Tại chi nhánh Việt Thành, năng lực không gian bỗng dưng dao động, sau đó cửa không gian mở ra, ba người dị năng có sức mạnh đáng kinh ngạc lần lượt đi ra ngoài.
Ba người gồm hai nam một nữ, người đi đầu là Trần Sơ. Sau lưng anh là một đôi nam nữ khá trẻ, khoảng hai mươi tuổi, cô gái có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng khí chất lại rất lạnh lùng khiến mọi người không dám đến gần. Người đàn ông có đôi mắt sáng và lông mày lưỡi mác, khuôn mặt ánh lên nét cười làm người ta có thiện cảm.
“Ba vị thanh tra đến rồi.” Giám đốc chi nhánh Việt Thành tiếp đón với khuôn mặt niềm nở.
Gọi thanh tra vì thân phận cả ba đều là người đi tuần sát. Thanh tra thực chất là cái mác của một số người dị năng cấp cao nhưng không có chức vụ cụ thể trong tổ chức chính phủ. Thanh tra không có thực quyền nhưng có thể đi khắp mọi nơi để trừng trị tà năng.
“Giám đốc Mã.” Trần Sơ mỉm cười bắt tay với đối phương.
Nơi mà Xích Thuỷ bao trùm là Việt Thành, để cho bọn họ đuổi kịp thời gian mở cổng nên chính phủ đã cố tình cử người dị không gian của đội Côn Luân tạm thời mở hành lang không gian đi từ Đế Đô đến Việt Thành.
Còn Trần Sơ, việc anh có dị năng không gian đương nhiên phải giữ bí mật. Nếu chính phủ biết trong anh có hai loại dị năng trở lên, đều là cấp SS thì dù anh thể hiện mình bất ổn thế nào đi nữa, ông Hoa cũng sẽ có cách bắt anh vào Côn Luân.
“Thanh tra Trần, di dời bản đồ địa mạch, cứu hàng triệu sinh mạng của Trung Quốc, anh hùng đây mà.” Tất nhiên giám đốc Mã biết Trần Sơ nên vừa gặp mặt đã tâng bốc anh.
Trần Sơ cười cười không nói gì, cũng chẳng tỏ ra khiêm tốn, anh đã nghe rất nhiều lời xu nịnh như thế này rồi, cách ứng phó tốt nhất là không đối đáp gì hết. Nếu bạn nói mấy câu khiêm nhường, người ta còn khen bạn hơn nữa.
“Phi Sương.” Cô gái có tên Phi Sương hờ hững gật đầu với giám đốc Mã sau đó nhìn ra chỗ khác.
“Hổ Kình.” Chàng trai tên Hổ Kình lại rất hiền lành, nhưng vừa giới thiệu xong đã chạy ra bàn gần đấy để ăn uống.
Giám đốc Mã đứng tim, liên tục an ủi bản thân, thôi thôi, người mạnh hay nóng tính mà.
“Ba vị thanh tra đi đường xa đến đây chắc cũng mệt rồi, tôi có chuẩn bị đồ ăn nhẹ, mọi người có thể ăn một ít trước khi không gian mở cổng.” Giám đốc Mã cất lời khách sáo, đi đường xa mệt mỏi cái gì chứ, xa thì cũng xa, nhưng bọn họ đến đây bằng hành lang không gian, căng lắm chắc đi được mười mét? “Không cần, tiên tri đoán sắp đến giờ rồi, hay chúng ta vào trước đi.” Phi Sương lạnh lùng từ chối.
Hổ Kình nghe xong, vội vàng giơ tay lấy một quả táo, định cầm ăn trên đường.
“Không vội đâu, ăn trước cũng được.” Trần Sơ nói với Phi Sương.
Phi Sương cau mày, thấy Trần Sơ nhất quyết như vậy thì không nói gì nữa, tìm bừa một cái ghế rồi ngồi xuống.
Hổ Kình thấy vậy, biết mình có thể ăn từ từ được rồi nên không giấu táo đi nữa, mở nồi lẩu trên bàn ra rồi bật lửa, còn than phiền với giám đốc Mã: “Hầy, sao không mở được nắp vậy?”
“Lỗi tôi, lỗi tôi, do Mã tôi đây không tiếp đón chu toàn.” Giám đốc Mã vội vàng nhận sai.
“Ấy, tôi chỉ nói vậy thôi, không có ý gì đâu.” Hổ Kình hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Cảm ơn giám đốc Mã đã chuẩn bị nhiều món như thế này. Nhỡ mà chết trong đấy, ít nhất cũng được ăn một bữa ngon trước khi tàn đời.”
“Hả!” Giám đốc Mã sửng sốt, nói thế này thì ông tiếp chuyện kiểu gì được nữa?
“Ăn rồi mà cũng không chặn được cái mồm quạ đen của cậu.” Phi Sương hung hăng trợn mắt với Hổ Kình.
Hổ Kình rụt cổ, không dám nói nữa, im lặng đợi lẩu sôi.
Trần Sơ rời mắt khỏi chiếc TV treo tường trong căn phòng, mỉm cười hỏi giám đốc Mã: “Giám đốc Mã, xung quanh có nhiều người không?”
“Hả?” Giám đốc Mã sững lại, nhưng vẫn trả lời: “Nhiều, chi nhánh của chúng tôi có tổng cộng mười hai người dị năng, đều đang có mặt ở đây.”
Ông vừa dứt lời, cả ba người đã quay phắt sang với vẻ ngạc nhiên hết đỗi. Chi nhánh dị năng không phải công ty bình thường, hoàn toàn không cần đi làm vào giờ hành chính, ngay cả đồn cảnh sát, tuần cảnh còn phải ra ngoài tuần tra. Nghe thôi đã biết mọi người đến đây vì nghe theo lệnh của cấp trên rồi.
Ngặt nỗi biết là vậy, nhưng bọn họ cũng chỉ là khách qua đường nên cũng không xì xào gì hết. Phi Sương và Hổ Kình nhìn qua rồi mặc kệ, người ăn vẫn cứ ăn, người ngẩn ngơ cứ tiếp tục ngẩn ngơ.
Trần Sơ nhìn đồng hồ, thở dài rồi hỏi: “Giám đốc Mã, có thể để cho người dị năng của công ty ông tạm thời rời khỏi đây không?”
“Vì sao vậy?” Giám đốc Mã thấy lạ.
“Ba người bọn tôi mạnh quá, có thể dẫn đường cho cổng không gian tới đây, có lẽ nó sẽ xuất hiện ngay bên cạnh chúng tôi, lỡ không cẩn thận làm liên luỵ đến mọi người thì không ổn cho lắm.” Trần Sơ thành khẩn.
Giám đốc Mã giật mình: “Thế à? Vậy tôi sẽ đi sắp xếp ngay, cho nhân viên về hết.”
Xích Thuỷ là không gian con cấp S, tỉ lệ sống sót chỉ có 5%, nếu vô tình bị nuốt vào, ông chắc chắn sẽ chết ngắc.
Trần Sơ: “Phiền ông quá.”
Giám đốc Mã: “Không phiền không phiền.”
Nói xong, ông đã đi ra ngoài cửa, rặt vẻ sợ rằng mình đi chậm một bước thôi sẽ bị không gian con hút vào.
“Anh hù ông ấy làm gì?” Phi Sương thờ ơ nhìn Trần Sơ.
Hành trình đến Xích Thuỷ lần này căn nguyên vẫn do Trần Sơ mà ra. Trước khi lên đường, ông Hoa đã nhắc cô và Hổ Kình nghe theo sự sắp xếp của Trần Sơ. Tuy rằng thực lực của bọn cô mạnh hơn Trần Sơ (mặc dù Trần Sơ cấp SS nhưng dị năng không ổn định), cơ mà anh thấu hiểu đại tư tế hơn. Vậy nhưng người kiêu ngạo như bọn họ không thể nào vâng vâng dạ dạ theo Trần Sơ được.
“Tôi không doạ.” Trần Sơ đáp.
“Xích Thuỷ là không gian con cấp S, chúng ta đều cấp SS, nếu chỉ có một người ở đây, có lẽ cổng không gian sẽ dám nuốt, nhưng đằng này lại có tận ba người, nó có thể cảm nhận được sức mạnh của chúng ta vượt xa Xích Thuỷ nên sẽ không chủ động hút cả ba vào. Vì thế mà chính phủ mới cho chúng ta tận ba cái chìa khoá.” Phi Sương không phải giám đốc Mã, những thông tin và tài nguyên mà đội Côn Luân được tiếp nhận từ khi còn nhỏ không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh. Trần Sơ múa rìu qua mắt thợ với người khác được chứ chẳng thể làm vậy với những người đã tu luyện từ nhỏ dưới sự hướng dẫn của viện nghiên cứu như bọn cô.
Cô nói đúng, nhưng điều đó chỉ áp dụng trong tình huống bình thường. Nếu có ai đó đến, mọi chuyện có thể thay đổi.
Nghĩ tới Lâm Xuân luôn được không gian con ưu ái, Trần Sơ không nhịn được mà bật cười.
“Anh cười cái gì?” Phi Sương khó chịu, bị mình vạch mặt mà còn cười ra tiếng.
“Không có gì.” Trần Sơ nghiêm mặt nói: “Tôi lấy cớ để giám đốc Mã làm việc của mình thôi.”
Lần này Phi Sương lại tin lời anh nói, cô nói tiếp: “Sắp đến giờ mà tiên tri dự đoán rồi, nếu anh muốn ăn gì thì ăn nhanh lên.”
Trần Sơ không nói gì, trông Phi Sương lạnh nhạt, không thích để ý đến người khác nhưng hình như cô ấy lại rất hoạt ngôn.
“Tôi đang đợi một người nữa.” Trần Sơ nói.
“Đợi người? Anh còn rủ người khác vào Xích Thuỷ với mình?” Phi Sương hỏi.
Anh gật đầu.
“Thực lực thế nào?” Cô hỏi.
Thực lực ra sao, thật ra rất khó xác định? Dị năng của Lâm Xuân chập chờn, căng lắm là cấp F nhưng cô có sức mạnh đủ để giết đại tư tế.
“Tới rồi biết.” Trần Sơ không trả lời.
“Bao giờ mới đến?” Hổ Kình vừa mới ăn miếng thịt bò dày ụ, mở miệng hỏi: “Đủ cho tôi ăn xong bữa lẩu không?”
Trần Sơ còn chưa lên tiếng, Phi Sương đã mắng trước: “Ăn cái gì mà ăn, cậu là lợn à? Cùng lắm năm phút thôi, chúng ta nhất định phải lên đường, muộn nữa thì không kịp đâu.”
Hổ Kình câm nín, vùi đầu vào ăn, cầm đũa gắp lia lịa thức ăn vào nổi.
Trần Sơ suy nghĩ rồi nhắn tin cho Lâm Xuân: Năm phút sau em hẵng tới.
Lâm Xuân: Tại sao lại năm phút sau ạ?
Bởi vì anh sợ em vừa đến thì không gian con mở cổng, người nào đó không ăn lẩu được nữa. Dù cho anh không quen biết với Hổ Kình nhưng dẫu gì cả hai người họ cũng đã vào Xích Thuỷ để đồng hành với anh. Với sự hỗ trợ như vậy, anh nghĩ rằng mình cũng có thể giúp người ta một tay.
Trần Sơ: Anh có chút việc.
Lâm Xuân: Vâng.
*
Cùng trong thời gian đó, dưới sảnh chung cư nhà Lâm Xuân, Thanh Không đang đợi thang máy.
Anh đã giao người dị năng của Lửa Xanh cho Vua Biển và Vua Bẩn xử lí, sau đó chạy đến tìm Lâm Xuân.
Vì sao lại như vậy?
Vì anh không muốn cái wink của Medusa, anh muốn đổi sang dị năng khác, anh phải gặp Lâm Xuân để mua thêm một tờ chữ kí của thần trộm cắp, lần này, anh chắc chắn sẽ cẩn thận trước khi cuỗm đồ.
Về phần Lâm Xuân còn giấy chữ kí nào không, lúc ấy anh đã tháo kính xuống nhìn cô, vậy nên anh có thể khẳng định chắc nịch, cô chẳng những có mà còn thừa tận mấy tờ nữa. Tiên tri từng bảo con bé xui lắm cơ mà? Sao lại có nhiều trang bị cấp S đến như vậy? Không, giấy chữ kí của thần trộm cắp không chỉ là một vật phẩm cấp S, anh chưa bao giờ thấy món đồ nào có thể đánh cắp được dị năng của người khác để cho mình sử dụng cả, cùng lắm chỉ phong ấn mà thôi.
Đương khắc suy tư, thang máy đã lên đến tầng cao nhất, Thanh Không biết địa chỉ của Lâm Xuân nên đi thẳng tới rồi gõ cửa.
“Ai thế?” Lâm Xuân đã đội mái tóc của Sadako lên đầu, chuẩn bị cho việc lên đường bất cứ lúc nào nhìn ra ngoài cửa với vẻ nghi hoặc. Nửa tiếng trước shipper đã giao hàng, cô cũng ăn xong cả rồi.
“Anh đây, Thanh Không.” Giọng Thanh Không vang lên.
Thanh Không? Lâm Xuân ngây người, vội vàng ra mở cửa: “Anh sao thế, vào đi vào đi.”
Thanh Không bước vào nhà.
Lâm Xuân đóng cửa, tò mò hỏi: “Người muốn giết anh là ai thế? Tại sao lại giết anh?”
Anh nhìn cô: “Sao em lại biết anh gặp người ta rồi?”
Cô: “!!!”
Bởi vì nửa tiếng trước em kiếm được mười điểm công đức.
Lâm Xuân: “Em biết xem bói mà.”
Thanh Không gật đầu, cũng phải.
Cô nhìn đồng hồ, sắp hết năm phút rồi, cô phải mau đi thôi: “Ừm, anh gặp em có chuyện gì không?”
Thanh Không nhìn cô: “Trông em vội thế?”
Lâm Xuân: “…” Anh theo dõi em đúng không?
Anh nói: “Anh không theo dõi em, tại em thể hiện rõ ràng quá thôi, kiểu ước gì anh đi về ngay lập tức.”
Lâm Xuân: “… Không phải, lát nữa em có việc phải ra ngoài, hẹn với bạn rồi.”
Thanh Không: “Em đi đâu, anh đưa em đi, chuyện của anh đi đường nói cũng được.”
Cô đáp: “Anh không đưa em đi được đâu, em phải đến Việt Thành.”
Anh nhíu mày, vô thức nhìn lên mái tóc của Lâm Xuân: “Em bò TV à?”
Cô gật đầu.
Thanh Không: “Tới Việt Thành làm gì?”
Lâm Xuân: “Em có việc riêng.”
Mặc dù phía chính phủ đã công khai tên của ba không gian con, cũng bảo đảm rằng sẽ phái người dị năng đẳng cấp cao đi vào giết đại tư tế, nhưng lại không công bố thời gian và địa điểm cụ thể mà cả ba không gian mở cổng. Chỉ có những chi nhánh nằm trong phạm vi bao phủ mới biết, đồng thời điều chuyển những người dị năng yếu mềm đi nơi khác để ngăn ngừa việc họ bị nuốt vào không gian con. Còn những người dị năng ở các thành phố khác không bị ảnh hưởng nên họ chẳng mấy quan tâm. Thành thử Thanh Không cũng không biết sắp có không gian con mở cổng ở Việt Thành. Nếu như biết, thể nào anh cũng đoán ra việc riêng của Lâm Xuân là gì.
Thanh Không: “Đúng lúc đấy, dẫn anh đi cùng đi.”
Lâm Xuân: “Dạ?”
Thanh Không: “Thứ nhất, anh chưa bò TV bao giờ nên hơi hiếu kì. Thứ hai, cậu anh ở Việt Thành, ngày mai là sinh nhật của cậu, đáng lẽ chiều nay anh lên máy bay rồi, nhưng nếu em tiện đường thì cho anh quá giang một đoạn.”
Thanh Không bịa ra lí do như vậy vì anh biết bọn Lửa Xanh đang nhắm vào Lâm Xuân, mà Lâm Xuân đi ra ngoài một mình với bộ dạng ngây thơ thế này khiến người ta không yên tâm chút nào. Bây giờ Vua Bẩn với Vua Biển cũng không ở đây nên chỉ có anh đi được thôi.
Lâm Xuân: “Chuyện này…”
Không phải cô không muốn giúp anh mà là cô sợ mình quá xui, vừa rơi xuống đất đã đáp thẳng vào không gian con. Xích Thuỷ là không gian con cấp S mà Thanh Không mới đến cấp B. Dù rằng đôi mắt của anh rất lợi hại, có thể tìm được kho báu, nhưng lỡ đang đi đường gặp phải đội bảo vệ thì sao, chưa tìm được báu vật đã ngoẻo rồi.
Vậy nhưng Thanh Không lại nghĩ rằng cô nói như thế vì cô không tìm được lí do để từ chối.
– Ting ting.
Điện thoại của Lâm Xuân rung lên, cô cúi đầu nhìn.
Trần Sơ: Có chuyện gì thế em?
Lâm Xuân biết Trần Sơ rất vội, cô cũng sốt ruột không kém gì, bấy giờ cô cố gắng đẩy Thanh Không ra cửa: “Em có chuyện riêng không thể dẫn anh đi được, anh cứ lên máy bay đi.”
Nhưng khi cô vừa chạm vào Thanh Không, trước mắt anh bỗng hiện ra một vòng xoáy đen kịt.
Cửa không gian?
Đúng vậy, trước khi Thanh Không tới đây, Lâm Xuân đã mở cửa không gian, nếu như Trần Sơ không bảo cô đợi thêm năm phút thì cô đã đi từ lâu rồi.
“Đây là cửa không gian à?” Thanh Không giả vờ không nghe thấy lời khước từ của Lâm Xuân, chủ động đặt chân vào cửa.
“!!!” Lâm Xuân ngẩn ra, sau đó vội vàng đuổi theo. Nhưng đến khi cô đi vào hành lang không gian, Thanh Không đã tiến tới cửa ra, nhanh chóng bò ra ngoài.
Chiếc TV ở đầu bên kia, ngay cái khắc không gian dao động, cả ba người trong căn phòng đều phát giác ra, quay phắt sang bên này.
Hổ Kình và Phi Sương vô cùng ngạc nhiên còn Trần Sơ lại mỉm cười chào đón, anh đang định đỡ Lâm Xuân nhưng ai ngờ trong TV lại thò ra đôi chân của một người đàn ông.
Trần Sơ sững lại, người nào đó cũng đã bò ra khỏi TV. Đôi chân dài của Thanh Không dễ dàng chạm xuống đất, không hề chật vật như Lâm Xuân.
Anh ngẩng lên đánh giá môi trường xung quanh, vừa liếc thoáng qua đã trông thấy Trần Sơ. Cả hai bốn mắt nhìn nhau, suy nghĩ cũng thay đổi rõ rệt trong loáng chốc.
Trần Sơ: Sao Thanh Không cũng đến?
Thanh Không: Trần Sơ ở đây, không gian con cấp S?
Khuôn mặt Thanh Không biến sắc khi hiểu ra tất thảy, anh quay đầu toan chui vào TV, nhưng lúc này Lâm Xuân đang hớt hải đuổi theo anh, vừa mới lộ nửa người ra ngoài, còn chưa kịp nhìn rõ bóng người trước mắt thì cô bỗng biến mất không thấy tăm hơi.
Khi cô nhìn rõ được khung cảnh xung quanh, thế giới đã đổi thay, trước mặt cô là bức tường màu đỏ thẫm, xa xa là âm vang của tiếng nước chảy, cùng với bốn đôi mắt sâu hun hút đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hai ánh mắt tò mò đến từ Phi Sương và Hổ Kình.
Một ánh mắt câm nín của Trần Sơ.
Một ánh mắt không biết phải diễn tả như thế nào thuộc về Thanh Không.
“Em đã cản anh rồi, do anh cứ đòi đi ấy chứ.” Lâm Xuân chột dạ vô cùng.
Thanh Không suýt nữa nôn ra máu, anh nghĩ rằng mình thông minh cả một đời, vậy mà còn có lúc tự chui đầu vào rọ thế này.
*
Editor có lời muốn nói:
Để tránh bị hiểu nhầm, mình đã đi tra về Việt Thành và nhận được câu trả lời rằng Việt Thành ở đây là một quận thuộc địa cấp thị Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc mọi người nha.
Hết chương 112.
Ba người gồm hai nam một nữ, người đi đầu là Trần Sơ. Sau lưng anh là một đôi nam nữ khá trẻ, khoảng hai mươi tuổi, cô gái có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng khí chất lại rất lạnh lùng khiến mọi người không dám đến gần. Người đàn ông có đôi mắt sáng và lông mày lưỡi mác, khuôn mặt ánh lên nét cười làm người ta có thiện cảm.
“Ba vị thanh tra đến rồi.” Giám đốc chi nhánh Việt Thành tiếp đón với khuôn mặt niềm nở.
Gọi thanh tra vì thân phận cả ba đều là người đi tuần sát. Thanh tra thực chất là cái mác của một số người dị năng cấp cao nhưng không có chức vụ cụ thể trong tổ chức chính phủ. Thanh tra không có thực quyền nhưng có thể đi khắp mọi nơi để trừng trị tà năng.
“Giám đốc Mã.” Trần Sơ mỉm cười bắt tay với đối phương.
Nơi mà Xích Thuỷ bao trùm là Việt Thành, để cho bọn họ đuổi kịp thời gian mở cổng nên chính phủ đã cố tình cử người dị không gian của đội Côn Luân tạm thời mở hành lang không gian đi từ Đế Đô đến Việt Thành.
Còn Trần Sơ, việc anh có dị năng không gian đương nhiên phải giữ bí mật. Nếu chính phủ biết trong anh có hai loại dị năng trở lên, đều là cấp SS thì dù anh thể hiện mình bất ổn thế nào đi nữa, ông Hoa cũng sẽ có cách bắt anh vào Côn Luân.
“Thanh tra Trần, di dời bản đồ địa mạch, cứu hàng triệu sinh mạng của Trung Quốc, anh hùng đây mà.” Tất nhiên giám đốc Mã biết Trần Sơ nên vừa gặp mặt đã tâng bốc anh.
Trần Sơ cười cười không nói gì, cũng chẳng tỏ ra khiêm tốn, anh đã nghe rất nhiều lời xu nịnh như thế này rồi, cách ứng phó tốt nhất là không đối đáp gì hết. Nếu bạn nói mấy câu khiêm nhường, người ta còn khen bạn hơn nữa.
“Phi Sương.” Cô gái có tên Phi Sương hờ hững gật đầu với giám đốc Mã sau đó nhìn ra chỗ khác.
“Hổ Kình.” Chàng trai tên Hổ Kình lại rất hiền lành, nhưng vừa giới thiệu xong đã chạy ra bàn gần đấy để ăn uống.
Giám đốc Mã đứng tim, liên tục an ủi bản thân, thôi thôi, người mạnh hay nóng tính mà.
“Ba vị thanh tra đi đường xa đến đây chắc cũng mệt rồi, tôi có chuẩn bị đồ ăn nhẹ, mọi người có thể ăn một ít trước khi không gian mở cổng.” Giám đốc Mã cất lời khách sáo, đi đường xa mệt mỏi cái gì chứ, xa thì cũng xa, nhưng bọn họ đến đây bằng hành lang không gian, căng lắm chắc đi được mười mét? “Không cần, tiên tri đoán sắp đến giờ rồi, hay chúng ta vào trước đi.” Phi Sương lạnh lùng từ chối.
Hổ Kình nghe xong, vội vàng giơ tay lấy một quả táo, định cầm ăn trên đường.
“Không vội đâu, ăn trước cũng được.” Trần Sơ nói với Phi Sương.
Phi Sương cau mày, thấy Trần Sơ nhất quyết như vậy thì không nói gì nữa, tìm bừa một cái ghế rồi ngồi xuống.
Hổ Kình thấy vậy, biết mình có thể ăn từ từ được rồi nên không giấu táo đi nữa, mở nồi lẩu trên bàn ra rồi bật lửa, còn than phiền với giám đốc Mã: “Hầy, sao không mở được nắp vậy?”
“Lỗi tôi, lỗi tôi, do Mã tôi đây không tiếp đón chu toàn.” Giám đốc Mã vội vàng nhận sai.
“Ấy, tôi chỉ nói vậy thôi, không có ý gì đâu.” Hổ Kình hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Cảm ơn giám đốc Mã đã chuẩn bị nhiều món như thế này. Nhỡ mà chết trong đấy, ít nhất cũng được ăn một bữa ngon trước khi tàn đời.”
“Hả!” Giám đốc Mã sửng sốt, nói thế này thì ông tiếp chuyện kiểu gì được nữa?
“Ăn rồi mà cũng không chặn được cái mồm quạ đen của cậu.” Phi Sương hung hăng trợn mắt với Hổ Kình.
Hổ Kình rụt cổ, không dám nói nữa, im lặng đợi lẩu sôi.
Trần Sơ rời mắt khỏi chiếc TV treo tường trong căn phòng, mỉm cười hỏi giám đốc Mã: “Giám đốc Mã, xung quanh có nhiều người không?”
“Hả?” Giám đốc Mã sững lại, nhưng vẫn trả lời: “Nhiều, chi nhánh của chúng tôi có tổng cộng mười hai người dị năng, đều đang có mặt ở đây.”
Ông vừa dứt lời, cả ba người đã quay phắt sang với vẻ ngạc nhiên hết đỗi. Chi nhánh dị năng không phải công ty bình thường, hoàn toàn không cần đi làm vào giờ hành chính, ngay cả đồn cảnh sát, tuần cảnh còn phải ra ngoài tuần tra. Nghe thôi đã biết mọi người đến đây vì nghe theo lệnh của cấp trên rồi.
Ngặt nỗi biết là vậy, nhưng bọn họ cũng chỉ là khách qua đường nên cũng không xì xào gì hết. Phi Sương và Hổ Kình nhìn qua rồi mặc kệ, người ăn vẫn cứ ăn, người ngẩn ngơ cứ tiếp tục ngẩn ngơ.
Trần Sơ nhìn đồng hồ, thở dài rồi hỏi: “Giám đốc Mã, có thể để cho người dị năng của công ty ông tạm thời rời khỏi đây không?”
“Vì sao vậy?” Giám đốc Mã thấy lạ.
“Ba người bọn tôi mạnh quá, có thể dẫn đường cho cổng không gian tới đây, có lẽ nó sẽ xuất hiện ngay bên cạnh chúng tôi, lỡ không cẩn thận làm liên luỵ đến mọi người thì không ổn cho lắm.” Trần Sơ thành khẩn.
Giám đốc Mã giật mình: “Thế à? Vậy tôi sẽ đi sắp xếp ngay, cho nhân viên về hết.”
Xích Thuỷ là không gian con cấp S, tỉ lệ sống sót chỉ có 5%, nếu vô tình bị nuốt vào, ông chắc chắn sẽ chết ngắc.
Trần Sơ: “Phiền ông quá.”
Giám đốc Mã: “Không phiền không phiền.”
Nói xong, ông đã đi ra ngoài cửa, rặt vẻ sợ rằng mình đi chậm một bước thôi sẽ bị không gian con hút vào.
“Anh hù ông ấy làm gì?” Phi Sương thờ ơ nhìn Trần Sơ.
Hành trình đến Xích Thuỷ lần này căn nguyên vẫn do Trần Sơ mà ra. Trước khi lên đường, ông Hoa đã nhắc cô và Hổ Kình nghe theo sự sắp xếp của Trần Sơ. Tuy rằng thực lực của bọn cô mạnh hơn Trần Sơ (mặc dù Trần Sơ cấp SS nhưng dị năng không ổn định), cơ mà anh thấu hiểu đại tư tế hơn. Vậy nhưng người kiêu ngạo như bọn họ không thể nào vâng vâng dạ dạ theo Trần Sơ được.
“Tôi không doạ.” Trần Sơ đáp.
“Xích Thuỷ là không gian con cấp S, chúng ta đều cấp SS, nếu chỉ có một người ở đây, có lẽ cổng không gian sẽ dám nuốt, nhưng đằng này lại có tận ba người, nó có thể cảm nhận được sức mạnh của chúng ta vượt xa Xích Thuỷ nên sẽ không chủ động hút cả ba vào. Vì thế mà chính phủ mới cho chúng ta tận ba cái chìa khoá.” Phi Sương không phải giám đốc Mã, những thông tin và tài nguyên mà đội Côn Luân được tiếp nhận từ khi còn nhỏ không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh. Trần Sơ múa rìu qua mắt thợ với người khác được chứ chẳng thể làm vậy với những người đã tu luyện từ nhỏ dưới sự hướng dẫn của viện nghiên cứu như bọn cô.
Cô nói đúng, nhưng điều đó chỉ áp dụng trong tình huống bình thường. Nếu có ai đó đến, mọi chuyện có thể thay đổi.
Nghĩ tới Lâm Xuân luôn được không gian con ưu ái, Trần Sơ không nhịn được mà bật cười.
“Anh cười cái gì?” Phi Sương khó chịu, bị mình vạch mặt mà còn cười ra tiếng.
“Không có gì.” Trần Sơ nghiêm mặt nói: “Tôi lấy cớ để giám đốc Mã làm việc của mình thôi.”
Lần này Phi Sương lại tin lời anh nói, cô nói tiếp: “Sắp đến giờ mà tiên tri dự đoán rồi, nếu anh muốn ăn gì thì ăn nhanh lên.”
Trần Sơ không nói gì, trông Phi Sương lạnh nhạt, không thích để ý đến người khác nhưng hình như cô ấy lại rất hoạt ngôn.
“Tôi đang đợi một người nữa.” Trần Sơ nói.
“Đợi người? Anh còn rủ người khác vào Xích Thuỷ với mình?” Phi Sương hỏi.
Anh gật đầu.
“Thực lực thế nào?” Cô hỏi.
Thực lực ra sao, thật ra rất khó xác định? Dị năng của Lâm Xuân chập chờn, căng lắm là cấp F nhưng cô có sức mạnh đủ để giết đại tư tế.
“Tới rồi biết.” Trần Sơ không trả lời.
“Bao giờ mới đến?” Hổ Kình vừa mới ăn miếng thịt bò dày ụ, mở miệng hỏi: “Đủ cho tôi ăn xong bữa lẩu không?”
Trần Sơ còn chưa lên tiếng, Phi Sương đã mắng trước: “Ăn cái gì mà ăn, cậu là lợn à? Cùng lắm năm phút thôi, chúng ta nhất định phải lên đường, muộn nữa thì không kịp đâu.”
Hổ Kình câm nín, vùi đầu vào ăn, cầm đũa gắp lia lịa thức ăn vào nổi.
Trần Sơ suy nghĩ rồi nhắn tin cho Lâm Xuân: Năm phút sau em hẵng tới.
Lâm Xuân: Tại sao lại năm phút sau ạ?
Bởi vì anh sợ em vừa đến thì không gian con mở cổng, người nào đó không ăn lẩu được nữa. Dù cho anh không quen biết với Hổ Kình nhưng dẫu gì cả hai người họ cũng đã vào Xích Thuỷ để đồng hành với anh. Với sự hỗ trợ như vậy, anh nghĩ rằng mình cũng có thể giúp người ta một tay.
Trần Sơ: Anh có chút việc.
Lâm Xuân: Vâng.
*
Cùng trong thời gian đó, dưới sảnh chung cư nhà Lâm Xuân, Thanh Không đang đợi thang máy.
Anh đã giao người dị năng của Lửa Xanh cho Vua Biển và Vua Bẩn xử lí, sau đó chạy đến tìm Lâm Xuân.
Vì sao lại như vậy?
Vì anh không muốn cái wink của Medusa, anh muốn đổi sang dị năng khác, anh phải gặp Lâm Xuân để mua thêm một tờ chữ kí của thần trộm cắp, lần này, anh chắc chắn sẽ cẩn thận trước khi cuỗm đồ.
Về phần Lâm Xuân còn giấy chữ kí nào không, lúc ấy anh đã tháo kính xuống nhìn cô, vậy nên anh có thể khẳng định chắc nịch, cô chẳng những có mà còn thừa tận mấy tờ nữa. Tiên tri từng bảo con bé xui lắm cơ mà? Sao lại có nhiều trang bị cấp S đến như vậy? Không, giấy chữ kí của thần trộm cắp không chỉ là một vật phẩm cấp S, anh chưa bao giờ thấy món đồ nào có thể đánh cắp được dị năng của người khác để cho mình sử dụng cả, cùng lắm chỉ phong ấn mà thôi.
Đương khắc suy tư, thang máy đã lên đến tầng cao nhất, Thanh Không biết địa chỉ của Lâm Xuân nên đi thẳng tới rồi gõ cửa.
“Ai thế?” Lâm Xuân đã đội mái tóc của Sadako lên đầu, chuẩn bị cho việc lên đường bất cứ lúc nào nhìn ra ngoài cửa với vẻ nghi hoặc. Nửa tiếng trước shipper đã giao hàng, cô cũng ăn xong cả rồi.
“Anh đây, Thanh Không.” Giọng Thanh Không vang lên.
Thanh Không? Lâm Xuân ngây người, vội vàng ra mở cửa: “Anh sao thế, vào đi vào đi.”
Thanh Không bước vào nhà.
Lâm Xuân đóng cửa, tò mò hỏi: “Người muốn giết anh là ai thế? Tại sao lại giết anh?”
Anh nhìn cô: “Sao em lại biết anh gặp người ta rồi?”
Cô: “!!!”
Bởi vì nửa tiếng trước em kiếm được mười điểm công đức.
Lâm Xuân: “Em biết xem bói mà.”
Thanh Không gật đầu, cũng phải.
Cô nhìn đồng hồ, sắp hết năm phút rồi, cô phải mau đi thôi: “Ừm, anh gặp em có chuyện gì không?”
Thanh Không nhìn cô: “Trông em vội thế?”
Lâm Xuân: “…” Anh theo dõi em đúng không?
Anh nói: “Anh không theo dõi em, tại em thể hiện rõ ràng quá thôi, kiểu ước gì anh đi về ngay lập tức.”
Lâm Xuân: “… Không phải, lát nữa em có việc phải ra ngoài, hẹn với bạn rồi.”
Thanh Không: “Em đi đâu, anh đưa em đi, chuyện của anh đi đường nói cũng được.”
Cô đáp: “Anh không đưa em đi được đâu, em phải đến Việt Thành.”
Anh nhíu mày, vô thức nhìn lên mái tóc của Lâm Xuân: “Em bò TV à?”
Cô gật đầu.
Thanh Không: “Tới Việt Thành làm gì?”
Lâm Xuân: “Em có việc riêng.”
Mặc dù phía chính phủ đã công khai tên của ba không gian con, cũng bảo đảm rằng sẽ phái người dị năng đẳng cấp cao đi vào giết đại tư tế, nhưng lại không công bố thời gian và địa điểm cụ thể mà cả ba không gian mở cổng. Chỉ có những chi nhánh nằm trong phạm vi bao phủ mới biết, đồng thời điều chuyển những người dị năng yếu mềm đi nơi khác để ngăn ngừa việc họ bị nuốt vào không gian con. Còn những người dị năng ở các thành phố khác không bị ảnh hưởng nên họ chẳng mấy quan tâm. Thành thử Thanh Không cũng không biết sắp có không gian con mở cổng ở Việt Thành. Nếu như biết, thể nào anh cũng đoán ra việc riêng của Lâm Xuân là gì.
Thanh Không: “Đúng lúc đấy, dẫn anh đi cùng đi.”
Lâm Xuân: “Dạ?”
Thanh Không: “Thứ nhất, anh chưa bò TV bao giờ nên hơi hiếu kì. Thứ hai, cậu anh ở Việt Thành, ngày mai là sinh nhật của cậu, đáng lẽ chiều nay anh lên máy bay rồi, nhưng nếu em tiện đường thì cho anh quá giang một đoạn.”
Thanh Không bịa ra lí do như vậy vì anh biết bọn Lửa Xanh đang nhắm vào Lâm Xuân, mà Lâm Xuân đi ra ngoài một mình với bộ dạng ngây thơ thế này khiến người ta không yên tâm chút nào. Bây giờ Vua Bẩn với Vua Biển cũng không ở đây nên chỉ có anh đi được thôi.
Lâm Xuân: “Chuyện này…”
Không phải cô không muốn giúp anh mà là cô sợ mình quá xui, vừa rơi xuống đất đã đáp thẳng vào không gian con. Xích Thuỷ là không gian con cấp S mà Thanh Không mới đến cấp B. Dù rằng đôi mắt của anh rất lợi hại, có thể tìm được kho báu, nhưng lỡ đang đi đường gặp phải đội bảo vệ thì sao, chưa tìm được báu vật đã ngoẻo rồi.
Vậy nhưng Thanh Không lại nghĩ rằng cô nói như thế vì cô không tìm được lí do để từ chối.
– Ting ting.
Điện thoại của Lâm Xuân rung lên, cô cúi đầu nhìn.
Trần Sơ: Có chuyện gì thế em?
Lâm Xuân biết Trần Sơ rất vội, cô cũng sốt ruột không kém gì, bấy giờ cô cố gắng đẩy Thanh Không ra cửa: “Em có chuyện riêng không thể dẫn anh đi được, anh cứ lên máy bay đi.”
Nhưng khi cô vừa chạm vào Thanh Không, trước mắt anh bỗng hiện ra một vòng xoáy đen kịt.
Cửa không gian?
Đúng vậy, trước khi Thanh Không tới đây, Lâm Xuân đã mở cửa không gian, nếu như Trần Sơ không bảo cô đợi thêm năm phút thì cô đã đi từ lâu rồi.
“Đây là cửa không gian à?” Thanh Không giả vờ không nghe thấy lời khước từ của Lâm Xuân, chủ động đặt chân vào cửa.
“!!!” Lâm Xuân ngẩn ra, sau đó vội vàng đuổi theo. Nhưng đến khi cô đi vào hành lang không gian, Thanh Không đã tiến tới cửa ra, nhanh chóng bò ra ngoài.
Chiếc TV ở đầu bên kia, ngay cái khắc không gian dao động, cả ba người trong căn phòng đều phát giác ra, quay phắt sang bên này.
Hổ Kình và Phi Sương vô cùng ngạc nhiên còn Trần Sơ lại mỉm cười chào đón, anh đang định đỡ Lâm Xuân nhưng ai ngờ trong TV lại thò ra đôi chân của một người đàn ông.
Trần Sơ sững lại, người nào đó cũng đã bò ra khỏi TV. Đôi chân dài của Thanh Không dễ dàng chạm xuống đất, không hề chật vật như Lâm Xuân.
Anh ngẩng lên đánh giá môi trường xung quanh, vừa liếc thoáng qua đã trông thấy Trần Sơ. Cả hai bốn mắt nhìn nhau, suy nghĩ cũng thay đổi rõ rệt trong loáng chốc.
Trần Sơ: Sao Thanh Không cũng đến?
Thanh Không: Trần Sơ ở đây, không gian con cấp S?
Khuôn mặt Thanh Không biến sắc khi hiểu ra tất thảy, anh quay đầu toan chui vào TV, nhưng lúc này Lâm Xuân đang hớt hải đuổi theo anh, vừa mới lộ nửa người ra ngoài, còn chưa kịp nhìn rõ bóng người trước mắt thì cô bỗng biến mất không thấy tăm hơi.
Khi cô nhìn rõ được khung cảnh xung quanh, thế giới đã đổi thay, trước mặt cô là bức tường màu đỏ thẫm, xa xa là âm vang của tiếng nước chảy, cùng với bốn đôi mắt sâu hun hút đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hai ánh mắt tò mò đến từ Phi Sương và Hổ Kình.
Một ánh mắt câm nín của Trần Sơ.
Một ánh mắt không biết phải diễn tả như thế nào thuộc về Thanh Không.
“Em đã cản anh rồi, do anh cứ đòi đi ấy chứ.” Lâm Xuân chột dạ vô cùng.
Thanh Không suýt nữa nôn ra máu, anh nghĩ rằng mình thông minh cả một đời, vậy mà còn có lúc tự chui đầu vào rọ thế này.
*
Editor có lời muốn nói:
Để tránh bị hiểu nhầm, mình đã đi tra về Việt Thành và nhận được câu trả lời rằng Việt Thành ở đây là một quận thuộc địa cấp thị Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc mọi người nha.
Hết chương 112.
Danh sách chương