Trần Việt vui vẻ chờ Hoàng Đan từ từ đụng vào mình, hắn thình lình nhớ tới dơ bẩn phía sau lưng, không muốn làm bẩn mặt đối phương, liền xoay người lại, hai bên cánh tay không kiềm chế được hơi hơi giơ lên, bày tư thế ra ôm, ngây ngô mà lại đơn thuần.

Hoàng Đan đụng vào trong lòng Trần Việt.

Chiều cao hai người khác nhau, khi Hoàng Đan đụng lên, Trần Việt khom lưng xuống, mặc cho trán cậu đụng trán mình, trong nháy mắt đó, bọn họ cách nhau rất gần, gần đến trong mắt chỉ có lẫn nhau.

Thời gian phảng phất như ngừng lại, nhưng đó chỉ là ảo giác tốt đẹp, thời gian không ngừng, cũng vĩnh viễn sẽ không thể ngừng, vẫn cứ một mực làm người ta vừa yêu vừa ghét cái tốc độ đang trôi qua ấy.

Trán Hoàng Đan đỏ, đôi mắt cũng đỏ, cậu đau chau mày lại, môi run run một chút, cũng không hỏi Trần Việt tại sao đột nhiên dừng lại không đi tiếp, đáp án đã rất rõ ràng.

Nhìn khóe mắt Hoàng Đan chảy ra một giọt nước mắt, tim Trần Việt đập lỡ một nhịp, hắn nhớ tới cây kem dưới ánh mặt trời, muốn đến gần cắn một cái quá.

Hoàng Đan lui ra phía sau một bước, Trần Việt kéo lấy đồng phục của cậu,“Bố chưa từng thấy ai yếu ớt như cậu.”

Vẻ mặt ngẩn ra, Hoàng Đan lấy áo đồng phục ra khỏi tay hắn, ngẩng đầu nhìn chủ nhân cái tay, cậu không nói chuyện.

Trong lòng Trần Việt căng thẳng, tức giận rồi sao? Yếu ớt tôi cũng thích mà, hắn khôi phục kiêu ngạo tùy ý thường ngày, hung tợn nói,“Sao nào, không cho phép người khác nói vậy à?”

Hoàng Đan thở dài, đôi mắt đỏ hồng nhẹ cười một cái.

Trần Việt nhìn thấy Hoàng Đan cười, hắn ngốc, đây là chuyện gì thế này? Cũng đâu đụng mạnh lắm đâu, không đến mức bị đụng hư cái đầu chứ?“Này, cậu cười cái gì đấy?”

Hoàng Đan nói,“Không cười cái gì.”

Độ cong khóe môi cậu biến mất, giống như dáng vẻ nhếch lên vừa rồi chưa từng xảy ra,“Đến phòng y tế đi.”

Không cười cái gì? Đùa giỡn tôi sao? Trong lòng Trần Việt chua lên, không biết Hoàng Đan đang nhớ tới chuyện gì, hay nhớ tới người nào, nhìn cậu vui như thế mà, giống như con mèo nhỏ vậy.

Hoàng Đan đi ở phía trước, cậu nghe được sau lưng có tiếng chửi mát, còn đi theo một tiếng động lớn, không cần nhìn cũng biết Trần Việt đã đạp một đạp vào tường.

Lúc này còn chưa tan học, trong trường học không có ai đang đung đưa đi lại, hai bên tòa nhà dạy học thỉnh thoảng truyền ra tiếng thầy giáo đang giảng bài, hoặc nghiêm khắc, hoặc ôn hòa, có trong lớp học đang lớn tiếng chỉnh lại giọng đọc bài văn diễn cảm, bao phủ một bầu không khí nói cho mỗi một học sinh biết, mỗi một tấc thời gian là một tấc vàng.

Phòng y tế rất im lặng, y tá hỏi Trần Việt mấy câu rồi treo cho hắn hai bình,“Bạn học, thuốc lần trước mua ở chỗ tôi có làm theo hướng dẫn sử dụng không? Tôi thấy vết phỏng trên tay cậu chưa lành hẳn, có cần đến bệnh viện lấy số khám thử không?”

Trần Việt nói không cần, ánh mắt hắn liếc ngang liếc dọc rồi dừng ở trên người Hoàng Đan.

Y tá cười nói,“Vẫn nên đi khám một chút sẽ tốt hơn, nếu để lại sẹo, rất có thể sẽ đi theo cả đời đó.”

Y tá cho Trần Việt xem một vết sẹo trên tay mình, diện tích lớn như một đồng tiền xu, khác biệt rất rõ ràng với làn da ở những nơi khác, màu sắc trắng bệch, nói là do bị một cặp gắp than nóng đụng trúng, không biến mất được.

Mắt Trần Việt sáng lên, suy nghĩ nhỏ cũng bay lên, hắn vốn không coi trọng chỗ bị phỏng đó, nếu có thể để lại ký hiệu cũng rất tốt, qua mười năm hai mươi năm, còn có thể nhìn rồi nhớ lại năm đó.

Hoàng Đan đi ra ngoài.

Trần Việt gắt gao trừng bóng dáng cậu, trừng đến tròng mắt cũng sắp nhảy ra luôn rồi, mẹ kiếp, cứ vậy mà bỏ rơi hắn ở nơi này sao, một tiếng chào hỏi cũng không thèm nói!

Trong vài giây ngắn ngủi, Trần Việt nhớ tới một ngày tan học về nhà gặp một con chó hoang nhỏ, hắn đi vài bước quay đầu nhìn lại, phát hiện còn chó nhỏ tội nghiệp đang nhìn hắn, trông cậy chờ vào hắn có thể mang mình về nhà.

Y tá ghim kim treo nước cho Trần Việt,“Bạn học cậu lạnh lùng thật đấy, cũng không cười một cái nào.”

Trần Việt xuy một tiếng,“Tôi không quen cậu ta.”

Y tá trêu ghẹo “Lần trước tôi cũng nghĩ hai người không quen, nhưng cậu ấy đau bụng, cậu cõng cậu ấy đến đây, lúc này đến lượt cậu ngã, là cậu ấy đưa cậu đến, cái này là không quen sao? Đã rất quen thuộc mới đúng.”

Phải không? Nói vậy là rất quen thuộc à, trong lòng Trần Việt vừa vui vẻ một chút lại mất hứng, thằng Khương Long kia là ngồi cùng bàn của Hoàng Đan, lên lớp tan học đều sáp đến gần cậu bô bô, bọn họ càng quen thuộc hơn.

Hạt giống ghen tị nẩy mầm trong lòng, Trần Việt hâm mộ Khương Long, hắn chỉ là tình bạn học hữu nghị với Hoàng Đan, cậu ta thì có thể tùy ý tiếp xúc, muốn cười thế nào thì cười, muốn làm thế nào thì làm, bản thân mình thì không được, cái loại tình cảm này không thể đưa ra ánh sáng, sẽ không được tha thứ, càng không có khả năng sẽ được chấp nhận, phải bị cất giấu, càng sâu càng tốt.

“Cậu ấy là học sinh ba tốt, thi điểm tối đa ba môn vào trường này.”

Trần Việt chỉ nói mở đầu, y tá cũng đã cười rộ lên,“Tôi thường xuyên nghe được bạn học nghị luận về thiên tài lớp mười, nói cậu ấy học giỏi, ngoài hình dễ nhìn, trong nhà còn có tiền, là thiếu gia, thì ra là cậu ấy à!”

Trần Việt dựa vào lưng ghế dựa, lười biếng nói,“Nếu không thì sao? Như cậu ta, đốt đèn lồng cũng không tìm được người thứ hai đâu.”

Y tá nói,“Đúng thật rất dễ nhìn.”

Khóe miệng Trần Việt đắc ý giương lên, cũng đúng thôi, công chúa của tôi đẹp nhất trên đời, khí chất càng không cần phải nói,  không ai có thể so sánh được với cậu ấy cả.

Y tá nói,“Bạn học của cậu nhất định rất được các cô gái hoan nghênh.”

Trần Việt ném một câu Lưu Phong thường nói ra,“Con gái đều rất nông cạn.”

Y tá treo bình truyền dịch cho hắn,“Anh đẹp trai, cậu và bạn học cậu không phải là một kiểu, cậu ấy được hoan nghênh, cậu cũng có con gái thích, mỗi năm mọi người thường chú ý đến người được chọn là hoa khôi hot boy của trường học, năm nay hot boy trường học nhất định là một trong hai người rồi.”

Trần Việt nói,“Thứ đồ chơi đó không có gì vui.”

Y tá phụt cười ra tiếng, chị cũng vừa mới tốt nghiệp chưa được mấy năm, tính tình còn rất trẻ tuổi,“Ba năm trung học của các cậu sẽ nhận được rất nhiều quà cáp và thư tình.”

“Cho nên mới không có gì vui.”

Không thích người tặng, cho dù là vàng, hay là đá cũng chẳng có gì khác nhau.

Một tia hoang mang hiện lên trên khuôn mặt chưa hết tính trẻ con của Trần Việt, trong giây lát lại biến thành kiên định, lớp mười một phải chia, đến lúc đó phải hỏi thăm xem Hoàng Đan chọn văn hay lý, hắn cũng muốn theo cùng, không ngồi chung một chỗ thì ngồi chung một lớp cũng được.

Y tá kêu lên,“A, bạn học, quần áo phía sau cậu bị sao vậy?”

Trần Việt nói,“Té trong WC.”

Y tá nói khó trách có mùi nặng như vậy,“Cậu muốn không đi bệnh viện chụp CT, khám thử xem có bị thương đến xương cốt hay không không?”

Trần Việt lắc đầu, hắn cũng không phải đậu hủ , té một cái là vỡ nát, từ nhỏ đến lớn không biết đã té biết bao nhiều lần, có sao thì trong lòng mới có sao này, vừa té thì còn đau, hiện tại đã hết đau, đơn giản chỉ vì muốn đổ cho Hoàng Đan mà thôi.

Kết quả ngược lại thì tốt rồi, người đi, để một mình hắn để nơi này, mặc kệ hắn luôn.

Hoàng Đan đi tìm giáo viên xin phép.

Bình thường có học sinh vì không muốn lên lớp mà nói dối xin phép giáo viên, lý do xin phép vô cùng kỳ hoặc, còn có thể xuất hiện logic không bình thường, bọn họ đùa như vậy sẽ gây khó chịu với các bạn học thật sự muốn học.

Giáo viên không phân biệt được cái nào là thật, cái nào là giả, tất cả xin phép đều phải có số đăng ký ở bệnh viện hoặc là hóa đơn tiền thuốc linh tinh gì đó, nếu không dù có bệnh nhẹ đau nhỏ, nói xé trời cũng không tin, cho rằng đơn giản đó là do không muốn lên lên lớp mà thôi.

Cũng là một lý do như nhau, nhưng từ trong miệng học sinh xuất sắc nói ra, so với từ trong miệng học sinh ưa quậy phá sinh sự nói ra, độ tin cậy cũng hoàn toàn khác nhau.

Dù sao học sinh không phải con cái của giáo viên, không thể hiểu rõ toàn diện, căn cứ vào biểu hiện cá nhân để phán đoán cũng hợp tình hợp lý.

Hoàng Đan ung dung xin nghỉ rồi trở về phòng y tế.

Trần Việt nằm nửa sống nửa chết , không ngờ cậu còn trở về, lập tức sững sờ ngay tại chỗ.

Hoàng Đan nói,“Tôi đi xin nghỉ cho cậu.”

Trần Việt phục hồi tinh thần, một bên che kích động trong lòng, một bên nói móc,“Học sinh giỏi đúng là có khác, nếu đổi lại loại côn trùng có hại như tôi, có nói rách cái miệng, giáo viên cũng không thèm tin.”

Hoàng Đan co rút miệng.

Trần Việt nghĩ tới cái gì, cảm thấy khó có thể tin,“Cậu không quay về lên lớp sao?”

Hoàng Đan quét mắt nhìn bình truyền dịch, nhàn nhạt nói,“Cậu té bị thương có một nửa là trách nhiệm của tôi, tôi chờ cậu truyền nước xong.”

Nếu không phải trách nhiệm, là cái khác, ví như cậu cũng thích tôi, thì cái đó tốt biết bao nhiêu chứ, Trần Việt được một tấc lại muốn tiến một thước, rất không biết xấu hổ nghĩ.

Trong phòng y tế không có nhiều người, cũng không ít người, hai thiếu niên đang theo đuổi suy nghĩ của bản thân, cùng với nụ cười thân thiết của bà chị lớn, không khí rất ấm áp, ấm áp đến độ bà chị lớn cũng đã sắp ngủ luôn rồi.

Hoàng Đan đứng dậy đi qua hỏi thăm vết phỏng trên tay Trần Việt, thuốc mỡ trị phỏng cậu cho cũng không có tác dụng lắm.

Mệt mỏi của y tá biến mất, chị lấy ống nghe ở trên bàn đeo lên,“Cũng đã nổi mủ, tôi đề nghị cậu ta đến bệnh viện, cậu ta nói không đi.”

Hoàng Đan quay đầu, Trần Việt lập tức chuyển tầm mắt thổi huýt sáo, thổi phồng, giọng không thổi ra được cái gì, dù là dáng vẻ cà lơ phất phơ muốn ăn đòn như thế, nhưng vẫn cứ đẹp trai vô bờ bến.

Y tá nói,“Tốt nhất đến bệnh viện xử lý vết thương đi, mỗi ngày dùng Povidone khử trùng, tiếp tục dùng thuốc kháng sinh Erythromycin, kiêng ăn, không nên đụng nước, nếu nhất định phải đụng, thì bao tạm thời lại một chút, bọc túi nilon ở bên ngoài, không sớm loại bỏ da chết sẽ rất dễ bị lây ra.”

Hoàng Đan nói cảm ơn rồi nhìn Trần Việt nói,“Truyền nước xong thì đi thành phố, bệnh viện giữa trưa cũng có trực ban.”

Trần Việt ngu ngốc ôm một cục kẹo lớn nhưng không dám ăn,“Có ý gì?”

Hoàng Đan nói,“Lời chị y tá nói cậu cũng nghe thẩu rồi, đi bệnh viện xem một chút thì tốt hơn, đúng lúc tôi cũng phải đi bệnh viện.”

Trần Việt lập tức ngồi thẳng thân mình,“Cậu đi bệnh viện làm gì?”

Hoàng Đan nói dạ dày khó chịu.

Trần Việt mím hai phiến môi mỏng lại, có phải có liên quan đến chuyện đau bụng lần trước không? Mày hắn nhíu chặt lại, vừa lo lắng, lại rất bất an.

Hoàng Đan nhắm mắt lại, ngón tay gập lại không chút để ý gõ gõ trên đùi, không biết nghĩ đến cái gì, tính toán cái gì.

Trần Việt thấy y tá nằm trên bàn ngủ, nên tranh thủ thời gian tham lam nhìn chằm chằm Hoàng Đan, nhìn khuôn mặt trắng sáng của cậu, nhìn sợi tóc màu đen trên trán của cậu, nhìn lông mi cong cong của cậu, chỗ nào cũng nhìn, nhìn quài không đủ.

Hoàng Đan không mở mắt, nhìn như là ngủ, thực ra cậu không ngủ, vẫn tỉnh.

Trường học ở trong huyện, đến thành phố còn rất xa, Hoàng Đan đứng đợi xe  ở ven đường với Trần Việt, có một chiếc xe van chạy đến, bên trong có hơn mười người, trừ bỏ chỗ ngồi trước sau, trên băng ghế dài cũng đã chật ních, tài xế còn để cho bọn họ đi lên, nói còn chỗ ngồi.

Đúng là còn, giữa hàng thứ hai và cửa xe có ghế nhỏ, có thể ngồi một người, hàng cuối cùng ngồi xích vào một chút, có thể nhét thêm một người.

Trần Việt nhìn Hoàng Đan một cái, thấy cậu không phản ứng thì phất phất tay.

Trong xe không có hơi lạnh, nhiệt giống như cái lồng hấp, người chen người, mùi mồ hôi xen lẫn mùi hôi miệng trôi nổi trong không khí, không ngừng kích thích kiên nhẫn người ta, tài xế mặc kệ mọi người thúc giục, ông ta không bỏ ý định, chuyến đi đến thành phố còn nhét được thêm hai người nữa,“Bạn học, nhanh lên, các người lên xe ngay đi!”

Trần Việt cười cười, nói như đúng rồi,“Tôi say xe, chỉ có thể ngồi phía trước, nếu không lên xe sẽ phun ngay đó.”

Lúc này, trong xe vang lên trách móc, đều là nhưng người lớn tuổi một chút nói, thiếu niên nhỏ không dám làm như vậy, theo bản năng sẽ sợ hãi và đề phòng đối với xã hội và thế giới của người trưởng thành.

“Tài xế cuối cùng ông có đi không hả?”

“Đã không còn chỗ ngồi? Kêu hai người đó lên thì lấy chỗ đâu mà ngồi?”

“Thật sự chịu không nổi, vốn đã quá tải, vì kiếm thêm mấy đồng mà mạng cũng không cần sao?”

“Tài xế, bây giờ là mấy giờ rồi, tôi còn đang chờ về nhà ăn cơm trưa đó, phiền ông nhanh một chút đi.”

Trong xe ầm ĩ, hai học sinh trên đường lại không chịu lên xe, tài xế khó chịu chép miệng,  không nói câu nào, trực tiếp đóng cửa xe nghênh ngang chạy đi.

Sự bất tiện duy nhất ở Đại Quan chính là không thuận tiện đón xe, từng buổi chiều thứ bảy, tài xế xe van các nơi sẽ đứng ở đây chờ, bạn học tới trước có thể lựa chọn ghê ngồi, bạn học sau đó đừng nói chọn, còn có thể chen ra được chỗ là tốt lắm rồi.

Nhà ga có, đi mười mấy hai mươi phút là có thể đến, đi cũng không nhất định sẽ có xe ngay, đa phần đều phải chờ, đối với học sinh muốn vội vàng về nhà mà nói, một phút đồng hồ cũng dài đằng đẳng, nhất là các bạn học khác đều đã đi, lúc chỉ còn lại mình chưa đi, sẽ rất nôn nóng.

Trần Việt và Lưu Phong đều chen như vậy để về nhà, rồi chen đến trường học, bọn họ thấy cũng không ngạc nhiên, ngày nào đó nếu xe tài xế không có người, vậy mới là có vấn đề.

Hoàng Đan nặng nề tâm sự, cậu gọi hệ thống tiên sinh ở trong lòng, cũng không có được một tiếng trả lời nào, lo âu và do dự nảy sinh ở trong lòng, xen lẫn mấy phần đọng lại, dẫn đến mi tâm cậu càng nhíu càng chặt.

Trần Việt cho rằng Hoàng Đan bị nắng chiếu khó chịu, hắn không đợi xe van, chạy đến phía trước chờ taxi.

Lần này vận may của Trần Việt tốt, gọi được chiếc taxi, người ở bên trong cũng không tính là nhiều, hắn kêu Hoàng Đan đến, hai người trước sau lên xe.

Trần Việt đi lên trước, hắn để Hoàng Đan ngồi sát cửa xe, không cần bị làm nhân bánh quy, nếu không với độ nóng cao trong xe, xe nhoáng lên một cái, bị trái phải kẹp lại, cho dù không bị say xe, cũng sẽ buồn nôn.

Trong xe không chỉ có độ nóng cao, mùi cũng rất vẫn đục, vốn tưởng sẽ tốt hơn xe van một chút, nhưng Trần Việt cùng Hoàng Đan vừa đúng lúc, đụng phải một bác trung niên có mùi hôi nách, ở ngay bên trái Trần Việt.

Cửa sổ đang mở ra, cơn gió thổi đến, ai cũng có phần.

Xe chuyển hướng bên phải, Trần Việt đợi có cơ hội liền dựa vào người Hoàng Đan, Hoàng Đan bị hắn đè sát lên trên cửa xe.

Xe quẹo bên trái, Trần Việt cố gắng hết sức chống cự không cho người trung niên nghiêng về phía mình, hắn chỉ chờ Hoàng Đan dựa vào, ngồi xe thôi mà cũng có thể dùng đến tế bào não như thế, nếu đổi lại có thể chuyên tâm chịu khó học hành như vậy, ngai vàng đệ nhất cũng không cần phải ngồi đến.

Đến bệnh viện, Trần Việt và Hoàng Đan xếp hàng đăng ký, không phải cùng một khoa nên không đi chung.

Dạ dày Hoàng Đan không có vấn đề gì, dù sao cậu đã đến, số cũng đã lấy, nên chờ bác sĩ kêu số rồi cùng thảo luận một chút về vấn đề ăn thức ăn ven đường.

Trần Việt khám lấy thuốc xong đứng ở đại sảnh, lục tục có người đi qua bên cạnh hắn, đều không phải người hắn đang chờ, hắn bỗng nhiên phát hiện thế giới này quá lớn, người cũng quá nhiều, câu biển người mênh mông này hình dung rất chính xác.

Đợi đến ba năm sau tốt nghiệp, hắn tìm không thấy Hoàng Đan nữa thì phải làm thế nào đây? Trần Việt nắm chặt cái túi lớn trong tay, hắn vừa nhấc đầu thì đã thấy được Hoàng Đan đứng ở cách đó không xa, có vẻ không hợp nhau, cũng giống như ngày đó vậy, là một ngôi sao sáng nhất.

Chói mắt như vậy, cuối cùng cũng sẽ tìm ra được thôi.

Trần Việt yên lòng,“Này, bụng tôi đói sắp chết rồi, bây giờ cần đi ăn gì đó, cậu tự về trường học đi.”

Hoàng Đan nói,“Tôi cũng đi.”

Ngồi ở bên trong quán mì Lan Châu, bong bóng trong lòng Trần Việt vẫn chưa có dấu hiệu rơi xuống, hắn ném menu đến đối diện, khống chế sức lực và phương hướng rất tốt, không đụng đến người, cũng không bị rơi xuống.

Hoàng Đan muốn ăn mì cắt,“Đừng bỏ rau thơm.”

Phục vụ viên ghi vào giấy, quay đầu lấy bình nước và hộp giấy cho họ, nói một lát là có ngay.

Người trong tiệm không nhiều, cũng không có ai ồn ào bốn phía, quạt điện đỉnh đầu thổi hô hô, làm mồ hôi trên người Hoàng Đan khô lại, có chút lạnh, cậu rót ly nước uống mấy ngụm, phát giác Trần Việt đang nhìn lén mình, thì làm bộ như không biết.

Mì nhanh chóng được mang lên, Trần Việt ăn mì sợi, hắn cầm lấy hủ tiêu trên bàn đổ vào một ít, rồi múc sa tế, mặt trên tô mì đỏ rực một mảng lớn, nhìn thôi đã rất cay, cũng rất thơm.

Hoàng Đan không kịp ngăn cản, cậu nhíu mi,“Cậu phải ăn kiêng.”

Trần Việt đang muốn gắp mì ăn, hắn nghe vậy, nhất thời dừng lại tất cả động tác, đây là đang quan tâm hắn? Mẹ nó, tim đập nhanh quá, mặt có phải cũng đỏ rồi không? Tốt nhất đừng nên ngẩng đầu, sẽ bị phát hiện mất.

Sau khi một hai giây im lặng qua đi, Trần Việt cười lạnh một tiếng,“Liên quan cái rắm gì đến cậu!”

Hoàng Đan chậm rì rì nói,“Vậy cậu ăn đi, cho nhiều ớt vào, dù sao cũng không phải là tôi đau.”

Trần Việt chỉ là không yêu học tập, hắn không ngu, bậc thang đặt ở trước mặt hắn như thế này, hắn làm sao không đi chứ, cho dù bò, cũng phải bò đi lên,“Bố không ăn nữa.”

Hoàng Đan lắc đầu ở trong lòng.

Trần Việt vớt hết sa tế bỏ vào trong giỏ rác, hắn nếm ngụm nước dùng vẫn cảm thấy cay, nên đặt đũa xuống bàn, kêu nhân viên phục vụ mang một tô khác lên.

Hoàng Đan gắp một đũa mì thổi mấy cái bỏ vào trong miệng, buông mí mắt nhai kỹ nuốt chậm, gà má bị hơi nóng tô mì xông nên hơi đỏ lên, môi ẩm ướt, hiện lên sáng bóng, cậu ngẫu nhiên nâng tay vuốt tóc sang một bên, lộ ra lớp mồ hôi lấm tấm trán.

Trần Việt thất thường, đột nhiên tát vào mặt mình một cái, hắn vốn đã vừa cao lớn lại đẹp trai, rất thu hút ánh nhìn người khác, lại thêm Hoàng Đan, hai người vừa bước vào giống như minh tinh nhỏ, tự mang đèn flash chiếu sáng thu hút mọi ánh nhìn.

Động tác thình lình đến, khiến những người khác đang chú ý họ đều bị hù giật mình, không rõ ràng là sao thế này, nhìn cũng không giống như là đang cãi nhau.

Hoàng Đan bình thường, đoán trước được, cậu kéo một tờ khăn giấy lau miệng, không ăn nữa.

Trần Việt vừa rồi chỉ lo nhìn lén Hoàng Đan, hoàn toàn không ăn miếng nào, bụng ùng ục như trống gõ, hắn thấy đối phương không ăn nữa nên vùi đầu vớt mì rào rào ăn.

Hoàng Đan ung dung thản nhiên nhìn thiếu niên đối diện, rất nhiều lúc, ngạc nhiên bất ngờ bao giờ cũng đến lúc bạn không kịp phòng, lại giống như trong dự đoán, cậu đoán được đáp án nhiệm vụ lần này, lại không dự định sẽ điền bây giờ, không vội, chờ đến khi nhận thư tình rồi điền cũng chưa muộn.

Trên một đường này, Hoàng Đan đều đang tự hỏi, đáp án nhiệm vụ phải điền chỉ là câu mở đầu đầu tiên trong thư tình, nội dung có thay đổi hay không cũng không liên quan, cậu không hi vọng sẽ phá hư quỹ đạo phát triển của cuộc đời Trần Việt, trăm cay ngàn đắng mới có được sự nghiệp thành công như vậy.

Càng để ý, càng phải cẩn thận, không thể mạo hiểm, mỗi một bước đi kế tiếp, đều phải cân nhắc, sâu sắc hơn.

Hoàng Đan buông mắt, hiện tại cậu đã biết lần này trở về quá khứ, có thể phát hiện ra những thứ nào, cậu sẽ nghiêm túc quan sát, nhớ lại mỗi một chi tiết mà năm đó mình không chú ý đến, đem những đoạn ký ức trước đây khắc sâu vào trong trí nhớ, cùng cậu bước đi.

Trần Việt trả tiền mì, hắn có ý định muốn Hoàng Đan nợ hắn hai đồng năm, có thể có cơ hội tiếp xúc thêm nữa.

Đã đi bệnh viện, bụng cũng no rồi, Trần Việt thật sự không tìm ra được cái cớ nào để đi cùng với Hoàng Đan nữa, hiện tại chỉ có thể về trường học thôi.

Trở về ngồi mấy trạm giao thông công cộng mới bắt được xe, Trần Việt cố ý, hôm nay cùng Hoàng Đan đi ra, với hắn mà nói chính là trên trời rớt xuống cái bánh nhân lớn, gặm một cái phải đến mấy tháng sau mới có thể tiêu hóa được.

Trên đường trở về, Trần Việt nóng lòng mong muốn thời gian qua chậm một chút, tốt nhất có thể kẹt mấy cái giống như băng cassette thì càng tốt.

Trên xe công cộng có thể tiếp xúc thân thể nhiều một chút, dù chỉ là cánh tay chạm nhau một chỗ, vậy mà tim Trần Việt có thể đập nhanh không ngừng, kích động không kiềm chế được, thích một người, dù cho đối phương không thích mình, cái cảm giác này cũng đã rất tốt rồi.

Hoàng Đan nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên nhếch miệng cười qua hình ảnh phản chiếu trên kính thủy tinh, cậu nhịn nhịn mới không có vươn tay sờ một cái, khép mi mắt lại làm bộ như không phát hiện ra.

Buổi chiều trường học thông báo, ngày mai lãnh đạo thành phố muốn đến đây thị sát, các lớp phải tích cực phối hợp, nhận nước khử trùng quét dọn vệ sinh, còn phải chọn ra học sinh xuất đại diện.

Trường học hi vọng khi lãnh đạo hỏi vấn đề, học sinh xuất sắc có thể trả lời được, còn phải trả lời chính xác.

Các bạn học ngồi ở trên hưng phấn châu đầu ghé tai, có gì vui hơn khi lên lớp học không? Hình như không có!

Thầy Ngụy nhìn một đám hăng như vừa được bơm máu gà thì đau đầu,“Cứ như vậy đi, Hoàng Đan, trò kêu mấy nam sinh đi nhận nước khử trùng đi.”

Hoàng Đan nói,“Được ạ.”

Thầy Ngụy xem xét liếc nhìn cậu,“Thân thể trò có chỗ nào khó chịu không?”

Hoàng Đan nói không có.

Thầy Ngụy nói,“Vậy phải cố gắng tập trung tinh thần, ngày mai trò là đại diện lớp năm, mặt phải mỉm cười, không thể nhíu mày.”

Hoàng Đan,“……”

Cậu nhớ đến, năm đó đúng là có chuyện như vậy.

Khương Long phụt một cái nói,“Thầy ơi, thầy kêu Hoàng Đan cười, cái này không phải là làm khó cậu ấy sao?”

Thầy Ngụy buồn cười hỏi,“Cười rất khó à?”

Khương Long gật đầu như mổ thốc,“Khó ạ, mỗi ngày Hoàng Đan đều không cười một cái nào hết.”

Thầy Ngụy ồ một tiếng, nếu thật như vậy, vấn đề của học sinh này có thể lớn cũng có thể nhỏ, ông phải để ý một chút, dự định tìm thời gian nào tốt nói chuyện với học sinh này mới được.

Hoàng Đan chống đầu xoay bút, mắt đầy không tập trung.

Khương Long đang bô bô với mấy người Trần Yến, Tiền Mộng,“Mấy ngày này, sáng nào trong hộc bàn của Hoàng Đan bàn cũng có kẹo Thỏ Trắng, bánh quy, táo, thư tình, vòng dây thắt, hạc giấy, còn có sổ tay nữa.”

“Cậu muốn chúng tôi an ủi cậu, nên có cuối cùng sẽ có à? Đừng nghĩ đến, chấp nhận hiện thực đi.”

Khương Long liếc các cô một cái, nhỏ giọng nói,“Tôi nghi ngờ Hoàng Đan đang yêu.”

Hứng thú của nhóm Trần Yến nháy mắt nổ lên,“Thật hay giả đó?”

Khương Long nói khả năng cao tới 60%.

Trần Yến kinh ngạc đến ngây người,“Hơn một nữa luôn, cậu suy đoán từ nguyên nhân nào?”

Khương Long lý trí phân tích,“Có hai nguyên nhân, một, khai giảng tới nay, Hoàng Đan nhận được rất nhiều đồ, nhưng trước mắt tôi chỉ thấy cậu ấy nhận kẹo Thỏ Trắng, tôi còn tận mắt chứng kiến cậu ấy ăn nữa, hai, hôm nay cậu ấy xin phép nghỉ tiết cuối, lúc trở về còn liên tục thất thần, cái này rất không bình thường!”

Nói đến mặt sau, Khương Long tự mình bùng nổ trước, toàn bộ cứ như tường thuật một bộ phim,“Cậu ấy là ai chứ, cậu ấy là Hoàng Đan! Hoàng Đan đó!”

Tiền Mộng đổi vị trí sách giáo khoa trên bàn, nếu không e rằng sách của cô sẽ bị nước miếng Khương Long làm ướt hết,“Tôi cảm thấy không giống, có lẽ do Hoàng Đan chỉ thích ăn kẹo Thỏ Trắng mà thôi.”

Khương Long nói,“Vậy xin phép và thất thần thì giải thích thế nào?”

Trần Yến cảm thấy Khương Long chuyện bé xé ra to,“Bình tĩnh đi, ai mà không có lúc đau đầu nhức óc, tinh thần không tập trung chứ.”

Khương Long xác định nói,“Cậu có tôi có mọi người có, Hoàng Đan nhất định không có, ở trong lòng tôi cậu ấy như một vị thần sống vậy đó.”

Trần Yến lên mặt cụ non,“Cậu đứa nhỏ này thật là, nói lý lẽ với cậu cũng không thông được, thần cũng cần phải ăn uống đi vệ sinh ngủ ngon hay sao?”

Cô chớp chớp mắt,“Có điều, thì ra Hoàng Đan thích ăn kẹo Thỏ Trắng à, tôi phải nói cho mấy bạn tôi biết mới được.”

Tiền Mộng và Ngô Phương không nói chuyện, trên mặt đều là ý đó.

Hoàng Đan không nghe sót đến chữ nào, khóe mắt cậu nhảy nhảy, một ngày không xa nữa sẽ thường xuyên nhận được kẹo Thỏ Trắng đây.

Phía sau ầm ầm, nam sinh nữ sinh nói chuyện, còn khua tay múa chân, mặt một đám đều hồng hào.

Trần Việt vẽ hình người nhỏ ở trên vở, Lưu Phong lại kéo hắn,“Giữa trưa đi đâu vậy hử?”

Cánh hoa của một bông hoa trên đầu hình người nhỏ bị nghiêng, Trần Việt chửi nhỏ,“Móa!”

Lưu Phong tò mò nhìn lên,“Cậu vẽ cái gì thế? Xấu chết.”

Trần Việt cất quyển vở vào,“Cậu vẽ mặt trời thành quả trứng, có tư cách nói tôi vẽ xấu à?”

Lưu Phong mặt đỏ tai hồng,“Mẹ nó, suốt ngày chỉ biết làm tổn thương tôi!”

Trần Việt vặn mở nắp ly uống mấy ngụm nước,“Cái đó không phải do cậu tạo ra nhiều đất diễn để tôi tổn thương sao.”

Một ngụm máu của Lưu Phong kẹt ở trong cổ họng, thở phì phì nói,“Tôi xui xẻo tám đời, mới không đến Nam Trung, lại chạy đến Đại Quan với cậu, đúng là rắn chuột một ổ.”

Trần Việt đá bàn học,“Cậu mẹ nó lại dùng thành ngữ kiểu gì vậy hả?!”

Trong phòng học vang lên tiếng kêu gọi của Khương Long,“Có ai xung phong cùng chúng tôi đến lấy nước khử trùng không?”

Vốn nên do Hoàng Đan phát ngôn, nhưng cậu không có hứng thú với kiểu thử thách kêu gọi tràn ngập tính kích động, rất không thích cái đó, đây cũng là nguyên nhân cậu từ chối làm ban cán sự của lớp.

Trở lại một lần, Hoàng Đan cũng sẽ không làm ra bất cứ thay đổi nào.

Khương Long biết Hoàng Đan không làm nên thay cậu làm, dù sao bản thân cũng thích làm mấy chuyện này.

Một loại gạo dưỡng trăm dạng người.

Theo một tiếng kêu gọi của Khương Long, có thưa thớt ba bốn nam sinh đứng lên, còn chưa đủ.

Vòi nước ở giữa hai tòa nhà giảng học, gần sát đường lớn, xách một thùng nước đi lên tầng bốn, nữ sinh không làm được, chỉ có thể là nam sinh đến làm.

Trần Việt xem xem cái gáy  Hoàng Đan, hắn đứng lên,“Đi thôi.”

Lưu Phong theo sau,“Về ký túc xá sao? Hay là chúng ta đến quán net chơi đi? Tôi chưa tạo được tài khoản Truyền Kỳ, đang định làm lại một lần nữa.”

Tay Trần Việt đút túi,“Đi xách nước khử trùng.”

Bước chân Lưu Phong lập tức ngừng lại,“Cái gì? Tôi không đi!”

Trần Việt đi xuống lầu cũng không quay đầu lại,“Là đàn ông thì đi.”

Lưu Phong,“……”

Có rất nhiều người vây quanh chỗ vòi nước, các lớp đều ở đây, Hoàng Đan đi nhận nước khử trùng của lớp năm, rồi để các nam sinh lấy xô hứng nước xách về.

Trần Việt xách xô qua,“Tránh ra một chút.”

Hoàng Đan lui ra phía sau một chút, nhìn thấy trong xô Trần Việt càng lúc càng nhiều,“Một nửa là được rồi.”

Trần Việt không phản ứng, hắn hứng hơn phân nửa xô, nói cũng không nói một câu xách không nổi.

Hoàng Đan nói,“Tôi cùng cậu xách đến lớp.”

Mọi người đồng loạt nhìn qua, trong đó có Khương Long và Lưu Phong đang há miệng lớn nhất.

Cho đến khi Hoàng Đan và Trần Việt đã đi xa, Khương Long mới kịp phản ứng,“Có phải ngốc không, xách không nổi, chỉ cần đổ nước ra một chút là được rồi mà?”

Mắt Lưu Phong trừng, che chở cho anh em mình,“Ở đâu ra nói nhảm nhiều vậy hả?”

Khương Long rụt cổ, không tranh luận với y.

Có một câu châm ngôn, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, nói có mấy phần có lý.

Mấy xô nước lớn đặt ở phòng học, đều là nước khử trùng, mọi người tích cực ùa lên, lần lượt lấy khăn lau và cây lau nhà phân phát, không nói hai lời liền bận việc.

Không được phát thì phụ trách đi dạo chung quanh, các nữ sinh thay đổi đa dạng hình thức để nói chuyện, cũng rất bận rộn.

Mi tâm Hoàng Đan vẫn nhíu lại, cậu dừng động tác lau kính thủy tinh nhìn dựa vào tường trên hành lang, mặt hướng ra xa.

Khương Long lau vệt nước trên thủy tinh, tò mò quay đầu hỏi cậu,“Còn chưa lau xong đâu, sao cậu không lau nữa?”

Hoàng Đan nói,“Tâm trạng không tốt.”

Khương Long không ngờ Hoàng Đan thẳng thắng như vậy, ngơ ngác nửa ngày mới hồi phục tinh thần, cậu ta dựa vào tường hành lang, quan tâm hỏi thăm,“Tại sao tâm trạng không tốt?”

Hoàng Đan không đáp lại.

Tâm trạng cậu không tốt, là do tay Trần Việt lại đụng đến nước, không biết lúc nào mới có thể khỏi hẳn, mà bản thân lại chỉ có thể nhìn, không thể nói nửa câu không nên nói, làm những việc không nên làm.

Cảm giác này rất tệ, cậu rất không thích.

Khương Long gãi gãi đầu, nghĩ nghĩ nói,“Cậu muốn về ký túc xá không?”

Cậu ta ném khăn lau vào bên trong xô nước,“Đi thôi, đến giường tôi nằm một lát đi, tôi pha nước mật ong cho cậu uống, tôi nói cậu nghe, họ hàng của tôi nuôi rất nhiều ông mật, mật ong cũng do họ lấy……”

Hoàng Đan bị Khương Long kéo xuống lầu, khi đi qua bên cạnh Trần Việt, bước chân cậu dừng một lát, không dễ nhận ra.

Ra ra khỏi tòa nhà giảng dạy, miệng Khương Long nói càng lúc càng nhiều, hâm mộ Hoàng Đan thuê nhà ở, nói ai chân rất thối, còn ném vớ tùm lum,“Đúng rồi, cậu biết gì không? Trần Việt kêu Vương Giai Long đi đánh bóng rổ, cậu ta bị ngã mấy lần, chảy luôn cả máu mũi, việc này nhất định là do Trần Việt làm rồi.”

Vương Giai Long là đại diện môn toán học, nam sinh lúc học thể dục cố ý đụng ngã Hoàng Đan, mày cậu động động,“Sân bóng như chiến trường.”

Mặt Khương Long đầy kinh sợ,“Cậu nói chuyện thay cậu ta ư? Hoàng Đan cậu vậy mà lại lên tiếng thay cậu ta à!”

Hoàng Đan nói,“Đây là sự thật.”

Khương Long bĩu môi,“Được rồi, cậu nói đúng là như thế, cá lớn nuốt cá bé, tôi hiểu được mà.”

Hoàng Đan nghe ra thành kiến và không để bụng của trong lời Khương Long, cũng không phân tích nhiều cho cậu ta nghe, có một ngày tự cậu ta sẽ biết thôi,“Khương Long, cậu có thấy Trần Việt tìm Vương Giai Long gây phiền phức không?”

Khương Long nói không có.

Hoàng Đan lại hỏi,“Những người chơi bóng khác thì sao?”

Khương Long lắc đầu, nói không có nghe ai nói cả, lúc này mặt cậu ta đã đỏ.

Hoàng Đan biết trong chuyện này Trần Việt không thoát khỏi liên quan, cũng rõ ràng sẽ là đáp án này, khi chơi bóng thân thể sẽ phát sinh va chạm, dù là cố ý hay vô tình, cũng không thể phán đoán chuẩn xác, nhất là ở tuổi thanh xuân niên thiếu này, trong thân thể mỗi người đều có một ngọn lửa đang cháy, bất cứ lúc nào cũng có thể đốt lan sang người khác.

“Nếu không ai thấy được một màn xảy ra, thì không nên nói lung tung.”

Khương Long nhỏ giọng than thở,“Trừ cậu ta còn có thể là ai chứ?”

Hoàng Đan không có nhiều lời, cậu đang thiên vị Trần Việt, nếu nói nhiều, ý đồ sẽ rất rõ ràng.

Năm đó sau khi Hoàng Đan chuyển ra ngoài cũng không có về lại ký túc xá, lần này cậu trở lại cùng Khương Long, cũng nhìn thấy trên giường mình có thêm đồ của Trần Việt, ngay cả tấm áp phích cũng được chủ nhân chuyển nhà luôn rồi.

Mà trên giường ban đầu của Trần Việt chất đống rất nhiều này nọ lung tung lộn xộn, cũng không thu dọn gọn gàng gì cả.

Khương Long đứng ở cái giá pha nước mật ong cho Hoàng Đan,“Ra trải giường và vỏ chăn tôi vừa mới thay, rất sạch sẽ, không tin cậu ngửi ngửi thử đi, vẫn còn mùi của nắng đó.”

Hoàng Đan không ngửi, cậu trèo lên, đưa tay sờ sờ áp phích trên tường, ngay sau đó thì xé một góc băng dính ra.

Mặt sau áp phích có chữ viết, trên đó viết — Tương lai tôi muốn mua một tòa lâu đài, tặng cho công chúa của tôi.

Hoàng Đan dán băng dính trở về, dường như không có việc gì xuống giường.

Khương Long quay người, thì phát hiện mắt Hoàng Đan có chút đỏ, cậu ta ngẩn người,“Cậu bị thương chỗ nào sao? Tôi có dầu hoa hồng, muốn tôi xoa bóp cho cậu không?”

Hoàng Đan nói không cần, cậu nhận ly trong tay Khương Long, phát hiện là là cái mình không mang đi.

Khương Long nói,“Bình thường đặt ở trong tủ của cậu, không ai dùng đâu, yên tâm đi.”

Hoàng Đan uống miếng nước mật ong, ngoài cửa có tiếng bước chân, là Trần Việt trở lại, chỉ có mình hắn, không dẫn theo Lưu Phong.

Khương Long nhìn thấy Trần Việt thì lộ ra biểu cảm bài xích, còn có chút sợ hãi, cậu ta chỉ làm bạn với học tốt, bất hòa với học kém, hiện tượng này cũng rất thường gặp, cũng không có gì hiếm lạ.

Trần Việt cũng không thích Khương Long, lười nhìn thêm một chút.

Hoàng Đan đang uống nước mật ong, thì nghe được tiếng gầm giận dữ của Trần Việt,“Ai đụng vào áp phích của bố?”

Khương Long thấy Trần Việt dùng ánh mắt đáng sợ nhìn mình, cậu ta lập tức lắc đầu như cái trống bỏi,“Tôi không biết.”

Trần Việt nặng nề thở dốc, giống một con hổ chưa trưởng thành, lãnh địa bị người xâm phạm, hắn cực kỳ phẫn nộ, nóng nảy mắng chửi, bộ dạng làm cho người ta sợ hãi.

Từ đầu đến cuối Hoàng Đan chưa hề thừa nhận là mình làm.

Ngày hôm sau lãnh đạo đến trường học, Hoàng Đan cùng đại diện các lớp đứng ở cổng lớn nghênh đón, ngoài cậu ra còn một nam sinh, những người khác đều là nữ sinh, trang điểm tỉ mỉ, vì giành vinh quang cho trường học.

Hoàng Đan đứng cùng một loạt nữ sinh, đặc biệt bắt mắt, cậu hữu vấn tất đáp*, giống như năm đó vậy, không xuất hiện một lỗi sai nào.

* hữu vấn tất đáp: đáp lại mọi yêu cầu.

Thầy Ngụy khập khiễng nói cười với giáo viên lớp khác, cười đến đôi mắt cũng thành một khe hở.

Sau ngày đó, mọi người bắt đầu bẻ đầu ngón tay đếm từng ngày, bọn họ đếm xong toàn bộ hai tay, cuối cùng lễ quốc khánh cũng đúng hạn mà đến.

Nhiệt độ không khí sớm tối đã kéo dài khoảng cách với giữa trưa, hơi hơi lạnh.

Ngày Quốc khánh, Hoàng Đan và Tống Mẫn đến thành phố mua sắm, trừ vật dụng hàng ngày, còn mua thêm mấy bộ quần áo giữ ấm.

Đậu xe xong, Tống Mẫn dẫn Hoàng Đan đến khu giải trí, cho cậu một ít tiền lẻ gọi điểm ăn cho cậu, bản thân đi đến bách hóa đối diện.

Hoàng Đan ở khu giải trí tầng hai gặp một nhóm người, có Trần Việt, Lưu Phong, Ngụy Lâm Lâm, những nam sinh nữ sinh ăn mặc màu sắc rực rỡ khác cậu đều không quen biết.

Không khí không thế nào tốt được, đám người đó hình như từng xảy ra xung đột, có lẽ bởi vì nữ sinh nào đó, hoặc đơn giản do sức lực không có chỗ sử dụng.

Năm đó Hoàng Đan coi chuyện không liên quan đến mình quay đầu bỏ đi, lần này không có.

Một nữ sinh cao gầy vừa ăn kẹo cao su vừa hỏi,“Anh đẹp trai đó là ai thế? Cùng trường của các người à?”

Lưu Phong nhai nhai cục đá,“Cậu ta tên Hoàng Đan, học cùng lớp với chúng tôi……”

Trần Việt để nước ngọt lên trên bàn, tiếng động của động tác này cắt ngang lời nói của Lưu Phong,“Đừng mẹ nó làm chướng mắt ở đây, nhanh chóng cút đi!”

Móa, sao cậu ấy ở đây? Tim Trần Việt muốn nhảy lên đến cổ họng, mông rời ghế rồi lại ngồi trở lại, khóe môi mím chặt.

Người lúc này mở miệng là nam, trên cánh tay có xăm hình,“Cút cái gì chứ, nếu là người trường các cậu, không giới thiệu cho chúng tôi quen biết được sao?”

Gã ôm lấy bả vai Ngụy Lâm Lâm,“Lâm Lâm, em nói xem.”

Ngụy Lâm Lâm cười hì hì nói,“Hoàng Đan, là hoa khôi lớp Trần Việt, rất được hoan nghênh.”

Lời này vừa ra, mấy người đó đều có biểu cảm sửng sốt,“Cậu ta là Hoàng Đan đạt điểm tối đa đó sao? Không khác chúng ta lắm nhỉ, cũng không có ba đầu sáu tay gì cả.”

Sửng sốt qua đi chính là khinh thường trắng trợn, sau đó chỉ còn khiêu khích.

“Ngọai hình như con gái thế, câu nói kia nói thế nào nhở, là gối thêu hoa* đúng không?”

* gối thêu hoa: ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài, không có học thức tài năng gì cả.

Nữ sinh cười vang, nam sinh trào phúng,“Đừng mẹ nó làm mất mặt trước mặt học bá chứ.”

Lưu Phong cũng cùng ồn ào, thị lực y không được tốt lắm, không phát hiện người anh em của mình đang khác thường.

Học giỏi và học kém, tỷ lệ có thể chơi chung cực kỳ thấp, bình thường đều nhìn không vừa mắt nhau.

Học giỏi xem thường học kém, cho rằng đang lãng phí lương thực, học kém khinh bỉ học giỏi, cảm thấy đối phương quan hệ rất tốt với giáo viên, nịnh bợ giáo viên, giả dối đến cực điểm.

Có người đề nghị lên tầng chơi bida, thua cởi quần đội lên đầu, đi từ nơi này ra ngoài.

“Thế nào? Học sinh ba tốt có dám chơi không nè?”

“Chơi không nổi thì đừng chơi, nếu không về nhà khóc nhè, méc với giáo viên, vậy thì không được tốt lắm đâu.”

“Tôi thấy đến cầm cây cơ bida cậu ta còn không biết cầm thế nào nữa là.”

“Được rồi, đừng làm khó dễ học sinh giỏi nữa, các cậu nhìn cậu ta đi, sắp khóc luôn rồi kìa.”

Ánh mắt Hoàng Đan xẹt qua Trần Việt, không dừng lại nhiều, cậu lên tiếng trong tiếng cười nhạo thảo luận của người khác,“Cởi quần, cởi sạch trơn?”

Người nọ bên trong mấy người đều đang trợn mắt há hốc mồm, mẹ kiếp, muốn chơi lớn vậy sao?

Ý bọn họ là muốn cởi quần trong đội lên đầu, vẫn mặc quần ngoài đi ra ngoài, không vướng mắt cản trở gì cả.

Chơi đến như vậy, nhất định sẽ bị coi như biến thái, có điều đầu bị che lại cũng không ai thấy, huống hồ đâu phải bọn họ muốn dọa người ta đâu.

“Trần Việt, nhìn không ra, gan hoa khôi lớp các người lớn thật ấy nhỉ.”

Trần Việt cười cười, nhìn kỹ sẽ phát hiện cơ thịt trên mặt đều đang rất căng thẳng, trên người cũng vậy, cả người đều đang trong trạng thái ra trận bất cứ lúc nào.

Mẹ nó, suốt ngày chỉ đọc sách làm bài, biết chơi mới là lạ đó.

Trần Việt nhìn quét một vòng, khớp hàm đều cắn chặt, đợi một hồi thằng nào mà chọc công chúa hắn khóc, thì thằng đó không xong với hắn đâu!

Một nhóm người lên tầng ba, mọi người đều ngựa quen đường cũ, thường đến đây.

Hoàng Đan kéo khóa áo khoác đồng phục màu trắng xanh, cởi áo khoác để một bên, cậu cởi bỏ hai nút tay áo sơmi hai bên, cuộn tay áo lên một đoạn, khẽ nâng mí mắt,“Bắt đầu đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện