ánh mắt của Đại Thiên Ma đánh tan. Ta cũng không phải muốn nhắm vào Vân cô nương, chỉ là đưa ra một nghi vấn mà thôi.”

Quả nhiên ánh mắt lo lắng của mọi người nhìn về phía Vân Diễn Nhi.

Vân Diễn Nhi hừ một tiếng: “Đó là vì lúc trước ta khinh địch, tưởng là nhân sĩ Ma tộc. Nếu gặp được Đại Thiên Ma, ta tự nhiên sẽ chuẩn bị cẩn thận, Lạc huynh không cần lo lắng cho ta.”

Lạc Dã nhún vai.

Vân Diễn Nhi cố ý nói: “Một mình ta chọn một phương hướng, có thể bảo đảm Thiên Ma ở phương hướng kia tuyệt đối không thể trốn thoát lòng bàn tay của ta. Nhưng mà tựa hồ tu vi của Lạc sư huynh thấp kém, chỉ sợ cần thêm mấy người tương trợ, mới được nhỉ?”

Lạc Dã lãnh đạm mà “Đúng” một tiếng.

Vân Diễn Nhi sửng sốt:… Hắn “Đúng” là có ý tứ gì?

Lạc Dã nói: “Xác thật tu vi của ta không bằng Vân cô nương, chỉ biết kéo vân cô nương lui về phía sau. Ta cũng nghĩ kỹ rồi, ta xác thật cần người khác hiệp trợ. Ta cũng không cần những người khác, có Tiểu Lộc đi theo ta là được. Theo ta được biết, Tiểu Lộc cũng không ký kết khế ước với Vân cô nương, mà trước kia ta cùng Tiểu Lộc cùng nhau đồng hành, một người một thú rất có ăn ý, tin tưởng lần này ta cùng Tiểu Lộc hợp tác, cũng có thể bảo đảm có thể diệt trừ Thiên Ma ở một phương hướng.”

Vân Diễn Nhi ngây dại: “…”

Trăm triệu không nghĩ tới Lạc Dã đào hố chờ nàng ở chỗ này!

Nàng lập tức nóng nảy: “Không được, Tiểu Lộc không thể cho ngươi.”

Lạc Dã khó xử nói: “Nhưng ta xác thật rất yêu cầu Tiểu Lộc.”

Các tu sĩ khác cũng khuyên.

Vân Diễn Nhi nói: “Ta so ngươi càng cần Tiểu Lộc! Hơn nữa ta cùng Tiểu Lộc quan hệ tốt, ta hiểu biết Tiểu Lộc.”

Lạc Dã bình tĩnh cười: “Tiểu Lộc ban đầu là đi theo ta, ta so với ngươi càng hiểu biết nó. Ta biết điểm yếu cùng ưu thế của nó, so với ngươi sẽ càng dễ dàng phát huy tác dụng của nó.”

Vân Diễn Nhi: “Ta, ta… Ta biết Tiểu Lộc có thể hóa hình, là một tiểu cô nương!”

Lạc Dã sửng sốt.

Tiểu Lộc đang cúi đầu yên lặng ăn đùi gà run lên.

Cảm giác được ánh mắt Lạc Dã như suy tư gì mà dừng ở trên người nàng.

Lạc Dã dùng thần thức nói chuyện với Tiểu Lộc: “Ngươi biết hóa hình?”

Tiểu Lộc làm như chính mình không nghe được hắn nói.

Nàng vắt hết óc nghĩ làm thế nào cho qua chuyện.

Lạc Dã ha hả.

Lạc Dã nói: “Biết hóa hình vì sao không cho ta xem? Có cái gì gạt ta?”

Tiểu Lộc hết sức chuyên chú ăn đùi gà, vẫn như cũ tự mình tê mỏi chính mình không nghe được Lạc Dã nói chuyện.

Lạc Dã nhìn chằm chằm chỉ lộc này một lúc lâu.

Lạc Dã dùng thần thức nói: “Đáp ứng đi cùng ta, ta sẽ không cho ngươi hóa hình.”

Tiểu Lộc lập tức rung lên.

Nàng ngẩng đầu liền hiên ngang lẫm liệt mà nói với Vân Diễn Nhi cùng các tu sĩ khác: “Ta xác thật càng có ăn ý với Lạc đại ca, nguyện ý hợp tác cùng Lạc đại ca!”



Vân Diễn Nhi thương tâm muốn chết.

Lạc Dã cảm thấy mỹ mãn.



Vân Diễn Nhi: “Tiểu Lộc, ngươi thay đổi.”

Tiểu Lộc áy náy.

Tiểu Lộc: “Ngươi yên tâm, tuy rằng chúng ta đi theo Lạc Dã, nhưng lòng ta ở chỗ ngươi.”

Vân Diễn Nhi thở dài.

Ngược lại tỉnh lại.

Nàng nói: “Cũng đúng. Nhưng sau khi ta trở về, vẫn sẽ nghĩ biện pháp mang ngươi đến Ma Vực. Lạc Dã kia không có hảo tâm, ngươi chỉ là tạm thời hợp tác với hắn, ngàn vạn đừng tín nhiệm hắn.”

Tiểu Lộc vỗ ngực bảo đảm.



Ngược lại lên đường.

Tiểu Lộc đồng hành cùng Lạc Dã.

Lạc Dã liếc chỉ Tiểu Lộc này vài lần, khóe môi ngậm một tia cười.

Tiểu Lộc bị hắn nhìn chằm chằm đến trong lòng áp lực rất lớn.

Nó quay đầu nhìn hắn: “Chúng ta phải hợp tác hàng phục Đại Thiên Ma như thế nào? Ngươi biết ta không am hiểu đấu pháp.”

Lạc Dã không chút để ý: “Cái kia không quan trọng, một mình ta đủ rồi, không cần ngươi.”

Tiểu Lộc mắt cá chết: “… À.”

Nàng biết mà.

Lạc cẩu đồ thích khoe mẽ này, trước nay đều không cần nàng ra tay. Vĩnh viễn là một mình hắn đánh ở phía trước, nàng ở phía sau phất cờ hò reo là đủ rồi. Nếu mà nàng tiến lên, hắn còn ngại nàng vướng bận ấy chứ.

Lạc Dã lại có hứng thú nói chuyện phiếm với Tiểu Lộc, hắn nói: “Ngươi lừa gạt ta.”

Tiểu Lộc chột dạ: “… Ngươi từ đầu tới đuôi đều coi ta là súc sinh bình thường, căn bản không hỏi ta có thể hóa hình hay không. Ta cũng không tính lừa ngươi.”

Lạc Dã: “Ngươi làm tổn thương tình cảm của ta.”

Hắn rũ mắt, nhìn xác thật có vài phần đau buồn.

Tiểu Lộc hoài nghi nhìn hắn.

Lạc Dã nói: “Nếu ta biết ngươi sẽ hóa hình, còn là một tiểu cô nương, ta sẽ không để ngươi tiến vào thần thức của ta. Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương ‘Lộc U’ của ta sẽ ghen.”

Tiểu Lộc tâm mệt.

Nàng nói: “Ta bảo đảm nàng sẽ không ghen.”

Lạc Dã: “Tâm hồn của ta bị ngươi làm bẩn, đã không sạch sẽ. Ngươi phải phụ trách.”

Lạc Dã thở dài.

Tiểu Lộc bị hắn thở dài đến da gà đều nổi lên.

Tiểu Lộc nói: “Kỳ thật ta tin ngươi đã nhìn ra được, ta vẫn luôn lấy thân lộc gặp ngươi, thuyết minh ta thích làm một con lộc. Vậy ngươi liền hoàn toàn không cần lo lắng ngươi bị ta làm bẩn, bởi vì dù sao ta cũng là một con lộc, ta thích nhất định sẽ là một con công* lộc.”

(*công: đực >< thư: cái)

Lạc Dã hơi cứng lại.

Tiểu Lộc ngửa đầu nhìn đôi mắt hắn, nghiêm túc nói: “Lộc và cẩu có thiên nhiên cách ly sinh sản, hai ta không thể, ngươi có thể yên tâm. Ta tìm công lộc của ta, ngươi tìm cô nương ‘Lộc U’ của ngươi, hai ta không quấy rầy lẫn nhau, hợp tác vui sướng.”

Lạc Dã lạnh mặt xuống: “…”

Nhưng mà nàng đang mắng hắn là chó à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện