Tần Hoan đánh với Dư Hải Dược một trận.

Đánh cho sướng rơn hết cả người.

Mãi cho đến khi quản gia nghe tiếng đi tới, hai người mới bị tách ra.

Đứng ở trước gương thử đồ, Tần Hoan một bên bôi thuốc lên mặt mình, một bên mắng: “Ôi đệt, Dư Hải Dược cậu đánh điên đánh khùng gì này, hỏng hết cả mặt!”

Dư Hải Dược đứng ở bên cạnh hắn, tình huống trên mặt cũng không khác nhiều lắm, anh bôi thuốc mỡ lên chỗ máu bầm, đau đến “hít hà” một tiếng, sau đó nói: “Má nó, chẳng lẽ cậu nhẹ sao? Chắc chắn là cậu ghen tị ông đây đẹp trai hơn cậu.”

Tần Hoan nhướng mày lên, ngừng động tác trên tay lại, “Còn muốn đánh lại lần nữa?”

Dư Hải Dược kéo tay áo, “Đánh thì đánh…”

Lần đánh thứ hai không thành, Tần Hoan giằng co với Dư Hải Dược nửa ngày, cuối cùng bị bộ dáng chật vật mãi không thôi của đối phương chọc cười — gương lớn chạm đất trước mặt họ lúc này chiếu rõ hết dáng vẻ lúc này của họ — mặt mũi đều bầm dập, không ai chiếm được tiện nghi của ai.

Thời gian giống như quay ngược lại, về tới lần đầu tiên họ gặp nhau.

Khi đó, họ cũng đánh nhau một trận như hôm nay, cuối cùng ngồi bệt trên nền xi măng không dùng ra nổi một xíu lực.

Tần Hoan đi đến sofa ngồi xuống, “Nói nghe coi, hồi năm lớp mười ấy cậu xảy ra chuyện gì?”

Dư Hải Dược lại đi đến sau quầy bar pha rượu, sau khi nghe xong câu hỏi: “Sao, bỗng cảm thấy tôi là mọt người bạn rất tốt, muốn vãn hồi à?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, chúng ta vẫn không hợp tam quan như trước.” Tần Hoan liếc anh, “Tôi chỉ cảm thấy cậu thay đổi lớn, tính cách trước sau chênh lệch lớn như vậy, có lẽ là có ẩn tình, liền thuận miệng hỏi cậu một câu thôi, thích trả lời hay không thì tùy cậu.”

Đại khái là trận đánh đầy niềm vui kia khiến Dư Hải Dược cũng hồi tưởng lại đoạn thời gian trở thành bạn với Tần Hoan, anh hơi dừng lại một chút, rồi mới từ từ nói.

Nói xong chuyện cũ, rượu trong tay anh cũng đã chế xong.

Bưng rượu trở lại ngồi đối diện Tần Hoan, Dư Hải Dược bắt chéo chân, “Đừng có mà tội nghiệp tôi, tôi ghét nhất là loại ánh mắt đó, tôi không cần người khác cảm thấy tội nghiệp tôi, tôi như bây giờ tốt vô cùng, không ai quản, thích làm gì thì làm cái đó, có thể chơi thỏa thích mình.”

Tần Hoan lắc đầu, “Tôi không thấy tội cho cậu, trên đời có nhiều người đáng thương hơn cậu gấp ngàn vạn lần, cậu có một ông cha có quyền, cậu muốn chơi thế nào thì người ta còn phải nhường cậu một trượng, không dám đắc tội cậu, cậu còn có một người ông nội có tiền, vừa nhấc tay thì chính là một cái thư viện và phòng dạy học, hiệu trưởng cũng tùy cậu, cho cậu đi tới lui tự nhiên ở trường, chả khác gì đi chơi…Điều cuối cùng, ít nhất thì người nhà của cậu vẫn còn khỏe mạnh.”

Dư Hải Dược tựa tiếu phi tiếu, “Cậu so sánh tôi với Tiêu Mặc?”

Tần Hoan nói: “Tôi so sánh cậu với cô nhi,  so cậu với những người ăn không ngon mặc không đủ ấm, so sánh cậu với những người đáng thương thật sự.”

Dư Hải Dược nở nụ cười, anh vỗ tay nói: “Đúng, chính là lí này, cho nên người bình thường luôn cảm thấy tôi đáng thương, đồng tình với tôi…..Có thể là đầu óc bị lừa đá, quả nhiên vẫn là cậu và Khương Hàng có thể hiểu được tôi. Cậu thật sự không suy xét lại việc làm bạn với tôi ư?”

“Nếu cậu có thể bỏ cái cách chơi phá hỏng tam quan này đi, có lẽ còn có thể suy xét.” Tần Hoan nói, “Tôi là con nhà cảnh sát, máu chính nghĩa chảy từ trong xương, không quen nhìn chuyện như vậy, cậu chơi thành như thế ở trước mặt tôi, tôi chỉ muốn dạy cho cậu giá trị quan chính của chủ nghĩa xã hội khoa học.”

“Giá trị quan chính của chủ nghĩa xã hội khoa học?” Dư Hải Dược ôm bụng cười ha ha, “Tần Hoan, cậu tới để tấu hài à?”

Anh cười không ngừng được, ly rược trong tay xém xíu thì lật úp xuống.

Tần Hoan tự rót cho mình ly trà, hắn chờ Dư Hải Dược cười đủ rồi, mới mở miệng nói: “Về Khương Hàng, tôi nói trước một chút, lúc cậu ấy dính tới chuyện này tôi vẫn cứ khăng khăng suy nghĩ của tôi — dù cậu thích cậu ấy, cũng muốn đối xử thật lòng với cậu ấy, nhưng vẫn không xứng với cậu ấy.”

Hắn nhìn Dư Hải Dược với vẻ mặt nghiêm túc, lặp lại từng câu từng từ: “Cậu không xứng với cậu ấy, hiểu không? Cậu ấy đáng giá được những thứ tốt hơn.”

Dư Hải Dược cũng không tức giận, anh cũng nhìn Tần Hoan, “Cho nên? Cậu muốn ngăn cản? Cậu cảm thấy cậu có thể ngăn cản?”

Tần Hoan nói: “Qủa thật là tôi muốn ngăn cản, nhưng lúc trước tôi nói chuyện bâng quơ với Khương Hàng, Khương Hàng nói cậu ấy có suy nghĩ cảu riêng mình, biết nên làm như nào, bảo tôi đừng lo, cũng không cần quản, tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy, cho nên tôi tạm thời giữ nguyên ý kiến, sẽ không xen vào nữa.”

“Nhưng có một điều tôi hi vọng cậu nhớ rõ, đừng để cậu ấy bị tổn thương — bất luận là do cậu hay người khác. Xin hãy bảo vệ cậu ấy cho tốt.”



Hơn ba giờ chiều, Tiêu Mặc tỉnh ngủ.

Mưa to hơn một giờ cũng ngừng, lúc này mặt trời cũng ló dạng.

Dưới ánh mặt trời, núi xa xa cũng hiện giữa làn sương mù, còn có dải cầu vồng nhàn nhạt hiện ra, nhìn như tiên cảnh.

Buổi trưa tiêm một mũi hạ sốt, lúc này cơn sốt của Tiêu Mặc đã giảm, nhưng vẫn không hết được, vẫn hơi sốt nhẹ, hơn nữa còn di chứng của việc sốt cao,  hai chân bủn rủn, không có sức, vô cùng buồn nôn.

Tần Hoan ngồi ở bên cạnh, vừa nhìn thấy Tiêu Mặc tỉnh, lập tức sáp tới.

“Mặc Mặc thế nào, khá hơn chút nào không?”

“Ừm, đỡ hơn một chút.” Tiêu Mặc nhìn thấy bản mặt sưng vù của Tần Hoan, hỏi hắn, “Mặt của cậu…..Làm sao vậy?”

“Vừa nãy đánh một trận với Dư Hải Dược.”

“Đánh nhau?”

“Đúng.” Nắm tay của Tiêu Mặc, Tần Hoan ngồi xuống bên giường, ánh mắt nhìn Tiêu Mặc vô cùng nhu hòa, “Cậu đừng lo, tình trạng của cậu ta cũng không khá hơn tớ bao nhiêu, bọn tớ kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thể chiếm lợi của đối phương nhiều hơn.”

“Ta nói liêm sỉ của cậu đâu mất rồi? Rõ ràng là tôi thắng.” Dư Hải Dược dẫn một nữ hầu đi lên, trong tay cô còn bưng một cái khay, trên đó có một chén cháo rau xanh.

Dư Hải Dược nói với Tiêu Mặc: “Cậu nhìn vết thương trên mặt của tôi một chút rồi nhìn lại cái mặt của Tần Hoan đi, có phải là tôi nhẹ hơn một chút hay không?”

Tần Hoan quăng cho anh một cái liếc trắng mắt, “Có bản lĩnh thì cởi cái áo ra coi, coi ai nghiêm trọng hơn?”

Ngắt ngang cuộc đối thoại nhàm chán của họ, Tiêu Mặc nói: “Tớ muốn ngồi dậy.”

Dứt lời, y nắm lấy tay của Tần Hoan, mượn lực từ từ ngồi dậy.

Thấy thế, Tần Hoan vội đỡ y, đặt một cái gối xuống dưới thắt lưng y, để y có thể ngồi thoải mái một chút.

Cũng không tiếp tục đề tài “Ai đánh đối phương nhiều hơn” nữa, Dư Hải Dược ngồi xuống sofa, bảo người làm mang cháo đi qua đó, “Ăn chút gì đi, ăn xong rồi cậu còn phải uống thuốc, tôi đi nói với bác sĩ, lát nữa ông ấy sẽ qua đây thêm một chuyến.”

Tiêu Mặc nhìn Dư Hải Dược, giọng nói yếu ớt, “Cảm ơn.”

Dư Hải Dược khoát tay.

Tần Hoan nói cảm ơn với nữ hầu, cầm lấy chén cháo rau đặt ở đầu giường, múc một muỗng, sau khi dùng môi thử độ ấm, mới đút cho Tiêu Mặc.

“A, há mồm.”

“…..”

Tiêu Mặc mặt tái nhợt hiếm khi lại không nói gì.

Dư Hải Dược vừa cười vừa đứng lên, anh nhịn không được mà nói: “Cậu coi Tiêu Mặc như con nít ba tuổi sao? Còn ‘A, há mồm’, ha…”

Tần Hoan hậu tri hậu giác phản ứng lại: “…….”

Tiêu Mặc bỗng nhiên động, y cúi đầu nuốt  thìa cháo trên tay Tần Hoan, sau đó ngước mắt nhìn phía Tần Hoan, há miệng “A”.

Tần Hoan nở nụ cười, hắn rất vui sướng và múc cho Tiêu Mặc thêm một thìa cháo.

Sau đó đến phiên Dư Hải Dược: “…..”

Hừ, cẩu lương! Ăn hết chén cháo rau, Tiêu Mặc lên tinh thần được một chút, y ngắm nhìn sắc trời bên ngoài, nhẹ giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Tần Hoan lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian một chút, “Ba giờ bốn mươi lăm.”

Sắc mặt Tiêu Mặc thay đổi, sốt ruột tìm di động.

“Đừng vội, Mặc Mặc.” Tần Hoan đè tay y lại, nói cho y biết: “Sau khi cậu ngủ, tớ tìm cô Thái xin số của cô cậu, đã nói cho cô của cậu biết cậu bị bệnh, bây giờ đang nghỉ ngơi trong nhà của bạn học, cô ấy vốn định chạy tới ngay nhưng lâm thời lại nhận điện thoại phải mở hội nghị quan trọng, liền nhờ tớ báo lại với cậu, đợi cô ấy kết thúc cuộc họp, sẽ chạy tới.”

Hắn lại bưng ly nước ấm và thuốc trên đầu giường lên, “Cho nên cậu đừng lo, uống thuốc trước đi, rồi nghỉ ngơi thêm một lát.”

Lúc này Tiêu Mặc mới chịu, nhận thuốc uống.

Qua mấy phút, bác sĩ cũng tới.

Ông đo nhiệt độ cơ thể cho Tiêu Mặc lần nữa, “37.8, vẫn còn sốt nhẹ, vốn không cần phải uống thuốc hạ sốt nữa, nhưng chứng viêm của cậu vẫn không bớt, vẫn phải tiếp tục uống thuốc hạ sốt.”

Có lẽ là tuổi của Tiêu Mặc cũng không khác mấy với con trai của vị bác sĩ này, nên sau khi ông cất nhiệt kế đi lại dong dài mấy câu: “Tình trạng cơ thể cậu không được tốt lắm, không chỉ dinh dưỡng không đầy đủ, mà ngủ cũng không đủ giấc…Bình thường ban đêm cậu ngủ mấy giờ? Đừng nên ngủ muộn quá, ngủ không đủ giấc sẽ làm giảm sức đề kháng, sức đề kháng kém thì sẽ càng dễ bị bệnh, lặp đi lặp lại theo chiều hướng xấu dần…Còn có dinh dưỡng của cơ thể phải nâng cao, tôi thấy cậu gầy như vậy, phải ăn nhiều thêm chút, sức khỏe quan trọng nhất.”

Tiêu Mặc nói lời cảm ơn với bác sĩ, “Con biết rồi, cảm ơn ngài.”

Bác sĩ vỗi đến rồi cũng vội đi, chờ khi ông đi rồi, Tiêu Mặc liền chuẩn bị xuống giường.

Tần Hoan lập tức đỡ lấy y, “Sao lại xuống, muốn đi WC sao?”

“Không phải, tớ muốn quay lại khu mộ một chuyến.” Tiêu Mặc hạ giọng, “Cái người sáng sớm hôm nay…tớ muốn hỏi bảo vệ một chút.”

Tầm mắt của Dư Hải Dược rời khỏi điện thoại, anh chỉ nghe được câu đầu tiên, “Cậu còn muốn quay lại khu mộ Nam Sơn?”

Tiêu Mặc gật đầu, “Buổi sáng lúc tôi tới, mưa bỗng lớn hơn, vẫn chưa kịp viếng bái họ.”

Dư Hải Dược nghĩ nghĩ, nói: “Vậy được, để tôi bảo tài xế lái xe đưa các cậu qua đó, tôi còn phải đi gặp ông nội của tôi, sẽ không tiễn các cậu.”

Tiêu Mặc từ chối nói: “Không cần đưa đi, tự bọn tôi có thể….”

“Ở đây là khu biệt thự, trạm xe buýt gần đây nhất phải đi mất hai mươi phút.” Dư Hải Dược ngắt ngang lời Tiêu Mặc, khoanh tay nhìn y, “Trước không nói rằng hai người các cậu có biết đường hay không, chỉ riêng tình huống bây giờ của cậu, liệu có đi được không?”

Tần Hoan nắm lấy tay của Tiêu Mặc, lắc lắc đầu với y, tiếp đó nói với Dư Hải Dược: “Vậy làm phiền cậu.”

Lúc này Dư Hải Dược mới hài lòng, anh đứng lên, “OK, bây giờ tôi đi gọi người chuẩn bị xe.”



Trở lại khu mộ lần nữa, nơi đây vẫn yên ắng như trước.

Tần Hoan bán ôm Tiêu Mặc, dắt y đi tới hướng phía cửa phòng bảo vệ.

Có một ông già ngồi trong phòng bảo vệ, đang gác chân nghe kịch, còn khẽ hừ hừ theo.

Thấy Tần Hoan cùng Tiêu Mặc đứng ở cửa, lão ta sợ bắn người, sau đó tạm ngừng TV, hỏi: “Có chuyện gì?”

Tần Hoan để Tiêu Mặc ngồi xuống băng ghế nhỏ cạnh đó, sau đó lại gần ông già, nhếch môi nở một nụ cười lễ phép, miệng rất ngọt, “Chào ông ạ, cậu bạn này của con ban sáng làm rơi mất một món đồ rất quý trong khu mộ, ban nãy đi tới lấy mà đã không thấy đâu, con muốn hỏi ngài, hôm nay có tổng cộng bao nhiêu người đã tới mộ, ngài có nhớ rõ hình dáng họ ra sao không?”

Hắn còn nhấn mạnh giọng nói: “Món đồ mà bạn của con làm mất này thật sự rất quan trọng, xin ngài vui lòng nhớ lại một chút được không ạ?”

Một tiếng “Ông ơi” của Tần Hoan làm ông lão mềm lòng ra không ít, hơn nữa Tiêu Mặc cũng rất thường hay tới tế bái cha Tiêu mẹ Tiêu, ông lão nhớ rõ y, nên sẽ không nghi ngờ gì, “Để lão ngẫm lại coi.”

“Cảm ơn ngài.” Tần Hoan lại lấy ra một gói Nhuyễn Trung Hoa ban nãy mượn của Dư Hải Dược, lấy ra một điếu đưa cho ông lão.

Mặt ông lão đượm ý cười, ông nhận lấy điếu thuốc, nói: “Hôm nay trời mưa, người tới không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có bảy tám người tới thôi, nhưng về diện mạo thì thôi, ngại quá, mưa quá, lão cũng không thể nào nhìn rõ được.”

Tần Hoan chần chờ một chút, hỏi: “Vậy ngài có nghĩ tới ai khả nghi không? Tỷ như là bịt khẩu trang đại loại vậy ấy.”

Ông lão rít điếu thuốc một hơi, bỗng vỗ đùi, “Đúng rồi, quả thật là có một người.”

“Chắc là khoảng tầm bảy giờ sáng, có một người đàn ông cầm theo một túi hoa quả, ôm một bó hoa vào khu mộ, lúc ấy lão đang đi tuần, nên chạm mặt với hắn…Lão nhớ là, hắn hay tới chỗ mà anh bạn nhỏ này tới cúng. Người nọ bịt khẩu trang, không rõ diện mạo, nhưng lúc hắn ngẩng đầu, lão nhìn thấy trên trán hắn có một vết sẹo.” Ông lão dùng ngón cái và ngón trỏ ra dấu khoảng cách, “chắc alf dài tầm này, cái khác thì không biết.”

Ông lão rít một hơi, nhìn chằm chằm Tiêu Mặc một hồi rồi đột nhiên nói: “Không đúng, ban sáng cậu tới trễ hơn hắn, vậy người lấy đồ của cậu không thể là hắn được, lúc cậu đến là hắn vừa đi, cậu nhớ lại đi, các cậu còn đụng phải ở cổng nữa mà.”

Tần Hoan nhét cả gói Nhuyễn Trung Hoa vào trong tay ông lão, “Cho ngài hết này, cảm ơn ngài đã nhớ lại giúp, nhưng nếu ngài không nhớ họ ra sao thì bọn con cũng không còn cách nào hết cả, có lẽ là đồ rơi mất ở chỗ khác rồi, để bọn con trở lại tìm xem.”

Hắn nói xong, liền đỡ Tiêu Mặc dậy, ra khỏi cửa phòng bảo vệ.

Đi đến cổng khu mộ, Tần Hoan nói: “Người nọ cầm hoa, còn mua trái cây, cậu nói hoa rất tươi, bảo vệ lại nói hắn ta đã tới lúc bảy giờ rồi, vậy cũng chỉ có thể mua ở gần đây, cửa hàng bán hoa ở chỗ khác giờ đấy còn chưa mở cửa.”

Hắn dẫn Tiêu Mặc đi ra ngoài, “Chúng ta tới tiệm hoa gần đây hỏi thử, xem chủ quán có quen biết hắn không.”

Cách khu mộ không xa có ba tiệm bán hoa, cũng có mấy tiệm bán nhang đèn và hoa quả.

“Chúng ta tách nhau ra hỏi đi, tiết kiệm thời gian, họ sắp đóng cửa rồi.” Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc, lo lắng hỏi, “Một mình cậu được không?”

Tiệm bình thường đều mở cửa lúc bảy giờ sáng, chiều năm sáu giờ thì đóng cửa, vì đêm tới, bình thường sẽ không có ai tới viếng mộ.

Tiêu Mặc gật đầu, “Được.”

Tổng cộng có bảy, tám tiệm, cũng không quá nhiều, Tần Hoan cùng Tiêu Mặc hỏi xong rất nhanh rồi quay lại.

Tần Hoan nói: “Có một vị chủ từng thấy người đó, ông ấy hình dung cũng không khác mấy so với bảo vệ, nhưng nhiều hơn một điểm, là ông ấy bảo giọng của người ấy còn rất trẻ, tuổi cũng không quá ba mươi, lòng bàn tay thô ráp, da ngăm đen, có thể là sống bằng nghề làm công.”

Tiêu Mặc nói: “Bà chủ tiệm bán hoa nói cho tớ biết, người nọ quen dùng tay trái, rất có thể là thuận tay trái.”

Tuy rằng Tiêu Mặc vẫn còn bệnh, sắc mặt không tốt, môi cũng tái nhợt, nhưng y lại cười rất vui, ánh mắt vô cùng sáng, “Có được đầu mối này, là có thể tìm người…”

Y nắm nắm tay, “Chắc chắn, chắc chắn sẽ tìm được hắn ta.”

Tần Hoan sờ đầu y một cái, lại khẽ ôm lấy y, “Ừm, chắc chắn là có thể!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện