“Em có súng báo hiệu sao không dùng ngay từ đầu?” Lâm Xuân vừa chạy vừa hỏi nhóc con.
“Cần chị quan tâm hả?” Nhóc con tức giận trả lời.
“…” Thằng nhóc chết tiệt này.
Lâm Xuân tức đến mức muốn chửi người, nhưng việc đã đến nước này rồi, có truy vấn cũng chẳng được ích gì.
Vào trong nhà, thoáng chốc các linh thể đã bị người dị năng trấn áp, nhữngngười dị năng bám theo đến tận đây đều là những người tự mình chiến đấuđể thoát khỏi căn nhà, thậm chí bên trong còn có người cấp A, bấy giờ cả chục người hợp tác với nhau, linh thể trong nhà đã bị giết sạch chỉtrong tích tắc.
Lâm Xuân nghe thấy tiếng bước chân ở đằng saucàng ngày càng gần, thâm tâm cô biết mình không thể chạy thoát được,khéo sao ở ngay phía trước có một ngã rẽ, cô đẩy cậu nhóc đi.
– Tách nhau ra chạy!
Vân Chu lảo đảo vì bị chị đẩy, nhưng cậu biết nếu mình chạy theo Lâm Xuânthì mình cũng không giúp được gì nên đã cắm đầu chạy sang hướng khác.
Chạy được mấy bước, cậu nhóc nhận ra có điều gì sai sai, bởi vì mười mấyngười dị năng chỉ đuổi theo Lâm Xuân như đàn ong vỡ tổ, chẳng hề đoáihoài đến cậu.
Không có một ai đuổi theo cậu? Khinh người thế nhỉ, coi thường ai đấy?
Nhóc con bực mình, lôi súng dị năng ra, nã ba phát súng “pằng pằng pằng” vào lưng người dị năng đang đuổi theo Lâm Xuân, nghĩ rằng mình có thể trìhoãn được khắc nào hay khắc đấy.
Nhưng ba phát súng chẳng trúngai hết, đã thế còn thu hút những người dị năng yếu hơn. Bọn họ quayngười nhìn nhóc, thầm tính toán trong lòng.
Dựa vào năng lực củabọn họ, muốn tranh đoạt vật phẩm dị năng với người khác cũng khó màthành công, nhưng nếu đi cướp súng dị năng, mặc dù vũ khí dị năng khônghiếm bằng vật phẩm dị năng nhưng cũng rất đáng giá.
Bỗng chốc, ba người dị năng đang truy đuổi Lâm Xuân đã tách khỏi đoàn, bám theo nhóc con.
Cậu bé bắn súng cực kì dũng cảm, bây giờ thấy có người đuổi theo mình thìchạy nhanh hơn tất cả mọi người, vừa chạy vừa nổ súng ra sau lưng, bangười kia sợ bị trúng đạn nên đã không đuổi kịp được bé.
Ngoàicổng, Vua Bẩn vừa bước vào cổng dinh thự thì đã nghe thấy tiếng súngvang vọng. Anh vội vàng bám theo tiếng súng, bởi vì tiếng súng ấy chắcchắn là của Vân Chu em anh. Vũ khí dị năng không mấy phổ biến với bênngoài, nhưng vào năm em anh vừa mới thức tỉnh, bố anh đã xin chính phủmột cây súng dị năng để em anh phòng thân. Vậy nên, vào giờ phút này,người đang dùng súng dị năng chỉ có thể là em trai anh mà thôi.
Vua Bẩn chạy rất nhanh, áo khoác màu đen sau lưng anh cũng bay phần phật theo tốc độ chạy của anh.
“Đừng tới đây, trên người tôi có lựu đạn, nếu các người đến thì tôi sẽ sốngchết với các người.” Nhóc con bị dồn vào chỗ chết, súng dị năng đã hếtđạn, bấy giờ chỉ đành cầm quả lựu đen màu đen để đe dọa ba người.
“Có lựu đạn thì mày đã dùng từ lâu rồi, ngoan ngoãn giao vũ khí và đá sứcmạnh ra đây, có khi bọn tao sẽ không giết mày đâu.” Một người dị năngtrong số đó uy hiếp.
Nhóc con nào chịu, trời sắp tối rồi, nhanhthì 40 – 50 phút nữa, chậm thì tiếng rưỡi, nếu bây giờ đưa túi đá chobọn họ thì cậu sẽ không thể thu thập được đủ đá sức mạnh trước khi trờitối.
Ngay vào cái khắc cậu không biết phải làm sao, ba người dịnăng đang bao vây cậu bỗng thở dồn dập, mặt mày tái nhợt hẳn đi, cuốicùng thì nhắm mắt ngã gục xuống đất. Trên mặt họ có làn khói đen đanglảng vảng không ngừng.
Nguyền rủa?!
Cậu nhóc bỗng ngẩngđầu lên, thấy một người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác đen đang từ từbước đến, mặt anh trắng bóc, đường nét lạnh lùng, tay phải thõng bênngười đang cầm con dao găm nhuốm máu, tay trái toàn máu là máu, nhỏ tong tong xuống đất, sau khi hòa vào tuyết thì tản ra khói đen nồng nặc,khói đen từ dưới đất bốc lên, quanh quẩn bên người anh.
Đôi mắtVua Bẩn phủ kín sắc đen tuyền, không ánh nổi một tia sáng, khi anh nhìnngười khác tựa như quỷ thần dưới địa ngục đang nhìn trần gian. Mãi đếnkhi anh nhìn Vân Chu, thấy sự ghê tởm đong đầy trong ánh mắt cậu thì anh mới nhắm mắt lại, đến khi mở ra, đôi mắt đã trở về với hai màu đentrắng.
Anh đứng ở phía xa xa nhìn cậu nhóc chứ không đi qua, đứng yên đợi một lúc, thấy nhóc con vẫn đứng im như thế thì mới cất lời:“Qua đây.”
“Tại sao anh lại ra lệnh cho em?” Nhóc con chống đối, cứ đứng yên như thế.
“Không còn nhiều thời gian đâu, em ra cổng không gian trước đi, đủ đá sức mạnh chưa?” Có lẽ Vua Bẩn đã quen với thái độ của cậu nên cũng chẳng cáu bẳn gì mà chỉ hỏi như vậy.
“Cần anh quan tâm à… Lâm Xuân!” Nhắc đến đá năng lượng làm cậu sực nhớ đến Lâm Xuân: “Anh mau đi cứu Lâm Xuân đi.”
Vua Bẩn hoảng hốt, nhìn em trai mình với ánh mắt hoài nghi.
“Lâm Xuân không phải đồng nghiệp của anh à? Chị ấy bị người ta truy sát, ởđằng kia kìa.” Cậu không màng cãi cọ với anh trai, xông ra ngoài như một cơn gió, phi đến chỗ Lâm Xuân vừa chạy đi.
Vua Bẩn ngạc nhiên trong loáng chốc rồi cũng đuổi theo.
Còn Lâm Xuân bây giờ đang bị mười mấy người dị năng cấp B chặn ở cổng sau.Đúng, cô đã tìm thấy cổng sau nhưng cô chưa kịp mở cổng để chạy ra ngoài thì đã bị người dị năng đuổi kịp. Người dị năng cũng không xông lêngiết người để đoạt vật phẩm ngay, bởi vì ai ai cũng muốn có vật phẩmnhưng lại sợ bị người khác cướp mất.
“Sắp tối rồi, cứ giằng conhư thế cũng không phải cách hay.” Ông cụ lúc nãy đứng trên nóc nhà hétlên với Lâm Xuân, bảo cô chỉ cần đưa vật phẩm cho ông thì ông sẽ giúp cô thoát khỏi đây đã lên tiếng.
“Ông có cách gì?” Có người hỏi ông cụ.
“Giới dị năng coi trọng năng lực, tôi xem rồi, ở đây có tổng cộng 11 người dị năng, cộng cả tôi vào thì cũng chỉ có ba người cấp A, còn lại đều làngười cấp B.” Ông cụ từ từ lia mắt nhìn những người dị năng cấp B: “Tôitin rằng những người cấp B sẽ không cướp đồ của chúng ta.”
Támngười cấp B không cam tâm, cũng giận nhưng chẳng dám nói gì. Nếu támngười họ đồng lòng với nhau thì vẫn có thể cũng đánh được người dị năngcấp A, nhưng gần như chẳng ai nhận ra điều này, và cũng không ai tintưởng nhau thì hợp tác thế nào bây giờ? Giờ nhìn người cấp A phân chiara, ngoài không cam lòng thì cũng chả làm được gì.
“Thế ba người thì chia kiểu gì?” Một người dị năng cấp A hỏi ông cụ.
“Con chuột đã nói rồi, con nhóc này không chỉ có một vật phẩm, tôi nhìn cũng thấy phải hơn một món, thước trong tay nó là một, tóc giả trên đầu nólà hai.” Ông cụ đáp.
“Đúng, tôi cũng nhận thấy, lúc chạy trốn,mái tóc của cô này rất kì lạ, nhặt hết đá năng lượng trên đường. Mộtngười đang chạy trối chết làm sao lại nghĩ đến việc nhặt đá được, thếnên mái tóc này rất lạ, có lẽ là vật phẩm có năng lực đặc biệt.” Ngườicấp A thứ ba nói ra những phát hiện của mình.
Sadako chết bầm, mình đang chạy thục mạng mà ả vẫn còn nghĩ đến việc nhặt đá sức mạnh.
Chị đại ơi, em mà chết rồi thì đá sức mạnh chị nhặt được cũng chẳng dùngđược đâu. Hay chị thấy tóc chị đội trên đầu em chưa đủ đẹp nên muốn độilên đầu mấy ông mấy chú?
“Nếu con nhóc đã có hai vật phẩm thì tại sao không thể có ba món chứ?” Ông cụ cười híp mắt nhìn Lâm Xuân, nóimềm mỏng: “Cháu gái, cháu còn có vật phẩm thứ ba nữa đúng không? Nếu cóthì lấy ra để ba người chúng tôi chia đều, rồi cả ba bảo vệ cháu đượckhông?”
Tôi tin cái đầu ông á!
Nếu tôi lôi ra món đồ thứba thì các người sẽ nghĩ tôi có món đồ thứ tư, thứ năm. Dù các người cólấy hay không thì cuối cùng tôi cũng chết chắc.
Nhưng mà…
“Tôi có món đồ thứ ba.” Lâm Xuân nói với giọng điệu e dè.
Ông cụ vui sướng, nét mặt những người dị năng còn lại cũng thay đổi, thầmnghĩ rốt cuộc cô này là ai thế, tại sao lại có nhiều vật phẩm đến nhưvậy. Nếu cô ta có ba vật phẩm thật thì bọn họ sẽ có cơ hội đúng không?Dù không có cơ hội nhưng cũng có thể nhìn được mẫu mã, đợi bao giờ vềthì lùng trên web chợ đen thôi.
“Cháu có món đồ thứ ba thật sao?” Ông cụ không đợi được phải hỏi ngay.
“Tôi có, tôi cho các người thì các người có để tôi đi thật không?” Lâm Xuânvừa hỏi vừa lẳng lặng lấy kẹp tóc của nữ thần may mắn ra khỏi kho hàng,sau đó nhờ mái tóc dày của Sadako che chở, âm thầm kẹp lên tóc mình.
Nữ thần may mắn không thích Sadako, cài lên tóc Sadako thì không cầu nguyện được đâu.
Mái tóc dài của Sadako đẹp nhất thiên hạ, không cần điểm xuyết bằng cái kẹp tóc thừa thãi này.
“…” Giờ là lúc nào rồi mà hai chị còn cãi nhau vậy hả?
Tức thì tức nhưng Lâm Xuân vẫn gỡ kẹp tóc ra khỏi mái tóc của Sadako Nhỡhai bà chị chiến nhau thật thì người xui xẻo vẫn là cô thôi.
“Tất nhiên rồi, chỉ cần cháu đưa vật phẩm cho chúng tôi thì chúng tôi đảmbảo sẽ để cháu rời đi.” Ông cụ cười tủm tỉm, nói lời cam đoan.
“Còn phải cho tôi đá sức mạnh, vừa nãy tôi đã ném túi đá đi rồi, nếu khôngcó đá sức mạnh thì tôi không ra được.” Lâm Xuân tiếp tục đưa ra yêu cầu, càng nói nhiều yêu cầu thì khát vọng sống càng mạnh, những người nàythì không nghi ngờ cô nữa.
“Đương nhiên, đá sức mạnh chỉ là chuyện nhỏ.” Ông cụ cam đoan ngay.
“Thế… Thế ông đưa cho tôi luôn đi.” Lâm Xuân được voi đòi tiên: “Nếu không… Nếu không tôi không tin đâu.”
Ông cụ cũng hào sảng, giơ tay lên ném một cái túi qua: “Bên trong có 200viên đá sức mạnh, đủ cho cháu ra ngoài. Được rồi, giơ đưa hết ba vậtphẩm ra đây, không còn nhiều thời gian nữa, trời mà tối thì cháu có muốn ra ngoài cũng không được.”
Nếu không phải vì ông không cảm nhậnđược nguồn năng lượng dao động trên người cô, sợ giết cô sẽ không tìmđược vật phẩm thì ông còn lâu mới tốn cả đống thời gian để nhử cô nhưthế này.
Lâm Xuân không ra lấy đá sức mạnh ngay, mà lại yêu cầu ông cụ bảo đảm thêm lần nữa: “Tôi lấy đồ ra thì ông phải để tôi đi.”
“Chắc chắn.” Ánh mắt lão già lộ ra vẻ tham lam.
“Được, giờ tôi lấy đồ ra.” Lâm Xuân giơ tay lên giả vờ đút tay vào áo khoác để lấy đồ nhưng thật ra đang âm thầm cài kẹp tóc lên mái tóc thật củamình.
Đồng thời cầu nguyện một điều ước: Xin hãy cho tôi được may mắn thoát nạn.
Cầu nguyện thành công, vận may được kích hoạt, hiệu lực trong vòng năm phút.
Nhưng vào lúc này, đằng sau đám người, Vua Bẩn vừa mới chạy đến nhìn Lâm Xuân đang nghiêm túc thương lượng với lão già, thầm chửi cô ngốc nghếch,đồng thời cứa con dao găm vào cổ tay phải, trong ánh mắt hoảng sợ củacậu bé Vân Chu, dòng máu đỏ tươi phun ra từ mạch máu.
“Thuật đạinguyền rủa, ngủ say.” Khi hai chữ “ngủ say” vừa cất lên, vô số khói đenđã bay ra khỏi máu của Vua Bẩn, chui vào trong cơ thể của 11 người dịnăng đang đứng trong sân, mà khi khói đen bay vào, năm sáu người dị năng đứng trên sân đã ngã xuống đất, tất cả đã chìm trong giấc mộng trongtích tắc.
“Nguyền rủa sư?” Có người nhận ra, nhất là ba người dịnăng cấp A, ngay lập tức phát giác ngọn nguồn của lời nguyền, quay người nhìn về phía Vua Bẩn.
“Ngơ ra đấy làm gì, chạy đi!” Vua Bẩn hét lên với Lâm Xuân.
Lâm Xuân hoàn hồn, quay người chạy vụt đi, thì ra nữ thần may mắn đã để Vua Bẩn đến cứu mình.
“Muốn chạy à? Mơ đi!” Ba người cấp A bám đến tận đây là vì vật phẩm của cô,sao lại để cô chạy thoát được. Nhất là khi họ biết Lâm Xuân còn có tậnba vật phẩm, và rồi, cả ba người cấp A đã đuổi theo cô, mặc kệ lờinguyền của Vua Bẩn đang được phát tác.
“Rối loạn!” Đôi mắt Vua Bẩn đen kịt, lại thi triển lời nguyền.
Năng lượng trong cơ thể của ba người dị năng cấp A đang đuổi theo Lâm Xuânbỗng trở nên rối loạn, lão già định đánh vào người Lâm Xuân nhưng lạichệch hướng, chỉ đánh được cánh tay cô.
Cánh tay cô đau rát,không thể nắm chắc được cây thước trong tay, thước bị đánh bay ra ngoài, rơi thẳng xuống đất, gãy “rắc” làm đôi.
Gãy?!
Thước của bậc hiền triết gãy?!
Lâm Xuân câm nín, đến cả ông già tung chưởng cũng đơ cả lại, từ bao giờ mà vật phẩm dị năng lại yếu ớt đến vậy?
Trời không sinh bậc hiền triết, muôn đời như đêm dài.
Lâm Xuân bỗng nhìn thấy lời nhắn của hệ thống, cô còn chưa hiểu ý nghĩa câu văn thì trên đầu đã tối sầm lại. Mọi người ngẩng đầu lên, không biếtbầu trời lại xuất hiện nhiều mây đen từ khi nào, mây đen ùn ùn kéo đen,thoáng chốc đã bao phủ khắp nền trời.
Trời tối rồi!
– Tối rồi? Sắp có bão tuyết rồi, đi mau!
Mọi người chẳng màng đến việc cướp vật phẩm nữa, chạy bạt mạng ra ngoài.Giành được vật phẩm thì sao, giờ không thoát khỏi đây thì chỉ có chết!
Tất cả những người dị năng còn tỉnh táo đều chạy như điên ra ngoài, đến cảVua Bẩn và Vân Chu cũng bắt đầu chạy, nhưng hai người vừa chạy được mấybước thì nhận ra Lâm Xuân vẫn đang đứng đực ở đấy nên đã cáu điên lên.
“Lâm Xuân, chạy đi!” Vua Bẩn với Vân Chu hét lên.
Lâm Xuân ngoảnh lại, nhìn Vua Bẩn đang cực kì sốt ruột rồi nhìn những người khác đương chạy trối chết, xong lại nhìn lên trời, cô nghĩ mình cũngkhông cần phải quá vội vàng.
“Em đi trước đi!” Vua Bẩn thấy LâmXuân vẫn đứng yên đấy, tưởng cô sợ đến nỗi đờ cả người nên ngoảnh lạinói với nhóc con rồi quay người chạy đến chỗ Lâm Xuân. Vì anh mà cô phải vào không gian con, không thể cô chết ở đây được.
Đúng lúc ấy, trên bầu trời có một bóng hình màu xanh rơi xuống, đáp ngay trước Lâm Xuân.
“Trần Sơ?” Vua Bẩn nhìn thấy Trần Sơ, gương mặt ánh lên niềm vui sướng, mặcdù cậu ấy đến hơi muộn nhưng ít nhất vẫn kịp. Có Trần Sơ gánh cho, dùtrời tối thì bọn họ vẫn có thể chạy được đến cổng ra trước khi bão tuyết bao trùm toàn thành phố.
“Đi!” Trần Sơ đưa tay ra kéo Lâm Xuân, định mang cô đi. Cô vẫn đứng im nhưng lại giơ tay túm lấy anh, không cho anh nhúc nhích.
“Trời tối rồi, phải đi ngay, không thì bão tuyết sẽ phủ kín thành phố.” TrầnSơ tưởng Lâm Xuân không biết thông tin về thành phố Bão Tuyết nên giảithích cho cô.
“Trời chưa tối đâu, năng lực của em đấy, không cần phải vội.” Lâm Xuân đáp.
“Gì cơ?” Trần Sơ ngạc nhiên nhìn cô, tưởng mình đã nghe nhầm.
“Thật mà, năng lực tạo thành đấy, trời chưa tối đâu, không tin bọn anh cứ xem giờ đi.” Lâm Xuân giải thích: “Phải hơn nửa tiếng nữa thì trời mới tốicơ.”
Trần Sơ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, còn hơn nửa tiếng nữamới đến thời gian được ghi trong tài liệu của chính phủ thật. Anh chầnchừ một lúc rồi bỗng nhổm lên, bay thẳng lên khung trời đen mịt. Anh bay quay những đám mây đang trùm lên bầu trời, khi nhìn xuống thì thấythành phố đã bị chia làm hai nửa, một bên bị mây đen bao trùm, nhưng bên còn lại vẫn đang là ban ngày.
Đúng là dị năng thật! Lâm Xuân lại có năng lực khủng khiếp như vậy?
Trần Sơ giật mình, nét mặt bỗng thay đổi, nghĩ đến điều gì đó, anh bayxuống, đáp trên đám mây đen trên vùng trời của dinh thự, nhìn nhữngngười dị năng vừa mới chạy thoát thân, trầm giọng nói với Vua Bẩn:
– Cậu dẫn hai người đi, tôi đi một lát rồi quay lại.
Ánh mắt Vua Bẩn lóe lên, hiểu ngay lời Trần Sơ nói, có thể thay đổi trờiđất thì tức đây là vật phẩm cấp S. Mặc dù anh không biết Lâm Xuân lấyđược vật phẩm đỉnh cao như thế này kiểu gì, nhưng không thể lan truyềnchuyện này ra bên ngoài.
Bấy giờ, Lâm Xuân đã đi nhặt lại câythước, cất vào kho hàng, quay lại tìm túi đá sức mạnh mà ông cụ đã némcho mình nhưng chẳng thấy cái túi đâu nữa.
“Đi được chưa?” Vua Bẩn không hỏi Lâm Xuân về chuyện vật phẩm.
Cô gật đầu.
“Đi thôi.” Vua Bẩn dẫn cô đi ra ngoài, vừa mới mở cổng sau thì đã thấy Vân Chu quay trở lại.
“Sao em lại quay về đây?” Vua Bẩn cau mày.
“Em tự nguyện đấy!” Nhóc con cứng đầu, ra vẻ em chả cần anh lo.
Vua Bẩn chẳng thèm quan tâm đến cậu, tiếp tục đi ra ngoài.
“Anh Trần Sơ đi đâu thế?” Lâm Xuân nhân tiện hỏi.
“Đi dọn đường.” Vua Bẩn đáp.
“Dọn đường?” Dọn đường gì, cào tuyết à?
Trên bầu trời thành phố, Trần Sơ tựa như con đại bàng đang săn mồi, nhắm mục tiêu một cách chính xác rồi bay từ trên trời xuống, vừa chạm vào đãtách ra ngay. Những người dị năng ở dưới đất chỉ thấy lạnh gáy, và rồingã xuống trong thinh lặng.
Có sáu người vừa chạy ra ngoài nhỉ?
Đây là người đầu tiên.
Trần Sơ lại cưỡi gió.
“Người dị năng cấp S?” Lão già lúc nãy truy sát Lâm Xuân thì giờ đã run sợ, mặt biến sắc, chạy bạt mạng.
Trần Sơ khẽ phất tay lên, ba ngọn gió bay đi, xuyên qua ngực lão già khiến ông ta nôn ra máu, ngã gục xuống đất.
Người thứ hai.
Người thứ ba.
…
Người thứ sáu.
Khi người dị năng thứ sáu vừa khuỵu xuống đất, mây đen trên bầu trời dần tản đi, lộ ra khung trời xám xịt.
Trời lại sáng rồi?
Những người dị năng đang chạy thục mạng nhìn lên bầu trời đã trở lại bình thường với nét mặt hoài nghi cuộc đời.
“Cần chị quan tâm hả?” Nhóc con tức giận trả lời.
“…” Thằng nhóc chết tiệt này.
Lâm Xuân tức đến mức muốn chửi người, nhưng việc đã đến nước này rồi, có truy vấn cũng chẳng được ích gì.
Vào trong nhà, thoáng chốc các linh thể đã bị người dị năng trấn áp, nhữngngười dị năng bám theo đến tận đây đều là những người tự mình chiến đấuđể thoát khỏi căn nhà, thậm chí bên trong còn có người cấp A, bấy giờ cả chục người hợp tác với nhau, linh thể trong nhà đã bị giết sạch chỉtrong tích tắc.
Lâm Xuân nghe thấy tiếng bước chân ở đằng saucàng ngày càng gần, thâm tâm cô biết mình không thể chạy thoát được,khéo sao ở ngay phía trước có một ngã rẽ, cô đẩy cậu nhóc đi.
– Tách nhau ra chạy!
Vân Chu lảo đảo vì bị chị đẩy, nhưng cậu biết nếu mình chạy theo Lâm Xuânthì mình cũng không giúp được gì nên đã cắm đầu chạy sang hướng khác.
Chạy được mấy bước, cậu nhóc nhận ra có điều gì sai sai, bởi vì mười mấyngười dị năng chỉ đuổi theo Lâm Xuân như đàn ong vỡ tổ, chẳng hề đoáihoài đến cậu.
Không có một ai đuổi theo cậu? Khinh người thế nhỉ, coi thường ai đấy?
Nhóc con bực mình, lôi súng dị năng ra, nã ba phát súng “pằng pằng pằng” vào lưng người dị năng đang đuổi theo Lâm Xuân, nghĩ rằng mình có thể trìhoãn được khắc nào hay khắc đấy.
Nhưng ba phát súng chẳng trúngai hết, đã thế còn thu hút những người dị năng yếu hơn. Bọn họ quayngười nhìn nhóc, thầm tính toán trong lòng.
Dựa vào năng lực củabọn họ, muốn tranh đoạt vật phẩm dị năng với người khác cũng khó màthành công, nhưng nếu đi cướp súng dị năng, mặc dù vũ khí dị năng khônghiếm bằng vật phẩm dị năng nhưng cũng rất đáng giá.
Bỗng chốc, ba người dị năng đang truy đuổi Lâm Xuân đã tách khỏi đoàn, bám theo nhóc con.
Cậu bé bắn súng cực kì dũng cảm, bây giờ thấy có người đuổi theo mình thìchạy nhanh hơn tất cả mọi người, vừa chạy vừa nổ súng ra sau lưng, bangười kia sợ bị trúng đạn nên đã không đuổi kịp được bé.
Ngoàicổng, Vua Bẩn vừa bước vào cổng dinh thự thì đã nghe thấy tiếng súngvang vọng. Anh vội vàng bám theo tiếng súng, bởi vì tiếng súng ấy chắcchắn là của Vân Chu em anh. Vũ khí dị năng không mấy phổ biến với bênngoài, nhưng vào năm em anh vừa mới thức tỉnh, bố anh đã xin chính phủmột cây súng dị năng để em anh phòng thân. Vậy nên, vào giờ phút này,người đang dùng súng dị năng chỉ có thể là em trai anh mà thôi.
Vua Bẩn chạy rất nhanh, áo khoác màu đen sau lưng anh cũng bay phần phật theo tốc độ chạy của anh.
“Đừng tới đây, trên người tôi có lựu đạn, nếu các người đến thì tôi sẽ sốngchết với các người.” Nhóc con bị dồn vào chỗ chết, súng dị năng đã hếtđạn, bấy giờ chỉ đành cầm quả lựu đen màu đen để đe dọa ba người.
“Có lựu đạn thì mày đã dùng từ lâu rồi, ngoan ngoãn giao vũ khí và đá sứcmạnh ra đây, có khi bọn tao sẽ không giết mày đâu.” Một người dị năngtrong số đó uy hiếp.
Nhóc con nào chịu, trời sắp tối rồi, nhanhthì 40 – 50 phút nữa, chậm thì tiếng rưỡi, nếu bây giờ đưa túi đá chobọn họ thì cậu sẽ không thể thu thập được đủ đá sức mạnh trước khi trờitối.
Ngay vào cái khắc cậu không biết phải làm sao, ba người dịnăng đang bao vây cậu bỗng thở dồn dập, mặt mày tái nhợt hẳn đi, cuốicùng thì nhắm mắt ngã gục xuống đất. Trên mặt họ có làn khói đen đanglảng vảng không ngừng.
Nguyền rủa?!
Cậu nhóc bỗng ngẩngđầu lên, thấy một người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác đen đang từ từbước đến, mặt anh trắng bóc, đường nét lạnh lùng, tay phải thõng bênngười đang cầm con dao găm nhuốm máu, tay trái toàn máu là máu, nhỏ tong tong xuống đất, sau khi hòa vào tuyết thì tản ra khói đen nồng nặc,khói đen từ dưới đất bốc lên, quanh quẩn bên người anh.
Đôi mắtVua Bẩn phủ kín sắc đen tuyền, không ánh nổi một tia sáng, khi anh nhìnngười khác tựa như quỷ thần dưới địa ngục đang nhìn trần gian. Mãi đếnkhi anh nhìn Vân Chu, thấy sự ghê tởm đong đầy trong ánh mắt cậu thì anh mới nhắm mắt lại, đến khi mở ra, đôi mắt đã trở về với hai màu đentrắng.
Anh đứng ở phía xa xa nhìn cậu nhóc chứ không đi qua, đứng yên đợi một lúc, thấy nhóc con vẫn đứng im như thế thì mới cất lời:“Qua đây.”
“Tại sao anh lại ra lệnh cho em?” Nhóc con chống đối, cứ đứng yên như thế.
“Không còn nhiều thời gian đâu, em ra cổng không gian trước đi, đủ đá sức mạnh chưa?” Có lẽ Vua Bẩn đã quen với thái độ của cậu nên cũng chẳng cáu bẳn gì mà chỉ hỏi như vậy.
“Cần anh quan tâm à… Lâm Xuân!” Nhắc đến đá năng lượng làm cậu sực nhớ đến Lâm Xuân: “Anh mau đi cứu Lâm Xuân đi.”
Vua Bẩn hoảng hốt, nhìn em trai mình với ánh mắt hoài nghi.
“Lâm Xuân không phải đồng nghiệp của anh à? Chị ấy bị người ta truy sát, ởđằng kia kìa.” Cậu không màng cãi cọ với anh trai, xông ra ngoài như một cơn gió, phi đến chỗ Lâm Xuân vừa chạy đi.
Vua Bẩn ngạc nhiên trong loáng chốc rồi cũng đuổi theo.
Còn Lâm Xuân bây giờ đang bị mười mấy người dị năng cấp B chặn ở cổng sau.Đúng, cô đã tìm thấy cổng sau nhưng cô chưa kịp mở cổng để chạy ra ngoài thì đã bị người dị năng đuổi kịp. Người dị năng cũng không xông lêngiết người để đoạt vật phẩm ngay, bởi vì ai ai cũng muốn có vật phẩmnhưng lại sợ bị người khác cướp mất.
“Sắp tối rồi, cứ giằng conhư thế cũng không phải cách hay.” Ông cụ lúc nãy đứng trên nóc nhà hétlên với Lâm Xuân, bảo cô chỉ cần đưa vật phẩm cho ông thì ông sẽ giúp cô thoát khỏi đây đã lên tiếng.
“Ông có cách gì?” Có người hỏi ông cụ.
“Giới dị năng coi trọng năng lực, tôi xem rồi, ở đây có tổng cộng 11 người dị năng, cộng cả tôi vào thì cũng chỉ có ba người cấp A, còn lại đều làngười cấp B.” Ông cụ từ từ lia mắt nhìn những người dị năng cấp B: “Tôitin rằng những người cấp B sẽ không cướp đồ của chúng ta.”
Támngười cấp B không cam tâm, cũng giận nhưng chẳng dám nói gì. Nếu támngười họ đồng lòng với nhau thì vẫn có thể cũng đánh được người dị năngcấp A, nhưng gần như chẳng ai nhận ra điều này, và cũng không ai tintưởng nhau thì hợp tác thế nào bây giờ? Giờ nhìn người cấp A phân chiara, ngoài không cam lòng thì cũng chả làm được gì.
“Thế ba người thì chia kiểu gì?” Một người dị năng cấp A hỏi ông cụ.
“Con chuột đã nói rồi, con nhóc này không chỉ có một vật phẩm, tôi nhìn cũng thấy phải hơn một món, thước trong tay nó là một, tóc giả trên đầu nólà hai.” Ông cụ đáp.
“Đúng, tôi cũng nhận thấy, lúc chạy trốn,mái tóc của cô này rất kì lạ, nhặt hết đá năng lượng trên đường. Mộtngười đang chạy trối chết làm sao lại nghĩ đến việc nhặt đá được, thếnên mái tóc này rất lạ, có lẽ là vật phẩm có năng lực đặc biệt.” Ngườicấp A thứ ba nói ra những phát hiện của mình.
Sadako chết bầm, mình đang chạy thục mạng mà ả vẫn còn nghĩ đến việc nhặt đá sức mạnh.
Chị đại ơi, em mà chết rồi thì đá sức mạnh chị nhặt được cũng chẳng dùngđược đâu. Hay chị thấy tóc chị đội trên đầu em chưa đủ đẹp nên muốn độilên đầu mấy ông mấy chú?
“Nếu con nhóc đã có hai vật phẩm thì tại sao không thể có ba món chứ?” Ông cụ cười híp mắt nhìn Lâm Xuân, nóimềm mỏng: “Cháu gái, cháu còn có vật phẩm thứ ba nữa đúng không? Nếu cóthì lấy ra để ba người chúng tôi chia đều, rồi cả ba bảo vệ cháu đượckhông?”
Tôi tin cái đầu ông á!
Nếu tôi lôi ra món đồ thứba thì các người sẽ nghĩ tôi có món đồ thứ tư, thứ năm. Dù các người cólấy hay không thì cuối cùng tôi cũng chết chắc.
Nhưng mà…
“Tôi có món đồ thứ ba.” Lâm Xuân nói với giọng điệu e dè.
Ông cụ vui sướng, nét mặt những người dị năng còn lại cũng thay đổi, thầmnghĩ rốt cuộc cô này là ai thế, tại sao lại có nhiều vật phẩm đến nhưvậy. Nếu cô ta có ba vật phẩm thật thì bọn họ sẽ có cơ hội đúng không?Dù không có cơ hội nhưng cũng có thể nhìn được mẫu mã, đợi bao giờ vềthì lùng trên web chợ đen thôi.
“Cháu có món đồ thứ ba thật sao?” Ông cụ không đợi được phải hỏi ngay.
“Tôi có, tôi cho các người thì các người có để tôi đi thật không?” Lâm Xuânvừa hỏi vừa lẳng lặng lấy kẹp tóc của nữ thần may mắn ra khỏi kho hàng,sau đó nhờ mái tóc dày của Sadako che chở, âm thầm kẹp lên tóc mình.
Nữ thần may mắn không thích Sadako, cài lên tóc Sadako thì không cầu nguyện được đâu.
Mái tóc dài của Sadako đẹp nhất thiên hạ, không cần điểm xuyết bằng cái kẹp tóc thừa thãi này.
“…” Giờ là lúc nào rồi mà hai chị còn cãi nhau vậy hả?
Tức thì tức nhưng Lâm Xuân vẫn gỡ kẹp tóc ra khỏi mái tóc của Sadako Nhỡhai bà chị chiến nhau thật thì người xui xẻo vẫn là cô thôi.
“Tất nhiên rồi, chỉ cần cháu đưa vật phẩm cho chúng tôi thì chúng tôi đảmbảo sẽ để cháu rời đi.” Ông cụ cười tủm tỉm, nói lời cam đoan.
“Còn phải cho tôi đá sức mạnh, vừa nãy tôi đã ném túi đá đi rồi, nếu khôngcó đá sức mạnh thì tôi không ra được.” Lâm Xuân tiếp tục đưa ra yêu cầu, càng nói nhiều yêu cầu thì khát vọng sống càng mạnh, những người nàythì không nghi ngờ cô nữa.
“Đương nhiên, đá sức mạnh chỉ là chuyện nhỏ.” Ông cụ cam đoan ngay.
“Thế… Thế ông đưa cho tôi luôn đi.” Lâm Xuân được voi đòi tiên: “Nếu không… Nếu không tôi không tin đâu.”
Ông cụ cũng hào sảng, giơ tay lên ném một cái túi qua: “Bên trong có 200viên đá sức mạnh, đủ cho cháu ra ngoài. Được rồi, giơ đưa hết ba vậtphẩm ra đây, không còn nhiều thời gian nữa, trời mà tối thì cháu có muốn ra ngoài cũng không được.”
Nếu không phải vì ông không cảm nhậnđược nguồn năng lượng dao động trên người cô, sợ giết cô sẽ không tìmđược vật phẩm thì ông còn lâu mới tốn cả đống thời gian để nhử cô nhưthế này.
Lâm Xuân không ra lấy đá sức mạnh ngay, mà lại yêu cầu ông cụ bảo đảm thêm lần nữa: “Tôi lấy đồ ra thì ông phải để tôi đi.”
“Chắc chắn.” Ánh mắt lão già lộ ra vẻ tham lam.
“Được, giờ tôi lấy đồ ra.” Lâm Xuân giơ tay lên giả vờ đút tay vào áo khoác để lấy đồ nhưng thật ra đang âm thầm cài kẹp tóc lên mái tóc thật củamình.
Đồng thời cầu nguyện một điều ước: Xin hãy cho tôi được may mắn thoát nạn.
Cầu nguyện thành công, vận may được kích hoạt, hiệu lực trong vòng năm phút.
Nhưng vào lúc này, đằng sau đám người, Vua Bẩn vừa mới chạy đến nhìn Lâm Xuân đang nghiêm túc thương lượng với lão già, thầm chửi cô ngốc nghếch,đồng thời cứa con dao găm vào cổ tay phải, trong ánh mắt hoảng sợ củacậu bé Vân Chu, dòng máu đỏ tươi phun ra từ mạch máu.
“Thuật đạinguyền rủa, ngủ say.” Khi hai chữ “ngủ say” vừa cất lên, vô số khói đenđã bay ra khỏi máu của Vua Bẩn, chui vào trong cơ thể của 11 người dịnăng đang đứng trong sân, mà khi khói đen bay vào, năm sáu người dị năng đứng trên sân đã ngã xuống đất, tất cả đã chìm trong giấc mộng trongtích tắc.
“Nguyền rủa sư?” Có người nhận ra, nhất là ba người dịnăng cấp A, ngay lập tức phát giác ngọn nguồn của lời nguyền, quay người nhìn về phía Vua Bẩn.
“Ngơ ra đấy làm gì, chạy đi!” Vua Bẩn hét lên với Lâm Xuân.
Lâm Xuân hoàn hồn, quay người chạy vụt đi, thì ra nữ thần may mắn đã để Vua Bẩn đến cứu mình.
“Muốn chạy à? Mơ đi!” Ba người cấp A bám đến tận đây là vì vật phẩm của cô,sao lại để cô chạy thoát được. Nhất là khi họ biết Lâm Xuân còn có tậnba vật phẩm, và rồi, cả ba người cấp A đã đuổi theo cô, mặc kệ lờinguyền của Vua Bẩn đang được phát tác.
“Rối loạn!” Đôi mắt Vua Bẩn đen kịt, lại thi triển lời nguyền.
Năng lượng trong cơ thể của ba người dị năng cấp A đang đuổi theo Lâm Xuânbỗng trở nên rối loạn, lão già định đánh vào người Lâm Xuân nhưng lạichệch hướng, chỉ đánh được cánh tay cô.
Cánh tay cô đau rát,không thể nắm chắc được cây thước trong tay, thước bị đánh bay ra ngoài, rơi thẳng xuống đất, gãy “rắc” làm đôi.
Gãy?!
Thước của bậc hiền triết gãy?!
Lâm Xuân câm nín, đến cả ông già tung chưởng cũng đơ cả lại, từ bao giờ mà vật phẩm dị năng lại yếu ớt đến vậy?
Trời không sinh bậc hiền triết, muôn đời như đêm dài.
Lâm Xuân bỗng nhìn thấy lời nhắn của hệ thống, cô còn chưa hiểu ý nghĩa câu văn thì trên đầu đã tối sầm lại. Mọi người ngẩng đầu lên, không biếtbầu trời lại xuất hiện nhiều mây đen từ khi nào, mây đen ùn ùn kéo đen,thoáng chốc đã bao phủ khắp nền trời.
Trời tối rồi!
– Tối rồi? Sắp có bão tuyết rồi, đi mau!
Mọi người chẳng màng đến việc cướp vật phẩm nữa, chạy bạt mạng ra ngoài.Giành được vật phẩm thì sao, giờ không thoát khỏi đây thì chỉ có chết!
Tất cả những người dị năng còn tỉnh táo đều chạy như điên ra ngoài, đến cảVua Bẩn và Vân Chu cũng bắt đầu chạy, nhưng hai người vừa chạy được mấybước thì nhận ra Lâm Xuân vẫn đang đứng đực ở đấy nên đã cáu điên lên.
“Lâm Xuân, chạy đi!” Vua Bẩn với Vân Chu hét lên.
Lâm Xuân ngoảnh lại, nhìn Vua Bẩn đang cực kì sốt ruột rồi nhìn những người khác đương chạy trối chết, xong lại nhìn lên trời, cô nghĩ mình cũngkhông cần phải quá vội vàng.
“Em đi trước đi!” Vua Bẩn thấy LâmXuân vẫn đứng yên đấy, tưởng cô sợ đến nỗi đờ cả người nên ngoảnh lạinói với nhóc con rồi quay người chạy đến chỗ Lâm Xuân. Vì anh mà cô phải vào không gian con, không thể cô chết ở đây được.
Đúng lúc ấy, trên bầu trời có một bóng hình màu xanh rơi xuống, đáp ngay trước Lâm Xuân.
“Trần Sơ?” Vua Bẩn nhìn thấy Trần Sơ, gương mặt ánh lên niềm vui sướng, mặcdù cậu ấy đến hơi muộn nhưng ít nhất vẫn kịp. Có Trần Sơ gánh cho, dùtrời tối thì bọn họ vẫn có thể chạy được đến cổng ra trước khi bão tuyết bao trùm toàn thành phố.
“Đi!” Trần Sơ đưa tay ra kéo Lâm Xuân, định mang cô đi. Cô vẫn đứng im nhưng lại giơ tay túm lấy anh, không cho anh nhúc nhích.
“Trời tối rồi, phải đi ngay, không thì bão tuyết sẽ phủ kín thành phố.” TrầnSơ tưởng Lâm Xuân không biết thông tin về thành phố Bão Tuyết nên giảithích cho cô.
“Trời chưa tối đâu, năng lực của em đấy, không cần phải vội.” Lâm Xuân đáp.
“Gì cơ?” Trần Sơ ngạc nhiên nhìn cô, tưởng mình đã nghe nhầm.
“Thật mà, năng lực tạo thành đấy, trời chưa tối đâu, không tin bọn anh cứ xem giờ đi.” Lâm Xuân giải thích: “Phải hơn nửa tiếng nữa thì trời mới tốicơ.”
Trần Sơ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, còn hơn nửa tiếng nữamới đến thời gian được ghi trong tài liệu của chính phủ thật. Anh chầnchừ một lúc rồi bỗng nhổm lên, bay thẳng lên khung trời đen mịt. Anh bay quay những đám mây đang trùm lên bầu trời, khi nhìn xuống thì thấythành phố đã bị chia làm hai nửa, một bên bị mây đen bao trùm, nhưng bên còn lại vẫn đang là ban ngày.
Đúng là dị năng thật! Lâm Xuân lại có năng lực khủng khiếp như vậy?
Trần Sơ giật mình, nét mặt bỗng thay đổi, nghĩ đến điều gì đó, anh bayxuống, đáp trên đám mây đen trên vùng trời của dinh thự, nhìn nhữngngười dị năng vừa mới chạy thoát thân, trầm giọng nói với Vua Bẩn:
– Cậu dẫn hai người đi, tôi đi một lát rồi quay lại.
Ánh mắt Vua Bẩn lóe lên, hiểu ngay lời Trần Sơ nói, có thể thay đổi trờiđất thì tức đây là vật phẩm cấp S. Mặc dù anh không biết Lâm Xuân lấyđược vật phẩm đỉnh cao như thế này kiểu gì, nhưng không thể lan truyềnchuyện này ra bên ngoài.
Bấy giờ, Lâm Xuân đã đi nhặt lại câythước, cất vào kho hàng, quay lại tìm túi đá sức mạnh mà ông cụ đã némcho mình nhưng chẳng thấy cái túi đâu nữa.
“Đi được chưa?” Vua Bẩn không hỏi Lâm Xuân về chuyện vật phẩm.
Cô gật đầu.
“Đi thôi.” Vua Bẩn dẫn cô đi ra ngoài, vừa mới mở cổng sau thì đã thấy Vân Chu quay trở lại.
“Sao em lại quay về đây?” Vua Bẩn cau mày.
“Em tự nguyện đấy!” Nhóc con cứng đầu, ra vẻ em chả cần anh lo.
Vua Bẩn chẳng thèm quan tâm đến cậu, tiếp tục đi ra ngoài.
“Anh Trần Sơ đi đâu thế?” Lâm Xuân nhân tiện hỏi.
“Đi dọn đường.” Vua Bẩn đáp.
“Dọn đường?” Dọn đường gì, cào tuyết à?
Trên bầu trời thành phố, Trần Sơ tựa như con đại bàng đang săn mồi, nhắm mục tiêu một cách chính xác rồi bay từ trên trời xuống, vừa chạm vào đãtách ra ngay. Những người dị năng ở dưới đất chỉ thấy lạnh gáy, và rồingã xuống trong thinh lặng.
Có sáu người vừa chạy ra ngoài nhỉ?
Đây là người đầu tiên.
Trần Sơ lại cưỡi gió.
“Người dị năng cấp S?” Lão già lúc nãy truy sát Lâm Xuân thì giờ đã run sợ, mặt biến sắc, chạy bạt mạng.
Trần Sơ khẽ phất tay lên, ba ngọn gió bay đi, xuyên qua ngực lão già khiến ông ta nôn ra máu, ngã gục xuống đất.
Người thứ hai.
Người thứ ba.
…
Người thứ sáu.
Khi người dị năng thứ sáu vừa khuỵu xuống đất, mây đen trên bầu trời dần tản đi, lộ ra khung trời xám xịt.
Trời lại sáng rồi?
Những người dị năng đang chạy thục mạng nhìn lên bầu trời đã trở lại bình thường với nét mặt hoài nghi cuộc đời.
Danh sách chương