Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Đã bị Đỗ Thừa nắm được cánh tay nhưng cô vẫn kháng cự mạnh mẽ, mặt mày Diệp Mỵ đã đỏ bừng lên rồi. Cô vẫn cố liều mạng giãy giụa hòng thoát.
“Hừ!”
Chỉ là… trong cơn say làm sao Đỗ Thừa làm sao thấy được rằng Diệp Mỵ đang cố phản kháng, trái lại anh còn bực mình và “hừ” lên một tiếng. Sau đó hắn liền di chuyển đôi tay một cách thuần thục trên khuôn ngực đầy đặn của cô mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Diệp Mỵ bỗng cảm thấy như có luồng điện chạy dọc cơ thể, đầu óc thực sự trống rỗng.
“Chẳng lẽ anh ta…?”
Diệp Mỵ chợt thấy mình sao quá ngu ngốc, nếu không chạy lên giường thì chắc đã không có chuyện gì rồi, cùng lắm là một đêm không ngủ rồi sáng mai đi thế là xong.
Nhưng bây giờ Diệp Mỵ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Chỉ thấy Đỗ Thừa đưa tay ra, kéo Diệp Mỵ từ mép giường vào lòng, ôm chặt lấy cô. Cánh tay mạnh mẽ của hắn làm cho Diệp Mỵ ngoài việc bực tức trong lòng ra cũng chẳng làm gì nổi.
“Không được, Đỗ Thừa! Đừng!!!”
Diệp Mỵ đã sợ đến mặt mày tái nhợt vì cô đã thực sự cảm nhận được thân thể đã nóng bừng của Đỗ Thừa. Cô còn đã thực sự cảm thấy “cái đó” của Đỗ Thừa đang di chuyển mạnh mẽ để tìm lối đi vào cơ thể cô giữa đôi mông tuyệt đẹp, chỉ là còn cách lớp quần mỏng manh mà thôi. Diệp Mỵ đã cảm nhận rất rõ ham muốn mạnh mẽ của Đỗ Thừa.
Bỗng nhiên Diệp Mỵ thấy từ nơi nóng bỏng ấy tỏa ra một luồng điện cực mạnh, làm cho cô trở lên mê mị, cảm thấy như không còn chút sức lực nào nữa.
Đỗ Thừa dù ngủ nhưng hắn vẫn không bằng lòng với việc chỉ đơn giản ôm cô vào lòng. Khi Diệp Mỵ đang thả lỏng cơ thể, Đỗ Thừa đã nhanh chóng đưa tay vào bên trong lớp áo ngủ của cô, giải thoát đôi bờ ngực quyến rũ của cô ra khỏi lớp áo ngực, không ngừng di chuyển đôi tay nóng bỏng trên ngực Diệp Mỵ, cảm xúc dâng trào cùng sự vân vê di chuyển không ngừng khiến cho Đỗ Thừa thỏa mãn, rên lên khe khẽ.
Cơ thể Diệp Mỵ mềm nhũn như cỏ xuân. Đôi tay của ĐỗThừa có ma lực đến kinh khủng, như hút hết sức lực từng chỗ mà nó đi qua, cảm giác lâng lâng khó tả chạy dọc khắp cơ thể cô. Diệp Mỵ thấy mình vẫn đang giãy giụa, thế nhưng cô biết ý thức phản kháng của mình đang bị cảm giác mà sự va chạm xác thịt đem lại dần xâm chiếm.
Trong thâm tâm cô, tiếng gọi bản thân thức tỉnh vẫn còn nhưng cũng đã dần yếu ớt.
Hơi thở của Đỗ Thừa càng ngày càng gấp gáp, không biết từ lúc nào một bàn tay đã đi chuyển xuống dưới. Diệp Mỵ giật mình khi thấy bàn tay di chuyển vào trong quần cô, rồi nhanh chóng, bàn tay nóng bỏng ấy đã chiếm một chỗ trong nơi sâu kín ẩm ướt của cô.
“A…!”
Sự kích thích mãnh liệt đã khiến cho Diệp Mỵ chịu không nổi, cô bất ngờ rên lên khe khẽ. Trong lòng cô như hé ra một khúc xuân tình nhưng bản thân bỗng dưng lại trở nên tỉnh tảo hơn.
“Không thể, mình không thể trao thân cho anh ta trong một tình huống như thế này”.
Quyết tâm trong Diệp Mỵ ngày càng lớn, cô bình thường tuy trông quyến rũ thướt tha là thế nhưng vốn dĩ lại là cô gái là truyền thống. Thế nhưng Diệp Mỵ không tài nào thoát khỏi vòng tay vững chãi của Đỗ Thừa. Rơi vào bước đường cùng, cô đành phải quay mặt đối diện với Đỗ Thừa, đưa tay nắm lấy hạ bộ của hắn.
Đôi tay lạnh nhưng dịu dàng và sự vuốt ve nhẹ nhàng khiến cho Đỗ Thừa thích thú rên rỉ. Bỗng nhiên hắn co người lại, một tay phủ lên đôi ngực đầy đặn quyến rũ của cô, một tay di chuyển vào giữa hai mông nàng, làm cho nó co giãn không ngừng.
Diệp Mỵ đã không còn e dè xấu hổ mà cảm nhận được từng động tác của Đỗ Thừa, Diệp Mỵ cảm giác như đầu óc trống rỗng. Song, cô hiểu, nếu muốn Đỗ Thừa dừng lại, chỉ có cách làm cho anh thỏa mãn mà thôi. Nghĩ vậy, cô dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình để “phối hợp” cùng anh.
Tuy rằng đây là lần đầu làm chuyện này nhưng không có nghĩa là Diệp Mỵ không biết làm thế nào mà trái lại, những động tác của cô còn tỏ ra rất là thành thục.
Sáng sớm, mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên vào căn phòng tầng ba rộng rãi.
Đỗ Thừa dần tỉnh sau một giấc ngủ say. Mặc dù tỉnh lại sau giấc ngủ đêm qua, Đỗ Thừa chỉ cảm thấy hơi đau đầu, chóng mặt và khó chịu trong bụng nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng ngay sau đó, Đỗ Thừa ngây cả người khi nhận ra, có một cô gái xinh đẹp đang nép vào ngực anh, đôi tay của anh còn đang đặt trên đôi mông tròn trịa và đôi gò bồng đào hoàn hảo của cô. Cảm giác mềm mại mịn màng khiến cho anh không nhịn được bóp nhẹ vài cái.
Điều tuyệt vời hơn cả là người con gái anh đang ôm trong lòng còn dù ngủ nhưng vẫn để “cái đó” của anh trong mình, mềm mại dịu dàng và vẫn co giãn không ngừng.
Điều này đã làm cho ham muốn trong Đỗ Thừa trỗi dậy mạnh mẽ. Thân dưới của anh lại cương cứng.
Đúng lúc này, Diệp Mỵ cũng đã tỉnh. Đôi mắt cô bắt gặp ánh mắt của anh.
Hai người nhìn nhau.
Một giây, hai giây, ba giây.
“A!!!!”
Tiếng hét chói tai vang lên. Ngay sau đó, Diệp Mỵ vùng dậy, lấy hết sức bình sinh chạy với tốc độ nhanh nhất vào nhà tắm.
Đỗ Thừa quá sửng sốt, dục hỏa cũng theo đó mà tiêu tan.
Trong phòng tắm, Diệp Mỵ ôm ngực thở hổn hển. Có vài bước từ giường vào nhà tắm mà cô cảm giác như nó dài cả vài km.
Những việc xảy ra tối hôm qua dần tái hiện trong tâm trí Diệp Mỵ.
Diệp Mỵ không thể tưởng tượng được Đỗ Thừa lại dai dẳng đến thế. Hai bàn tay cô “thay phiên” liên tục mà cũng mỏi nhừ. Đỗ Thừa ngoan cố đến mức vẫn giữ nguyên tư thế, khiến cho cô rơi vào bước đường cùng, đành phải cầm lấy “cái đó’, kẹp chặt vào giữa hai đùi.
Sau đó Diệp Mỵ quên mất tiêu, song, Diệp Mỵ có một điều cô có thể khẳng định là lúc đó cô mệt đến chết đi được. Vậy nên trong lúc ngủ vô tri vô giác mà vẫn duy trì cái tư thế mờ ám đó.
Lúc này, Diệp Mỵ thấy dính dính giữa hai chân, lại có một thứ mùi là lạ, một cảm giác bất thường kéo đến làm cô rùng mình.
Lập tức, Diệp Mỵ không nghĩ ngợi gì, vội chạy đến chỗ vòi nước ở bồn tắm, xóa sạch dấu vết thứ mà Đỗ Thừa đã lại trên cơ thể cô.
Khi Diệp Mỵ chạy đến chỗ bồn tắm, thì liền có tiếng gõ cửa phòng tắm và tiếng của Đỗ Thừa vọng vào: “Chị Diệp! Tôi có thể vào đó được không?”
“Không được, anh muốn làm gì?”
Diệp Mỵ làm sao có thể nhìn mặt hắn lúc này nên vội vàng từ chối.
“Tôi muốn đi tiểu tiện, gấp lắm, gấp lắm rồi, tôi sẽ không làm phiền cô đâu, sẽ nhanh thôi mà” Giọng Đỗ Thừa nghe có vẻ rất đau khổ, ngủ cả đêm, có lẽ trong bụng cũng rất khó chịu.
“Được”.
Nghe giọng Đỗ Thừa có chút đáng thương, Diệp Mỵ cũng mềm lòng, nhưng cô vẫn hỏi: “Anh có thật là sẽ…nhanh thôi không?”
“Ừm. Nhanh lên, tôi sắp không chịu nổi rồi” Giọng Đỗ Thừa vội vã từ ngoài cửa đáp lại.
Thấy Đỗ Thừa “cấp bách” như thế, Diệp Mỵ đành phải mở cửa ra.
Thế nhưng Diệp Mỵ lại quên mất một điều là Đỗ Thừa lúc này đang không một mảnh vải che thân, bộ quần áo của anh vẫn còn ở trong nhà tắm.
Vậy nên, khi vừa mở cửa ra, Diệp Mỵ giật mình, cũng may lúc này Đỗ Thừa lại không quan tâm nhiều đến vậy, nhanh chóng chạy qua chỗ cô, sảng khoái “giải quyết”.
Nghe tiếng “nước” chảy, Diệp Mỵ vẫn không ngừng tự trách bản thân, cảm giác nhớp nháp giữa hai chân làm cô càng cảm thấy khó chịu.
“Cô Diệp, có phải là hôm qua tôi đã say lắm phải không?”
Sau khi “giải quyết” xong “gánh nặng”, Đỗ Thừa biết đã đến lúc phải nói chuyện với Diệp Mỵ, liền đứng dậy khỏi bồn cầu, nhẹ nhàng cất lời.
“Say như lợn chết” Diệp Mỵ không dám nhìn thẳng vào Đỗ Thừa, quay lưng lại với anh mà mạnh mẽ trả lời.
“Ngoài chuyện đó ra, tôi…có làm gì nữa không?” Đỗ Thừa ngại ngùng hỏi.
Nghe Đỗ Thừa nói như vậy, Diệp Mỵ bỗng đỏ mặt, vội trả lời: “Không, lẽ nào anh còn muốn làm gì nữa?”
“Không có gì là tốt rồi!” Đỗ Thừa thở phào nhẹ nhõm. Biết là không có gì nhưng rốt cuộc trong lúc say bí tỉ như vậy, hắn cũng không dám bảo đảm 100%.
Diệp Mỵ khó khi nghe anh nói như vậy, phẫn nộ quay đầu về phía anh: “Anh nói gì? Có phải anh coi thường tôi đúng không?”
“Không! Không phải!” Đỗ Thừa nhất thời bối rối, liền giải thích: “Tôi chỉ muốn nói, hôm qua tôi say xỉn như vậy, không muốn cướp đi cái quý giá nhất của của cô trong một tình trạng như vậy”.
“Anh nói thật chứ?” Nghe Đỗ thừa nói như vậy, bao tức giận trong lòng cũng tiêu tan, trong lòng bỗng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Lúc này, Diệp Mỵ trông như một cô nữ sinh đang chìm đắm trong tình yêu, so với dáng vẻ cao sang, quyến rũ lúc thường ngày của cô quả thật không giống chút nào.
Hoặc có thể nói, từ đây về sau, Diệp Mỵ đã thực sự thay đổi, như cô gái đang yêu khác.
“Ừm” Đỗ Thừa gật gật đầu. Lúc này, không cần biết là thật hay giả, hắn nói vậy là đúng.
“Vậy… được rồi!”
Lúc này trong lòng Diệp Mỵ như ngập tràn hạnh phúc.
Thật ra, Đỗ Thừa đã dậy rất sớm. Đợi hắn mặc xong bộ quần áo mà cô tìm được từ phòng A Hổ cho hắn, lúc đó cũng mới chỉ sáu giờ.
Song, những gia nhân nhà học Diệp cũng dậy rất sớm.
Khi Đỗ Thừa đi vào đại sảnh tầng một, lúc đó Chung Tuyết Hoa đã đang nấu bữa sáng, Diệp Thành Đồ đang xem cái gì đó. Nhìn từ xa, Đỗ Thừa cũng nhận ra đó là một cuốn sách về quân sự nổi tiếng.
Có một điều làm Đỗ Thừa bất ngờ là A Hổ cũng đã tỉnh, nhưng mặt có vẻ khó chịu, tay cầm bút ghi chép gì đó, chắc là đang làm bài tập. Tinh thần của A Hổ rõ ràng là không được tốt lắm, có vẻ như thiếu ngủ, rõ ràng là hắn vẫn chưa tỉnh hẳn sau trận say tối qua.
Hiển nhiên. A Hổ khẳng định là vì sự tình ngày hôm qua bị phạt. Chẳng qua theo sắc mặt tươi cười của A Hổ khi nhìn thấy Đỗ Thừa, tuy rằng bị phạt, nhưng người này cũng rất cao hứng.
Sói
28-08-2012, 01:49 AM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
Nguồn : Vipvandan
Đã bị Đỗ Thừa nắm được cánh tay nhưng cô vẫn kháng cự mạnh mẽ, mặt mày Diệp Mỵ đã đỏ bừng lên rồi. Cô vẫn cố liều mạng giãy giụa hòng thoát.
“Hừ!”
Chỉ là… trong cơn say làm sao Đỗ Thừa làm sao thấy được rằng Diệp Mỵ đang cố phản kháng, trái lại anh còn bực mình và “hừ” lên một tiếng. Sau đó hắn liền di chuyển đôi tay một cách thuần thục trên khuôn ngực đầy đặn của cô mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Diệp Mỵ bỗng cảm thấy như có luồng điện chạy dọc cơ thể, đầu óc thực sự trống rỗng.
“Chẳng lẽ anh ta…?”
Diệp Mỵ chợt thấy mình sao quá ngu ngốc, nếu không chạy lên giường thì chắc đã không có chuyện gì rồi, cùng lắm là một đêm không ngủ rồi sáng mai đi thế là xong.
Nhưng bây giờ Diệp Mỵ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Chỉ thấy Đỗ Thừa đưa tay ra, kéo Diệp Mỵ từ mép giường vào lòng, ôm chặt lấy cô. Cánh tay mạnh mẽ của hắn làm cho Diệp Mỵ ngoài việc bực tức trong lòng ra cũng chẳng làm gì nổi.
“Không được, Đỗ Thừa! Đừng!!!”
Diệp Mỵ đã sợ đến mặt mày tái nhợt vì cô đã thực sự cảm nhận được thân thể đã nóng bừng của Đỗ Thừa. Cô còn đã thực sự cảm thấy “cái đó” của Đỗ Thừa đang di chuyển mạnh mẽ để tìm lối đi vào cơ thể cô giữa đôi mông tuyệt đẹp, chỉ là còn cách lớp quần mỏng manh mà thôi. Diệp Mỵ đã cảm nhận rất rõ ham muốn mạnh mẽ của Đỗ Thừa.
Bỗng nhiên Diệp Mỵ thấy từ nơi nóng bỏng ấy tỏa ra một luồng điện cực mạnh, làm cho cô trở lên mê mị, cảm thấy như không còn chút sức lực nào nữa.
Đỗ Thừa dù ngủ nhưng hắn vẫn không bằng lòng với việc chỉ đơn giản ôm cô vào lòng. Khi Diệp Mỵ đang thả lỏng cơ thể, Đỗ Thừa đã nhanh chóng đưa tay vào bên trong lớp áo ngủ của cô, giải thoát đôi bờ ngực quyến rũ của cô ra khỏi lớp áo ngực, không ngừng di chuyển đôi tay nóng bỏng trên ngực Diệp Mỵ, cảm xúc dâng trào cùng sự vân vê di chuyển không ngừng khiến cho Đỗ Thừa thỏa mãn, rên lên khe khẽ.
Cơ thể Diệp Mỵ mềm nhũn như cỏ xuân. Đôi tay của ĐỗThừa có ma lực đến kinh khủng, như hút hết sức lực từng chỗ mà nó đi qua, cảm giác lâng lâng khó tả chạy dọc khắp cơ thể cô. Diệp Mỵ thấy mình vẫn đang giãy giụa, thế nhưng cô biết ý thức phản kháng của mình đang bị cảm giác mà sự va chạm xác thịt đem lại dần xâm chiếm.
Trong thâm tâm cô, tiếng gọi bản thân thức tỉnh vẫn còn nhưng cũng đã dần yếu ớt.
Hơi thở của Đỗ Thừa càng ngày càng gấp gáp, không biết từ lúc nào một bàn tay đã đi chuyển xuống dưới. Diệp Mỵ giật mình khi thấy bàn tay di chuyển vào trong quần cô, rồi nhanh chóng, bàn tay nóng bỏng ấy đã chiếm một chỗ trong nơi sâu kín ẩm ướt của cô.
“A…!”
Sự kích thích mãnh liệt đã khiến cho Diệp Mỵ chịu không nổi, cô bất ngờ rên lên khe khẽ. Trong lòng cô như hé ra một khúc xuân tình nhưng bản thân bỗng dưng lại trở nên tỉnh tảo hơn.
“Không thể, mình không thể trao thân cho anh ta trong một tình huống như thế này”.
Quyết tâm trong Diệp Mỵ ngày càng lớn, cô bình thường tuy trông quyến rũ thướt tha là thế nhưng vốn dĩ lại là cô gái là truyền thống. Thế nhưng Diệp Mỵ không tài nào thoát khỏi vòng tay vững chãi của Đỗ Thừa. Rơi vào bước đường cùng, cô đành phải quay mặt đối diện với Đỗ Thừa, đưa tay nắm lấy hạ bộ của hắn.
Đôi tay lạnh nhưng dịu dàng và sự vuốt ve nhẹ nhàng khiến cho Đỗ Thừa thích thú rên rỉ. Bỗng nhiên hắn co người lại, một tay phủ lên đôi ngực đầy đặn quyến rũ của cô, một tay di chuyển vào giữa hai mông nàng, làm cho nó co giãn không ngừng.
Diệp Mỵ đã không còn e dè xấu hổ mà cảm nhận được từng động tác của Đỗ Thừa, Diệp Mỵ cảm giác như đầu óc trống rỗng. Song, cô hiểu, nếu muốn Đỗ Thừa dừng lại, chỉ có cách làm cho anh thỏa mãn mà thôi. Nghĩ vậy, cô dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình để “phối hợp” cùng anh.
Tuy rằng đây là lần đầu làm chuyện này nhưng không có nghĩa là Diệp Mỵ không biết làm thế nào mà trái lại, những động tác của cô còn tỏ ra rất là thành thục.
Sáng sớm, mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên vào căn phòng tầng ba rộng rãi.
Đỗ Thừa dần tỉnh sau một giấc ngủ say. Mặc dù tỉnh lại sau giấc ngủ đêm qua, Đỗ Thừa chỉ cảm thấy hơi đau đầu, chóng mặt và khó chịu trong bụng nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng ngay sau đó, Đỗ Thừa ngây cả người khi nhận ra, có một cô gái xinh đẹp đang nép vào ngực anh, đôi tay của anh còn đang đặt trên đôi mông tròn trịa và đôi gò bồng đào hoàn hảo của cô. Cảm giác mềm mại mịn màng khiến cho anh không nhịn được bóp nhẹ vài cái.
Điều tuyệt vời hơn cả là người con gái anh đang ôm trong lòng còn dù ngủ nhưng vẫn để “cái đó” của anh trong mình, mềm mại dịu dàng và vẫn co giãn không ngừng.
Điều này đã làm cho ham muốn trong Đỗ Thừa trỗi dậy mạnh mẽ. Thân dưới của anh lại cương cứng.
Đúng lúc này, Diệp Mỵ cũng đã tỉnh. Đôi mắt cô bắt gặp ánh mắt của anh.
Hai người nhìn nhau.
Một giây, hai giây, ba giây.
“A!!!!”
Tiếng hét chói tai vang lên. Ngay sau đó, Diệp Mỵ vùng dậy, lấy hết sức bình sinh chạy với tốc độ nhanh nhất vào nhà tắm.
Đỗ Thừa quá sửng sốt, dục hỏa cũng theo đó mà tiêu tan.
Trong phòng tắm, Diệp Mỵ ôm ngực thở hổn hển. Có vài bước từ giường vào nhà tắm mà cô cảm giác như nó dài cả vài km.
Những việc xảy ra tối hôm qua dần tái hiện trong tâm trí Diệp Mỵ.
Diệp Mỵ không thể tưởng tượng được Đỗ Thừa lại dai dẳng đến thế. Hai bàn tay cô “thay phiên” liên tục mà cũng mỏi nhừ. Đỗ Thừa ngoan cố đến mức vẫn giữ nguyên tư thế, khiến cho cô rơi vào bước đường cùng, đành phải cầm lấy “cái đó’, kẹp chặt vào giữa hai đùi.
Sau đó Diệp Mỵ quên mất tiêu, song, Diệp Mỵ có một điều cô có thể khẳng định là lúc đó cô mệt đến chết đi được. Vậy nên trong lúc ngủ vô tri vô giác mà vẫn duy trì cái tư thế mờ ám đó.
Lúc này, Diệp Mỵ thấy dính dính giữa hai chân, lại có một thứ mùi là lạ, một cảm giác bất thường kéo đến làm cô rùng mình.
Lập tức, Diệp Mỵ không nghĩ ngợi gì, vội chạy đến chỗ vòi nước ở bồn tắm, xóa sạch dấu vết thứ mà Đỗ Thừa đã lại trên cơ thể cô.
Khi Diệp Mỵ chạy đến chỗ bồn tắm, thì liền có tiếng gõ cửa phòng tắm và tiếng của Đỗ Thừa vọng vào: “Chị Diệp! Tôi có thể vào đó được không?”
“Không được, anh muốn làm gì?”
Diệp Mỵ làm sao có thể nhìn mặt hắn lúc này nên vội vàng từ chối.
“Tôi muốn đi tiểu tiện, gấp lắm, gấp lắm rồi, tôi sẽ không làm phiền cô đâu, sẽ nhanh thôi mà” Giọng Đỗ Thừa nghe có vẻ rất đau khổ, ngủ cả đêm, có lẽ trong bụng cũng rất khó chịu.
“Được”.
Nghe giọng Đỗ Thừa có chút đáng thương, Diệp Mỵ cũng mềm lòng, nhưng cô vẫn hỏi: “Anh có thật là sẽ…nhanh thôi không?”
“Ừm. Nhanh lên, tôi sắp không chịu nổi rồi” Giọng Đỗ Thừa vội vã từ ngoài cửa đáp lại.
Thấy Đỗ Thừa “cấp bách” như thế, Diệp Mỵ đành phải mở cửa ra.
Thế nhưng Diệp Mỵ lại quên mất một điều là Đỗ Thừa lúc này đang không một mảnh vải che thân, bộ quần áo của anh vẫn còn ở trong nhà tắm.
Vậy nên, khi vừa mở cửa ra, Diệp Mỵ giật mình, cũng may lúc này Đỗ Thừa lại không quan tâm nhiều đến vậy, nhanh chóng chạy qua chỗ cô, sảng khoái “giải quyết”.
Nghe tiếng “nước” chảy, Diệp Mỵ vẫn không ngừng tự trách bản thân, cảm giác nhớp nháp giữa hai chân làm cô càng cảm thấy khó chịu.
“Cô Diệp, có phải là hôm qua tôi đã say lắm phải không?”
Sau khi “giải quyết” xong “gánh nặng”, Đỗ Thừa biết đã đến lúc phải nói chuyện với Diệp Mỵ, liền đứng dậy khỏi bồn cầu, nhẹ nhàng cất lời.
“Say như lợn chết” Diệp Mỵ không dám nhìn thẳng vào Đỗ Thừa, quay lưng lại với anh mà mạnh mẽ trả lời.
“Ngoài chuyện đó ra, tôi…có làm gì nữa không?” Đỗ Thừa ngại ngùng hỏi.
Nghe Đỗ Thừa nói như vậy, Diệp Mỵ bỗng đỏ mặt, vội trả lời: “Không, lẽ nào anh còn muốn làm gì nữa?”
“Không có gì là tốt rồi!” Đỗ Thừa thở phào nhẹ nhõm. Biết là không có gì nhưng rốt cuộc trong lúc say bí tỉ như vậy, hắn cũng không dám bảo đảm 100%.
Diệp Mỵ khó khi nghe anh nói như vậy, phẫn nộ quay đầu về phía anh: “Anh nói gì? Có phải anh coi thường tôi đúng không?”
“Không! Không phải!” Đỗ Thừa nhất thời bối rối, liền giải thích: “Tôi chỉ muốn nói, hôm qua tôi say xỉn như vậy, không muốn cướp đi cái quý giá nhất của của cô trong một tình trạng như vậy”.
“Anh nói thật chứ?” Nghe Đỗ thừa nói như vậy, bao tức giận trong lòng cũng tiêu tan, trong lòng bỗng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Lúc này, Diệp Mỵ trông như một cô nữ sinh đang chìm đắm trong tình yêu, so với dáng vẻ cao sang, quyến rũ lúc thường ngày của cô quả thật không giống chút nào.
Hoặc có thể nói, từ đây về sau, Diệp Mỵ đã thực sự thay đổi, như cô gái đang yêu khác.
“Ừm” Đỗ Thừa gật gật đầu. Lúc này, không cần biết là thật hay giả, hắn nói vậy là đúng.
“Vậy… được rồi!”
Lúc này trong lòng Diệp Mỵ như ngập tràn hạnh phúc.
Thật ra, Đỗ Thừa đã dậy rất sớm. Đợi hắn mặc xong bộ quần áo mà cô tìm được từ phòng A Hổ cho hắn, lúc đó cũng mới chỉ sáu giờ.
Song, những gia nhân nhà học Diệp cũng dậy rất sớm.
Khi Đỗ Thừa đi vào đại sảnh tầng một, lúc đó Chung Tuyết Hoa đã đang nấu bữa sáng, Diệp Thành Đồ đang xem cái gì đó. Nhìn từ xa, Đỗ Thừa cũng nhận ra đó là một cuốn sách về quân sự nổi tiếng.
Có một điều làm Đỗ Thừa bất ngờ là A Hổ cũng đã tỉnh, nhưng mặt có vẻ khó chịu, tay cầm bút ghi chép gì đó, chắc là đang làm bài tập. Tinh thần của A Hổ rõ ràng là không được tốt lắm, có vẻ như thiếu ngủ, rõ ràng là hắn vẫn chưa tỉnh hẳn sau trận say tối qua.
Hiển nhiên. A Hổ khẳng định là vì sự tình ngày hôm qua bị phạt. Chẳng qua theo sắc mặt tươi cười của A Hổ khi nhìn thấy Đỗ Thừa, tuy rằng bị phạt, nhưng người này cũng rất cao hứng.
Sói
28-08-2012, 01:49 AM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
Danh sách chương