“Sadako?” Lâm Xuân vội vàng mở kho hàng của hệ thống ra, kiểm tra tình trạng của Sadako.
Sadako bị nát rồi, cần tu bổ bằng đá sức mạnh.
“…” Dùng tính từ cái kiểu gì đây? Xuân Tương~ Chị bị vắt kiệt rồi, phải nghỉ ngơi thôi.
Vừa dứt lời, Sadako đã tuột khỏi đầu Lâm Xuân. Cô nhanh tay đón lấy, ôm mái tóc đã mất đi sự bóng bẩy, chỉ còn một màu bạc trắng của Sadako mà thấy lòng đau nhói.
“Vất vả rồi, đợi em về, em nhất định sẽ tìm đá sức mạnh để chữa cho chị.” Cô dùng từ “chữa” chứ không phải là “sửa” bởi trong mắt cô, mái tóc của Sadako không còn là một vật phẩm mà nó đã trở thành chiến hữu của cô rồi.
Lâm Xuân thu gọn bộ tóc vào, bãi cát bị mái tóc che phủ đã hoá thành màu xanh đen.
Cô sực ra điều gì đó, chợt nhìn sang bên cạnh. Đây là một hòn đảo có đường ven biển rất dài, xung quanh được bao phủ bởi lớp cát trắng bạc, sắc trắng ấy rực rỡ dưới khung trời và mặt biển xanh ngắt, chỉ có chỗ cát trước mặt cô mới có màu xanh đen, thậm chí nó còn đang lan ra xa.
Đó là chất độc trên người anh Trần Sơ và nó sẽ gây ô nhiễm đến môi trường xung quanh.
Lâm Xuân vội cất Sadako vào kho chứa vật phẩm, toan muốn rút một thẻ anh hùng giỏi chữa bệnh, cô còn đang suy nghĩ xem người hùng nào giúp trị độc, mình có cơ hội rút được thẻ đó hay không thì số điểm công đức nằm dưới góc phải đã bóp nát hết thảy những ảo tưởng của cô.
Điểm công đức: 65 điểm.
Chỉ còn 65 điểm công đức, thế còn rút cái gì nữa. Ít điểm như này khó rút được anh hùng lắm, với cả dù có làm được thì thể nào cấp bậc của người ta cũng thấp lè tè, chẳng được tác dụng gì.
“Di động mà còn ở đây thì tốt, ít nhất vẫn gọi điện được.” Lâm Xuân không biết phải làm sao, dõi mắt trông về nơi xa, nhìn hàng cây rậm rạp tựa như rừng nguyên sinh, cô chỉ đành lạc quan hi vọng rằng trên đảo có khu resort nào đó. Gặp được ai đấy là sẽ mượn được điện thoại.
“Anh Trần Sơ, em đi nhìn xem ở đây có người không nhé.” Cô đứng dậy chuẩn bị đi tìm người, vừa quay lại đã thấy sóng xô vào bờ cát, cách cô chừng hai ba mét, nước biển cũng không tràn lên mà ôm theo một lớp cát rút ngược về biển khơi.
Nước biển?
Nếu chất độc trong người anh Trần Sơ gây ô nhiễm môi trường xung quanh, một khi ngấm vào biển, không dám mường tượng hậu quả sẽ ra sao.
Lâm Xuân không đi tìm người nữa, cô quay lại, đi về phía bên kia bờ biển, cúi lưng xuống kéo Trần Sơ đi, muốn đưa anh đến một chỗ xa xa. Dù thế nào cũng không thể để cho chất độc của anh làm ô nhiễm biển được.
Cô cố gắng hết sức để kéo anh ra mặt cỏ ở bên ngoài bãi cát, mặc dù anh mới nằm lên thôi nhưng đám cỏ xung quanh đã khô héo một cách nhanh chóng, chí ít thì nước biển không dâng lên đến đây nên không thể khiến biển bị nhiễm độc trong một thời gian ngắn.
Chất độc gì thế này, lây nhiễm khủng khiếp quá, lan tới đâu chết tới đó.
Ủa?
Sao mình vẫn bình yên vô sự?
Lâm Xuân nhìn đôi tay vừa nắm vai Trần Sơ rồi kéo anh đi của mình, tuy rằng tay cô không sạch lắm, dính đầy cát nhưng làn da vẫn trắng hồng, khoẻ khoắn vô cùng.
Chẳng lẽ chất độc này vô hại với con người? Không thể nào, nếu nó vô hại, thế tại sao anh Trần Sơ lại hôn mê bất tỉnh? Vậy nên chắc hẳn nó chỉ không có hại với cô.
“Hệ thống.” Cô nghĩ đến hệ thống, nếu nói về sự khác biệt giữa cô và mọi người thì đó chính là việc cô có hệ thống: “Chất độc trong người anh Trần Sơ là dịch bệnh à?”
Lúc ấy cô ở trong quan tài đá nên không nhìn thấy tình hình chiến đấu bên ngoài, cô cũng không biết anh Trần Sơ đã gặp chuyện gì, nhưng cô vẫn đoán ra được. Trong trại Miêu chỉ có hai người có thể gây tổn thương cho anh, đó là đại tư tế và Miêu Ca Vân. Đại tư tế giỏi dùng lời nguyền nhưng người bị nguyền rủa sẽ không như thế này, và lời nguyền cũng không lây truyền được, vậy nên sau khi loại bỏ phương án này thì chỉ còn duy nhất Miêu Ca Vân, mà trong người bà ta cũng đang phong ấn bệnh dịch.
Hệ thống rất muốn có được bệnh dịch.
“Ừ.” Câu trả lời của hệ thống đã xác nhận suy đoán của Lâm Xuân.
Ánh mắt cô sáng lên: “Thế cậu lấy về được không? Cậu bảo cậu muốn nó còn gì.”
“Trên người anh ấy không có toàn bộ dịch bệnh mà chỉ có một ít thôi.” Hệ thống nói.
“Thế cậu cứ nhận bằng đấy đi đã, đợi lần sau gặp Miêu Ca Vân, tôi sẽ lấy hết chỗ dịch bệnh còn lại cho cậu.” Lâm Xuân nói ráo hoảnh.
“Không được.” Chưa cần cô hỏi, hệ thống đã trả lời luôn: “Bệnh dịch là vật phẩm cùng đẳng cấp với bản đồ địa mạch, lưu trữ nó sẽ phải tốn một nguồn năng lượng cực lớn, nếu bây giờ tôi chứa đựng dịch bệnh trong người Trần Sơ, sau này có cơ hội tôi cũng không còn năng lượng nữa.”
“Vậy cậu chỉ lấy bệnh dịch của anh Trần Sơ thôi được không?” Lâm Xuân hỏi.
“Tôi từ chối, bệnh dịch trong người anh ấy không thể thoả mãn giao dịch của chúng ta.” Hệ thống đáp.
Nói cách khác, bắt buộc phải là dịch bệnh của Miêu Ca Vân thì mới chịu.
“Không còn biện pháp gì nữa sao?” Lâm Xuân thấy mảng màu xanh đen đã lan rộng thêm mấy mét nữa dưới cơ thể Trần Sơ, vẻ mặt lo lắng khôn cùng.
Bệnh dịch giống hệt với bản đồ địa mạch, đều là vật phẩm tai hoạ. Bản đồ hấp thu sức mạnh địa mạch, gây ra động đất, mà bệnh dịch huỷ diệt sinh thái thông qua vi rút, đồng thời cả hai thứ này lại cùng đến từ không gian con. Dường như Lâm Xuân có thể khẳng định rằng, đại hoạ trong lời Miêu Ca Vân nói chắc chắn có liên quan đến những vật phẩm này.
Thành thử, dù thế nào cũng không thể để bệnh dịch ở lại Trái Đất.
“Có một cách có thể phong ấn bệnh dịch tạm thời.” Hệ nói cất lời.
“Cách gì?” Lâm Xuân hỏi ngay.
“Chuyển nó sang cho cô.” Hệ thống đáp.
“Tôi á?” Cô sững sờ.
“Cô là vật chủ của tôi, nếu bệnh dịch nằm trong người cô, tôi có thể kiểm soát nó trong phạm vi quyền hạn của mình.” Hệ thống giải thích.
Quyền hạn, vậy ra hệ thống cũng phải tuân theo luật lệ nào đó?
“Được, chuyển nó sang cho tôi đi.” Lâm Xuân đồng ý ngay tức khắc.
“Cô không hỏi hậu quả sẽ như thế nào à?” Hệ thống hỏi.
“Có nghiêm trọng không?” Cô hỏi lại.
“Có.” Hệ thống đáp.
– Nếu thành công thì tôi còn đổi ý được không?
– Không.
– Thế hoán đổi bệnh dịch đi đã nói cho tôi biết hậu quả sau.
“…” Hệ thống.
“Tôi nhát lắm, cậu mà nói trước thì tôi lại sợ, thế nên cứ làm đi đã. Mau lên, nhân lúc tôi vẫn còn can đảm.” Lâm Xuân rầu rĩ.
Hệ thống đờ đẫn trong tích tắc, khoảng một giây sau mới lên tiếng: “Để tay lên.”
“Để vào đâu?” Cô vô thức hỏi ngược lại.
“Cô muốn để đâu thì để, dù sao bây giờ anh ấy cũng không có ý thức.” Hệ thống trả lời.
Cậu cố tình nói ra câu sau nhằm mục đích gì đây, như kiểu cô lợi dụng lúc người ta gặp nguy hiểm để làm gì mờ ám không bằng. Lâm Xuân che giấu nỗi hoảng loạn trong thâm tâm của mình bằng cách chửi thầm. Cô quỳ gối bên cạnh Trần Sơ, đặt cả hai tay lên cổ tay anh.
Bỗng nhiên, cánh tay cô tê rần đi, cô cúi xuống nhìn, thấy một khoảng màu xanh đen sóng đôi nhau tràn ra ngoài, thoáng chốc đã xông vào cánh tay thon gọn của cô. Có hơi đau nhưng không nặng lắm, cảm giác như bị kiến cắn vậy, nhưng mảng màu vẫn cứ trải dài ra, kiến bu càng ngày càng đông khiến cô không thoải mái chút nào. May mà tốc độ trao đổi của hệ thống rất nhanh, chỉ mất chừng mười giây là xong.
“Cô muốn phong ấn bệnh dịch ở vị trí nào?” Hệ thống hỏi.
“Tay trái đi.” Lâm Xuân cực kì khó chịu nên chọn bừa một chỗ.
– Được.
Bệnh dịch màu xanh đen trong người cô lại bắt đầu di chuyển, tất cả cùng chảy về cánh tay trái của cô, cuối cùng hội tụ thành một vết bớt màu xanh đen, quấn quanh cổ tay cô. Tựa như một chiếc vòng tay màu mực, tôn lên cổ tay trắng nõn của cô, nhìn qua lại thấy đẹp vô cùng.
Khi chiếc vòng được sinh ra, cơ thể Lâm Xuân đã không còn tê nữa, cô trở lại trạng thái bình thường như thể cơn đau vừa qua chỉ là một ảo giác.
Nếu chỉ như thế này thì vẫn khá ổn.
Lâm Xuân nghĩ vậy, quay đầu nhìn chất độc hẵng còn vương trên bờ cát, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Có thu hồi được dịch bệnh trên bãi cát không?”
“Có.” Hệ thống đáp.
“Thế cậu lấy về đi.” Đây là vi rút huỷ diệt thế giới, bỏ sót một ít cũng vô cùng nguy hiểm.
Lâm Xuân đi ra bãi cát, ngồi xổm xuống, chạm tay trái xuống mặt cát xanh đen, loáng chốc đã hút sạch bệnh dịch. Khác với Trần Sơ, trên bờ cát có rất ít chất độc, thậm chí khi hấp thụ nó, cô còn chẳng cảm nhận được gì.
– Tôi đã tạm phong ấn dịch bệnh vào cổ tay trái của cô, cái giá phải trả là…
“Từ từ đã.” Lâm Xuân ngắt lời hệ thống, nhìn ra cây dừa ở gần đó: “Đợi tôi ra chỗ cái cây để nó đỡ tôi đã.”
Cô sợ lát nữa mình sợ quá sẽ chao đảo mất.
Hiếm khi nào hệ thống lại không khịa Lâm Xuân như thế này, đã thế còn chờ cô đi ra gốc cây dừa.
“Được rồi, cậu nói đi.” Cô tựa vào thân cây, ra vẻ hệ thống có thể thông báo tin dữ cho cô được rồi.
– Cái giá của việc phong ấn là…
“Bộp!” Quả dừa chín trên cây bỗng rơi xuống, đập thẳng xuống đầu Lâm Xuân, trước mắt cô tối sầm lại, trước khi hôn mê cô còn nhìn thấy lời nhắn của hệ thống.
Kẹp tóc của nữ thần may mắn, kĩ năng đã được đổi mới.
Chuyện xui rủi đừng ập đến nhanh như thế chứ????
Lâm Xuân ngã gục xuống đất, may mà cô đứng tựa vào cây dừa, ở dưới còn là bãi cỏ nên cũng không té nặng lắm.
Sự thay đổi đột ngột như vậy khiến hệ thống cũng phải câm nín.
Trên hòn đảo không người, gió biển lất phất, tiếng nước chảy rì rào, ánh nắng chói lọi khiến người ta rát da. Trần Sơ tỉnh lại trong cái nóng rực ấy, anh mở mắt, nhìn thấy bầu trời xanh biếc và biển cả mênh mông, bỗng chốc anh hơi mông lung, đến khi nhìn thấy chiếc TV bị vùi một nửa trong đống cát, anh mới nhận ra mình đã quay về Trái Đất.
Lâm Xuân sao rồi?
Người có thể dẫn anh về Trái Đất chỉ có Lâm Xuân mà thôi. Anh vội vàng nhìn xung quanh để tìm cô, thoáng chốc đã thấy cô ở dưới tán cây dừa gần đó. Anh nom cô đang nằm trên mặt đất thì hoá thành cơn gió ngay tức khắc, bay vụt đến bên cô. Tới khi chắc chắn rằng cô chỉ đang ngủ chứ không có vấn đề gì hết, anh lại thấy buồn cười.
Ném anh ra giữa nắng còn mình lại nằm ngủ dưới bóng cây.
Trần Sơ tiện thể nhặt trái dừa đã khiến Lâm Xuân bất tỉnh lên, ngón trỏ bổ bừa vào một chỗ làm cho nó nứt ra, anh ngẩng đầu uống mấy ngụm, sau khi giải toả cơn khát lại tiện tay vứt quả dừa vào trong bụi cỏ. Tiếp đó, anh giơ tay, tạo ra lá chắn xung quanh Lâm Xuân rồi đứng dậy đi sâu vào trong đảo.
Anh đi lang thang khắp hòn đảo, cuối cùng đã tìm thấy một chiếc thuyền bị bỏ hoang trên vách đá ở bên kia bờ biển. Đến khi anh kéo thuyền về chỗ cũ, Lâm Xuân vẫn chưa dậy.
Anh kiểm tra lại tình trạng của cô trong sự bất an, sau khi xác định rằng cô chỉ đang ngủ, cơ thể không có điều gì bất thường thì anh mới yên lòng.
Từ dấu vết hiện hữu trên bờ cát, không khó để anh đoán ra được anh và cô đã bò ra ngoài TV. Dù không biết tại sao Sadako tự dưng lại có năng lực xuyên qua cổng không gian, nhưng là chủ nhân của vật phẩm, có lẽ Lâm Xuân đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng để điều khiển Sadako hoàn thành chuyến du hành không gian như này.
Nhìn mặt trời dần ngả về phía Tây, Trần Sơ không muốn cô nghỉ ngơi trên một hòn đảo hoang vắng, anh do dự trong tích tắc rồi khom người bế cô vào lòng, đi ra ngoài biển, đặt cô vào chiếc thuyền nhỏ màu xanh.
Tuy chiếc thuyền bỏ hoang này có hơi cũ kĩ nhưng vẫn còn nguyên vẹn, chỉ không có mái chèo mà thôi.
Trần Sơ cẩn thận đặt Lâm Xuân nằm vào trong thuyền, điều khiển gió hái thêm hai quả dừa, để lỡ chẳng may đi được nửa đường, cô mà khát nước thì còn có cái mà uống. Đương định xuất phát, anh bỗng thấy cô nheo mặt và giơ tay lên che mắt mình, thế là anh lại quay người vẫy vẫy tay, hái một tàu lá dừa trên cây xuống rồi đặt lên đỉnh đầu cô.
Quả nhiên, khi những tia nắng chói chang bị che khuất, người con gái lại chìm sâu vào giấc ngủ bình yên.
Trần Sơ mỉm cười, bấy giờ mới vung tay ra lệnh cho cơn gió đẩy thuyền ra khơi.
Con thuyền màu xanh không có mái chèo lại phi nước đại trên mặt biển tựa như chiếc thuyền máy, cưỡi gió rẽ sóng đi đến bờ bên kia.
Lâm Xuân tỉnh lại giữa bầu trời đầy sao, Trần Sơ đang ngồi ở đầu bên kia thuyền, bên trên ngập tràn những vì tinh tú, anh nhìn cô, nhoẻn môi cười: “Dậy rồi à, ngủ có ngon không?”
Cô xấu hổ, chống tay xuống định ngồi dậy, ai ngờ thuyền lại tròng trành khiến cô giật mình.
Anh vội vàng vươn tay ra đỡ cô: “Cẩn thận.”
“Mình đang ở trên thuyền ạ?” Lâm Xuân nhìn xung quanh, loáng thoáng nghe thấy tiếng sóng xô trên mặt biển đen mịt.
“Ừ, anh định đưa em về đất liền trong lúc em đang ngủ, ai ngờ quãng đường còn xa hơn anh nghĩ.” Trần Sơ nói rồi nhân tiện nhặt quả dừa dưới sàn lên: “Em có khát không? Muốn uống nước dừa không?”
Cô không uống nước cả một ngày trời, giờ đã khát khô cả họng nên vội gật đầu.
Anh bổ dừa giúp cô rồi mới đưa cho cô uống.
Cô nhận lấy uống ừng ực, sau ấy mới thấy tỉnh người hơn.
“Bao lâu nữa mình mới về đất liền hả anh?” Lâm Xuân hỏi.
“Chắc phải gần đến lúc mặt trời mọc.” Trần Sơ đáp lời.
“Lâu thế cơ à?” Mặc dù cô không biết cả hai lên đường từ bao giờ nhưng trước khi cô bị quả dừa đập vào đầu, nhìn hướng của mặt trời thì có thể đoán ra lúc đấy đã là buổi chiều.
“Ừ, cái đảo mình ở lúc trước khá vắng vẻ.” Không có điện thoại và cũng chẳng có thiết bị định vị nên Trần Sơ không thể đoán ra đây là đâu: “Sadako còn dùng được nữa không?”
Lâm Xuân lắc đầu: “Sau khi ra khỏi trại Miêu, Sadako bị hao hết năng lượng, cần có đá sức mạnh mới khoẻ được.”
Quả nhiên là vậy, Trần Sơ chứng thực được suy đoán của mình.
“Kia là gì thế?” Ánh huỳnh quang màu xanh bỗng loé lên trên mặt biển đen nhánh, tựa như một dải sáng đang chuyển động.
Anh nhìn qua, sử dụng gió để điều khiển con thuyền trôi về phía dải sáng. Khi thuyền đến gần, Lâm Xuân mới nhìn thấy đó là một đàn cá, chúng đã toả ra ánh sáng màu xanh nhạt. Bầy cá thấy thuyền đến, bất ngờ tách ra làm đôi, bơi lội hai bên mạn thuyền rồi lại tụ họp với nhau.
Khung cảnh đẹp như truyện cổ tích khiến Lâm Xuân tròn mắt, cô thích thú đi từ mạn thuyền này sang mạn thuyền khác, phấn khích nói với Trần Sơ: “Hoá ra biển có cá phát sáng thật, hồi trước xem phim hoạt hình thấy loại cá này, em cứ tưởng là giả cơ.”
“Đại dương đẹp hơn những gì mình tưởng nhiều.” Anh đáp.
“Tiếc là không có điện thoại, không thì em đã quay lại rồi.” Cô tiếc nuối.
“Em có thể hỏi Vua Biển, hồi mới lên cấp A, có một khoảng thời gian cậu ấy lặn xuống đáy biển, chụp được rất nhiều cảnh tượng thần kì.” Anh nói.
“Đúng ha, ảnh là người dị năng hệ thuỷ, muốn ra biển lúc nào cũng được.” Nói xong, đàn cá đã bơi đi nhưng Lâm Xuân vẫn cứ mãi dõi theo.
Trần Sơ lại lái thuyền đi theo, cô nhận ra, vội cản anh lại: “Thôi, đừng làm phiền đàn cá, mình ngắm vậy là đủ rồi.”
“Được, sau này nếu em muốn ngắm nữa, anh sẽ dẫn em đi.” Vừa dứt lời, anh đã thay đổi hướng gió, đẩy thuyền trôi về phía lục địa: “Phải rồi, bọn mình trốn ra kiểu gì thế? Cả dịch bệnh trên người anh nữa, hình như đã mất hết rồi, em chữa cho anh à?”
Lâm Xuân bắt đầu chuẩn bị một bài thuyết trình, kể ngắn gọn cho anh nghe về sự biến hoá ở trại Miêu, cùng với cách mà cả hai đã trốn ra ngoài, chỉ che giấu sự thật về việc cô đã chuyển dời dịch bệnh sang cho mình.
“Hệ thống, hậu quả là gì thế?” Cô ngủ cả nửa ngày, dường như cũng không thấy khó chịu ở đâu hết.
“Cứ cách ba ngày, hệ thống sẽ trừ sạch điểm công đức của cô để phong ấn dịch bệnh.” Hệ thống trả lời cô.
Nói cách khác, trung bình ba ngày cô sẽ bị tông xe một lần?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hai hôm nay, sức khoẻ và tâm lý của Cua bị tàn phá, kinh nguyệt phá huỷ cơ thể mình, sự càm ràm và tình yêu của mẫu hậu khiến tâm lý mình bị mất cân bằng, giờ vẫn còn chưa hồi phục được ┭┮﹏┭┮. Cảm ơn anh trai yêu dấu của em đã đón mẫu hậu về nhà, hôm nay anh là một người anh tốt.
Hết chương 92.
Sadako bị nát rồi, cần tu bổ bằng đá sức mạnh.
“…” Dùng tính từ cái kiểu gì đây? Xuân Tương~ Chị bị vắt kiệt rồi, phải nghỉ ngơi thôi.
Vừa dứt lời, Sadako đã tuột khỏi đầu Lâm Xuân. Cô nhanh tay đón lấy, ôm mái tóc đã mất đi sự bóng bẩy, chỉ còn một màu bạc trắng của Sadako mà thấy lòng đau nhói.
“Vất vả rồi, đợi em về, em nhất định sẽ tìm đá sức mạnh để chữa cho chị.” Cô dùng từ “chữa” chứ không phải là “sửa” bởi trong mắt cô, mái tóc của Sadako không còn là một vật phẩm mà nó đã trở thành chiến hữu của cô rồi.
Lâm Xuân thu gọn bộ tóc vào, bãi cát bị mái tóc che phủ đã hoá thành màu xanh đen.
Cô sực ra điều gì đó, chợt nhìn sang bên cạnh. Đây là một hòn đảo có đường ven biển rất dài, xung quanh được bao phủ bởi lớp cát trắng bạc, sắc trắng ấy rực rỡ dưới khung trời và mặt biển xanh ngắt, chỉ có chỗ cát trước mặt cô mới có màu xanh đen, thậm chí nó còn đang lan ra xa.
Đó là chất độc trên người anh Trần Sơ và nó sẽ gây ô nhiễm đến môi trường xung quanh.
Lâm Xuân vội cất Sadako vào kho chứa vật phẩm, toan muốn rút một thẻ anh hùng giỏi chữa bệnh, cô còn đang suy nghĩ xem người hùng nào giúp trị độc, mình có cơ hội rút được thẻ đó hay không thì số điểm công đức nằm dưới góc phải đã bóp nát hết thảy những ảo tưởng của cô.
Điểm công đức: 65 điểm.
Chỉ còn 65 điểm công đức, thế còn rút cái gì nữa. Ít điểm như này khó rút được anh hùng lắm, với cả dù có làm được thì thể nào cấp bậc của người ta cũng thấp lè tè, chẳng được tác dụng gì.
“Di động mà còn ở đây thì tốt, ít nhất vẫn gọi điện được.” Lâm Xuân không biết phải làm sao, dõi mắt trông về nơi xa, nhìn hàng cây rậm rạp tựa như rừng nguyên sinh, cô chỉ đành lạc quan hi vọng rằng trên đảo có khu resort nào đó. Gặp được ai đấy là sẽ mượn được điện thoại.
“Anh Trần Sơ, em đi nhìn xem ở đây có người không nhé.” Cô đứng dậy chuẩn bị đi tìm người, vừa quay lại đã thấy sóng xô vào bờ cát, cách cô chừng hai ba mét, nước biển cũng không tràn lên mà ôm theo một lớp cát rút ngược về biển khơi.
Nước biển?
Nếu chất độc trong người anh Trần Sơ gây ô nhiễm môi trường xung quanh, một khi ngấm vào biển, không dám mường tượng hậu quả sẽ ra sao.
Lâm Xuân không đi tìm người nữa, cô quay lại, đi về phía bên kia bờ biển, cúi lưng xuống kéo Trần Sơ đi, muốn đưa anh đến một chỗ xa xa. Dù thế nào cũng không thể để cho chất độc của anh làm ô nhiễm biển được.
Cô cố gắng hết sức để kéo anh ra mặt cỏ ở bên ngoài bãi cát, mặc dù anh mới nằm lên thôi nhưng đám cỏ xung quanh đã khô héo một cách nhanh chóng, chí ít thì nước biển không dâng lên đến đây nên không thể khiến biển bị nhiễm độc trong một thời gian ngắn.
Chất độc gì thế này, lây nhiễm khủng khiếp quá, lan tới đâu chết tới đó.
Ủa?
Sao mình vẫn bình yên vô sự?
Lâm Xuân nhìn đôi tay vừa nắm vai Trần Sơ rồi kéo anh đi của mình, tuy rằng tay cô không sạch lắm, dính đầy cát nhưng làn da vẫn trắng hồng, khoẻ khoắn vô cùng.
Chẳng lẽ chất độc này vô hại với con người? Không thể nào, nếu nó vô hại, thế tại sao anh Trần Sơ lại hôn mê bất tỉnh? Vậy nên chắc hẳn nó chỉ không có hại với cô.
“Hệ thống.” Cô nghĩ đến hệ thống, nếu nói về sự khác biệt giữa cô và mọi người thì đó chính là việc cô có hệ thống: “Chất độc trong người anh Trần Sơ là dịch bệnh à?”
Lúc ấy cô ở trong quan tài đá nên không nhìn thấy tình hình chiến đấu bên ngoài, cô cũng không biết anh Trần Sơ đã gặp chuyện gì, nhưng cô vẫn đoán ra được. Trong trại Miêu chỉ có hai người có thể gây tổn thương cho anh, đó là đại tư tế và Miêu Ca Vân. Đại tư tế giỏi dùng lời nguyền nhưng người bị nguyền rủa sẽ không như thế này, và lời nguyền cũng không lây truyền được, vậy nên sau khi loại bỏ phương án này thì chỉ còn duy nhất Miêu Ca Vân, mà trong người bà ta cũng đang phong ấn bệnh dịch.
Hệ thống rất muốn có được bệnh dịch.
“Ừ.” Câu trả lời của hệ thống đã xác nhận suy đoán của Lâm Xuân.
Ánh mắt cô sáng lên: “Thế cậu lấy về được không? Cậu bảo cậu muốn nó còn gì.”
“Trên người anh ấy không có toàn bộ dịch bệnh mà chỉ có một ít thôi.” Hệ thống nói.
“Thế cậu cứ nhận bằng đấy đi đã, đợi lần sau gặp Miêu Ca Vân, tôi sẽ lấy hết chỗ dịch bệnh còn lại cho cậu.” Lâm Xuân nói ráo hoảnh.
“Không được.” Chưa cần cô hỏi, hệ thống đã trả lời luôn: “Bệnh dịch là vật phẩm cùng đẳng cấp với bản đồ địa mạch, lưu trữ nó sẽ phải tốn một nguồn năng lượng cực lớn, nếu bây giờ tôi chứa đựng dịch bệnh trong người Trần Sơ, sau này có cơ hội tôi cũng không còn năng lượng nữa.”
“Vậy cậu chỉ lấy bệnh dịch của anh Trần Sơ thôi được không?” Lâm Xuân hỏi.
“Tôi từ chối, bệnh dịch trong người anh ấy không thể thoả mãn giao dịch của chúng ta.” Hệ thống đáp.
Nói cách khác, bắt buộc phải là dịch bệnh của Miêu Ca Vân thì mới chịu.
“Không còn biện pháp gì nữa sao?” Lâm Xuân thấy mảng màu xanh đen đã lan rộng thêm mấy mét nữa dưới cơ thể Trần Sơ, vẻ mặt lo lắng khôn cùng.
Bệnh dịch giống hệt với bản đồ địa mạch, đều là vật phẩm tai hoạ. Bản đồ hấp thu sức mạnh địa mạch, gây ra động đất, mà bệnh dịch huỷ diệt sinh thái thông qua vi rút, đồng thời cả hai thứ này lại cùng đến từ không gian con. Dường như Lâm Xuân có thể khẳng định rằng, đại hoạ trong lời Miêu Ca Vân nói chắc chắn có liên quan đến những vật phẩm này.
Thành thử, dù thế nào cũng không thể để bệnh dịch ở lại Trái Đất.
“Có một cách có thể phong ấn bệnh dịch tạm thời.” Hệ nói cất lời.
“Cách gì?” Lâm Xuân hỏi ngay.
“Chuyển nó sang cho cô.” Hệ thống đáp.
“Tôi á?” Cô sững sờ.
“Cô là vật chủ của tôi, nếu bệnh dịch nằm trong người cô, tôi có thể kiểm soát nó trong phạm vi quyền hạn của mình.” Hệ thống giải thích.
Quyền hạn, vậy ra hệ thống cũng phải tuân theo luật lệ nào đó?
“Được, chuyển nó sang cho tôi đi.” Lâm Xuân đồng ý ngay tức khắc.
“Cô không hỏi hậu quả sẽ như thế nào à?” Hệ thống hỏi.
“Có nghiêm trọng không?” Cô hỏi lại.
“Có.” Hệ thống đáp.
– Nếu thành công thì tôi còn đổi ý được không?
– Không.
– Thế hoán đổi bệnh dịch đi đã nói cho tôi biết hậu quả sau.
“…” Hệ thống.
“Tôi nhát lắm, cậu mà nói trước thì tôi lại sợ, thế nên cứ làm đi đã. Mau lên, nhân lúc tôi vẫn còn can đảm.” Lâm Xuân rầu rĩ.
Hệ thống đờ đẫn trong tích tắc, khoảng một giây sau mới lên tiếng: “Để tay lên.”
“Để vào đâu?” Cô vô thức hỏi ngược lại.
“Cô muốn để đâu thì để, dù sao bây giờ anh ấy cũng không có ý thức.” Hệ thống trả lời.
Cậu cố tình nói ra câu sau nhằm mục đích gì đây, như kiểu cô lợi dụng lúc người ta gặp nguy hiểm để làm gì mờ ám không bằng. Lâm Xuân che giấu nỗi hoảng loạn trong thâm tâm của mình bằng cách chửi thầm. Cô quỳ gối bên cạnh Trần Sơ, đặt cả hai tay lên cổ tay anh.
Bỗng nhiên, cánh tay cô tê rần đi, cô cúi xuống nhìn, thấy một khoảng màu xanh đen sóng đôi nhau tràn ra ngoài, thoáng chốc đã xông vào cánh tay thon gọn của cô. Có hơi đau nhưng không nặng lắm, cảm giác như bị kiến cắn vậy, nhưng mảng màu vẫn cứ trải dài ra, kiến bu càng ngày càng đông khiến cô không thoải mái chút nào. May mà tốc độ trao đổi của hệ thống rất nhanh, chỉ mất chừng mười giây là xong.
“Cô muốn phong ấn bệnh dịch ở vị trí nào?” Hệ thống hỏi.
“Tay trái đi.” Lâm Xuân cực kì khó chịu nên chọn bừa một chỗ.
– Được.
Bệnh dịch màu xanh đen trong người cô lại bắt đầu di chuyển, tất cả cùng chảy về cánh tay trái của cô, cuối cùng hội tụ thành một vết bớt màu xanh đen, quấn quanh cổ tay cô. Tựa như một chiếc vòng tay màu mực, tôn lên cổ tay trắng nõn của cô, nhìn qua lại thấy đẹp vô cùng.
Khi chiếc vòng được sinh ra, cơ thể Lâm Xuân đã không còn tê nữa, cô trở lại trạng thái bình thường như thể cơn đau vừa qua chỉ là một ảo giác.
Nếu chỉ như thế này thì vẫn khá ổn.
Lâm Xuân nghĩ vậy, quay đầu nhìn chất độc hẵng còn vương trên bờ cát, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Có thu hồi được dịch bệnh trên bãi cát không?”
“Có.” Hệ thống đáp.
“Thế cậu lấy về đi.” Đây là vi rút huỷ diệt thế giới, bỏ sót một ít cũng vô cùng nguy hiểm.
Lâm Xuân đi ra bãi cát, ngồi xổm xuống, chạm tay trái xuống mặt cát xanh đen, loáng chốc đã hút sạch bệnh dịch. Khác với Trần Sơ, trên bờ cát có rất ít chất độc, thậm chí khi hấp thụ nó, cô còn chẳng cảm nhận được gì.
– Tôi đã tạm phong ấn dịch bệnh vào cổ tay trái của cô, cái giá phải trả là…
“Từ từ đã.” Lâm Xuân ngắt lời hệ thống, nhìn ra cây dừa ở gần đó: “Đợi tôi ra chỗ cái cây để nó đỡ tôi đã.”
Cô sợ lát nữa mình sợ quá sẽ chao đảo mất.
Hiếm khi nào hệ thống lại không khịa Lâm Xuân như thế này, đã thế còn chờ cô đi ra gốc cây dừa.
“Được rồi, cậu nói đi.” Cô tựa vào thân cây, ra vẻ hệ thống có thể thông báo tin dữ cho cô được rồi.
– Cái giá của việc phong ấn là…
“Bộp!” Quả dừa chín trên cây bỗng rơi xuống, đập thẳng xuống đầu Lâm Xuân, trước mắt cô tối sầm lại, trước khi hôn mê cô còn nhìn thấy lời nhắn của hệ thống.
Kẹp tóc của nữ thần may mắn, kĩ năng đã được đổi mới.
Chuyện xui rủi đừng ập đến nhanh như thế chứ????
Lâm Xuân ngã gục xuống đất, may mà cô đứng tựa vào cây dừa, ở dưới còn là bãi cỏ nên cũng không té nặng lắm.
Sự thay đổi đột ngột như vậy khiến hệ thống cũng phải câm nín.
Trên hòn đảo không người, gió biển lất phất, tiếng nước chảy rì rào, ánh nắng chói lọi khiến người ta rát da. Trần Sơ tỉnh lại trong cái nóng rực ấy, anh mở mắt, nhìn thấy bầu trời xanh biếc và biển cả mênh mông, bỗng chốc anh hơi mông lung, đến khi nhìn thấy chiếc TV bị vùi một nửa trong đống cát, anh mới nhận ra mình đã quay về Trái Đất.
Lâm Xuân sao rồi?
Người có thể dẫn anh về Trái Đất chỉ có Lâm Xuân mà thôi. Anh vội vàng nhìn xung quanh để tìm cô, thoáng chốc đã thấy cô ở dưới tán cây dừa gần đó. Anh nom cô đang nằm trên mặt đất thì hoá thành cơn gió ngay tức khắc, bay vụt đến bên cô. Tới khi chắc chắn rằng cô chỉ đang ngủ chứ không có vấn đề gì hết, anh lại thấy buồn cười.
Ném anh ra giữa nắng còn mình lại nằm ngủ dưới bóng cây.
Trần Sơ tiện thể nhặt trái dừa đã khiến Lâm Xuân bất tỉnh lên, ngón trỏ bổ bừa vào một chỗ làm cho nó nứt ra, anh ngẩng đầu uống mấy ngụm, sau khi giải toả cơn khát lại tiện tay vứt quả dừa vào trong bụi cỏ. Tiếp đó, anh giơ tay, tạo ra lá chắn xung quanh Lâm Xuân rồi đứng dậy đi sâu vào trong đảo.
Anh đi lang thang khắp hòn đảo, cuối cùng đã tìm thấy một chiếc thuyền bị bỏ hoang trên vách đá ở bên kia bờ biển. Đến khi anh kéo thuyền về chỗ cũ, Lâm Xuân vẫn chưa dậy.
Anh kiểm tra lại tình trạng của cô trong sự bất an, sau khi xác định rằng cô chỉ đang ngủ, cơ thể không có điều gì bất thường thì anh mới yên lòng.
Từ dấu vết hiện hữu trên bờ cát, không khó để anh đoán ra được anh và cô đã bò ra ngoài TV. Dù không biết tại sao Sadako tự dưng lại có năng lực xuyên qua cổng không gian, nhưng là chủ nhân của vật phẩm, có lẽ Lâm Xuân đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng để điều khiển Sadako hoàn thành chuyến du hành không gian như này.
Nhìn mặt trời dần ngả về phía Tây, Trần Sơ không muốn cô nghỉ ngơi trên một hòn đảo hoang vắng, anh do dự trong tích tắc rồi khom người bế cô vào lòng, đi ra ngoài biển, đặt cô vào chiếc thuyền nhỏ màu xanh.
Tuy chiếc thuyền bỏ hoang này có hơi cũ kĩ nhưng vẫn còn nguyên vẹn, chỉ không có mái chèo mà thôi.
Trần Sơ cẩn thận đặt Lâm Xuân nằm vào trong thuyền, điều khiển gió hái thêm hai quả dừa, để lỡ chẳng may đi được nửa đường, cô mà khát nước thì còn có cái mà uống. Đương định xuất phát, anh bỗng thấy cô nheo mặt và giơ tay lên che mắt mình, thế là anh lại quay người vẫy vẫy tay, hái một tàu lá dừa trên cây xuống rồi đặt lên đỉnh đầu cô.
Quả nhiên, khi những tia nắng chói chang bị che khuất, người con gái lại chìm sâu vào giấc ngủ bình yên.
Trần Sơ mỉm cười, bấy giờ mới vung tay ra lệnh cho cơn gió đẩy thuyền ra khơi.
Con thuyền màu xanh không có mái chèo lại phi nước đại trên mặt biển tựa như chiếc thuyền máy, cưỡi gió rẽ sóng đi đến bờ bên kia.
Lâm Xuân tỉnh lại giữa bầu trời đầy sao, Trần Sơ đang ngồi ở đầu bên kia thuyền, bên trên ngập tràn những vì tinh tú, anh nhìn cô, nhoẻn môi cười: “Dậy rồi à, ngủ có ngon không?”
Cô xấu hổ, chống tay xuống định ngồi dậy, ai ngờ thuyền lại tròng trành khiến cô giật mình.
Anh vội vàng vươn tay ra đỡ cô: “Cẩn thận.”
“Mình đang ở trên thuyền ạ?” Lâm Xuân nhìn xung quanh, loáng thoáng nghe thấy tiếng sóng xô trên mặt biển đen mịt.
“Ừ, anh định đưa em về đất liền trong lúc em đang ngủ, ai ngờ quãng đường còn xa hơn anh nghĩ.” Trần Sơ nói rồi nhân tiện nhặt quả dừa dưới sàn lên: “Em có khát không? Muốn uống nước dừa không?”
Cô không uống nước cả một ngày trời, giờ đã khát khô cả họng nên vội gật đầu.
Anh bổ dừa giúp cô rồi mới đưa cho cô uống.
Cô nhận lấy uống ừng ực, sau ấy mới thấy tỉnh người hơn.
“Bao lâu nữa mình mới về đất liền hả anh?” Lâm Xuân hỏi.
“Chắc phải gần đến lúc mặt trời mọc.” Trần Sơ đáp lời.
“Lâu thế cơ à?” Mặc dù cô không biết cả hai lên đường từ bao giờ nhưng trước khi cô bị quả dừa đập vào đầu, nhìn hướng của mặt trời thì có thể đoán ra lúc đấy đã là buổi chiều.
“Ừ, cái đảo mình ở lúc trước khá vắng vẻ.” Không có điện thoại và cũng chẳng có thiết bị định vị nên Trần Sơ không thể đoán ra đây là đâu: “Sadako còn dùng được nữa không?”
Lâm Xuân lắc đầu: “Sau khi ra khỏi trại Miêu, Sadako bị hao hết năng lượng, cần có đá sức mạnh mới khoẻ được.”
Quả nhiên là vậy, Trần Sơ chứng thực được suy đoán của mình.
“Kia là gì thế?” Ánh huỳnh quang màu xanh bỗng loé lên trên mặt biển đen nhánh, tựa như một dải sáng đang chuyển động.
Anh nhìn qua, sử dụng gió để điều khiển con thuyền trôi về phía dải sáng. Khi thuyền đến gần, Lâm Xuân mới nhìn thấy đó là một đàn cá, chúng đã toả ra ánh sáng màu xanh nhạt. Bầy cá thấy thuyền đến, bất ngờ tách ra làm đôi, bơi lội hai bên mạn thuyền rồi lại tụ họp với nhau.
Khung cảnh đẹp như truyện cổ tích khiến Lâm Xuân tròn mắt, cô thích thú đi từ mạn thuyền này sang mạn thuyền khác, phấn khích nói với Trần Sơ: “Hoá ra biển có cá phát sáng thật, hồi trước xem phim hoạt hình thấy loại cá này, em cứ tưởng là giả cơ.”
“Đại dương đẹp hơn những gì mình tưởng nhiều.” Anh đáp.
“Tiếc là không có điện thoại, không thì em đã quay lại rồi.” Cô tiếc nuối.
“Em có thể hỏi Vua Biển, hồi mới lên cấp A, có một khoảng thời gian cậu ấy lặn xuống đáy biển, chụp được rất nhiều cảnh tượng thần kì.” Anh nói.
“Đúng ha, ảnh là người dị năng hệ thuỷ, muốn ra biển lúc nào cũng được.” Nói xong, đàn cá đã bơi đi nhưng Lâm Xuân vẫn cứ mãi dõi theo.
Trần Sơ lại lái thuyền đi theo, cô nhận ra, vội cản anh lại: “Thôi, đừng làm phiền đàn cá, mình ngắm vậy là đủ rồi.”
“Được, sau này nếu em muốn ngắm nữa, anh sẽ dẫn em đi.” Vừa dứt lời, anh đã thay đổi hướng gió, đẩy thuyền trôi về phía lục địa: “Phải rồi, bọn mình trốn ra kiểu gì thế? Cả dịch bệnh trên người anh nữa, hình như đã mất hết rồi, em chữa cho anh à?”
Lâm Xuân bắt đầu chuẩn bị một bài thuyết trình, kể ngắn gọn cho anh nghe về sự biến hoá ở trại Miêu, cùng với cách mà cả hai đã trốn ra ngoài, chỉ che giấu sự thật về việc cô đã chuyển dời dịch bệnh sang cho mình.
“Hệ thống, hậu quả là gì thế?” Cô ngủ cả nửa ngày, dường như cũng không thấy khó chịu ở đâu hết.
“Cứ cách ba ngày, hệ thống sẽ trừ sạch điểm công đức của cô để phong ấn dịch bệnh.” Hệ thống trả lời cô.
Nói cách khác, trung bình ba ngày cô sẽ bị tông xe một lần?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hai hôm nay, sức khoẻ và tâm lý của Cua bị tàn phá, kinh nguyệt phá huỷ cơ thể mình, sự càm ràm và tình yêu của mẫu hậu khiến tâm lý mình bị mất cân bằng, giờ vẫn còn chưa hồi phục được ┭┮﹏┭┮. Cảm ơn anh trai yêu dấu của em đã đón mẫu hậu về nhà, hôm nay anh là một người anh tốt.
Hết chương 92.
Danh sách chương