Gió tuyết ngợp trời, trợ lí Đàm bước từng bước đến cái ô với chai nước mắt của Tiêu Văn. Khi anh bước vào khu vực quả cầu tuyết, chàng trai mặc đồ Đường đứng trên đỉnh cúi đầu nhìn xuống, thấy anh chỉ là người dị năng cấp C thì lơ luôn.

Người ở trụ sở chính đã tìm kiếm ở đây hai ngày, tuyết trên mặt đất đã được thay hai lần nhưng vẫn không phát hiện được gì. Thấy hơi phiền, rõ ràng chẳng tìm được gì nhưng vẫn không chịu đi.

Thiếu niên mặc đồ Đường chán nản đổi tư thế, cúi đầu nhìn vào trong quả cầu tuyết. Diễn biến sự việc có hơi nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Theo kế hoạch ban đầu của hắn, Lâm Xuân sẽ chọn cách giết thành viên Côn Luân để kéo dài mạng sống hoặc là hy sinh anh dũng. Cả hai trường hợp này, dù cô chọn cái nào thì hệ thống cũng sẽ quay về với hắn. Thậm chí hắn càng mong rằng Lâm Xuân sẽ giết người để kéo dài sinh mệnh, điều này chứng tỏ cô cùng một giuộc với hắn, đến lúc đó hắn chẳng cần làm gì hết, Lâm Xuân cũng sẽ đứng chung chiến tuyến với hắn.

Thân là vật chủ được hệ thống chủ động lựa chọn và thiên đạo Trái Đất công nhận, Lâm Xuân sẽ không bị đất trời chèn ép. Mà hắn mặc dù có thể ép buộc để lấy lại hệ thống nhưng sau đó hắn sẽ càng bị kiểm soát chặt hơn.

Cơ mà không sao hết, Trần Sơ đã dùng chính cơ thể của mình để ngăn chặn bug của hệ thống, cái giá phải trả quá đắt, có những lúc hắn không kìm nén được, tốt nhất cả hai đứa nó cùng chết cho xong. Như vậy Trái Đất sẽ không còn người dị năng mạnh ngang hắn được nữa, không còn ai có thể cản được hắn.

– Đùng đoàng~

Bầu trời bỗng nổi sấm, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đằng sau đám mây dày đặc như có sét lóe lên.

“Giận à? Đành trách mày thôi, ai bảo mày trấn áp năng lượng Trái Đất, không cho con người tu luyện. Mày tưởng mày cho Trần Sơ đi cửa sau, giúp nó lên cấp tôn giả là giết được tao à? Mơ đi.” Diễn Minh Hiên nở nụ cười giễu cợt với bầu trời.

“Đùng đoàng!!!” Tiếng sấm rền vang khắp khung trời, Diễm Minh Hiên lại càng cười đắc ý hơn. Hắn không sợ thiên đạo, quy tắc thế giới không phải thứ muốn đổi là đổi được. Thiên đạo có thể cho Trần Sơ thăng lên cấp tôn giả bởi vì nó là linh thể đến từ Vòm Trời, nó không thuộc về Trái Đất, vậy nên sự phát triển của nó không vi phạm đến quy tắc Trái Đất. Tuy nhiên thiên đạo không cho phép những người khác lên cấp, bởi vì một khi xảy ra điều này, quy tắc Trái Đất sẽ tan tác.

Đây cũng là điều mà Diễm Minh Hiên theo đuổi, khi quy tắc Trái Đất vỡ nát, hắn sẽ được bất tử ngay trên cái đất này chứ không cần phải đến Vòm Trời nữa.

“Mày phải sửa lại quy tắc của mày đi, thật ra tao cũng không muốn Trái Đất phải toang đâu, ha ha ha…” Diễm Minh Hiên cao giọng cười to, thỏa chí hết đỗi.

Nếu trời không cho phép hắn, vậy hắn sẽ đổi trời thôi.

Bấy giờ, ở đầu bên kia bãi cát, một thành viên đội Thanh Long hình như phát hiện ra thứ gì đó nên bỗng hô lên: “Cái gì đây?!”

Giọng nói vô cùng vang dội, thoáng chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả Diễm Minh Hiên đang ngồi trên quả cầu. Gần như cùng lúc ấy, trợ lí Đàm nhận được tín hiệu, nhanh chóng mở nắp chai ra, dốc ngược chai để đổ nước mắt xuống.

Một giọt nước mắt rơi ra khỏi chai, thoát khỏi sự bảo bọc của dị năng nhưng nó lại không bị đóng băng mà lại tan vào hư không.

Diễm Minh Hiên phát giác ra điều không ổn ngay tức khắc, hắn biến sắc, cúi đầu tung chưởng về phía trợ lí Đàm vẫn đang đứng trong tư thế đổ nước mắt xuống tuyết. Cùng lúc đó, cũi băng hấp thu nước mắt của chiêm tinh, quả cầu rung chấn dữ dội, tuyết tản ra như thể cát bụi mịt mù.

Sau tiếng “Ầm!” rúng động, băng tuyết bay rợp trời tựa như pháo hoa, che khuất nền trời. Một ngọn giáo phóng ra từ cơn bão tuyết, đâm thẳng vào chàng thiếu niên mặc đồ Đường.

Diễm Minh Hiên chỉ đành đổi hướng tấn công, lấy công làm thủ, tạo ra một bàn tay khổng lồ để bắt được cây giáo. Hơi thở của hai vị tôn giả ùn ùn kéo đến, lan ra khắp vịnh, gây chấn động cho hàng trăm dặm.

Diễm Minh Hiên không nhìn Trần Sơ mà lướt qua anh, nhìn thẳng vào Lâm Xuân đang đứng dưới đất: “Mày truyền tin bằng cách nào?”

Nước mắt của chiêm tinh được kẻ dị năng cấp C kia mang tới, nhưng chỉ có hệ thống biết phương pháp phá giải lồng băng, vậy nên chắc chắn hệ thống đã nói cho Lâm Xuân biết, sau đó Lâm Xuân nghĩ cách để báo tin ra ngoài.

Lâm Xuân phớt lờ hắn, cô đang bận đội tóc giả của Sadako lên đầu mình.

Chỉ cần đội xong, không ai bao vây cô được nữa.

“Hóa ra là vậy!” Diễm Minh Hiên cảm nhận được, hắn cười gằn: “Mày lại cho nó ngủ đông trên Trái Đất.”

Dường như hắn đang phát cáu nên chợt đánh văng Trần Sơ ra. Trần Sơ cũng không dây dưa tiếp, anh vẫn đang bị thương nên đây không phải thời cơ tốt để chiến đấu với thủ lĩnh Lửa Xanh. Anh nhân tiện quay về mặt đất, đứng bên cạnh Lâm Xuân. Hai người – một kẻ lơ lửng trên trời, một người đứng dưới đất, đối mặt với nhau qua không trung.

“Còn bao lâu nữa Vòm Trời sẽ đâm vào Trái Đất?” Diễm Minh Hiên hỏi.

Với hắn, việc Vòm Trời đụng phải Trái Đất cũng không phải chuyện tốt đẹp. Hắn muốn toàn bộ năng lượng địa cầu và hắn cần thời gian để từ từ hấp thu nó. Nhưng nếu hai thế giới va chạm với nhau sẽ gây tổn thất cho năng lượng của cả hai bên. Nếu hư hao quá nhiều, hắn sẽ không thể tái sinh Vòm Trời được nữa.

Cuối cùng hệ thống vẫn lựa chọn Lâm Xuân ư? Không đúng, chỉ cần hắn lấy được chiến tranh là có thể hủy diệt Trái Đất trong vài ngày, hắn vẫn còn cơ hội. Huống chi, dù Trái Đất bị va chạm mấy lần cũng không bị thiệt hại quá nhiều, hắn vẫn còn thời gian, ít nhất là nhiều hơn bọn chúng.

Trần Sơ chùng xuống khi nghe câu hỏi của Diễm Minh Hiên, Vòm Trời đụng độ Trái Đất là sao?

Lâm Xuân thấy Trần Sơ nhìn mình nên đã chủ động trả lời: “Tôi đã làm một việc để phá vỡ cũi băng, việc này có thể sẽ khiến Vòm Trời và Trái Đất đâm vào nhau, nhưng chúng ta còn một tháng. Chỉ cần thu thập đủ vật phẩm tai họa trong vòng một tháng là có thể hồi sinh Vòm Trời, tránh cho cả hai bên đụng nhau.”

“Một tháng?” Thời gian phục sinh Vòm Trời chỉ còn lại một tháng?

“Cũng tốt.” Diễm Minh Hiên nghe được câu trả lời của Lâm Xuân: “Tao đã chờ quá lâu rồi, một tháng thì để xem ai lấy được đủ năm vật phẩm trước.”



Nói xong, Diễm Minh Hiên vươn tay chụp xuống mặt đất, có thứ gì đó lao ra khỏi tuyết, bay lên bầu trời.

Đó là vật phẩm tai họa bão tuyết!

Trần Sơ cũng giơ tay lên túm lấy bão tuyết mà không hề nghĩ ngợi!

Sức mạnh băng tuyết và sức mạnh hệ phong đấu đá nhau ngay giữa không trung, tạo thành làn sóng năng lượng khủng khiếp đến mức khiến con người không dám lại gần.

Cùng lúc ấy, bên ngoài vịnh, cánh cửa không gian mở ra, có hai người bước ra ngoài, đó là tiên tri Tiêu Văn và trưởng ban Quan.

Trưởng ban Quan vừa ra ngoài đã thấy hai người đang đánh nhau ở gần đó

“Trưởng ban Quan?” Diễm Minh Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua sức mạnh không gian bỗng dưng xuất hiện, đồng thời hắn cũng nhận ra người đứng đầu cục dị năng Trung Quốc.

“Ngươi là thủ lĩnh Lửa Xanh?” Trưởng ban Quan nhìn Diễm Minh Hiên bằng ánh mắt ngạc nhiên quá đỗi, anh không ngờ thủ lĩnh Lửa Xanh chỉ là một thiếu niên. Nhưng anh đã hiểu ra sau khi nghĩ lại, thế giới này đủ các loại dị năng, có thể trẻ mãi không già cũng là điều bình thường.

“Trưởng ban Quan, tôi đang muốn lấy bão tuyết nhưng cấp dưới của anh hình như lại không cho thì phải.” Diễm Minh Hiên cố tình ám chỉ: “Xem ra cấp dưới của anh còn quan tâm đến chuyện hồi sinh Vòm Trời hơn cả tôi.”

Ánh mắt trưởng ban Quan đanh lại, anh sẽ không nghĩ gì nhiều nếu anh nghe được câu nói này vào hai hôm trước. Nhưng hôm qua, Đường Thiên Nguyên đến trụ sở chính tìm anh, báo cho anh biết về danh tính của Trần Sơ, cậu ta lại là linh thể của Vòm Trời.

Với tư cách là Trần Sơ đến từ Trái Đất và Trần Sơ đến từ Vòm Trời, chính phủ sẽ suy xét hoàn toàn khác nhau, đồng thời cũng không thể tin tưởng những lời mà cậu ta đã từng nói.

Liệu có đúng là chỉ cần hơi kích hoạt vật phẩm tai họa là sẽ khôi phục được Vòm Trời hay không?

Sau khi được khởi động trên địa cầu, liệu những vật phẩm tai họa sẽ bị phong ấn những gì Trần Sơ nói, hay thực tế chỉ cần kích hoạt là chúng sẽ không thể phong ấn được nữa? Hoặc có khi sẽ gây ra những thiệt hại nghiêm trọng hơn cả lời cậu nói?

Thậm chí những thông tin mà cậu ta nói về thủ lĩnh Lửa Xanh cũng có thể là giả, mặc dù kẻ đó không phải người tốt, nhưng ít ra hắn cũng là một người Trái Đất. Có thể hắn muốn được sống mãi, nhưng bất tử thì không nhất thiết phải hủy hoại Trái Đất. Có lẽ đây mới là mục đích của Trần Sơ.

Trưởng ban Quan lo lắng quá nhiều, nếu như không thể hiểu rõ những điều này, anh sẽ không để vật phẩm tai họa được kích hoạt ở địa cầu.

“Trần Sơ, trả bão tuyết cho hắn!” Trưởng ban Quan thử ra lệnh cho Trần Sơ. Trần Sơ bị giam ở đây hai ngày, hoàn toàn không biết về bên ngoài, chắc chắn cũng chẳng hay rằng thân phận của mình đã bị bại lộ. Nếu như Trần Sơ nghe lệnh anh thì chứng tỏ trong lòng cậu ta vẫn còn có Trái Đất, vẫn còn có nước mình.

“Trưởng ban Quan, không thể đưa bão tuyết cho hắn.” Trần Sơ nhất quyết không buông.

“Cậu có thể lấy lại?” Thật ra không cần hỏi, nhìn qua trạng thái của hai người lúc này là biết, một người hơi thở rối loạn, nét mặt tái nhợt; một kẻ lại điềm tĩnh, chưa hề dốc toàn bộ sức lực.

Nếu như có thể giành được bão tuyết, trưởng ban Quan sẽ không ngăn cản nhưng rõ ràng không cướp nổi, mà bão tuyết ở đây thêm một khắc, tình hình tỉnh Hải sẽ tệ đi trong hơn một giây. Đã như vậy, thà để thủ lĩnh Lửa Xanh mang đi còn hơn.

“Nếu không đoạt được thì để hắn cầm đi, tình hình ở tỉnh Hải không thể xấu đi nữa.” Trưởng ban Quan cưỡng chế.

Trần Sơ bịt tai không nghe gì hết, vẫn nắm chặt lấy bão tuyết.

“Trần Sơ, đây là mệnh lệnh, cậu muốn phản quốc à?” Sắc mặt trưởng ban Quan càng ngày càng xấu.

Dẫu vậy, dù trưởng ban Quan đã nói ra tội danh nghiêm trọng như vậy nhưng Trần Sơ vẫn không buông tay.

Diễm Minh Hiên thấy trò đánh vào tâm lý xong hết rồi, hắn bỗng cười tà ác: “Trưởng ban Quan, hay là chúng ta kết hợp, diệt kẻ thù bên ngoài này trước.”

Kẻ thù?!

Cõi lòng Trần Sơ run rẩy, anh hiểu ra rồi, thân thế của anh đã bị vạch trần. Mặc dù anh không quan tâm đến chuyện này nhưng thật ra đây không phải thời điểm tốt.

“Trần Sơ, tôi lặp lại lần cuối, để cho hắn đi.” Trưởng ban Quan cũng không muốn giết Trần Sơ, không phải vì anh tin Trần Sơ mà nhìn từ bầu không khí căng thẳng giữa hai người, ít nhất thủ lĩnh Lửa Xanh và Trần Sơ không cùng phe với nhau. Dị năng của hai người mạnh đến như vậy, nếu chỉ có một, chính phủ sẽ không thể áp chế được và sẽ rơi vào tình thế bị động.

Trần Sơ vẫn không nhúc nhích.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh

2. Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây

3. Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong



4. Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

=====================================

Trưởng ban Quan mất hết kiên nhẫn, tay phải giơ lên thật cao, vung về phía trước. Trong thoáng chốc, tất cả người dị năng cấp A trở lên đều vây quanh Trần Sơ. Họ đều là cấp trên, có lẽ không phải đối thủ của Trần Sơ, nhưng Trần Sơ đang đối dầu với thủ lĩnh Lửa Xanh, chỉ một chút sơ sẩy cũng sẽ thua ngay tức khắc.

Diễm Minh Hiên rất vui khi Trần Sơ xích mích với quan chức, hắn thích thú nhìn, ước gì chính phủ ra tay ngay bây giờ để hắn nhân cơ hội giết Trần Sơ.

“Làm sao bây giờ?” Ở rìa ngoài vòng chiến đấu, bốn người tổ sáu đang tụm lại xì xào với nhau.

“Sao anh biết được?” Trợ lí Đàm cũng rất mông lung.

“Có cần giúp một tay không?” Vua Biển hỏi.

“Giờ mà giúp là phản quốc đấy.” Trợ lí Đàm nói.

“Nhưng nếu mình mặc kệ, chẳng phải toi công cứu người à?” Vua Biển nói.

“Mình chọn cứu người là vì tình bằng hữu, nhưng bây giờ chúng ta phải đối mặt với nước nhà.” Trợ lí Đàm bình tĩnh nói.

“Nói hay lắm, như kiểu mình lên đó thì giúp được gì vậy.” Vua Bẩn câm nín, mấy cái người này bàn bạc nhiệt tình thế, làm như cả hội có ích lắm vậy.

Đối mặt với sức chiến đấu cao cấp của trụ sở chính, bọn họ chỉ có thể đi lên giao đồ ăn thôi.

“Có lí.” Thanh Không gật đầu tán thành.

Đúng vậy, giờ đi lên mọi người cũng chẳng giúp được gì, thế còn xoắn xuýt cái gì nữa. Không ra giúp trụ sở chính giết Trần Sơ là tình đồng nghiệp cuối cùng rồi.

Bốn người thuyết phục được bản thân nên giờ yên tâm thoải mái hơn hẳn.

Giữa trận chiến, Lâm Xuân thấy tình huống không ổn nên không khỏi lo lắng: “Nếu không anh cứ để hắn lấy bão tuyết đi rồi bọn mình nghĩ cách sau.”

Lâm Xuân không sợ thủ lĩnh Lửa Xanh sẽ che giấu bão tuyết, một tháng là đủ cho cả hai bên, phe mình nôn nóng, phe kia cũng sốt ruột. Việc cần làm bây giờ là lấy lại được sự tin tưởng của quan lớn.

Trần Sơ quay đầu nhìn cô, nói ra nỗi băn khoăn của mình: “Chỉ có giết hắn thì mới giúp hai thế giới không va vào nhau.”

Vòm Trời đã tan vỡ thành vô số mảnh vụn không gian, vậy nên dù Vòm Trời đâm vào Trái Đất thì đó cũng sẽ là sự va chạm của từng không gian một. Nói cách khác địa cầu sẽ không nát tan ngay tức khắc mà từng thành phố sẽ bắt đầu sụp đổ.

Đối với thủ lĩnh của Lửa Xanh, việc bớt đi hay gia tăng một vài thành phố sẽ không ảnh hưởng đến khả năng hồi sinh Vòm Trời của hắn, nhưng dù là địa cầu hay Vòm Trời thì mỗi thành phố đều có vô vàn sinh mệnh.

Vậy nên, anh muốn thủ lĩnh Lửa Xanh phải chết ở đây.

Mà khi Trần Sơ đưa ra quyết định, tiếng sầm bỗng cuộn trào trên bầu trời, tựa như một lời hồi đáp nào đó.

Thủ lĩnh Lửa Xanh vẫn luôn điềm nhiêm bỗng thay đổi ánh mắt, nhìn lên bầu trời với vẻ sợ hãi.

Xa xa, Tiêu Văn đứng bên cạnh trưởng ban Quan bỗng sinh ra dự cảm. Anh ngẩng lên nhìn trời rồi ngoảnh mắt nhìn Trần Sơ ở gần đó. Anh chỉ thấy dị năng đất trời vọt lên như thủy triều, hội tụ quanh Trần Sơ, loáng chốc đã ổn định lại hơi thở hỗn loạn của cậu. Và thoáng sau đó, vết thương trên người cậu cũng đã được chữa lành.

“Ông trời phù hộ.” Tiêu Văn lẩm bẩm.

Trưởng ban Quan chợt nhìn sang Tiêu Văn, ý trời phù hộ cho Trần Sơ?

“Khốn nạn! Hèn hạ!” Diễm Minh Hiên không kìm được mà chửi ầm lên, thiên đạo lại ngưng tụ năng lượng đất trời để chữa trị cho Trần Sơ.

Trần Sơ bỗng mỉm cười, thân hình nhô lên, phóng đến thủ lĩnh Lửa Xanh đang ở trên bầu trời.

Thủ lĩnh Lửa Xanh giơ tay chống cự, cả hai giao đấu với nhau trong giây lát, bão tuyết ở trên trời không còn sức mạnh nâng đỡ nên lại rơi xuống đất.

Lâm Xuân vội vàng chạy tới, cô muốn nhặt bão tuyết lên nhưng giờ hệ thống không giúp cô nữa nên cô chỉ là người bình thường có vật phẩm mà thôi, không thể đến gần bão tuyết được. Cô còn chưa chạy đến gần nó mà đã bị sức mạnh băng tuyết khủng khiếp quật văng ra xa.

Lâm Xuân đang định ngổm dậy thử thêm lần nữa, bỗng có người kéo tay cô lại, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi đi như cái xe trượt tuyết.

“Chiến đấu cấp bậc như này mà em còn trổ tài cái gì hả, đâm đầu vào chỗ chết à?” Vua Biển bực mình nói, cố gắng hết sức để kéo cô về.

Lâm Xuân nhìn bốn người đang trốn sau đống tuyết: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện