Cốc Xuân Lai hóa ra mấy cái thủy cầu ở trước mặt.
Bên cạnh là Lạc Dã đang ngồi xếp bằng nhắm mắt nhập tĩnh, hơi thở quanh thân dày đặc, yên tĩnh không tiếng động. Trong kiếp sống bị giam cầm chán đến chết, nàng u sầu đầy cõi lòng, lại bởi quá nhàm chán, liền ném thủy cầu tự mình chơi.
Bởi vì tu vi tăng lên, từ đây chuyện phá kết giới không cần nàng tới làm.
Tu vi của nàng tăng lên là tăng lên, cũng không phá được kết giới này.
Đó là chuyện của Lạc Dã.
Tác dụng của Cốc Xuân Lai, chính là ở thời điểm hắn cần đến, cùng hắn song tu, giúp hắn đột phá.
Nghĩ đến có chút thảm.
Vốn dĩ trong cốt truyện nam nữ chủ cũng bị vây ở nơi này, nhưng mà Vân Diễn Nhi ngoại trừ song tu, còn có thể chỉ điểm tu vi cho Lạc Dã. Đáng tiếc hiện tại tuy rằng Vân Diễn Nhi cũng bị nhốt trong hỗn độn, nhưng không biết ở nơi nào, không hội hợp với bọn họ được.
Cốc Xuân Lai lo lắng sau khi Vân Diễn Nhi tách khỏi bọn họ, có thể xảy ra chuyện hay không. Các huynh trưởng phát rồ của nàng tất nhiên sẽ tìm mọi cách diệt trừ Vân Diễn Nhi, không có Lạc Dã trợ giúp, Vân Diễn Nhi tránh ở nơi nào.
Thêm nữa là náo loạn giữa Nhân giới và Thiên Ma.
Bọn họ hiện tại tới Ma Vực rồi, cũng không biết loạn Thiên ma đã giải quyết được mấy phần. Cốc Xuân Lai ngày đó vô cùng kỹ càng tỉ mỉ mà giới thiệu với cha mình chỗ lợi hại của Đại Thiên Ma kia, nói cần đến vài vị Chưởng giáo đều xuất hiện ra tay, lại thêm mấy năm, có lẽ có thể diệt trừ Đại Thiên Ma.
Ở Thiên vực vô biên Đại Thiên Ma trong mỗi thế giới chỉ có một con ra đời, nó không thể giết chết.
Chỉ có thể giam giữ, trấn áp.
Đại Thiên Ma nguyên bản là nhờ Lạc Dã dùng kiếm “Thái cổ”, lại hy sinh thần hồn của chính mình, mới hoàn toàn có thể trấn áp.
Mà nay Lạc Dã không ở Nhân giới, truyền thừa của kiếm “Thái cổ” cũng không có người được đến, chẳng sợ chuyện về Đại Thiên Ma đã được Cốc Xuân Lai báo cho Tu chân giới trước, cũng không biết những đại tu sĩ đó có thể giải quyết vấn đề này hay không.
Cốc Xuân Lai không khỏi phiền não.
“Lại chơi thủy cầu?” Phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp.
Cốc Xuân Lai ngửa đầu về phía sau, liền dán lên vạt áo của nam nhân ở đằng sau.
Cốc Xuân Lai cứng đờ, đây là Lạc Dã tỉnh lại.
Nàng, lại bị cần đến!
Trong lòng Cốc Xuân Lai phát khổ, có chút không quá tình nguyện, nhưng mà nàng rất có nghị lực, khi nam nhân dán tới, hơi thở phất qua má nàng, nàng nhận mệnh mà bắt đầu xắn tay áo, giải đai lưng, xoã tóc dài.
Lạc Dã ngẩn ra, mới vừa tỉnh lại muốn ôn tồn trong chốc lát, tư tưởng của nàng lại dơ bẩn như thế, muốn cùng hắn làm chuyện trên giường kia.
Giống như đôi đạo lữ bọn họ này, sau khi ký kết khế ước không hề làm chuyện gì khác, chỉ tránh ở chỗ sâu trong Ma Vực động tay động chân.
Nam nhân tự nhiên sẽ không không chào đón nữ nhân chủ động.
Nhưng mà nếu giữa hai người chỉ có loại giao lưu này, liền có chút không thú vị.
Lạc Dã nắm lấy cổ tay nàng, ngăn lại động tác của nàng, tâm tình phức tạp. Sau một lúc lâu, hắn nói: “… Thực ra cũng không cần nóng vội như vậy.”
Cốc Xuân Lai kinh ngạc.
Kinh ngạc.
Vốn dĩ nàng cũng cảm thấy luôn làm việc này, rất thống khổ; nhưng mà nếu Lạc Dã không thấy hứng thú với việc này, hắn không vội, nàng lại bắt đầu nóng nảy.
Cốc Xuân Lai vội vàng ngửa đầu, mặt kề mặt cùng nam nhân đang ôm nàng từ phía sau, mắt nhìn mắt.
Cốc Xuân Lai vô cùng đau đớn: “Ngươi không muốn đi ra ngoài sao? Không muốn cứu Diễn Nhi sao? Không muốn độ thiên kiếp, không muốn rời khỏi Ma Vực về Nhân giới sao? Sao có thể không nóng nảy?”
Màu mắt Lạc Dã cổ quái.
Hắn hơi có lệ mà cười một cái, duỗi tay xoa nhẹ dưới cằm nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo, rũ mắt nói: “Ta cho rằng ngươi eo đau lưng đau, sẽ mệt.”
Cốc Xuân Lai cảm động vì hắn săn sóc.
Nhưng mà nàng nói: “Thực ra cũng sẽ không. Ta là tu sĩ mà, tuy rằng đánh nhau không được, nhưng mà dù sao người lăn lộn cũng là ngươi, ta nhịn một chút liền qua.”
Lạc Dã trầm mặc.
Ngữ khí của hắn dịu dàng hỏi: “Ngươi nhịn như thế nào?”
Ngữ khí của hắn như gió xuân, nhẹ đảo qua, lác đác lưa thưa, rơi vào đầu quả tim Cốc Xuân Lai, dường như dẫn tới mầm xuân nảy nở, vạn vật sống lại. Mà hắn cúi mặt xuống nhìn nàng, mày cứng rắn, ánh mắt thâm thúy. Tay hắn vỗ gương mặt nàng, đôi mắt nhìn nàng, mị lực nhiếp hồn động phách* rơi vào trong ánh mắt nàng.
(nhiếp hồn động phách: đẹp đến mức cướp đi hồn phách của người ta)
Cốc Xuân Lai không tự giác liền đỏ mặt, cảm thấy quanh thân mềm lâng lâng.
Đây là mỹ nam kế.
Bởi vì nàng quá thích mặt hắn, liên tiếp trúng kế.
Bởi vậy mà Cốc Xuân Lai mơ mơ hồ hồ mà nói thật: “Ta rút thần thức từ trong cơ thể ra, ngươi động ngươi, ta tưởng chuyện của ta. Tuy rằng sau khi thần thức trở về thân thể sẽ cảm thấy mỏi đến khó chịu, nhưng mà ta là tu sĩ, véo cái Tịnh Thân Quyết liền không có việc gì.”
Tiếng nói vừa dứt, liền cảm giác được ánh mắt Lạc Dã lạnh băng mà nhìn nàng.
Cốc Xuân Lai hoàn hồn, lập tức duỗi tay bưng kín cái miệng nàng quản không được kia — nàng đều bị Lạc Dã lừa gạt nói ra lời nói thật gì vậy!
Lạc Dã lạnh nhạt nhìn nàng một lát, ánh mắt lạnh lẽo, Cốc Xuân Lai suy sụp cúi mặt, xoay vai chôn vào trong lòng ngực hắn, chủ động ôm lấy hắn, khóc thút thít lên tiếng.
Cốc Xuân Lai nghẹn ngào: “Lạc đại ca, ta cũng không có biện pháp nào. Mỗi ngày đều như vậy, ta sẽ điên mất. Ngươi không thể nhìn Tiểu Lộc ngươi yêu nhất hỏng mất đúng không?”
Lạc Dã nói: “… Ta đây ngày sau khi làm việc này, cũng rút ra thần thức được không. Phu nhân thật là nghĩ ra một biện pháp quá tốt, đa tạ phu nhân.”
Cốc Xuân Lai cứng đờ.
Cười gượng nói: “Không cần khách khí.”
Trong đầu nàng không tự giác mà ảo tưởng cái hình ảnh kia.
Hình ảnh quá ma huyễn —
Nàng cùng Lạc Dã từng người rút thần thức ra, ai chơi theo ý người nấy, lưu hai cái xác không hồn máy móc mà động đậy sao? Tinh huyết súc rửa gân mạch toàn thân, một lần lại một lần cọ rửa tinh túy… Thời điểm mấu chốt để tăng lên tu vi như vậy, nguyên thần của nàng cùng Lạc Dã, đều không tham gia sao? Có lẽ nguyên thần của nàng suy nghĩ đêm nay ăn cái gì, nguyên thần của Lạc Dã suy nghĩ khi nào có thể hưu thê*…
(*hưu thê: ly hôn)
Ặc.
Không hổ là nàng và Lạc Dã mà.
Đây là chuyện hai người bọn họ có thể làm ra được.
Chỉ là hiện tại hai người bốn mắt nhìn nhau, có điểm xấu hổ.
Cốc Xuân Lai chủ động nói: “Ta cho rằng ngươi sẽ rất hưởng thụ.”
Lạc Dã lộ ra tươi cười.
Khách khí lễ phép, lạnh lùng mỉa mai.
Hắn nói: “Nếu ta có thể nằm bất động, vậy càng hưởng thụ.”
Hắn ngừng một chút, lại nói: “Ta cảm thấy Tiểu Lộc cũng rất có ý tứ. Tiểu Lộc không thích, lại còn khóc kêu cầu ta ép khô. Ngươi đối với Vân cô nương, ngược lại nhất vãng tình thâm*.”
(*nhất vãng tình thâm: mối tình thắm thiết, sâu sắc mãi mãi)
Cốc Xuân Lai kiểu gì nhạy bén, lập tức nói: “Nói cái gì đâu! Ta là sợ Lạc đại ca ngươi ở chỗ này chờ đến quá buồn, chỉ là thuận tiện cứu Diễn Nhi mà thôi. Lạc đại ca ngươi mới là quan trọng nhất. Lúc này nếu đổi lại là Lạc đại ca bị nhốt, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu Lạc đại ca.”
Lạc Dã: “Như thế nào cứu? Cùng Vân Diễn Nhi song tu?”
Thần sắc Cốc Xuân Lai nghiêm túc.
Nàng nói: “Cũng không phải không được.”
Mắt Lạc Dã lạnh lẽo nhìn nàng.
Cốc Xuân Lai phụt cười ra tiếng, nàng vốn là dựa vào trong lòng ngực hắn ôm hắn, lúc này trực tiếp dựa vào cổ hắn, cười đến càng dữ hơn. Mà nhìn đến nàng cười hết sức đắc ý, trong mắt Lạc Dã cũng mang theo ý cười, duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa phía sau lưng nàng.
Lạc Dã nói: “Ta còn sợ ngươi bị nhốt ở nơi này lâu như vậy sẽ buồn, xem ra ngươi rất tự đắc vui vẻ.”
Lạc Dã rũ mắt: “Tiểu Lộc, ngươi thích ứng rất nhanh.”
Cốc Xuân Lai thuận miệng nói: “Đó là tự nhiên. Cha mẹ ta… Cha mẹ từ khi ta còn nhỏ đã trăm công ngàn việc, vô cùng bận rôn, ta đều là tự chơi cùng chính mình. Nếu không thể tự tìm niềm vui, nếu ta không thích ứng nhanh, ta còn không sớm làm chính mình buồn muốn chết sao?”
Nàng vui sướng nói: “Hơn nữa ta cũng không nhàm chán. Không phải có ngươi ở cùng ta sao. Lạc đại ca…”
Mặt nàng đỏ lên.
Nhỏ giọng dán tai hắn, nhẹ nhàng hôn một cái, nói: “Ngươi cũng rất thú vị. Cùng ngươi ở bên nhau, một chút cũng không nhàm chán. Có những người mới gặp thấy kinh diễm, nhưng bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa, ta không thích. Có những người ở chung lâu rồi, nhạt nhẽo không thú vị, không có gì để khen, ta cũng không thích.”
“Ta thích người có linh hồn thú vị, có thể cùng ta chơi.”
Lạc Dã không nói chuyện.
Hắn cùng Cốc Xuân Lai kỳ thật là chưa từng thổ lộ tình cảm.
Dù sao cũng không có thời gian.
Trước đó còn có Bồ Sĩ Trạch tồn tại chắn ngang giữa hai người.
Đến bây giờ Lạc Dã còn bởi vì cái này mà ghen tuông.
Nhưng mà Cốc Xuân Lai nói không nên lời vì sao, Lạc Dã âm thầm nhớ kỹ, lại cũng không nhắc đến ngoài miệng.
Lúc này Cốc Xuân Lai khó được nói này đó với hắn, Lạc Dã liền nói: “Ta cũng rất thích ngươi.”
Mày hắn hơi có vẻ ưu sầu.
Hắn vỗ về tóc nàng, nói: “Ta chỉ sợ hiện thực quá xa, không xứng với ngươi.”
Cốc Xuân Lai nói: “Đây là chuyện ngươi không thể tránh né sẽ phiền não, ta cũng không thể cho ngươi biện pháp giải quyết hoàn hảo. Chỉ có thể dựa vào chính ngươi nghĩ thông suốt. Nhưng mà ta tin tưởng ngươi.”
Lạc Dã cười: “Ngươi tin tưởng ta đến từ nơi nào?”
Cốc Xuân Lai nghiêm túc mà ngửa mặt nhìn hắn: “Ta trước nay chưa từng gặp nam nhân nào cẩu thành như ngươi, không để ý gì cả thành như ngươi, không hề cầu sinh thành như ngươi. Ngươi đã cẩu thành như vậy, ta tin tưởng vấn đề bình thường ở chỗ ngươi không phải là vấn đề.”
Mặt Lạc Dã không có biểu tình.
Ánh mắt Cốc Xuân Lai trong trẻo.
Hắn giơ tay, liền gõ một cái lên trán nàng. Hắn xuống tay nặng, trực tiếp gõ sưng cái trán nàng lên.
Lạc Dã: “Phỉ báng ta như vậy, không muốn sống nữa hả?”
Cốc Xuân Lai: “Ngươi xem! Ngươi còn không thừa nhận ngươi không có cầu sinh dục, xuống tay nặng như thế với phu nhân của mình, chỉ có ngươi mới làm ra được thôi!”
Nàng quỷ khóc sói gào, nhưng cũng chỉ rặn ra được vài giọt nước mắt từ trong mắt.
Lạc Dã cười.
Hắn đương nhiên biết một tu sĩ như Cốc Xuân Lai, không có khả năng bị hắn gõ một cái lên trán liền gõ ra vấn đề. Nhưng nàng rầm rì, hắn vẫn là bấm tay niệm thần chú, tiêu sưng cho nàng. Vui đùa như vậy trong chốc lát, khi hắn cúi đầu nhìn nàng, áp lực trong mắt bởi vì hai người vây ở nơi này, bất tri bất giác thiếu đi rất nhiều.
Cốc Xuân Lai nói cảm ơn hắn ở bên cạnh nàng.
Hắn cũng cảm ơn nàng làm bạn cùng hắn.
Bởi vì Tiểu Lộc là một người vô ưu vô lự, động lực sinh tồn rất yếu ớt, khi Lạc Dã tu luyện tăng lên thực lực, áp lực mới có thể không lớn như vậy. Đổi một người khác ở cùng hắn, có lẽ tu vi của hắn sẽ tăng lên nhanh hơn, nhưng tâm tình hắn sẽ không tốt như hiện tại.
—
Lạc Dã và Cốc Xuân Lai từ sau khi liên hệ với Đại Đức Tông làm xong “Song tu đại điển”, hai người liền mất tích.
Theo lời những tu sĩ thấy bọn họ nói, lần cuối cùng nhìn thấy Lạc sư huynh và Cốc đại tiểu thư là ở một ngôi chợ nào đó, sau đó chưa từng gặp lại. Mà sau đó không lâu, mọi người đều từng nhìn đến ma khí, hoài nghi là Thiên Ma tác loạn, hai người đi trừ Ma.
Chỉ là trừ ma rồi, hai người liền mất tích.
Tông chủ Đại Đức Tông nghe nói nữ nhi cùng chuẩn con rể* cùng nhau biến mất ở trong ma khí, vô cùng nóng lòng, hoài nghi là Thiên Ma hại chết hai người.
(*chuẩn con rể: con rể tương lai)
Tuy nhiên “Nguyên linh đèn” trong từ đường của Tông phái, lại biểu hiện ngọn đèn của Cốc Xuân Lai tuy rằng tối đi, lại không hề bị tắt, người còn sống.
Nói không chừng là bị Thiên Ma làm gì.
Tông chủ Đại Đức Tông vì cứu nữ nhi con rể bị mất tích, trở nên tích cực xưa nay chưa từng có trong việc tru sát Thiên Ma. Mà dưới sự tích cực này, nhóm Chưởng giáo Đạo Tông khắp thiên hạ xưa nay chưa từng có phối hợp, sau khi nghe về Đại Thiên Ma, mọi người liền đồng tâm hiệp lực, chuẩn bị liên thủ chém giết Đại Thiên Ma đang bồi hồi ở ngoài Thiên vực.
Thiên kính xác thật bị nứt vỡ.
Vô số Thiên Ma rơi xuống thế giới này.
Chư vị Chưởng giáo ra tay, bọn họ thuyết phục tu sĩ khắp thiên hạ cùng nhau đấu tranh để tru sát Thiên Ma.
Một bộ phận người đi tu sửa Thiên kính, mấy người Tông chủ Đại Đức Tông ở Tu chân giới có thực lực tối cao, tổ chức ra ngoài Thiên kính, đứng ở ngoài Thiên vực, triển khai đại chiến cùng Đại Thiên Ma đang bồi hồi muốn xâm nhập Tu chân giới.
Lại có vài vị Chưởng giáo, ý đồ dùng bí thuật của tông môn mình liên lạc với Kiếm Thần đã rời khỏi thế giới này từ vạn năm trước, du lịch vạn giới không biết tung tích, hy vọng Kiếm Thần có thể trở về, giúp bọn hắn diệt trừ đại Thiên Ma. Nhưng mà Kiếm Thần trước sau vẫn chưa trở về.
Mọi người lại nhớ tới thanh kiếm “Thái cổ” mà Kiếm Thần lưu lại.
Sau rất nhiều khảo sát, kiếm “Thái cổ” hiện thân ở trong một di tích Kiếm cốc của Đại Đức Tông, mà kiếm này, đã bị phong ấn vạn năm.
Mọi người khiếp sợ.
Vì sĩ khí của toàn bộ Tu chân giới, Tông chủ Đại Đức Tông buông lời nói, thiên hạ chỉ cần có người có thể được đến truyền thừa kiếm “Thái cổ”, Đại Đức Tông tuyệt không ngăn trở, tự đưa ra kiếm “Thái cổ”.
Một trận chiến kéo dài mười năm, trong mười năm, “Thiên Ma” không còn là cấm kỵ chỉ có số ít người biết đến. Ngày thường tất cả đại tông môn, tiểu tông môn, các tán tu thảo luận, đều biến thành nơi nào lại có Thiên Ma hạ xuống.
Vài vị Chưởng giáo sau khi trở về từ Thiên vực liền bế quan, ước định nửa năm sau lại tái chiến Đại Thiên Ma.
Các tu sĩ đã quen với loại sinh hoạt vội vàng này.
Sinh linh tu chân giới kêu khóc, bọn họ cần phải đồng lòng trấn áp Đại Thiên Ma, Tu chân giới mới có thể khôi phục cuộc sống bình thường.
—
Mà ở chỗ sâu trong Ma Vực, vẫn là ngày ngày tu hành.
Lạc Dã xoa tóc Cốc Xuân Lai, ánh mắt sâu thẳm, nâng mắt nhìn về phía ma khí hỗn độn cuồn cuộn phía trên.
Những năm gần đây, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn.
Hắn cảm giác được, khả năng thiên kiếp của hắn sắp tới. Nếu thành công, chỉ mấy ngày tới hắn có thể độ xong thiên kiếp, mang theo Cốc Xuân Lai rời khỏi nơi đây, trở lại Nhân giới!
5 năm sau, lại một hồi tu luyện kết thúc.
Đều là thể xác và tinh thần mỏi mệt.
Lạc Dã cúi đầu, có chút đau lòng mà cùng Cốc Xuân Lai trán dán trán, không tiếng động an ủi nàng.
Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Cốc Xuân Lai cười, ôm cổ hắn, cùng hắn hôn môi.
Hai người nhắm mắt.
Ít có ở thời điểm không chứa dục vọng, không mang theo mục đích mà hôn môi.
Hồn phách trong cơ thể đều bởi vậy mà run rẩy.
Hai người mở mắt ra.
Cốc Xuân Lai cảm nhận được hắn biến hóa, sau khi rối rắm nửa ngày, nói: “Ngươi động tình?”
Lạc Dã nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng.
Hỏi: “Còn tới không?”
Cốc Xuân Lai run một cái.
Nói: “Không dối gạt Lạc đại ca, mấy ngày nay luôn là chuyện kia, ta tuy rằng tích cực phối hợp, nhưng mà thật sự nhớ tới liền cảm thấy sợ hãi. Không quá tình nguyện như vậy.”
Nàng nghĩ thầm chờ nàng tỉnh mộng, nàng liền phải kiêng “thịt” ít nhất một tháng.
(*thịt: chuyện ấy ấy ấy)
Nàng thật sự, ăn “thịt” phát ngấy rồi!
Phải bắt Bồ Sĩ Trạch cùng nàng kiêng “thịt”!
Mỗi ngày ăn “thịt” thật sự quá thống khổ!
Trong mắt Lạc Dã mang cười.
Hắn nói: “Rất tốt. Nói thật, tuy rằng ta tích cực phối hợp ngươi, nhưng mỗi ngày thịt cá, ta cũng xác thật có chút không quá tình nguyện như vậy.”
Cốc Xuân Lai cảm động.
Thật tốt quá! Lạc Dã không phải cái loại động vật ăn thịt bảy ngày bảy đêm, thích nghe nữ nhân khóc lóc xin tha. Hắn gợi cảm lười biếng, giống thật mà là giả, vô cùng tùy tiện.
Cốc Xuân Lai: “Vậy, sau khi chúng ta rời khỏi đây, liền kiêng thịt đi.”
Lạc Dã cười: “Đang có ý này.”
Ngừng một cái.
Hỏi: “Nhưng mà bây giờ tới không?”
Cốc Xuân Lai: “Trước hôn một lát, nghỉ một chút lại đến đi.”
Lạc Dã: “Được.”
—————————————————————-
Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này sắp kết thúc rồi ~
Bên cạnh là Lạc Dã đang ngồi xếp bằng nhắm mắt nhập tĩnh, hơi thở quanh thân dày đặc, yên tĩnh không tiếng động. Trong kiếp sống bị giam cầm chán đến chết, nàng u sầu đầy cõi lòng, lại bởi quá nhàm chán, liền ném thủy cầu tự mình chơi.
Bởi vì tu vi tăng lên, từ đây chuyện phá kết giới không cần nàng tới làm.
Tu vi của nàng tăng lên là tăng lên, cũng không phá được kết giới này.
Đó là chuyện của Lạc Dã.
Tác dụng của Cốc Xuân Lai, chính là ở thời điểm hắn cần đến, cùng hắn song tu, giúp hắn đột phá.
Nghĩ đến có chút thảm.
Vốn dĩ trong cốt truyện nam nữ chủ cũng bị vây ở nơi này, nhưng mà Vân Diễn Nhi ngoại trừ song tu, còn có thể chỉ điểm tu vi cho Lạc Dã. Đáng tiếc hiện tại tuy rằng Vân Diễn Nhi cũng bị nhốt trong hỗn độn, nhưng không biết ở nơi nào, không hội hợp với bọn họ được.
Cốc Xuân Lai lo lắng sau khi Vân Diễn Nhi tách khỏi bọn họ, có thể xảy ra chuyện hay không. Các huynh trưởng phát rồ của nàng tất nhiên sẽ tìm mọi cách diệt trừ Vân Diễn Nhi, không có Lạc Dã trợ giúp, Vân Diễn Nhi tránh ở nơi nào.
Thêm nữa là náo loạn giữa Nhân giới và Thiên Ma.
Bọn họ hiện tại tới Ma Vực rồi, cũng không biết loạn Thiên ma đã giải quyết được mấy phần. Cốc Xuân Lai ngày đó vô cùng kỹ càng tỉ mỉ mà giới thiệu với cha mình chỗ lợi hại của Đại Thiên Ma kia, nói cần đến vài vị Chưởng giáo đều xuất hiện ra tay, lại thêm mấy năm, có lẽ có thể diệt trừ Đại Thiên Ma.
Ở Thiên vực vô biên Đại Thiên Ma trong mỗi thế giới chỉ có một con ra đời, nó không thể giết chết.
Chỉ có thể giam giữ, trấn áp.
Đại Thiên Ma nguyên bản là nhờ Lạc Dã dùng kiếm “Thái cổ”, lại hy sinh thần hồn của chính mình, mới hoàn toàn có thể trấn áp.
Mà nay Lạc Dã không ở Nhân giới, truyền thừa của kiếm “Thái cổ” cũng không có người được đến, chẳng sợ chuyện về Đại Thiên Ma đã được Cốc Xuân Lai báo cho Tu chân giới trước, cũng không biết những đại tu sĩ đó có thể giải quyết vấn đề này hay không.
Cốc Xuân Lai không khỏi phiền não.
“Lại chơi thủy cầu?” Phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp.
Cốc Xuân Lai ngửa đầu về phía sau, liền dán lên vạt áo của nam nhân ở đằng sau.
Cốc Xuân Lai cứng đờ, đây là Lạc Dã tỉnh lại.
Nàng, lại bị cần đến!
Trong lòng Cốc Xuân Lai phát khổ, có chút không quá tình nguyện, nhưng mà nàng rất có nghị lực, khi nam nhân dán tới, hơi thở phất qua má nàng, nàng nhận mệnh mà bắt đầu xắn tay áo, giải đai lưng, xoã tóc dài.
Lạc Dã ngẩn ra, mới vừa tỉnh lại muốn ôn tồn trong chốc lát, tư tưởng của nàng lại dơ bẩn như thế, muốn cùng hắn làm chuyện trên giường kia.
Giống như đôi đạo lữ bọn họ này, sau khi ký kết khế ước không hề làm chuyện gì khác, chỉ tránh ở chỗ sâu trong Ma Vực động tay động chân.
Nam nhân tự nhiên sẽ không không chào đón nữ nhân chủ động.
Nhưng mà nếu giữa hai người chỉ có loại giao lưu này, liền có chút không thú vị.
Lạc Dã nắm lấy cổ tay nàng, ngăn lại động tác của nàng, tâm tình phức tạp. Sau một lúc lâu, hắn nói: “… Thực ra cũng không cần nóng vội như vậy.”
Cốc Xuân Lai kinh ngạc.
Kinh ngạc.
Vốn dĩ nàng cũng cảm thấy luôn làm việc này, rất thống khổ; nhưng mà nếu Lạc Dã không thấy hứng thú với việc này, hắn không vội, nàng lại bắt đầu nóng nảy.
Cốc Xuân Lai vội vàng ngửa đầu, mặt kề mặt cùng nam nhân đang ôm nàng từ phía sau, mắt nhìn mắt.
Cốc Xuân Lai vô cùng đau đớn: “Ngươi không muốn đi ra ngoài sao? Không muốn cứu Diễn Nhi sao? Không muốn độ thiên kiếp, không muốn rời khỏi Ma Vực về Nhân giới sao? Sao có thể không nóng nảy?”
Màu mắt Lạc Dã cổ quái.
Hắn hơi có lệ mà cười một cái, duỗi tay xoa nhẹ dưới cằm nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo, rũ mắt nói: “Ta cho rằng ngươi eo đau lưng đau, sẽ mệt.”
Cốc Xuân Lai cảm động vì hắn săn sóc.
Nhưng mà nàng nói: “Thực ra cũng sẽ không. Ta là tu sĩ mà, tuy rằng đánh nhau không được, nhưng mà dù sao người lăn lộn cũng là ngươi, ta nhịn một chút liền qua.”
Lạc Dã trầm mặc.
Ngữ khí của hắn dịu dàng hỏi: “Ngươi nhịn như thế nào?”
Ngữ khí của hắn như gió xuân, nhẹ đảo qua, lác đác lưa thưa, rơi vào đầu quả tim Cốc Xuân Lai, dường như dẫn tới mầm xuân nảy nở, vạn vật sống lại. Mà hắn cúi mặt xuống nhìn nàng, mày cứng rắn, ánh mắt thâm thúy. Tay hắn vỗ gương mặt nàng, đôi mắt nhìn nàng, mị lực nhiếp hồn động phách* rơi vào trong ánh mắt nàng.
(nhiếp hồn động phách: đẹp đến mức cướp đi hồn phách của người ta)
Cốc Xuân Lai không tự giác liền đỏ mặt, cảm thấy quanh thân mềm lâng lâng.
Đây là mỹ nam kế.
Bởi vì nàng quá thích mặt hắn, liên tiếp trúng kế.
Bởi vậy mà Cốc Xuân Lai mơ mơ hồ hồ mà nói thật: “Ta rút thần thức từ trong cơ thể ra, ngươi động ngươi, ta tưởng chuyện của ta. Tuy rằng sau khi thần thức trở về thân thể sẽ cảm thấy mỏi đến khó chịu, nhưng mà ta là tu sĩ, véo cái Tịnh Thân Quyết liền không có việc gì.”
Tiếng nói vừa dứt, liền cảm giác được ánh mắt Lạc Dã lạnh băng mà nhìn nàng.
Cốc Xuân Lai hoàn hồn, lập tức duỗi tay bưng kín cái miệng nàng quản không được kia — nàng đều bị Lạc Dã lừa gạt nói ra lời nói thật gì vậy!
Lạc Dã lạnh nhạt nhìn nàng một lát, ánh mắt lạnh lẽo, Cốc Xuân Lai suy sụp cúi mặt, xoay vai chôn vào trong lòng ngực hắn, chủ động ôm lấy hắn, khóc thút thít lên tiếng.
Cốc Xuân Lai nghẹn ngào: “Lạc đại ca, ta cũng không có biện pháp nào. Mỗi ngày đều như vậy, ta sẽ điên mất. Ngươi không thể nhìn Tiểu Lộc ngươi yêu nhất hỏng mất đúng không?”
Lạc Dã nói: “… Ta đây ngày sau khi làm việc này, cũng rút ra thần thức được không. Phu nhân thật là nghĩ ra một biện pháp quá tốt, đa tạ phu nhân.”
Cốc Xuân Lai cứng đờ.
Cười gượng nói: “Không cần khách khí.”
Trong đầu nàng không tự giác mà ảo tưởng cái hình ảnh kia.
Hình ảnh quá ma huyễn —
Nàng cùng Lạc Dã từng người rút thần thức ra, ai chơi theo ý người nấy, lưu hai cái xác không hồn máy móc mà động đậy sao? Tinh huyết súc rửa gân mạch toàn thân, một lần lại một lần cọ rửa tinh túy… Thời điểm mấu chốt để tăng lên tu vi như vậy, nguyên thần của nàng cùng Lạc Dã, đều không tham gia sao? Có lẽ nguyên thần của nàng suy nghĩ đêm nay ăn cái gì, nguyên thần của Lạc Dã suy nghĩ khi nào có thể hưu thê*…
(*hưu thê: ly hôn)
Ặc.
Không hổ là nàng và Lạc Dã mà.
Đây là chuyện hai người bọn họ có thể làm ra được.
Chỉ là hiện tại hai người bốn mắt nhìn nhau, có điểm xấu hổ.
Cốc Xuân Lai chủ động nói: “Ta cho rằng ngươi sẽ rất hưởng thụ.”
Lạc Dã lộ ra tươi cười.
Khách khí lễ phép, lạnh lùng mỉa mai.
Hắn nói: “Nếu ta có thể nằm bất động, vậy càng hưởng thụ.”
Hắn ngừng một chút, lại nói: “Ta cảm thấy Tiểu Lộc cũng rất có ý tứ. Tiểu Lộc không thích, lại còn khóc kêu cầu ta ép khô. Ngươi đối với Vân cô nương, ngược lại nhất vãng tình thâm*.”
(*nhất vãng tình thâm: mối tình thắm thiết, sâu sắc mãi mãi)
Cốc Xuân Lai kiểu gì nhạy bén, lập tức nói: “Nói cái gì đâu! Ta là sợ Lạc đại ca ngươi ở chỗ này chờ đến quá buồn, chỉ là thuận tiện cứu Diễn Nhi mà thôi. Lạc đại ca ngươi mới là quan trọng nhất. Lúc này nếu đổi lại là Lạc đại ca bị nhốt, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu Lạc đại ca.”
Lạc Dã: “Như thế nào cứu? Cùng Vân Diễn Nhi song tu?”
Thần sắc Cốc Xuân Lai nghiêm túc.
Nàng nói: “Cũng không phải không được.”
Mắt Lạc Dã lạnh lẽo nhìn nàng.
Cốc Xuân Lai phụt cười ra tiếng, nàng vốn là dựa vào trong lòng ngực hắn ôm hắn, lúc này trực tiếp dựa vào cổ hắn, cười đến càng dữ hơn. Mà nhìn đến nàng cười hết sức đắc ý, trong mắt Lạc Dã cũng mang theo ý cười, duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa phía sau lưng nàng.
Lạc Dã nói: “Ta còn sợ ngươi bị nhốt ở nơi này lâu như vậy sẽ buồn, xem ra ngươi rất tự đắc vui vẻ.”
Lạc Dã rũ mắt: “Tiểu Lộc, ngươi thích ứng rất nhanh.”
Cốc Xuân Lai thuận miệng nói: “Đó là tự nhiên. Cha mẹ ta… Cha mẹ từ khi ta còn nhỏ đã trăm công ngàn việc, vô cùng bận rôn, ta đều là tự chơi cùng chính mình. Nếu không thể tự tìm niềm vui, nếu ta không thích ứng nhanh, ta còn không sớm làm chính mình buồn muốn chết sao?”
Nàng vui sướng nói: “Hơn nữa ta cũng không nhàm chán. Không phải có ngươi ở cùng ta sao. Lạc đại ca…”
Mặt nàng đỏ lên.
Nhỏ giọng dán tai hắn, nhẹ nhàng hôn một cái, nói: “Ngươi cũng rất thú vị. Cùng ngươi ở bên nhau, một chút cũng không nhàm chán. Có những người mới gặp thấy kinh diễm, nhưng bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa, ta không thích. Có những người ở chung lâu rồi, nhạt nhẽo không thú vị, không có gì để khen, ta cũng không thích.”
“Ta thích người có linh hồn thú vị, có thể cùng ta chơi.”
Lạc Dã không nói chuyện.
Hắn cùng Cốc Xuân Lai kỳ thật là chưa từng thổ lộ tình cảm.
Dù sao cũng không có thời gian.
Trước đó còn có Bồ Sĩ Trạch tồn tại chắn ngang giữa hai người.
Đến bây giờ Lạc Dã còn bởi vì cái này mà ghen tuông.
Nhưng mà Cốc Xuân Lai nói không nên lời vì sao, Lạc Dã âm thầm nhớ kỹ, lại cũng không nhắc đến ngoài miệng.
Lúc này Cốc Xuân Lai khó được nói này đó với hắn, Lạc Dã liền nói: “Ta cũng rất thích ngươi.”
Mày hắn hơi có vẻ ưu sầu.
Hắn vỗ về tóc nàng, nói: “Ta chỉ sợ hiện thực quá xa, không xứng với ngươi.”
Cốc Xuân Lai nói: “Đây là chuyện ngươi không thể tránh né sẽ phiền não, ta cũng không thể cho ngươi biện pháp giải quyết hoàn hảo. Chỉ có thể dựa vào chính ngươi nghĩ thông suốt. Nhưng mà ta tin tưởng ngươi.”
Lạc Dã cười: “Ngươi tin tưởng ta đến từ nơi nào?”
Cốc Xuân Lai nghiêm túc mà ngửa mặt nhìn hắn: “Ta trước nay chưa từng gặp nam nhân nào cẩu thành như ngươi, không để ý gì cả thành như ngươi, không hề cầu sinh thành như ngươi. Ngươi đã cẩu thành như vậy, ta tin tưởng vấn đề bình thường ở chỗ ngươi không phải là vấn đề.”
Mặt Lạc Dã không có biểu tình.
Ánh mắt Cốc Xuân Lai trong trẻo.
Hắn giơ tay, liền gõ một cái lên trán nàng. Hắn xuống tay nặng, trực tiếp gõ sưng cái trán nàng lên.
Lạc Dã: “Phỉ báng ta như vậy, không muốn sống nữa hả?”
Cốc Xuân Lai: “Ngươi xem! Ngươi còn không thừa nhận ngươi không có cầu sinh dục, xuống tay nặng như thế với phu nhân của mình, chỉ có ngươi mới làm ra được thôi!”
Nàng quỷ khóc sói gào, nhưng cũng chỉ rặn ra được vài giọt nước mắt từ trong mắt.
Lạc Dã cười.
Hắn đương nhiên biết một tu sĩ như Cốc Xuân Lai, không có khả năng bị hắn gõ một cái lên trán liền gõ ra vấn đề. Nhưng nàng rầm rì, hắn vẫn là bấm tay niệm thần chú, tiêu sưng cho nàng. Vui đùa như vậy trong chốc lát, khi hắn cúi đầu nhìn nàng, áp lực trong mắt bởi vì hai người vây ở nơi này, bất tri bất giác thiếu đi rất nhiều.
Cốc Xuân Lai nói cảm ơn hắn ở bên cạnh nàng.
Hắn cũng cảm ơn nàng làm bạn cùng hắn.
Bởi vì Tiểu Lộc là một người vô ưu vô lự, động lực sinh tồn rất yếu ớt, khi Lạc Dã tu luyện tăng lên thực lực, áp lực mới có thể không lớn như vậy. Đổi một người khác ở cùng hắn, có lẽ tu vi của hắn sẽ tăng lên nhanh hơn, nhưng tâm tình hắn sẽ không tốt như hiện tại.
—
Lạc Dã và Cốc Xuân Lai từ sau khi liên hệ với Đại Đức Tông làm xong “Song tu đại điển”, hai người liền mất tích.
Theo lời những tu sĩ thấy bọn họ nói, lần cuối cùng nhìn thấy Lạc sư huynh và Cốc đại tiểu thư là ở một ngôi chợ nào đó, sau đó chưa từng gặp lại. Mà sau đó không lâu, mọi người đều từng nhìn đến ma khí, hoài nghi là Thiên Ma tác loạn, hai người đi trừ Ma.
Chỉ là trừ ma rồi, hai người liền mất tích.
Tông chủ Đại Đức Tông nghe nói nữ nhi cùng chuẩn con rể* cùng nhau biến mất ở trong ma khí, vô cùng nóng lòng, hoài nghi là Thiên Ma hại chết hai người.
(*chuẩn con rể: con rể tương lai)
Tuy nhiên “Nguyên linh đèn” trong từ đường của Tông phái, lại biểu hiện ngọn đèn của Cốc Xuân Lai tuy rằng tối đi, lại không hề bị tắt, người còn sống.
Nói không chừng là bị Thiên Ma làm gì.
Tông chủ Đại Đức Tông vì cứu nữ nhi con rể bị mất tích, trở nên tích cực xưa nay chưa từng có trong việc tru sát Thiên Ma. Mà dưới sự tích cực này, nhóm Chưởng giáo Đạo Tông khắp thiên hạ xưa nay chưa từng có phối hợp, sau khi nghe về Đại Thiên Ma, mọi người liền đồng tâm hiệp lực, chuẩn bị liên thủ chém giết Đại Thiên Ma đang bồi hồi ở ngoài Thiên vực.
Thiên kính xác thật bị nứt vỡ.
Vô số Thiên Ma rơi xuống thế giới này.
Chư vị Chưởng giáo ra tay, bọn họ thuyết phục tu sĩ khắp thiên hạ cùng nhau đấu tranh để tru sát Thiên Ma.
Một bộ phận người đi tu sửa Thiên kính, mấy người Tông chủ Đại Đức Tông ở Tu chân giới có thực lực tối cao, tổ chức ra ngoài Thiên kính, đứng ở ngoài Thiên vực, triển khai đại chiến cùng Đại Thiên Ma đang bồi hồi muốn xâm nhập Tu chân giới.
Lại có vài vị Chưởng giáo, ý đồ dùng bí thuật của tông môn mình liên lạc với Kiếm Thần đã rời khỏi thế giới này từ vạn năm trước, du lịch vạn giới không biết tung tích, hy vọng Kiếm Thần có thể trở về, giúp bọn hắn diệt trừ đại Thiên Ma. Nhưng mà Kiếm Thần trước sau vẫn chưa trở về.
Mọi người lại nhớ tới thanh kiếm “Thái cổ” mà Kiếm Thần lưu lại.
Sau rất nhiều khảo sát, kiếm “Thái cổ” hiện thân ở trong một di tích Kiếm cốc của Đại Đức Tông, mà kiếm này, đã bị phong ấn vạn năm.
Mọi người khiếp sợ.
Vì sĩ khí của toàn bộ Tu chân giới, Tông chủ Đại Đức Tông buông lời nói, thiên hạ chỉ cần có người có thể được đến truyền thừa kiếm “Thái cổ”, Đại Đức Tông tuyệt không ngăn trở, tự đưa ra kiếm “Thái cổ”.
Một trận chiến kéo dài mười năm, trong mười năm, “Thiên Ma” không còn là cấm kỵ chỉ có số ít người biết đến. Ngày thường tất cả đại tông môn, tiểu tông môn, các tán tu thảo luận, đều biến thành nơi nào lại có Thiên Ma hạ xuống.
Vài vị Chưởng giáo sau khi trở về từ Thiên vực liền bế quan, ước định nửa năm sau lại tái chiến Đại Thiên Ma.
Các tu sĩ đã quen với loại sinh hoạt vội vàng này.
Sinh linh tu chân giới kêu khóc, bọn họ cần phải đồng lòng trấn áp Đại Thiên Ma, Tu chân giới mới có thể khôi phục cuộc sống bình thường.
—
Mà ở chỗ sâu trong Ma Vực, vẫn là ngày ngày tu hành.
Lạc Dã xoa tóc Cốc Xuân Lai, ánh mắt sâu thẳm, nâng mắt nhìn về phía ma khí hỗn độn cuồn cuộn phía trên.
Những năm gần đây, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn.
Hắn cảm giác được, khả năng thiên kiếp của hắn sắp tới. Nếu thành công, chỉ mấy ngày tới hắn có thể độ xong thiên kiếp, mang theo Cốc Xuân Lai rời khỏi nơi đây, trở lại Nhân giới!
5 năm sau, lại một hồi tu luyện kết thúc.
Đều là thể xác và tinh thần mỏi mệt.
Lạc Dã cúi đầu, có chút đau lòng mà cùng Cốc Xuân Lai trán dán trán, không tiếng động an ủi nàng.
Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Cốc Xuân Lai cười, ôm cổ hắn, cùng hắn hôn môi.
Hai người nhắm mắt.
Ít có ở thời điểm không chứa dục vọng, không mang theo mục đích mà hôn môi.
Hồn phách trong cơ thể đều bởi vậy mà run rẩy.
Hai người mở mắt ra.
Cốc Xuân Lai cảm nhận được hắn biến hóa, sau khi rối rắm nửa ngày, nói: “Ngươi động tình?”
Lạc Dã nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng.
Hỏi: “Còn tới không?”
Cốc Xuân Lai run một cái.
Nói: “Không dối gạt Lạc đại ca, mấy ngày nay luôn là chuyện kia, ta tuy rằng tích cực phối hợp, nhưng mà thật sự nhớ tới liền cảm thấy sợ hãi. Không quá tình nguyện như vậy.”
Nàng nghĩ thầm chờ nàng tỉnh mộng, nàng liền phải kiêng “thịt” ít nhất một tháng.
(*thịt: chuyện ấy ấy ấy)
Nàng thật sự, ăn “thịt” phát ngấy rồi!
Phải bắt Bồ Sĩ Trạch cùng nàng kiêng “thịt”!
Mỗi ngày ăn “thịt” thật sự quá thống khổ!
Trong mắt Lạc Dã mang cười.
Hắn nói: “Rất tốt. Nói thật, tuy rằng ta tích cực phối hợp ngươi, nhưng mỗi ngày thịt cá, ta cũng xác thật có chút không quá tình nguyện như vậy.”
Cốc Xuân Lai cảm động.
Thật tốt quá! Lạc Dã không phải cái loại động vật ăn thịt bảy ngày bảy đêm, thích nghe nữ nhân khóc lóc xin tha. Hắn gợi cảm lười biếng, giống thật mà là giả, vô cùng tùy tiện.
Cốc Xuân Lai: “Vậy, sau khi chúng ta rời khỏi đây, liền kiêng thịt đi.”
Lạc Dã cười: “Đang có ý này.”
Ngừng một cái.
Hỏi: “Nhưng mà bây giờ tới không?”
Cốc Xuân Lai: “Trước hôn một lát, nghỉ một chút lại đến đi.”
Lạc Dã: “Được.”
—————————————————————-
Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này sắp kết thúc rồi ~
Danh sách chương