Chẳng lẽ có mối liên hệ tiềm tàng giữa Thiên Vũ Đại Lục và Trái Đất ư? Hay phải nói rằng thảm họa ở Thiên Vũ Đại Lục sẽ tái diễn trên Trái Đất?
Trần Sơ luôn thản nhiên như vậy nhưng cũng không thể bình tĩnh suy nghĩ được nữa, anh vội hỏi: “Ông nói là tận thế gây ra ở Thiên Vũ Đại Lục sẽ lặp lại với Trái Đất?”
Đại tư tế gật đầu: “Đúng.”
Trần Sơ: “Tại sao?” Hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cớ sao lại trùng lặp thảm họa như thế này?
Đại tư tế: “Không biết.”
Trần Sơ: “…” Ông đang lừa tôi à, ông không biết mà sao nói cái kiểu chắc nịch như thế?
Biểu cảm của anh rõ ràng quá khiến đại tư tế thấy mà đớn đau, hắn muốn lừa người khác mà phải nói ra câu “Không biết” à? Đấy là coi thường IQ của hắn đấy.
Đầm Nước nói tiếp: “Không phải chúng ta không muốn giải thích mà vì chuyện này rất khó để diễn giải.”
Trần Sơ cười khẩy: “Vậy nên các ông nghĩ rằng nói ra được mấy câu này là đã thuyết phục được tôi đi cứu thế giúp các ông?”
Đầm Nước biết chuyện này rất khó để người ta tin tưởng nên hắn cũng không nổi nóng mà chỉ hỏi ngược lại anh một câu: “Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi là người dị năng hệ phong, đồng thời còn có dị năng hệ không gian, bạn của ngươi có hệ băng, có loại yêu hóa thành người.
Yêu hóa thành người? Chỉ Hổ Kình à?
“Hệ phong, hệ không gian, hệ băng, nguyên lí sử dụng những dị năng này giống nhau hết, đều là sự chuyển đổi giữa các hình thái. Còn lại yêu hóa thành người mặc dù khá đặc biệt nhưng bản chất cũng như vậy, là do năng lượng tái tạo cho cơ thể. Năng lượng ẩn chứa trong mình càng mạnh thì dị năng sẽ càng khủng, ngươi có đồng ý không?” Đầm Nước nhìn Trần Sơ.
Trần Sơ gật đầu, đây là nguyên lí cơ bản của dị năng.
“Gần như tất cả các loại dị năng trên thế gian đều khớp với nguyên lí này, chỉ có một kiểu khác hẳn. Đó là…” Đầm Nước nói tiếp: “Thầy chiêm tinh.”
Bói toán?
“Thầy chiêm tinh có thể dự đoán tương lai nhưng nó không phải điều chắc chắn sẽ xảy ra. Mỗi một quyết định nhỏ bé, thậm chí là cánh bướm đập nhẹ thôi cũng có thể thay đổi tương lai. Quá khứ đã xảy ra và tồn tại nên không thể đổi mới. Nhưng tương lai chưa hề phát sinh, cũng chẳng hề hiện diện. Một thứ chưa xuất hiện, cho dù dị năng của ngươi mạnh tới đâu, làm sao ngươi có thể chạm vào nó?” Đầm Nước hỏi.
Đấy là tâm linh.
Trong tiềm thức Trần Sơ đã đưa ra câu trả lời như vậy. Trên thế giới này luôn có những sự việc không thể biết được nguyên nhân cũng như không thể hiểu rõ. Khi những sự việc không thể giải thích xuất hiện, con người thường quy chúng vào tâm linh. Đây chính là điều mọi người thường nói, thứ đứng cuối cùng của khoa học là huyền học.
Nhưng tâm linh là gì?
Đầm Nước không mong đợi Trần Sơ trả lời mà hỏi thêm một câu khác: “Ngươi có tin vào ý trời không?”
Ý trời?
Trần Sơ mỉa mai: “Đừng bảo các ông lại nói xem bói là do ý trời nhé.”
Đầm Nước hỏi ngược lại với vẻ mặt đứng đắn: “Tại sao không?”
Trần Sơ nhìn đại tư tế rồi lại quay sang Đầm Nước, ánh mắt cả hai vô cùng nghiêm túc, không hề đùa bỡn chút nào. Thấy vậy, anh nói thầm trong lòng.
Chẳng lẽ có ý trời thật?
Trần Sơ: “Bởi vì không thể giải thích được nguyên lí của việc bói toán nên các ông cảm giác ý trời tồn tại à? Các ông chỉ nghĩ thế thôi, chứ không có bằng chứng chứng minh sự hiện diện của ý trời.”
Đầm Nước khẳng định: “Đó không phải tưởng tượng, dị năng của ngươi đang đạt đỉnh cấp mười ba, vừa rồi đánh nhau cũng có đột phá, sẽ lên cấp mười bốn sớm thôi.”
Đại tư tế tốt bụng giải thích: “Đây là sự phân chia cấp bậc dị năng của Vòm Trời, cấp mười một bằng với cấp S của Trái Đất các ngươi. Sau cấp mười lăm sẽ đến cảnh giới tôn giả, cũng chính là đẳng cấp của ta.”
Cấp mười một là cấp S, cấp mười hai mười ba là cấp SS, tới cấp mười bốn là SSS. Cấp mười lăm là tôn giả, Thiên Vũ Đại Lục cố tình chia ra một cảnh giới riêng cho đẳng cấp này, chẳng lẽ vì sau khi đạt đến ngưỡng đó sẽ có những sự thay đổi rõ rệt? Trần Sơ thấy sai sai.
Đầm Nước đợi đại tư tế phổ cập khoa học xong rồi tiếp lời: “Đợi đến khi ngươi bước vào cảnh giới tôn giả, ngươi sẽ cảm ứng được đất trời.”
Đại tư tế: “Nếu ngươi vẫn không tin lời bọn ta nói thì có thể tự đi cảm nhận, ngươi có thiên phú thế này, không khó để lên được tôn giả đâu.”
Đầm Nước liếc hắn.
Bước đến cảnh giới tôn giả không khó, Vòm Trời có mười tỉ dân mà chỉ có hai mươi tám vị tôn giả, ngươi coi trọng hắn gớm nhỉ.
Đại tư tế: “Tất nhiên, ngoài thầy chiêm tinh ra, những người dị năng khác dù lên được tôn giả nhưng khả năng thấu được ý trời cũng rất yếu, có lẽ chỉ đến trình độ làm được trong bóng tối thôi. Dù vậy cũng đủ để ngươi tin rằng ý trời có thật. Sự khác biệt với những tôn giả khác ấy là, thầy chiêm tinh thượng thừa không những cảm nhận được mà còn có thể nói chuyện với ý trời.
Trung Quốc có rất nhiều điện thờ của đạo sĩ, ở đây cũng có một số đại sư không phải người dị năng nhưng biết bói toán, thậm chí xem rất chuẩn. Ngặt nỗi đại sư sẽ không xem bói dễ dàng như vậy, giải thích ra ngoài thì là tiết lộ quá nhiều thiên cơ sẽ bị trời phạt. Thành thử trong hiểu biết của mọi người, bói cũng là một việc theo dõi ý trời.
Trần Sơ hít một hơi thật sâu, dằn xuống những xúc cảm sôi trào trong lòng, hỏi: “Vậy nên các ông muốn nói là, hồi trước khi thế giới Vòm Trời sắp bị hủy diệt, Tinh Nguyệt của các ông đã trao đổi với ý trời, sau đó biết được biện pháp cứu thế. Đồng thời còn hay chuyện Trái Đất sẽ tái diễn thảm họa như vậy?”
Đại tư tế gật đầu: “Cũng đại loại thế. Tuy nhiên khi đấy chúng ta không biết đó là Trái Đất, chỉ biết là sẽ có liên quan đến một thế giới rộng lớn khác. Mà bây giờ, nơi kết nối với Vòm Trời chỉ có Trái Đất mà thôi.”
Cụ thể ra sao hắn cũng không rõ lắm, lúc đấy hắn đã bị nhốt lại, những chuyện này đều nhờ Miêu Ca Vân kể cho hắn biết.
Trần Sơ nhìn đại tư tế, nghi ngờ nói: “Ông đã bảo ông dẫn đầu một nhóm người, định dựng nên hành lang không gian trong lúc thế giới đang đảo lộn. Vậy ai mà biết được ông có cố ý thiết lập để những cánh cổng không gian kết nối với Trái Đất hay không?
Đại tư tế câm nín: “Nếu ta giỏi thế thì ta đã đến Trái Đất từ lâu rồi chứ còn bần như bây giờ à?” Hồi trước hắn đả thông lối đi không gian nên cuối cùng mới bị bỏ tù đó thôi.
Giờ nhớ đến chuyện này vẫn làm hắn sợ hãi phát nôn, thế giới cũng sắp tàn rồi, thế mà cái tên Ngôn Luật vẫn còn muốn bảo vệ luật pháp của Vòm Trời rồi xử hắn tù chung thân. Ai ngờ mới giam hắn được ba ngày, thế giới đã nát tan.
Toàn thằng ngu!
Đầm Nước chợt cười gằn, nhìn về phía Trần Sơ: “Nói chướng tai thế, dù chúng ta cố tình liên kết với Trái Đất thì đã sao? Đường đã xây xong rồi, một khi Thiên Vũ Đại Lục hoàn toàn chết đi, thảm họa sẽ rơi xuống Trái Đất. Các ngươi không muốn cứu cũng phải cứu thôi.”
Đại tư tế nghe vậy, tức đến nỗi suýt nữa đập hắn bằng cây pháp trượng trong tay, rốt cuộc ngươi là kẻ phản diện hay ta là kẻ phản diện đây, giờ mình đang phải cầu xin người ta mà người uy hiếp ngươi ta làm gì? Tuy mình cũng có lí cũng phải ra vẻ nữa chứ. Lỡ người ta cứ lề mề kì kèo, mãi đến khắc cuối cùng mới động tay động chân thì bao giờ Thiên Vũ Đại Lục mới hồi sinh được?
Trần Sơ suy tư trong thoáng chốc rồi gật đầu: “Ông nói có lí.”
Đại tư tế: “…” Thì ra ngươi thích kiểu này?
Hắn bỗng dưng muốn tự kỉ.
Trần Sơ: “Thế nói về việc cứu thế đi, phải làm gì để khiến thế giới các ông tái sinh được?”
Anh định nghe cách thức cách cứu đời trước rồi mới quyết định có giúp hay không.
Đầm Nước nhìn đại tư tế.
Đại tư tế đang cọc lắm: “Nhìn ta làm gì? Các ngươi nói chuyện hòa hợp thế cơ mà? Ngươi cứ nói tiếp đi.”
Đầm Nước cau mày, lão già lên cơn điên gì thế: “Ta không biết.”
– Hả?
Đầm Nước giải thích: “Lúc ấy ta đã ngủ rồi nên không biết kế hoạch cụ thể như nào.”
Khi đó, ngày nào Thiên Vũ Đại Lục cũng có người chết, trận tuyến không gian ngày một yếu đi, Tinh Nguyệt cần thêm thời giờ để xem bói một cách kĩ càng. Hắn đã tranh thủ thời gian phong ấn hạn hán trước, ngủ li bì dưới thủy vực của Xích Thủy.
Lúc này đại tư tế mới cất tiếng: “Thật ra rất đơn giản, lấy năng lượng về.”
Cả hai cùng nhìn về phía hắn.
Hắn từ từ nói: “Sở dĩ Vòm Trời tan vỡ vì sáu món vật phẩm hủy diệt thế giới đã hao tổn năng lượng của Vòm Trời, vậy nên chỉ cần có đủ năng lượng, Vòm Trời sẽ tự hồi phục.”
Lấy năng lượng về? Nhưng phải đi tìm ở đâu mới có được năng lượng của cả một thế giới?
Thứ đầu tiên mà Trần Sơ nghĩ đến là Trái Đất – một vùng đất rộng lớn như Vòm Trời: “Đừng bảo ngươi muốn trộm năng lượng của địa cầu đấy.”
Điều này phù hợp với định vị của viện nghiên cứu về không gian con ngay từ đầu. Không gian con xuất hiện có phải là để nuốt chửng năng lượng của Trái Đất không? Nhưng sau khi hỏi xong, anh lại thấy không có khả năng lắm. Đại tư tế chẳng phải kẻ ngốc, hắn biết anh không thể đồng ý nếu bắt hi sinh Trái Đất để cứu lấy Vòm Trời.
Đại tư tế: “Nếu ngươi sẵn lòng chuyển năng lượng địa cầu cho Vòm Trời thì thế giới của ta cũng có thể sống lại, nhưng người Trái Đất các ngươi làm được ư?”
Đầm Nước dường như đã hiểu ra điều gì đó, hắn giơ tay ôm ngực mình, hỏi: “Vật phẩm tiêu diệt thế giới?”
Đại tư tế gật đầu: “Năng lượng tuân theo nguyên tắc bảo toàn, năng lượng của Vòm Trời đã bị các vật phẩm hủy diệt hấp thụ, vì vậy chỉ cần giải phóng năng lượng từ những món đồ đó, Vòm Trời sẽ được khôi nguyên.”
Phóng thích năng lượng trong vật phẩm tai họa, nếu thành công thì sức mạnh sẽ trở về. Nhưng những thứ đó không thể phá hủy được, vậy làm cách nào để giải phóng năng lượng đây?
Sau khi hấp thụ sức mạnh địa mạch, bản đồ sẽ có năng lượng, nhưng thứ đó sẽ dần dần tan biến, cuối cùng không sót lại gì.
Đầm Nước hỏi: “Tự thân vật phẩm nó có năng lượng của riêng mình, người thấy bản đồ địa mạch to bằng nào?”
Trần Sơ đưa ra một kích thước: “Khoảng chừng này.”
Đầm Nước nói: “Lần đầu ta nhìn bản đồ, nó chỉ to bằng bàn tay.”
Đôi mắt Trần Sơ co rụt lại, vậy ra sức mạnh địa mạch mà nó hấp thu không hề tan đi mà đang giúp nó lớn lên?
“Không đúng.” Anh lại nghi hoặc: “Theo ý của hai người, chỉ cần làm hỏng sáu vật phẩm tai họa thì các ông tự mình thực hiện được mà, cần gì phải đợi đến bây giờ để nhờ tôi làm giúp?”
Đại tư tế trả lời: “Bởi vì không thể hủy hoại những món đồ đó được.”
Trần Sơ nhíu mày không nói gì vì anh biết đại tư tế vẫn chưa nói hết.
Đại tư tế: “Trừ khi kích hoạt lại lần nữa. Chúng ta cần ngươi khởi động sáu vật phẩm đó trên Trái Đất rồi mang nó trở lại.”
“Kích hoạt? Hai mươi năm trước, bản đồ đã phát sinh ở Trái Đất, khiến hơn mười triệu người chết chỉ trong một đêm. Giờ ông lại bảo tôi tiếp tục đi mở năm vật phẩm còn lại? Chẳng lẽ phải khiến hàng tỉ người Trái Đất chết thay để hồi sinh thế giới của các ông ư?” Trần Sơ nổi cáu, đây khác gì đang đổi địa cầu để lấy Thiên Vũ Đại Lục đâu.
Đại tư tế trấn an: “Người đừng kích động như thế, chỉ bảo ngươi kích hoạt thôi mà, chứ có để nó hoạt động hoàn toàn đâu.”
Trần Sơ ngẩn ra, bình tĩnh lại: “Là sao?”
Đại tư tế nhìn Đầm Nước rồi quay sang chỗ khác: “Bọn ta có cách áp chế vật phẩm diệt thế, mặc dù chúng là những sản phẩm dẫn tới thảm họa nhưng nếu chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn thì sẽ không gây ra quá nhiều tổn thất. Ví dụ như hạn hán, nếu chỉ khô hạn mười mấy ngày thì cũng không sao hết. Giống thời tiết mọi khi, chục ngày trời không mưa là việc quá đỗi bình thường. Hơn nữa, ngươi còn được tự chọn địa điểm để kích hoạt vật phẩm. Ngươi có thể mang hạn hán đến nơi nhiều mưa để giảm thiểu nguy hại. Thế nên, ngươi chỉ cần bật vật phẩm trong chốc lát rồi mang về là được.”
“Giờ đây, bản đồ địa mạch nằm trong tay ngươi, hạn hán ở trong cơ thể Đầm Nước, dịch bệnh đã được Miêu Ca Vân ở trại Miêu phong ấn. Nếu ngươi đồng ý, hôm nay ngươi có thể lấy hạn hán đi, Miêu Ca Vân cũng sẽ chấp nhận đưa bệnh dịch cho ngươi. Còn lại lũ lụt, bão tuyết và chiến tranh.” Đại tư tế nói tiếp: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc vẫn đang nằm trong cơ thể của những người khác, ta biết hết tất cả vị trí, có thể dẫn ngươi đi lấy.”
Trần Sơ nhẩm tính, nếu đúng như lời đại tư tế nói là có thể kiểm soát được vật phẩm tai họa, chỉ cần kích hoạt trong thời gian ngắn rồi mang về, như vậy cứu thế cũng không khó lắm. Còn về bản đồ địa mạch, nó đang ở chỗ Lâm Xuân, em ấy từng bảo mình có dị năng trao đổi, nếu là đổi chác thì vẫn có cơ hội lấy về được.
Thành ra, Trái Đất chỉ còn một nguy hiểm duy nhất, ấy là có thật sự kiểm soát được vật phẩm tai họa hay không?
Trần Sơ hỏi: “Làm thế nào để kìm hãm được vật phẩm?”
Lần này đại tư tế không trả lời mà là Đầm Nước: “Đợi đến lúc ta đưa hạn hán cho ngươi, ngươi sẽ tự biết.”
Cùng lúc đó, Lâm Xuân đang ẩn náu trong nhà.
“Anh Trần Sơ đi bao lâu rồi anh nhỉ?” Đây là lần thứ năm cô hỏi Thanh Không câu này.
Anh không chịu được nữa: “Em đừng cách mười phút lại hỏi một lần như thế được không?”
“Qua nửa tiếng chưa ta?” Lâm Xuân lo lắng đi đi lại lại trong nhà.
Thanh Không trợn trắng mắt: “Em bảo xem bói thấy Trần Sơ không sao rồi mà? Sao mà cứ lo ngay ngáy như thế?”
Lâm Xuân: “Anh chả biết gì sất, xem bói là phải nhìn thời cơ, vừa nãy không sao không có nghĩa là giờ vẫn bình yên.”
Em bói cái kiểu gì đấy, không thể đạt được độ chính xác chỉ trong nửa tiếng đồng hồ thôi à?
Thanh Không bất đắc dĩ nhìn đồng hồ đeo tay: “Hai mốt phút rồi.”
Lâm Xuân: “Còn chín phút nữa, nếu anh ấy không về, chúng ta sẽ…”
Cô còn chưa nói xong, tấm chắn hệ phong che chở trước cổng nhà bỗng rung lên, sau đó tan biến đi mất.
Anh về rồi?!
Lâm Xuân định đi ra ngoài đón anh thì thấy một đoàn người đi tới cổng, cả nhóm mặc áo bào màu đen, trên ngực thêu hoa văn ngọn lửa màu xanh da trời.
Lửa Xanh!!!
“Đi mau!!” Thanh Không phản ứng nhanh chóng, kéo Lâm Xuân chạy ra cửa sau.
“Bắt sống.” Kẻ cầm đầu lên tiếng.
Hắn vừa dứt lời, một loạt dị năng dâng trào, đồng loạt đổ ập vào người Thanh Không.
Thanh Không: “!!!”
Cảm giác như bọn chúng chỉ bắt một mình Lâm Xuân vậy.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Không: Dạo này làm sao thế nhỉ, vận xui của em truyền nhiễm đúng không?
Lâm Xuân: Anh có chứng cứ không?
Hết chương 120.
Trần Sơ luôn thản nhiên như vậy nhưng cũng không thể bình tĩnh suy nghĩ được nữa, anh vội hỏi: “Ông nói là tận thế gây ra ở Thiên Vũ Đại Lục sẽ lặp lại với Trái Đất?”
Đại tư tế gật đầu: “Đúng.”
Trần Sơ: “Tại sao?” Hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cớ sao lại trùng lặp thảm họa như thế này?
Đại tư tế: “Không biết.”
Trần Sơ: “…” Ông đang lừa tôi à, ông không biết mà sao nói cái kiểu chắc nịch như thế?
Biểu cảm của anh rõ ràng quá khiến đại tư tế thấy mà đớn đau, hắn muốn lừa người khác mà phải nói ra câu “Không biết” à? Đấy là coi thường IQ của hắn đấy.
Đầm Nước nói tiếp: “Không phải chúng ta không muốn giải thích mà vì chuyện này rất khó để diễn giải.”
Trần Sơ cười khẩy: “Vậy nên các ông nghĩ rằng nói ra được mấy câu này là đã thuyết phục được tôi đi cứu thế giúp các ông?”
Đầm Nước biết chuyện này rất khó để người ta tin tưởng nên hắn cũng không nổi nóng mà chỉ hỏi ngược lại anh một câu: “Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi là người dị năng hệ phong, đồng thời còn có dị năng hệ không gian, bạn của ngươi có hệ băng, có loại yêu hóa thành người.
Yêu hóa thành người? Chỉ Hổ Kình à?
“Hệ phong, hệ không gian, hệ băng, nguyên lí sử dụng những dị năng này giống nhau hết, đều là sự chuyển đổi giữa các hình thái. Còn lại yêu hóa thành người mặc dù khá đặc biệt nhưng bản chất cũng như vậy, là do năng lượng tái tạo cho cơ thể. Năng lượng ẩn chứa trong mình càng mạnh thì dị năng sẽ càng khủng, ngươi có đồng ý không?” Đầm Nước nhìn Trần Sơ.
Trần Sơ gật đầu, đây là nguyên lí cơ bản của dị năng.
“Gần như tất cả các loại dị năng trên thế gian đều khớp với nguyên lí này, chỉ có một kiểu khác hẳn. Đó là…” Đầm Nước nói tiếp: “Thầy chiêm tinh.”
Bói toán?
“Thầy chiêm tinh có thể dự đoán tương lai nhưng nó không phải điều chắc chắn sẽ xảy ra. Mỗi một quyết định nhỏ bé, thậm chí là cánh bướm đập nhẹ thôi cũng có thể thay đổi tương lai. Quá khứ đã xảy ra và tồn tại nên không thể đổi mới. Nhưng tương lai chưa hề phát sinh, cũng chẳng hề hiện diện. Một thứ chưa xuất hiện, cho dù dị năng của ngươi mạnh tới đâu, làm sao ngươi có thể chạm vào nó?” Đầm Nước hỏi.
Đấy là tâm linh.
Trong tiềm thức Trần Sơ đã đưa ra câu trả lời như vậy. Trên thế giới này luôn có những sự việc không thể biết được nguyên nhân cũng như không thể hiểu rõ. Khi những sự việc không thể giải thích xuất hiện, con người thường quy chúng vào tâm linh. Đây chính là điều mọi người thường nói, thứ đứng cuối cùng của khoa học là huyền học.
Nhưng tâm linh là gì?
Đầm Nước không mong đợi Trần Sơ trả lời mà hỏi thêm một câu khác: “Ngươi có tin vào ý trời không?”
Ý trời?
Trần Sơ mỉa mai: “Đừng bảo các ông lại nói xem bói là do ý trời nhé.”
Đầm Nước hỏi ngược lại với vẻ mặt đứng đắn: “Tại sao không?”
Trần Sơ nhìn đại tư tế rồi lại quay sang Đầm Nước, ánh mắt cả hai vô cùng nghiêm túc, không hề đùa bỡn chút nào. Thấy vậy, anh nói thầm trong lòng.
Chẳng lẽ có ý trời thật?
Trần Sơ: “Bởi vì không thể giải thích được nguyên lí của việc bói toán nên các ông cảm giác ý trời tồn tại à? Các ông chỉ nghĩ thế thôi, chứ không có bằng chứng chứng minh sự hiện diện của ý trời.”
Đầm Nước khẳng định: “Đó không phải tưởng tượng, dị năng của ngươi đang đạt đỉnh cấp mười ba, vừa rồi đánh nhau cũng có đột phá, sẽ lên cấp mười bốn sớm thôi.”
Đại tư tế tốt bụng giải thích: “Đây là sự phân chia cấp bậc dị năng của Vòm Trời, cấp mười một bằng với cấp S của Trái Đất các ngươi. Sau cấp mười lăm sẽ đến cảnh giới tôn giả, cũng chính là đẳng cấp của ta.”
Cấp mười một là cấp S, cấp mười hai mười ba là cấp SS, tới cấp mười bốn là SSS. Cấp mười lăm là tôn giả, Thiên Vũ Đại Lục cố tình chia ra một cảnh giới riêng cho đẳng cấp này, chẳng lẽ vì sau khi đạt đến ngưỡng đó sẽ có những sự thay đổi rõ rệt? Trần Sơ thấy sai sai.
Đầm Nước đợi đại tư tế phổ cập khoa học xong rồi tiếp lời: “Đợi đến khi ngươi bước vào cảnh giới tôn giả, ngươi sẽ cảm ứng được đất trời.”
Đại tư tế: “Nếu ngươi vẫn không tin lời bọn ta nói thì có thể tự đi cảm nhận, ngươi có thiên phú thế này, không khó để lên được tôn giả đâu.”
Đầm Nước liếc hắn.
Bước đến cảnh giới tôn giả không khó, Vòm Trời có mười tỉ dân mà chỉ có hai mươi tám vị tôn giả, ngươi coi trọng hắn gớm nhỉ.
Đại tư tế: “Tất nhiên, ngoài thầy chiêm tinh ra, những người dị năng khác dù lên được tôn giả nhưng khả năng thấu được ý trời cũng rất yếu, có lẽ chỉ đến trình độ làm được trong bóng tối thôi. Dù vậy cũng đủ để ngươi tin rằng ý trời có thật. Sự khác biệt với những tôn giả khác ấy là, thầy chiêm tinh thượng thừa không những cảm nhận được mà còn có thể nói chuyện với ý trời.
Trung Quốc có rất nhiều điện thờ của đạo sĩ, ở đây cũng có một số đại sư không phải người dị năng nhưng biết bói toán, thậm chí xem rất chuẩn. Ngặt nỗi đại sư sẽ không xem bói dễ dàng như vậy, giải thích ra ngoài thì là tiết lộ quá nhiều thiên cơ sẽ bị trời phạt. Thành thử trong hiểu biết của mọi người, bói cũng là một việc theo dõi ý trời.
Trần Sơ hít một hơi thật sâu, dằn xuống những xúc cảm sôi trào trong lòng, hỏi: “Vậy nên các ông muốn nói là, hồi trước khi thế giới Vòm Trời sắp bị hủy diệt, Tinh Nguyệt của các ông đã trao đổi với ý trời, sau đó biết được biện pháp cứu thế. Đồng thời còn hay chuyện Trái Đất sẽ tái diễn thảm họa như vậy?”
Đại tư tế gật đầu: “Cũng đại loại thế. Tuy nhiên khi đấy chúng ta không biết đó là Trái Đất, chỉ biết là sẽ có liên quan đến một thế giới rộng lớn khác. Mà bây giờ, nơi kết nối với Vòm Trời chỉ có Trái Đất mà thôi.”
Cụ thể ra sao hắn cũng không rõ lắm, lúc đấy hắn đã bị nhốt lại, những chuyện này đều nhờ Miêu Ca Vân kể cho hắn biết.
Trần Sơ nhìn đại tư tế, nghi ngờ nói: “Ông đã bảo ông dẫn đầu một nhóm người, định dựng nên hành lang không gian trong lúc thế giới đang đảo lộn. Vậy ai mà biết được ông có cố ý thiết lập để những cánh cổng không gian kết nối với Trái Đất hay không?
Đại tư tế câm nín: “Nếu ta giỏi thế thì ta đã đến Trái Đất từ lâu rồi chứ còn bần như bây giờ à?” Hồi trước hắn đả thông lối đi không gian nên cuối cùng mới bị bỏ tù đó thôi.
Giờ nhớ đến chuyện này vẫn làm hắn sợ hãi phát nôn, thế giới cũng sắp tàn rồi, thế mà cái tên Ngôn Luật vẫn còn muốn bảo vệ luật pháp của Vòm Trời rồi xử hắn tù chung thân. Ai ngờ mới giam hắn được ba ngày, thế giới đã nát tan.
Toàn thằng ngu!
Đầm Nước chợt cười gằn, nhìn về phía Trần Sơ: “Nói chướng tai thế, dù chúng ta cố tình liên kết với Trái Đất thì đã sao? Đường đã xây xong rồi, một khi Thiên Vũ Đại Lục hoàn toàn chết đi, thảm họa sẽ rơi xuống Trái Đất. Các ngươi không muốn cứu cũng phải cứu thôi.”
Đại tư tế nghe vậy, tức đến nỗi suýt nữa đập hắn bằng cây pháp trượng trong tay, rốt cuộc ngươi là kẻ phản diện hay ta là kẻ phản diện đây, giờ mình đang phải cầu xin người ta mà người uy hiếp ngươi ta làm gì? Tuy mình cũng có lí cũng phải ra vẻ nữa chứ. Lỡ người ta cứ lề mề kì kèo, mãi đến khắc cuối cùng mới động tay động chân thì bao giờ Thiên Vũ Đại Lục mới hồi sinh được?
Trần Sơ suy tư trong thoáng chốc rồi gật đầu: “Ông nói có lí.”
Đại tư tế: “…” Thì ra ngươi thích kiểu này?
Hắn bỗng dưng muốn tự kỉ.
Trần Sơ: “Thế nói về việc cứu thế đi, phải làm gì để khiến thế giới các ông tái sinh được?”
Anh định nghe cách thức cách cứu đời trước rồi mới quyết định có giúp hay không.
Đầm Nước nhìn đại tư tế.
Đại tư tế đang cọc lắm: “Nhìn ta làm gì? Các ngươi nói chuyện hòa hợp thế cơ mà? Ngươi cứ nói tiếp đi.”
Đầm Nước cau mày, lão già lên cơn điên gì thế: “Ta không biết.”
– Hả?
Đầm Nước giải thích: “Lúc ấy ta đã ngủ rồi nên không biết kế hoạch cụ thể như nào.”
Khi đó, ngày nào Thiên Vũ Đại Lục cũng có người chết, trận tuyến không gian ngày một yếu đi, Tinh Nguyệt cần thêm thời giờ để xem bói một cách kĩ càng. Hắn đã tranh thủ thời gian phong ấn hạn hán trước, ngủ li bì dưới thủy vực của Xích Thủy.
Lúc này đại tư tế mới cất tiếng: “Thật ra rất đơn giản, lấy năng lượng về.”
Cả hai cùng nhìn về phía hắn.
Hắn từ từ nói: “Sở dĩ Vòm Trời tan vỡ vì sáu món vật phẩm hủy diệt thế giới đã hao tổn năng lượng của Vòm Trời, vậy nên chỉ cần có đủ năng lượng, Vòm Trời sẽ tự hồi phục.”
Lấy năng lượng về? Nhưng phải đi tìm ở đâu mới có được năng lượng của cả một thế giới?
Thứ đầu tiên mà Trần Sơ nghĩ đến là Trái Đất – một vùng đất rộng lớn như Vòm Trời: “Đừng bảo ngươi muốn trộm năng lượng của địa cầu đấy.”
Điều này phù hợp với định vị của viện nghiên cứu về không gian con ngay từ đầu. Không gian con xuất hiện có phải là để nuốt chửng năng lượng của Trái Đất không? Nhưng sau khi hỏi xong, anh lại thấy không có khả năng lắm. Đại tư tế chẳng phải kẻ ngốc, hắn biết anh không thể đồng ý nếu bắt hi sinh Trái Đất để cứu lấy Vòm Trời.
Đại tư tế: “Nếu ngươi sẵn lòng chuyển năng lượng địa cầu cho Vòm Trời thì thế giới của ta cũng có thể sống lại, nhưng người Trái Đất các ngươi làm được ư?”
Đầm Nước dường như đã hiểu ra điều gì đó, hắn giơ tay ôm ngực mình, hỏi: “Vật phẩm tiêu diệt thế giới?”
Đại tư tế gật đầu: “Năng lượng tuân theo nguyên tắc bảo toàn, năng lượng của Vòm Trời đã bị các vật phẩm hủy diệt hấp thụ, vì vậy chỉ cần giải phóng năng lượng từ những món đồ đó, Vòm Trời sẽ được khôi nguyên.”
Phóng thích năng lượng trong vật phẩm tai họa, nếu thành công thì sức mạnh sẽ trở về. Nhưng những thứ đó không thể phá hủy được, vậy làm cách nào để giải phóng năng lượng đây?
Sau khi hấp thụ sức mạnh địa mạch, bản đồ sẽ có năng lượng, nhưng thứ đó sẽ dần dần tan biến, cuối cùng không sót lại gì.
Đầm Nước hỏi: “Tự thân vật phẩm nó có năng lượng của riêng mình, người thấy bản đồ địa mạch to bằng nào?”
Trần Sơ đưa ra một kích thước: “Khoảng chừng này.”
Đầm Nước nói: “Lần đầu ta nhìn bản đồ, nó chỉ to bằng bàn tay.”
Đôi mắt Trần Sơ co rụt lại, vậy ra sức mạnh địa mạch mà nó hấp thu không hề tan đi mà đang giúp nó lớn lên?
“Không đúng.” Anh lại nghi hoặc: “Theo ý của hai người, chỉ cần làm hỏng sáu vật phẩm tai họa thì các ông tự mình thực hiện được mà, cần gì phải đợi đến bây giờ để nhờ tôi làm giúp?”
Đại tư tế trả lời: “Bởi vì không thể hủy hoại những món đồ đó được.”
Trần Sơ nhíu mày không nói gì vì anh biết đại tư tế vẫn chưa nói hết.
Đại tư tế: “Trừ khi kích hoạt lại lần nữa. Chúng ta cần ngươi khởi động sáu vật phẩm đó trên Trái Đất rồi mang nó trở lại.”
“Kích hoạt? Hai mươi năm trước, bản đồ đã phát sinh ở Trái Đất, khiến hơn mười triệu người chết chỉ trong một đêm. Giờ ông lại bảo tôi tiếp tục đi mở năm vật phẩm còn lại? Chẳng lẽ phải khiến hàng tỉ người Trái Đất chết thay để hồi sinh thế giới của các ông ư?” Trần Sơ nổi cáu, đây khác gì đang đổi địa cầu để lấy Thiên Vũ Đại Lục đâu.
Đại tư tế trấn an: “Người đừng kích động như thế, chỉ bảo ngươi kích hoạt thôi mà, chứ có để nó hoạt động hoàn toàn đâu.”
Trần Sơ ngẩn ra, bình tĩnh lại: “Là sao?”
Đại tư tế nhìn Đầm Nước rồi quay sang chỗ khác: “Bọn ta có cách áp chế vật phẩm diệt thế, mặc dù chúng là những sản phẩm dẫn tới thảm họa nhưng nếu chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn thì sẽ không gây ra quá nhiều tổn thất. Ví dụ như hạn hán, nếu chỉ khô hạn mười mấy ngày thì cũng không sao hết. Giống thời tiết mọi khi, chục ngày trời không mưa là việc quá đỗi bình thường. Hơn nữa, ngươi còn được tự chọn địa điểm để kích hoạt vật phẩm. Ngươi có thể mang hạn hán đến nơi nhiều mưa để giảm thiểu nguy hại. Thế nên, ngươi chỉ cần bật vật phẩm trong chốc lát rồi mang về là được.”
“Giờ đây, bản đồ địa mạch nằm trong tay ngươi, hạn hán ở trong cơ thể Đầm Nước, dịch bệnh đã được Miêu Ca Vân ở trại Miêu phong ấn. Nếu ngươi đồng ý, hôm nay ngươi có thể lấy hạn hán đi, Miêu Ca Vân cũng sẽ chấp nhận đưa bệnh dịch cho ngươi. Còn lại lũ lụt, bão tuyết và chiến tranh.” Đại tư tế nói tiếp: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc vẫn đang nằm trong cơ thể của những người khác, ta biết hết tất cả vị trí, có thể dẫn ngươi đi lấy.”
Trần Sơ nhẩm tính, nếu đúng như lời đại tư tế nói là có thể kiểm soát được vật phẩm tai họa, chỉ cần kích hoạt trong thời gian ngắn rồi mang về, như vậy cứu thế cũng không khó lắm. Còn về bản đồ địa mạch, nó đang ở chỗ Lâm Xuân, em ấy từng bảo mình có dị năng trao đổi, nếu là đổi chác thì vẫn có cơ hội lấy về được.
Thành ra, Trái Đất chỉ còn một nguy hiểm duy nhất, ấy là có thật sự kiểm soát được vật phẩm tai họa hay không?
Trần Sơ hỏi: “Làm thế nào để kìm hãm được vật phẩm?”
Lần này đại tư tế không trả lời mà là Đầm Nước: “Đợi đến lúc ta đưa hạn hán cho ngươi, ngươi sẽ tự biết.”
Cùng lúc đó, Lâm Xuân đang ẩn náu trong nhà.
“Anh Trần Sơ đi bao lâu rồi anh nhỉ?” Đây là lần thứ năm cô hỏi Thanh Không câu này.
Anh không chịu được nữa: “Em đừng cách mười phút lại hỏi một lần như thế được không?”
“Qua nửa tiếng chưa ta?” Lâm Xuân lo lắng đi đi lại lại trong nhà.
Thanh Không trợn trắng mắt: “Em bảo xem bói thấy Trần Sơ không sao rồi mà? Sao mà cứ lo ngay ngáy như thế?”
Lâm Xuân: “Anh chả biết gì sất, xem bói là phải nhìn thời cơ, vừa nãy không sao không có nghĩa là giờ vẫn bình yên.”
Em bói cái kiểu gì đấy, không thể đạt được độ chính xác chỉ trong nửa tiếng đồng hồ thôi à?
Thanh Không bất đắc dĩ nhìn đồng hồ đeo tay: “Hai mốt phút rồi.”
Lâm Xuân: “Còn chín phút nữa, nếu anh ấy không về, chúng ta sẽ…”
Cô còn chưa nói xong, tấm chắn hệ phong che chở trước cổng nhà bỗng rung lên, sau đó tan biến đi mất.
Anh về rồi?!
Lâm Xuân định đi ra ngoài đón anh thì thấy một đoàn người đi tới cổng, cả nhóm mặc áo bào màu đen, trên ngực thêu hoa văn ngọn lửa màu xanh da trời.
Lửa Xanh!!!
“Đi mau!!” Thanh Không phản ứng nhanh chóng, kéo Lâm Xuân chạy ra cửa sau.
“Bắt sống.” Kẻ cầm đầu lên tiếng.
Hắn vừa dứt lời, một loạt dị năng dâng trào, đồng loạt đổ ập vào người Thanh Không.
Thanh Không: “!!!”
Cảm giác như bọn chúng chỉ bắt một mình Lâm Xuân vậy.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Không: Dạo này làm sao thế nhỉ, vận xui của em truyền nhiễm đúng không?
Lâm Xuân: Anh có chứng cứ không?
Hết chương 120.
Danh sách chương