Hoàng Đan nhặt nhánh cây đến chỗ ngôi mộ, nhìn thấy Trần Kim Hoa cúi đầu, không nói một tiếng mà đốt giấy tiền vàng, có tro bụi còn nóng rơi vào tay, bà hoàn toàn không phát hiện.
Hoàng Đan đi qua:”Mẹ.”
Trần Kim Hoa lau mắt:”Aii!”
Bà cầm nhánh cây con trai đưa cho, để vào bên trong đống lửa đang đốt gẩy gẩy:”Đông Thiên, con đến dập đầu với cha con mấy cái đi.”
Hoàng Đan làm theo.
Đối với người không cha không mẹ như cậu mà nói, đây là một lần trải nghiệm mới mẻ.
Trần Kim Hoa mở ra một sấp tiền giấy bỏ vào bên trong đống lửa:”Cha Đông Thiên à, tiền này ông cầm đi,nhiều hơn cũng không có.”
Bà bỗng nhiên cười một tiếng,:”Uống ít rượu, dễ dàng làm chuyện hồ đồ.”
Mắt Hoàng Đan lóe lên, Trần Kim Hoa đối với Trương mặt rỗ có oán giận sao.
Căn cứ vào ký ức nguyên chủ, ngay hôm nay là ngày Trương mặt rỗ gặp chuyện không may vào mười năm trước, lúc đó trời đổ mưa to, ông ta không ở nhà, một mình chạy ra bên ngoài, sau đó không trở về nữa.
Không có ai ở đây biết được Trương mặt rỗ đi ra ngoài làm gì, gặp ai, sao lại rơi xuống sông.
Người trong thôn đều nói là do mưa to nên đường bị trơn, Trương mặt rỗ không cẩn thận ngã vào trong sông, trượt té ở nơi nào đó, không bơi lên được.
Nguyên nhân chết của Trương mặt rỗ là bị đập vào một tảng đá trong nước, lúc đó còn có cơn sóng nhỏ, sau đó lại quay về yên tĩnh.
Khi đó nguyên chủ còn nhỏ, khóc hỏi ba vì sao không về, Trần Kim Hoa nói là bị Long Vương trong sông mang đi.
Dựa theo ký ức nguyên chủ lúc ấy, Trần Kim Hoa chỉ có khổ sở, chứ không phẫn nộ.
Cách vài năm, nguyên chủ lại một lần nhắc tới, Trần Kim Hoa không có trả lời như vậy, mà lấy cây trúc đánh anh ta, như trút đi căm phẫn trong lòng, đánh xong còn tự nhốt mình khóc ở trong phòng.
Mấy năm trước đó, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Ví dụ như Trần Kim Hoa vô tình biết sự thật nguyên nhân cái chết của Trương mặt rỗ.
Nguyên nhân chết thật sự của Trương mặt rỗ làm cho nội tâm của bà sập đổ, nên mới trút giận vào con trai mình.
Hoàng Đan thu hồi suy nghĩ lại:”Mẹ, năm sau đến bệnh viện lớn ở thành phố xem chân đi.”
Trần Kim Hoa nói:”Không có gì đáng xem.”
Mắt bà bị bụi thổi không mở ra được:”Mẹ tốt xấu còn có thể đi, nửa người dưới bác Vương bị liệt, đại tiểu tiện còn không thể tự mình đi, đó mới là chịu tội, đáng thương đó.”
Hoàng Đan mơ hồ nghe ra được có chút trào phúng, hay chỉ là ảo giác? Cậu như có điều suy nghĩ,lúc trước nhiều lần khi nhắc tới Vương Nguyệt Mai,lời nói hành động của Trần Kim Hoa, dáng vẻ đều thể hiện là chị em tốt, bản thân cậu hoàn không hề liên tưởng đến từ này.
Nếu không phải vừa rồi là ảo giác, thật sự cố ý che giấu đi sự trào phúng, thường đi qua đi lại, đưa cái này cái kia, không nhất định là giúp đỡ.
Có thể là khoe khoang không?
Hoàng Đan giật mình trong lòng, cậu giống như bắt được cái gì, rồi lại không kịp phân tích.
Giữa phụ nữ thật thật giả giả với nhau,trong tối ngoài sáng đều có những thứ gì đó, rất khó hiểu.
Trên đường trở về,đi qua một con đường nhỏ, chỗ đó có một bụi hoa kim ngân* lớn, màu trắng vàng của hoa cùng hòa rực rỡ chung với nhau.
* Hoa kim ngân
Hoàng Đan túm lấy một ít cành hoa, mang về cắm trong chai,cậu ghé sát vào ngửi, thơm quá.
Trần Kim Hoa nói:”Nuôi cái này làm gì,chỉ tổ dẫn muỗi tới.”
“Đặt ở nhà chính thì không có gì nữa.” Hoàng Đan nói:”Mẹ, con cho mẹ một bông cài lên đầu nha?”
Trần Kim Hoa cầm chổi quét rác,”Mẹ không cài, lớn tuổi rồi, cũng không phải là cô gái nữa, còn cài hoa làm gì.”
Chân mày Hoàng Đan động động,”A.”
Trần Kim Hoa nói,”Hoa kim ngân trên bàn cũng còn nhiều,con mang đến cho bác Vương một ít đi.”
Hoàng Đan nhìn xem, đều còn lại bảy tám hoa,hoa trên cành hơi bị lệch một chút.
Cậu đem hoa bó lại rồi đi ra ngoài, ở trong lòng sắp xếp lại chuyện mới nghe được lúc ở cạnh Trần Kim Hoa,cậu dựa theo trình tự thời gian mà chắp vá lại,cái này có liên quan đến chuyện cũ năm xưa của Trần Kim Hoa và Vương Nguyệt Mai.
Điều đầu tiên là Vương Nguyệt Mai lúc tuổi trẻ rất hấp dẫn đàn ông, chồng bị làm cho tức chết, bà ta thành quả phụ, có chuyện gì cần thì những người đàn ông khác sẽ tranh giành làm giúp cho bà ta.
Điều thứ hai là,Trương mặt rỗ chết ngoài ý muốn.
Điều thứ ba là, mười mấy tuổi nguyên chủ đã cùng người khác ra ngoài làm công, mấy năm sau trở về, Trần Kim Hoa đã thành người què.
Điều thứ bốn là, hai năm trước Lý Đại Quý chết, không lâu sau đó Vương Nguyệt Mai lại đột nhiên bị liệt.
Chuyện cũ này có liên quan đến cái chết của Lý Đại Quý sao?
Hoàng Đan phục hồi tinh thần thì đã đi về phía sau thôn ngược hướng với nhà Lý Căn.
Khi cậu vừa tới nơi này, buổi tối đi đến đây dạo, chuyên môn nghe lén chuyện nhà chuyện cửa của người ta.
Đáng tiếc không nghe được chuyện gì hữu dụng cả.
Cho nên Hoàng Đan không làm vậy nữa, dù sao cũng không quá an toàn.
Trong thôn hầu như đều nuôi chó, động tĩnh lớn một chút cũng sẽ thu hút sự chú ý của mấy con chó, cậu sợ bị chó rượt.
Hoàng Đan đang muốn đi, liền nghe một tiếng oành như động đất vang lên,cậu đứng trước cửa một căn nhà nhìn vào, phát hiện một ông lão đang quỳ rạp trên mặt đất,không đứng dậy nổi.
Người trong thôn đều gọi ông lão là Đại Nạo Tử, bởi vì đầu óc ông không rõ ràng lắm, thích ăn nói bậy bạ,người trong nhà nhốt ông vào trong phòng, không để đi ra ngoài.
Lúc này có thể có chuyện gì nên bị sơ sót chăng.
Hoàng Đan đi vào nâng ông lão đứng dậy:”Ông lớn, con là Đông Thiên.”
Ông lão mím môi, miệng lưỡi không rõ, trán bị u một cục bầm tím,”A A, là Đông Thiên à, mẹ con không sao chứ?”
Hô hấp Hoàng Đan hơi ngưng:”Mẹ con không sao.”
Ông lão gọi Hoàng Đan đỡ mình đến chiếc ghế ngồi:”Nguyệt Mai kia cũng thế, ruộng hai nhà ở cùng một nơi,vì chuyện cống thoát nước mà nhất định muốn tranh cãi với mẹ con.”
“Tranh cãi thì tranh cãi thôi,đã vậy còn đánh nhau nữa, nhìn cô ta gầy như vậy nhưng sức lại rất mạnh, đánh một bạt tay lên mặt mẹ con thì bị sưng lên liền.”
Hoàng Đan không thấy đoạn ký ức này của nguyên chủ,chỉ e là chuyện xảy ra khi nguyên chủ không ở đây
Vậy Trần Kim Hoa và Vương Nguyệt Mai hòa thuận như thế nào?
Ông lão hỏi:”Cha con đâu?”
Hoàng Đan nói:”Cha con đang bận rộn trong ruộng.”
“Bận rộn thì tốt,người vừa bận rộn, tâm tư sẽ không để ý đến chuyện khác.”
Đầu óc ông lão không rõ ràng, nói qua nói lại,thì bắt đầu nhìn vào một chỗ trong không khí, nói lung tung, đông một câu tây một câu.
“Lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt,Nguyệt Mai à, sao cô có thể ở trước bia bộ của ông chủ nói câu, nếu con trai thứ hai chết thì tốt rồi, sao lại nói những lời như vậy”
Mí mắt Hoàng Đan đột nhiên nhấc lên.
“Con trai à, thói đời này rất loạn, nghe cha một câu, ngàn vạn đừng xen vào chuyện người khác.”
Ông lão bỗng nhiên hô to:”Thằng nhóc, cậu là ai?Tại sao lại ở trong nhà tôi?”
“……” Hoàng Đan nói,”Con là Đông Thiên,con trai Trần Kim Hoa.”
Cậu nâng tay bên trong bó hoa kim ngân lên:”Con là đi ngang qua, nhìn thấy ông ngã xuống đất, nên mới vào đây.”
Ông lão hình như là nghĩ tới:”Là con à,Đông Thiên,con đã lớn như vậy rồi.”
“Lấy vợ rồi à?”
Hoàng Đan lắc đầu nói chưa,cậu giống như tùy ý nói:”Anh Đại Quý lấy.”
“Nó chưa chết?”
Tròng mắt ông lão trừng, cổ quái nói:”Không đúng nha, sao nó chưa chết?”
Hoàng Đan đang muốn mở miệng, ngoài cửa truyền đến tiếng động, cậu đem nghi vấn nuốt về, quay đầu thấy người tới là Trương Anh Hùng còn có thêm mấy người khác, hình như vừa vặn đi ngang qua.
Không có cách nào khác hỏi tiếp, Hoàng Đan đành phải rời đi trước.
Nhưng đợi đến cậu quay lại,nhà ông lão đã khóa cửa, không biết đã đi đâu.
Hoàng Đan khó chịu đá bay cục đá, xa xa nhìn thấy Trương Anh Hùng xen lẫn trong mấy thằng nhóc nhỏ đang buộc lại một đống giấy các tông,cậu nheo mắt, trở về cầm ba trăm bài thơ Đường trên tay, ngồi ở cửa lớn tiếng đọc lên.
Hảo vũ tri thì tiết
Tuỳ phong tiềm nhập dạ.
Dã kính vân câu hắc,
Hiểu khan hồng thấp xứ.
*Dịch nghĩa
Mưa lành biết được tiết trời
Theo gió hây hẩy vào đêm tối
Đường quê đầy mây âm u
Sớm mai trong vùng ẩm ướt đỏ thắm.
Đọc xong một câu rồi lại một câu, Hoàng Đan lật ra phía sau,trông cuối cùng có hai bài thơ dùng bút bi màu lam viết,cậu đọc lên tiếng, cố ý vô tình nâng cao âm lượng mà đọc lên.
Trương Anh Hùng đi qua kêu,:”Đông Thiên,anh có đọc sai không? Không phải tiếng sấm ầm vang vang,mà là tiếng sấm từng trận vang.”
Hoàng Đan nó:”Đúng vậy thật.”
Cậu kỳ quái hỏi:”Anh Hùng,thơ này hình như là do chị Thúy Linh viết,cậu làm sao mà biết được?”
Trương Anh Hùng nhe răng cười,”Em hỏi mượn sách chị Thúy Linh.”
Hoàng Đan a một tiếng:”Anh Hùng,chị Thúy Linh giỏi thật đó, thơ bên trong này, anh không hiểu một chữ nào cả.”
”Em cũng không hiểu.” Trương Anh Hùng lau mồ hôi trên mặt, dựa vào tường run chân, cà lơ phất phơ nói:”Tùy tiện nhìn chơi đi, không phải người nào cũng có học vấn như vậy.”
Hoàng Đan nói:”Chị Thúy Linh còn rất trẻ tuổi,tại sao lại không gả đi nữa?”
Mắt Trương Anh Hùng trợn trắng nhìn cậu:”Anh ngốc à,chị Thúy Linh đương nhiên là vì anh Đại Quý.”
Hoàng Đan nói,”Nhưng mà anh Đại Quý chết hai năm rồi.”
“Chị Thúy Linh không thể thủ tiết một đời được?Anh Đại Quý ở dưới biết được, nhất định cũng không hi vọng nhìn thấy chị ấy như vậy.”
Trương Anh Hùng nói:”Ai mà biết được.”
Hoàng Đan thuận miệng hỏi:”Đúng rồi, Anh Hùng,nhà ông lớn sao lại không có ai?”
Trương Anh Hùng lắc đầu nói:”Không hiểu được.”
Cậu chậc lưỡi:”Ông lớn có một chút không tỉnh táo, các anh có thể trò chuyện sao?”
Hoàng Đan nói:”Anh để quên hoa kim ngân ở nhà ông ấy.”
“Chẳng phải chỉ là hoa kim ngân thôi sao.” Trương Anh Hùng nói,”Phía tây có rất nhiều, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Phát hiện tìm tòi nghiên cứu không hiệu quả, Hoàng Đan đứng dậy rời đi.
Cậu xem nhẹ Trương Anh Hùng, hiện tại mới đưa đối phương vào khoanh tròn trong diện người tình nghi.
Trước mắt xem ra,Vương Nguyệt Mai vẫn là tình nghi lớn nhất.
Ngày đó ban đêm, một trận mưa lặng yên không một tiếng động phủ xuống quấy nhiễu toàn bộ thôn trang.
Hoàng Đan đứng dậy đi đóng cửa sổ, thoáng nhìn dưới mái hiên bên ngoài Trần Kim Hoa đang đứng đó, không biết đã đứng bao lâu rồi.
Cậu không lên tiếng, ở bên cửa sổ lén lút nhìn, nhìn thấy bả vai Trần Kim Hoa có đôi chút run run, khóc xong lại cười lên.
Như vậy trong mưa đêm, tình cảnh này có chút dọa người.
Hoàng Đan nuốt nước miếng, do dự có nên đi ra ngoài hay không, Trần Kim Hoa đã xoay người về phòng.
Mưa không chống được hừng đông,khi bình minh vừa lên thì mưa đã tạnh, ánh mặt trời chiếu xuống, ánh nắng cực nóng vẫn như thường ngày.
Hoàng Đan dậy sớm bên trong ruộng,chọn cây giống để ươm, bận rộn chân không chạm được đất, may mà nhà Lý Căn đã bận rộn xong, mỗi ngày đến đây giúp cậu.
Chân trước vừa bận rộn xong ở bên trong ruộng, thì sau lưng phải đi thu hoạch ngô.
Hoàng Đan cùng Lý Căn đi một chỗ.
Ruộng ngô hai nhà kề sát nhau, một mẫu xấp xỉ bao rộng gần giống nhau, cọc trụ cao cao gầy teo, có thể ngăn một chút ánh nắng.
Hoàng Đan đeo cái sọt trên lưng đè cây ngô lại, bắt lấy một trái ngô mà bẻ xuống, kéo rớt mấy sợi râu ở phía trên trái ngô.
Lý Căn để nước dưới đất,cũng ngồi luôn xuống đó:”Đến chỗ anh đi.”
Ánh mắt Hoàng Đan dưới mũ rơm thoáng nhìn:”Còn nhiều ngô cần phải thu lắm.”
Lý Căn xoạc chân cười:”Cho nên cũng phải nghỉ một chút chứ.”
Hoàng Đan không phản ứng,cậu sợ cánh tay bị lá cây quẹt trúng nên mặc áo tay dài, từ trong nhà đến ruộng ngô, đi một đoạn đường mà đổ đầy mồ hôi toàn thân.
Lý Căn đi qua, từ phía sau một tay ôm lấy eo Hoàng Đan,một bàn tay khác đưa đến phía trước,”Xem anh mang thứ tốt gì cho em nè.”
Hoàng Đan buông mắt, trong lòng bàn tay người đàn ông nhìn thấy một hộp kem Nhã Sương.
“……”
Danh sách chương