Cách cửa hàng rối gỗ khoảng một cây số, có một chiếc ô tô trở về từ cửa ô vừa đi ngang qua.

“Thời tiết lạ quá.” Người đàn ông càm ràm với vợ: “Rõ ràng trong thành phố chỉ thấy gió bình thường mà sao bên ngoài lại có bão, không khoa học chút nào.”

“Mấy năm nay thời tiết Trái Đất cũng bất thường mà.” Gương mặt người vợ cũng toát lên vẻ thất vọng: “Tiếc quá, mình đã đặt khách sạn suối nước nóng rồi.”

Theo kế hoạch ban đầu của đôi vợ chồng, hôm nay cả hai sẽ đến thành phố tiếp theo và ở tại một khách sạn suối nước nóng. Sáng thức dậy, mặc dù đã nhận được thông báo của chính phủ nhưng thấy bên ngoài lặng gió nên bọn họ cố gắng tiếp tục cuộc hành trình. Ai ngờ vừa mới lái xe ra cửa ô, hai người đã chứng kiến cơn giông tố, suýt nữa đã làm lật ngửa xe của họ. Vì thế mà họ mới đành lái xe về, chuẩn bị quay lại khách sạn.

“Mình đi uống cà phê rồi về.” Người đàn ông nhớ ở đằng trước có quán cà phê nên muốn vào uống một ly rồi quay về khách sạn.

“Ok.” Người vợ vui vẻ đồng ý.

Người đàn ông bẻ lái, định rẽ sang trái, đi về phía quán cà phê, nhưng tay lái đột nhiên mất kiểm soát rồi bỗng quay ngoắt sang phải, xe chạy vọt ra làn đường dành cho người đi bộ.

Anh hoảng hốt, vội ấn chân phanh nhưng phanh cũng hỏng, anh đạp mạnh rất lâu mà chẳng ăn thua, thành thử anh chỉ có thể ấn còi điên cuồng.

“Tránh ra, mau tránh đi, phanh xe hỏng rồi.” Anh hét lên, đồng thời giữ chặt vô lăng, cố gắng giành lại quyền kiểm soát.

Nhưng dù anh gắng sức thế nào, tay lái cũng chẳng hề nhúc nhích, cứ thế lao thẳng về phía một cửa hàng còn chưa mở cửa ở bên đường.

Nghe thấy tiếng hét hoảng loạn và sợ hãi ở bên ngoài, Dracula và cô gái tóc đỏ giật nảy mình, hai người nhìn nhau, Dracula vội mở lồng kính, lôi con rối Lâm Xuân ra rồi nắm chặt trong tay. Cô gái tóc đỏ đi ra cửa, xem xét tình hình bên ngoài. Ngờ đâu, cô ta vừa mới bước tới cửa, đang nhìn qua ô kính để kiểm tra thì thấy chiếc SUV màu xanh lao vọt vào mình, giờ nó đang ở ngay trước mắt cô.

Đôi mắt cô ta co rụt lại, tự động sử dụng dị năng không gian, dịch chuyển tức thời để tránh bị ô tô đâm vào người.

Toi rồi! Mình vừa mới dùng dị năng!

Cùng lúc đó, Trần Sơ đang ở đầu bên kia thành phố tìm kiếm Lâm Xuân đã cảm nhận được gì đó, anh chợt quay đầu nhìn về phía cửa hàng rối gỗ.

Năng lượng dao động, một nguồn năng lượng vô cùng nhỏ bé đã dao động.

“Dracula, chúng ta phải rời…” Chữ “Đi” còn chưa nói xong, nữ tóc đỏ đã thấy Dracula bị chiếc xe SUV đâm phải.

Cái thằng phế vật này, có mỗi chiếc xe mà còn không tránh được? Dracula cũng đờ đẫn, rõ ràng hắn đã tránh đi trước khi bị ô tô đâm vào, thế mà vẫn bị đâm là sao. Hắn cảm giác, ngay khi mình né tránh cái xe đó, hình như nó cũng đổi hướng theo mình.

Không, không thể nào, trong thời gian ngắn ngủi như thế, xe không kịp và cũng không có khả năng chuyển hướng.

“Chết tiệt.” Nếu như bên ngoài không có người nhìn, hắn chỉ cần giơ tay lên là có thể biến cái xe SUV thành ô tô đồ chơi, nhưng hắn không thể làm thế được.

“Rắc!” Dracula nén cơn đau, vịn vào tường để đứng lên, ai ngờ vừa cử động, đùi hắn đã vang lên tiếng gãy xương.

Hắn bị gãy xương? Tuy rằng với ma cà rồng, vết thương cỏn con kiểu này sẽ chóng lành, nhưng bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng nhếch nhác như thế này. Hơn nữa, tại sao một vụ tai nạn giao thông bình thường lại khiến hắn bị gãy chân?

“Ngơ ra đấy làm gì, chúng ta rời khỏi đây ngay lập tức.” Cô gái tóc đỏ đã chạy ra cửa sau, gọi Dracula đi qua.

Dracula cúi đầu nhìn tượng gỗ Lâm Xuân bị hắn cầm trong tay, nghiến răng đi ra cửa sau. Ngờ đâu, khi hắn vừa động đậy đã có người hét lên bảo hắn phải cẩn thận. hắn quay đầu, thấy chiếc xe quen thuộc lại đâm sầm vào người mình.

– Rầm!

Dracula còn chưa kịp phản ứng đã bị đâm văng ra ngoài, đập cả người vào tường rồi lại bật ngược lại, rơi “ầm” xuống đất.

Dù Dracula là ma cà rồng nên khoẻ hơn người bình thường rất nhiều, nhưng bây giờ hắn cũng phải nôn ra một bụm máu. Máu của ma cà rồng không phải thứ có thể nôn ra một cách tuỳ tiện, mỗi cc máu trong người đều là nguồn sống của họ, một ngụm máu này ít nhất cũng phải tổn thọ năm năm trời.

Dracula cảm nhận cơ thể mình, cái chân còn lại cũng gãy rồi.

“SHIT!” Cái chân mới gãy của hắn còn chưa lành, giờ còn què cả hai chân, chạy sao được nữa.

“Mia, tôi không cử động được.” Dracula chỉ đành cầu cứu cô gái tóc đỏ.

Mặc dù khá ngạc nhiên với sự “xui xẻo” của Dracula nhưng cô gái tóc đỏ biết rằng giờ mình không thể mặc kệ ông ta được, rất có khả năng Trần Sơ sẽ đến đây ngay nên bọn họ phải mau chóng rời đi. Cô gái tóc đỏ chạy nhanh tới, cúi người đỡ Dracula, nhưng chiếc xe tông vào Dracula rõ ràng đã yên vị lại bắt đầu lao đến. Nó phóng ga ngay tại chỗ, xông về phía bọn họ với một tốc độ không thể tưởng tượng được.

Cô gái tóc đỏ giữ Dracula, muốn lợi dụng dịch chuyển tức thời để tránh bị xe đụng nhưng nó phóng quá nhanh, đâm bổ vào cả hai ngay trước cô ta kích hoạt dị năng.

– Ầm!

Bấy giờ, cả Dracula và cô gái tóc đỏ bị xe tông văng ra ngoài, lại bị đập vào tường rồi ngã xuống đất.

“Phụt!” Dracula lại nôn ra một búng máu.

“Không thể nào!” Gương mặt cô ta phờ phạc, nói với vẻ ngạc nhiên: “Kể cả cái xe có lái bằng với vận tốc của máy bay thì không thể nhanh hơn tôi dịch chuyển được.” Huống hồ, với thể chất hiện tại của cô ta, tai nạn bình thường cùng lắm cũng chỉ làm cô bị rách da mà thôi. Nhưng cú tông xe vừa rồi suýt nữa đã khiến cô ta bất tỉnh.

“Đừng xàm nữa, đi nhanh lên!” Dracula bị đâm liên tục ba lần còn đớn hơn cô ta rất nhiều.

Cô gái tóc đỏ cũng biết đây không phải lúc để tìm hiểu sâu, cô ta tóm lấy Dracula – kẻ đã gãy cả hai chân và một tay, lại chuẩn bị dịch chuyển tức thời!

– FUCK!

Tiếng “Rầm” vang lên rung trời lở đất, con xe đó lại tông vào trước khi cô ta kịp sử dụng sức mạnh. Điều khiến người ta khó chịu hơn nữa là khi chiếc SUV đâm vào hai người, có lẽ vì thấy khoảng cách gần quá, gây bất lợi cho lần đâm tiếp theo nên nó còn lùi về sau, đứng cách chừng hai mét rồi nhìn hai người chằm chằm.

Đúng, là đang nhìn chằm chằm, dù cho hai người chủ ngồi thắt dây an toàn trong xe đã bất tỉnh, nhưng cô gái tóc đỏ cảm thấy cái xe này đang nhìn lăm lăm vào họ. Nó có ý thức, đây là một chiếc ô tô có ý thức.

Chẳng lẽ trên đời có Transformers thật sao?!

“Khụ khụ… Mia!” Dracula nôn ra máu, đợt này máu còn nhiều hơn vừa nãy, e chừng hắn phải mất thêm mười lăm năm tuổi thọ.



Cô gái tóc đỏ vội ngoảnh lại nhìn Dracula, sợ hết hồn khi thấy bộ dạng hắn như người sắp chết: “Dracula, ông có ổn không?”

Đường đường là nghệ nhân rối gỗ cấp S kiêm ma cà rồng thì không thể bị xe đâm chết ở đây đâu ha?

“Khụ~ Tôi biến nó thành con rối, cô dẫn tôi đi.” Sau khi bị đâm bốn lần, Dracula hiểu được sự khủng khiếp của tai nạn ô tô nên không dám coi thường nữa, thậm chí hắn còn nghĩ, nếu bị tông thêm hai lần nữa, hắn chắc chắn sẽ chết. Vậy nên hắn chẳng còn màng đến việc người ngoài sẽ nhìn thấy dị năng và để lộ thân phận của mình.

“Được!” Cô gái tóc đỏ đồng ý.

Lâm Xuân được Dracula giữ trong tay, cảnh tượng đó, không, phải là bốn vụ tai nạn xe hơi liên tiếp cũng không hề đâm vào cô nên cô rất sung sướng khi được chứng kiến cuộc vui như thế này.

Hoá ra nhìn người khác bị xe tông lại là một trải nghiệm hạnh phúc như vậy! Ôi, mình xấu xa quá mà, há há há~

“Hệ thống, ma cà rồng định biến ô tô thành rối gỗ kìa, làm sao bây giờ?” Lâm Xuân nghe thấy ý định của Dracula, vội vàng nhắc nhở hệ thống.

“Hừ, dị năng mà cũng dám đối phó với quy tắc.” Hệ thống nói ra một câu vô cùng bá đạo với giọng điệu bình tĩnh hết đỗi.

Lâm Xuân tự dưng vui sướng hẳn lên.

– Đâm nó, đâm chết nó luôn!

“Ô tô nó đâm cô mà.” Hệ thống nhắc nhở.

“Đến đây đến đây, tông chị đi, tông chị đi nào!” Lâm Xuân biết lắng nghe, sửa lại câu nói, cái chất giọng hả hê đê hèn tới cùng cực.

Lúc trước cô còn muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Dracula càng sớm càng tốt, nhưng giờ cô đổi ý rồi, cô sẵn lòng ở lại bên hắn, sống chết có nhau với hắn luôn.

“Rừm rừm~~” Dường như chiếc SUV màu xanh nghe được tiếng kêu gọi của Lâm Xuân nên lại nhấn chân ga, lao vọt tới.

Dracula giơ tay trái lên một cách khó nhọc, bờ môi lẩm bẩm rồi chụp tay về phía xe.

– Ầm!

Tay trái của Dracula đứng mũi chịu sào, phải chịu lực va chạm khủng khiếp của cái xe, và hắn đã bị đập vào tường đến lần thứ năm.

Sau khi đạt được mục đích, SUV lại quay xe, lùi về vị trí cũ.

Trong góc tường, người Dracula và cô gái tóc đỏ nát tan như thể bị làm thịt, cả hai gục ở đó, mãi mà không cử động được, trông như đã tử vong. Đặc biệt là Dracula, người hắn be bét máu như con búp bê vải rách tươm, không còn sự lịch lãm điển trai của một ma cà rồng.

“Ô tô đâm ông.” Cô gái tóc đỏ run rẩy bò sang một bên: “Ông là người bị đâm.”

Rõ ràng lúc nãy cô ta có thể thoát khỏi tai nạn, nhưng vì cứu Dracula nên cô mới bị đâm, vậy nên mục tiêu của chiếc xe là Dracula.

Đôi mắt xanh của Dracula không còn sáng như những viên đá quý, nỗi sợ hãi bao trùm trong con mắt, nhưng hắn vẫn cử động tay phải, ném con rối trong tay về phía cô gái tóc đỏ: “Dẫn… Dẫn nó đi.”

Cô gái tóc đỏ nhớ đến mục đích chuyến đi của bọn họ, vội giơ tay lên đón con rối, chuẩn bị dịch chuyển tức thời.

“Rầm!” Lần này, ô tô không đâm vào Dracula mà tông thẳng vào cô gái tóc đỏ, cô ta bị văng ra ngoài, cuối cùng mặt tường đã đón chào một gương mặt mới, sau đó cô ta lại rơi ụp xuống đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Dracula đang hấp hối bỗng có thêm sức sống ngay tức khắc, đôi mắt xanh lại ánh lên tia sáng: “Người bị đâm… Không phải tôi.”

Nếu cái xe không nhằm vào hắn, vậy hắn sẽ có cơ hội sống sót.

Dracula quay người, vội vàng bò ra chỗ khác, hắn muốn đi ra ngoài, hắn phải đến bệnh viện, với khả năng hồi phục của hắn thì sẽ khỏi nhanh thôi.

Dracula bò qua đống đổ nát một cách chật vật, đầy mảnh thuỷ tinh và tượng gỗ rơi lả tả xuống đất, mỗi khi đi qua một con rối, hắn sẽ nghe thấy tiếng thầm thì của họ.

– Dracula, mày chết đi.

– Dracula, đáng đời mày!

– Giết nó, giết Dracula

– Tao hận mày, tao hận mày.

– Cho tao trở lại thành người, cho tao trở lại thành người.



“Im mồm!” Dracula hét lên, nhưng hẳn đã chẳng còn sức để khống chế lời nói của rối gỗ, dị năng của hắn đang bị mất kiểm soát vì vết thương chằng chịt.

Cùng lúc đây, sau khi cô gái tóc đỏ bị chiếc SUV màu xanh đâm thêm lần nữa, cô ta sực ra điều gì đó, giơ tay lên, ném người gỗ trong tay về phía Dracula. Tiếp đó, đúng như cô dự đoán, cái xe suýt nữa đâm vào cô đã phanh gấp lại rồi quay đầu xe, phi đến chỗ Dracula.

“Dracula, tai nạn nhằm vào con rối của ông!” Cô ta vỡ vạc, cất tiếng nhắc nhở Dracula nhưng đã quá muộn, ô tô đã đâm vào hắn cùng với người gỗ mà cô ta vừa ném ra ngoài.

Chỉ có thể nói rằng, hành động vứt con rối đi của cô ta quả là một điều chính xác.

Bây giờ, Lâm Xuân không may mắn trốn thoát được nữa, bị đụng vào tường cùng với Dracula, nhưng cô chẳng thấy đau chút nào.

“Ủa, không đau? Sao lại không đau?” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Giờ cô đang là con rối.” Hệ thống giải thích.

Còn điều tuyệt vời như thế này sao.

Cô đang phấn khởi thì bỗng thấy một thứ từ trên trời rơi xuống, đáp xuống chỗ ngay gần với cô, đó là một cái cánh tay bằng gỗ. Trên cổ tay còn có vệt đen.

Đấy là tay trái của mình?



“Tay trái của tôi, tôi gãy tay trái rồi!!!!” Lâm Xuân sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, hồi trước bị xe đâm, đau thì vẫn đau nhưng cơ thể còn lành lặn, sao giờ bị đâm có tí đã tàn tật rồi!

Cô vừa mới gào khóc, cánh tay đột nhiên động đậy rồi bay trở về, gắn lên người cô như thể có một sức mạnh nào đó đã dẫn dắt nó vậy.

“Khóc cái gì, có lần nào bị tai nạn mà tôi không chữa cho cô à?” Hệ thống phát bực cả lên.

Đúng vậy, suýt nữa thì quên mất, sau mỗi lần bị tai nạn, hệ thống cũng sẽ chữa trị cho mình.

“Mày… Rốt cuộc mày đã làm cái gì?” Dracula nắm con rối Lâm Xuân bằng bàn tay đầy máu.

“Tôi chả làm gì hết.” Làm sao Lâm Xuân có thể nói ra được rằng giờ phút này cô chỉ muốn ở cạnh Dracula thêm chút nữa, lão ta cũng đỉnh đấy, bị đâm bao nhiêu lần mà vẫn chưa chết, đúng là ma cà rồng có khác.

Phải biết đây không phải là tai nạn giao thông bình thường, hệ thống đã thêm vào một quy tắc, đó là sức mạnh khiến cho cô sau khi bị đâm sẽ chạm ngưỡng cửa thiên đàng. Sức mạnh này nó coi khinh sự phòng thủ.

“Rừm rừm~~” Tiếng động cơ ô tô lại vang lên.

Khuôn mặt Dracula biến sắc, dùng chút sức lực cuối cùng để ném con rối ra ngoài, thành công đổi hướng chiếc xe đã đi được nửa đường, quay lại đâm vào người gỗ.

“Mia!” Dracula quay lại nhìn cô gái tóc đỏ vừa mới đứng dậy.

Cô gái tóc đỏ hiểu ý Dracula, đang định ra cứu hắn, khuôn mặt cô ta bỗng tái nhợt đi, xoay người chia cắt không gian rồi chạy trốn, bỏ lại Dracula một mình. Mà ngay khi cô ta rời đi, một cơn gió đã bay vào cửa hàng con rối, khuấy động những mảnh vụn ngập tràn dưới đất.

Trần Sơ lạnh lùng nhìn vị trí mà cô gái tóc đỏ vừa biến mất, đương định đuổi theo thì một chiếc ô tô đã sượt qua người anh, lao vào bức tường ở gần đó.

Sau tiếng “Rầm” vang dội, con xe tông thẳng vào tường rồi rùi nhanh, trở về chỗ ban đầu.

Trần Sơ vội vã đuổi theo người dị năng không gian, nhưng cũng không muốn xe hơi xông ra và làm tổn thương mọi người nên anh đã tiện tay dùng dị năng để phá huỷ cái xe rồi mới hoá thành gió để bám theo đối thủ. Nhưng anh vừa mới bay thì chiếc ô tô cũng đã khởi động lại.

Anh sững sờ, rõ ràng anh đã phá nát cái xe rồi mà. Bỗng dưng, dòng kí ức xẹt qua tâm trí, cảnh tượng Lâm Xuân gặp tai nạn hiện ra trước mắt anh.

– Em không sao đâu, bị xe đâm là di chứng do sử dụng dị năng đấy.

– Hồi trước bị ô tô tông, giờ còn bị cả máy bay đâm nữa.

“Rầm!” Khi con xe đâm vào vách tường trống, Trần Sơ đã phản ứng kịp thời, anh định đứng chắn ngay trước xe nhưng vẫn không thể nhanh bằng tốc độ của nó nên đã chậm một bước.

Sau khi chiếc SUV xanh va vào tường, nó lại lùi về vị trí cũ.

Trần Sơ đứng tại nơi vừa bị xe đâm vào, nhìn xung quanh với vẻ mờ mịt.

Lâm Xuân đang ở đâu?

Đột nhiên, Trần Sơ nhìn thấy rối gỗ nằm tá lả dưới sàn nhà, đủ các mẫu hình, nom giống hệt như người thật. Chẳng lẽ… anh ngồi xổm xuống đất, tìm kiếm khắp nơi để, cuối cùng cũng nhìn thấy một con rối mặc bộ váy đen đang nằm trong đống đổ nát.

“Lâm Xuân!” Anh vội vươn tay nhặt nó lên rồi cầm trong tay, xem gương mặt của nó.

Lâm Xuân, đúng Lâm Xuân rồi, em ấy bị biến thành rối gỗ.

“Anh Trần Sơ, mau thả em ra, mau thả em ra, xe sắp tông vào rồi!” Lâm Xuân rất vui khi được gặp anh nhưng bây giờ cô vẫn chưa kết thúc hình phạt tai nạn giao thông, con SUV ở đằng sau không hề bị hư hại nhờ sự trợ giúp của hệ thống, nó đã khởi động lại và bắt đầu phóng vào người anh.

– Rừm rừm!

Nghe thấy tiếng xe gầm rú, Trần Sơ cũng đã phản ứng kịp thời, anh biết xe sắp đâm vào mình, nhưng khó khăn lắm anh mới tìm được Lâm Xuân, sao có thể buông tay cô được. Anh mau chóng phân tích tình hình hiện giờ, đồng thời xem xét khung cảnh xung quanh, sau đó mới để ý đến Dracula ở gần đấy đang gắng gượng bò ra ngoài cửa.

Nếu tai nạn ô tô là di chứng xảy ra khi Lâm Xuân sử dụng dị năng, vậy tai nạn lần này chắc chắn sẽ nhằm vào cô, nhưng tại sao ông ta lại bị thương nặng thế kia?

Trần Sơ sực vỡ lẽ, anh hiểu ra điều gì đó, giơ tay chộp lấy Dracula đã bò tới cửa, chắn ở trước mặt anh.

– Ầm!

Dracula lại bị xe tông, lần này hắn không chịu được nữa, cuối cùng đã ngất đi. Mà ngay khi hắn bất tỉnh, một nguồn dị năng khổng lồ bỗng dưng toả ra từ những con rối trong cửa hàng.

Đây là?

Trần Sơ đoán ra được gì đó, cúi xuống nhìn con rối do Lâm Xuân biến thành, sau đó, con rối đã hoá thành người con gái duyên dáng thanh mảnh, đó chính là Lâm Xuân.

– Lâm Xuân, em có bị…

“Anh tránh ra!” Nét mặt Lâm Xuân hốt hoảng, giơ tay ẩn anh ra, nhưng cô nào còn sức để đẩy được anh: “Xe đến rồi!”

Cô không đẩy anh ra được nên định chạy đi, nào ngờ cô vừa mới xoay người, bả vai đã bị người ta giữ chặt, cô cảm giác có một cánh tay to và rắn chắc đang ôm cô, bảo vệ cơ thể mảnh mai của cô trong lòng mình.

– Ầm!

Tới khi xe bị đâm văng ra ngoài, Trần Sơ vẫn ôm chặt lấy cô.

“Yêu cầu đã được hoàn thành.” Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên đúng lúc.

“Không cần phải… Chuyên nghiệp như vậy chứ?” Cứ phải đợi cô quay về làm người rồi mới đâm thêm cái nữa là sao.

– Giao dịch của hệ thống, không giảm giá.

“Tôi cảm ơn cậu quá cơ.” Lâm Xuân nghiêng đầu, rơi vào hôn mê.

Hết chương 98.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện