“Những người bị biến thành rối gỗ đã hoàn thành quá trình trưởng thành về mặt thể chất trong một tiếng đồng hồ sau khi họ trở lại hình người.” Trần Sơ chia sẻ thông tin mà mình vừa nhận được: “Trẻ em lớn lên, người lớn già đi, hầu hết mọi người đều còn sống.”
Lâm Xuân nghe mà sững sờ, không thể tưởng tượng được cảm nhận mọi người khi họ phải già vài tuổi, thậm chí là vài chục tuổi chỉ trong một tiếng. Đặc biệt là những người bị biến thành con rối trong mấy chục năm trời, đây có lẽ là số ít những người đã qua đời, sinh mạng của bọn họ đã bị người rối giam giữ tận mấy thập niên, cuối cùng cũng trở về hình người nhưng rồi lại bị thời gian cướp đi.
“Tổ chức dị năng còn tìm thấy cuốn sổ kế toán trong cửa hàng người rối, chỉ riêng những ghi chép trong quyển này, mấy năm nay cửa hàng bán được hơn ba trăm con rối, mà đây chỉ là sổ kế toán của năm năm gần đây.” Đây là do Dracula không hay mở cửa hàng và giá thành của rối gỗ cũng cực kì cao.
Lâm Xuân nghĩ đến thân phận ma cà rồng của Dracula cùng với cuộc sống trường tồn của chúng, cô gần như không dám nghĩ đến số lượng tượng gỗ mà hắn đã bán ra trong mấy năm nay thông qua thủ đoạn này.
“Đừng nghĩ nữa, mình đi ăn thôi, ăn xong là phải lên đường rồi.” Trần Sơ thấy nét mặt rầu rĩ của cô, đoán được cô đang nghĩ gì nên đã nói sang chuyện khác kịp thời.
“Vâng.” Chuyến bay về nước cuối cùng đã được đổi sang năm giờ chiều, mà từ đảo Odin đến sân bay cũng mất hai tiếng đi xe, vậy nên ăn trưa xong cô và anh sẽ phải rời khỏi đây.
“Em muốn ăn gì? Mì nhé?” Trần Sơ hỏi.
“Sắp về nước rồi còn ăn mì gì nữa.” Mì là món hiếm lạ ở nước ngoài nhưng về nước thì đâu đâu cũng có: “Em muốn ăn tôm hùm.”
Hôm nay, lúc ăn sáng cô đã thấy trong thực đơn của nhà hàng, tôm hùm rất to, trông đã thấy ngon rồi.
Trần Sơ im lặng nhìn cô.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Lâm Xuân: “Thôi được rồi, ăn mì thì ăn mì, nhưng không ăn mì Lan Châu nữa đâu, mình ăn mì Ý đi, khó khăn lắm mới được xuất ngoại, phải ăn mì nước ngoài chứ.”
Trần Sơ nhịn cười, nghiêm túc “Ừ” với cô.
Sau bữa trưa, cả hai về phong sắp đồ, thật ra cũng chẳng phải dọn gì hết, có mỗi mấy bộ quần áo. Lâm Xuân gửi bộ váy mình mua cho Tống Nhiễm Nhiễm vào kho chứa vật phẩm trước tiên, sau đó mới tìm một cái túi giấy, nhét quần áo của mình vào. Sau khi cất hai bộ đồ, cô bỗng sững lại.
Cô nhìn bộ váy được xếp đâu ra đấy trên sofa, không kìm được suy nghĩ rốt cuộc là ai đã cởi đồ của mình.
Váy được gấp gọn gàng, trông như nếp gấp của nhân viên khách sạn, nhưng cô tỉnh lại từ lúc sáng sớm đến giờ, có vẻ cả phòng đã được anh Trần Sơ che chắn, ngoài anh ra thì không ai vào được, vậy nên rất có khả năng anh đã cởi đồ giúp mình.
Bộ váy trung cổ có khoảng hơn mười hai chi tiết đính kèm, nếu anh cởi giúp mình từng món đồ một…
Không được không được, không thể ảo tưởng cảnh này được nữa, quên đi, quên đi!
– Cốc cốc.
Lâm Xuân ngước lên, bắt gặp “đối tượng” ảo tưởng của mình đang đứng ở cửa phòng, bỗng thấy chột dạ như thể mình đã làm gì trái lương tâm nên không dám nói câu nào.
“Xe ở dưới tầng rồi, bao lâu nữa em xong?” May mà Trần Sơ cũng không nhận ra sự khác thường của cô.
“Em xong… Ngay đây.” Cô luống cuống nhét hết quần áo vào túi, sau đó đặt túi vào kho hàng chứa vật phẩm, phủi phủi tay rồi nói: “Xong rồi.”
Trần Sơ: “Không cần vội như thế.”
Anh đã trả phòng trước rồi, sau khi đi thang máy xuống tầng, cả hai lên taxi đang chờ ở cửa. Tài xế thấy hai người đi tay không, ngạc nhiên hỏi: “Hai anh chị không có hành lí à?”
Anh cố tình đợi ở ngoài để xếp đồ giúp khách.
Lâm Xuân buột miệng trả lời: “Hôm qua bị bão cuốn đi rồi.”
Trần Sơ nhìn cô.
Tài xế: “Xui xẻo quá.”
Trên con đường ven biển, Lâm Xuân hạ cửa kính xuống, ngắm nhìn cảnh biển ở bên ngoài, gió biển hiu hiu, thấy tâm trạng mình tươi sáng tựa như ánh mặt trời rạng rỡ.
Cô kìm lòng chẳng đặng mà nói: “Ở đây đẹp quá, cảm giác chỉ cần đứng tại chỗ này, vận may của mọi người cũng sẽ tăng lên.”
Trần Sơ không hiểu: “Điều này liên quan gì đến vận may?”
Lâm Xuân: “Bởi vì được phơi nắng nhiều nên nó sẽ không bị mốc đó.”
Anh đơ ra rồi cười gật đầu, nghiêm túc hùa theo cô: “Có lí phết.”
Cô nhìn anh, đôi mắt lại bắt đầu láo liên: “Nhân dịp số đỏ như này, mình chơi trò rút thăm đi.”
Anh hỏi: “Chơi thế nào?”
Cô ngồi ngay ngắn lại: “Anh nhớ hội đấu giá lần trước không? Mình chơi một lần rồi đó. Giả như trước mặt anh đang có một cái đĩa quay khổng lồ.”
Lâm Xuân vừa nói vừa khua chân múa tay, cô đã phải nghĩ cách để lừa Trần sơ bốc thăm cho mình suốt cả chặng đường. Bây giờ cô đang mở giao diện của hệ thống, có một nghìn hai trăm linh một điểm công đức, nhưng số điểm này chỉ tồn tại trong một hai tiếng nữa thôi. Sau đó, hệ thống sẽ phong ấn bệnh dịch, trừ sạch điểm của cô.
Vì hệ thống đã nói kể cả có một điểm công đức nó cũng trừ hết, thành ra lưu trữ một nghìn hai trăm linh một điểm để bị hệ thống ăn sạch lại không kinh tế chút nào. Là một sinh viên tốt nghiệp ngành quản lý tài chính, dù sau khi tốt nghiệp cô chẳng làm việc liên quan đến tiền, nhưng cô vẫn phải có những suy nghĩ cơ bản về quản lí tài chính, vì vậy cô quyết định vung tiền, tiêu hết mức có thể, tốt nhất chỉ để lại đúng một tệ cho hệ thống. À nhầm, là một điểm công đức.
Trần Sơ có trí nhớ rất tốt, hơn nữa lúc đấy Lâm Xuân hành động hơi lạ nên cô vừa nhắc đến anh đã nhớ ra ngay.
Rút thăm? Hình như đợt trước cô cũng nói như vậy.
Lâm Xuân đã để hệ thống mở sẵn giao diện bốc thăm ra rồi, vẽ một vòng quay cho Trần Sơ rồi nói: “Giống hệt lần trước, ví dụ như đây là một vòng quay xổ số, ở trên có rất nhiều giải thưởng, anh chọn bừa một cái đi.”
Anh lẳng lặng nhìn cô ra dấu, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong ánh mắt, để cho người ta không thấy rõ được tâm trạng của anh hiện giờ.
Anh hỏi: “Chọn bừa một cái?”
Lâm Xuân gật đầu lia lịa: “Vâng, chọn bừa luôn.”
Cô cực kì tin tưởng vào vận may của Trần Sơ, không phải vì cô cho rằng anh có thể bốc được vật phẩm ngay trong lần đầu tiên mà do cô nghĩ ai cũng may mắn hơn mình.
Anh gật đầu, vươn tay ấn bừa vào một chỗ.
Lâm Xuân chú ý từng cử động của anh, thấy anh đã chọn xong vật phẩm, cô giơ tay lên bấm vào theo, sợ mình chậm một giây là hệ thống lén đổi sản phẩm của mình.
Hai ngón tay chạm nhau, Trần Sơ nhếch mày, nhìn thấy sự vui sướng hiện rõ trong ánh mắt cô.
Bốc trúng rồi? Chúc mừng vật chủ đã bốc được sản phẩm 068 – Chữ kí của thần trộm cắp, xin mời đến kho hàng để kiểm tra đặc tính của sản phẩm.
Đúng là rút được rồi.
Lâm Xuân hớn hở ra mặt, nhưng cô không vội kiểm tra đặc tính của vật phẩm mà tiếp tục để Trần Sơ bốc thăm cho mình: “Anh ơi, rút thêm lần nữa nào.”
Một nghìn hai trăm linh một điểm công đức, đủ để rút tận mười hai lần đấy.
Trần Sơ nghe lời, ấn vào vòng quay trong suốt. Với anh mà nói, đây là một cái vòng quay trong suốt chứ không phải hư vô.
Chúc mừng vật chủ đã bốc được sản phẩm 068 – Giấy chữ kí của thần trộm cắp, xin mời đến kho hàng để kiểm tra đặc tính của sản phẩm.
“Ủa??” Lâm Xuân ngạc nhiên bật thốt ra thành lời, tại sao vẫn là 068, lặp lại à?
Trần Sơ chú ý đến nét mặt của cô: Chẳng lẽ lần này không rút được?
Cô mở kho hàng, sau đó phát hiện ra một dấu x2 ở góc dưới bên phải của mặt hàng “Giấy chữ kí của thần trộm cắp”.
Hai cái? Chẳng lẽ là vật phẩm sử dụng một lần, dùng xong sẽ biến mất?
Gượm đã, đợi rút xong rồi nghiên cứu tiếp, bây giờ mà ngừng xong lát nữa lại nhờ anh Trần Sơ giúp đỡ thì kì lắm.
“Anh ơi, anh bốc thêm mấy lần nữa được không?” Lâm Xuân còn tưởng mình đã suy nghĩ chu toàn, ai ngờ dáng vẻ lặng yên sống trong thế giới của cô đã bán đứng cô từ lâu rồi.
Trần Sơ: “Mấy lần, em nói cụ thể đi?”
Anh giả vờ không để ý thấy sự thất thần của cô.
“Mấy…” Lâm Xuân ngừng lại, nhìn vào ánh mắt anh, bỗng mỉm cười thong dong: “Mười lần nữa nhé?”
Anh nhướng mày, không nói gì, gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau đó, không cần cô nhắc nhở, anh bấm xong, đợi cô giơ tay ra ấn vào chỗ mình vừa chạm, sau đó ấn thêm lần hai, chu kì này lặp lại mười lần, cuối cùng cũng dừng lại.
Lâm Xuân nhìn “Giấy chữ kí của thần trộm cắp” x12 trong kho hàng, bấy giờ mới bắt đầu kiểm tra thuộc tính.
Tên: Giấy chữ kí của thần trộm cắp.
Hướng dẫn sử dụng: Thần trộm cắp có thể cướp đồ ở bất cứ đâu, trước khi sử dụng cần mặc niệm câu “Tôi sùng bái thần trộm cắp nhất” ba lần, chữ kí thần trộm cắp sẽ trao cho fan năng lực ăn cắp của ông, hạn định một giây đồng hồ, tỉ lệ thành công 10% (chú tích: Ăn trộm chỉ cần một giây, lâu hơn sẽ bị phát hiện.)
Lưu ý: Thần trộm cắp là vị thần mang gánh nặng của thần tượng, vì lượng fan sùng bái ông vô cùng ít ỏi nên ông cực kì chiều fan, mỗi một chữ kí tặng cho fan đều mang sức mạnh cướp bóc. P/S: Trộm cũng có mánh khoé để trộm, ví dụ như cướp một thứ không thuộc về nguyên chủ, tỉ lệ thành công là 100%.
Lâm Xuân xem từng miêu tả của đặc tính, lúc thấy mấy tờ giấy chữ kí này có sức mạnh ăp cắp, cô vừa ngạc nhiên vừa phấn khích, nhưng khi thấy tỉ lệ thành công chỉ được 10%, cô lại thấy nó rác không tả nổi. Tỉ lệ thành công như này, cộng với chỉ số may mắn của cô thì trộm cái đách á, chả cướp được gì hết luôn.
Mãi đến khi nhìn thấy PS ở dòng cuối cùng, cô bỗng có điều suy nghĩ, cô cảm giác mấu chốt của toàn bộ phần mô tả thuộc tính nằm trong dòng PS này. Trộm cũng phải có thủ đoạn, mặc dù giấy chữ kí không thể trộm đồ của nguyên chủ, nhưng có thể cuỗm được thứ mà kẻ khác chôm về hoặc là đồ cho mượn.
Suy nghĩ trong cô bắt đầu chia ngả, ví dụ như một người nào đó muốn tiến vào không gian con, cố ý mượn bạn thân một vật phẩm đẳng cấp, lúc này mình đi ra và cướp nó trong một giây, vậy là nó sẽ thuộc về mình.
Dẫu rằng mánh lới này hơi hèn, nhưng có lẽ nó sẽ mang đến tác dụng thần kì vào những thời khắc quan trọng.
Mặc dù là vật phẩm có tác dụng trong một lần duy nhất, còn gây ra ảnh hưởng xấu, nhưng cũng may cô là người tử tế có tam quan đúng đắn, sẽ không lầm đường lạc lối vì chút xíu cám dỗ này.
“Cô quên chuyện buổi sáng mình vừa mới hãm hại hai người rồi đúng không?” Hệ thống chợt lên tiếng.
Lâm Xuân: “Đấy có gọi là hãm hại đâu, lúc đó tôi bất đắc dĩ thôi mà.”
Hệ thống: “Trước khi làm chuyện bất lương, kẻ xấu nào cũng bảo mình bất đắc dĩ đó.”
Đạo lí quá, Lâm Xuân không nghĩ ra từ nào để phản bác nhưng cô lại chú ý một chuyện khác: “Hệ thống, thật ra tôi vẫn thấy lạ lắm, tại sao tôi hại người khác mà lại thành công thế?”
Hệ thống: “Cô thừa nhận cô hại người ta?”
Lâm Xuân: “Rồi rồi rồi, tôi thừa nhận, tôi cố tình, tôi hại người ta. Nhưng nếu cậu để bụng như thế, tại sao lại để tôi thành công? Bởi vì sự kiện do con người tạo ra cũng được tính là xem bói à?”
Hệ thống: “Xem bói là dành cho đối tượng được bói. Thực ra, bói toán là một cách để thông báo trước cho người trong cuộc biết về những việc sắp xảy ra. Với cô, toàn bộ sự việc là do cô bày ra và gây hại cho người khác, nhưng đối với họ, sự cố phát sinh trong tương lai vẫn là một điều bí ẩn. Vì vậy, từ góc độ của đương sự, việc cô biết trước vẫn được tính là bói toán.”
Lâm Xuân: “Hoá ra là vậy, thế nên dù đó chuyện xảy ra tự nhiên hay do có người cố tình gây nên, chỉ cần người trong cuộc không biết thì mình vẫn sẽ hoàn thành nhiệm vụ xem bói. Vậy từ bây giờ, nếu muốn nhận được số điểm công đức kếch xù, thật ra tôi chỉ cần lên kế hoạch trước là được đúng không? Như kiểu trong buổi concert diễn ra vào một ngày nào đấy, tôi sẽ bày trò hù doạ gì đó, thế là dễ dàng ăn trọn được mười nghìn điểm rồi.”
Cô nghĩ đến đây rồi bỗng đắm chìm vào đó, cuối cùng còn hít một hơi thật sâu.
Lâm Xuân: “Không được, không được, suy nghĩ này nguy hiểm quá, không cẩn thận là bước trên con đường phạm pháp liền.”
Hệ thống: “Cô còn biết đây là phạm pháp đấy.”
Lâm Xuân: “Cậu còn mỉa tôi, rõ ràng đây là vấn đề của cậu. Cậu là hệ thống lấy điểm công đức thông qua việc xem bói. Nhưng nếu đã là công đức, vậy tại sao làm việc xấu cũng có thể nhận được điểm, cậu nên đặt giới hạn, không tính công đức cho những tai ương do người ta cố ý gây ra.”
Hệ thống: “Tôi là hệ thống bói toán, không phải hệ thống thiện ác.”
Lâm Xuân chẹp miệng: “Chương trình của cậu đơn giản quá, cứ tưởng sản phẩm công nghệ cao của các cậu sẽ có tình người hơn chứ.”
Hệ thống: “Tôi không phải người, tôi là hệ thống.”
Lâm Xuân: “Thôi được rồi, cậu cũng đã gặp được vật chủ chân thiện mĩ như tôi, nếu gặp phải loại người mưu mô quỷ quyệt, chắc giờ thế giới đã bị cậu huỷ diệt rồi.”
Hệ thống im thin thít.
Cô hỏi: “À, tôi là vật chủ đầu tiên của cậu à?”
Hệ thống: “Không phải.”
Ánh mắt cô trợn tròn: “Thế tôi là vật chủ thứ mấy? Vật chủ cũ của cậu cũng là người Trái Đất à? Vì người ta chết nên cậu mới ràng buộc với tôi sao? Đấy là người như thế nào, số đen như tôi à?”
Lâm Xuân cực kì tò mò về vật chủ cũ của hệ thống, hỏi liến thoắng mấy câu, tiếc rằng hệ thống chẳng đáp lời cô. Nó tự dưng giả chết, mặc cô kêu gào thế nào nó cũng không lên tiếng nữa.
Theo những kinh nghiệm tích luỹ từ việc đọc truyện của Lâm Xuân, dường như chỉ khi nào hệ thống hoàn thành bổn phận hoặc là vật chủ chết thì nó hết bị gò bó. Còn cái hệ thống bói toán của mình hình như chẳng còn nhiệm vụ nào khác ngoài việc xem bói hằng ngày. Thành thử, có lẽ vật chủ của hệ thống đã mất rồi.
Mình đang nhắc đến chuyện buồn của hệ thống ư?
Ngay khi cô quyết định không quấy rầy hệ thống nữa, nó lại đột nhiên cất lời: “Tuy phạm tội có thể hoàn thành việc xem bói, nhưng đồng thời nó sẽ làm tiêu hao vận khí của cô, một khi cô đã hết vận khí, hệ thống sẽ thoát khỏi cô. Và nếu hệ thống tách ra, cô sẽ chết ngay tức khắc.”
Lâm Xuân hãi hùng: “Cái số đen như tôi mà còn có vận khí sao? Chỉ số là bao nhiêu thế? Phải mài mòn đến mức nào thì cậu mới thoát được?”
Hệ thống lại tiếp tục giả chết.
Cô bĩu môi đầy bất lực, lơ đãng ngước lên, nhận thấy Trần Sơ đang lặng lẽ nhìn mình chăm chú.
Lâm Xuân đờ đẫn, toang rồi, mình cứ mải mê trong thế giới của mình mãi.
Cô cười gượng: “Ha ha, em vừa bị đơ xíu thôi.”
Trần Sơ gật đầu, nhân tiện hỏi: “Lúc ngẩn ngơ, em đang nghĩ gì thế?”
Anh hỏi câu này, không vạch trần cô nhưng cảm giác như anh đã biết tất cả. Thực ra cô không định giấu giếm anh, nếu muốn ỉm đi thật, cô sẽ không để anh bốc thăm tận mười hai lần liên tiếp, rút số nhiều như vậy, kẻ ngốc cũng phát giác ra vấn đề. Nếu không phải vì không được phép tiết lộ hệ thống ra ngoài, cô đã ngửa bài từ lâu rồi.
Lâm Xuân trả lời: “Em vừa nghĩ đến một người bạn của em, bình thường nó lạnh lùng lắm, em không liên lạc với nó là nó quên em luôn. Nhưng tự nhiên có một ngày, nó bỗng dưng nhiệt tình hẳn lên, còn chủ động trò chuyện với em nữa, anh nghĩ xem lí do là gì?”
Trần Sơ không hỏi cô người bạn này là ai mà chỉ phân tích câu chuyện: “Cậu ấy chủ động nói chuyện với em về việc gì thế?”
Cô nhớ lại: “Bởi vì em đã làm việc xấu.”
Anh nhướng mày.
Cô vội giải thích: “Không phạm tội gì hết, với cả do bất đắc dĩ thôi mà.”
Anh mỉm cười: “Chắc là sợ em đi sai đường nên ngoi lên cảnh cáo em đấy.”
Cô gật đầu: “Thế nếu cậu ta đe doạ em?”
Anh lại nhướn mày.
Cô cười ngượng nghịu: “Có lẽ vì nó rất sợ em lầm đường lạc lối thôi, nhưng em thấy nó phản ứng hơi thái quá.”
Trần Sơ: “Phải chăng vì cậu ấy từng có trải nghiệm tương tự?”
Lâm Xuân sửng sốt, trải nghiệm tương tự, vật chủ cũ ư?
Hết chương 100.
Lâm Xuân nghe mà sững sờ, không thể tưởng tượng được cảm nhận mọi người khi họ phải già vài tuổi, thậm chí là vài chục tuổi chỉ trong một tiếng. Đặc biệt là những người bị biến thành con rối trong mấy chục năm trời, đây có lẽ là số ít những người đã qua đời, sinh mạng của bọn họ đã bị người rối giam giữ tận mấy thập niên, cuối cùng cũng trở về hình người nhưng rồi lại bị thời gian cướp đi.
“Tổ chức dị năng còn tìm thấy cuốn sổ kế toán trong cửa hàng người rối, chỉ riêng những ghi chép trong quyển này, mấy năm nay cửa hàng bán được hơn ba trăm con rối, mà đây chỉ là sổ kế toán của năm năm gần đây.” Đây là do Dracula không hay mở cửa hàng và giá thành của rối gỗ cũng cực kì cao.
Lâm Xuân nghĩ đến thân phận ma cà rồng của Dracula cùng với cuộc sống trường tồn của chúng, cô gần như không dám nghĩ đến số lượng tượng gỗ mà hắn đã bán ra trong mấy năm nay thông qua thủ đoạn này.
“Đừng nghĩ nữa, mình đi ăn thôi, ăn xong là phải lên đường rồi.” Trần Sơ thấy nét mặt rầu rĩ của cô, đoán được cô đang nghĩ gì nên đã nói sang chuyện khác kịp thời.
“Vâng.” Chuyến bay về nước cuối cùng đã được đổi sang năm giờ chiều, mà từ đảo Odin đến sân bay cũng mất hai tiếng đi xe, vậy nên ăn trưa xong cô và anh sẽ phải rời khỏi đây.
“Em muốn ăn gì? Mì nhé?” Trần Sơ hỏi.
“Sắp về nước rồi còn ăn mì gì nữa.” Mì là món hiếm lạ ở nước ngoài nhưng về nước thì đâu đâu cũng có: “Em muốn ăn tôm hùm.”
Hôm nay, lúc ăn sáng cô đã thấy trong thực đơn của nhà hàng, tôm hùm rất to, trông đã thấy ngon rồi.
Trần Sơ im lặng nhìn cô.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Lâm Xuân: “Thôi được rồi, ăn mì thì ăn mì, nhưng không ăn mì Lan Châu nữa đâu, mình ăn mì Ý đi, khó khăn lắm mới được xuất ngoại, phải ăn mì nước ngoài chứ.”
Trần Sơ nhịn cười, nghiêm túc “Ừ” với cô.
Sau bữa trưa, cả hai về phong sắp đồ, thật ra cũng chẳng phải dọn gì hết, có mỗi mấy bộ quần áo. Lâm Xuân gửi bộ váy mình mua cho Tống Nhiễm Nhiễm vào kho chứa vật phẩm trước tiên, sau đó mới tìm một cái túi giấy, nhét quần áo của mình vào. Sau khi cất hai bộ đồ, cô bỗng sững lại.
Cô nhìn bộ váy được xếp đâu ra đấy trên sofa, không kìm được suy nghĩ rốt cuộc là ai đã cởi đồ của mình.
Váy được gấp gọn gàng, trông như nếp gấp của nhân viên khách sạn, nhưng cô tỉnh lại từ lúc sáng sớm đến giờ, có vẻ cả phòng đã được anh Trần Sơ che chắn, ngoài anh ra thì không ai vào được, vậy nên rất có khả năng anh đã cởi đồ giúp mình.
Bộ váy trung cổ có khoảng hơn mười hai chi tiết đính kèm, nếu anh cởi giúp mình từng món đồ một…
Không được không được, không thể ảo tưởng cảnh này được nữa, quên đi, quên đi!
– Cốc cốc.
Lâm Xuân ngước lên, bắt gặp “đối tượng” ảo tưởng của mình đang đứng ở cửa phòng, bỗng thấy chột dạ như thể mình đã làm gì trái lương tâm nên không dám nói câu nào.
“Xe ở dưới tầng rồi, bao lâu nữa em xong?” May mà Trần Sơ cũng không nhận ra sự khác thường của cô.
“Em xong… Ngay đây.” Cô luống cuống nhét hết quần áo vào túi, sau đó đặt túi vào kho hàng chứa vật phẩm, phủi phủi tay rồi nói: “Xong rồi.”
Trần Sơ: “Không cần vội như thế.”
Anh đã trả phòng trước rồi, sau khi đi thang máy xuống tầng, cả hai lên taxi đang chờ ở cửa. Tài xế thấy hai người đi tay không, ngạc nhiên hỏi: “Hai anh chị không có hành lí à?”
Anh cố tình đợi ở ngoài để xếp đồ giúp khách.
Lâm Xuân buột miệng trả lời: “Hôm qua bị bão cuốn đi rồi.”
Trần Sơ nhìn cô.
Tài xế: “Xui xẻo quá.”
Trên con đường ven biển, Lâm Xuân hạ cửa kính xuống, ngắm nhìn cảnh biển ở bên ngoài, gió biển hiu hiu, thấy tâm trạng mình tươi sáng tựa như ánh mặt trời rạng rỡ.
Cô kìm lòng chẳng đặng mà nói: “Ở đây đẹp quá, cảm giác chỉ cần đứng tại chỗ này, vận may của mọi người cũng sẽ tăng lên.”
Trần Sơ không hiểu: “Điều này liên quan gì đến vận may?”
Lâm Xuân: “Bởi vì được phơi nắng nhiều nên nó sẽ không bị mốc đó.”
Anh đơ ra rồi cười gật đầu, nghiêm túc hùa theo cô: “Có lí phết.”
Cô nhìn anh, đôi mắt lại bắt đầu láo liên: “Nhân dịp số đỏ như này, mình chơi trò rút thăm đi.”
Anh hỏi: “Chơi thế nào?”
Cô ngồi ngay ngắn lại: “Anh nhớ hội đấu giá lần trước không? Mình chơi một lần rồi đó. Giả như trước mặt anh đang có một cái đĩa quay khổng lồ.”
Lâm Xuân vừa nói vừa khua chân múa tay, cô đã phải nghĩ cách để lừa Trần sơ bốc thăm cho mình suốt cả chặng đường. Bây giờ cô đang mở giao diện của hệ thống, có một nghìn hai trăm linh một điểm công đức, nhưng số điểm này chỉ tồn tại trong một hai tiếng nữa thôi. Sau đó, hệ thống sẽ phong ấn bệnh dịch, trừ sạch điểm của cô.
Vì hệ thống đã nói kể cả có một điểm công đức nó cũng trừ hết, thành ra lưu trữ một nghìn hai trăm linh một điểm để bị hệ thống ăn sạch lại không kinh tế chút nào. Là một sinh viên tốt nghiệp ngành quản lý tài chính, dù sau khi tốt nghiệp cô chẳng làm việc liên quan đến tiền, nhưng cô vẫn phải có những suy nghĩ cơ bản về quản lí tài chính, vì vậy cô quyết định vung tiền, tiêu hết mức có thể, tốt nhất chỉ để lại đúng một tệ cho hệ thống. À nhầm, là một điểm công đức.
Trần Sơ có trí nhớ rất tốt, hơn nữa lúc đấy Lâm Xuân hành động hơi lạ nên cô vừa nhắc đến anh đã nhớ ra ngay.
Rút thăm? Hình như đợt trước cô cũng nói như vậy.
Lâm Xuân đã để hệ thống mở sẵn giao diện bốc thăm ra rồi, vẽ một vòng quay cho Trần Sơ rồi nói: “Giống hệt lần trước, ví dụ như đây là một vòng quay xổ số, ở trên có rất nhiều giải thưởng, anh chọn bừa một cái đi.”
Anh lẳng lặng nhìn cô ra dấu, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong ánh mắt, để cho người ta không thấy rõ được tâm trạng của anh hiện giờ.
Anh hỏi: “Chọn bừa một cái?”
Lâm Xuân gật đầu lia lịa: “Vâng, chọn bừa luôn.”
Cô cực kì tin tưởng vào vận may của Trần Sơ, không phải vì cô cho rằng anh có thể bốc được vật phẩm ngay trong lần đầu tiên mà do cô nghĩ ai cũng may mắn hơn mình.
Anh gật đầu, vươn tay ấn bừa vào một chỗ.
Lâm Xuân chú ý từng cử động của anh, thấy anh đã chọn xong vật phẩm, cô giơ tay lên bấm vào theo, sợ mình chậm một giây là hệ thống lén đổi sản phẩm của mình.
Hai ngón tay chạm nhau, Trần Sơ nhếch mày, nhìn thấy sự vui sướng hiện rõ trong ánh mắt cô.
Bốc trúng rồi? Chúc mừng vật chủ đã bốc được sản phẩm 068 – Chữ kí của thần trộm cắp, xin mời đến kho hàng để kiểm tra đặc tính của sản phẩm.
Đúng là rút được rồi.
Lâm Xuân hớn hở ra mặt, nhưng cô không vội kiểm tra đặc tính của vật phẩm mà tiếp tục để Trần Sơ bốc thăm cho mình: “Anh ơi, rút thêm lần nữa nào.”
Một nghìn hai trăm linh một điểm công đức, đủ để rút tận mười hai lần đấy.
Trần Sơ nghe lời, ấn vào vòng quay trong suốt. Với anh mà nói, đây là một cái vòng quay trong suốt chứ không phải hư vô.
Chúc mừng vật chủ đã bốc được sản phẩm 068 – Giấy chữ kí của thần trộm cắp, xin mời đến kho hàng để kiểm tra đặc tính của sản phẩm.
“Ủa??” Lâm Xuân ngạc nhiên bật thốt ra thành lời, tại sao vẫn là 068, lặp lại à?
Trần Sơ chú ý đến nét mặt của cô: Chẳng lẽ lần này không rút được?
Cô mở kho hàng, sau đó phát hiện ra một dấu x2 ở góc dưới bên phải của mặt hàng “Giấy chữ kí của thần trộm cắp”.
Hai cái? Chẳng lẽ là vật phẩm sử dụng một lần, dùng xong sẽ biến mất?
Gượm đã, đợi rút xong rồi nghiên cứu tiếp, bây giờ mà ngừng xong lát nữa lại nhờ anh Trần Sơ giúp đỡ thì kì lắm.
“Anh ơi, anh bốc thêm mấy lần nữa được không?” Lâm Xuân còn tưởng mình đã suy nghĩ chu toàn, ai ngờ dáng vẻ lặng yên sống trong thế giới của cô đã bán đứng cô từ lâu rồi.
Trần Sơ: “Mấy lần, em nói cụ thể đi?”
Anh giả vờ không để ý thấy sự thất thần của cô.
“Mấy…” Lâm Xuân ngừng lại, nhìn vào ánh mắt anh, bỗng mỉm cười thong dong: “Mười lần nữa nhé?”
Anh nhướng mày, không nói gì, gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau đó, không cần cô nhắc nhở, anh bấm xong, đợi cô giơ tay ra ấn vào chỗ mình vừa chạm, sau đó ấn thêm lần hai, chu kì này lặp lại mười lần, cuối cùng cũng dừng lại.
Lâm Xuân nhìn “Giấy chữ kí của thần trộm cắp” x12 trong kho hàng, bấy giờ mới bắt đầu kiểm tra thuộc tính.
Tên: Giấy chữ kí của thần trộm cắp.
Hướng dẫn sử dụng: Thần trộm cắp có thể cướp đồ ở bất cứ đâu, trước khi sử dụng cần mặc niệm câu “Tôi sùng bái thần trộm cắp nhất” ba lần, chữ kí thần trộm cắp sẽ trao cho fan năng lực ăn cắp của ông, hạn định một giây đồng hồ, tỉ lệ thành công 10% (chú tích: Ăn trộm chỉ cần một giây, lâu hơn sẽ bị phát hiện.)
Lưu ý: Thần trộm cắp là vị thần mang gánh nặng của thần tượng, vì lượng fan sùng bái ông vô cùng ít ỏi nên ông cực kì chiều fan, mỗi một chữ kí tặng cho fan đều mang sức mạnh cướp bóc. P/S: Trộm cũng có mánh khoé để trộm, ví dụ như cướp một thứ không thuộc về nguyên chủ, tỉ lệ thành công là 100%.
Lâm Xuân xem từng miêu tả của đặc tính, lúc thấy mấy tờ giấy chữ kí này có sức mạnh ăp cắp, cô vừa ngạc nhiên vừa phấn khích, nhưng khi thấy tỉ lệ thành công chỉ được 10%, cô lại thấy nó rác không tả nổi. Tỉ lệ thành công như này, cộng với chỉ số may mắn của cô thì trộm cái đách á, chả cướp được gì hết luôn.
Mãi đến khi nhìn thấy PS ở dòng cuối cùng, cô bỗng có điều suy nghĩ, cô cảm giác mấu chốt của toàn bộ phần mô tả thuộc tính nằm trong dòng PS này. Trộm cũng phải có thủ đoạn, mặc dù giấy chữ kí không thể trộm đồ của nguyên chủ, nhưng có thể cuỗm được thứ mà kẻ khác chôm về hoặc là đồ cho mượn.
Suy nghĩ trong cô bắt đầu chia ngả, ví dụ như một người nào đó muốn tiến vào không gian con, cố ý mượn bạn thân một vật phẩm đẳng cấp, lúc này mình đi ra và cướp nó trong một giây, vậy là nó sẽ thuộc về mình.
Dẫu rằng mánh lới này hơi hèn, nhưng có lẽ nó sẽ mang đến tác dụng thần kì vào những thời khắc quan trọng.
Mặc dù là vật phẩm có tác dụng trong một lần duy nhất, còn gây ra ảnh hưởng xấu, nhưng cũng may cô là người tử tế có tam quan đúng đắn, sẽ không lầm đường lạc lối vì chút xíu cám dỗ này.
“Cô quên chuyện buổi sáng mình vừa mới hãm hại hai người rồi đúng không?” Hệ thống chợt lên tiếng.
Lâm Xuân: “Đấy có gọi là hãm hại đâu, lúc đó tôi bất đắc dĩ thôi mà.”
Hệ thống: “Trước khi làm chuyện bất lương, kẻ xấu nào cũng bảo mình bất đắc dĩ đó.”
Đạo lí quá, Lâm Xuân không nghĩ ra từ nào để phản bác nhưng cô lại chú ý một chuyện khác: “Hệ thống, thật ra tôi vẫn thấy lạ lắm, tại sao tôi hại người khác mà lại thành công thế?”
Hệ thống: “Cô thừa nhận cô hại người ta?”
Lâm Xuân: “Rồi rồi rồi, tôi thừa nhận, tôi cố tình, tôi hại người ta. Nhưng nếu cậu để bụng như thế, tại sao lại để tôi thành công? Bởi vì sự kiện do con người tạo ra cũng được tính là xem bói à?”
Hệ thống: “Xem bói là dành cho đối tượng được bói. Thực ra, bói toán là một cách để thông báo trước cho người trong cuộc biết về những việc sắp xảy ra. Với cô, toàn bộ sự việc là do cô bày ra và gây hại cho người khác, nhưng đối với họ, sự cố phát sinh trong tương lai vẫn là một điều bí ẩn. Vì vậy, từ góc độ của đương sự, việc cô biết trước vẫn được tính là bói toán.”
Lâm Xuân: “Hoá ra là vậy, thế nên dù đó chuyện xảy ra tự nhiên hay do có người cố tình gây nên, chỉ cần người trong cuộc không biết thì mình vẫn sẽ hoàn thành nhiệm vụ xem bói. Vậy từ bây giờ, nếu muốn nhận được số điểm công đức kếch xù, thật ra tôi chỉ cần lên kế hoạch trước là được đúng không? Như kiểu trong buổi concert diễn ra vào một ngày nào đấy, tôi sẽ bày trò hù doạ gì đó, thế là dễ dàng ăn trọn được mười nghìn điểm rồi.”
Cô nghĩ đến đây rồi bỗng đắm chìm vào đó, cuối cùng còn hít một hơi thật sâu.
Lâm Xuân: “Không được, không được, suy nghĩ này nguy hiểm quá, không cẩn thận là bước trên con đường phạm pháp liền.”
Hệ thống: “Cô còn biết đây là phạm pháp đấy.”
Lâm Xuân: “Cậu còn mỉa tôi, rõ ràng đây là vấn đề của cậu. Cậu là hệ thống lấy điểm công đức thông qua việc xem bói. Nhưng nếu đã là công đức, vậy tại sao làm việc xấu cũng có thể nhận được điểm, cậu nên đặt giới hạn, không tính công đức cho những tai ương do người ta cố ý gây ra.”
Hệ thống: “Tôi là hệ thống bói toán, không phải hệ thống thiện ác.”
Lâm Xuân chẹp miệng: “Chương trình của cậu đơn giản quá, cứ tưởng sản phẩm công nghệ cao của các cậu sẽ có tình người hơn chứ.”
Hệ thống: “Tôi không phải người, tôi là hệ thống.”
Lâm Xuân: “Thôi được rồi, cậu cũng đã gặp được vật chủ chân thiện mĩ như tôi, nếu gặp phải loại người mưu mô quỷ quyệt, chắc giờ thế giới đã bị cậu huỷ diệt rồi.”
Hệ thống im thin thít.
Cô hỏi: “À, tôi là vật chủ đầu tiên của cậu à?”
Hệ thống: “Không phải.”
Ánh mắt cô trợn tròn: “Thế tôi là vật chủ thứ mấy? Vật chủ cũ của cậu cũng là người Trái Đất à? Vì người ta chết nên cậu mới ràng buộc với tôi sao? Đấy là người như thế nào, số đen như tôi à?”
Lâm Xuân cực kì tò mò về vật chủ cũ của hệ thống, hỏi liến thoắng mấy câu, tiếc rằng hệ thống chẳng đáp lời cô. Nó tự dưng giả chết, mặc cô kêu gào thế nào nó cũng không lên tiếng nữa.
Theo những kinh nghiệm tích luỹ từ việc đọc truyện của Lâm Xuân, dường như chỉ khi nào hệ thống hoàn thành bổn phận hoặc là vật chủ chết thì nó hết bị gò bó. Còn cái hệ thống bói toán của mình hình như chẳng còn nhiệm vụ nào khác ngoài việc xem bói hằng ngày. Thành thử, có lẽ vật chủ của hệ thống đã mất rồi.
Mình đang nhắc đến chuyện buồn của hệ thống ư?
Ngay khi cô quyết định không quấy rầy hệ thống nữa, nó lại đột nhiên cất lời: “Tuy phạm tội có thể hoàn thành việc xem bói, nhưng đồng thời nó sẽ làm tiêu hao vận khí của cô, một khi cô đã hết vận khí, hệ thống sẽ thoát khỏi cô. Và nếu hệ thống tách ra, cô sẽ chết ngay tức khắc.”
Lâm Xuân hãi hùng: “Cái số đen như tôi mà còn có vận khí sao? Chỉ số là bao nhiêu thế? Phải mài mòn đến mức nào thì cậu mới thoát được?”
Hệ thống lại tiếp tục giả chết.
Cô bĩu môi đầy bất lực, lơ đãng ngước lên, nhận thấy Trần Sơ đang lặng lẽ nhìn mình chăm chú.
Lâm Xuân đờ đẫn, toang rồi, mình cứ mải mê trong thế giới của mình mãi.
Cô cười gượng: “Ha ha, em vừa bị đơ xíu thôi.”
Trần Sơ gật đầu, nhân tiện hỏi: “Lúc ngẩn ngơ, em đang nghĩ gì thế?”
Anh hỏi câu này, không vạch trần cô nhưng cảm giác như anh đã biết tất cả. Thực ra cô không định giấu giếm anh, nếu muốn ỉm đi thật, cô sẽ không để anh bốc thăm tận mười hai lần liên tiếp, rút số nhiều như vậy, kẻ ngốc cũng phát giác ra vấn đề. Nếu không phải vì không được phép tiết lộ hệ thống ra ngoài, cô đã ngửa bài từ lâu rồi.
Lâm Xuân trả lời: “Em vừa nghĩ đến một người bạn của em, bình thường nó lạnh lùng lắm, em không liên lạc với nó là nó quên em luôn. Nhưng tự nhiên có một ngày, nó bỗng dưng nhiệt tình hẳn lên, còn chủ động trò chuyện với em nữa, anh nghĩ xem lí do là gì?”
Trần Sơ không hỏi cô người bạn này là ai mà chỉ phân tích câu chuyện: “Cậu ấy chủ động nói chuyện với em về việc gì thế?”
Cô nhớ lại: “Bởi vì em đã làm việc xấu.”
Anh nhướng mày.
Cô vội giải thích: “Không phạm tội gì hết, với cả do bất đắc dĩ thôi mà.”
Anh mỉm cười: “Chắc là sợ em đi sai đường nên ngoi lên cảnh cáo em đấy.”
Cô gật đầu: “Thế nếu cậu ta đe doạ em?”
Anh lại nhướn mày.
Cô cười ngượng nghịu: “Có lẽ vì nó rất sợ em lầm đường lạc lối thôi, nhưng em thấy nó phản ứng hơi thái quá.”
Trần Sơ: “Phải chăng vì cậu ấy từng có trải nghiệm tương tự?”
Lâm Xuân sửng sốt, trải nghiệm tương tự, vật chủ cũ ư?
Hết chương 100.
Danh sách chương