Số 106 đường Xuân Phong, quận Quang Hoa, thành phố Tấn.

Hiếm khi nào tất cả thành viên của tổ sáu lại tụ tập ở công ty. Trong phòng khách ở tầng một, trợ lí Đàm, Vua Biển và Vua Bẩn, mỗi người cầm một tách cà phê trong tay, đứng vây quanh

hanh Không đang nhắm nghiền hai mắt mà lấy làm hiếu kì.

“Không ngờ đôi mắt chân thực của anh lại tiến hóa theo cách này.” Vua Biển thở dài.

Khoảng nửa tiếng trước, trợ lí Đàm bỗng nhắn anh đến công ty họp. Sau khi tới nơi, anh thấy Thanh Không cứ nhắm tịt mắt lại, không nhìn ai hết. Anh tò mò đi nghe ngóng thì mới biết dị năng của Thanh Không đã biến hóa, giờ cứ nhìn ai là người đấy hóa đá.

“Hồi trước anh nhìn ai là cũng thấy ghê tởm người ta, giờ anh nhìn ai người đó chết. Thanh Không, cuối cùng anh đã thành kẻ biến thái độc ác vẩn đục của thế giới rồi.” Vua Bẩn cười trên sự đau khổ của người khác.

“Hay để anh thanh lọc cái sự đen tối bẩn thỉu của chú nhé?” Thanh Không vốn đã rầu rĩ, giờ còn giả vờ nhìn sang Vua Bẩn.

Vua Bẩn phản ứng nhanh, né một phát, di chuyển ra xa ba mét.

“Đừng đùa nữa, gọi mọi người đến đây để bàn chính sự.” Trợ lí Đàm bực mình.

“Có việc gì thế?” Vua Biển cũng tò mò, anh vào tổ sáu được mấy năm, rất ít khi thấy trợ lí Đàm nghiêm túc như thế này, nhất là từ lúc Trần Sơ nhậm chức, sức chiến đấu của tổ sáu tăng vọt, gần như không có cảnh phải gọi cả đội về công ty họp. Hầu như tất cả mọi người trong nhóm chỉ chào hỏi nhau rồi ai làm việc của người nấy.

“Lâm Xuân và Trần Sơ đang gặp nguy hiểm.” Trợ lí Đàm nói.

Vua Biển nghe mà sững lại, Vua Bẩn cũng đi tới, cau mày hỏi: “Nguy hiểm gì?”

“Có lẽ đang bị mắc kẹt ở chỗ nào đấy.” Thanh Không lên tiếng.

“Chỗ nào?” Vua Biển nhìn Thanh Không.

“Nếu anh đoán không sai thì chắc là ở tỉnh Hải.” Hai hôm trước, tỉnh Hải bỗng có tuyết rơi dày đặc, Thanh Không móc nối đến vật phẩm bão tuyết ngay tức khắc. Mà chỉ có Trần Sơ mới lấy được vật phẩm tai họa nên anh có thể khẳng định Trần Sơ và Lâm Xuân chắc chắn đang ở tỉnh Hải.

“Anh bảo Trần Sơ và Lâm Xuân bị cử đi xử lí bão tuyết ở tỉnh Hải?” Vua Bẩn suy tư: “Chính phủ nói bão tuyết ở tỉnh Hải là do vật phẩm gây ra, chẳng lẽ nó cùng đẳng cấp với bản đồ địa mạch à?”

Giờ đây ai ai cũng chú ý đến bão tuyết xảy ra ở tỉnh Hải, chỉ trong hai ngày, tuyết đã phủ khắp mọi ngõ ngách, thậm chí còn lan ra các thành phố xung quanh, đã vậy còn không có dấu hiệu suy giảm. Bây giờ trên mạng suy đoán ra đủ mọi kiểu, từ khóa Ngày tận thế liên tục leo lên hot search, mặc dù chính phủ đã cố gắng “xóa tan tin đồn”, tìm đủ các chuyên gia để lên mạng giải thích lí do hình thành bão tuyết nhưng vẫn không thể xoa dịu cơn khủng hoảng trong lòng dân.

Mặc dù chính phủ chỉ giải thích cho người dị năng bằng bốn chữ “vật phẩm đặc biệt”, nhưng nhìn sự khuếch tán của bão tuyết, ai không ngốc cũng biết rằng đây không phải là một vật phẩm bình thường. Nếu chỉ đơn giản như vậy, chính phủ đã chẳng phái Trần Sơ đi, với lại cớ sao còn để Lâm Xuân đi cùng? Bởi vì hai người chính là tổ hợp đã xử lí bản đồ địa mạch đợt trước.

“Lại thêm vật phẩm tai họa nữa?” Vua Biển kêu lên: “Thảo nào tuyết ở tỉnh Hải rơi mãi không ngừng. Nếu đúng là nó thì bão tuyết chắc chỉ mới bắt đầu thôi.”

Dù rằng hai hôm nay tuyết đã phủ kín toàn bộ tỉnh Hải, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống người dân và giao thông, tuy nhiên dưới sự giúp đỡ của chính phủ nên không gây ra thương vong đáng kể. Thành thử, nếu xét theo cấp độ của bản đồ mạch địa thì rõ ràng bão tuyết chưa đủ để sánh ngang.

“Trần Sơ và Lâm Xuân đến tỉnh Hải giải quyết vật phẩm tai họa, đáng lẽ chuyện này phải do chính phủ sắp xếp, sao bọn mình lại phải họp?” Vua Bẩn hỏi ra thắc mắc của mình.

Chuyện này ở trình cao quá, một tổ cấp ba như bọn họ không thể tham gia được, dù gì trong hồ sơ của chính phủ, cả nhóm toàn là mấy con gà cấp C.

“Chung quy là hai đứa bị bao vây ở một nơi mà chính phủ không tìm ra được, hoặc là tìm ra rồi nhưng không cứu được.” Thanh Không nói ra suy nghĩ của mình.

– Không tìm được? – Không cứu nổi?

Vua Biển và Vua Bẩn nhìn nhau, sau đó đồng thành hỏi: “Thế sao anh biết?”

Thanh Không đoán trước được rằng hai người sẽ hỏi nên bình tĩnh nói với trợ lí Đàm: “Anh mang ra đây cho hai đứa nhìn.”

Cái gì vậy? Cả hai cùng quay đầu nhìn về phía trợ lí Đàm.

Trợ lí Đàm vô thức sờ tay vào vật phẩm trữ đồ của mình, mò tới mò lui rồi bỗng tỏ ra xấu hổ, anh ngượng ngùng nói: “Ừm… Anh quên mang rồi.”

Lúc nãy anh đến đồn cảnh sát đến đón Thanh Không, trước khi đi Thanh Không bảo anh cất mấy viên đá đi nhưng anh lại để vào ngăn kéo của Thanh Không chứ không mang về.

“Không thì chú nhìn lại đi?” Trợ lí Đàm nói: “Đồ trên bàn cứ để nó hóa đá, công ty trả cho.”

Thanh Không: “…”

Thanh Không bất lực, anh rất cáu, lí do vì sao anh phải nhắm mắt lại, bởi vì anh không muốn sử dụng wink của Medusa chứ còn gì nữa.

Anh chẳng màng đến ba cái đồ bị hóa đá, thứ anh quan tâm là cái wink mà anh không thể kiểm soát nổi khi kích hoạt dị năng.

Chết tiệt, báo tin thì cứ báo bình thường thôi, tại sao lại phải truyền qua dị năng! Chắc chắn cái giấy chữ kí của thần trộm cắp lúc đầu Lâm Xuân đưa cho mình có vấn đề nên mới có thể thao túng dị năng của mình.

Tuy rất mất mặt và nhục nhã nhưng wink thì vẫn phải wink.

Sau đó mọi người nhìn thấy Thanh Không đột nhiên đưa tay che mắt trái, chớp mắt một cái, sau đó che mắt phải chớp thêm lần nữa, sau đó che mắt trái rồi lại chớp tiếp. Cứ như vậy ba lần liên tục, bình trà và hai cái cốc trên bàn đều hóa đá, đã thế còn khắc rõ lời nhắn của Lâm Xuân.

Trợ lí Đàm cầm bình trà lên, Vua Bẩn và Vua Biển cầm hai cái tách bước tới, viết ra lời kêu cứu hoàn chỉnh.

“Cứu mạng, nước mắt của tiên tri, em Lâm Xuân đây?” Vua Biển đọc từng cái một: “Là sao?”

Vua Bẩn: “Vừa nãy Thanh Không bảo Lâm Xuân bị giam giữ. Nếu đúng như vậy thì có khả năng thứ nhốt bọn họ là một vật phẩm đặc thù nào đó mà chỉ có nước mắt của tiên tri mới phá được.”

Thanh Không gật đầu: “Anh cũng nghĩ như vậy.”

Trợ lí Đàm: “Phải ngay chuyện này cho trụ sở chính ngay.”

Vua Bẩn cau mày: “Nhưng làm thế nào để trụ sở chính tin tưởng chúng ta?”



Trợ lí Đàm giơ bình trà trong tay: “Đây không phải bằng chứng à?”

Vua Bẩn hỏi lại: “Nếu đây là tin nhắn Lâm Xuân truyền ra ngoài, tại sao con bé không gửi cho trụ sở chính mà lại báo cho Thanh Không, trong khi chỉ cần dùng đúng cách thức này? Với lại vì sao Lâm Xuân có thể điều khiển dị năng của Thanh Không? Thanh Không, anh giải thích rõ hơn được không?”

Vua Bẩn nhìn thẳng vào Thanh Không khi hỏi câu cuối cùng.

Thanh Không lắc đầu: “Không thể.”

Mặc dù anh đoán được nguyên nhân sơ sơ nhưng nó không dễ giải thích chút nào.

Anh nói tiếp: “Kể cả có thể nói rõ ra được thì chúng ta cũng không còn thời gian nữa đâu, hai đứa ở bên đấy chắc đang gay go lắm.”

Vua Biển nghe mà lo vô cùng: “Anh còn biết cái gì nữa?”

Thanh Không: “Nếu tình thế không cấp bách, sao lại dùng cách cực đoan như vậy để truyền tin cho anh?

Chỉ là báo tin thôi mà, mà đã là tin nhắn thì mắc gì khiến anh không thể mở mắt như thế này? Đây rõ ràng là một lời giục giã trá hình, chỉ khi nào cứu được Lâm Xuân thành công thì mới có thể ngăn chặn cái wink không thể kiểm soát này.

Vua Biển sốt ruột hẳn lên: “Thế còn chờ gì nữa, mình đi ngay thôi.”

Vua Bẩn nhìn anh: “Đi kiểu gì?”

Vua Biển: “Giờ tao mua vé máy bay.”

Giờ đến cả trợ lí Đàm cũng không kìm được nữa: “Còn bay được đến sân bay tỉnh Hải cơ à?”

Vua Biển: “Thì mình bay đến sân bay gần nhất.”

“Tôi nói này, trọng điểm ở đây không phải là nước mắt của tiên tri à? Mấy người là lũ dấm dở!” Thanh Không đang bị bắt cóc bởi một thế lực nào đó bắt đầu gắt lên.

“Ờ ha, phải tìm tiên tri trước đã.” Vua Biển sực ra.

Tiên tri? Tiên tri không dễ tìm lắm, nhất là mấy hôm trước, trụ sở chính đã triệu tập tất cả tiên tri trên cả nước, giờ mọi người ở Đế Đô hết rồi. Hơn nữa dù có tìm được thì chưa chắc người ta đã giúp mình.

“Cứ liên lạc đi đã.” Vua Bẩn nhìn trợ lí Đàm: “Hồi trước tiên tri Tiêu Văn đến đây rồi còn gì? Trợ lí Đàm, anh có quen anh ấy không?”

Trợ lí Đàm: “Cũng gặp nhau mấy lần.”

Tiêu Văn là tiên tri tốt tính nhất, không khinh thường những người nhân viên ở đáy xã hội như bọn họ, thi thoảng cũng sẽ giúp tổ mấy chuyện nhỏ nhặt. Nhưng tự dưng bảo người ta khóc đi để cho mình xin nước mắt thì cũng không ổn lắm.

Trong giới dị năng có đủ loại sức mạnh kì lạ, những thứ như máu và nước mắt không thể dễ dàng trao cho người khác.

Vua Biển quýnh quáng: “Để ý nhiều thế làm gì, có số người ta không thì cứ gọi hỏi xem thế nào.”

Trợ lí Đàm suy nghĩ, thấy rằng chẳng còn cách nào khác ngoài biện pháp này nên cắn răng nói: “Ừ, để anh thử.”

Nói xong, anh đi ra chỗ điện thoại bàn ở quầy lễ tân, để đảm bảo rằng Tiêu Văn nhất định sẽ nghe máy nên dùng điện thoại cố định của công ty sẽ thích hợp hơn.

Trong lúc đi, anh nghe thấy Vua Biển đang hỏi Thanh Không ở đằng sau: “Anh vừa mới wink đấy à?”

Vua Bẩn nhướng mày, Thanh Không chối: “Không.”

Vua Biển: “À à~~~ Em lão làng lắm đấy, anh không lừa được đâu.”

Thanh Không: “…”

Vua Biển: “Nhắc nhở thân thiện, già rồi wink rất lố lăng, sau này dùng ít thôi.”

Thanh Không tức đến nỗi nổi gân xanh.

Vua Bẩn vội “nhắc nhở thân thiện”: “Mày nói thêm câu nữa là ổng wink với mày đấy.”

Vua Biển tái mặt, vội đi ra quầy lễ tân với trợ lí Đàm.

Trợ lí Đàm gọi điện, sau hai tiếng chuông vang lên, cuộc gọi đã được kết nối.

“Alo?” Giọng Tiêu Văn xuyên qua loa.

Trợ lí Đàm mừng rỡ, anh không ngờ lại suôn sẻ như vậy: “Tiêu Văn.”

“Trợ lí Đàm?” Tiêu Văn nghe thấy giọng của anh.

“Tôi đây.” Anh đáp lại, nhưng không biết nói tiếp ra sao. Vậy mà trong thời khắc anh im lặng, Tiêu Văn ở đầu bên kia đã chủ động nói.

“Chú có chuyện cần tôi giúp.” Giọng điệu chắc nịch.

Trợ lí Đàm hơi ngạc nhiên: “Chú bói ra à?”

Tiêu Văn là tiên tri, chuyện liên quan đến bản thân thì người ta cảm nhận được cũng là điều đương nhiên.

Tiêu Văn: “Trước khi chú gọi đến thì tôi đã thấy dấu hiệu rồi.”

Trợ lí Đàm: “Vậy tôi sẽ nói thẳng.”



Tiêu Văn: “Chú cứ nói đi.”

Trợ lí Đàm hít một hơi thật sâu: “Tôi cần nước mắt của chú.”

Khi trợ lí Đàm hỏi ra câu này, cả ba người còn lại trong phòng đều nín thở nhìn sang, chờ đợi câu trả lời.

Mấy giây sau, anh cúp máy, quay ra với ba người đang nhìn mình.

“Sao rồi anh?” Vua Biển sốt sắng.

“Đồng ý rồi.” Trợ lí Đàm trả lời: “Bảo mình đến trụ sở chính mà lấy.”

“Dễ dàng thế?” Cả hội nghĩ, Tiêu Văn cứ cho như vậy, tiên tri mà không có tính cảnh giác gì à?

Trợ lí Đàm đáp: “Hình như Tiêu Văn thấy được trước rồi.”

“Dự cảm của tiên tri?” Vua Biển không thích động não nhưng anh cũng biết sự tình hôm nay không phải điều bình thường: “Em nghe nói tiên tri mà đã có dự cảm tức là chuyện lớn rồi.”

Dị năng của tiên tri là bói toán, nhưng thường họ sẽ chủ động xem bói chứ rất ít khi linh cảm xuất hiện. Mà một khi đã có linh tính thì chứng tỏ sắp xảy ra đại sự.

Trong bốn người chỉ có mình Thanh Không vẫn bình tĩnh vô cùng, chuyện lớn thôi chứ có gì đâu, hai đứa mà mọi người phải đi cứu còn là chúa cứu thế kia kìa.

Linh cảm? Ý thức thế giới đã báo trước cho tiên tri ư?

“Đừng quan tâm mấy cái này nữa, đi lấy nước mắt đi.” Đôi mắt Thanh Không sưng lên từng chút từng chút như thể bị Lâm Xuân cầm kim đâm vào để thúc giục anh.

“Thế cũng phải sang Đế Đô để lấy nước mắt đã.” Vua Biển mở máy lên: “Em mua vé máy bay cho.”

“Chậm quá.” Vua Bẩn lên tiếng.

Tiêu Văn sẵn lòng đưa nước mắt của mình cho cả tổ mà không hỏi câu gì chứng tỏ anh đã thấy mọi chuyện không ổn lắm nên phải làm cho nhanh.

“Tao biết là chậm rồi nhưng chỗ mình làm gì có người dị năng không gian.” Vua Biển nói.

Vua Bẩn nghĩ ngợi trong thoáng chốc, lấy điện thoại của mình ra gọi vào một số, sau đó đưa máy cho Vua Biển.

Vua Biển sững lại, vô thức nhìn nhìn điện thoại của bạn mình: “Trẻ con à?”

Anh đang định hỏi đứa nào đấy thì cuộc gọi đã được nối máy, giọng nói ngạo mạn vang lên ở đầu dây bên kia: “Gọi làm cái gì?”

Vua Biển vừa mới nghe giọng đã biết ngay người đó là ai. Vân Chu! Em trai Vua Bẩn, người thừa kế của nhà họ Vân ở Đế Đô. Là dòng tộc dị năng, nhà nhà Vân thể nào cũng có nhiều người dị năng không gian.

“Vân Chu à, anh là đồng nghiệp của anh trai em.” Vua Biển vội giới thiệu bản thân.

Tiếng nói ở đầu bên kia hơi khựng lại, chuyển sang giọng thấp thỏm ngay tức khắc: “Ảnh mất rồi à?”

Mọi người nghe qua đã biết cái chữ “ảnh” là đang nói về ai, ánh mắt cả phòng dồn về phía Vua Bẩn, đến Thanh Không cũng phải nhắm mắt quay mặt sang.

“Nói việc chính đi.” Vua Bẩn mất kiên nhẫn.

Lần này không cần Vua Biển giải thích, Vân Chu cũng đã nghe thấy tiếng anh trai mình, thế là cái giọng lại kiêu hẳn lên: “Không chết thì gọi làm cái gì?”

Câu nói này khiến Vua Biển cũng khó mà chấp nhận được.

“Nói với nó là Lâm Xuân sắp chết rồi.” Lâm Xuân đã cứu Vân Chu, trong lòng cậu nhóc, Lâm Xuân còn quan trọng hơn anh trai nó.

Y như rằng, giọng Vân Chu đã nôn nóng hẳn lên: “Chị Lâm Xuân sao thế ạ? Chị ấy bị thương ạ?”

“Bảo nó là Lâm Xuân vẫn chưa chết nhưng giờ mình cần nó tìm một người dị năng không gian đến trụ sở chính để lấy một món đồ, sau đó mang đến chỗ bọn mình.” Vua Bẩn tiếp lời.

Vân Chu: “Thế để em đi!”

Nói xong, điện thoại tắt cái rụp. Vua Biển từ đầu đến cuối chỉ nói được đúng một câu, lẳng lặng trả lại máy cho Vua Bẩn.

Anh chỉ là cái giá đỡ điện thoại thôi.

Trợ lí Đàm lại nhấc ống nghe lên: “Để anh báo cho Tiêu Văn một tiếng, để cậu ấy đưa nước mắt cho Vân Chu.”

Nếu nói về việc đi đường, không có nghề nào trên thế giới này có thể nhanh được bằng người dị năng. Khoảng mười phút sau, ở đại sảnh có dị năng dao động, sau đó một cánh cửa không gian mở ra, có hai người bước ra ngoài.

Khách đến gồm hai người, một cao một thấp, một nam một nữ, đó là bé Vân Chu và một người con gái xinh đẹp đương độ hai mươi. Ngay khi tới, người đầu tiên mà cô nhìn thấy là Vua Bẩn đang đứng cạnh bàn trà.

Vân Chu nhìn xung quanh, chạy đến Vua Biển đang ở ngay sát mình, vội vàng đưa đồ trong tay cho anh: “Cái này ạ.”

Vua Biển vừa cầm vào nó đã ngửi thấy mùi hành nồng nặc.

Tiên tri xông hơi với hành tây để rơi nước mắt đấy à?

*

Tác giả có lời muốn nói:

Vua Biển: Anh wink rồi!

Thanh Không mở mắt: Đứa nào nhìn thấy cũng phải chết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện