Buổi du lịch mùa thu trôi qua, thứ hai lại đến, chào đón kỳ thi tháng lần thứ ba của học kì này.

Các học sinh ban ba cũng chả khác gì hai lần thi trước, mấy ngày sau tới khi nước tới trôn mới nhảy, cảm thấy vô cùng tự tin, sau đó vô cùng dui dẻ tới trường thi, để rồi lúc đi ra, sầu mi khổ kiểm, rũ rượi.

Mà thành tích phát ra, lại chứng minh cho phần lớn mọi người thấy nước tới trôn mới nhảy thật ra cũng chả có bao nhiêu tác dụng.

Diệp Hiểu Hiểu tựa vào lan can, cặp mắt trông chả khác gì gấu mèo, “Thành tích lần ba thê thảm quá, cuối cùng tớ cũng ngộ ra đựơc một đạo lí.”

Tần Hoan sợ cao, không dám nhìn xuống, lúc này dựa lưng vào lan can, sau khi nghe nói vậy, cười hỏi: “Ồ? Đạo lý gì?”

Tiêu Mặc đứng ở bên cạnh Tần Hoan, nghe vậy cũng quay đầu nhìn Diệp Hiểu Hiểu.

Diệp Hiểu Hiểu giơ tay lên, nắm thành quyền, “Đợi nước tới trôn mới nhảy là vô dụng, học hành quý ở kiên trì.”

Tần Hoan: “………”

Tiêu Mặc: “……..”

Nhấc tay lên, Tần Hoan ôm vai Tiêu Mặc, kéo y về lớp, “Chúng ta đi thôi bạn cùng bàn, đợi nữa thì chắc sẽ giảm chỉ số thông minh mất.”

Nhất thời Diệp Hiểu Hiểu không phản ứng kịp, hỏi Khương Hàng, “Ủa, anh Tần có ý gì?”

Khương Hàng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy đồng tình, “Cậu có ngốc không hả?”

Diệp Hiểu Hiểu trừng cậu, “Cậu mới ngốc á.”

Cậu ta oán giận Khương Hàng xong bỗng nháy mắt hiểu ra ý của Tần Hoan, ngay lập tức: “…………..”

Con tim tan nát.

Hôm nay sửa bài thi xong, mây đen trên đỉnh đầu ban ba mấy nay cũng biến mất, mọi người ồn như nào thì cứ ồn như nấy lại.

Thật ra đối với ban ba, nếu thành tích không như ý muốn, cũng chỉ sa sút tinh thần một hai ngày, sau đó lại lên tinh thần trở lại.

Bây giờ chỉ là họ kì lớp 11 thôi, cho dù thầy cô nhắc họ chỉ cách bao lâu nữa là tới kì thi THPT quốc gia, một năm rưỡi đảo mắt sẽ trôi qua, nhưng với họ, một năm rưỡi còn rất dài.

Thỉnh thoảng Tiêu Mặc cũng rất bội phục tính cách như thế của mọi người.

Nhưng lạc quan một chút rất tốt.

Tới tháng 12, tiết trời ngày càng lạnh.

Thành phố Y mặc dù không có tuyết rơi, nhưng nó lại là thành phố ở phía nam, là cái chỗ mà hễ lành là vừa lạnh vừa ẩm, cái lạnh thật sự là thấm, ở bất cứ nơi nào, cóng đến mức một bên học còn một bên thì “Tâm trên zời”.

Tiêu Mặc thể hàn, mùa hè không sễ đổ mồ hôi, còn mùa đông thì tay chân lạnh cóng tới mức chả khác gì khối băng.

Cho dù là nằm ở trong chăn, làm thế nào thì cũng sẽ không ấm nổi.

Cho nên mỗi ngày đi học, Tần Hoan cơ bản không hề thả tay trái của Tiêu Mặc ra — còn tay phải thì mắc viết bài.

Hôm nay cũng giống vậy.

Tiết sinh hôm nay, sau khi Tần Hoan mở bài mới trong sách ra, thì lại nắm tay của Tiêu Mặc.

Đúng lúc này, cô Chung đi tới.

Cô Chung liếc nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của Tiêu Mặc và Tần Hoan, “Các em làm cái gì đấy?”

Tần Hoan rất trấn định, nói dối không đổi sắc mặt, cũng không cần phải chuẩn bị bản thảo, đối mặt với sự nghi ngờ của cô Chung, hắn há mồm giải thích: “Chúng em đang vật tay với nhau, mới vừa nắm cái tay là ngài tới rồi.”

Tần Hoan và Tiêu Mặc vẫn luôn là học trò tâm đắc của cô, mặc dù không nghe giảng, nhưng lúc thi đều trọn điểm, cũng chưa bao giờ quấy rầy những bạn học khác, còn có thể chủ động dạy kèm cho các bạn khác, hơn nữa lúc này là giờ học, cô Chung vốn thuận miệng gọi hỏi một câu, cho nên nghe thế, thì đơn giản báo cho Tần Hoan một câu “Đi họ đừng làm việc riêng” rồi quay người đi giảng bài.

Tần Hoan cùng Tiêu Mặc thấy không có gì, nhưng những người khác lại lau mồ hôi thay họ.

Vẫn chưa tan học, nhưng group tên “Cặp hot” lại đang không ngừng nhảy tin nhắn.

Group này chính là do Tần Hoan lập nên vì muốn tạo kinh hỉ cho Tiêu Mặc sinh nhật lần trước, sau đó không giải tán, mà còn kéo luôn cả Tiêu Mặc vào.

Mà sau khi Tần Hoan cùng Tiêu Mặc come out, Diệp Hiểu Hiểu liền im lặng đổi tên group thành “Cặp hot”.

Diệp Hiểu Hiểu: Quân thống kê đâu? Nói xem hôm nay đã được mấy lần show ân ái rồi? La Âm: Đây là lần thứ năm. Quân thống kê báo cáo!

Diệp Hiểu Hiểu: Hí hí, giờ mới có tiết một thôi!

Giang Hoài: Ngày nào cũng bị chói mù mắt hết.

Diệp Hiểu Hiểu: @Tần Hoan, anh Tần này, lần sau anh và anh Mặc cứ show ân ái như vậy, sớm hay muộn gì thì cả trường cũng đều biết hết á!

Tần Hoan:…….Khụ, vậy tớ sẽ tém tém lại bớt.

Tần Hoan gối lên trên cánh tay, nghiêng đầu ngắm Tiêu Mặc, ngắm một chốc, mới cúi đầu nhìn tin tức trong điện thoại một lần. Nhưng trong group đổi đề tài quá nhanh, lúc này đã chuyển sang người cô Chung.

Xem ra là một bát quái lớn — về việc cô Chung có thoát FA hay không.

Tần Hoan bắt đầu gõ chữ cực nhanh.

— 【 Hỏi mọi người một vấn đề nha. 】

Hà Húc:?

La Âm: Nói đi, anh Tần!

Diệp Hiểu Hiểu: Bảo đảm tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn!

Tần Hoan: Tay chân Mặc Mặc lạnh quá rồi, nửa ngày cũng không ấm lên, có cách gì tốt không?

Đồ Tuyết: Túi chườm nóng.

Dư Ny: Thực vật được chọn nhất là củ từ, bí đỏ đồ, mấy cái đó dịu da, còn nữa, anh Tần cậu mang anh Mặc ra ngoài rèn luyện cơ thể nhiều một xíu đi.

Tào Di Cảnh: Ngâm chân trước khi ngủ.

……………..

Tần Hoan: Cảm ơn nha, mọi người học cho tốt đi.

Diệp Hiểu Hiểu: Cái này là lại tiếp tục bị show ân ái một mặt nữa hả.

Sau khi Tần Hoan tắt cuộc trò chuyện đi, mở app mua mèo nào đó ra. Tìm gần 20 phút, hắn mới chọn được một cái túi chườm nóng được khen  ngợi nhiều nhất trong đủ loại đồ.

Sau đó hắn không quên hỏi bên dịch vụ khách hàng, hỏi một đống vấn đề, sắp khiến cho bên dịch vụ khách hàng phát khùng luôn.

Thật vất vả mới hoàn thành giao dịch, bên dịch vụ khách hàng mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Tâm tư của người khác Tần Hoan cũng lười đi đoán, sau khi cất điện thoại, liền chuyên tâm làm “Ngắm thê cuồng ma”.



Giao hàng nhanh gửi đến nhà Tần Hoan, đúng lúc là cuối tuần.

Tần Hoan vừa về tới nhà, liền bắt đầu tìm cục hàng, hắn chuẩn bị đưa qua cho Tiêu Mặc.

Nhưng mà lật nửa ngày, vẫn chưa tìm ra.

“Anh, anh đang tìm cái gì ở đó vậy?” Tần Thời ngáp một cái, mặc đồ ngủ khủng long ra khỏi phòng, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, “Em mới vừa ngủ, đã bị anh đánh thức.”

“Dậy đúng lúc lắm.” Tần Hoan hỏi, “Em có thấy cục hàng nhanh của anh không?”

“Hàng giao nhanh?” Tần Thời nghĩ nghĩ, “À, là túi chườm nóng sao? Mẹ cầm đi rồi.”

Tần Hoan: “……….”

Tần Thời ngẩn ngơ, “Ủa anh, không phải anh mua cho mẹ hả? Mẹ thấy sản phẩm ghi là ‘túi chườm nóng’, nên tưởng là anh mua cho mẹ á, liền mở ra lấy xài.”

Cậu chàng còn chêm thêm một câu, “Mẹ nói anh có lòng ghê, vừa lúc bà thấy lạnh tay lạnh chân nên định mua về xài.”

Tần Hoan: “………..”

Đây là một mệnh đề chết người.

Mẹ và bạn trai thì cũng chỉ có một, nhưng túi chườm nóng thì có vô số, Tần Hoan vô cùng lí trí hùa theo lời của Tần Thời: “À, anh mua cho mẹ đó, anh tưởng giao hàng nhanh không đưa tới.”

Từ nhà đi ra, Tần Hoan đành quay lại tìm ghi chép đơn đặt hàng của mình, sau khi tìm được chủ quán, hỏi địa chỉ của chủ quán.

Tiệm này có bán ở ngoài tại thành phố Y, hắn định đi mua một cái mới lần nữa.

Chẳng được bao lâu, chủ quán liền gửi địa chỉ tới.

Địa chỉ này có hơi xa, Tần Hoan định tới lúc về, gửi tin cho Tiêu Mặc, để Tiêu Mặc tối nay rồi đi ra ngoài.

—— Xế chiều hôm nay họ hẹn nhau cạnh khu thư viện.

Dựa theo địa chỉ chủ quán cho, Tần Hoan đi hơn nửa cái thành phố, đi vào một khu dân cư.

Cửa tiệm kia mở ngay một tiểu khu.

Sau khi tìm ra cái túi chườm nóng giống y cái trước từ của tiệm, Tần Hoan liếc nhìn thời gian, thấy giờ về cũng khá đúng giờ. Nhưng hắn vừa ra khỏi cửa tiệm, liền đụng phải một người.

Đối phương là người giao hàng, vội vội vàng vàng.

Sau khi Tần Hoan nhặt cái túi chườm nóng rơi ở dưới đất lên, liếc mắt nhìn người nọ một cái, vừa hay người nọ tháo cái nón xuống, hắn thấy ngay vết sẹo trên trán đối phương.

Là người mà Tiêu Mặc muốn tìm ư?

Vì để chứng thực, Tần Hoan lại nhìn tay của người kia thì thấy tay hắn kí đơn là tay trái.

Trán có sẹo, thuận tay trái, da đen, không cao lắm, chính là hắn rồi!

Tần Hoan không đả thảo kinh xà, thu hồi tầm mắt, xoay người bước ra khỏi cửa hàng.

Hắn cũng không hề rời đi, mà là đang ngồi xuống ghế đá cách đó không xa, rồi gọi điện thoại cho Tiêu Mặc.



Tiêu Mặc tới rất nhanh. Y bước từ trên taxi xuống, sau khi thấy Tần Hoan, liền chạy ngay tới hướng của Tần Hoan.

“Người đâu?”

“Đi rồi.” Tần Hoan kéo Tiêu Mặc ngồi xuống, đưa chai nước cho y, nói cho y biết, “Nhưng anh nghe được là hắn ta là một shipper khéo léo, phụ trách giao hàng ở vùng này. Vừa rồi anh điều tra cửa hàng trên mạng, cách không xa lắm. Đừng lo, chắc chắn có thể tìm được hắn ta.”

Tiêu Mặc bình tỉnh đầu, “Ừ.”

Y và Tiêu Nguyệt Mai đã tìm người này rất lâu rồi, nhưng tin tức hữu dụng họ có thì chỉ có hai cái đó là thuận tay trái và trên trán có sẹo, quả thực quá ít, phải tìm người ở thành phố Y, tựa như mò kim biển rộng, nói dễ hơn làm.

Tiêu Mặc nghiêng đầu hỏi: “Sao anh lại chạy tới đây?”

“Mua đồ cho em.” Tần Hoan đưa túi chườm nóng vào trong tay Tiêu Mặc, lúc mua, vì thử độ an toàn và độ ấm, hắn đã rót đầy ở trong tiệm rồi, giờ còn rất nóng, “Tay chân em vẫn không ấm lên được, sau này tối ôm nó ngủ, sẽ ấm thêm được chút.”

Nếu như không phải là giường của trường quá nhỏ, hai người chen chúc ngủ không thoải mái, thì hắn đã trực tiếp ôm Tiêu Mặc ngủ.

Đáng tiếc, đáng tiếc quá!

Vị trí này gió hơi lớn, ngồi lâu sẽ lạnh.

Kéo Tiêu Mặc đứng lên, Tần Hoan nói: “Chúng ta đi thôi, đi tìm người kia.”

“Được.”

Tiêu Mặc ôm túi chườm nóng, vừa ngoan lại vừa dịu hiền, khiến Tần Hoan thấy vô cùng đáng yêu. Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tóc của Tiêu Mặc, rồi lập tức bỏ cái tay xuống, điểm nhẹ lên chóp mũi của Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc ngước mắt nhìn hắn, đôi lông mi rậm rạp, cong thành hình trăng non đẹp mắt.

Đi dọc theo đường cái vài phút, Tần Hoan dẫn Tiêu Mặc quẹo vào một con đường phụ, tiếp tục đi khoảng bảy tám phút hơn, họ đi tới một đầu hẻm.

Cửa tiệm trên mạng ngay bên trong đó.

Điểm dừng chân này là do hai cửa hàng xác nhập lại chung với nhau, rất lớn, bên trong có mấy công nhân đang chia nhau gói hàng, bên cạnh cửa sổ, là một cô gái đang ngồi, cô phụ trách ghi biên lai và tiêu thụ.

Tần Hoan cùng Tiêu Mặc sóng vai đi vào.

Cô gái nhìn thấy họ, hỏi: “Muốn gửi hàng nhanh sao? Có thẻ căn cước không?”

“Không phải.” Tiêu Mặc đi thẳng vào vấn đề, “Bọn tôi muốn tìm một người.”

Cô gái ngẩn người, đại khái đây là lần đầu thấy người đi tìm shipper giao hành nhanh trên mạng, “Vậy xin hỏi cậu tìm ai?”

Lời nói của cô đã có chút cảnh giác.

Tần Hoan giữ chặt Tiêu Mặc, hắn bước lên trước, “Là như vầy, bọn tôi lượm được một ví tiền cách phía trước không xa, chắc là của một trong đám shipper mấy người, vốn là tôi định gọi cho hắn, nhưng hắn đi nhanh quá, không kịp, cho nên bọn tôi đi thẳng tới đây.”

Hắn nghĩ nghĩ, rồi nói: “Đúng rồi, trán hắn có sẹo, xin hỏi là hắn là người ở chỗ cô sao?”

Nghe thấy là nhặt được đồ, cô gái thả lỏng, cô nói, “Có thì có. Nhưng anh ấy chưa trở lại, bằng không thì hai người để ví tiền ở lại đây đi, để tôi chuyển lại cho anh ấy.”

“Vậy không được.” Tần Hoan lên tiếng từ chối, “Tôi không thấy người, làm sao có thể xác nhận là hắn chính là người mà tôi nói? Ngộ nhỡ không phải thì sao?”

Rồi hắn nói tiếp: “Không mấy như vầy, cô cho tôi xin số điện thoại của hắn đi, để tôi gọi điện hỏi hắn thử. Ví tiền không tự thân đưa trả lại cho người mất, tôi lo lắm.”

Sau khi ngẫm nghĩ, cô gái gật đầu: “Vậy được.”

Nói xong, cô tìm giấy, viết số điện thoại ra.

Tần Hoan nhận tờ giấy, “Bọn tôi ra ngoài gọi điện, cảm ơn nhiều.”

Hắn kéo Tiêu Mặc ra khỏi cửa tiệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện