Chiếc nhẫn cầu hôn được thực hiện trong phạm vi ba mét, giúp hoàn thành việc trao đổi cảnh ngộ cho nhau.

Cô có thể cầu hôn khi Trần Sơ bắt đầu tiêu tan, sau đó sẽ để cho hệ thống bảo vệ mình.

Anh Trần Sơ sẽ không phải chết.

“Đây là thiên cực cảnh?” Ông Hoa cũng bị hút vào cõi trời đã dần tỉnh táo lại sau cơn choáng váng. Ông nhìn xung quanh, đi đến chỗ Lâm Xuân: “Sao lại mở sớm thế này?”

“Cũng không sớm đâu, thật ra sáu vật phẩm đã nằm bên trong Vòm Trời rồi.” Tiêu Văn nói.

Ông Hoa nhìn Trần Sơ rồi gật đầu, tán đồng với cách nghĩ của Tiêu Văn.

“Để mở thiên cực cảnh không cần năng lượng quá mạnh, gom đủ sáu vật phẩm là điều kiện cần thiết để kích khởi nó thôi, thực ra chỉ cần đủ năng lượng là mở được rồi. Nhưng để khôi phục Vòm Trời thì bắt buộc phải có toàn bộ năng lượng của cả sáu món đồ.” Đại tư tế chỉ ra khoảng sân rộng lớn ở gần đó: “Kia là đài quan sát, trên ấy có sáu cột đá, đó là trận pháp mà Tinh Nguyệt đã bố trí từ trước, đặt từng vật phẩm vào đấy thì trận pháp sẽ được kích hoạt.”

Nói xong, đại tư tế nhìn Trần Sơ: “Bây giờ chỉ thiếu mỗi bão tuyết.”

Trên đài quan sát, ở sáu hướng khác nhau, mỗi hướng đặt một cột đá cao chừng nửa người. Những cột đá đó đơn giản, không có bất kì vết khắc nào trên bề mặt, giống như chúng được cắt ra từ dãy núi và đặt trực tiếp tại đó. Trên từng cột có một quả cầu năng lượng to cỡ quả bóng rổ, năm trong sáu quả cầu đều có thứ gì đó bên trong, chỉ mỗi cột đá ở góc tây nam là rỗng tuếch.

Ai ở đây cũng thấy thứ nằm trong năm quả cầu, không những vậy còn vừa được chứng kiến cảnh tượng đó. Ban nãy Lâm Xuân đã đặt vật phẩm ngay trước mặt họ. Mặc dù lúc ấy không có bản đồ địa mạch nhưng giờ họ vẫn nhận ra.

Vậy nên, quả cầu năng lượng duy nhất bị bỏ trống… Mọi người vô thức nhìn Trần Sơ, tuy rằng không một ai lên tiếng nhưng bầu không khí cũng đã chùng xuống.

Trần Sơ không muốn lâm vào dòng cảm xúc như lúc mới đến, anh cũng không muốn Lâm Xuân phải khóc thêm lần nữa. ít nhất anh có thể tự đặt bão tuyết vào quả cầu mà không cần cô làm giúp mình.

Anh dằn lại khao khát muốn ngoảnh lại nhìn cô, bước lên đài quan sát mà chẳng hề do dự.

Mọi người nghiêm túc nhìn bóng lưng của Trần Sơ, Quỷ Hỏa dẫn đầu đội Côn Luân, đứng chào anh theo kiểu quân đội.

Lâm Xuân thấy vậy, vội vàng đuổi theo.

Trần Sơ nghe thấy tiếng bước chân, ngoái lại nhìn cô: “Em… Không cần đi theo đâu.”

Lâm Xuân đã có cách cứu anh, cô rất muốn nói cho anh biết nhưng khi nghĩ lại, cô vẫn quyết định ỉm đi bởi cô sợ anh sẽ không đồng ý.

Đây không phải tai nạn giao thông mà là vật phẩm phá hủy thế giới. Nếu như cô nói thẳng rằng cô sẽ chuyển nỗi đau của việc phong ấn sang cho bản thân và cô vẫn bình vô sự thì chắc chắn Trần Sơ sẽ không tin. Vậy nên cô phải ra tay trước để chiếm được lợi thế.

Lâm Xuân: “Em không đi thì khai mở trận pháp kiểu gì?”

Trần Sơ ngẩn ra, vô thức nhìn sang đại tư tế như đang hỏi, ông vừa mới bảo chỉ cần đặt vật phẩm lên là trận pháp sẽ tự động xoay chuyển cơ mà? Đại tư tế nhìn Lâm Xuân, ngập ngừng nói: “Lúc ấy ta không có mặt ở đấy nên không biết tình hình cụ thể ra sao. Những thông tin trước đó ta cũng chỉ nghe người khác kể lại. Lâm Xuân là người mở thiên cực cảnh, có lẽ con bé nói đúng đấy.”

Khi nhóm Tinh Nguyệt chuẩn bị cứu thế, đại tư tế đã bị nhốt trong tòa Khóa Hồn nên hắn không rõ về chuyện lúc bấy giờ. Những thông tin hắn nhận được là nhờ Miêu Ca Vân nói cho hắn biết, nhưng mà giờ Miêu Ca Vân đã bay màu, cứu thế lại gần ngay trước mắt nên thời khắc này càng phải cẩn trọng hơn. Lâm Xuân chỉ muốn lên đài quan sát thôi mà, chưa nói đến việc con bé có mang lại ích lợi gì hay không, dù có vô dụng thì con bé cũng chỉ muốn lên hóng hớt thôi, đại tư tế cũng không phản đối việc này.

Với tư cách là người mở cổng cõi trời, Lâm Xuân chắc chắn sẽ không ngáng chân vào công cuộc hồi sinh Vòm Trời.

Trần Sơ nghe đại tư tế nói vậy thì không còn lí do để cản ngăn cô nữa, ngầm cho phép cô đi theo mình.

“Đi thôi.” Lâm Xuân vừa nói vừa tiến đến đài quan sát, loáng cái đã đi ra xa, rặt vẻ thiếu kiên nhẫn.

Trần Sơ thấy cô rảo chân như vậy nên cũng lẹ bước đến đài quan sát.

Ông Hoa nhìn cảnh này từ nơi xa, hàng mày bạc phơ vô thức chau lại: “Trông Lâm Xuân không ổn lắm thì phải.”

“Sao thế?” Tiêu Văn không nhìn thấy nên đành hỏi ông Hoa.

“Con bé có vẻ hết buồn rồi.” Ông Hoa đáp.

Tiêu Văn “À” lên, vẫn không hiểu gì.

“Nghĩa là… Hình như con bé không buồn về chuyện Trần Sơ phải chết nữa.” Ông Hoa vuốt cằm, nhớ đến bộ dạng đau thương đến chết của Lâm Xuân lúc ở lâu đài cát, ông nghĩ có khi mình đã nhìn nhầm rồi: “Có lẽ vì đau quá nên bắt đầu xuất hiện hành vi khác thường.”

Tiêu Văn càng nghe càng mù mờ nên quyết định im lặng không hỏi nữa.



Trên đài chiêm tinh, Lâm Xuân còn đi đến cây cột ở góc tây nam nhanh hơn cả Trần Sơ.

Ông Hoa còn nhìn ra sự khác thường của Lâm Xuân thì sao Trần Sơ lại không thấy cho được, lạ hơn ấy là, khi cô đứng trước cây cột đợi anh đến, cô còn ngoảnh lại mỉm cười với anh.

“Nhìn em làm gì, bão tuyết đâu, lấy ra đi anh.” Lâm Xuân len lén cầm nhẫn trong tay, đợi đến khi bão tuyết quay về vị trí của nó, cô sẽ kích hoạt kĩ năng ngay tức khắc.

Trần Sơ: “…”

Mọi người còn lại: “…”

Sốc quá nên bị rối loạn tâm lý à?

Chắc chắn là thế rồi, ngoài lí do này ra thì chẳng còn nguyên nhân nào khác giải thích cho sự háo hức của Lâm Xuân lúc này.

“Lâm Xuân.” Khuôn mặt Trần Sơ đong đầy nỗi bi ai, anh muốn nói gì đó nhưng anh lại chính là nguyên nhân khiến Lâm Xuân bị kích thích đến mức này. Dù anh có nói gì hay làm gì đi nữa thì cũng chỉ khích cô hơn mà thôi.

Nếu được, anh không hề muốn cô phải đối mặt với cái chết của mình, ngặt nỗi, chẳng ai có thể trốn tránh được điều này.

“Đau dài không bằng đau ngắn.” Giọng nói của đại tư tế chợt vang vọng trong tâm trí anh: “Tâm lý bất thường thôi, ta trị được.”

“Ông có cách à?” Trần Sơ trao đổi với đại tư tế bằng linh hồn.

“Sau khi ngươi chết, ta sẽ tiến hành thôi miên con bé, để con bé quên đi chuyện hôm nay.” Đại tư tế nói ra cách giải quyết của mình: “Nếu con bé nặng tình với ngươi đến mức có thể vỡ òa khi nhận được tin ngươi qua đời từ người khác thì ta cũng sẽ khiến con bé quên cả ngươi.”

Trần Sơ im lặng nghe xong, gần như đã đồng ý ngay tức khắc mà chẳng chút ngại ngần: “Được.”

Có sự cam kết của đại tư tế, con tim chới với của Trần Sơ mới được hạ cánh. Anh nhìn về phía Lâm Xuân, bỗng giơ tay che mắt cô lại.

Cô khó chịu, giằng tay anh xuống.

“Đừng mở mắt.” Dù sao em cũng sẽ quên đi, thà đừng nhìn còn hơn.

Tay Lâm Xuân đơ lại, chỉ nắm lấy bàn tay đang che mắt mình chứ không vùng vẫy nữa.

Không nhìn thì thôi, dù gì cầu hôn cũng chỉ cần nói bằng lời là được.

Trần Sơ mỉm cười, không chần chừ nữa, tay còn lại xuyên vào lồng ngực, lấy viên tinh thể băng trong suốt như pha lê ra khỏi tim mình.

Khi bão tuyết rời khỏi cơ thể, năng lượng nơi anh bắt đầu tiêu tán, gương mặt hồng hào cũng trắng bệch đi trong thoáng chốc. Cảm giác yếu ớt tràn vào cơ thể, người anh hệt như quả bóng hết hơi, xẹp xuống một cách nhanh chóng. May mà quả cầu năng lượng ở ngay bên cạnh nên anh chỉ cần với tay đặt bão tuyết vào đó.

Khi bão tuyết vừa nằm xuống, toàn bộ đài thiên văn đã được kích hoạt, sáu cột đá bắn ra sáu tia sáng khác nhau, phóng vút lên trời. Đi cùng với sức ép khổng lồ, dường như một sự tồn tại nào đó không thể nhìn thấy bằng mắt thường đã bắt đầu thức tỉnh.

Đại tư tế là người đầu ngẩng lên nhìn trời.

Ý thức thế giới, ý thức thế giới đang tỉnh lại. Nó đã tan biến khi Vòm Trời vỡ nát, hắn cứ tưởng rằng nó đã mất thật rồi.

Trần Sơ cũng cảm nhận được điều này. Là tôn giả nên dù sức mạnh của anh đang dần mờ phai thì thân phận của anh cũng không thay đổi.

Còn năm giây nữa sao? Mình sắp chết rồi.

Ý thức thế giới tỉnh giấc, Trần Sơ đã trở nên nhạy bén hơn trong việc cảm nhận thế giới xung quanh, bao gồm cả về cái chết của mình.

Năm giây cuối cùng, anh vẫn muốn được ngắm nhìn Lâm Xuân. Anh rời mắt, đang định cúi đầu thì bên tai vang lên giọng nói vồn vã và căng thẳng của cô gái.

“Gì cơ?” Anh không nghe rõ, bây giờ toàn bộ thiên cực cảnh đang chấn động nên có quá nhiều tạp âm. Nhưng anh vẫn muốn nghe rõ câu nói cuối cùng mà Lâm Xuân dành cho mình.

Trần Sơ hơi cúi xuống, định bụng tiến tới để nghe cô nói rõ hơn nhưng bỗng dưng, người anh không còn suy nhược như lúc ban đầu.

Linh hồn sắp tan biến của anh bỗng ngưng kết lại, một năng lượng không quá mạnh mẽ nhưng vô cùng vững chắc dần tràn vào cơ thể anh, sau đó là đủ mọi thông tin về các vật phẩm.

Mái tóc của Sadako, thước của bậc hiền triết, kẹp tóc của nữ thần may mắn…



Chiếc nhẫn!

Trần Sơ đã cướp nhẫn cầu hôn của Mia và đưa cho Lâm Xuân, cô từng nói cho anh nghe về tác dụng chi tiết của nó, giờ đây, anh đã vỡ lẽ ra hết thảy. Câu nói mà anh không nghe rõ là lời cầu hôn mà cô dành cho anh.

Lời cô nói lúc trước anh chỉ nghe được láng máng vì cơn rung chấn thì giờ đã văng vẳng bên tai anh.

– Trần Sơ, kết hôn với em đi.

Sau khi cầu hôn là có thể trao đổi cho nhau, Lâm Xuân sẽ chết thay anh.

Phải chấm dứt năng lực này!

Một tay Trần Sơ đỡ lấy Lâm Xuân đương lảo đảo, tay còn lại đang che mắt cô luồn xuống để rút chiếc nhẫn không biết đã được đeo lên ngón tay cô từ bao giờ. Vậy mà khi anh vừa chạm vào, nhẫn đã biến mất không thấy tăm hơi.

Mặt anh tái nhợt đi, vội hỏi: “Cái nhẫn đâu?”

Em đã giấu đi rồi.

Lâm Xuân đáp lời trong thinh lặng. Không phải cô không muốn nói chuyện mà bởi cô đã hết hơi rồi. Cơ thể cô tan ra thành từng mảnh, mà cùng lúc ấy, hệ thống cũng đang cố gắng chữa trị cho cô. Mặc dù cô không chết nhưng cô đã phải trải qua cửa tử từng giây từng khắc.

Trần Sơ biết cách gỡ bỏ sức mạnh của chiếc nhẫn, sao Lâm Xuân có thể bỏ qua chi tiết này được. Thành thử, ngay từ đầu cô đã hỏi hệ thống rằng có cách nào để khiến người ta không tháo được nhẫn của mình không.

Hệ thống đã trả lời cô là: “Được, nhưng phải trả giá một xíu.”

Lâm Xuân nghĩ rằng dù cái giá là gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình nên cô không buồn hỏi kĩ, đến khi Trần Sơ tới cướp nhẫn thì giấu luôn nhẫn đi.

Trần Sơ không tìm được chiếc nhẫn, tâm trí hoảng loạn vô cùng. Anh siết ghì lấy cô, cắn môi đến mức bật máu.

“Yên… Yên tâm, em không chết được đâu, đừng làm phiền em.” Cuối cùng Lâm Xuân cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh. Vừa dứt lời, cô đã nhắm nghiền hai mắt như đang thiếp đi.

Bây giờ Trần Sơ cũng đã tỉnh táo lại, khi nãy anh thấu cảm được ý trời nên anh biết mình không sống qua được năm giây. Thành ra Lâm Xuân chắc chắn cũng như vậy, nhưng khi cả hai kề cận bên nhau, năm giây đã trôi đi từ lâu rồi.

Tức là Lâm Xuân là có biện pháp thật! Nhờ thứ đang nằm trong người cô đúng không? Rốt cuộc nó là gì vậy?

Hệ thống: “Tôi là ý thức nhân loại Vòm Trời.”

Khi hệ thống nói câu này, trận tuyến không gian của thiên cực cảnh đã gặp rung chấn, màn sương xám ngắt dần bay đi, xuyên qua nó, mọi người có thể nhìn thấy vô vàn những vì tinh tú lấp lánh, không những vậy chúng càng ngày càng to, càng ngày càng đến gần nơi đây.

“Đó là những mảnh vỡ không gian của Vòm Trời, chúng đang tiến lại gần thiên cực cảnh.” Ông Hoa là người nhận ra đầu tiên.

“Vòm Trời bắt đầu hợp lại rồi.” Đại tư tế giơ tay phải vỗ nhẹ vào ngực mình như thể đang thực hiện một nghi thức nào đó, có lẽ ấy là một lời nguyện cầu.

Hệ thống: “Vòm Trời sụp đổ do ý thức nhân loại quá mạnh, bành trướng đến mức không thể kiểm soát được. Khi Vòm Trời vụn vỡ, con người mới tỉnh ngộ, muốn cứu lấy vùng đất của mình nên đã chủ động trao đổi với ý thức thế giới. Cậu ấy vô cùng giận dữ, thế giới tạo ra con người nhưng con người lại hủy diệt thế giới. May sao cậu ấy cũng muốn cứu bản thân nên cuối cùng chúng tôi đã đạt được thỏa thuận với nhau.”

Lâm Xuân nghe được bí mật này, cô bỗng thấy nỗi đau trong mình đã vơi dần đi.

Hệ thống: “Cô thấy bớt đau là vì tôi mạnh quá đấy.”

Lâm Xuân: “…”

Hệ thống: “Tôi là ý thức của nhân loại, càng nhiều người sống lại thì tôi càng mạnh lên.”

Lâm Xuân: “Sao cậu có thể đạt được thỏa thuận với ý thức thế giới? Với lại vì sao hồi trước cậu không chịu nói cho tôi biết danh tính của cậu?”

Chỉ là ý thức loài người thôi mà, có gì mà phải giữ mồm giữ miệng, đã vậy còn bảo cô sẽ chết nếu cô biết thân phận của cậu nữa chứ.

Hệ thống: “Để trao lại quyền thiết lập quy tắc cho ý thức thế giới.”

Đại tư tế đã từng phổ cập cho Lâm Xuân biết về mối quan hệ giữa ý thức thế giới và ý thức nhân loại. Nếu ý thức của con người quá mạnh, nó có thể áp chế nhận thức thế giới và ngược lại. Vòm Trời rạn nứt là hậu quả của việc ý thức loài người đã khống chế toàn bộ suy nghĩ thế giới. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu muốn trả lại quyền xây dựng quy luật cho ý thức thế giới thì ý thức con người phải…

Hệ thống: “Cô đoán đúng đấy, tôi buộc phải yếu đi. Danh tính của tôi là tín hiệu, khi tôi phơi bày thân phận của mình, đó sẽ là lúc Vòm Trời phục sinh, các mảnh vỡ không gian sẽ kết nối lại với nhau và ý thức thế giới vực dậy. Đây là quy tắc của thế giới, cô có thể đoán ra nhưng tôi không thể tự mình nói cho cô biết.”

Hết chương 146.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện